Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Lúc Mạc Nghịch nói những lời này, môi anh kề sát bên tai Thi Phong.
Hơi thở anh phả vào da cô khiến Thi Phong rụt cổ lại theo bản năng, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Khi có một người đàn ông thoải mái thừa nhận “có tà niệm với em” trước mặt mình, giả ngu hiển nhiên không phải là cách giải quyết.
Thi Phong không nhìn Mạc Nghịch, cô nhìn chằm chằm sàn nhà, bình tĩnh nói: “Tôi không xứng với danh hiệu ‘tác phẩm nghệ thuật’ này đâu, cho nên, tà niệm của anh nên dành cho người khác.”
“Anh nói đúng là đúng.” Thái độ của Mạc Nghịch vô cùng nghiêm túc: “Chuyện này, anh chỉ tin vào bản thân mình.”
“Mạc tiên sinh.” Thi Phong gọi anh, “Trước kia tôi đã tỏ thái độ rất rõ ràng. Tôi không có ý định phát triển quan hệ khác với anh. Anh hẳn vẫn nhớ chứ.”
Mạc Nghịch gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
“Nhớ rõ.”
Thi Phong nói: “Cho nên sau này đừng nói như vậy nữa. Tôi không đủ khả năng tiếp nhận đâu.”
Nói xong, cô đẩy Mạc Nghịch ra, lùi về phía sau hai bước.
Một thước, khoảng cách an toàn.
Khi hai người tách ra, tim của Thi Phong đập chậm dần.
Mạc Nghịch không tiếp tục tiến lên, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô.
“Nhưng em vẫn hút thuốc của anh.” Anh nói.
Thi Phong “…”
Thứ lỗi cho cô, cô thật sự không hiểu Mạc Nghịch đang nói gì.
Cô hành nghề vài năm, Mạc Nghịch có thể coi là bệnh nhân khó giải quyết nhất của cô.
Bệnh nhân tâm thần phân liệt khi phát bệnh sẽ bị hoang tưởng, nói năng linh tinh, mấy điều này, Thi Phong đều biết rõ.
Nhưng người khác nói linh tinh và Mạc Nghịch nói linh tinh hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Lúc người khác nói linh tinh thì điên điên khùng khùng, vừa nhìn là biết đang phát bệnh; lúc Mạc Nghịch nói linh tinh thì lại trông vô cùng nghiêm túc tỉnh táo.
Đồng thời, tư duy của anh vô cùng khác biệt nên không ai có thể hiểu anh đang nói gì.
Thi Phong cảm thấy mình không nói nổi nữa, vì thế đành mở miệng trước: “Đêm nay tôi ngủ với Nam Kiêu.”
Không đợi Mạc Nghịch trả lời, cô đã đi ra ngoài.
——-
Mạc Nghịch không ngăn cô, đứng trong phòng nheo mắt nhìn mấy bức tranh trên tường, trong đầu tràn đầy hình ảnh của Thi Phong.
Cơ thể lại bắt đầu khó chịu, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Mạc Nghịch bước nhanh ra phòng khách, rút thuốc ra từ hộp sắt trên bàn, ngồi bệt xuống sàn vùi đầu hút thuốc.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, cả người bị khói thuốc bao phủ, tạo cảm giác tang thương khó diễn tả bằng lời.
***
Trên tầng, Thi Phong đã tắm xong.
Vì Mạc Nghịch mua quần áo cho cô, nên Thi Phong không câu nệ như lần trước.
Tắm xong, mặc quần áo, nội y vừa ngoài ý muốn.
Ý thức được điểm này, mặt cô đỏ lên. Cũng không biết Mạc Nghịch nhìn kiểu gì mà lại chuẩn như thế.
Hừm… Không được nghĩ nữa.
Hôm nay Thi Phong mặc một chiếc váy liền bằng bông, cũng không bẩn, cho nên có thể làm váy ngủ buổi tối được.
Ra khỏi phòng tắm, Thi Phong lấy cái váy Mạc Nghịch mua cho cô ra ngắm.
Màu đen, lộ vai, lại là váy ngắn.
Thi Phong vẫn cảm thấy, Mạc Nghịch mua quần áo cho cô chính là làm cô khó xử.
