Sau khi mọi người giải tán trở về lớp học thì Jee, Kin, Han và Ken đi đến phòng hiệu trưởng. Biết được điều này khi xem camera, Jenny nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Ông hiệu trưởng lúc này không có ở đây cũng tiện hơn khi làm việc. Jenny bước ra khỏi phòng thế nhưng vừa mới đi hết dọc hành lang tiếng thang máy đã vang nên, cửa thang máy mở ra và không ai khác đó chính là nhóm xủa Jee. Jenny giật mình lúp vào 1 góc khuất tránh để họ nhìn thấy. Cô quên mất rằng họ di chuyển bằng thang máy cộng với cô đang suy nghĩ lung tung nên không để ý. Cũng may họ không phát hiện ra. Cô thở phào rồi quay đi nhưng lại bị ai đó chặn lại.
– Jenny, cậu làm gì ở đây vậy?. – Kẻ chắn đường không ai khác chính là Win -- kẻ mất tích mấy ngày hôm nay. Và cũng chính câu hỏi đó đã không cần cánh mà bay đến tai nhóm Jee khiến cho Jee và mọi người quay lại nhìn.
Riêng Jee, anh không ngần ngại mà nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy là 1 cô gái bình thường với mọi người nhưng đối với anh cô ấy có 1 chút ấn tượng đặc biệt.
Jenny chỉ biết thầm than trong lòng rồi mắng tên trời đánh kia đột nhiên hỏi khiến cô bị phát hiện.
– Tình cờ đi qua. – Jenny khẽ liếc mọi người trả lời qua loa thế nhưng ai đó không có ý định buông tha cho cô.
– Nhưng chỗ này bạn định làm gì mà đi qua đây. Tầng này dành riêng cho Hiệu trưởng và......Ban cán sự của Hội học sinh thôi mà, cậu đâu phải là người của hội Học sinh. – Win khẽ cười hỏi, đồng thời liếc mắt nhìn phản ứng của nhóm Jee vẫn đang theo dõi cuộc nói chuyện của 2 người.
– Không liên quan. Tránh ra. – Jenny muốn kết thúc ngay cái cuộc nói chuyện vô bổ với cậu ta ở đây. Cô không biết cậu ta có ý định làm gì nhưng linh tính của 1 đứa con gái luôn phải sống cảnh giác như cô không muốn cô gần cậu ta. Không đợi cậu ta trả lời, cứ thế quay đi mà không quan tâm chuyện gì xảy ra phía sau.
Win nhìn theo hình bóng Jenny rời đi khẽ cười. Anh đi đến chỗ Jee vẫn đang đứng ở đó. Lúc đi qua Jee, Win ghé vào tai Jee nói 1 câu mà chỉ 2 người nghe được.
Không biết 2 người nói gì chỉ thấy người Jee như đang tỏa dần hơi lạnh còn kẻ còn lại là Win cười tươi như trúng số. Jee nhìn chằm chằm kẻ vừa rồi hồi lâu rồi cùng mọi người đi đến phòng Hiệu trưởng. Mọi người ai cũng muốn hỏi Jee nhưng thấy khuôn mặt trầm lắng của anh thì đành gác lại sự tò mò của mình lại.
– 2 người có biết nhiệm vụ mới của tôi là gì không? Cái nhiệm vụ này làm tôi không thấy vui gì cả, khó khăn chồng chất đấy. “ cười”. 2 người liệu có.......... – 1 người con trai nhìn theo bóng Jee mà than thở. Không hiểu sao nhận nhiệm vụ này trong lòng anh ta thấy có chút gì đó......là lạ....ở trong lòng.
***********************Trong phòng hiệu trưởng*************************
– “ Cốc cốc”. – Han gõ cửa phòng hiệu trưởng trong khi cảm thấy mình có quá ngoan ngoãn không?. ( Cái đấy là phép lịch sự cơ bản mà ngoan ngoan gì ở đây?)
– Vào đi. – Sau khi cô chủ xong việc, ông được lệnh trở về ngay tức khắc. Đúng là số ông khổ, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã có người tìm đến.
– Hiệu trưởng. – 4 người đồng loạt chào thầy. Có câu “ 1 ngày làm thầy, cả đời làm cha” ( chả biết Hàn Quốc có câu nào đại loại như vậy không, bạn nào biết chỉ mình nhé ) mặc dù cả nhóm không vào đây để học là chính nhưng mà ông ấy cũng coi như là hiệu trưởng của mình, phải chào cho đúng phép.
