Những ngày tháng ở bên Thuần Hy, thật sự đúng như lời Tú Triết chúc phúc - vô cùng vô cùng hạnh phúc!
Chúng tôi ngày nào cũng hẹn nhau ở trạm xe buýt, sau đó cùng ngồi xe đến trường, trên xe buýt, cánh tay dài và khỏe mạnh của anh luôn là chỗ dựa vững chắc của tôi, tôi mặc kệ đám fan của Thuần Hy bắn những tia mắt vừa căm hận vừa ngưỡng mộ vào mình. Chỉ cần có Thuần hy ở bên cạnh, tất cả chẳng là gì. He he.
Phù ~, cuối cùng cũng tan học. Còn học nữa thì pin điện thoại của tôi lại hết sạch sẽ nữa cho xem, đây đã là cục pin thứ ba trong ngày rồi đấy.
Xách túi lên, tôi chạy như bay ra cổng trường. He he, vui quá, mỗi ngày quen Thuần hy đều vui kinh khủng.
Bây giờ, chắc là anh đang đứng dựa vào cổng trường Cao trung đợi tôi nhỉ, vẫn cí vẻ lạnh lùng rất đẹp trai. Cái đám mê trai chết tiệt cứ thấy anh một lần là hết một lần, sau đó vây lấy anh như ngắm gấu trúc ấy, cho đến khi tôi trừng mắt nhìn họ và đến cạnh Thuần Hy,ùng" một tiếng tản mát hết.
“Thuần Hy!”
Thuần Hy yêu quý, em đến đây, đám mê trai đáng ghét, tiết kiệm nước bọt của các người đi! Thuần Hy là của tôi! Không sai, Thuần! Hy! Là! Của! Tôi!!! Ha ha ha ha!!!
“Đi thôi!”
“Thuần Hy, hôm nay chúng ta đi bộ về nhé”. Đám mê trai, hôm nay tôi đại từ đại bi cho mọi người nhìn Thuần Hy của tôi thêm mấy lần nữa đó, he he.
À, tiện đây tôi nói luôn, bây giờ tuy tôi vẫn ở nhà, nhưng ăn tối với Thuần Hy xong mới về. Bó tay thôi, vì Thuần Hy nấu cơm ngon quá mà!
“Không được!”
Thế để làm gì vậy? Thật là ức chế, chẳng có tiến bộ tí nào ~, vẫn là con cá chết như trước khi quen nhau.
“Đã muộn rồi...”
Rút lại lời nói lúc nãy, anh ấy có tí ti tiến bộ, ít ra thì còn biết giải thích. -,.-“
“Đi với em một tí thôi mà? Một tí thôi ~. Em muốn mua đồ, đã lâu lắm em không mua gì cả. Được không, Thuần Hy? Được không nào-?” Tôi choáng, từ lúc nào mà tôi đã học cách làm nũng với động vật máu lạnh kia vậy? Đúng là vô cùng ngưỡng mộ sự to gan của mình. He he!
“Em muốn mua gì?”
Vn tuế! Núi băng cuối cùng cũng có hiện tượng tan chảy rồi.
“ừm! Em muốn mua hai chiếc cốc súc miệng. He he”.
Thực ra trước đó một giây tôi vâm chưa nghĩ ra phải mua cái gì, chỉ trong giây tiếp theo ánh mắt của tôi mới bị một cặp cốc đáng yêu bày trong cửa kính của cửa hàng đồ lưu niệm bên phải kia thu hút, thế là rất thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình.
“Em có hai cái miệng à? Mua những hai cái làm gì?”
Cái tên không biết lãng mạn, không biết tình tứ gì hết, đi lý giải suy nghĩ đáng yêu của tôi một cách quá mức đơn giản như thế.
“ Ngốc, hai chúng ta mỗi người một cái mà ~!”
Tôi khoan khoái chui vào cửa hàng lưu niệm, tiến lại gần cặp cốc vô cùng đáng yêu kia.
Woa, đúng là đáng yêu thật, cốc làm bằng sứ màu rất đẹp! Woa~!! Trên vành cốc còn treo chiếc chuông nhỏ, lắc lắc một cái sẽ reo lên! Ding ding dang dang, dinh dinh dang dang... Ha ha! Thú vị quá!
