Đi đến ngã tư, khi qua lộ. Một chiếc xe tải tài xế ngủ gật chạy thẳng về hướng Tiểu Nhu và Trân Bò Viên....
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chẳng ai kịp hô lên, Tiểu Nhu và Trân Bò Viên chỉ kịp thấy ánh sáng đèn pha rọi thẳng vào mình, ngồi cảm giác cơ thể bay lên, đập mạnh xuống đất.
”Rầm...”
Đau, đau quá, cả thở cũng khó khăn.
Mắt không thể mở ra được. Cả thân thể không nghe theo điều khiển của bản thân nữa...
”Báo cảnh sát...”
”Gọi cấp cứu đi...”
”Nạn nhân bên này....”
”Nhanh lên...”
...
Những âm thanh đứt quản, những giọng nói không quen là những âm thanh cuối cùng mà Tiểu Nhu nhận thức được trước khi ngất đi...
...
Đau quá, nhứt đầu qua. Mình đã chết chưa? Mình đang ở đâu đây?
Trước mắt Tiểu Nhu là khoảng không trắng xóa, mênh mông. Không thấy điểm dừng. Tiểu Nhu nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi “ có ai không?”
Xung quanh bỗng có ánh sáng vàng bao trùm, xuất hiện từ hư không một vị nữ thần xinh đẹp, nở nụ cười với Tiểu Nhu “ chào con”
”Bà là thiên thần?” TiểuNhu ngơ ngác
”Ta là nữ thần ISIS, nữ thần của tình mẹ, phép thuật và lòng vị tha”
”Vậy tại sao con lại gặp người ở đây? Đây là đâu?”
”Số mệnh con ở thế giới này đã tận. Nhưng con được đấng tối cao lựa chọn để tiếp tục một số mệnh khác, ở một thế giới khác”
”Số mệnh khác? Thế giới khác? Là sao?”
”Con sẽ là nữ hoàng ai cập - Asisu và sẽ sống với số mệnh một nữ hoàng, con gái của thần linh. Và được sự bảo hộ của ta” nữ thần hiền từ bảo.
”Vậy còn con ở thế giới này, gia đình con, còn có bạn con nữa Trân. Nó sao rồi?”
”Con sẽ chết với tên Tiểu Nhu và sống với tên Asisu. Còn bạn con sẽ có một số mệnh khác chờ đợi phía trước. Nhưng hai người sẽ gặp nhau thôi”
”Vậy gia đình con thì sao? Họ sẽ ra sao? Sống thế nào?”
”Ta sẽ giúp con an bài một số phận tốt cho cuộc sống sau này của họ. Vậy nên con hãy yên tâm đi hoàn thành số mệnh khác của mình đi” nói rồi nữ thần cũng biến mất.
Lúc này có một cô gái xinh đẹp truyệt trần, mái tóc đen xõa dài, đi gần lại Tiểu Nhu
” cô là Tiểu Nhu. Người sẽ tiếp tục số mệnh của ta?”
Tiểu Nhu nghe thấy tên mình mới hoàn hồn lại, công nhận cô gái này đẹp quá “ đúng vậy, cô là...”
”Ta là Asisu” Asisu mỉm cười nhẹ
”Ực...” Tiểu Nhu nuốt nước bọt. “Cô đừng có cười như vậy. Đẹp quá. Làm ta chịu không nổi”
”Phụt” Asisu cười. Đã lâu nàng chẳng còn cười nữa. Hôm nay được nịnh nên nàng lại được cười. Nàng thích cô gái thẳng tính này rồi
”Nói vậy cô là con gái nữ thần. Cô có thể cho ta thấy gia đình ta không? Bạn ta nữa” Tiểu Nhu nhìn Asisu với ánh mắt mong đợi
”Được. Cô nhìn xuống đây” nói đoạn Asisu lấy tay vén tầng sương mỏng, để lộ khoảng không. Tiểu Nhu nhìn vào, nàng thấy gia đình mình, mẹ mình, dượng mình và cả đứa em trai nữa. Họ đang ngồi cạnh giường của mình. Một Tiểu Nhu nằm trên giường mặt lạnh toát, chẳng còn giọt máu. Trên thân thể đeo đầy các thiết bị y tế như ống oxy, kẹp tim,.. mẹ ôm cô mà khóc, dượng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đứa em thì nhìn chân chân vào chiếc máy đo điện tim, nhìn từng nhịp từng nhịp càng chậm dần chậm dần đến khi chỉ còn là một vạch ngang.....
