Tiếng nước trong phòng tắm róc rách, che giấu đi âm thanh không thể diễn tả kia.
Rất lâu sau, Ôn Túc An vẫn luôn nhớ lại đêm nay, đây là điểm khởi đầu cho câu chuyện giữa cô và Lâm Tứ.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy đây là một trò chơi, chờ trò chơi kết thúc, quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ chấm dứt, cho nên cô không quá để ý, cũng không thực sự coi trọng.
Tuy nhiên, điều mà cô không biết chính là mình đã âm thầm bước vào cuộc chơi do Lâm Tứ bày bố, khiến cô cả đời không thoát ra được.
Ôn Túc An nằm trên góc giường sạch sẽ, cuộn người hút một điếu thuốc.
Vốn là Lâm Tứ đang hút điếu thuốc này, cô ngửi thấy liền đòi hút chung, Lâm Tứ liếc cô một cái rồi đưa điếu thuốc cho cô.
Hút xong một điếu thuốc, Lâm Tứ cúi người ôm lấy cô, Ôn Túc An theo bản năng giãy giụa, "Không làm nữa đâu, tôi mệt quá."
"Không phải muốn làm em." Lâm Tứ vỗ eo Ôn Túc An, "Đi tắm đi, nếu không lát nữa sẽ cảm lạnh."
Ôn Túc An nhắm mắt lẩm bẩm, ngữ khí bình tĩnh, nhưng nghe vào tai lại giống như đang làm nũng, "Anh ôm tôi đi tắm đi."
Động tác của Lâm Tứ dừng lại, anh cúi đầu nhìn Ôn Túc An, từ ánh đèn đầu giường có thể nhìn rõ vết đỏ trên làn da trắng nõn trên cơ thể cô.
Lâm Tứ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Túc An đã cảm thấy dáng người cô rất đẹp, bây giờ cả người cô không một mảnh vải che thân lại càng thêm hấp dẫn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tứ nhắc nhở cô: "Tôi mà đưa em vào bồn tắm thì sẽ không chỉ đơn giản là tắm rửa đâu."
Ôn Túc An lười biếng mở mắt ra, khẽ liếc anh một cái, không giận dữ, chỉ là đang hờn dỗi.
Ôn Túc An từ trong lòng Lâm Tứ đứng dậy, trên người không mặc quần áo, xuống giường đi vào phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Lâm Tứ từ trên giường đứng dậy, kéo chiếc khăn tắm trên sô pha tùy ý quấn quanh nửa [email protected] dưới, nửa trên vẫn để trần, những đường cơ bắp lộ rõ dưới ánh đèn.
Anh lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu.
Thật ra đến Bắc Sơn đón giao thừa không phải ý tưởng của Cừ Tiểu Chiêu mà chính là kế hoạch của Lâm Tứ.
Anh rủ cả đám người đến đây mục đích chỉ vì muốn gặp một người.
Kiếm Hiệp Hay
Từ sau đêm hôm đó, Lâm Tứ luôn suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào, bởi vì trong kế hoạch ban đầu của anh, lên giường với Ôn Túc An không phải là chuyện anh định làm bây giờ.
Đương nhiên anh cũng biết, người trưởng thành lên giường với nhau cũng không có ý nghĩa gì to tát, cả hai cũng không phải người không có kinh nghiệm, muốn đối phương chịu trách nhiệm thì không khỏi quá giả tạo.
"Lâm Tứ."
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Tứ thu hồi suy nghĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Quần áo của tôi ở trong phòng để đồ, anh lấy cho tôi được không?"
Lâm Tứ vừa cười vừa cắn điếu thuốc, nói giọng lưu manh: "Ngủ với tôi mà em còn mặc quần áo làm gì?"
Ôn Túc An đã sớm biết Lâm Tứ không phải người đứng đắn, nghe những lời như vậy cũng lười đáp lại, chỉ giục: "Mau đi, nếu không tôi về phòng bằng cách nào?"
Dừng một chút, cô lại nghĩ tới điều gì, "Quên đi, Chiêu Chiêu đang ngủ trong phòng của tôi, anh có thừa quần áo không, cho tôi mượn mặc tạm đi."
