Cùng
thời điểm đó, ở Mĩ, tại một tòa cao ốc lớn, nơi
một căn phòng lớn được đặt ở tầng cao nhất, một
con người đang vùi đầu vào một đóng tài liệu, bên
trái là chiếc máy laptop, bên phải là chồng hợp đồng,
ở cạnh là cốc coffee đã nguội ngắt, và ở giữa là
con người nhỏ bé, xinh đẹp nhưng mang vẻ lạnh lùng có
chút buồn bã. Đôi mắt cô không ngừng đảo trên tập
tài liệu. Không khí trong phòng lúc này dường như là
tĩnh lặng chỉ còn tồn tại tiếng thở nhẹ của người
con gái đó.
“Cốc..cốc..cốc”
– tiếng gõ cửa của ai đó phá tan sự tĩnh lặng của
căn phòng nhưng ánh mắt của người con gái kia vẫn không
rời tập tài liêu. Khẽ thở dài vì sự thờ ơ của cô,
người con trai vừa bước vào phòng lên tiếng:
(–
Chủ tịch, đây là bản kế hoạch cho dự án mới của
tập đoàn, mời người xem cho.)
Rời
mắt khỏi tập tài liệu trên tay, cô gái ngước nhìn
chàng trai nói:
(–
Lại nữa sao, nhừng này còn chưa hết?)
(–
Dạ chưa, vẫn còn nhiều bản kế hoạch, tài liệu, hợp
đồng...cần người..)
Người
con trai chưa nói hết câu đã bị cô chặn họng:
(–
Đủ rồi, tôi đâu thể ở lại lâu được đâu, vừa về
đã đùn cho tôi cả đóng này ai chịu được, Giám đốc
John, anh không định chôn tôi giữa đống tài liệu này
đấy chứ?)
(–
Ồ không , tôi đâu giám. Nhưng những chuyện này quả
thực quan trọng mà. Tôi không giám tự quyết định.)
(–
Tôi không biết anh là người thiếu tự tin như vậy. Mà
Vin đâu? anh ấy có thể giúp mà.)
(–
Cậu ta nói sang Ai Cập gặp cô gái nào thì phải. Cả
tháng nay có đến công ty đâu.)
(Anh
chắc chứ?)
(Chắc
mà, anh ta nói với tôi thế.) -- anh chàng khẳng định cho
lời nói của mình.
Jenny
không nói gì chỉ cười. Nhưng cô đâu biết khi cô cười
người đứng trước mặt cô dường như nhận thấy mình
đã làm phải gì ngu ngốc lắm.
(Tôi
biết cô gái đó.) – cô nói với giọng nửa đùa nửa
thật.
(Tôi
cũng biết mà, Vin đã nói với tôi. Cô ấy tên Cleopat thì
phải, tình yêu đầu dời của anh ta đó.) – John nói mà
vui sướng cứ như mình không bằng
(Môn
Lịch sử của anh trước đây bao nhiêu?) – cô hỏi.
(Ác
mộng, đó là môn điểm thấp nhất của tôi mà sao cô
lại hỏi chuyện này.)
(Tôi
đoán không sai mà.Cô gái đó nổi tiếng toàn thế giới
đó.)
(Liên
quan gì sao? Chà, tôi muốn gặp cô ấy nha, cô ấy là diễn
viên sao?)
(À,
muốn gặp anh phải đi xin phép anh Diêm Vương đã.)
(…..???? là sao???)
(Cô
ta là nữ hoàng của Ai Cập cổ đại trước đây, đã thành người
thiên cổ được mấy ngàn năm rồi cũng lên rồi. Vin chỉ lừa anh thôi.)
(Vin...Lần
này về thì cậu ta chết với tôi. tôi tưởng cậu ta có bạn gái ở đó mới cho cậu ta đi ai dè...)
(–
Thôi.Gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy trong ngày mai không
về thì đừng nhìn mặt tôi. Có thể chiều mai tôi bay
sớm đó.)
