Trong phòng tất cả cùng hóa trang, Thường Thụy Mạt ngồi cạnh Tiết Trí Nhàn, vừa cười vừa nói chuyện phiếm, chỉ kém không bình phẩm thơ ca với triết lý sống, có thể thấy Tiết Trí Nhàn là người rất thân thiện.
"Chị Trí Nhàn, chị đúng là nữ thần trong lòng em, bất kể lúc nào, chị cũng xinh đẹp không gì sánh được." Thường Thụy Mạt nói mấy lời này đúng là nịnh nọt, mặc dù Tiết Trí Nhàn hiện tại bốn mươi lăm tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhưng khuôn mặt Đông Phương giữ được nét hàm súc tao nhã, có chút khí chất năm tháng từng trải trên khuôn mặt trang điểm của cô ấy.
Tiết Trí Nhàn cười nói: "Tôi già rồi, làm sao tranh luận xinh đẹp với các cô gái trẻ như hai người, rất nhiều nghệ sĩ lớn tuổi như tôi đều thích hoài niệm tuổi trẻ của chính mình, tôi không thích vậy, nhưng đến khi nhìn thấy Thụy Nhu, tôi đột nhiên nhìn thấy lại chính mình, bản thân lúc trẻ cũng từng xinh đẹp như vậy." Tiết Trí Nhàn quay đầu nhìn về phía gương Thường Thụy Nhu đang trang điểm, chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho cô, càng thêm vẻ tinh tế.
Thường Thụy Nhu thấy Tiết Trí nhắc đến mình, cô hơi thất thần một chút rồi lập tức lên tinh thần, khiêm nhường nói với cô ấy: "Tiết tiền bối nói đùa, tôi sao có thể so được với người."
"Làn da Thường tiểu thư trắng sáng không tỳ vết giống gốm sứ, không cần dùng quá nhiều phấn, ngũ quan hài hòa, không cần trang điểm quá tỉ mỉ cũng đã đặc biệt rồi." Chuyên viên hóa trang bên cạnh cô cũng tán thưởng.
"Vậy cho nên, trời sinh cô ra làm minh tinh rồi." Tiết Trí Nhàn thật tâm thưởng thức cô.
"Mọi người quá khen rồi." Thường Thụy Nhu khách sáo đáp lại, trong lòng không biểu lộ cảm xúc gì, từ nhỏ đến lớn đều được khen xinh đẹp, cô nghe đã thành quen.
Lát sau, có người gõ cửa vào, là Thẩm Kiều Vũ, hẳn là anh ta mới tới, còn chưa kịp thay đồ, anh ta ăn mặc đơn giản, áo phông trắng phối với quần bò, không mang kính áp tròng, trên sống mũi cao đeo cặp kính mát đen, vẻ đẹp trai bình thường theo chút phong độ của người tri thức.
"Anh Kiều Vũ." Thường Thụy Mạt thấy anh ta đến, tươi cười rạng rỡ chào anh. Thẩm Kiều Vũ mỉm cười đáp lại cô, quay ra nghiêm túc bắt tay với Tiết Trí Nhàn: "Chị Trí Nhàn, không ngờ tôi lại có cơ hội hợp tác với chị trong năm nay, nếu sau này có chỗ nào chưa được tốt, mong chị tận tình chỉ dạy." Thái độ của Thẩm Kiều Vũ với ảnh hậu không giống như Thường Thụy Nhu, cũng không quá nhiệt tình như Thường Thụy Mạt, nho nhã lễ độ vừa đủ.
"Có thể hợp tác với người đẹp trai như cậu, tôi cũng rất may mắn." Tiết Trí Nhàn bắt tay trêu đùa anh ta.
Thẩm Kiều Vũ cười cười: "Thật xin lỗi, tôi có chút việc không tiếp được." Thẩm Kiều Vũ hướng phía Thường Thụy Nhu, gọi: "Tiểu Nhu."
Thường Thụy Nhu nhìn thấy hắn có chút đau đầu xoa huyệt thái dương nói: "Có chuyện gì không?"
