Nội dung câu này của Lệ Thâm rất ngây thơ, nhưng giọng điệu nghiêm túc khiến Dư Vãn không thể tiếp tục chửi bậy nữa.
"Không cần, hắn đã bị cảnh sát giao thông răn dạy thành như thế rồi."
Cô cố tình nghiêng người để Lệ Thâm thấy hoàn cảnh ngoài cửa sổ. Thực ra Lệ Thâm không cần xem cũng biết, bởi vì sau khi cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói nghiêm túc của cảnh sát giao thông cũng truyền tới từ ngoài cửa sổ.
"Chưa chuyển sang đèn đỏ là thế nào? Còn thiếu hai giây nữa là thành đèn đỏ, đáp án anh chọn lúc thi lý thuyết là chạy đi luôn à? Hử?"
"... Tôi cũng vì sắp trễ làm nên mới vậy."
"Anh không biết đi làm sớm hơn chút à? Cứ phải đi giành giựt một hai giây này? Bây giờ tông đuôi xe có vui không? Công ty cũng không cần tới nữa đâu."
Nam tài xế: "..."
Gã cảnh sát giao thông này sao không đi thi giải đấu Talk Show luôn đi? Với tài ăn nói của hắn chắc chắn có thể lọt vào top ba.
"Chiếc xe đằng trước không thắng gấp mà anh cũng có thể đụng vào, duy trì khoảng cách an toàn giữa các xe sao? Hử? Có phải còn tăng tốc hay không?"
Nam tài xế: "..."
Dư Vãn nói với Lệ Thâm: "Anh thấy chưa, cảnh sát giao thông rất chuyên nghiệp."
Lệ Thâm: "..."
Anh cụp mắt cười một tiếng và hỏi Dư Vãn: "Bây giờ có thể đi chưa? Cảnh sát giao thông nói thế nào?"
Dư Vãn nói: "Cảnh sát nói xe phía sau chịu trách nhiệm toàn bộ, gã tài xế kia nói bồi thường cho tôi năm trăm tệ, tôi không đồng ý, nói là trừ phần tiền bên bảo hiểm hỗ trợ, còn lại hắn phải trả hết."
"Hắn có đồng ý không?"
"Ban đầu hắn không đồng ý và nói là phiền phức, bây giờ đã bị cảnh sát răn dạy đến mức bó tay." Dư Vãn nói, nhìn thoáng qua vỉa hè: "Tôi đã gọi xe tải, chắc là sắp tới rồi, anh đi trước đi."
Mặc dù tình trạng xe cô nhẹ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nhưng cô vẫn gọi xe tải để tránh cho trên đường đi lại gặp sự cố gì đó.
Lệ Thâm không bảo Tiểu Đổng lái xe đi: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em qua."
Tiểu Đổng ngồi ghế trước nghe được lời này, lông mày hơi giật giật, cô há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Dư Vãn không ngờ Lệ Thâm sẽ nói đưa cô đi, cô "hả?" một tiếng, nhìn Lệ Thâm và nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không cần phiền phức, nơi này cách công ty không xa, tôi bắt xe tới đó là được."
"Không phiền phức, dù sao tôi cũng không bận, tự em bắt xe mới phiền phức." Lệ Thâm nói: "Em cũng nói không xa, tôi đưa em đi thẳng tới đó là được."
Dư Vãn vẫn hơi chần chừ: "Thực sự sẽ không trì hoãn thời gian của anh à?"
Sẽ. Tiểu Đổng thầm lặng trả lời, thật ra thì đã bị trì hoãn rất lâu, nếu không tới phòng thu âm ngay thì chị Lộ Lộ lại nổi giận cho xem.
"Sẽ không, tôi không bận."
Tiểu Đổng cười ha ha.
Trong khi Dư Vãn nói chuyện với Lệ Thâm, xe tải cũng đã tới, đến khi xe tải kéo xe Dư Vãn đi, xe của Lệ Thâm còn dừng ở ven đường. Dư Vãn liếc nhìn xe anh một cái, không do dự nữa mà mở cửa ngồi lên.
Cô vừa ngồi xong, Lệ Thâm không bảo Tiểu Đổng nhanh chóng lái xe mà nói với cô: "Thắt đai an toàn cho kỹ."
"Ừm."