(–
yes, madam)
(đoạn
nói chuyện trên mình để lời thoại trong ngoặc vì đó
được nói bằng tiếng Anh, mình không muốn viết tiếng
anh ra nên mới để trong ngoặc. Như thế nhìn đỡ rối
mắt nha mọi người)
Nói
rồi, chàng trai ra ngoài trả lại sự tĩnh lặng cho căn
phòng. Còn cô gái, chiếc ghế của cô được xoay nhẹ 1
vòng đối diện với tấm kính lớn đằng sau, cô im lặng
ngắm ánh mặt trời đang lặn xuống,nhìn màu hoàng hôn
trông thật buồn, nó bao chùm lên mọi sự vật nhưng hình
như chỉ có cô cảm thấy buồn thì phải. Dòng người
hối hả trở về còn cô thì về đâu? Chẳng lẽ về căn
nhà không một chút tình cảm gia đình đó sao? Hoàng hôn
hợp với cô, nó không chỉ báo hiệu buổi tối đầm ấm
của gia đình như mọi người vẫn nghĩ thế nhưng đối
với cô thì đó báo hiệu một điều gì đó sắp kết
thúc. Cô sợ điều đó nhưng không biết vì sao.
Người
con gái đó chính là Jenny – chủ tịch tập đoàn MNV. Còn
người nói chuyện với cô lúc nẫy là Giám đốc của
MNV – là người được cô tin tưởng theo cô từ khi mới
thành lập công ty và là một trong những người hiếm hoi
biết cô là chủ tịch của tập đoàn này(anh này người
Mĩ nhá, cũng rất đẹp trai đó nhưng không biết tiếng
Hàn). Chắc mọi người đang thắc mắc Người tên Vin?
Nhân vật này sẽ xuất hiện nhiều sau này nên Tg sẽ
giới thiệu sau.
Còn
tại một châu lục khác, một đất nước Đức xinh đẹp,
tại một ngôi nhà ak không biệt thự mới đúng, một
người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sang trong, tay cầm
tách coffee nóng trầm ngâm suy nghĩ, chờ đợi một điều
gì đó.
Lại
tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, một người đàn ông
bước vào.
– Thưa
ông chủ, tôi đã gọi về hỏi rồi ạ. Cô chủ phải đi
làm việc gì đó liên quan đến các trường trong nước
hình như là việc giao lưu giữa các học sinh của mỗi
trường thì phải.
– Giao
lưu giữa học sinh trong các trường?
– Vâng,
đấy là hoạt động hàng năm luôn tổ chức ạ.
– Chính
xác?
– Vâng
Người
đàn ông nghe được câu trả lời nhưng trong lòng vẫn
hoài nghi. Cũng đúng thôi, vì trừ chính bản thân mình ra
ông ta đâu có tin ai.-- 1 Con người độc đoán, đáng sợ.
“Ta
mong ngươi đừng làm điều ta không muốn, còn nhiều thứ
đợi ngươi ở phía trước. Ta không đảm bảo sẽ không
giết ngươi trước khi kế hoạch của ta khởi sắc đâu.
Sứ giả ta gửi đến sẽ cùng ngươi đi một quãng đường,
Vui vẻ đi – con vật bé nhỏ.” – Đó chính xác là
những suy nghĩ xuất hiện trong đầu con người kia. Chắc
chúng ta không khó đoán ông ta là ai đúng không? Không
biết còn có những gì sẽ xảy ra nhỉ? Liệu ông ta sẽ
làm gì? Tất cả hãy để thời gian giải đáp nhé.
Trở
về Hàn nào mọi người, mình đưa mọi người đi du lịch
xuyên lục địa rồi đấy nhá. Trở về trường học
nào.
1
Buổi học lại trôi qua nhàm chán với tất cả học sinh.
Mặc dù còn buổi học chiều nhưng ai cũng thấy mỏi.
– Mọi
người cúp học đi – Han nằm dài ra bàn nhìn mọi người
hỏi ý kiến.
Kin
thì đưa mắt nhìn 2 anh chàng còn lại.
-- Hai người nghĩ sao?
Dù gì thì 2 hôm
nay mọi người cũng thấy mệt mỏi rồi thôi thì chốn
học đi chơi vậy. Nhìn ai cũng ỉu xìu trông thảm quá .
Ken
suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý, chỉ còn Jee. Haizz, tụi bạn
của anh đã đồng ý thì anh cũng không nỡ từ chối. Mà
từ chối chẳng khắc nào mình ngu khi để tụi bạn đi
chơi thoải mái trong khi mình ngồi đây nhồi nhét cái mớ
kiến thức đã học từ đời thủa nào rồi. Thế rồi
người ta lại thấy 3 chiếc xe siêu sin phóng ra khỏi
trường The World. Hik, thế đấy người ta chốn học đường
hoàng chưa, được bảo vệ mở cửa sẵn nữa chứ.