Thì ra mọi người vẫn yêu quý cô như vậy. Vẫn rơi nước mắt vì cô...
Thì ra nhìn bản thân mình chết từ từ, người thân mình nhìn mình ra đi mà khóc thương tâm như vậy lại đau lòng đến vậy, nhói quá, nghẹn ở cổ họng, cảm giác thật khó thở.... “Cô có gia đình khóc. Còn hạnh phúc quá”Asisu bỗng lên tiếng, giọng chua xót
”Cô....” Tiểu Nhu bất ngờ bởi câu nói của Asisu
”Cô nhìn đây..” nói rồi hình ảnh biến đổi thành khung cảnh Ai Cập cổ đại. Mọi thứ như một cuốn phim, Asisu lớn lên như thế nào, được dạy dỗ ra sau, phụ vương mẫu hậu thương yêu như thế nào, Menfusu tài giỏi như thế nào trong lòng của Asisu.. rồi đến việc Carol xuất hiện, và kết hôn cùng Menfusu ra sao... Asisu được gả sang Babylon như thế nào.. mọi thứ diễn ra như đang xem một cuốn phim buồn... Tiểu Nhu thấy lòng thắt lại, không ngờ làm một nữ hoàng mà Asisu lại có cuộc đời bi thảm như vậy... Tiểu Nhu muốn lên tiếng an ủi, nhưng Asisu giành nói trước
”Ta mệt mõi rồi. Không muốn nắm nữa. Ta buông xuôi. Nhưng còn thần dân của ta, con dân Ai Cập và cả đất nước này... ta thật hổ thẹn vì chưa làm gì cho họ. Ta đã khẩn cầu thần linh, và mẹ Iris đã đáp ứng ta. Cô là người được chọn để giúp ta hoàn thành những việc còn giang dỡ. Ta biết, đặt mọi gánh nặng của ta lên vai cô là điều rất không đúng. Nhưng thay vì cô chết đi và chẳng làm gì được cho gia đình mình thì cô hãy chấp nhận số mệnh mới này. Để cô được sống một lần nữa, gia đình cô có sự an bài tốt hơn và ta cũng an tâm ra đi. Ta mong cô hãy chấp nhận việc này” Asisu nói mà khóe mắt đã tuôn lệ thành hàng
”Ta cũng chỉ biết theo số phận. Mà đây đã là sắp xếp tốt nhất rồi. Thay vì chết đi thì ta còn được sống” Tiểu Nhu chấp nhận một phần vì thấy điều mà Asisu nói đúng và cũng một phần thương cho số phận của cô nữ hoàng này...
”Còn bạn của ta? Lúc nãy nữ thần nói ta sẽ gặp lại nó, là sao?”
”Cô gái đó là phụ tá của nữ thần sắp xếp theo cô. Hai người sẽ được gặp nhau, nhưng thời gian thì ta cũng không biết. Nhưng sẽ gặp thôi. Số mệnh đã được sắp xếp như vậy” Asisu mỉm cười
”Đến lúc ta phải đi rồi. Bây giờ, cô chính là nữ hoàng Ai Cập Asisu và cô sẽ là con của nữ thần Isis được sự chở che của các vị thần... “ nói rồi Asisu biến mất. Không gian xung quanh cũng tối lại...
...
Một tiếng nói văng vẳng bên tai “lệnh bà...”
(Từ lúc này mỗ sẽ đổi tên kêu Tiểu Nhu thành Asisu cho nó khớp truyện nha)
Asisu nhẹ mở mắt ra, cơn đau đầu ập tới...
Ari đưa chén thuốc đến trước Asisu “ nữ hoàng, người đã ngất xỉu hai hôm nay rồi... người làm nô tì lo muốn chết. May mà người đã tỉnh. Tạ ơn thần linh”
Uống cạn chén thuốc, đắng ơi là đắng.hên là ở hiện đại nàng có từng uống thuốc cổ truyền nên mới có thể uống nổi chén thuốc ấy...
Nhìn thoáng qua cô cung nữ đang ngồi cạnh giường chăm lo cho mình, nàng biết là Ari nhờ phần kí ức của Asisu đã xem lúc trước. Nàng xua tay “ta không sao, chỉ mệt mõi chút. Ngươi đừng quá lo lắng. Mà giờ ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi lui đi”
”Dạ, nữ hoàng” Ari dẫn theo hai cung nữ khác lui khỏi phòng.
Còn mình Asisu trong phòng, nàng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu...
