Chốn đào nguyên, giờ phút này giăng đèn kết hoa, khắp nơi dán đầy chữ hỷ, người lui tới khắp nơi đều tươi cười hớn hở, cực kỳ vui vẻ.
Đủ loại hoa hoa thảo thảo trong đình viện, Bùi Mạch Ninh đang dạy hai ấu tử bì bõm học nói. Hai tiểu anh nhi ngày nào mới còn trắng nõn bọc trong tã lót hiện tại đã bắt đầu tập đi.
Tiểu thân hình trắng trẻo mập mạp ô ô a a bò lên người của mẫu thân bên cạnh, tròng mắt đen tròn lấp lánh như sao. Đây là trưởng tử của hai người, không những di truyền được đôi màu hổ phách của Tư Không Thu Trạm mà khuôn mặt của nó cũng lạnh lùng chẳng khác gì phụ thân.
Hai nhi tử, một đứa yêu phụng phịu ra vẻ thâm trầm, một đứa thì thích cười, đặc biệt là thấy người liền thích rồi cười ha hả. Nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm, luôn luôn thích cận kề với mẫu thân của chúng.
“Nương nương vù vù.” Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’, một bên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên đi tới gần Bùi Mạch Ninh, chu chu cái môi lại.
Bùi Mạch Ninh dở khóc dở cười, nhưng cũng theo lời của nhi tử mà hôn xuống, thuận tiện nói: “Tiểu bất điểm, sai rồi, là yêu yêu, không phải vù vù.”
Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’ không ngừng, cũng không cần Bùi Mạch Ninh sửa đúng, tiến thân đến, tự nhiên chơi đùa. Bàn tay nhỏ bé lại không quên níu chặt ống tay áo của Bùi Mạch Ninh không tha, miễn cho vừa bỏ tay ra là mẫu thân lại bị phụ thân vô lương tâm kia kéo đi mất.
Đại ca có đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn Bùi Mạch Ninh, mặc dù không nói bất cứ tiếng nào, nhưng nhìn bộ dáng tiểu nhi tử thâm trầm như thế kia, Bùi Mạch Ninh hiểu ngay đứa con trai lớn của mình cũng muốn được thân ái.
Bùi Mạch Ninh nhanh chóng hôn lên chiếc miệng nhỏ của con. Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn lãnh đạm của tiểu nam hài hơi hơi lộ ra ý cười, cùng đệ đệ chơi đùa với mẫu thân.
Bùi Mạch Ninh không nói gì chỉ lắc đầu, có chút mệt mỏi dựa vào giường đệm, trong lòng âm thầm oán trách tên nam nhân nào đó. Đáng lẽ phải khiến hắn tiết chế một chút, thế này thì tốt rồi, hai người thân thiết bị hai nhi tử nhìn thấy, bọn chúng bây giờ đã biết hôn môi là như thế nào. Hôn xuống trên gương mặt nhỏ nhắn của chúng, chúng lại vặn vẹo nói nàng không làm đau chúng, chỉ đau phụ thân. Trời biết chuyện không phải là như vậy, nhưng nàng lại không cách nào giải thích cho hai đứa con hiểu được. Thật đúng là làm cho người ta bực tức mà!
Thời gian gần đây luôn luôn ở Địa phủ xử lý sự vụ, Tư Không Thu Trạm từ Ma giới trở về vẫn bồi ở bên người nàng, hai tiểu nhi tử cũng đã lâu không gặp, khó trách bọn chúng lại kề cận nàng như vậy.
Hôm nay là ngày đại hỷcủa Tư Không Thu Nguyệt cùng vị trang chủ kia. Thu Nguyệt lúc trước tuy rằng đã sớm tiếp nhận đối phương nhưng không nghĩ sẽ thành thân. Kết quả cứ dây dưa qua lại, cư nhiên lại có thêm một sinh mệnh được hình thành. Cũng không trách trang chủ kia nóng nảy, các vị trưởng bối cũng mong họ mau chóng thành hôn, để hài tử sinh ra được sống trong một gia đình hoàn chỉnh.
Ngoài Tư Không Thu Nguyệt cùng vị trang chủ kia, trước đó vài ngày Phong Khinh Tuyệt cũng dẫn theo tiểu nương tử trở về. Bụng của Túc Hinh đã hơi lộ ra, vừa vặn làm hôn sự cùng lúc với Tư Không Thu Nguyệt.