Và
điểm đến chính là Bar Dark – nơi quen thuộc của mấy
anh chị.
Vừa
vào mọi người trong Bar đều lễ phép chào 3 người. Dù
là ban ngày nhưng ở đây cũng không thiếu khách ra vào vì
trong Bar có cả nhà hàng, vả lại Bar được trang trí kì
công rất đẹp, chất lượng tốt. Có khi họp đối tác
ở đây còn không thành vấn đề.
– Mấy
anh chị hôm nay cúp học hả ? Bây giờ đã đến. – 1
cậu nhóc nhỏ hơn 4 người 1 tuổi chạy ra đón.
– Ừ.
Chán lên chốn thôi, học rồi mà cứ bắt học lại.
Chẳng biết ba mẹ anh nghĩ gì. – Han đáp mà mặt xị
xuống như cái bánh bao bị nhúng nước vậy.
– Thì
ai bảo thành tích cưa girl của em cao quá, lại thêm tính
của mấy đứa chúng mình ba mẹ mới lôi cả lũ vào đấy
học thôi. – Kin nói nhưng hàm ý vẫn muốn chêu chọc
Han.
– Hì,
thôi mấy anh chị uống gì.
– Cho
chị ly vang thôi.
– Cho
anh Vodka nha – Han nói.
– Anh
uống Gin – Jee và Ken đồng thanh nhìn nhau cười thầm.
Cả hai giống nhau mà. Từ khi biết đến mùi rượu. Ken
từng uống những loại gì thì Jee cũng uống nhừng đó,
đến rượu thích cũng giống nhau, uống vì lí do gì cũng
giống nhau cả.
Sau
khi nhận được ly rượu từ tay thằng nhóc, 4 người đưa
mắt nhìn xung quanh chợt dừng lại trước một thân ảnh.
– Đó
chẳng phải là Win sao? – Han hỏi
– ưk,nhưng
sao cậu ta lại ở đây? – Kin cũng thắc mắc
Jee
và ken nhìn rồi đưa ra 1 kết luận.
– Con
người đó trong lòng khó đoán, không lên coi thường.
Cháp này hơi chán mọi người nhỉ. Cháp sau sẽ xuất hiện nhân vật mới đó. Từ đầu câu chuyện tới giờ không khí hơi nhàm chán. Đến những cháp sau hi vọng những nhân vật chính sẽ thay đổi không khí câu chuyện bằng tính cách của họ.
Cùng thời điểm đó, ở Mĩ, tại một tòa cao ốc lớn, nơi một căn phòng lớn được đặt ở tầng cao nhất, một con người đang vùi đầu vào một đóng tài liệu, bên trái là chiếc máy laptop, bên phải là chồng hợp đồng, ở cạnh là cốc coffee đã nguội ngắt, và ở giữa là con người nhỏ bé, xinh đẹp nhưng mang vẻ lạnh lùng có chút buồn bã. Đôi mắt cô không ngừng đảo trên tập tài liệu. Không khí trong phòng lúc này dường như là tĩnh lặng chỉ còn tồn tại tiếng thở nhẹ của người con gái đó.
“Cốc..cốc..cốc” – tiếng gõ cửa của ai đó phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng nhưng ánh mắt của người con gái kia vẫn không rời tập tài liêu. Khẽ thở dài vì sự thờ ơ của cô, người con trai vừa bước vào phòng lên tiếng:
(– Chủ tịch, đây là bản kế hoạch cho dự án mới của tập đoàn, mời người xem cho.)
Rời mắt khỏi tập tài liệu trên tay, cô gái ngước nhìn chàng trai nói:
(– Lại nữa sao, nhừng này còn chưa hết?)
(– Dạ chưa, vẫn còn nhiều bản kế hoạch, tài liệu, hợp đồng...cần người..)
Người con trai chưa nói hết câu đã bị cô chặn họng:
(– Đủ rồi, tôi đâu thể ở lại lâu được đâu, vừa về đã đùn cho tôi cả đóng này ai chịu được, Giám đốc John, anh không định chôn tôi giữa đống tài liệu này đấy chứ?)
(– Ồ không , tôi đâu giám. Nhưng những chuyện này quả thực quan trọng mà. Tôi không giám tự quyết định.)
(– Tôi không biết anh là người thiếu tự tin như vậy. Mà Vin đâu? anh ấy có thể giúp mà.)