Nào nào, giờ mình là nữ hoàng, có mẹ là nữ thần Isis, còn cả lời hứa với Asisu giúp bảo vệ thần dân và đất nước của cô ta. Còn phải kiếm con bạn trời đánh trong biển người mênh mông nữa...haizz. Thôi chuyện ngày mai cứ để mai tính. Hôm nay sống hai kiếp người rồi...
(Mỗ lạy, tinh thần trách nhiệm cao quá trời hà)
Sáng hôm sau, Asisu dậy từ sớm, là do thói quen ở kiếp trước, thức dậy đi giao báo, giao sữa buổi sáng. Nên các cung nữ chưa vào hầu hạ, nàng đã tự mình thức dậy, dọn dẹp giường chăn của bản thân. Sau đó đi lại trước gương...
”Á....a...a...” tiếng hét vang cả cung điện
Ari và hai cung nữ chạy vào.. “ lệnh bà”, “ nữ hoàng”...
Xô cửa xông vào, trước mắt họ là khung cảnhquái dị. Nữ hoàng của họ đang ngồi bệch xuống đất. Để gương dưới sàn, mắt nhìn chằm chằm vào gương, hai tay ôm mặt của mình ngồi cười khúc khích...
Ari bước lên hỏi han “nữ hoàng, người làm sao vậy?”
”Không không, không có gì. Chỉ là gương mặt này.. gương mặt này đẹp quá đi ~” Asisu cười khúc khích như trẻ con được kẹo...
Mọi người ngẩn ra, chẳng hiểu chuyện gì với nữ hoàng của họ. Riêng Asisu thì vui như mở hội trong bụng “haha, lời rồi. Quá lời rồi. Sống được lần nữa được làm nữ hoàng còn được tặng kèm cái mặt đẹp như siêu sao này. À mà không, còn đẹp hơn siêu sao á chứ!!!! Cha mẹ ơi, con mà đi thi hoa hậu không chừng giựt luôn hoa hậu hoàn vũ ấy chứ... hahaha.. ôi, cái mặt, ôi cái má, ôi cái mũi, ôi cái miệng, ôi đôi mắt... chẹp, đẹp quá...”
Và cứ thế, từ lúc thức dậy tới giờ, Asisu dù được Ari dẫn đi tắm, đi thay quần áo hay ăn sáng nàng vẫn cầm theo chiếc gương cười toe toét. Làm cho mấy cung nữ khó hiểu nhưng cũng công nhận nữ hoàng của họ cười lên đẹp thật...
Và cả ngày hôm đó, có một hiện tượng như sau: các binh lính canh trong cung điện nữ hoàng đều lần lượt ôm mũi đầy máu chạy ra giếng nước để rửa mặt. Nguyên nhân không ai khác là do Asisu cứ gặp ai cũng chào họ rồi cười với họ... Ari thì khó hiểu với nữ hoàng nhà mình. Còn chúng cũng nữ, binh lính thì đỏ mặt, ngại ngùng có người còn thấy nữ hoàng là chạy trốn.
...
Asisu rất vui vẻ với ngày đầu tiên nàng sống ở thế giới này. Nàng vui vẻ cho đến khi kêu Ari đem văn kiện tài sản và tình hình thuế, làm ăn buôn bán ở hạ Ai Cập cho nàng xem..
Asisu buông quyển văn thư xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, than câu “mẹ nó, tưởng làm nữ hoàng giàu lắm chứ. Ai dè, nghèo rớt. Kiểu này muốn nuôi bản thân cũng khó chứ nói gì nuôi trai bao, gì mà bảo vệ đất nước, dân chúng... con mẹ nó. Ca khó mà”
Ari nghi hoặc “nữ hoàng, sao người nói lời thô tục như vậy? Còn cái gì mà trai bao?”
”Khụ, không có. Ta nói vu vơ. Bỏ đi.. mà còn vụ ngôn hành, cử chỉ của ta ngươi đừng quan trọng. Để ta thoãi mái đi” Asisu cười khan, lấp láp cho qua chuyện...
Ngay lúc này, ngoài cung truyền đến lệnh truyền “hoàng đế giá đáo..”