"Gần đây thời tiết nóng nực, em đi lại chụp hình quay phim càng thấy nóng, chỗ naỳ của anh có thuốc Đông y đặc biệt, tiêu nhiệt tránh cảm nắng, khi đi quay anh thường uống, rất hữu dụng, anh biết em sợ đắng, nên nhờ người điều chế thuốc Đông y thành viên nén, em có thể uống cùng nước, một lần năm viên, sẽ không thấy đắng." Thẩm Kiều Vũ đặt hộp thuốc chứa những viên thuốc nhỏ màu đen trước mặt Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu khó hiểu nhìn anh ta. Anh ta đang làm gì thế? Lấy lòng cô sao? Cô đã để anh ta tự do với Thường Thụy Mạt. giờ anh ta vẫn định quấn lấy cô?
"Không cần, anh An Vĩ đã chuẩn bị thuốc giúp tôi rồi." Thường Thụy Nhu không nhìn hắn, tiếp tục tự đeo khuyên tai.
"Anh đã mang đến, em hãy cứ cầm đi, biết đâu thuốc này có ích, anh đặt ở đây." Giọng Thẩm Kiều Vũ nhỏ dần không biết làm thế nào.
"Tùy anh." Thường Thụy Nhu hỏi chuyên viên hóa trang, "Hóa trang như vậy đã được chưa, tôi đi thay trang phục bây giờ." Nói đoạn, cô đứng dậy bước qua Thẩm Kiều Vũ. Thẩm Kiều Vũ nhìn hộp thuốc bị bỏ mặc nằm trên bàn trang điểm, trong lòng có chút trống rỗng mất mát. Anh ta xoay người đi, chợt bắt gặp ánh nhìn khó chịu của Thường Thụy Mạt dõi theo anh.
Thường Thụy Nhu đi tới phía để trang phục thì va phải một người mặc áo gấm long bào màu tím cũng đúng lúc đi tới, nhìn lần đầu tiên thấy người này vẫn phong nhã, nhìn lại lần thứ hai, Thường Thụy Nhu hơi lúng túng đứng tại chỗ, kêu lên: "Ứng tiền bối."
"Oh" Ứng Cầm nhìn cô.
"Ứng tiền bối, sao ngài lại ở đây?" Vấn đề này, Thường Thụy Nhu cảm thấy cô nên quan tâm một chút, dù sao lần trước hai người bọn họ có chút bất đồng trong thang máy, nếu anh cũng nhận lời mời diễn bộ phim này...
"À, tôi đến chỉ đạo võ thuật bộ phim." Ứng Cầm nói.
"Chỉ đạo võ thuật!" Thường Thụy Nhu nhớ ra vai diễn của mình có nhiều cảnh đánh võ. " Nhưng chỉ đạo võ thuật bây giờ đều mặc như thế này sao?" Thường Thụy Nhu nhìn bộ long bào anh đang mặc, cười gượng.
"Ta đến diễn vai Cao Tân."
Gì cơ!!! Cô nhớ rõ ràng, kiếp trước, không phải là Ứng Cầm nhận vai đó. Suy nghĩ một lát, cô sống lại, thay đổi cuộc đời bản thân, có lẽ tạo ra hiệu ứng hồ điệp, thay đổi cả cuộc đời của người khác. Giờ cô thấy hối hận chuyện ngày đó trong thang máy sao lại dùng khẩu khí ác liệt với anh, cô tự trách mình sao không thể nhịn một chút nghe anh mắng?
Ứng Cầm nói xong, đi qua người cô, Thường Thụy Nhu ảo não nói với An Vĩ: "Anh An Vĩ, em hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi."
“Ngọc Lưu Ly” được khởi quay theo đúng kinh phí đầu tư, bởi vì Thường Thụy Nhu được phân diễn hai vai, nên ngày thứ ba cô đến tổ quay.
“Ngọc Lưu Ly” là bộ phim được phát trên mạng, để tăng lượt xem thì phải quay trước tập, chỉnh sửa chế tác rồi mới phát, đảm bảo chất lượng bộ phim.
