“^0^... Trong mơ màng, tôi nghe thấy có người đang gọi to tên mình, nhưng ý thức mỗi lúc một mơ hồ.”
“ ... ”
“....là anh sao? Thuần Hy?”
“Tớ là Tú Triết”
“Thuần Hy”
“Tớ nói tớ là Tú Triết”
“Thuần Hy”
“Tiễn Ni, Tiễn Ni, cậu không nghe thấy gì hả? cậu không nghe thấy gì sao? Tớ đã nói tớ là Tú Triết mà. Bây giờ cậu đang ở nhà tớ, nằm trên giường tớ mà cậu lại gọi tên người khác. ôi chao, giận quá đi mất! Tớ tức thật rồi đây...”
... ..... ... ........ (say đến mức chả nghe chả thấy, chả biết gì hết)
“Thuần Hy, anh có biết không? Lúc nãy em đã nhìn thấy anh, em ngồi trong xe Tú Triết, nhìn thấy anh và Thôi Anh Ái đang cùng nhau dạo phố...”
«A_A Tiễn Ni? Tiễn Ni, tớ không cho phép cậu gọi tên Thuần Hy, không cho phép"
“Anh có biết em đau lòng thế nào không? Lúc nhìn thấy hai người đi với nhau, em rất đau lòng, tại sao anh lại thích cô ta? Tính cách cô ta chẳng đáng yêu tí nào...Thuần Hy...”
“Thuần Hy, Thuần Hy! Anh có biết không? Anh có biết là, ban đầu em quyết định theo đuổi anh là do anh khinh thường nữ sinh, khinh thường em, em muốn báo thù, cho anh biết mặt, em muốn cưa được anh rồi sẽ đá anh đi, để anh không còn kiêu ngạo nữa, em bắt đầu nghĩ như thế....Nhưng mà, nhưng mà sau này lại nhận ra....em đã thích anh thật rồi, mà lại không phải lbình thường, là rất rất thích, thích anh vô cùng.... ......... ”
“Thuần Hy, lễ Tình Nhân em tỏ tình với anh, anh thực sự mảy may không rung động ư? Một chút xíu cũng không sao? Trái tìm anh rốt cuộc làm bằng gì vậy?...”
“Thuần Hy! Anh có biết hôm lễ Tình nhân em đau lòng đến mức nào không? Em chưa bao giờ đau lòng như thế.... .... Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Từ chối em tàn nhẫn quá như thế? Cũng chẳng thèm quay lại nhìn em....”
“Động tác anh đưa tay chỉ lên trời, rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Anh đang chế giễu em đúng không? Nhất định là anh đang chế giễu em không biết tự lượng sức đúng không? Thuần Hy.... ... Thuần Hy...”
“Thuần Hy, anh còn nhớ chuyện anh cứu em không? Anh có biết lúc ấy bảnh trai biết mấy, đẹp trai biết mấy không, chỉ trong phút chốc đã xử lý xong bọn khốn đó.... ...... ..... A_A he he....”
“Thuần Hy anh có còn nhớ hôm lễ từ thiện không? Em bất cấn ngã lên người anh, chạm vào môi anh, anh có biết là, đó là nụ hôn đầu của em, mà cũng là nụ hôn đầu của anh đúng không?” Tôi hết sức ôm chặt lấy Thuần Hy.
“Không! Nụ hôn đầu của cậu ta đã cho mẹ cậu ấy từ lúc hai tuổi rồi. T_T”
“Hừm? Anh nói gì thế? Thuần Hy....”
“(>0
Trời đất ơi! Anh đang nói gì vậy?
Tôi giật mình buông tay ra, mất thăng bằng, lăn nhào xuống giường.
chao ơi! Đầu óc choáng nặng! -;-"
“Tiễn Ni, Tiễn Ni cậu không sao chứ?” Chàng trai trước mặt vội vã đến đỡ tôi dậy, dìu tôi ngồi lại lên giường, đắp chăn cho tôi.
Thì ra là Tú Triêt.
“Sao tớ lại ở đây? Chẳng phải chúng ta ở công viên trò chơi sao?” Tôi đảo mắt nhìn căn phòng lộng lẫy xa lạ
“Đây là phòng tớ! Hôm qua cậu ăn chocolate nhân rượu bị say....”
Say vì ăn kẹo chocolate nhân rượu? Trời ơi, e rằng tôi là người duy nhất toàn quốc, không, toàn thế giới, say vì ăn kẹo chocolate nhân rượu, mất mặt chết đi được!
Nên tớ đã bế cậu về nhà tớ.
“Bế về nhà cậu? Hả? Sao lại bế tớ? Cậu dám bế tớ khi chưa có sự cho phép của tớ hả?”
“Nhưng cậu say như vậy, mà lại vô cùng bạo lực..Đặc biệt là lúc đi qua ”lối vào Triết Ni" tớ phải dốc bao nhiêu sức ra để bế cậu qua...
“Hả? Ý cậu tức là — cuối cùng tớ không thoát khỏi cái số chui lỗ chó ư?” Trời ơi, danh tiếng cả đời của tôi —
“Này, này, Tiễn Ni sao cậu nói khó nghe thế chứ, không được gọi là ”lỗ chó chui“, nó có tên mà, là ”lối vào Triết Ni“. Đó là bí mật chỉ thuộc hai đứa mình, Tiễn Ni cậu không nhớ à?”
“được rồi, được rồi. Tớ có nhà mà, sao lại đưa đến nhà cậu cơ chứ, tớ muốn về nhà..” Tôi AÒra nói vừa đẩy chăn ra, định bỏ đi
“Bây giờ cậu về á? Mới 5 giờ 43 phút, ười còn chưa sáng mà” Tú Triết gọi tôi lại. “hả? Vậy tối quá cậu....”
“Tớ cứ ngồi đây ngắm cậu thôi, có điều thời gian cũng tói nhanh thật, những lúc ở cạnh cậu, thời gian hình như chạy nhanh hơn.... ..... Dù là...dù là lúc vui vẻ hay buồn đau”
“Hử? Đau buồn? Có không? Hình như cậu chỉ cần ở cạnh tớ là đều vui hết mà, tớ không nhớ lúc nào ở cạnh tớ mà cậu đau buồn....”
Tú Triết sao thế nhỉ? Câu cuối cùng ấy sao nói có vẻ thương cảm thế? Không giống cậu ý chút nào! Ôi, không hiểu.
“Cậu thích Thuần Hy đúng không?”
“Cậu nói gì thế? Sao bỗng dưng lại hỏi câu này?”
"Lúc nãy say, chính cậu đã nói ra, cậu nói cậu thích Thuần Hy....mà còn gọi tên cậu ý
mãi, chẳng gọi tên tớ lần nào....... "
“A_A Tớ!”
“Cậu thích Thuần Hy thật sao? Tại sao cậu lại thích cậu ấy? Tại sao cậu không thích tớ chứ?”
"Tú Triết nhìn tôi vẻ đau buồn, đôi mắt to trong veo, ngập đầy nước mắt, tí tách rơi xuống, chảy thành hai dòng suối nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ của cậu ấy.... .........