Ngày hôm sau đến rất nhanh, vết thương chết tiệt ở chân tốn bao nhiêu thuốc trị thương mà xem ra vẫn không ổn, tôi cũng đau buồn muốn chết đây...
Buổi sáng đau khổ ăn hết bữa sáng, tôi bèn đứng dậy định đi học. Vẫn phải làm ra cái vẻ đi đứng bình thường, cuối cùng tôi cũng gắng gượng đến cửa, tạ trời tạ đất, cũng may bác trai bác gái không phát hiện ra, he he (^O^)
"lên xe!" Một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên, khiến tôi giật nảy cả người.
"Kim Thuần Hy, anh và tôi lúc nói chuyện có thể chào nhau một câu trước không? Nếu không biết có một người như anh sống trên thế giới này, tôi còn ngỡ có quỷ đang nói chuyện với mình đó!" Thật là... cái tên chết tiệt này!
"Lên xe! -_-"
"Không lên, tự tôi cũng đi học được!" Tôi không thèm sự thương hại của anh ta. Hừ!!!
"Lên xe!!!”
Cái đồ đầu heo chết dẫm, đúng là đáng chết, anh ta dám xem tôi là cây chổi quét nhà, kéo xềnh xệch lên xe, tôi đã nói tôi không muốn làm chổi nữa mà. Oa oa, tức chết đi thôi! —p(>_
"Anh kéo tôi lên xe có ích gì cho anh? —>0
"Đi khám bác sĩ!"
"Cái gì?"
"Khám bác sĩ!"
">0
"Đồ ngốc!!"
"Gì chứ? Anh... anh sao cứ gọi tôi là ngốc hoài vậy?"
"Không muốn tôi gọi cô là ngốc thì ngoan ngoãn nghe lời, đi khám bác sĩ!" Tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật, không biết vì sao, có lẽ là do chân đau khó chịu đựng nổi chăng, đúng, chắc chắn là thế, nhất định do điều này.
Lần đầu tiên ngồi xe bình yên như vậy, bỗng cảm thấy cái người trước mắt chỉ hơi lạnh lùng một chút, thực ra cũng không đến nỗi đáng ghét, có lẽ đối với dạng thiên tài này, tôi nên tìm hiểu sâu hơn, dù gì anh ta cùng đâu phải thần thánh!
Đáng tiếc, kỳ hạn đã đến rồi! T_T
Nhưng tâm trạng tôi sao bỗng có chút thương cảm? Chắc là do cái chân? Chắc là vậy! Chắc là vậy!
Khám chân xong ra khỏi bệnh viện, Tịnh Mỹ bỗng xuất hiện như hồn ma, cái tên này, đi làm đặc công được rồi đấy!
"Hắn vừa đi!" Đây là ba chữ đầu tiên khi nó nhìn thấy tôi.
"Hả-! Cái gì?"
"Kim Thuần Hy!" Tịnh Mỹ chỉ chỉ nơi vừa đỗ xe.
"Ồ! Tớ đã thua rồi!" Tôi biết nó đến chỉ để đợi câu này.
"Hôm qua lúc thi đấu anh ta đã biết cậu bị thương rồi, hôm nay chủ động đến đưa cậu đi bệnh viện". Tĩnh Mỹ chẳng đếm xỉa đến sự nhận thua của tôi.
"Hả-! Sao cậu lại biết?" Tịnh Mỹ chắc không theo dõi tôi đó chứ?
"Cậu chịu thua???"
"(>0
"Tớ ngốc à, chịu thua? Có phải lỗi tớ đâu, tại sao phải chịu thua chứ. Rõ ràng là cái đám mê trai kia giở trò quỷ! Là do bọn nó hết! Do bọn nó!!! Nếu không phải do chúng thì tớ đã cưa đổ tên kia rồi!"
"Thật sự cưa đổ anh ta!" Tịnh Mỹ vốn không ngó ngàng đến sự cam chịu của tôi, nói với vẻ nghiêm túc.
"Gì chứ? Cái gì mà thật sự cưa đổ?" Tôi hoàn toàn mù mờ.
"Để hành động săn ác quỷ thứ 100 của chúng ta thật sự viên mãn: Khiến Kim Thuần Hy bất chấp tất cả yêu cậu, cam chịu thay đổi vì cậu!" Đôi mắt Tịnh Mỹ lại đổi màu.
"Hử ~ . ~?"