Váy này rất đẹp, nhưng yêu cầu người mặc phải có dáng người cực kì tốt.
Thi Phong không cảm thấy dáng người của mình có thể mặc được loại váy này, cái gã Mạc Nghịch này coi cô là tác phẩm nghệ thuật thật à.
Đặt váy lên sofa, Thi Phong rón rén nằm lên giường.
Mạc Nam Kiêu ngủ rất say, cuộn tròn người lại, là tư thế ngủ của người không có cảm giác an toàn.
Thi Phong nâng cằm nhìn cậu, ánh mắt không tự giác được dịu đi.
Có lẽ ai làm mẹ đều như thế, dù đối mặt tình huống gì, chỉ cần nhìn con của mình, ánh mắt đều dịu dàng như nước.
Lông mi của Mạc Nam Kiêu rất dài, mũi rất thằng, môi mỏng.
Tuy cậu chỉ có năm tuổi, nhưng đường nét khuôn mặt đã thành hình.
Trông rất giống Mạc Nghịch.
Thi Phong nhìn chằm chằm Mạc Nam Kiêu rất lâu, lâu đến khi hốc mắt cô ẩm ướt.
Thi Phong nghĩ: Mạc Nam Kiêu bị tự kỉ là do cô.
Có ý kiến người làm nghề tâm lí cho rằng: “Ba tháng đầu sinh ra, người mẹ nhất định không thể rời khỏi con của mình, bởi trong ba tháng đầu này người mẹ khi ở cùng con của mình sẽ giúp con của mình có trụ cột tâm lí khỏe mạnh. Tốt nhất là kéo dài giai đoạn này trong sáu tháng đầu sinh con.”
Bởi vì: “Nghiên cứu tâm lí học phát hiện, bệnh tâm thần phân liệt, rối loạn nhân cách, bệnh tâm thần nặng thường là do trong sáu tháng đầu này gặp phải chấn thương tâm lí nghiêm trọng, mà đây là bệnh khó trị liệu.”
Tuy y học hiện đại còn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác của bệnh tự kỉ, nhưng Thi Phong cho rằng, Mạc Nam Kiêu bị như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do cô.
Nhưng, khi đó… cô không còn cách nào khác.
***
Thi Phong được Mạc Nghịch cứu từ một con đường quốc lộ hẻo lánh ở Hàng Châu.
Trước đó, Thi Phong đã bị những kẻ buôn người mang đi chạy qua năm sáu tỉnh, hai người bạn học bị bắt cùng cô đã bị bán đi.
Thi Phong suýt nữa bị bán sang Quý Châu, sau đó do giá không thống nhất, lại bị mang đến Phúc Kiến Tam Minh.
Đến Phúc Kiến cũng không tìm được người mua, nên kẻ buôn lậu bắt đầu chạy sang Chiết Giang.
Kẻ buôn lậu có một chiếc xe tải, hoàn cảnh trong xe rất tệ.
Bọn họ đi đều là đường núi, dọc đường đi đều xóc nảy, mỗi ngày Thi Phong gần như đều nôn vài lần.
Khi nghỉ ngời, Thi Phong sẽ bị trói tay trói chân ném vào một căn phòng bịt kín không ánh sáng.
Trong phòng thường có rất nhiều côn trùng, không khí toàn mùi ẩm mốc.
Trong hoàn cảnh đó, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Thi Phong yêu sạch sẽ, nhưng trong mấy tháng đó, cô không có thay quần áo lần nào.
Thật ra những người đó cũng cho cô ăn, nhưng cho ăn xong sẽ ra ngoài, Thi Phong ăn một ít đã nôn hết ra.
Lúc Thi Phong bị mấy kẻ buôn người khống chế đã có dấu hiệu bị trầm cảm.
Sau đó chạy qua mấy tỉnh, thời gian dài ở hoàn cảnh như vậy, cô hoàn toàn trầm cảm.
Có lúc cô làm mình bị thương, có lúc không, nhưng không ai để ý, không ai quan tâm đến cô.
Trong tình trạng mất hết can đảm sống ấy, cô được cứu.
Thật ra lúc đó, trong đầu Thi Phong đã có ý muốn tự sát.