– Các em có việc gì không?. – Ông hiệu trưởng mỉm cười nói nhưng đã sớm đổ mồ hôi mẹ, mồ hôi con. Cái nhóm “khủng bố” này tìm ông làm gì chứ? Ông chỉ là 1 hiệu trưởng nhỏ thôi. – và đó là tiếng lòng của ông hiệu trưởng.
– Chắc thầy có nghe đến vụ việc sáng nay ở trường. Chúng em thay mặt tất cả học sinh của trường đến đây mong thầy xử lí thỏa đáng vụ này. Kẻ thủ phạm cũng tìm ra, bằng chứng cũng rõ ràng. Em nghĩ cả thầy và ngài “ chủ tịch” cũng không muốn chỉ vì 1 học sinh được chống lưng đằng sau mà khiến tất cả học sinh phản đối láo loạn phải không. – Kin nhìn vào thầy mà nên tiếng, nói đến chữ “ chủ tịch” cô không khỏi nghiến răng mà nói ra chính vì thế trong lời nói cũng không quên vài phần đe dọa.
– Việc này tôi cũng đã biết. Tôi hi vọng trong lúc tôi bàn việc này với ngài chủ tịch, các em có thể giúp tôi ổn định lại tất cả học sinh trong trường. Phó hội trưởng, tôi nghĩ em làm được phải không?
– Được. – Jee khẽ đưa mắt về phía Hiệu trưởng gật nhẹ đầu. – Nhưng em muốn làm cùng Hội trưởng.
Câu nói đó như đánh vào đầu Hiệu trưởng 1 cái boong boong. Cậu...cậu ta nhắc đến hội trưởng? Ông Hiệu trưởng mặt tái mét nhìn về phía Jee cố cầm cốc trà nóng nên uống che đi cảm xúc thế nhưng cái cốc trà không ngừng rung cũng đã đủ để thấy ông ta đang ...sợ, là sợ hãi.
– Cái này....cái này.... tôi không biết Hội trưởng ở đâu....em....em.... cố gắng giải quyết 1 mình, Hội học sinh có rất nhiều thành viên mà, em ...em cũng là người có năng lực chứ đúng không?.
Phản ứng của ông Hiệu trưởng làm vừa lòng cả nhóm. Như vậy, chắc chắn ông ta biết cô ta ở đâu.
– Thầy.... biết hội trưởng ở đâu phải không?. – Ken không “từ bỏ” hỏi tiếp. Từ điển của anh trong xuốt thời gian tìm Han Mi đã mất đi từ đó rồi.
Câu nói của Ken khiến ông Hiệu trưởng càng luống cuống hơn, cầm không nổi chén trà khiến nước trà nóng rơi đầy tay, ông sờ khắp túi áo đến túi quần tìm khăn trong khi rõ ràng cái khăn ngay trước mặt ông ta.
– Tôi không biết các em.....các em muốn hỏi gì. Nhưng....nhưng tôi nghĩ các em....các em nên....nên về lớp học rồi. – Lấy chút can đảm cuối cùng nói câu đó, ông Hiệu trưởng chỉ hi vọng 4 người đáng sợ này nhanh chóng ra khỏi đây, ông sắp chịu không nổi rồi.
– Vậy, chúng em xin phép thầy. – Kin nhanh chóng nói rồi kéo cả nhóm ra ngoài, nếu hỏi nữa chắc chắn sẽ khiến “ông ta” biết. 3 người còn lại hiểu ý của Kin nên cũng không nói gì lần lượt cúi chào rồi ra về.
– Ông ta biết. – Han nói nhỏ với cả nhóm, đây là câu kết luận không chỉ của riêng Han mà là của cả 4 người. Rõ ràng từ phản ứng của ông Hiệu trưởng đã chứng minh rằng ông ta biết. Xem ra lựa chọn của mọi người không hề sai lệch. Ông ta cũng chính là đầu mối quan trọng cần khai thác triệt để trong vụ này.
Còn ở trong phòng Hiệu trưởng lúc này, ông Hiệu trưởng không còn sức để mà đứng dậy nổi nữa rồi. Mấy năm gần đây, chưa ai hỏi ông về Hội trưởng. Ngài chủ tịch đã căn dặn, chỉ cần 1 chút thông tin của Hội trưởng rò rỉ ra, ông chắc chắc......mất mạng. Tâm trang hoang mang, ông ta chậm rãi đưa bàn tay của mình vào túi áo trong lấy điện thoại, động tác của ông không khác người bị liệt mới tập tành học những động tác cơ bản nhất.
– Dạ vâng, là tôi chủ tịch.........