Trong đào nguyên đã lâu không tổ chức tiệc vui, các vị gia trưởng đương nhiên là vui vẻ vui tươi hớn hở. Từng người ai nấy cũng đều hào hứng, sung sướng vô cùng.
Vừa nghĩ Bùi Mạch Ninh lại nhìn hai tiểu bất điểm đã chơi đùa mệt mỏi, buồn ngủ tựa vào trong lòng nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng đều đáng yêu. Nhưng hai đứa nằm trong lòng nàng, mỗi đứa một đầu, nàng lại không dám lộn xộn, miễn cho n hai tiểu gia hỏa àylại bị đánh thức.
Đang ở không có nề hà là lúc, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy một đứa, rồi lại thêm một đứa, đem chúng đặt lên trên giường lớn, giúp bọn chúng đắp chăn xong mới đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng.
“Như thế nào? Có mệt hay không?” Hơi thở ấm áp thổi tát ở bên tai, sắc mặt Bùi Mạch Ninh trở nên hồng, nàng lắc đầu, trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Lại còn hỏi? Buổi tối hôm qua không biết là vì ai mà nàng mới mệt như vậy?
Thấy nàng chằm chằm nhìn mình, Tư Không Thu Trạm cũng không nói gì nữa, nhưng lại hơi nhéo vòng eo của nàng, giúp nàng xoa bóp một chút, làm cho Bùi Mạch Ninh nhất thời cực kỳ thoải mái.
“Không có việc gì, hôm nay là ngày đại hỉ của bọn họ, nói cái gì cũng phải trở về nhìn, biểu ca cuối cùng cũng nắm được tay người ta dẫn về dinh, thật đúng là rất đáng mừng.” Thế nhưng, mất ba năm để dẫn người ta về làm thê của mình, thì đúng là quá chậm chạp!
“Đúng rồi! Gần đây bên ngoài có biến động gì đó! Nghe phụ thân nói, hình như là người trong hoàng thất.” Tư Không Thu Trạm đột nhiên nhíu mày, vừa nhớ đến tin tức hôm nay nghe được khiến người vô cùng khó chịu.
“Người trong hoàng thất? Chẳng lẽ bọn họ đã biết tin tức Thu Nguyệt?” Bùi Mạch Ninh cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù biết sự tình sớm muộn cũng sẽ có lúc bị lộ, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
“Hình như mấy ngày trước lúc Tiểu Nguyệt mang Tiểu Vũ trở về đã bị một số người trong triều nhìn thấy. Nàng cũng biết, Tiểu Vũ rất giống tên hoàng đế kia, cũng khó trách co người nhận ra.” Quả thật, đứa con của Tư Không Thu Nguyệt rất giống Hoàng Phủ Kỳ. Chỉ cần là đại thần ở bên Hoàng Phủ Kỳ thì khi nhìn thấy sẽ nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
“Hừ, Hoàng Phủ Kỳ tự tác nghiệt không thể dung thứ, mấy năm nay phi tử trong hậu cung không có một ai sinh được hài tử. Nói cách khác, Tiểu Vũ chính là đứa con duy nhất của hắn ta hiện nay, khó trách những đại thần kia lại sốt ruột.” Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy Hoàng Phủ Kỳ tự làm tự chịu, hiện tại Tư Không Thu Nguyệt đang hạnh phúc, hắn muốn làm khó dễ, cũng phải xem bọn họ có chấp nhận không đã.
“Ừ, tên hoàng đế kia ba năm trước đây đã phế hoàng hậu, sau đó không lập hoàng hậu nữa. Quyền lực hắn cũng cầm chắc , luôn luôn tìm Nguyệt Nhi, nhưng mà ta cũng hỏi qua Nguyệt Nhi , muội ấy suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định thành thân, con cũng đã có rồi, Tiểu Vũ cũng luôn luôn chờ mong có đệ đệ hạy muội muội, một chút cũng không để phụ thân ruột thịt kia vào mắt.” Tư Không Thu Trạm nói lên việc này còn có chút tự hào, thực không hổ là con cháu của Tư Không gia, biết mẫu thân mình bị tổn thương là bảo vệ, bỏ mặc phụ thân vô lương tâm kia đi đâu thì đi.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần lo lắng! Nếu hài tử muốn gặp phụ thân thì chúng ta cũng không có quyền ngăn cản, nhưng mà bây giờ nó hẵng còn nhỏ, đợi lúc nó lớn lên, mọi việc đều do nó tự quyết.” Bùi Mạch Ninh mỉm cười, cũng không có ý định để ý dến chuyện này.Người bên ngoài ra sao là chuyện của bọn họ, hoàng thất không có người nối dõi cũng là chuyện của bọn họ, người trong nhà sống với nhau hạnh phúc như bây giờ là được rồi.