Mỗi ngày cô đều tự nhủ: Mày phải có dũng khí để tự sát, vì sẽ không có ai cứu mày.
Có lẽ là ông trời luôn thích làm trái ý muốn của con người, khi một người hoàn toàn không có hi vọng về việc gì đó, nó sẽ bất ngờ phát sinh, khiến con người không kịp trở tay.
Thi Phong nhớ rõ, người đàn ông đó có bờ vai rất dày rộng, lúc cô dựa vào, nháy mắt liền tìm được lý do sống sót.
Nhưng khi bắt đầu ở chung, cô không dám ỷ lại anh quá mức, thậm chí, cô cảm thấy không thể có chuyện tốt như vậy xảy đến với mình.
Nhưng sau đó, anh đánh tan phòng tuyến của cô bằng sự dịu dàng, để cô mở trái tim đón nhận hết thảy những điều tốt đẹp của anh.
Thi Phong như túm được ngọn cỏ cứu mạng, điên cuồng ỷ lại anh, hận không thể ở bên anh hai mươi tư giờ.
Nhưng, sau khi bọn họ có quan hệ, anh lại biến mất, hơn mười tháng, anh chưa từng xuất hiện lại lần nữa.
Ban đầu, Thi Phong không ăn không ngủ ngồi trong phòng khách chờ anh, nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Sau đó, có một bà thím đến chăm sóc cô.
Thím ta nói, anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian đến đây.
Một câu đó dập tắt toàn bộ hy vọng sống vất vả mãi mới thắp lên được của Thi Phong.
Người cô ỷ lại bằng cả tính mạng đã bỏ rơi cô như vậy đấy.
Lúc mang thai, bệnh trầm cảm của Thi Phong càng ngày càng nặng.
Ngày ngày nhốt mình trong phòng, khép kín rèm cửa sổ, gần như mỗi ngày đều khóc năm sáu lần.
Lúc đó, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ: Trốn.
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy.
Nhưng, bà thím kia rất tinh mắt, lần nào Thi Phong cũng bị thím ấy mang về.
Cho đến tận ngày sinh con ——
…
Cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay làm Thi Phong giật mình tỉnh lại, cô đã rơi lệ đầy mặt lúc nào không hay.
Thậm chí, có vài giọt còn rơi trên mặt Mạc Nam Kiêu.
Thi Phong vội rút ra mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lau hết nước mắt dính trên mặt Mạc Nam Kiêu, sau đó mới lung tung lau cho mình.
Cả đêm bình lặng trôi qua như vậy.
Vì nhớ tới quá khứ không tốt đẹp, Thi Phong có chút mất ngủ.
Theo thói quen muốn tìm thuốc ngủ, lại nhớ ra mình đang ở nhà Mạc Nghịch.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cố tĩnh tâm để ngủ.
Tận ba giờ sáng, cô mới chìm vào giấc ngủ.
***
Trằn trọc mất mấy tiếng, lúc 7:10 Thi Phong đúng giờ rời giường.
Cô nằm úp sấp một lát, Mạc Nam Kiêu cũng tỉnh.
Thi Phong giúp Mạc Nam Kiêu thay quần áo, giúp cậu đánh răng rửa mặt xong mới vội vàng vệ sinh cá nhân.
Khi đó, Mạc Nghịch trùng hợp bước vào. Vì thế Thi Phong bèn dắt Mạc Nam Kiêu đến trước mặt Mạc Nghịch, để Mạc Nghịch trông cậu.
“Tôi đã giúp Nam Kiêu vệ sinh cá nhân xong rồi đó.” Thi Phong nói với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch gật gật đầu: “Hôm nay tôi không muốn uống sữa.”
Thi Phong: “… Hả?”
Mạc Nghịch: “Món khác. Em làm.”
Giải thích như vậy, Thi Phong mới hiểu anh muốn nói gì.
Cô thoải mái đồng ý: “Được, đợi tôi thay quần áo xong sẽ làm. Hai người xuống dưới chờ chút.”
Ngay cả cô cũng không phát hiện khi mình nói những lời này, vô cùng giống lời của một người vợ.
Rửa mặt xong, Thi Phong xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hai cha con Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu ngồi trước bàn ăn chờ làm Thi Phong cảm giác hơi áp lực.