Dư Vãn kéo đai an toàn qua và thắt lại, Lệ Thâm thấy cô đã thắt đai an toàn xong mới nói với Tiểu Đổng: "Đi thôi, tới Thiều Hoa."
Tiểu Đổng nghe lệnh lái xe đi, tại một ngã rẽ, một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng dừng chỗ đó. Ngụy Thiệu ngồi trong xe nhìn xe của Lệ Thâm chạy vượt qua xe mình.
Sau khi Ngụy Thiệu thấy bài WeChat của Dư Vãn thì lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng đầu dây bên cô vẫn luôn báo bận. Hắn biết hôm nay Dư Vãn có hẹn với Đàm Bình, đoán là cô đang giải thích với Đàm Bình nên không tiếp tục gọi cho cô.
Nhưng trong lòng vẫn không bỏ qua được nên Ngụy Thiệu cầm lấy chìa khóa xe và đi thẳng tới tìm Dư Vãn. Không ngờ hắn vừa tới nơi đã thấy một chiếc xe quen mắt dừng phía sau Dư Vãn.
Hắn nhanh chóng nhớ ra đã gặp chiếc xe này ở đâu – trên hôn lễ của Hồ Kiều, trợ lý Lệ Thâm đã lái chiếc xe này.
Hắn thấy Dư Vãn nói chuyện với người trong xe, sau đó khi xe được kéo đi thì ngồi vào trong.
Ngụy Thiệu vô thức đập tay lên tay lái, hắn ngồi trong xe một lát rồi khởi động xe lái về công ty.
Bầu không khí trong xe Lệ Thâm khá hòa hợp, anh nhìn Dư Vãn ngồi bên cạnh, tháo mũ xuống và hỏi cô: "Em thật sự không bị thương ư? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?"
Dư Vãn lắc đầu và nói: "Không cần, tôi thật sự không có bị thương."
Lệ Thâm hơi nhíu mày và đánh giá toàn thân cô giống như đang cẩn thận kiểm tra trên người cô có vết thương nào không. Dư Vãn bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, ngay cả nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn: "Thật sự không bị thương, tông xe không nghiêm trọng lắm."
Lệ Thâm mím môi nói với Dư Vãn: "Vậy nếu em cảm thấy không thoải mái thì gọi điện cho tôi."
Tiểu Đổng ngồi ghế trước không nhịn được mà âm thầm chửi bậy, gọi điện cho anh có tác dụng gì? Anh là bác sĩ à?
Dư Vãn "ừ" một tiếng, lúc này Lệ Thâm mới thu hồi tầm mắt, không tiếp tục yêu cầu cô tới bệnh viện: "Đúng rồi, em đã nghĩ muốn trải qua ngày sinh nhật như thế nào chưa?"
Tiểu Đổng lén dựng lỗ tai lên, vậy nên anh Thâm nói sinh nhật bạn bè là Dư tiểu thư? Đống son môi đó đều đưa cho cô ấy?
Nghĩ tới đây, cô nhìn thoáng qua màu son hôm nay của Dư Vãn từ kính chiếu hậu. Ủa, khoan đã, cô có từng gặp Dư tiểu thư ở đâu không nhỉ? Không phải trên hôn lễ của Hồ Kiều, còn sớm hơn nữa...
Hai mắt Tiểu Đổng bỗng nhiên sáng ngời, cô nhớ ra rồi, là trong tiểu khu anh Thâm sống! Lúc cô dắt chó đi dạo, Lili còn chạy tới chào hỏi với cô ấy đúng không?!
So với gió to sóng lớn trong lòng Tiểu Đổng, giọng điệu của Dư Vãn bình thương hơn nhiều: "Chắc là trải qua ngày sinh nhật cùng với công việc, ha ha."
Lệ Thâm nói: "Buổi tối em có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm."
"Không cần đâu." Dư Vãn ngại ngùng từ chối: "Anh đã tặng quà sinh nhật cho tôi, sao có thể để anh mời tôi ăn cơm nữa."
Nghe câu đó, Tiểu Đổng thầm "à" một tiếng, xem ra đã có đáp án.
Lệ Thâm không vì Dư Vãn từ chối mà từ bỏ: "Ăn cơm là một phần của quà sinh nhật, thế là đủ bộ."
Dư Vãn: "..."