( Và ta chỉ nghe được câu đó trước khi máy nghe chộm bị ổng đè nát). >.
Những ngày sau đó, Halee đành phải chốn ở nhà không giám đến trường vì lo lắng ông anh đáng sợ sẽ không tha cho cô. Khổ thân cho cô nàng ngồi lo bóng lo gió sợ Gin nói với ba mẹ thế nhưng cô lo lắng cũng không được bao nhiêu chủ yếu là ăn và..... ngủ >.
–Nè, sao anh cứ đi theo tôi mãi vậy? – Gun nhăn mặt nhìn chằm chằm tên đáng ghét vẫn đi theo mình từ lúc đến trường đến bây giờ vẫn không tha. Jenny không thích những người lạ này nên không đi cùng cô. Thế nhưng Jenny cũng chẳng thảnh thơi gì khi cũng có 1 kẻ bám đuôi theo mang tên Win.
– Ai bảo cô không nói cho tôi biết chỗ của Halee. – Gin cũng nhăn mặt nhìn “chằm chằm” cô gái trước mặt khó chịu lên tiếng.
– Tôi không biết thì nói với anh thế nào đây?.
– Tôi không tin.
– Không tin là việc của anh, còn bây giờ đi vào lớp học là việc của tôi. – Nói xong cô nàng của chúng ta toan bước đi thì bị Gin giơ tay chặn trước mặt.
– Cô phải nói rõ ràng cho tôi. – Gin mặt mày đen thui nhìn cô nàng . Cô gái này cứng đầu kinh khủng không khác em gái anh chút nào.
– Tôi đã nói là tôi không có biết gì rồi mà. – Gun bực mình hét lên rồi đẩy Gin sang 1 bên tiến về phía lớp học.
Thấy Gun cứ thế mà đi, Gin liền theo phản xạ kéo mạnh tay của Gun lại. Nhưng có 1 điều anh không ngờ đến là Gin đi rất nhanh thế nên khi bị anh kéo lại cô liền không tự chủ mà ngã về phía sau và …. . hoàn hảo đè nên Gin ở phía sau.
“ Chết tiệt, lại bị ngã hay sao vậy trời. Hôm nay là ngày gì không biết. Nhưng cơ mà hình như mình ngồi lên cái gì đó mềm mềm thì phải?” – Đây là những gì nảy sinh trong đầu Gun lúc này. Cô không nhận ra rằng, có biết bao nhiêu con gái có mặt tại đó lúc này nhìn cô với ánh mắt ghen tị, thù ghét. Bởi vì sao ư? Vì bây giờ, Gun đang nằm gọn trong lòng Gin, cả người cô đều dán chặt vào người anh, còn 2 tay anh vô thức ôm lấy vòng eo của cô. Hai người nằm đè lên nhau giữa sân trường, cảnh tượng.....mấy năm nay mới có 1 lần .
– Nè, cô xuống được không. Tôi sắp bị cô đè ngạt thở rồi. – Gin gượng gạo nói với Gun vẫn “ hồn nhiền” nằm trên người mình. Mùi hương thoang thoảng tỏa từ người cô rất dễ chịu khác với mùi nước hoa nồng nặc từ người con gái khác. Mùi hương này ngọt như mật cuốn hút con ong Gin đến mê mẩn thế nhưng anh không muốn vì mật ngọt đó mà chấp nhận bị đè chết ở đây. Và còn 1 thứ nữa anh không muốn từ bỏ lúc này là cảm giác ấm áp trong lòng....ấm cả con tim anh. ( Viết cái đoạn này mà mình loạn hết cả lên @@, không biết diễn tả kiều gì. Help meeee ).
Nghe thấy giọng tên con trai vang lên ngay bên tai cộng với cái hơi thở của hắn phả vào tai khiến cô ngượng ngùng, khó chịu bật nhanh dậy. Khuôn mặt cô khẽ đỏ bừng sau lớp phấn trang điểm dầy cộm đó.
– À...à..tôi xin lỗi. Tôi...tôi đi trước. – Gun nhanh chóng chạy về lớp trước bao nhiêu con mắt ganh tị của mọi người.