Thật ra, mọi khi ở nhà đều là Thi Vũ nấu ăn. Hơn nữa cô không giỏi nấu ăn cho lắm.
May mà… hai cha con cũng không quá soi mói trong phương diện thức ăn.
Vài lần cô làm trước kia, hai người còn ăn rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Thi Phong cũng thấy thoải mái một chút.
Thức ăn trong nhà không nhiều lắm, Thi Phong nấu một nồi cháo kê, sau đó dùng bánh mì, thịt hun khói và trứng chiên làm vài cái sandwich.
8:10, Thi Phong nấu xong bữa sáng.
Thi Phong cầm ba cái bát, mỗi bát một muỗng cháo.
Cô quay đầu nhìn Mạc Nghịch, nói: “Đến bê ra bàn giúp tôi.”
Mạc Nghịch đi lên, lần lượt bê cháo đặt lên bàn.
Anh mở ngăn tủ, lấy cho Mạc Nam Kiêu một cái thìa.
“Nóng.” Mạc Nghịch để thìa vào bát cháo, đặt bát cháo trước mặt Mạc Nam Kiêu.
“Anh nói nóng thì Nam Kiêu cũng không biết nên làm thế nào đâu.” Thi Phong bất đắc dĩ liếc Mạc Nghịch một cái.
Cô cầm lấy thìa, kiên nhẫn làm mẫu cho Mạc Nam Kiêu: “Phải thổi như thế này này, bằng không lưỡi sẽ bị đau đó.”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, cầm thìa trong tay Thi Phong, học theo động tác vừa rồi của cô để ăn cháo.
Thi Phong nhìn thấy, cười vô cùng vui vẻ.
Cô giơ ngón tay cái với Mạc Nam Kiêu: “Giỏi ghê. Nam Kiêu của chúng ta thông minh nhất.”
Mạc Nghịch ngồi đối diện nhìn, đột nhiên muốn biến thành Mạc Nam Kiêu ——
Hình như suốt thời gian dài như vậy, Thi Phong chưa từng khen anh.
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Lúc Mạc Nghịch nói những lời này, môi anh kề sát bên tai Thi Phong.
Hơi thở anh phả vào da cô khiến Thi Phong rụt cổ lại theo bản năng, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Khi có một người đàn ông thoải mái thừa nhận “có tà niệm với em” trước mặt mình, giả ngu hiển nhiên không phải là cách giải quyết.
Thi Phong không nhìn Mạc Nghịch, cô nhìn chằm chằm sàn nhà, bình tĩnh nói: “Tôi không xứng với danh hiệu ‘tác phẩm nghệ thuật’ này đâu, cho nên, tà niệm của anh nên dành cho người khác.”
“Anh nói đúng là đúng.” Thái độ của Mạc Nghịch vô cùng nghiêm túc: “Chuyện này, anh chỉ tin vào bản thân mình.”
“Mạc tiên sinh.” Thi Phong gọi anh, “Trước kia tôi đã tỏ thái độ rất rõ ràng. Tôi không có ý định phát triển quan hệ khác với anh. Anh hẳn vẫn nhớ chứ.”
Mạc Nghịch gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
“Nhớ rõ.”
Thi Phong nói: “Cho nên sau này đừng nói như vậy nữa. Tôi không đủ khả năng tiếp nhận đâu.”
Nói xong, cô đẩy Mạc Nghịch ra, lùi về phía sau hai bước.
Một thước, khoảng cách an toàn.
Khi hai người tách ra, tim của Thi Phong đập chậm dần.
Mạc Nghịch không tiếp tục tiến lên, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô.
“Nhưng em vẫn hút thuốc của anh.” Anh nói.
Thi Phong “…”
Thứ lỗi cho cô, cô thật sự không hiểu Mạc Nghịch đang nói gì.
Cô hành nghề vài năm, Mạc Nghịch có thể coi là bệnh nhân khó giải quyết nhất của cô.
Bệnh nhân tâm thần phân liệt khi phát bệnh sẽ bị hoang tưởng, nói năng linh tinh, mấy điều này, Thi Phong đều biết rõ.