“Em gái, em đúng là có mắt thẩm mỹ, mới nhìn đã thích bảo bối của tiệm chúng tôi! Em nhìn này, hình vẽ và màu sắc của mỗi chiếc cốc đều độc nhất vồ nhị đó!” Chủ cửa hàng tiến lại cười và nói.
Tôi hí hửng mua hai chiếc, một màu trắng, một màu hồng đào.
Màutrắng đại diện cho Thuần Hy, màu đào là cho tôi. Hi hi.
“Thuần Hy, anh nhìn cốc em mua này! Đẹp quá nhỉ? He he”. Tôi lắc lắc chiếc cốc đáng yêu, “Xoạch” một cái nhảy đến trước mặt anh.
"Đoán thử xem, cái nào cho anh?'
Thuần Hy đưa tay định lấy chiếc màu trắng.
"Không đúng, Thuần Hy, sao bồi dưỡng lâu thế mà anh vẫn không ăn ý với em tí nào thế? Em đau lòng quá à. Màu hồng này mới là dành cho anh!
Tôi đưa chiếc cốc màu hồng đào đến trước mặt anh.
“Khônggggg! Anh có phải con gái đâu!”
Cái tên ngốc Kim Thuần Hy, quả nhiên nơ-ron yêu đương chả có tí nào.
“Màu trắng đại diện cho anh, màu hồng cho em, cốc của em cho anh, cốc của anh cho em, tức là hai chúng ta cùng nhớ đến nhau, mỗi sáng anh cầm chiếc cốc này đánh răng sẽ nhớ đến em, đây chẳng phải chuyện rất lãng mạn, rất tình cảm hay sao? Đúng là ngốc quá là ngốc, thế mà cũng không hiểu!”
“Vậy lấy đi”.
Ồ he he, tôi biết ngay anh không thể từ chối mà, Kim Thuần Hy làm sao có thể từ chối món quà tình yêu mà Quách Tiễn Ni mua tặng chứ? Mà tôi lại miệng lưỡi lưu loát thế, anh vốn không có khả năng chiến thắng mà, ha ha....
Những ngày tháng ở bên Thuần Hy, thật sự đúng như lời Tú Triết chúc phúc - vô cùng vô cùng hạnh phúc!
Chúng tôi ngày nào cũng hẹn nhau ở trạm xe buýt, sau đó cùng ngồi xe đến trường, trên xe buýt, cánh tay dài và khỏe mạnh của anh luôn là chỗ dựa vững chắc của tôi, tôi mặc kệ đám fan của Thuần Hy bắn những tia mắt vừa căm hận vừa ngưỡng mộ vào mình. Chỉ cần có Thuần hy ở bên cạnh, tất cả chẳng là gì. He he.
Phù ~, cuối cùng cũng tan học. Còn học nữa thì pin điện thoại của tôi lại hết sạch sẽ nữa cho xem, đây đã là cục pin thứ ba trong ngày rồi đấy.
Xách túi lên, tôi chạy như bay ra cổng trường. He he, vui quá, mỗi ngày quen Thuần hy đều vui kinh khủng.
Bây giờ, chắc là anh đang đứng dựa vào cổng trường Cao trung đợi tôi nhỉ, vẫn cí vẻ lạnh lùng rất đẹp trai. Cái đám mê trai chết tiệt cứ thấy anh một lần là hết một lần, sau đó vây lấy anh như ngắm gấu trúc ấy, cho đến khi tôi trừng mắt nhìn họ và đến cạnh Thuần Hy,ùng" một tiếng tản mát hết.
“Thuần Hy!”
Thuần Hy yêu quý, em đến đây, đám mê trai đáng ghét, tiết kiệm nước bọt của các người đi! Thuần Hy là của tôi! Không sai, Thuần! Hy! Là! Của! Tôi!!! Ha ha ha ha!!!
“Đi thôi!”
“Thuần Hy, hôm nay chúng ta đi bộ về nhé”. Đám mê trai, hôm nay tôi đại từ đại bi cho mọi người nhìn Thuần Hy của tôi thêm mấy lần nữa đó, he he.