Gin cũng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Gun chạy đi mà lắc đầu ngán ngẩm rồi thốt ra 1 câu :
– Eo nhỏ thật đấy, muốn ôm cô ấy tiếp nữa mà sao..... – Nói được nửa chừng Gin giật mình ngẫm lại, anh đang nói cái gì vậy kìa? Gin vô thức đưa 2 bàn tay ra nhìn ngắm trong khi anh....vẫn còn ngồi ở sân trường khiến bao cô gái đứng xếp hàng nhìn còn đám con trai lần lượt lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Mấy anh chàng đồng loạt nhìn nhau mà than khi phải vác cái thân đi tìm bạn gái ở nơi khác mà trong khi con gái xinh đẹp đầy trước mặt. Tình cảnh cơm đưa tận miệng nhưng không được ăn thế này diễn ra từ mấy năm trước khi 4 người nào đó đến trường, và giờ lại thêm 2 người nữa ( Gin và Win ).
Gin cứ thế thơ thẩn mà đi đến lớp học, trên đường đi anh va phải vô số người. Nếu không phải họ nhận ra anh đi cùng với nhóm Phó Hội trưởng thì anh đã bị họ đánh cho tơi bời rồi. Thế nhưng có 1 sự thật vô cùng đau lòng là vô số cô gái “xinh đẹp” trong trường đã “vô ý” đụng phải Gin nhưng mà anh không cả liếc nhìn 1 cái mà cứ như người mất hồn đi như con robot được lập trình sẵn. Và Gin cứ giữ tình trạng đó cho đến khi anh vào đến lớp và đụng vào người Jee khiến anh không phòng trước mà lùi mấy bước về phía sau. Jee nghi hoặc hỏi Gin :
– Không sao chứ?.
– Ờ... ờ, tớ không sao....không sao.
– Này, cậu mới gặp ma hay sao mà mặt bơ phờ vậy ?. – Thấy bản mặt của Gin vẫn chưa chịu thay đổi, Han liền chọc ghẹo Gin. Thế nhưng, Gin còn chưa kịp nổi nóng thì Han đã bị Kin cốc 1 phát vào đầu khiến anh la ầm nên.
– Chị làm gì vậy? Sao lại đánh em?.
– Chị đã từng bảo em ngốc bao giờ chưa?. Gin không như em đâu. Mà bây giờ là ban ngày lấy đâu ra ma chứ?.
– Thì em biết vậy nhưng gặp ma ban ngày mới khiến cậu ấy sợ hơn chứ?.
– Tào lao vừa thôi. Chắc chỉ có em nghĩ ma xuất hiện ban ngày. Không nói nữa, đi ăn thôi. – Kin trừng mắt nhìn Han đồng thời chuẩn bị kế hoạch tác chiến nếu Han tiếp tục cãi lại, thế nhưng chỉ thâý Han cúi gầm mặt mà đếm cát dưới đất.
Nghe chị nói vậy, Han chỉ biết ỉu xìu đi theo mà không phản kháng. Từ nhỏ đến tận bây giờ anh không thể thắng nổi chị mình. Không mấy khi có cơ hội phục thù thế mà cơ hội đấy đã bị dập khi còn trong trứng. Nếu vừa rồi không phải Ken nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn anh đã không e dè mà đấu khẩu tiếp với chị rồi. Thằng bạn trời đánh, thấy sắc quên bạn, còn bà chị lấy đông bắt nạt yếu đây mà.
– Đi thôi. – Jee từ lẫy vẫn nhìn chằm chằm đứa bạn. Anh đang cố nghĩ thử là cái gì khiến Gin thất thần như vậy. Tuy nhiên việc cần nhất bây giờ là lấp đầy cái bụng đang biểu tình , có câu : “ Có thực mới vực được đạo” mà.
Câu nói của Jee giống như chỉ huy, tất cả không ai tranh cãi nữa mà chỉ đi đến nhà ăn. Gin cố gắng phục hồi tinh thần nhanh nhất có thể để mọi người không nghi ngờ. Còn sau đó sẽ là thời gian anh điều tra về cái cảm xúc lúc này là gì?. Thế nhưng cảm giác đó vẫn theo anh đến tận lúc ăn vẫn không hết. Anh dường như không ăn mà chỉ ngồi thơ thẩn cầm dĩa chọc chọc đám thức ăn trong khay.
– Này, cậu có thật sự bình thường không thế?. – Thấy Gin vẫn giữ tình trạng này Han tò mò sờ trán Gin hỏi. Jee, Ken, Kin đang chăm chú ăn cũng ngước lên nhìn Gin với ánh mắt đầy những dấu hỏi.
– À...ờ. Không có gì. Các cậu cứ ăn đi. – Gin giật mình trước câu hỏi của Han lúng túng đáp lại.
– Đồ ăn không hợp khẩu vị à?. – Kin quan tâm hỏi thăm.
-- À không, không không có gì. -- Nói rồi Gin lại đỏ mặt nên như bị cảm nắng.