Asisu nhanh chóng lệnh Ari thu dọn mấy văn kiện trên bàn. Không thể để Ragashu thấy được.. nhưng nàng không quên rủa thầm “ mẹ bà, chưa có mảnh tình dắt vai, mà hưởng dịch vụ sống lại, giờ còn được nhận hàng khuyến mãi "chồng" nữa chứ... lỗ vốn, lỗ vốn a....”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chẳng ai kịp hô lên, Tiểu Nhu và Trân Bò Viên chỉ kịp thấy ánh sáng đèn pha rọi thẳng vào mình, ngồi cảm giác cơ thể bay lên, đập mạnh xuống đất.
”Rầm...”
Đau, đau quá, cả thở cũng khó khăn.
Mắt không thể mở ra được. Cả thân thể không nghe theo điều khiển của bản thân nữa...
”Báo cảnh sát...”
”Gọi cấp cứu đi...”
”Nạn nhân bên này....”
”Nhanh lên...”
...
Những âm thanh đứt quản, những giọng nói không quen là những âm thanh cuối cùng mà Tiểu Nhu nhận thức được trước khi ngất đi...
...
Đau quá, nhứt đầu qua. Mình đã chết chưa? Mình đang ở đâu đây?
Trước mắt Tiểu Nhu là khoảng không trắng xóa, mênh mông. Không thấy điểm dừng. Tiểu Nhu nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi “ có ai không?”
Xung quanh bỗng có ánh sáng vàng bao trùm, xuất hiện từ hư không một vị nữ thần xinh đẹp, nở nụ cười với Tiểu Nhu “ chào con”
”Bà là thiên thần?” TiểuNhu ngơ ngác
”Ta là nữ thần ISIS, nữ thần của tình mẹ, phép thuật và lòng vị tha”
”Vậy tại sao con lại gặp người ở đây? Đây là đâu?”
”Số mệnh con ở thế giới này đã tận. Nhưng con được đấng tối cao lựa chọn để tiếp tục một số mệnh khác, ở một thế giới khác”
”Số mệnh khác? Thế giới khác? Là sao?”
”Con sẽ là nữ hoàng ai cập - Asisu và sẽ sống với số mệnh một nữ hoàng, con gái của thần linh. Và được sự bảo hộ của ta” nữ thần hiền từ bảo.
”Vậy còn con ở thế giới này, gia đình con, còn có bạn con nữa Trân. Nó sao rồi?”
”Con sẽ chết với tên Tiểu Nhu và sống với tên Asisu. Còn bạn con sẽ có một số mệnh khác chờ đợi phía trước. Nhưng hai người sẽ gặp nhau thôi”
”Vậy gia đình con thì sao? Họ sẽ ra sao? Sống thế nào?”
”Ta sẽ giúp con an bài một số phận tốt cho cuộc sống sau này của họ. Vậy nên con hãy yên tâm đi hoàn thành số mệnh khác của mình đi” nói rồi nữ thần cũng biến mất.
Lúc này có một cô gái xinh đẹp truyệt trần, mái tóc đen xõa dài, đi gần lại Tiểu Nhu
” cô là Tiểu Nhu. Người sẽ tiếp tục số mệnh của ta?”
Tiểu Nhu nghe thấy tên mình mới hoàn hồn lại, công nhận cô gái này đẹp quá “ đúng vậy, cô là...”
”Ta là Asisu” Asisu mỉm cười nhẹ
”Ực...” Tiểu Nhu nuốt nước bọt. “Cô đừng có cười như vậy. Đẹp quá. Làm ta chịu không nổi”
”Phụt” Asisu cười. Đã lâu nàng chẳng còn cười nữa. Hôm nay được nịnh nên nàng lại được cười. Nàng thích cô gái thẳng tính này rồi
”Nói vậy cô là con gái nữ thần. Cô có thể cho ta thấy gia đình ta không? Bạn ta nữa” Tiểu Nhu nhìn Asisu với ánh mắt mong đợi
”Được. Cô nhìn xuống đây” nói đoạn Asisu lấy tay vén tầng sương mỏng, để lộ khoảng không. Tiểu Nhu nhìn vào, nàng thấy gia đình mình, mẹ mình, dượng mình và cả đứa em trai nữa. Họ đang ngồi cạnh giường của mình. Một Tiểu Nhu nằm trên giường mặt lạnh toát, chẳng còn giọt máu. Trên thân thể đeo đầy các thiết bị y tế như ống oxy, kẹp tim,.. mẹ ôm cô mà khóc, dượng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đứa em thì nhìn chân chân vào chiếc máy đo điện tim, nhìn từng nhịp từng nhịp càng chậm dần chậm dần đến khi chỉ còn là một vạch ngang.....
Thì ra mọi người vẫn yêu quý cô như vậy. Vẫn rơi nước mắt vì cô...