À, tiện đây tôi nói luôn, bây giờ tuy tôi vẫn ở nhà, nhưng ăn tối với Thuần Hy xong mới về. Bó tay thôi, vì Thuần Hy nấu cơm ngon quá mà!
“Không được!”
Thế để làm gì vậy? Thật là ức chế, chẳng có tiến bộ tí nào ~, vẫn là con cá chết như trước khi quen nhau.
“Đã muộn rồi...”
Rút lại lời nói lúc nãy, anh ấy có tí ti tiến bộ, ít ra thì còn biết giải thích. -,.-“
“Đi với em một tí thôi mà? Một tí thôi ~. Em muốn mua đồ, đã lâu lắm em không mua gì cả. Được không, Thuần Hy? Được không nào-?” Tôi choáng, từ lúc nào mà tôi đã học cách làm nũng với động vật máu lạnh kia vậy? Đúng là vô cùng ngưỡng mộ sự to gan của mình. He he!
“Em muốn mua gì?”
Vn tuế! Núi băng cuối cùng cũng có hiện tượng tan chảy rồi.
“ừm! Em muốn mua hai chiếc cốc súc miệng. He he”.
Thực ra trước đó một giây tôi vâm chưa nghĩ ra phải mua cái gì, chỉ trong giây tiếp theo ánh mắt của tôi mới bị một cặp cốc đáng yêu bày trong cửa kính của cửa hàng đồ lưu niệm bên phải kia thu hút, thế là rất thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình.
“Em có hai cái miệng à? Mua những hai cái làm gì?”
Cái tên không biết lãng mạn, không biết tình tứ gì hết, đi lý giải suy nghĩ đáng yêu của tôi một cách quá mức đơn giản như thế.
“ Ngốc, hai chúng ta mỗi người một cái mà ~!”
Tôi khoan khoái chui vào cửa hàng lưu niệm, tiến lại gần cặp cốc vô cùng đáng yêu kia.
Woa, đúng là đáng yêu thật, cốc làm bằng sứ màu rất đẹp! Woa~!! Trên vành cốc còn treo chiếc chuông nhỏ, lắc lắc một cái sẽ reo lên! Ding ding dang dang, dinh dinh dang dang... Ha ha! Thú vị quá!
“Em gái, em đúng là có mắt thẩm mỹ, mới nhìn đã thích bảo bối của tiệm chúng tôi! Em nhìn này, hình vẽ và màu sắc của mỗi chiếc cốc đều độc nhất vồ nhị đó!” Chủ cửa hàng tiến lại cười và nói.
Tôi hí hửng mua hai chiếc, một màu trắng, một màu hồng đào.
Màutrắng đại diện cho Thuần Hy, màu đào là cho tôi. Hi hi.
“Thuần Hy, anh nhìn cốc em mua này! Đẹp quá nhỉ? He he”. Tôi lắc lắc chiếc cốc đáng yêu, “Xoạch” một cái nhảy đến trước mặt anh.
"Đoán thử xem, cái nào cho anh?'
Thuần Hy đưa tay định lấy chiếc màu trắng.
"Không đúng, Thuần Hy, sao bồi dưỡng lâu thế mà anh vẫn không ăn ý với em tí nào thế? Em đau lòng quá à. Màu hồng này mới là dành cho anh!
Tôi đưa chiếc cốc màu hồng đào đến trước mặt anh.
“Khônggggg! Anh có phải con gái đâu!”
Cái tên ngốc Kim Thuần Hy, quả nhiên nơ-ron yêu đương chả có tí nào.
“Màu trắng đại diện cho anh, màu hồng cho em, cốc của em cho anh, cốc của anh cho em, tức là hai chúng ta cùng nhớ đến nhau, mỗi sáng anh cầm chiếc cốc này đánh răng sẽ nhớ đến em, đây chẳng phải chuyện rất lãng mạn, rất tình cảm hay sao? Đúng là ngốc quá là ngốc, thế mà cũng không hiểu!”
“Vậy lấy đi”.
Ồ he he, tôi biết ngay anh không thể từ chối mà, Kim Thuần Hy làm sao có thể từ chối món quà tình yêu mà Quách Tiễn Ni mua tặng chứ? Mà tôi lại miệng lưỡi lưu loát thế, anh vốn không có khả năng chiến thắng mà, ha ha....