(– Cậu ta nói sang Ai Cập gặp cô gái nào thì phải. Cả tháng nay có đến công ty đâu.)
(Anh chắc chứ?)
(Chắc mà, anh ta nói với tôi thế.) -- anh chàng khẳng định cho lời nói của mình.
Jenny không nói gì chỉ cười. Nhưng cô đâu biết khi cô cười người đứng trước mặt cô dường như nhận thấy mình đã làm phải gì ngu ngốc lắm.
(Tôi biết cô gái đó.) – cô nói với giọng nửa đùa nửa thật.
(Tôi cũng biết mà, Vin đã nói với tôi. Cô ấy tên Cleopat thì phải, tình yêu đầu dời của anh ta đó.) – John nói mà vui sướng cứ như mình không bằng
(Môn Lịch sử của anh trước đây bao nhiêu?) – cô hỏi.
(Ác mộng, đó là môn điểm thấp nhất của tôi mà sao cô lại hỏi chuyện này.)
(Tôi đoán không sai mà.Cô gái đó nổi tiếng toàn thế giới đó.)
(Liên quan gì sao? Chà, tôi muốn gặp cô ấy nha, cô ấy là diễn viên sao?)
(À, muốn gặp anh phải đi xin phép anh Diêm Vương đã.)
(…..???? là sao???)
(Cô ta là nữ hoàng của Ai Cập cổ đại trước đây, đã thành người thiên cổ được mấy ngàn năm rồi cũng lên rồi. Vin chỉ lừa anh thôi.)
(Vin...Lần này về thì cậu ta chết với tôi. tôi tưởng cậu ta có bạn gái ở đó mới cho cậu ta đi ai dè...)
(– Thôi.Gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy trong ngày mai không về thì đừng nhìn mặt tôi. Có thể chiều mai tôi bay sớm đó.)
(– yes, madam)
(đoạn nói chuyện trên mình để lời thoại trong ngoặc vì đó được nói bằng tiếng Anh, mình không muốn viết tiếng anh ra nên mới để trong ngoặc. Như thế nhìn đỡ rối mắt nha mọi người)
Nói rồi, chàng trai ra ngoài trả lại sự tĩnh lặng cho căn phòng. Còn cô gái, chiếc ghế của cô được xoay nhẹ vòng đối diện với tấm kính lớn đằng sau, cô im lặng ngắm ánh mặt trời đang lặn xuống,nhìn màu hoàng hôn trông thật buồn, nó bao chùm lên mọi sự vật nhưng hình như chỉ có cô cảm thấy buồn thì phải. Dòng người hối hả trở về còn cô thì về đâu? Chẳng lẽ về căn nhà không một chút tình cảm gia đình đó sao? Hoàng hôn hợp với cô, nó không chỉ báo hiệu buổi tối đầm ấm của gia đình như mọi người vẫn nghĩ thế nhưng đối với cô thì đó báo hiệu một điều gì đó sắp kết thúc. Cô sợ điều đó nhưng không biết vì sao.
Người con gái đó chính là Jenny – chủ tịch tập đoàn MNV. Còn người nói chuyện với cô lúc nẫy là Giám đốc của MNV – là người được cô tin tưởng theo cô từ khi mới thành lập công ty và là một trong những người hiếm hoi biết cô là chủ tịch của tập đoàn này(anh này người Mĩ nhá, cũng rất đẹp trai đó nhưng không biết tiếng Hàn). Chắc mọi người đang thắc mắc Người tên Vin? Nhân vật này sẽ xuất hiện nhiều sau này nên Tg sẽ giới thiệu sau.
Còn tại một châu lục khác, một đất nước Đức xinh đẹp, tại một ngôi nhà ak không biệt thự mới đúng, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sang trong, tay cầm tách coffee nóng trầm ngâm suy nghĩ, chờ đợi một điều gì đó.
Lại tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, một người đàn ông bước vào.
– Thưa ông chủ, tôi đã gọi về hỏi rồi ạ. Cô chủ phải đi làm việc gì đó liên quan đến các trường trong nước hình như là việc giao lưu giữa các học sinh của mỗi trường thì phải.
– Giao lưu giữa học sinh trong các trường?
– Vâng, đấy là hoạt động hàng năm luôn tổ chức ạ.
– Chính xác?
