Cô đã quyết định thật sự rồi , đến nước này thì phải tháo cái vỏ bọc mềm yếu đó ra thôi , cô nhếch mép nhìn con người cô trước gương . Xung quanh cô yên lặng đến đáng sợ , có vài tiếng gió rít qua khe cửa nghe thật quỷ dị . Cô tự cười cho bản thân , đúng vậy , cô chỉ hợp với bóng đêm , con người cô chẳng thể nào thoát khỏi cái màn đêm tăm tối này.
Cô đứng dậy bước ra ngoài hành lang , có đem theo một chiếc áo khoác , cô nhìn lên bầu trời kia , nơi mà ba mẹ cô đang ở trên ấy , luôn dõi theo cô , mang cho cô sự may mắn . Cô nhìn lên trời , nơi có ngôi sao sáng lấp lánh . Cô thẫn thờ , ánh mắt buồn mơ hồ , cô biết phải làm sao đây ? Cô làm vậy có đúng ? Ba mẹ cô có vui vẻ ? Cô thực không hay . Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô . Cô thật cô đơn , cái cảm xúc không có ai bạn cạnh để tâm sự và sẻ chia đâu ai hiểu cô . Càng nghĩ cô càng căm hận , căm phẫn nhưng người đã khiến cô như vậy . Cô nghiến răng , chắc chắn cô sẽ tìm được họ để trả thù , chắc chắn vậy . Cô lắm chặt tay , xoay người bước vào phòng lên giường và ngủ
- Bốp !! Nói mau , mày cất khẩu súng ở đâu - một tên hung dữ nên tiếng
- Tôi sẽ không bao giờ giao khẩu súng ấy cho ông - ba cô cố nói lên tiếng dù đang có rất nhiều vết thương trên người
- Được thôi , xem mày chịu được bao lâu - Hắn ta tức giận - Tụi bay , đánh nó cho tao , cả con đàn bà kia nữa - hắn chỉ vào mặt mẹ cô đang có lại gần phía ba cô
- b.. hức .... a....m..m ..... ẹ hức - cô đứng trong một khóc khuất trong nhà nhìn ba mẹ cô đang bị đánh một cách dâu khổ
Ba cô quay sang mẹ cô nói nhỏ - Bà có nguyện theo tôi đến với kiếp sau không ? - Được - Bà nói xong , 2 ngưpif nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc , ông nhặt lên mọt thanh kiếm nhân lúc bọn người kia không để ý , ông bà cùng cầm kiếm cứa thật mạnh vào cổ cả 2 , 2 người trước khi nhắm mắt đều mỉm cười nhìn nhau
- Mẹ kiếp , bọn nó tự vẫn rồi , dm giờ biết kiếm khẩu súng ở đâu - hắn ta đạp thi thể của ông bà - Tụi bay lục soát căn nhà cho tao
Cô vẫn đứng đấy , những hình ảnh kinh hoàng ấy sao có thể phai mờ trong một đứa bé mới có 4 tuổi chứ . Chắc chắn chuyện này sẽ in sâu vào cô bé , một nỗi buồn , nỗi kinh hoàng , căm hận tất cả sẽ hiện lên trong cô
- Dừng lại - một người đàn bà lao vào căn nhà đăm theo rất nhiều phải hơn 1000 người . Tất cả lao vào chém giết tất cả nhưng tên ở đó , căn nhà chở lên yên tĩnh chỉ sau 10 phút , không may đã để tên cầm đầu chạy thoát . Bà ta liếc ánh mắt sắc lạnh quanh căn nhà , phát hiện cô đang ngồi co dúm lại , gương mặt nhợt nhạt , đôi mắt vô hồn . Bà tiến lại gần , cô nhìn lên bắt gặp gương mặt bà , lùi dần về phía sau rồi ngất lịm trên sàn nhà lạnh lẽo .
----------------------------------------------------------------------------
- Dạy rồi hả con - người đàn bà ấy bước vào phòng cô mang theo tô cháo nóng hổi , đẩy cửa vào bà đã thấy cô đang chĩa đôi mắt vô hồn ấy quay lại nhìn bà , bà mỉm cười rồi tiến lại gần cô
- Ăn đi cho nóng - bà đặt tô cháo lên bàn , đáp lại bà chỉ là một sự im lặng . Một lúc sau cô nói
- Bà là ai ? Tại sao lại giúp đỡ tôi - cô lạnh giọng
- Ta là bạn của mẹ con . Trần Tuyết Ly . Giờ thì yên tâm chưa , ăn cháo nhanh nào - bà ta cười hiền
Cô nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ , cô cầm bát cháo lên và ăn
- Từ bây giờ con sẽ ở đây , ta sẽ nuôi con theo cách của ta , con
- Với một điều kiện - cô ngắt lời
Moon xin lỗi vì đã lâu không up truyện , mọi người thông cảm cho moon nha . Gập người 90°
Cô đã quyết định thật sự rồi , đến nước này thì phải tháo cái vỏ bọc mềm yếu đó ra thôi , cô nhếch mép nhìn con người cô trước gương . Xung quanh cô yên lặng đến đáng sợ , có vài tiếng gió rít qua khe cửa nghe thật quỷ dị . Cô tự cười cho bản thân , đúng vậy , cô chỉ hợp với bóng đêm , con người cô chẳng thể nào thoát khỏi cái màn đêm tăm tối này.