Kin vẫn chăm chú nhìn Gin rồi bất giác nở nụ cười khiến Ken rồi bên cạnh đã bắt đầu nổi máu ghen >.
Sau khi mọi người giải tán trở về lớp học thì Jee, Kin, Han và Ken đi đến phòng hiệu trưởng. Biết được điều này khi xem camera, Jenny nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Ông hiệu trưởng lúc này không có ở đây cũng tiện hơn khi làm việc. Jenny bước ra khỏi phòng thế nhưng vừa mới đi hết dọc hành lang tiếng thang máy đã vang nên, cửa thang máy mở ra và không ai khác đó chính là nhóm xủa Jee. Jenny giật mình lúp vào góc khuất tránh để họ nhìn thấy. Cô quên mất rằng họ di chuyển bằng thang máy cộng với cô đang suy nghĩ lung tung nên không để ý. Cũng may họ không phát hiện ra. Cô thở phào rồi quay đi nhưng lại bị ai đó chặn lại.
– Jenny, cậu làm gì ở đây vậy?. – Kẻ chắn đường không ai khác chính là Win -- kẻ mất tích mấy ngày hôm nay. Và cũng chính câu hỏi đó đã không cần cánh mà bay đến tai nhóm Jee khiến cho Jee và mọi người quay lại nhìn.
Riêng Jee, anh không ngần ngại mà nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy là cô gái bình thường với mọi người nhưng đối với anh cô ấy có chút ấn tượng đặc biệt.
Jenny chỉ biết thầm than trong lòng rồi mắng tên trời đánh kia đột nhiên hỏi khiến cô bị phát hiện.
– Tình cờ đi qua. – Jenny khẽ liếc mọi người trả lời qua loa thế nhưng ai đó không có ý định buông tha cho cô.
– Nhưng chỗ này bạn định làm gì mà đi qua đây. Tầng này dành riêng cho Hiệu trưởng và......Ban cán sự của Hội học sinh thôi mà, cậu đâu phải là người của hội Học sinh. – Win khẽ cười hỏi, đồng thời liếc mắt nhìn phản ứng của nhóm Jee vẫn đang theo dõi cuộc nói chuyện của người.
– Không liên quan. Tránh ra. – Jenny muốn kết thúc ngay cái cuộc nói chuyện vô bổ với cậu ta ở đây. Cô không biết cậu ta có ý định làm gì nhưng linh tính của đứa con gái luôn phải sống cảnh giác như cô không muốn cô gần cậu ta. Không đợi cậu ta trả lời, cứ thế quay đi mà không quan tâm chuyện gì xảy ra phía sau.
Win nhìn theo hình bóng Jenny rời đi khẽ cười. Anh đi đến chỗ Jee vẫn đang đứng ở đó. Lúc đi qua Jee, Win ghé vào tai Jee nói câu mà chỉ người nghe được.
Không biết người nói gì chỉ thấy người Jee như đang tỏa dần hơi lạnh còn kẻ còn lại là Win cười tươi như trúng số. Jee nhìn chằm chằm kẻ vừa rồi hồi lâu rồi cùng mọi người đi đến phòng Hiệu trưởng. Mọi người ai cũng muốn hỏi Jee nhưng thấy khuôn mặt trầm lắng của anh thì đành gác lại sự tò mò của mình lại.
– người có biết nhiệm vụ mới của tôi là gì không? Cái nhiệm vụ này làm tôi không thấy vui gì cả, khó khăn chồng chất đấy. “ cười”. người liệu có.......... – người con trai nhìn theo bóng Jee mà than thở. Không hiểu sao nhận nhiệm vụ này trong lòng anh ta thấy có chút gì đó......là lạ....ở trong lòng.
Trong phòng hiệu trưởng
– “ Cốc cốc”. – Han gõ cửa phòng hiệu trưởng trong khi cảm thấy mình có quá ngoan ngoãn không?. ( Cái đấy là phép lịch sự cơ bản mà ngoan ngoan gì ở đây?)
– Vào đi. – Sau khi cô chủ xong việc, ông được lệnh trở về ngay tức khắc. Đúng là số ông khổ, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã có người tìm đến.
– Hiệu trưởng. – người đồng loạt chào thầy. Có câu “ ngày làm thầy, cả đời làm cha” ( chả biết Hàn Quốc có câu nào đại loại như vậy không, bạn nào biết chỉ mình nhé ) mặc dù cả nhóm không vào đây để học là chính nhưng mà ông ấy cũng coi như là hiệu trưởng của mình, phải chào cho đúng phép.