Hai ngày đầu ghi hình “Ngọc Lưu Ly” phần diễn theo biên kịch gần như hoàn tất, nội dung của mấy tập đầu chủ yếu là giới thiệu qua các nhân vật cơ bản, bao gồm cả Tuyết Sát do Thường Thụy Nhu diễn.
Ngày hôm đó Thường Thụy Nhu đến quay, cô bảo An Vĩ lái xe đến sớm đưa cô đến tổ hóa trang trong phim trường chuẩn bị. An Vĩ đưa Thường Thụy Nhu đến bãi đỗ xe của phim trường, tìm chỗ đỗ xe vừa ý chuẩn bị đậu xe thì một chiếc xe bảo mẫu màu đen cao cấp xa xỉ đối diện tiến đến, đỗ xe ngay phía trước vị trí An Vĩ định đỗ.
An Vĩ bực tức, chuẩn bị dạy dỗ người cướp tay trên chỗ đỗ xe, cửa kính xe bảo mẫu kia chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thường Thụy Mạt, cô ta khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn chiếc xe bảo mẫu thấp bé trước mặt: “Bên trong xe là chị à!”
Hiển nhiên, Thường Thụy Mạt là tới mỉa mai Thường Thụy Nhu, phải biết rằng, trước kia Thường Thụy Nhu hưởng thụ các đãi ngộ cao nhất của công ty, Thường Thụy Mạt cô nhận được đều là do cô ta cho, nhưng hôm nay Thường Thụy Mạt cô dựa vào bản lãnh của mình cũng nhận được tất cả, cô đương nhiên cố nhục nhã chị gái thân ái một chút.
“Cô biết rõ chị cô ngồi trong xe, cô....”
“Bên cạnh không phải còn chỗ đỗ xe khác sao, tùy tiện tìm chỗ đậu xe nào cũng giống nhau.” Thường Thụy Nhu ngăn cản An Vĩ bênh vực cô, tranh giành chuyện này ở đây, cô cảm thấy không đáng.
Thường Thụy Nhu đã nói vậy, An Vĩ nghe theo. Thường Thụy Nhu bước xuống xe, Thường Thụy Mạt đang đứng chờ ở phía trước đi tới: “Chị, chị đến rất sớm nha!”
“Tôi không phải đã nói rồi sao, cô không xứng gọi tôi là chị.” Thường Thụy Nhu lạnh lùng nhin cô.
Bên cạnh các cô lúc đó còn có người khác, Thường Thụy Mạt không muốn tức giận mà làm tổn hại hình tượng thân thiết lương thiện của chính mình, cô cố gắng làm một cô em hòa thuận với chị gái, nhíu mày đáng thương nói: “Chị, đừng như vậy mà, tốt xấu gì chị cũng nên tha lỗi cho em, em đã giúp chị nhận vai diễn đặc biệt kia.”
Thường Thụy Nhu hừ lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì, cô để diễn vai này làm nền cho nhân vật của cô, không phải muốn đứng cao hơn làm nhục tôi sao? Nhưng, tôi khuyên cô cẩn thận một chút, đừng bê đã tự đập chân mình, để tôi ăn tươi nuốt sống cô.”
Thường Thụy Mạt vẫn giữ mỉm cười xinh đẹp, giọng thì thầm ấm áp: “Cô có biết, tôi ghét nhất gì ở cô không? Chính là bộ dáng bất luận lúc nào cũng tự cho mình là giỏi nhất, hãy nhìn cô bây giờ, cô lấy gì tranh với tôi.”
Thường Thụy Nhu cười xán lạn với Thường Thụy Mạt, chớp đôi mi con dài nói: “Cô đoán thử xem!” Nói đoạn, cô giống như đứa trẻ thành công với trò đùa dai tràn đầy thích thú đi trước.
Thường Thụy Nhu vừa đến phòng hóa trang, một cô gái mặc đồ cổ trang hoa lệ đột nhiên bước ra từ sau cánh cửa, lớn tiếng “Hi” với Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu giật mình, nhưng nhanh bình tĩnh lại, đây là rèn luyện hằng ngày của cô, vô luận trong tình huống nào cũng đều phải bình tĩnh duyên dáng!
