Đương nhiên tôi biết đôi giày kia là của ai , đó chính là – đối thủ oan gia kiếp trước lẫn kiếp này của tôi –mặt bánh bao.
Tôi không dám ngẩng lên, sau cặp mắt kính gọng đen cực kia ẩn giấu một đôi mắt nhỏ ti hí phun ra lửa càng khiến người ta không lạnh mà run.
“Quách Tiễn , Ni!” Mặt bánh bao mở miệng .
“Vâng!” Tôi trả lời với vẻ rất cung kính.Thật là , gọi tôi thì cứ gọi đi, mắc chứng gì nhấn nhá từng chữ từng chữ tên tôi thế, khó nghe chết đi được.==
“Lại đến muộn rồi!”
“Vâng!” Em biết từ lâu rồi mà, em có phải đồ ngốc đâu, cô chẳng cần phải nhấn mạnh để nhắc nhở em.
“-O- Đứng nghiêm , yên đó, đằng sau quay!”
Tôi ngoan ngõan làm theo thánh chỉ. Cái mặt bánh bao chết tiệt này luôn thích túm lấy sai lầm bé bỏng của học sinh để dạy dỗ người ta với vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc do đến tuổi rồi , nhưng tôi cũng đá quá quen cảnh này.
“STOP, đứng nghiêm, bên trái quay! Chuẩn bị, bước đều bước!” khi tôi bước đến cửa sau lớp, mặt bánh bao lại bắt đầu phát khẩu lệnh .
Lần này chắc chắn lại dán vào tường lớp học trồng cây chuối rồi, dù sao bà ta có làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.
“Được rồi, đứng im đó,quay mặt vào tường, quỳ xuống, hai tay chống đất,chuẩn bị, bắt đầu trồng cây chuối!”
Đóan không sai mà.Cái bà mặt bánh bao chết tiệt, cứ nói thẳng là đến góc tường sau lớp trồng cây chuối là được rồi, lắm lời!
Tôi hất túi xách từ vai xuống , ném chính xác lên bàn học xong, bèn thành thạo đặt hai chân áp vào tường.Trên bức tường này,tôi đã để lại rất nhiều“dấu chân” sinh động của mình.Lúc rỗi rãi còn có thể đếm để giết thời gian nữa.
“Quách Tiễn Ni, chưa đến giờ về thì không được đứng dậy!” Đôi chân heo của mặt bánh bao cứ diễu qua diễu lại trước mặt tôi rất đáng ghét.
“ Cô có nhầm không ạ? Em chỉ đến trễ mỗi một phút!”Tôi kêu lên phản đối.
“Em còn dám nói à? Hôm qua em trốn bao nhiêu tiết hả? Đừng , tưởng tôi không biết, hừ~!”
“T^T Hôm qua em bị người ta bắt cóc , các bạn trong lớp có thể làm chứng” Tôi kêu lên vẻ uất ức.Vốn là thế mà , tôi là người bị hại mà còn bắt chịu trách nhiệm nữa? thật là!
“Em mà bị bắt cóc á? Ai lại bắt cóc em? Tìm lý do nào hay ho tí có được không?”
“Là thật mà! Là thật đó!Các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em!” Lúc này tôi mới phát hiện ra sự yên tĩnh chết tiệt trong lớp.
Ông trời ơi,ông hãy kêu oan hộ con!
Tịnh Mỹ, cứu tớ! T^T
Mặt bánh bao có vẻ thỏa mãn vì sự uy hiếp của mình đã hiệu nghiệm, tỏ ra sang trọng quý phái bước lên bục giảng, bắt đầu sự nghiệp giáo dục ru ngủ của mình.Tôi thật đáng thương , chỉ có thể chán chường dùng mắt đánh giá xem trong lớp ai mang giày đẹp hơn.
Woa~? Đôi NIKE số lượng có hạn phiên bản 2004? A_O_OO_OO_O Lại gần tí! Gần thêm tí nữa!