– Các em có việc gì không?. – Ông hiệu trưởng mỉm cười nói nhưng đã sớm đổ mồ hôi mẹ, mồ hôi con. Cái nhóm “khủng bố” này tìm ông làm gì chứ? Ông chỉ là hiệu trưởng nhỏ thôi. – và đó là tiếng lòng của ông hiệu trưởng.
– Chắc thầy có nghe đến vụ việc sáng nay ở trường. Chúng em thay mặt tất cả học sinh của trường đến đây mong thầy xử lí thỏa đáng vụ này. Kẻ thủ phạm cũng tìm ra, bằng chứng cũng rõ ràng. Em nghĩ cả thầy và ngài “ chủ tịch” cũng không muốn chỉ vì học sinh được chống lưng đằng sau mà khiến tất cả học sinh phản đối láo loạn phải không. – Kin nhìn vào thầy mà nên tiếng, nói đến chữ “ chủ tịch” cô không khỏi nghiến răng mà nói ra chính vì thế trong lời nói cũng không quên vài phần đe dọa.
– Việc này tôi cũng đã biết. Tôi hi vọng trong lúc tôi bàn việc này với ngài chủ tịch, các em có thể giúp tôi ổn định lại tất cả học sinh trong trường. Phó hội trưởng, tôi nghĩ em làm được phải không?
– Được. – Jee khẽ đưa mắt về phía Hiệu trưởng gật nhẹ đầu. – Nhưng em muốn làm cùng Hội trưởng.
Câu nói đó như đánh vào đầu Hiệu trưởng cái boong boong. Cậu...cậu ta nhắc đến hội trưởng? Ông Hiệu trưởng mặt tái mét nhìn về phía Jee cố cầm cốc trà nóng nên uống che đi cảm xúc thế nhưng cái cốc trà không ngừng rung cũng đã đủ để thấy ông ta đang ...sợ, là sợ hãi.
– Cái này....cái này.... tôi không biết Hội trưởng ở đâu....em....em.... cố gắng giải quyết mình, Hội học sinh có rất nhiều thành viên mà, em ...em cũng là người có năng lực chứ đúng không?.
Phản ứng của ông Hiệu trưởng làm vừa lòng cả nhóm. Như vậy, chắc chắn ông ta biết cô ta ở đâu.
– Thầy.... biết hội trưởng ở đâu phải không?. – Ken không “từ bỏ” hỏi tiếp. Từ điển của anh trong xuốt thời gian tìm Han Mi đã mất đi từ đó rồi.
Câu nói của Ken khiến ông Hiệu trưởng càng luống cuống hơn, cầm không nổi chén trà khiến nước trà nóng rơi đầy tay, ông sờ khắp túi áo đến túi quần tìm khăn trong khi rõ ràng cái khăn ngay trước mặt ông ta.
– Tôi không biết các em.....các em muốn hỏi gì. Nhưng....nhưng tôi nghĩ các em....các em nên....nên về lớp học rồi. – Lấy chút can đảm cuối cùng nói câu đó, ông Hiệu trưởng chỉ hi vọng người đáng sợ này nhanh chóng ra khỏi đây, ông sắp chịu không nổi rồi.
– Vậy, chúng em xin phép thầy. – Kin nhanh chóng nói rồi kéo cả nhóm ra ngoài, nếu hỏi nữa chắc chắn sẽ khiến “ông ta” biết. người còn lại hiểu ý của Kin nên cũng không nói gì lần lượt cúi chào rồi ra về.
– Ông ta biết. – Han nói nhỏ với cả nhóm, đây là câu kết luận không chỉ của riêng Han mà là của cả người. Rõ ràng từ phản ứng của ông Hiệu trưởng đã chứng minh rằng ông ta biết. Xem ra lựa chọn của mọi người không hề sai lệch. Ông ta cũng chính là đầu mối quan trọng cần khai thác triệt để trong vụ này.
Còn ở trong phòng Hiệu trưởng lúc này, ông Hiệu trưởng không còn sức để mà đứng dậy nổi nữa rồi. Mấy năm gần đây, chưa ai hỏi ông về Hội trưởng. Ngài chủ tịch đã căn dặn, chỉ cần chút thông tin của Hội trưởng rò rỉ ra, ông chắc chắc......mất mạng. Tâm trang hoang mang, ông ta chậm rãi đưa bàn tay của mình vào túi áo trong lấy điện thoại, động tác của ông không khác người bị liệt mới tập tành học những động tác cơ bản nhất.
– Dạ vâng, là tôi chủ tịch.........
( Và ta chỉ nghe được câu đó trước khi máy nghe chộm bị ổng đè nát). >.