“Xin chào, tôi là Tiết Trí Nhàn.” Khuôn mặt trước mặt làm người ta thấy sang trọng cao quý, cô gái than thiện bắt tay với Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu cũng lễ phép đưa tay ra, cười nói: “Tôi biết, ngưỡng mộ đã lâu, Tiết tiền bối.” Người con gái này, quả thực đáng ngưỡng mộ, Tiết Trí Nhàn, lúc mới ra mắt đã theo sự nghiệp điện ảnh, nữ diễn viên sinh giữa thập niên không hổ là đại hoa đán, đứng đầu trong nước đồng thời còn là một trong bốn vị diễn viễn xuất sắc điện ảnh Trung Quốc, mấy năm gần đây, cô dần rút khỏi màn ảnh rộng, tích cực công tác xã hội, mà đột nhiên xuất hiện trong tổ diễn “Ngọc Lưu Ly”, theo Thường Thụy Nhu biết trước, cô ấy là khách mời, đây cũng là lần đầu diễn trên màn ảnh nhỏ.
“Việc đó, chẳng lẽ cô biết tôi diễn vai Hiên Viên Thương?” Nội tâm Tiết diễn viên: mình đã trở thành diễn viên kinh điển của thời đại mà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt một nữ diễn viên hậu bối, cô gái đó không phải nên kinh ngạc, mừng rỡ sao? Vì sao cô ấy chỉ tỏ vẻ bình tĩnh?
Thường Thụy Nhu nghĩ trong lòng, theo tình huống bình thường, cô không biết cô ấy (TTN) diễn vai Hiên Viên Thương, tuy rằng có một vài chứng cớ cho thấy cô ấy có hứng thú tham gia, nhưng tổ kịch chưa đưa thông tin chính thức công bố Tiết diễn viên sẽ tham gia, dẫn đến vài thảo luận của người hâm mộ Tiết diễn viên trên màn ảnh rộng, thậm chí có người nói nếu mời được Tiết diễn viên diễn, anh ta sẽ ăn luôn bàn phím.
“Tôi không biết a.” Thường Thụy Nhu lễ phép cười, lắc đầu.
“Không biết, cái này a!” Tiết Trí Nhàn có chút lúng túng, cô nghĩ đám hậu bối nhìn thấy cô ắt sẽ vui lắm, nên mới trốn sau cửa nhảy ra, cố ý dọa hậu bối một chút.
“Trời, Trí Nhàn tiền bối.” Đây là Tiết Trí Nhàn mong đợi, kinh hỉ, điên cuồng hét lớn, Thường Thụy Mạt đến phòng hóa trang sau, nhìn thấy kinh điển của thời đại, kích động muốn ôm, gạt Thường Thụy Nhu sang một bên, “Trí Nhàn tiền bối, tại sao ngài lại ở chỗ này? Chẳng lẽ chị muốn nhận diễn HIên Viên Thương? Trời ạ, đạo diễn giấu giỏi thật. Cho dù nhiều năm trôi qua vậy, Trí Nhàn tiền bối một chút cũng thay đổi, vẫn rất xinh đep.”
“Này, tôi thấy rất không đúng, nhiều năm như vậy, một người làm sao có thể không thay đổi gì, anh xem, khóe mắt Tiết tiền bối có nếp nhăn kìa.” Thường Thụy Nhu che miệng nói khẽ với An Vĩ. An Vĩ chống cái đầu đang phát đau, thật tình, Thụy Nhu nhà ta, không phải dạng người làm ăn, làm người rất chân thật, cô vừa rồi không phải cố ý không nhiệt tình với Tiết ảnh hậu, mà trong quan điểm của cô, Tổng thống thế giới, hay là ảnh hậu thì vẫn là người bình thường, người gặp người có gì phải kích động sao.
“Tôi nói Đại tiểu thư của tôi, cô không thể nhìn bản chất của hiện tượng quá đơn giản!” An Vĩ hoàn toàn bất đắc dĩ nói.