Thì ra nhìn bản thân mình chết từ từ, người thân mình nhìn mình ra đi mà khóc thương tâm như vậy lại đau lòng đến vậy, nhói quá, nghẹn ở cổ họng, cảm giác thật khó thở.... “Cô có gia đình khóc. Còn hạnh phúc quá”Asisu bỗng lên tiếng, giọng chua xót
”Cô....” Tiểu Nhu bất ngờ bởi câu nói của Asisu
”Cô nhìn đây..” nói rồi hình ảnh biến đổi thành khung cảnh Ai Cập cổ đại. Mọi thứ như một cuốn phim, Asisu lớn lên như thế nào, được dạy dỗ ra sau, phụ vương mẫu hậu thương yêu như thế nào, Menfusu tài giỏi như thế nào trong lòng của Asisu.. rồi đến việc Carol xuất hiện, và kết hôn cùng Menfusu ra sao... Asisu được gả sang Babylon như thế nào.. mọi thứ diễn ra như đang xem một cuốn phim buồn... Tiểu Nhu thấy lòng thắt lại, không ngờ làm một nữ hoàng mà Asisu lại có cuộc đời bi thảm như vậy... Tiểu Nhu muốn lên tiếng an ủi, nhưng Asisu giành nói trước
”Ta mệt mõi rồi. Không muốn nắm nữa. Ta buông xuôi. Nhưng còn thần dân của ta, con dân Ai Cập và cả đất nước này... ta thật hổ thẹn vì chưa làm gì cho họ. Ta đã khẩn cầu thần linh, và mẹ Iris đã đáp ứng ta. Cô là người được chọn để giúp ta hoàn thành những việc còn giang dỡ. Ta biết, đặt mọi gánh nặng của ta lên vai cô là điều rất không đúng. Nhưng thay vì cô chết đi và chẳng làm gì được cho gia đình mình thì cô hãy chấp nhận số mệnh mới này. Để cô được sống một lần nữa, gia đình cô có sự an bài tốt hơn và ta cũng an tâm ra đi. Ta mong cô hãy chấp nhận việc này” Asisu nói mà khóe mắt đã tuôn lệ thành hàng
”Ta cũng chỉ biết theo số phận. Mà đây đã là sắp xếp tốt nhất rồi. Thay vì chết đi thì ta còn được sống” Tiểu Nhu chấp nhận một phần vì thấy điều mà Asisu nói đúng và cũng một phần thương cho số phận của cô nữ hoàng này...
”Còn bạn của ta? Lúc nãy nữ thần nói ta sẽ gặp lại nó, là sao?”
”Cô gái đó là phụ tá của nữ thần sắp xếp theo cô. Hai người sẽ được gặp nhau, nhưng thời gian thì ta cũng không biết. Nhưng sẽ gặp thôi. Số mệnh đã được sắp xếp như vậy” Asisu mỉm cười
”Đến lúc ta phải đi rồi. Bây giờ, cô chính là nữ hoàng Ai Cập Asisu và cô sẽ là con của nữ thần Isis được sự chở che của các vị thần... “ nói rồi Asisu biến mất. Không gian xung quanh cũng tối lại...
...
Một tiếng nói văng vẳng bên tai “lệnh bà...”
(Từ lúc này mỗ sẽ đổi tên kêu Tiểu Nhu thành Asisu cho nó khớp truyện nha)
Asisu nhẹ mở mắt ra, cơn đau đầu ập tới...
Ari đưa chén thuốc đến trước Asisu “ nữ hoàng, người đã ngất xỉu hai hôm nay rồi... người làm nô tì lo muốn chết. May mà người đã tỉnh. Tạ ơn thần linh”
Uống cạn chén thuốc, đắng ơi là đắng.hên là ở hiện đại nàng có từng uống thuốc cổ truyền nên mới có thể uống nổi chén thuốc ấy...
Nhìn thoáng qua cô cung nữ đang ngồi cạnh giường chăm lo cho mình, nàng biết là Ari nhờ phần kí ức của Asisu đã xem lúc trước. Nàng xua tay “ta không sao, chỉ mệt mõi chút. Ngươi đừng quá lo lắng. Mà giờ ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi lui đi”
”Dạ, nữ hoàng” Ari dẫn theo hai cung nữ khác lui khỏi phòng.
Còn mình Asisu trong phòng, nàng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu...