Nhưng người khác nói linh tinh và Mạc Nghịch nói linh tinh hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Lúc người khác nói linh tinh thì điên điên khùng khùng, vừa nhìn là biết đang phát bệnh; lúc Mạc Nghịch nói linh tinh thì lại trông vô cùng nghiêm túc tỉnh táo.
Đồng thời, tư duy của anh vô cùng khác biệt nên không ai có thể hiểu anh đang nói gì.
Thi Phong cảm thấy mình không nói nổi nữa, vì thế đành mở miệng trước: “Đêm nay tôi ngủ với Nam Kiêu.”
Không đợi Mạc Nghịch trả lời, cô đã đi ra ngoài.
——-
Mạc Nghịch không ngăn cô, đứng trong phòng nheo mắt nhìn mấy bức tranh trên tường, trong đầu tràn đầy hình ảnh của Thi Phong.
Cơ thể lại bắt đầu khó chịu, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Mạc Nghịch bước nhanh ra phòng khách, rút thuốc ra từ hộp sắt trên bàn, ngồi bệt xuống sàn vùi đầu hút thuốc.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, cả người bị khói thuốc bao phủ, tạo cảm giác tang thương khó diễn tả bằng lời.
***
Trên tầng, Thi Phong đã tắm xong.
Vì Mạc Nghịch mua quần áo cho cô, nên Thi Phong không câu nệ như lần trước.
Tắm xong, mặc quần áo, nội y vừa ngoài ý muốn.
Ý thức được điểm này, mặt cô đỏ lên. Cũng không biết Mạc Nghịch nhìn kiểu gì mà lại chuẩn như thế.
Hừm… Không được nghĩ nữa.
Hôm nay Thi Phong mặc một chiếc váy liền bằng bông, cũng không bẩn, cho nên có thể làm váy ngủ buổi tối được.
Ra khỏi phòng tắm, Thi Phong lấy cái váy Mạc Nghịch mua cho cô ra ngắm.
Màu đen, lộ vai, lại là váy ngắn.
Thi Phong vẫn cảm thấy, Mạc Nghịch mua quần áo cho cô chính là làm cô khó xử.
Váy này rất đẹp, nhưng yêu cầu người mặc phải có dáng người cực kì tốt.
Thi Phong không cảm thấy dáng người của mình có thể mặc được loại váy này, cái gã Mạc Nghịch này coi cô là tác phẩm nghệ thuật thật à.
Đặt váy lên sofa, Thi Phong rón rén nằm lên giường.
Mạc Nam Kiêu ngủ rất say, cuộn tròn người lại, là tư thế ngủ của người không có cảm giác an toàn.
Thi Phong nâng cằm nhìn cậu, ánh mắt không tự giác được dịu đi.
Có lẽ ai làm mẹ đều như thế, dù đối mặt tình huống gì, chỉ cần nhìn con của mình, ánh mắt đều dịu dàng như nước.
Lông mi của Mạc Nam Kiêu rất dài, mũi rất thằng, môi mỏng.
Tuy cậu chỉ có năm tuổi, nhưng đường nét khuôn mặt đã thành hình.
Trông rất giống Mạc Nghịch.
Thi Phong nhìn chằm chằm Mạc Nam Kiêu rất lâu, lâu đến khi hốc mắt cô ẩm ướt.
Thi Phong nghĩ: Mạc Nam Kiêu bị tự kỉ là do cô.
Có ý kiến người làm nghề tâm lí cho rằng: “Ba tháng đầu sinh ra, người mẹ nhất định không thể rời khỏi con của mình, bởi trong ba tháng đầu này người mẹ khi ở cùng con của mình sẽ giúp con của mình có trụ cột tâm lí khỏe mạnh. Tốt nhất là kéo dài giai đoạn này trong sáu tháng đầu sinh con.”
Bởi vì: “Nghiên cứu tâm lí học phát hiện, bệnh tâm thần phân liệt, rối loạn nhân cách, bệnh tâm thần nặng thường là do trong sáu tháng đầu này gặp phải chấn thương tâm lí nghiêm trọng, mà đây là bệnh khó trị liệu.”
Tuy y học hiện đại còn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác của bệnh tự kỉ, nhưng Thi Phong cho rằng, Mạc Nam Kiêu bị như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do cô.