– Vâng
Người đàn ông nghe được câu trả lời nhưng trong lòng vẫn hoài nghi. Cũng đúng thôi, vì trừ chính bản thân mình ra ông ta đâu có tin ai.-- Con người độc đoán, đáng sợ.
“Ta mong ngươi đừng làm điều ta không muốn, còn nhiều thứ đợi ngươi ở phía trước. Ta không đảm bảo sẽ không giết ngươi trước khi kế hoạch của ta khởi sắc đâu. Sứ giả ta gửi đến sẽ cùng ngươi đi một quãng đường, Vui vẻ đi – con vật bé nhỏ.” – Đó chính xác là những suy nghĩ xuất hiện trong đầu con người kia. Chắc chúng ta không khó đoán ông ta là ai đúng không? Không biết còn có những gì sẽ xảy ra nhỉ? Liệu ông ta sẽ làm gì? Tất cả hãy để thời gian giải đáp nhé.
Trở về Hàn nào mọi người, mình đưa mọi người đi du lịch xuyên lục địa rồi đấy nhá. Trở về trường học nào.
Buổi học lại trôi qua nhàm chán với tất cả học sinh. Mặc dù còn buổi học chiều nhưng ai cũng thấy mỏi.
– Mọi người cúp học đi – Han nằm dài ra bàn nhìn mọi người hỏi ý kiến.
Kin thì đưa mắt nhìn anh chàng còn lại.
-- Hai người nghĩ sao?
Dù gì thì hôm nay mọi người cũng thấy mệt mỏi rồi thôi thì chốn học đi chơi vậy. Nhìn ai cũng ỉu xìu trông thảm quá .
Ken suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý, chỉ còn Jee. Haizz, tụi bạn của anh đã đồng ý thì anh cũng không nỡ từ chối. Mà từ chối chẳng khắc nào mình ngu khi để tụi bạn đi chơi thoải mái trong khi mình ngồi đây nhồi nhét cái mớ kiến thức đã học từ đời thủa nào rồi. Thế rồi người ta lại thấy chiếc xe siêu sin phóng ra khỏi trường The World. Hik, thế đấy người ta chốn học đường hoàng chưa, được bảo vệ mở cửa sẵn nữa chứ.
Và điểm đến chính là Bar Dark – nơi quen thuộc của mấy anh chị.
Vừa vào mọi người trong Bar đều lễ phép chào người. Dù là ban ngày nhưng ở đây cũng không thiếu khách ra vào vì trong Bar có cả nhà hàng, vả lại Bar được trang trí kì công rất đẹp, chất lượng tốt. Có khi họp đối tác ở đây còn không thành vấn đề.
– Mấy anh chị hôm nay cúp học hả ? Bây giờ đã đến. – cậu nhóc nhỏ hơn người tuổi chạy ra đón.
– Ừ. Chán lên chốn thôi, học rồi mà cứ bắt học lại. Chẳng biết ba mẹ anh nghĩ gì. – Han đáp mà mặt xị xuống như cái bánh bao bị nhúng nước vậy.
– Thì ai bảo thành tích cưa girl của em cao quá, lại thêm tính của mấy đứa chúng mình ba mẹ mới lôi cả lũ vào đấy học thôi. – Kin nói nhưng hàm ý vẫn muốn chêu chọc Han.
– Hì, thôi mấy anh chị uống gì.
– Cho chị ly vang thôi.
– Cho anh Vodka nha – Han nói.
– Anh uống Gin – Jee và Ken đồng thanh nhìn nhau cười thầm. Cả hai giống nhau mà. Từ khi biết đến mùi rượu. Ken từng uống những loại gì thì Jee cũng uống nhừng đó, đến rượu thích cũng giống nhau, uống vì lí do gì cũng giống nhau cả.
Sau khi nhận được ly rượu từ tay thằng nhóc, người đưa mắt nhìn xung quanh chợt dừng lại trước một thân ảnh.
– Đó chẳng phải là Win sao? – Han hỏi
– ưk,nhưng sao cậu ta lại ở đây? – Kin cũng thắc mắc
Jee và ken nhìn rồi đưa ra kết luận.
– Con người đó trong lòng khó đoán, không lên coi thường.
Cháp này hơi chán mọi người nhỉ. Cháp sau sẽ xuất hiện nhân vật mới đó. Từ đầu câu chuyện tới giờ không khí hơi nhàm chán. Đến những cháp sau hi vọng những nhân vật chính sẽ thay đổi không khí câu chuyện bằng tính cách của họ.