Nào nào, giờ mình là nữ hoàng, có mẹ là nữ thần Isis, còn cả lời hứa với Asisu giúp bảo vệ thần dân và đất nước của cô ta. Còn phải kiếm con bạn trời đánh trong biển người mênh mông nữa...haizz. Thôi chuyện ngày mai cứ để mai tính. Hôm nay sống hai kiếp người rồi...
(Mỗ lạy, tinh thần trách nhiệm cao quá trời hà)
Sáng hôm sau, Asisu dậy từ sớm, là do thói quen ở kiếp trước, thức dậy đi giao báo, giao sữa buổi sáng. Nên các cung nữ chưa vào hầu hạ, nàng đã tự mình thức dậy, dọn dẹp giường chăn của bản thân. Sau đó đi lại trước gương...
”Á....a...a...” tiếng hét vang cả cung điện
Ari và hai cung nữ chạy vào.. “ lệnh bà”, “ nữ hoàng”...
Xô cửa xông vào, trước mắt họ là khung cảnhquái dị. Nữ hoàng của họ đang ngồi bệch xuống đất. Để gương dưới sàn, mắt nhìn chằm chằm vào gương, hai tay ôm mặt của mình ngồi cười khúc khích...
Ari bước lên hỏi han “nữ hoàng, người làm sao vậy?”
”Không không, không có gì. Chỉ là gương mặt này.. gương mặt này đẹp quá đi ~” Asisu cười khúc khích như trẻ con được kẹo...
Mọi người ngẩn ra, chẳng hiểu chuyện gì với nữ hoàng của họ. Riêng Asisu thì vui như mở hội trong bụng “haha, lời rồi. Quá lời rồi. Sống được lần nữa được làm nữ hoàng còn được tặng kèm cái mặt đẹp như siêu sao này. À mà không, còn đẹp hơn siêu sao á chứ!!!! Cha mẹ ơi, con mà đi thi hoa hậu không chừng giựt luôn hoa hậu hoàn vũ ấy chứ... hahaha.. ôi, cái mặt, ôi cái má, ôi cái mũi, ôi cái miệng, ôi đôi mắt... chẹp, đẹp quá...”
Và cứ thế, từ lúc thức dậy tới giờ, Asisu dù được Ari dẫn đi tắm, đi thay quần áo hay ăn sáng nàng vẫn cầm theo chiếc gương cười toe toét. Làm cho mấy cung nữ khó hiểu nhưng cũng công nhận nữ hoàng của họ cười lên đẹp thật...
Và cả ngày hôm đó, có một hiện tượng như sau: các binh lính canh trong cung điện nữ hoàng đều lần lượt ôm mũi đầy máu chạy ra giếng nước để rửa mặt. Nguyên nhân không ai khác là do Asisu cứ gặp ai cũng chào họ rồi cười với họ... Ari thì khó hiểu với nữ hoàng nhà mình. Còn chúng cũng nữ, binh lính thì đỏ mặt, ngại ngùng có người còn thấy nữ hoàng là chạy trốn.
...
Asisu rất vui vẻ với ngày đầu tiên nàng sống ở thế giới này. Nàng vui vẻ cho đến khi kêu Ari đem văn kiện tài sản và tình hình thuế, làm ăn buôn bán ở hạ Ai Cập cho nàng xem..
Asisu buông quyển văn thư xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, than câu “mẹ nó, tưởng làm nữ hoàng giàu lắm chứ. Ai dè, nghèo rớt. Kiểu này muốn nuôi bản thân cũng khó chứ nói gì nuôi trai bao, gì mà bảo vệ đất nước, dân chúng... con mẹ nó. Ca khó mà”
Ari nghi hoặc “nữ hoàng, sao người nói lời thô tục như vậy? Còn cái gì mà trai bao?”
”Khụ, không có. Ta nói vu vơ. Bỏ đi.. mà còn vụ ngôn hành, cử chỉ của ta ngươi đừng quan trọng. Để ta thoãi mái đi” Asisu cười khan, lấp láp cho qua chuyện...
Ngay lúc này, ngoài cung truyền đến lệnh truyền “hoàng đế giá đáo..”
Asisu nhanh chóng lệnh Ari thu dọn mấy văn kiện trên bàn. Không thể để Ragashu thấy được.. nhưng nàng không quên rủa thầm “ mẹ bà, chưa có mảnh tình dắt vai, mà hưởng dịch vụ sống lại, giờ còn được nhận hàng khuyến mãi "chồng" nữa chứ... lỗ vốn, lỗ vốn a....”