Nhưng, khi đó… cô không còn cách nào khác.
***
Thi Phong được Mạc Nghịch cứu từ một con đường quốc lộ hẻo lánh ở Hàng Châu.
Trước đó, Thi Phong đã bị những kẻ buôn người mang đi chạy qua năm sáu tỉnh, hai người bạn học bị bắt cùng cô đã bị bán đi.
Thi Phong suýt nữa bị bán sang Quý Châu, sau đó do giá không thống nhất, lại bị mang đến Phúc Kiến Tam Minh.
Đến Phúc Kiến cũng không tìm được người mua, nên kẻ buôn lậu bắt đầu chạy sang Chiết Giang.
Kẻ buôn lậu có một chiếc xe tải, hoàn cảnh trong xe rất tệ.
Bọn họ đi đều là đường núi, dọc đường đi đều xóc nảy, mỗi ngày Thi Phong gần như đều nôn vài lần.
Khi nghỉ ngời, Thi Phong sẽ bị trói tay trói chân ném vào một căn phòng bịt kín không ánh sáng.
Trong phòng thường có rất nhiều côn trùng, không khí toàn mùi ẩm mốc.
Trong hoàn cảnh đó, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Thi Phong yêu sạch sẽ, nhưng trong mấy tháng đó, cô không có thay quần áo lần nào.
Thật ra những người đó cũng cho cô ăn, nhưng cho ăn xong sẽ ra ngoài, Thi Phong ăn một ít đã nôn hết ra.
Lúc Thi Phong bị mấy kẻ buôn người khống chế đã có dấu hiệu bị trầm cảm.
Sau đó chạy qua mấy tỉnh, thời gian dài ở hoàn cảnh như vậy, cô hoàn toàn trầm cảm.
Có lúc cô làm mình bị thương, có lúc không, nhưng không ai để ý, không ai quan tâm đến cô.
Trong tình trạng mất hết can đảm sống ấy, cô được cứu.
Thật ra lúc đó, trong đầu Thi Phong đã có ý muốn tự sát.
Mỗi ngày cô đều tự nhủ: Mày phải có dũng khí để tự sát, vì sẽ không có ai cứu mày.
Có lẽ là ông trời luôn thích làm trái ý muốn của con người, khi một người hoàn toàn không có hi vọng về việc gì đó, nó sẽ bất ngờ phát sinh, khiến con người không kịp trở tay.
Thi Phong nhớ rõ, người đàn ông đó có bờ vai rất dày rộng, lúc cô dựa vào, nháy mắt liền tìm được lý do sống sót.
Nhưng khi bắt đầu ở chung, cô không dám ỷ lại anh quá mức, thậm chí, cô cảm thấy không thể có chuyện tốt như vậy xảy đến với mình.
Nhưng sau đó, anh đánh tan phòng tuyến của cô bằng sự dịu dàng, để cô mở trái tim đón nhận hết thảy những điều tốt đẹp của anh.
Thi Phong như túm được ngọn cỏ cứu mạng, điên cuồng ỷ lại anh, hận không thể ở bên anh hai mươi tư giờ.
Nhưng, sau khi bọn họ có quan hệ, anh lại biến mất, hơn mười tháng, anh chưa từng xuất hiện lại lần nữa.
Ban đầu, Thi Phong không ăn không ngủ ngồi trong phòng khách chờ anh, nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Sau đó, có một bà thím đến chăm sóc cô.
Thím ta nói, anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian đến đây.
Một câu đó dập tắt toàn bộ hy vọng sống vất vả mãi mới thắp lên được của Thi Phong.
Người cô ỷ lại bằng cả tính mạng đã bỏ rơi cô như vậy đấy.
Lúc mang thai, bệnh trầm cảm của Thi Phong càng ngày càng nặng.
Ngày ngày nhốt mình trong phòng, khép kín rèm cửa sổ, gần như mỗi ngày đều khóc năm sáu lần.
Lúc đó, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ: Trốn.
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy.
Nhưng, bà thím kia rất tinh mắt, lần nào Thi Phong cũng bị thím ấy mang về.