Những ngày sau đó, Halee đành phải chốn ở nhà không giám đến trường vì lo lắng ông anh đáng sợ sẽ không tha cho cô. Khổ thân cho cô nàng ngồi lo bóng lo gió sợ Gin nói với ba mẹ thế nhưng cô lo lắng cũng không được bao nhiêu chủ yếu là ăn và..... ngủ >.
–Nè, sao anh cứ đi theo tôi mãi vậy? – Gun nhăn mặt nhìn chằm chằm tên đáng ghét vẫn đi theo mình từ lúc đến trường đến bây giờ vẫn không tha. Jenny không thích những người lạ này nên không đi cùng cô. Thế nhưng Jenny cũng chẳng thảnh thơi gì khi cũng có kẻ bám đuôi theo mang tên Win.
– Ai bảo cô không nói cho tôi biết chỗ của Halee. – Gin cũng nhăn mặt nhìn “chằm chằm” cô gái trước mặt khó chịu lên tiếng.
– Tôi không biết thì nói với anh thế nào đây?.
– Tôi không tin.
– Không tin là việc của anh, còn bây giờ đi vào lớp học là việc của tôi. – Nói xong cô nàng của chúng ta toan bước đi thì bị Gin giơ tay chặn trước mặt.
– Cô phải nói rõ ràng cho tôi. – Gin mặt mày đen thui nhìn cô nàng . Cô gái này cứng đầu kinh khủng không khác em gái anh chút nào.
– Tôi đã nói là tôi không có biết gì rồi mà. – Gun bực mình hét lên rồi đẩy Gin sang bên tiến về phía lớp học.
Thấy Gun cứ thế mà đi, Gin liền theo phản xạ kéo mạnh tay của Gun lại. Nhưng có điều anh không ngờ đến là Gin đi rất nhanh thế nên khi bị anh kéo lại cô liền không tự chủ mà ngã về phía sau và …. . hoàn hảo đè nên Gin ở phía sau.
“ Chết tiệt, lại bị ngã hay sao vậy trời. Hôm nay là ngày gì không biết. Nhưng cơ mà hình như mình ngồi lên cái gì đó mềm mềm thì phải?” – Đây là những gì nảy sinh trong đầu Gun lúc này. Cô không nhận ra rằng, có biết bao nhiêu con gái có mặt tại đó lúc này nhìn cô với ánh mắt ghen tị, thù ghét. Bởi vì sao ư? Vì bây giờ, Gun đang nằm gọn trong lòng Gin, cả người cô đều dán chặt vào người anh, còn tay anh vô thức ôm lấy vòng eo của cô. Hai người nằm đè lên nhau giữa sân trường, cảnh tượng.....mấy năm nay mới có lần .
– Nè, cô xuống được không. Tôi sắp bị cô đè ngạt thở rồi. – Gin gượng gạo nói với Gun vẫn “ hồn nhiền” nằm trên người mình. Mùi hương thoang thoảng tỏa từ người cô rất dễ chịu khác với mùi nước hoa nồng nặc từ người con gái khác. Mùi hương này ngọt như mật cuốn hút con ong Gin đến mê mẩn thế nhưng anh không muốn vì mật ngọt đó mà chấp nhận bị đè chết ở đây. Và còn thứ nữa anh không muốn từ bỏ lúc này là cảm giác ấm áp trong lòng....ấm cả con tim anh. ( Viết cái đoạn này mà mình loạn hết cả lên @@, không biết diễn tả kiều gì. Help meeee ).
Nghe thấy giọng tên con trai vang lên ngay bên tai cộng với cái hơi thở của hắn phả vào tai khiến cô ngượng ngùng, khó chịu bật nhanh dậy. Khuôn mặt cô khẽ đỏ bừng sau lớp phấn trang điểm dầy cộm đó.
– À...à..tôi xin lỗi. Tôi...tôi đi trước. – Gun nhanh chóng chạy về lớp trước bao nhiêu con mắt ganh tị của mọi người.
Gin cũng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Gun chạy đi mà lắc đầu ngán ngẩm rồi thốt ra câu :
– Eo nhỏ thật đấy, muốn ôm cô ấy tiếp nữa mà sao..... – Nói được nửa chừng Gin giật mình ngẫm lại, anh đang nói cái gì vậy kìa? Gin vô thức đưa bàn tay ra nhìn ngắm trong khi anh....vẫn còn ngồi ở sân trường khiến bao cô gái đứng xếp hàng nhìn còn đám con trai lần lượt lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Mấy anh chàng đồng loạt nhìn nhau mà than khi phải vác cái thân đi tìm bạn gái ở nơi khác mà trong khi con gái xinh đẹp đầy trước mặt. Tình cảnh cơm đưa tận miệng nhưng không được ăn thế này diễn ra từ mấy năm trước khi người nào đó đến trường, và giờ lại thêm người nữa ( Gin và Win ).