“Tốt lắm, hôn lễ cũng nên cử hành, chúng ta đi xem đi.” Nói xonh, Tư Không Thu Trạm liền đứng dậy, đánh thức hai tiểu hài tử, miễn cho bọn chúng lúc tỉnh dậy lại trách phụ thân không dẫn chúng đi góp vui.
Ôm hai thân thể bé nhỏ, Tư Không Thu Trạm cùng thê tử bên cạnh tiến đến đại sảnh. Tiệc cưới sớm đã bắt đầu, Tư Không Giang cùng Liều Thục Tuyết và người của Bùi gia đều ở đây, ngoại tổ phụ và Tiểu Đào bọn họ cũng đều đến đây. Gần đây, bọn họ gần như đến đây suốt, không chịu trở về hải đảo, điều này khiến cho Mục Thanh Trạch thập phần ai oán.
Tô La phóng khoáng nói muốn náo động phòng, Tần Nhạc chạy nhanh đến, cười bất đắc dĩ ôm nàng nhanh vào trong ngực, miễn cho nàng nhảy lên nhảy xuống. Trọng bụng Tô La hiện tại đã có hài tử, hai người tuy rằng thành thân sớm nhất, nhưng hôm nay mới có hài tử, Tần Nhạc đương nhiên là phải cẩn cẩn dực dực che chở.
Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, mọi người đang chìm đắm trong tiếng nhạc đệm, thì đột nhiên Bùi Mạch Ninh độ chóng mặt như muốn ngất. Tư Không Thu Trạm khẩn trương gọi Bùi Mặc Hải đến chuẩn mạch cho nàng, cũng may li ngay cả lão Cốc chủ cũng tới đây ăn cưới, hết thảy đã có bọn họ.
“Muội phu, chúc mừng đệ, tiểu muội lại mang thai.” Bùi Mặc Hải thật lâu sau mới ngước mắt lên cười hì hì chúc mừng.
Tất cả mọi người cao hứng nói chúc mừng, xem như là song hỷ lâm môn nhé. Đào nguyên này càng lúc càng rộn lên những tiếng cười, tiếng chúc mừng. Hải tử ngày càng nhiểu, thật tốt, thật tốt quá!
Phụ thân của hài tử có chút bối rối, ôm sát kiều thê nhà mình, hai nam hài giờ phút này con mắt đều trưng lên nhìn chằm chằm vào bụng của mẫu thân.
“Nhất định phải là nữ nhi.” Phụ thân của hài tử bi phẫn nói, có hai tên tiểu tử đòi nợ này là đủ lắm rồi, hắn kiên quyết muốn một nữ nhi.
“Nhất định phải là muội muội!” Hai hài tử hưng phấn hô, có một phụ thân vô lương tâm đã đủ, bọn chúng nhất định phải có một muội muội đáng yêu để cưng chiều.
Bùi Mạch Ninh vô lực nở nụ cười, ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn Tư Không Thu Trạm. Đáng chết, cũng không phải chàng sinh, chàng còn muốn chọn? Nhưng mà, ánh mắt của nàng nhu hòa vuốt ve xuống bụng của mình, nữ nhi sao? Nàng cũng muốn có một nữ nhi hầu hạ dưới gối.
Tiệc cưới vẫn còn tiếp tục, mọi người cười nói ha hả, bên này chúc, bên kia chúc mừng. Toàn bộ chốn đào nguyên đều tràn đầy tiếng nói, tiếng cười, Tư Không Thu Trạm ôm Bùi Mạch Ninh, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, nhẹ vỗ về chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, lại nhìn hai đứa con đang nghịch ngợm, cảm giác hạnh phúc vẫn luôn tràn đầy trong lòng. Hạnh phúc viên mãn chính là được ở bên cạnh những người thân yêu của mình, không phải sao?
