Rất nhanh, lại một cốc “Lửa tình” nữa được đặt trên bàn. Hắn còn chưa kịp chạm vào thì một bàn tay đã úp lên miệng cốc. Vài giây sau, ngọn lửa trong cốc tắt, bàn tay với những ngón thon dài ấy mới nâng cốc rượu lên. “Rượu này… không phải uống như vậy!” Giọng trầm ấm của hắn vang lên.
An Dĩ Phong không thèm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn hắn vẻ khó chịu: “Lần sau anh đừng phái lũ rác rưởi đó đến tiếp ứng cho em!”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống bên cạnh hắn, thản nhiên châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói một câu khiến hắn tức lộn ruột: “Lúc cô ta đi theo chú vào khách sạn, anh ở ngay phía đối diện…”
Hắn ngẩng đầu, nghiến răng nhìn Hàn Trạc Thần. Hàn Trạc Thần phớt lờ cơn tức giận của hắn, nói tiếp: “Anh muốn cho chú thấy rõ cô ta là loại phụ nữ nào!”
An Dĩ Phong hít một hơi, uống cạn cốc rượu trước mặt, cổ họng bị đốt cháy đến mức không còn cảm giác nữa, hắn cố gắng lắm mới nói thành tiếng: “Cảm ơn, nhờ có phúc của anh, em thấy rất rõ.”
“Ờ, vậy thì lần nay chú có thể hết hy vọng rồi chứ?”
An Dĩ Phong gật gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, hắn lại lắc lắc đầu…
Hắn thấy rất rõ. Cô yêu hắn! Một nữ cảnh sát yêu một tên tội phạm với đôi tay dính đầy máu, yêu trong sự đấu tranh, yêu trong sự tuyệt vọng…
Vì vậy cô chọn cách từ bỏ. Hắn hiểu, nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng…
Hộp đêm đang náo nhiệt bỗng nhiên im ắng, An Dĩ Phong cũng hướng theo ánh mắt của mọi người. Một đám người không mời mà đến bước vào, mấy tên cao to, lực lưỡng đi vây quanh một người đàn ông.
Người đàn ông đó không thấp, nhưng đứng trong đám cao to cơ bắp kia, trông hắn ta có vẻ nhỏ bé. Tóc hắn nhuộm một màu đỏ quái đản làm cho da hắn trông càng đen hơn, nhìn tướng mạo chỉ muốn đánh cho một trận.
An Dĩ Phong vừa thấy hắn liền không thể chịu được, hắn vò vò mái tóc đen bóng của mình. Sao cứ lúc hắn không muốn giết người là lại có người tìm đến xin chết thế không biết.
Bảo vệ hộp đêm nhìn thấy tên đó, chần chừ một chút, rồi tươi cười tiến lại gần: “Anh Diệu, sao hôm nay lại rảnh rỗi thế! Xin mời vào trong, em sẽ gọi người đến tiếp anh ngay.”Trác Diệu không coi ai ra gì, hắn đẩy tên bảo vệ chặn đường rồi tiến đến trước mặt An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần.
An Dĩ Phong vờ như không nhìn thấy, quay đầu, chửi thầm một tiếng. Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu hãy bình tĩnh.
Trong chốc lát, Trác Diệu đã đi đến trước mặt hai người, nhếch mép cười hiểm, lộ rõ hàm răng vàng: “An Dĩ Phong, đừng nói anh em không quan tâm đến mày nhé! Tao có một vụ làm ăn rất ngon…”
An Dĩ Phong gõ gõ lên mặt bàn, chỉ chỉ tay vào chiếc cốc đã hết trước mặt. Bartender hiểu ý, liền đi pha rượu.
Trác Diệu sắc mặt không tốt lắm, ném lên bàn hai bức ảnh: “Tao trả năm mươi vạn, mày giúp tao khử hai tên cảnh sát này, thế nào?”
Hai bức ảnh chụp một nam một nữ, nam chính là cảnh sát Vu, còn nữ lại chính là Tư Đồ Thuần. Tay An Dĩ Phong đặt trên bàn đột nhiên co lại. Sau giây lát xúc động, hắn liền lấy lại bình tĩnh. Hắn ngẩng lên nhìn Trác Diệu rồi cười: “Xin lỗi, tao không phải là sát thủ.”
“Ý mày là sao?” Nụ cười trên mặt Trác Diệu biến mất.
“Việc này mày tìm người khác đi, giết cảnh sát, tạo sợ tuyệt tự tuyệt tôn!”
“Mày!”
Hắn tức giận gạt cốc rượu trước mặt An Dĩ Phong rơi xuống đất vỡ tan.
“Mẹ kiếp, mày định làm bộ làm tịch với tao à?”
An Dĩ Phong nhếch mép cười, hoàn toàn không để ý đến hắn, nói với bartender: “Thêm một cốc nữa.”