"Sao nào? Không dám?" Tôi còn đang nghiên cứu đôi mắt Tịnh Mỹ, nó đã phóng thẳng vào tôi như tên lửa.
"Ai nói tớ không dám, tớ đang cảm thấy bỏ cuộc thế này là quá đáng tiếc đây!"
"Tất nhiên rồi!"
"Tốt, vậy quyết định thế nhé!"
"Hả-? Gì thế?" Tôi vẫn không hiểu gì hết.
"Chúng ta làm một ‘bản beta hành động săn ác quỷ’ cho cậu thời gian là một năm, đồng thời độ khó cũng tăng lên. Để Kim Thuần Hy yêu cậu thật lòng, sau đó đá văng anh ta đi!"
"0_0 Bản beta?” Cũng chỉ có mỗi Tịnh Mỹ nghĩ ra.
"Vụ cá cược lần này chủng ta phải cá to hơn!"
Mỗi lần Tịnh Mỹ cười vẻ đáng yêu như thế đều rất đáng sợ.
"Cậu muốn thế nào?" Tôi hỏi ỉu xìu.
"Nếu như tròn một năm mà Kim Thuần Hy vẫn không động lòng, có nghĩa là cậu thất bại. Thế thì phải chịu trừng phạt nghiêm khắc: trèo lên tòa nhà cao nhất trong trường Trung học Sâm Vĩnh, gào lên ba tiếng với toàn trường "Quách Tiễn Ni là đồ ngốc!""
Trương Tịnh Mỹ, cậu ác lắm, biết rõ Quách Tiễn Ni đây trọng thể diện nhất, quá bằng không cho tôi sống yên ở Trung học Sâm Vĩnh rồi còn gì?
"Thế nào? Không dám?"
">_
"Tốt, vậy cứ thế đi nhé! Cái tên nhét mảnh thủy tinh vào giày cậu đang ở bên chỗ Tú Triết, có muốn đi xem không?"
"Gì chứ??? Đưa tớ đi ngay!!!"
Khoan khoan khoan khoan, tại sao lại bắt được mấy tên đó sớm như thế, chẳng lẽ Tịnh Mỹ từ đầu đã...
Tịnh Mỹ cười càng đáng yêu hơn. ^_^
Ngày hôm sau đến rất nhanh, vết thương chết tiệt ở chân tốn bao nhiêu thuốc trị thương mà xem ra vẫn không ổn, tôi cũng đau buồn muốn chết đây...
Buổi sáng đau khổ ăn hết bữa sáng, tôi bèn đứng dậy định đi học. Vẫn phải làm ra cái vẻ đi đứng bình thường, cuối cùng tôi cũng gắng gượng đến cửa, tạ trời tạ đất, cũng may bác trai bác gái không phát hiện ra, he he (^O^)
"lên xe!" Một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên, khiến tôi giật nảy cả người.
"Kim Thuần Hy, anh và tôi lúc nói chuyện có thể chào nhau một câu trước không? Nếu không biết có một người như anh sống trên thế giới này, tôi còn ngỡ có quỷ đang nói chuyện với mình đó!" Thật là... cái tên chết tiệt này!
"Lên xe! -_-"
"Không lên, tự tôi cũng đi học được!" Tôi không thèm sự thương hại của anh ta. Hừ!!!
"Lên xe!!!”
Cái đồ đầu heo chết dẫm, đúng là đáng chết, anh ta dám xem tôi là cây chổi quét nhà, kéo xềnh xệch lên xe, tôi đã nói tôi không muốn làm chổi nữa mà. Oa oa, tức chết đi thôi! —p(>_
"Anh kéo tôi lên xe có ích gì cho anh? —>
"Đi khám bác sĩ!"
"Cái gì?"
"Khám bác sĩ!"
">
"Đồ ngốc!!"
"Gì chứ? Anh... anh sao cứ gọi tôi là ngốc hoài vậy?"
"Không muốn tôi gọi cô là ngốc thì ngoan ngoãn nghe lời, đi khám bác sĩ!" Tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật, không biết vì sao, có lẽ là do chân đau khó chịu đựng nổi chăng, đúng, chắc chắn là thế, nhất định do điều này.
Lần đầu tiên ngồi xe bình yên như vậy, bỗng cảm thấy cái người trước mắt chỉ hơi lạnh lùng một chút, thực ra cũng không đến nỗi đáng ghét, có lẽ đối với dạng thiên tài này, tôi nên tìm hiểu sâu hơn, dù gì anh ta cùng đâu phải thần thánh!