Chốn đào nguyên, giờ phút này giăng đèn kết hoa, khắp nơi dán đầy chữ hỷ, người lui tới khắp nơi đều tươi cười hớn hở, cực kỳ vui vẻ.
Đủ loại hoa hoa thảo thảo trong đình viện, Bùi Mạch Ninh đang dạy hai ấu tử bì bõm học nói. Hai tiểu anh nhi ngày nào mới còn trắng nõn bọc trong tã lót hiện tại đã bắt đầu tập đi.
Tiểu thân hình trắng trẻo mập mạp ô ô a a bò lên người của mẫu thân bên cạnh, tròng mắt đen tròn lấp lánh như sao. Đây là trưởng tử của hai người, không những di truyền được đôi màu hổ phách của Tư Không Thu Trạm mà khuôn mặt của nó cũng lạnh lùng chẳng khác gì phụ thân.
Hai nhi tử, một đứa yêu phụng phịu ra vẻ thâm trầm, một đứa thì thích cười, đặc biệt là thấy người liền thích rồi cười ha hả. Nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm, luôn luôn thích cận kề với mẫu thân của chúng.
“Nương nương vù vù.” Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’, một bên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên đi tới gần Bùi Mạch Ninh, chu chu cái môi lại.
Bùi Mạch Ninh dở khóc dở cười, nhưng cũng theo lời của nhi tử mà hôn xuống, thuận tiện nói: “Tiểu bất điểm, sai rồi, là yêu yêu, không phải vù vù.”
Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’ không ngừng, cũng không cần Bùi Mạch Ninh sửa đúng, tiến thân đến, tự nhiên chơi đùa. Bàn tay nhỏ bé lại không quên níu chặt ống tay áo của Bùi Mạch Ninh không tha, miễn cho vừa bỏ tay ra là mẫu thân lại bị phụ thân vô lương tâm kia kéo đi mất.
Đại ca có đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn Bùi Mạch Ninh, mặc dù không nói bất cứ tiếng nào, nhưng nhìn bộ dáng tiểu nhi tử thâm trầm như thế kia, Bùi Mạch Ninh hiểu ngay đứa con trai lớn của mình cũng muốn được thân ái.
Bùi Mạch Ninh nhanh chóng hôn lên chiếc miệng nhỏ của con. Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn lãnh đạm của tiểu nam hài hơi hơi lộ ra ý cười, cùng đệ đệ chơi đùa với mẫu thân.
Bùi Mạch Ninh không nói gì chỉ lắc đầu, có chút mệt mỏi dựa vào giường đệm, trong lòng âm thầm oán trách tên nam nhân nào đó. Đáng lẽ phải khiến hắn tiết chế một chút, thế này thì tốt rồi, hai người thân thiết bị hai nhi tử nhìn thấy, bọn chúng bây giờ đã biết hôn môi là như thế nào. Hôn xuống trên gương mặt nhỏ nhắn của chúng, chúng lại vặn vẹo nói nàng không làm đau chúng, chỉ đau phụ thân. Trời biết chuyện không phải là như vậy, nhưng nàng lại không cách nào giải thích cho hai đứa con hiểu được. Thật đúng là làm cho người ta bực tức mà!
Thời gian gần đây luôn luôn ở Địa phủ xử lý sự vụ, Tư Không Thu Trạm từ Ma giới trở về vẫn bồi ở bên người nàng, hai tiểu nhi tử cũng đã lâu không gặp, khó trách bọn chúng lại kề cận nàng như vậy.
Hôm nay là ngày đại hỷcủa Tư Không Thu Nguyệt cùng vị trang chủ kia. Thu Nguyệt lúc trước tuy rằng đã sớm tiếp nhận đối phương nhưng không nghĩ sẽ thành thân. Kết quả cứ dây dưa qua lại, cư nhiên lại có thêm một sinh mệnh được hình thành. Cũng không trách trang chủ kia nóng nảy, các vị trưởng bối cũng mong họ mau chóng thành hôn, để hài tử sinh ra được sống trong một gia đình hoàn chỉnh.
Ngoài Tư Không Thu Nguyệt cùng vị trang chủ kia, trước đó vài ngày Phong Khinh Tuyệt cũng dẫn theo tiểu nương tử trở về. Bụng của Túc Hinh đã hơi lộ ra, vừa vặn làm hôn sự cùng lúc với Tư Không Thu Nguyệt.