Gin cứ thế thơ thẩn mà đi đến lớp học, trên đường đi anh va phải vô số người. Nếu không phải họ nhận ra anh đi cùng với nhóm Phó Hội trưởng thì anh đã bị họ đánh cho tơi bời rồi. Thế nhưng có sự thật vô cùng đau lòng là vô số cô gái “xinh đẹp” trong trường đã “vô ý” đụng phải Gin nhưng mà anh không cả liếc nhìn cái mà cứ như người mất hồn đi như con robot được lập trình sẵn. Và Gin cứ giữ tình trạng đó cho đến khi anh vào đến lớp và đụng vào người Jee khiến anh không phòng trước mà lùi mấy bước về phía sau. Jee nghi hoặc hỏi Gin :
– Không sao chứ?.
– Ờ... ờ, tớ không sao....không sao.
– Này, cậu mới gặp ma hay sao mà mặt bơ phờ vậy ?. – Thấy bản mặt của Gin vẫn chưa chịu thay đổi, Han liền chọc ghẹo Gin. Thế nhưng, Gin còn chưa kịp nổi nóng thì Han đã bị Kin cốc phát vào đầu khiến anh la ầm nên.
– Chị làm gì vậy? Sao lại đánh em?.
– Chị đã từng bảo em ngốc bao giờ chưa?. Gin không như em đâu. Mà bây giờ là ban ngày lấy đâu ra ma chứ?.
– Thì em biết vậy nhưng gặp ma ban ngày mới khiến cậu ấy sợ hơn chứ?.
– Tào lao vừa thôi. Chắc chỉ có em nghĩ ma xuất hiện ban ngày. Không nói nữa, đi ăn thôi. – Kin trừng mắt nhìn Han đồng thời chuẩn bị kế hoạch tác chiến nếu Han tiếp tục cãi lại, thế nhưng chỉ thâý Han cúi gầm mặt mà đếm cát dưới đất.
Nghe chị nói vậy, Han chỉ biết ỉu xìu đi theo mà không phản kháng. Từ nhỏ đến tận bây giờ anh không thể thắng nổi chị mình. Không mấy khi có cơ hội phục thù thế mà cơ hội đấy đã bị dập khi còn trong trứng. Nếu vừa rồi không phải Ken nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn anh đã không e dè mà đấu khẩu tiếp với chị rồi. Thằng bạn trời đánh, thấy sắc quên bạn, còn bà chị lấy đông bắt nạt yếu đây mà.
– Đi thôi. – Jee từ lẫy vẫn nhìn chằm chằm đứa bạn. Anh đang cố nghĩ thử là cái gì khiến Gin thất thần như vậy. Tuy nhiên việc cần nhất bây giờ là lấp đầy cái bụng đang biểu tình , có câu : “ Có thực mới vực được đạo” mà.
Câu nói của Jee giống như chỉ huy, tất cả không ai tranh cãi nữa mà chỉ đi đến nhà ăn. Gin cố gắng phục hồi tinh thần nhanh nhất có thể để mọi người không nghi ngờ. Còn sau đó sẽ là thời gian anh điều tra về cái cảm xúc lúc này là gì?. Thế nhưng cảm giác đó vẫn theo anh đến tận lúc ăn vẫn không hết. Anh dường như không ăn mà chỉ ngồi thơ thẩn cầm dĩa chọc chọc đám thức ăn trong khay.
– Này, cậu có thật sự bình thường không thế?. – Thấy Gin vẫn giữ tình trạng này Han tò mò sờ trán Gin hỏi. Jee, Ken, Kin đang chăm chú ăn cũng ngước lên nhìn Gin với ánh mắt đầy những dấu hỏi.
– À...ờ. Không có gì. Các cậu cứ ăn đi. – Gin giật mình trước câu hỏi của Han lúng túng đáp lại.
– Đồ ăn không hợp khẩu vị à?. – Kin quan tâm hỏi thăm.
-- À không, không không có gì. -- Nói rồi Gin lại đỏ mặt nên như bị cảm nắng.
Kin vẫn chăm chú nhìn Gin rồi bất giác nở nụ cười khiến Ken rồi bên cạnh đã bắt đầu nổi máu ghen >.