Đương nhiên tôi biết đôi giày kia là của ai , đó chính là – đối thủ oan gia kiếp trước lẫn kiếp này của tôi –mặt bánh bao.
Tôi không dám ngẩng lên, sau cặp mắt kính gọng đen cực kia ẩn giấu một đôi mắt nhỏ ti hí phun ra lửa càng khiến người ta không lạnh mà run.
“Quách Tiễn , Ni!” Mặt bánh bao mở miệng .
“Vâng!” Tôi trả lời với vẻ rất cung kính.Thật là , gọi tôi thì cứ gọi đi, mắc chứng gì nhấn nhá từng chữ từng chữ tên tôi thế, khó nghe chết đi được.==
“Lại đến muộn rồi!”
“Vâng!” Em biết từ lâu rồi mà, em có phải đồ ngốc đâu, cô chẳng cần phải nhấn mạnh để nhắc nhở em.
“-O- Đứng nghiêm , yên đó, đằng sau quay!”
Tôi ngoan ngõan làm theo thánh chỉ. Cái mặt bánh bao chết tiệt này luôn thích túm lấy sai lầm bé bỏng của học sinh để dạy dỗ người ta với vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc do đến tuổi rồi , nhưng tôi cũng đá quá quen cảnh này.
“STOP, đứng nghiêm, bên trái quay! Chuẩn bị, bước đều bước!” khi tôi bước đến cửa sau lớp, mặt bánh bao lại bắt đầu phát khẩu lệnh .
Lần này chắc chắn lại dán vào tường lớp học trồng cây chuối rồi, dù sao bà ta có làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.
“Được rồi, đứng im đó,quay mặt vào tường, quỳ xuống, hai tay chống đất,chuẩn bị, bắt đầu trồng cây chuối!”
Đóan không sai mà.Cái bà mặt bánh bao chết tiệt, cứ nói thẳng là đến góc tường sau lớp trồng cây chuối là được rồi, lắm lời!
Tôi hất túi xách từ vai xuống , ném chính xác lên bàn học xong, bèn thành thạo đặt hai chân áp vào tường.Trên bức tường này,tôi đã để lại rất nhiều“dấu chân” sinh động của mình.Lúc rỗi rãi còn có thể đếm để giết thời gian nữa.
“Quách Tiễn Ni, chưa đến giờ về thì không được đứng dậy!” Đôi chân heo của mặt bánh bao cứ diễu qua diễu lại trước mặt tôi rất đáng ghét.
“ Cô có nhầm không ạ? Em chỉ đến trễ mỗi một phút!”Tôi kêu lên phản đối.
“Em còn dám nói à? Hôm qua em trốn bao nhiêu tiết hả? Đừng , tưởng tôi không biết, hừ~!”
“T^T Hôm qua em bị người ta bắt cóc , các bạn trong lớp có thể làm chứng” Tôi kêu lên vẻ uất ức.Vốn là thế mà , tôi là người bị hại mà còn bắt chịu trách nhiệm nữa? thật là!
“Em mà bị bắt cóc á? Ai lại bắt cóc em? Tìm lý do nào hay ho tí có được không?”
“Là thật mà! Là thật đó!Các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em!” Lúc này tôi mới phát hiện ra sự yên tĩnh chết tiệt trong lớp.
Ông trời ơi,ông hãy kêu oan hộ con!
Tịnh Mỹ, cứu tớ! T^T
Mặt bánh bao có vẻ thỏa mãn vì sự uy hiếp của mình đã hiệu nghiệm, tỏ ra sang trọng quý phái bước lên bục giảng, bắt đầu sự nghiệp giáo dục ru ngủ của mình.Tôi thật đáng thương , chỉ có thể chán chường dùng mắt đánh giá xem trong lớp ai mang giày đẹp hơn.
Woa~? Đôi NIKE số lượng có hạn phiên bản ? A_O_OO_OO_O Lại gần tí! Gần thêm tí nữa!