Tiểu Đổng âm thầm gõ một chuỗi "" (lợi hại), cô vẫn luôn nghĩ Lệ Thâm rất lạnh nhạt, không ngờ anh ấy còn dẻo miệng như vậy.
Dư Vãn nghĩ ngợi và nói: "Nếu hôm đó không tăng ca, tôi sẽ liên lạc với anh."
"Ừm."
"Nhưng mà anh chắc chắn anh có thời gian không? Anh cũng bận lắm nhỉ?"
"Bận cũng kệ, dù sao thì cần phải ăn cơm."
Dư Vãn cười một tiếng, nói: "Được thôi, nhưng là tôi mời anh ăn."
Lệ Thâm vốn định nói không cần, nhưng nghĩ lại ai mời ai ăn cũng giống nhau, chỉ cần có thể ăn cơm cùng Dư Vãn là được: "Vậy được, lần sau tôi mời lại."
Tiểu Đổng: "..."
Hình tượng của anh Thâm đã đổ vỡ, nhưng hiện giờ cô không quan tâm nữa, cô chỉ muốn biết, rốt cuộc anh ấy và Dư tiểu thư có quan hệ như thế nào? Sao cứ cảm thấy anh ấy muốn theo đuổi người ta chứ!
Đến khi Dư Vãn xuống xe, Tiểu Đổng cũng không nhịn được và hỏi vấn đề này ra miệng: "Anh Thâm, anh muốn theo đuổi người ta đúng không?"
Tiểu Đổng cẩn thận hỏi, hỏi xong còn chú ý kỹ phản ứng của Lệ Thâm, chỉ cần anh ấy nhíu mày hoặc lộ ra vẻ không vui, cô sẽ lập tức quỳ xuống đất nói xin lỗi.
Hèn như vậy đấy.
Đúng như dự đoán, Lệ Thâm khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Em đã nhìn ra? Vậy nên chắc hẳn cô ấy cũng nhìn ra được rồi nhỉ?"
Tiểu Đổng: "..."
Cốt truyện này sao lại phát triển giống ngựa hoang đứt dây cương thế này!
Tiểu Đổng không ổn tí nào, mặc dù cô không phải fans nữ của Lệ Thâm, nhưng cũng là tiểu mê muội anh ấy, nghe thấy idol nhà mình phải theo đuổi cô gái khác...
Không được, cô không đồng ý hôn sự này!
... Nếu Lệ Thâm hỏi ý kiến của cô thì tốt biết mấy:)
Tiểu Đổng tủi thân lái xe đi, không ngờ Lệ Thâm lại chém thêm một nhát: "Không được nói chuyện này cho chị Lộ Lộ của em."
"..." Đây đã là chuyện thứ mấy anh Thâm không cho cô nói với chị Lộ Lộ?
"Anh Thâm, em cảm thấy chuyện lớn như vậy nên nói với công ty sẽ tốt hơn đúng không? Vả lại cũng không giấu được đâu nhỉ?"
Lệ Thâm đội lại mũ, dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đợi tôi theo đuổi thành công rồi nói sau."
"..." Cái gì? Trên thế giới này còn có người sẽ từ chối idol nhà cô à! Anh Thâm không tốt chỗ nào! Rõ ràng là hormone di động đó!
Tiểu Đổng không tin Dư Vãn sẽ từ chối Lệ Thâm, vậy nên chuyện này cũng sẽ bị công ty biết, cô nghĩ tới thái độ ngày càng gay gắt của Lệ Thâm và Trì Lộ gần đây, thầm nghĩ chẳng lẽ chị Lộ Lộ đã có manh mối từ sớm? Đúng là gừng càng già càng cay nha.
Dư Vãn vừa tới công ty đã lập tức vào văn phòng của mình, cô sửa sang lại tư liệu rồi vội vàng chạy ra ngoài. Mới ra khỏi cửa đã gặp Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu vừa thấy cô thì dừng lại hỏi: "Vừa nãy tôi thấy em nói gặp tai nạn giao thông, không sao chứ?"
"Không sao, đã giải quyết xong, bây giờ tôi đi gặp Đàm tiểu thư." Dư Vãn bị muộn rồi, mặc dù đã gọi điện giải thích với Đàm Bình trước nhưng để khách hàng đợi lâu như thế cũng không tốt.
