“alo”.
Giọng nói quen thuộc của anh trong điện thoại, trải qua ngày Tình Nhân phong ba bão táp ấy, dường như càng lạnh lẽo như thể đóng thành băng. Tôi lập tức rùng mình một cái, cảm thấy ớn lạnh.
“T_T Hu hu hu... Thuần Hy, em là Tiễn Ni... hu hu hu... Em và Tú Triết đang ở bệnh viện, tình trang cậu ấy xấu lắm... cậu ấy có chết không?... hu hu hu..”
Đáng ghét... nước mắt đáng ghét!!!--- ------ ---- >_
“Cô nói gì?”
“Hu hu hu... Đều do em, đều do em cả ~, huhu hu... Nếu hôm qua em không bắt cậu ấy leo cây thì cậu ấy đã không đứng đợi mãi ở quảng trường, đợi mãi, đợi mãi... hu hu hu... thì cậu ấy đã không thành người tuyết... hu hu hu hu hu...”
“Đủ rồi! Hai người ở đâu?”
“Bệnh viện lần trước... bệnh viện Ái Nhân...”
Tôi vẫn chưa nói hết, anh đa tàn nhẫn cúp máy.
Thuần Hy chắc chắn rất tức giận, Tú Triết là người bạn duy nhất của anh, nếu như có mệnh hệ gì chắc chắn anh không bỏ qua cho tôi đâu. Nghĩ đến đây, tôi lại khóc nức nở. “Cô khóc đủ chưa? Có biết sẽ phiền đến Tú Triết không?”
A_0 Thuần Hy ư? Sao anh lại đến đây nhanh thế, trong lòng anh, quả nhiên bạn bè chiếm một vị trí khá đặc biệt...
“Nhưng Tú Triết... cậu ấy... cậu ấy...”
“Tú Triết không sao, tôi vừa hỏi bác sĩ rồi”.
“Thật không? Bác sĩ nói thế thật ư?”
Hu-! Cảm ơn Thượng Đế! Cảm ơn Bồ Tát! Tảng đá đè nặng trong tim tôi xem như đã rơi xuống đất rồi.
Tôi chạy đến bên giường bệnh, kéo một cánh tay Tú Triết ra, hứng chí vừa lắc vừa hét: “Tú Triết, Tú Triết, đừng giả vờ ngủ nữa, bác sĩ đã nói cậu không sao rồi. Dậy đi, mau dậy đi!”
“Đồ ngốc! Cậu ấy à bệnh nhân, không chịu được sự hành hạ của cô đâu!” Thuần Hy kéo tôi đang hoa chân mua tay sang một bên,
“Nhưng cậu ấy không sao cả. Em vui quá, thật sự rất vui! ~^0^~”
“Cô vẫn quan tâm đến cậu ấy... đúng không?” Thuần Hy đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi.
“Hử...” Không hiểu!!!
“Tôi muốn hỏi là, cô vẫn thích Tú Triết, đúng không?”
“Hả ~? Gì chứ? Anh đang nói quái quỷ gì thế! Không có! Làm gì có chuyện đó! Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Đồ đầu heo, tôi cứ nghĩ anh ta cũng là thiên tài trong chuyện yêu đương, ai ngờ đúng là “ngu tài” thì có.
“Vậy tại sao cô lại khóc dữ dội như vậy?”
“Em khóc là vì cậu ấy là bạn tốt của mình, vả lại, vả lại vì em mà cậu ấy mới ta nồng nỗi như thế! Anh... anh đừng nghĩ linh tinh được không?”
Hu-! Woa~! Cái tên đáng chết này, trong đầu nghĩ lung tung những gì thế không biết! Đúng là tức chết đi mất ~!
Tôi phải ra ngoài, ra ngoài hít thở không khí trong lành, nếu không thì đến bị anh ta bức đến điên lên mất!
Không ngờ tôi chưa bước chân ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lẽo của anh ta lại vang lên, bay thẳng đến sau lưng tôi...
“Tại sao? Tại sao cô không trân trọng cậu ấy? biết rõ là cậu ấy thích cô như thế”.
Tôi choáng ~Ị Kim Thuần Hy, anh chàng lạnh lùng như thế mà cũng nói được những câu sến chảy nước như trong phim truyền hình dài tập thế ư!
“Anh nói gì thế? Tôi luôn trân trọng cậu ấy đó chứ! Vả lại cái từ ” trân trọng“ này, hình như dùng để chỉ con gái chứ nhỉ”.
“Cô trân trọng cậu ấy? Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại nằm đó?”
Thuần Hy đột ngột gầm lên với tôi, khiến tôi giật thót mình sợ hãi.
“Kim - Thuần - Hy! Tôi trân trọng cậu ấy hay không liên quan gì đến anh? (>0
“Anh cũng không xứng đáng có được tình yêu của tôi!” Tôi nồi nóng hét lên với anh.
Trời ơi, chuyện gì thế này? Hai chúng tôi sao lại ra nông nỗi này chứ? Nếu biết rõ sẽ xảy ra chuyện này, tôi đã không gọi điện bảo Thuần Hy đến, tuyệt đối không! Cho dù có kề súng vào gáy tôi, dao kề sát cổ tôi, tôi cũng không gọi...
Thuần Hy đờ đẫn nhìn tôi, trong đôi mắt có quá nhiều thứ phức tạp, nhưng, xin lỗi, tôi không thông minh được như anh, Kim Thuần Hy, nên tôi không thẻ nào hiểu nồi...
Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài.
Nước mắt... tuôn chảy từng dòng...--- ------ ---- >_
Có lẽ, có lẽ đã hết thật rồi... Lời tỏ tình của tôi với Thuần Hy hôm lễ Tình Nhân, anh ấy tàn nhẫn từ chối, mà tôi lại không cam lòng bỏ cuộc... Giờ đây, đã nguội lạnh hoàn toàn rồi...
He he, he he he... Tôi cười ngốc nghếch như một kẻ điên, mặc những ánh mắt quái lạ của mọi người xung quanh đang tò mò nhìn mình...