Cô đứng dậy bước ra ngoài hành lang , có đem theo một chiếc áo khoác , cô nhìn lên bầu trời kia , nơi mà ba mẹ cô đang ở trên ấy , luôn dõi theo cô , mang cho cô sự may mắn . Cô nhìn lên trời , nơi có ngôi sao sáng lấp lánh . Cô thẫn thờ , ánh mắt buồn mơ hồ , cô biết phải làm sao đây ? Cô làm vậy có đúng ? Ba mẹ cô có vui vẻ ? Cô thực không hay . Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô . Cô thật cô đơn , cái cảm xúc không có ai bạn cạnh để tâm sự và sẻ chia đâu ai hiểu cô . Càng nghĩ cô càng căm hận , căm phẫn nhưng người đã khiến cô như vậy . Cô nghiến răng , chắc chắn cô sẽ tìm được họ để trả thù , chắc chắn vậy . Cô lắm chặt tay , xoay người bước vào phòng lên giường và ngủ
- Bốp !! Nói mau , mày cất khẩu súng ở đâu - một tên hung dữ nên tiếng
- Tôi sẽ không bao giờ giao khẩu súng ấy cho ông - ba cô cố nói lên tiếng dù đang có rất nhiều vết thương trên người
- Được thôi , xem mày chịu được bao lâu - Hắn ta tức giận - Tụi bay , đánh nó cho tao , cả con đàn bà kia nữa - hắn chỉ vào mặt mẹ cô đang có lại gần phía ba cô
- b.. hức .... a....m..m ..... ẹ hức - cô đứng trong một khóc khuất trong nhà nhìn ba mẹ cô đang bị đánh một cách dâu khổ
Ba cô quay sang mẹ cô nói nhỏ - Bà có nguyện theo tôi đến với kiếp sau không ? - Được - Bà nói xong , ngưpif nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc , ông nhặt lên mọt thanh kiếm nhân lúc bọn người kia không để ý , ông bà cùng cầm kiếm cứa thật mạnh vào cổ cả , người trước khi nhắm mắt đều mỉm cười nhìn nhau
- Mẹ kiếp , bọn nó tự vẫn rồi , dm giờ biết kiếm khẩu súng ở đâu - hắn ta đạp thi thể của ông bà - Tụi bay lục soát căn nhà cho tao
Cô vẫn đứng đấy , những hình ảnh kinh hoàng ấy sao có thể phai mờ trong một đứa bé mới có tuổi chứ . Chắc chắn chuyện này sẽ in sâu vào cô bé , một nỗi buồn , nỗi kinh hoàng , căm hận tất cả sẽ hiện lên trong cô
- Dừng lại - một người đàn bà lao vào căn nhà đăm theo rất nhiều phải hơn người . Tất cả lao vào chém giết tất cả nhưng tên ở đó , căn nhà chở lên yên tĩnh chỉ sau phút , không may đã để tên cầm đầu chạy thoát . Bà ta liếc ánh mắt sắc lạnh quanh căn nhà , phát hiện cô đang ngồi co dúm lại , gương mặt nhợt nhạt , đôi mắt vô hồn . Bà tiến lại gần , cô nhìn lên bắt gặp gương mặt bà , lùi dần về phía sau rồi ngất lịm trên sàn nhà lạnh lẽo .
----------------------------------------------------------------------------
- Dạy rồi hả con - người đàn bà ấy bước vào phòng cô mang theo tô cháo nóng hổi , đẩy cửa vào bà đã thấy cô đang chĩa đôi mắt vô hồn ấy quay lại nhìn bà , bà mỉm cười rồi tiến lại gần cô
- Ăn đi cho nóng - bà đặt tô cháo lên bàn , đáp lại bà chỉ là một sự im lặng . Một lúc sau cô nói
- Bà là ai ? Tại sao lại giúp đỡ tôi - cô lạnh giọng
- Ta là bạn của mẹ con . Trần Tuyết Ly . Giờ thì yên tâm chưa , ăn cháo nhanh nào - bà ta cười hiền
Cô nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ , cô cầm bát cháo lên và ăn
- Từ bây giờ con sẽ ở đây , ta sẽ nuôi con theo cách của ta , con
- Với một điều kiện - cô ngắt lời
Moon xin lỗi vì đã lâu không up truyện , mọi người thông cảm cho moon nha . Gập người °