Trong đào nguyên đã lâu không tổ chức tiệc vui, các vị gia trưởng đương nhiên là vui vẻ vui tươi hớn hở. Từng người ai nấy cũng đều hào hứng, sung sướng vô cùng.
Vừa nghĩ Bùi Mạch Ninh lại nhìn hai tiểu bất điểm đã chơi đùa mệt mỏi, buồn ngủ tựa vào trong lòng nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng đều đáng yêu. Nhưng hai đứa nằm trong lòng nàng, mỗi đứa một đầu, nàng lại không dám lộn xộn, miễn cho n hai tiểu gia hỏa àylại bị đánh thức.
Đang ở không có nề hà là lúc, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy một đứa, rồi lại thêm một đứa, đem chúng đặt lên trên giường lớn, giúp bọn chúng đắp chăn xong mới đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng.
“Như thế nào? Có mệt hay không?” Hơi thở ấm áp thổi tát ở bên tai, sắc mặt Bùi Mạch Ninh trở nên hồng, nàng lắc đầu, trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Lại còn hỏi? Buổi tối hôm qua không biết là vì ai mà nàng mới mệt như vậy?
Thấy nàng chằm chằm nhìn mình, Tư Không Thu Trạm cũng không nói gì nữa, nhưng lại hơi nhéo vòng eo của nàng, giúp nàng xoa bóp một chút, làm cho Bùi Mạch Ninh nhất thời cực kỳ thoải mái.
“Không có việc gì, hôm nay là ngày đại hỉ của bọn họ, nói cái gì cũng phải trở về nhìn, biểu ca cuối cùng cũng nắm được tay người ta dẫn về dinh, thật đúng là rất đáng mừng.” Thế nhưng, mất ba năm để dẫn người ta về làm thê của mình, thì đúng là quá chậm chạp!
“Đúng rồi! Gần đây bên ngoài có biến động gì đó! Nghe phụ thân nói, hình như là người trong hoàng thất.” Tư Không Thu Trạm đột nhiên nhíu mày, vừa nhớ đến tin tức hôm nay nghe được khiến người vô cùng khó chịu.
“Người trong hoàng thất? Chẳng lẽ bọn họ đã biết tin tức Thu Nguyệt?” Bùi Mạch Ninh cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù biết sự tình sớm muộn cũng sẽ có lúc bị lộ, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
“Hình như mấy ngày trước lúc Tiểu Nguyệt mang Tiểu Vũ trở về đã bị một số người trong triều nhìn thấy. Nàng cũng biết, Tiểu Vũ rất giống tên hoàng đế kia, cũng khó trách co người nhận ra.” Quả thật, đứa con của Tư Không Thu Nguyệt rất giống Hoàng Phủ Kỳ. Chỉ cần là đại thần ở bên Hoàng Phủ Kỳ thì khi nhìn thấy sẽ nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
“Hừ, Hoàng Phủ Kỳ tự tác nghiệt không thể dung thứ, mấy năm nay phi tử trong hậu cung không có một ai sinh được hài tử. Nói cách khác, Tiểu Vũ chính là đứa con duy nhất của hắn ta hiện nay, khó trách những đại thần kia lại sốt ruột.” Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy Hoàng Phủ Kỳ tự làm tự chịu, hiện tại Tư Không Thu Nguyệt đang hạnh phúc, hắn muốn làm khó dễ, cũng phải xem bọn họ có chấp nhận không đã.
“Ừ, tên hoàng đế kia ba năm trước đây đã phế hoàng hậu, sau đó không lập hoàng hậu nữa. Quyền lực hắn cũng cầm chắc , luôn luôn tìm Nguyệt Nhi, nhưng mà ta cũng hỏi qua Nguyệt Nhi , muội ấy suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định thành thân, con cũng đã có rồi, Tiểu Vũ cũng luôn luôn chờ mong có đệ đệ hạy muội muội, một chút cũng không để phụ thân ruột thịt kia vào mắt.” Tư Không Thu Trạm nói lên việc này còn có chút tự hào, thực không hổ là con cháu của Tư Không gia, biết mẫu thân mình bị tổn thương là bảo vệ, bỏ mặc phụ thân vô lương tâm kia đi đâu thì đi.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần lo lắng! Nếu hài tử muốn gặp phụ thân thì chúng ta cũng không có quyền ngăn cản, nhưng mà bây giờ nó hẵng còn nhỏ, đợi lúc nó lớn lên, mọi việc đều do nó tự quyết.” Bùi Mạch Ninh mỉm cười, cũng không có ý định để ý dến chuyện này.Người bên ngoài ra sao là chuyện của bọn họ, hoàng thất không có người nối dõi cũng là chuyện của bọn họ, người trong nhà sống với nhau hạnh phúc như bây giờ là được rồi.