Cho đến tận ngày sinh con ——
…
Cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay làm Thi Phong giật mình tỉnh lại, cô đã rơi lệ đầy mặt lúc nào không hay.
Thậm chí, có vài giọt còn rơi trên mặt Mạc Nam Kiêu.
Thi Phong vội rút ra mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lau hết nước mắt dính trên mặt Mạc Nam Kiêu, sau đó mới lung tung lau cho mình.
Cả đêm bình lặng trôi qua như vậy.
Vì nhớ tới quá khứ không tốt đẹp, Thi Phong có chút mất ngủ.
Theo thói quen muốn tìm thuốc ngủ, lại nhớ ra mình đang ở nhà Mạc Nghịch.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cố tĩnh tâm để ngủ.
Tận ba giờ sáng, cô mới chìm vào giấc ngủ.
***
Trằn trọc mất mấy tiếng, lúc 7:10 Thi Phong đúng giờ rời giường.
Cô nằm úp sấp một lát, Mạc Nam Kiêu cũng tỉnh.
Thi Phong giúp Mạc Nam Kiêu thay quần áo, giúp cậu đánh răng rửa mặt xong mới vội vàng vệ sinh cá nhân.
Khi đó, Mạc Nghịch trùng hợp bước vào. Vì thế Thi Phong bèn dắt Mạc Nam Kiêu đến trước mặt Mạc Nghịch, để Mạc Nghịch trông cậu.
“Tôi đã giúp Nam Kiêu vệ sinh cá nhân xong rồi đó.” Thi Phong nói với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch gật gật đầu: “Hôm nay tôi không muốn uống sữa.”
Thi Phong: “… Hả?”
Mạc Nghịch: “Món khác. Em làm.”
Giải thích như vậy, Thi Phong mới hiểu anh muốn nói gì.
Cô thoải mái đồng ý: “Được, đợi tôi thay quần áo xong sẽ làm. Hai người xuống dưới chờ chút.”
Ngay cả cô cũng không phát hiện khi mình nói những lời này, vô cùng giống lời của một người vợ.
Rửa mặt xong, Thi Phong xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hai cha con Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu ngồi trước bàn ăn chờ làm Thi Phong cảm giác hơi áp lực.
Thật ra, mọi khi ở nhà đều là Thi Vũ nấu ăn. Hơn nữa cô không giỏi nấu ăn cho lắm.
May mà… hai cha con cũng không quá soi mói trong phương diện thức ăn.
Vài lần cô làm trước kia, hai người còn ăn rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Thi Phong cũng thấy thoải mái một chút.
Thức ăn trong nhà không nhiều lắm, Thi Phong nấu một nồi cháo kê, sau đó dùng bánh mì, thịt hun khói và trứng chiên làm vài cái sandwich.
8:10, Thi Phong nấu xong bữa sáng.
Thi Phong cầm ba cái bát, mỗi bát một muỗng cháo.
Cô quay đầu nhìn Mạc Nghịch, nói: “Đến bê ra bàn giúp tôi.”
Mạc Nghịch đi lên, lần lượt bê cháo đặt lên bàn.
Anh mở ngăn tủ, lấy cho Mạc Nam Kiêu một cái thìa.
“Nóng.” Mạc Nghịch để thìa vào bát cháo, đặt bát cháo trước mặt Mạc Nam Kiêu.
“Anh nói nóng thì Nam Kiêu cũng không biết nên làm thế nào đâu.” Thi Phong bất đắc dĩ liếc Mạc Nghịch một cái.
Cô cầm lấy thìa, kiên nhẫn làm mẫu cho Mạc Nam Kiêu: “Phải thổi như thế này này, bằng không lưỡi sẽ bị đau đó.”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, cầm thìa trong tay Thi Phong, học theo động tác vừa rồi của cô để ăn cháo.
Thi Phong nhìn thấy, cười vô cùng vui vẻ.
Cô giơ ngón tay cái với Mạc Nam Kiêu: “Giỏi ghê. Nam Kiêu của chúng ta thông minh nhất.”
Mạc Nghịch ngồi đối diện nhìn, đột nhiên muốn biến thành Mạc Nam Kiêu ——
Hình như suốt thời gian dài như vậy, Thi Phong chưa từng khen anh.