Trác Diệu chưa gặp ai coi thường hắn như vậy, nhất là khi có nhiều người thế này. Hắn chỉ tay vào mặt An Dĩ Phong và quát: “Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua là tao nể mặt anh cả Lôi của mày, coi mày là… chứ không phải vì anh Lôi, mẹ kiếp, trong mắt tao, mày chỉ là một con chó…”
Hắn chưa nói hết câu thì một chiếc ghế đã lia vào cạnh sườn phải của hắn. Vì từng trải qua nhiều cảnh chém giết thảm khốc, hắn phản ứng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh được. Nhưng hắn không ngờ, khi chiếc ghế còn chưa kịp rơi xuống đất thì An Dĩ Phong đã bất ngờ giơ chân đạp vào cằm hắn. Động tác nhanh như gió, lực sát thương còn mạnh hơn cả vũ khí. Tiếng xương gãy răng rắc, máu chảy ra từ miệng Trác Diệu cùng với hai chiếc răng vàng bị gãy.
An Dĩ Phong ngồi xuống dưới ghế với ve mặt khinh thường, cười nhạt: “Nếu không phải vì giữ thế diện cho Kỳ Dã, thì mẹ kiếp, tao mày không bằng con chó!!!”
“Mẹ… kiếp…” Trác Diệu chửi không thành tiếng, mỗi lúc hắn mở miệng là máu lại từ kẽ răng chảy ra. Bọn đàn em của hắn định ra tay nhưng đàn em của An Dĩ Phong còn phản ứng nhanh hơn, trong nháy mắt mấy chục tên đã vây quanh, không cho chúng hành động.
Trong tình thế “cung tên sẵn sàng”, không ai đám động đậy, nhưng tên đã lên dây, có thể bay đi bất cứ lúc nào.
An Dĩ Phong bước lên trước một bước, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú giờ đã biến thành một con thú dữ. Tay hắn hướng ra đằng sau nắm lấy con dao của một tên đàn em đứng sau lưng hắn.
Đúng vào thời khắc quan trọng đó, Hàn Trạc Thần đột nhiên tóm lấy tay hắn, ngăn cản hắn và nói với Trác Diệu: “Anh Diệu, An Dĩ Phong hôm nay uống hơi nhiều… Anh đừng chấp nó, đợi nó tỉnh rượu, em sẽ bắt nó đến tìm anh chịu tội!”
Trác Diệu thấy hắn nhún nhường, liền hung hăng trở lại.
“An… Dĩ Phong, việc… hôm nay mày…” Hắn nhổ máu trong miệng ra và nói tiếp: “… nhớ lấy cho tao…”
An Dĩ Phong thấy Trác Diệu rời đi, liền vung tay Hàn Trạc Thần ra. Hắn vừa chạy được hai bước thì bị Hàn Trạc Thần cản lại.
“Anh Thần?”
“Chú điên rồi à?” Giọng Hàn Trạc Thần đầy vẻ tức giận. Hắn là người rất ít khi nổi giận, đặc biệt là đối với An Dĩ Phong.
“Hôm nay em không xử hắn, ngày mai nhất định hắn sẽ không tha cho em!”
Hàn Trạc Thần không trả lời, nắm cổ áo hắn rồi kéo vào nhà vệ sinh, ấn đầu hắn vào vòi nước vặn hết cỡ. Nước lạnh như băng chảy xuống mắt và tai hắn, ước đẫm tóc và quần áo hắn, nước cuốn đi lửa giận làm hắn mất lý trí…
“Chú giết hắn, liệu chú có sống được không?”
Hai tay An Dĩ Phong nắm chặt bồn nước, lặng lẽ nhìn dòng nước đang chảy xiết. Kỳ thực, trong khoảnh khắc hắn giơ chân phải lên đá Trác Diệu, hắn đã lựa chọn kết cục “cùng chết” rồi.
Hắn chưa bao giờ sợ chết. Bởi vì, đối với một tên tội phạm với hàng loạt vụ án giết người như hắn, cái chết chính là sự cứu rỗi. Cả đời hắn chỉ sợ một điều: Sống không có danh dự.
“Liều mạng vì loại người đó có đáng không?”
“Em là đàn ông! Để em chết, có thể! Nhưng để em phải cúi đầu trước tên súc sinh đó, không bao giờ!”
“Chú không muốn sống, được! Vậy còn mạng sống của các anh em thì sao?!”
An Dĩ Phong bỗng đứng thẳng người, đẩy Hàn Trạc Thần ra xa: “Em và Trác Diệu ai sống ai chết là chuyện của em và hắn, không liên quan gì đến anh!”
“Phong?!”
“Anh Thần. Em biết anh và đại ca sợ Kỳ Dã, không muốn đối đầu. Anh yên tâm! Em tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến anh.”
“An Dĩ Phong!!!” Hàn Trạc Thần vung tay đấm vào má phải hắn, răng hắn bập vào môi, rơm rớm máu. Hắn vẩy vẩy nước trên tóc, lau máu trên khoé miệng, cười khẩy. Hắn ngang ngạnh nói: “Mọi người cam tâm để Kỳ Dã giẫm nát dưới bàn chân, như con chó nịnh hót hắn… còn em không cam tâm!!!! Em thà cùng tên súc sinh đó xuống địa ngục, chứ không muốn uất ức như thế này.”
Nói xong, hắn mở cửa, lao vào bóng đêm bất tận!