“Tốt lắm, hôn lễ cũng nên cử hành, chúng ta đi xem đi.” Nói xonh, Tư Không Thu Trạm liền đứng dậy, đánh thức hai tiểu hài tử, miễn cho bọn chúng lúc tỉnh dậy lại trách phụ thân không dẫn chúng đi góp vui.
Ôm hai thân thể bé nhỏ, Tư Không Thu Trạm cùng thê tử bên cạnh tiến đến đại sảnh. Tiệc cưới sớm đã bắt đầu, Tư Không Giang cùng Liều Thục Tuyết và người của Bùi gia đều ở đây, ngoại tổ phụ và Tiểu Đào bọn họ cũng đều đến đây. Gần đây, bọn họ gần như đến đây suốt, không chịu trở về hải đảo, điều này khiến cho Mục Thanh Trạch thập phần ai oán.
Tô La phóng khoáng nói muốn náo động phòng, Tần Nhạc chạy nhanh đến, cười bất đắc dĩ ôm nàng nhanh vào trong ngực, miễn cho nàng nhảy lên nhảy xuống. Trọng bụng Tô La hiện tại đã có hài tử, hai người tuy rằng thành thân sớm nhất, nhưng hôm nay mới có hài tử, Tần Nhạc đương nhiên là phải cẩn cẩn dực dực che chở.
Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, mọi người đang chìm đắm trong tiếng nhạc đệm, thì đột nhiên Bùi Mạch Ninh độ chóng mặt như muốn ngất. Tư Không Thu Trạm khẩn trương gọi Bùi Mặc Hải đến chuẩn mạch cho nàng, cũng may li ngay cả lão Cốc chủ cũng tới đây ăn cưới, hết thảy đã có bọn họ.
“Muội phu, chúc mừng đệ, tiểu muội lại mang thai.” Bùi Mặc Hải thật lâu sau mới ngước mắt lên cười hì hì chúc mừng.
Tất cả mọi người cao hứng nói chúc mừng, xem như là song hỷ lâm môn nhé. Đào nguyên này càng lúc càng rộn lên những tiếng cười, tiếng chúc mừng. Hải tử ngày càng nhiểu, thật tốt, thật tốt quá!
Phụ thân của hài tử có chút bối rối, ôm sát kiều thê nhà mình, hai nam hài giờ phút này con mắt đều trưng lên nhìn chằm chằm vào bụng của mẫu thân.
“Nhất định phải là nữ nhi.” Phụ thân của hài tử bi phẫn nói, có hai tên tiểu tử đòi nợ này là đủ lắm rồi, hắn kiên quyết muốn một nữ nhi.
“Nhất định phải là muội muội!” Hai hài tử hưng phấn hô, có một phụ thân vô lương tâm đã đủ, bọn chúng nhất định phải có một muội muội đáng yêu để cưng chiều.
Bùi Mạch Ninh vô lực nở nụ cười, ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn Tư Không Thu Trạm. Đáng chết, cũng không phải chàng sinh, chàng còn muốn chọn? Nhưng mà, ánh mắt của nàng nhu hòa vuốt ve xuống bụng của mình, nữ nhi sao? Nàng cũng muốn có một nữ nhi hầu hạ dưới gối.
Tiệc cưới vẫn còn tiếp tục, mọi người cười nói ha hả, bên này chúc, bên kia chúc mừng. Toàn bộ chốn đào nguyên đều tràn đầy tiếng nói, tiếng cười, Tư Không Thu Trạm ôm Bùi Mạch Ninh, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, nhẹ vỗ về chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, lại nhìn hai đứa con đang nghịch ngợm, cảm giác hạnh phúc vẫn luôn tràn đầy trong lòng. Hạnh phúc viên mãn chính là được ở bên cạnh những người thân yêu của mình, không phải sao?