Cô nói xong thì lập tức đi nhanh ra ngoài, Ngụy Thiệu giật giật khóe miệng, chỉ có thể nuốt lại lời định nói.
Lúc Dư Vãn gặp Đàm Bình, Lệ Thâm cũng đã đến công ty. Trên đường đi Trì Lộ có gọi tới, Tiểu Đổng sốt ruột dừng xe và thúc giục Lệ Thâm lên lầu.
Trì Lộ đứng tại phòng thu âm, sắc mặt không tốt lắm, Tiểu Đổng nhanh chóng nói xin lỗi trước khi cô ta nổi giận: "Thật ngại quá, chị Lộ Lộ, tụi em đến trễ."
"Ngại?" Trì Lộ nhìn Lệ Thâm đứng một bên, cô thật sự không nhìn ra cậu ta có bao nhiêu ngại: "Sao lại tới trễ? Bây giờ mới có chút thành tích mà người đã bay bổng?"
Lệ Thâm nói: "Trên đường đụng phải tai nạn giao thông làm chậm chút thời gian, tới trễ là lỗi của bọn tôi."
Tiểu Đổng liếc nhìn Lệ Thâm một cái, anh Thâm thật biết cách bốn lạng đẩy nghìn cân đó nha, một câu tai nạn giao thông đã nhẹ nhàng cho qua hết.
Bốn lạng đẩy nghìn câu: ý chỉ lấy ít đấu nhiều, lấy nhẹ đấu mạnh, giải quyết việc một cách dễ dàng.
Trì Lộ chợt ngừng lại hỏi anh: "Hai người không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy cậu chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu thu âm."
"Ừ."
Lệ Thâm vào phòng thu âm, Trì Lộ không vào theo, cô nhìn về phía Tiểu Đổng, Tiểu Đổng lập tức run người.
"Em tới văn phòng một chuyến với tôi."
Tiểu Đổng: "..."
Lúc còn đi học cô sợ nhất là khi giáo viên nói câu này, bây giờ đã tốt nghiệp lại đổi thành sếp nói.
Cô theo Trì Lộ tới văn phòng, nghiêm túc ngồi đối diện cô ta. Trì Lộ nhìn cô một hồi mới mở miệng hỏi: "Em đi theo bên người Lệ Thâm mỗi ngày nên hiểu biết chuyện của cậu ta nhất, gần đây cậu ta làm cái gì, em nói xem."
Tiểu Đổng nói: "Mỗi ngày anh Thâm ngoài soạn lời bài hát, hoàn thành công việc chị giao thì không còn gì khác."
"Không còn gì khác?"
"Thật sự không có."
Trì Lộ nhìn cô và hỏi: "Về chuyện tình cảm của cậu ta, em có biết không?"
"..." Cô không dám biết đâu.
"Sao không nói? Có phải biết gì đó không?"
"Em không biết gì hết!" Tiểu Đổng lựa chọn giấu giếm bí mật giúp Lệ Thâm ngay phút cuối: "Chị Lộ Lộ, em chỉ là một trợ lý, ngài là người đại diện của anh Thâm, nếu anh ấy có chuyện gì chắc chắn phải nói với chị trước. Nếu là chuyện mà ngài cũng không biết, em càng sẽ không biết."
Trì Lộ cẩn thận nhìn cô, cô ta im lặng một lát mới mở miệng: "Tốt nhất lời này của em là nói thật. Em nên biết, bây giờ là thời kỳ quan trọng của Lệ Thâm, năm nay cậu ta phải phát hành album, còn phải tham gia biểu diễn, không thể lộ ra chuyện không tốt nào, tôi làm những việc này cũng vì tốt cho cậu ta."
"Em hiểu, chị Lộ Lộ đều nghĩ cho anh Thâm. Nếu anh Thâm có chuyện gì, em nhất định sẽ báo cáo với chị."
"Ừ, ra ngoài đi."
Tiểu Đổng đi ra ngoài và nhanh chóng tới quầy thức uống làm một ly cà phê giảm căng thẳng cho mình.
Hiện tại anh Thâm còn chưa yêu đương, cô đã phải lo lắng đề phòng như vậy. Nếu anh ấy thật sự theo đuổi Dư tiểu thư thành công, cái mạng nhỏ của cô còn giữ được nữa không?
- -----oOo------