Đáng tiếc, kỳ hạn đã đến rồi! T_T
Nhưng tâm trạng tôi sao bỗng có chút thương cảm? Chắc là do cái chân? Chắc là vậy! Chắc là vậy!
Khám chân xong ra khỏi bệnh viện, Tịnh Mỹ bỗng xuất hiện như hồn ma, cái tên này, đi làm đặc công được rồi đấy!
"Hắn vừa đi!" Đây là ba chữ đầu tiên khi nó nhìn thấy tôi.
"Hả-! Cái gì?"
"Kim Thuần Hy!" Tịnh Mỹ chỉ chỉ nơi vừa đỗ xe.
"Ồ! Tớ đã thua rồi!" Tôi biết nó đến chỉ để đợi câu này.
"Hôm qua lúc thi đấu anh ta đã biết cậu bị thương rồi, hôm nay chủ động đến đưa cậu đi bệnh viện". Tĩnh Mỹ chẳng đếm xỉa đến sự nhận thua của tôi.
"Hả-! Sao cậu lại biết?" Tịnh Mỹ chắc không theo dõi tôi đó chứ?
"Cậu chịu thua???"
"(>
"Tớ ngốc à, chịu thua? Có phải lỗi tớ đâu, tại sao phải chịu thua chứ. Rõ ràng là cái đám mê trai kia giở trò quỷ! Là do bọn nó hết! Do bọn nó!!! Nếu không phải do chúng thì tớ đã cưa đổ tên kia rồi!"
"Thật sự cưa đổ anh ta!" Tịnh Mỹ vốn không ngó ngàng đến sự cam chịu của tôi, nói với vẻ nghiêm túc.
"Gì chứ? Cái gì mà thật sự cưa đổ?" Tôi hoàn toàn mù mờ.
"Để hành động săn ác quỷ thứ của chúng ta thật sự viên mãn: Khiến Kim Thuần Hy bất chấp tất cả yêu cậu, cam chịu thay đổi vì cậu!" Đôi mắt Tịnh Mỹ lại đổi màu.
"Hử ~ . ~?"
"Sao nào? Không dám?" Tôi còn đang nghiên cứu đôi mắt Tịnh Mỹ, nó đã phóng thẳng vào tôi như tên lửa.
"Ai nói tớ không dám, tớ đang cảm thấy bỏ cuộc thế này là quá đáng tiếc đây!"
"Tất nhiên rồi!"
"Tốt, vậy quyết định thế nhé!"
"Hả-? Gì thế?" Tôi vẫn không hiểu gì hết.
"Chúng ta làm một ‘bản beta hành động săn ác quỷ’ cho cậu thời gian là một năm, đồng thời độ khó cũng tăng lên. Để Kim Thuần Hy yêu cậu thật lòng, sau đó đá văng anh ta đi!"
"_ Bản beta?” Cũng chỉ có mỗi Tịnh Mỹ nghĩ ra.
"Vụ cá cược lần này chủng ta phải cá to hơn!"
Mỗi lần Tịnh Mỹ cười vẻ đáng yêu như thế đều rất đáng sợ.
"Cậu muốn thế nào?" Tôi hỏi ỉu xìu.
"Nếu như tròn một năm mà Kim Thuần Hy vẫn không động lòng, có nghĩa là cậu thất bại. Thế thì phải chịu trừng phạt nghiêm khắc: trèo lên tòa nhà cao nhất trong trường Trung học Sâm Vĩnh, gào lên ba tiếng với toàn trường "Quách Tiễn Ni là đồ ngốc!""
Trương Tịnh Mỹ, cậu ác lắm, biết rõ Quách Tiễn Ni đây trọng thể diện nhất, quá bằng không cho tôi sống yên ở Trung học Sâm Vĩnh rồi còn gì?
"Thế nào? Không dám?"
">_
"Tốt, vậy cứ thế đi nhé! Cái tên nhét mảnh thủy tinh vào giày cậu đang ở bên chỗ Tú Triết, có muốn đi xem không?"
"Gì chứ??? Đưa tớ đi ngay!!!"
Khoan khoan khoan khoan, tại sao lại bắt được mấy tên đó sớm như thế, chẳng lẽ Tịnh Mỹ từ đầu đã...
Tịnh Mỹ cười càng đáng yêu hơn. ^_^