Lâm Tứ rút điếu thuốc bỏ vào gạt tàn, "Đợi một lát."
Ôn Túc An ở trong phòng tắm chờ một hồi, cửa bị gõ vang, cô vươn tay qua khe hở.
Một chiếc áo len được nhét vào tay cô, cô chưa kịp rút tay thì bất ngờ bị anh nắm lấy, nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
Ôn Túc An sửng sốt, khó chịu nói: "Này!"
Giọng nói thật ngọt, vừa làm nũng lại vừa có chút trách móc.
Lâm Tứ cười tủm tỉm rút tay về.
Quần áo của Lâm Tứ rất rộng, Ôn Túc An tuy cũng cao, nhưng quần áo vẫn có thể che đến đùi, nhìn như kiểu phong cách boyfriend thịnh hành mấy năm gần đây.
Ôn Túc An trên người chỉ mặc một chiếc áo len, ngồi xổm dưới đất thu dọn quần áo đã mặc, Lâm Tứ ngồi ở cuối giường chăm chú nhìn cô.
"Em thật sự không ngủ lại đây?" Lâm Tứ hỏi.
Ôn Túc An nói: "Khi Chiêu Chiêu tỉnh lại không thấy tôi nhất định sẽ tìm khắp nơi, cô ấy lại là người không kín miệng, đến rạng sáng chắc chắn mọi người sẽ biết chúng ta đêm qua ngủ cùng nhau."
Lâm Tứ nhướng mày, trầm mặc không nói.
Vừa rồi hai người lập ra hiệp nghị, quan hệ giữa bọn họ không thể để người khác biết, nếu một trong hai người tìm đuợc người mình thích thì lập tức chấm dứt quan hệ, ngoài ra không thể truy hỏi đời tư của nhau.
Lâm Tứ đồng ý, cho nên lúc này không nói thêm gì nữa.
Đã hơn hai giờ sáng, lúc này mọi người cơ bản đều đã ngủ say, hành lang yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng ngáy từ một căn phòng nào đó.
Ôn Túc An nhẹ nhàng mở cửa, đang định đi ra ngoài thì Lâm Tứ đột nhiên từ phía sau vòng tay ôm lấy eo cô.
"Ngày mốt tôi lại tới tìm em."
Ôn Túc An quay đầu lại, "Làm sao vậy?"
Tay Lâm Tứ xuyên qua quần áo không ngừng sờ sạng cô, giọng điệu rất nhẹ, "Không phải em không về thăm gia đình sao, tôi lên kế hoạch ở cùng em."
Ôn Túc An bỏ tay ra, không cho phép anh táy máy tay chân, "Biết rồi, lúc đó tôi sẽ gọi cho anh."
Ôn Túc An từ trong lồ ng ngực anh bước ra khỏi phòng, Lâm Tứ dựa vào cửa nhìn cô đi khuất.
Đột nhiên, Lâm Tứ gọi cô lại.
Ôn Túc An quay đầu, nghi hoặc nghiêng đầu.
"Chúc mừng năm mới." Lâm Tứ nói.
Ôn Túc An cong môi cười, "Năm mới vui vẻ."
——
Sự thân mật đêm nay trở thành bí mật giữa họ, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cả hai ngầm không đề cập đến nó, trước mặt người ngoài, họ vẫn chỉ như bạn bè bình thường, nhưng ở nơi không ai thấy, sự mập mờ giữa anh và cô nồng đậm không thể cuỡng lại.
Ôn Túc An hoảng hốt, cô giữ lấy chút lý trí cuối cùng đẩy người đàn ông trước mặt ra, trách mắng: "Ngày mai có thể làm thoải mái rồi, anh gấp cái gì, ở đây vụng trộm hôn môi giống như học sinh cấp ba."
Lâm Tứ thở nhẹ một hơi, dùng ngón tay cái lau đi vết son trên môi, "Vậy em cho phép tôi hôn em công khai à?"
Ôn Túc An lườm anh một cái, lấy ra gương nhỏ cùng thỏi son môi bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, sau lưng có một cánh cửa, tiếng huyên náo dường như lọt vào tai.
Vừa rồi lợi dụng tiếng ồn bên ngoài, hai người trốn vào phòng để đồ hôn nhau.
Không thể không thừa nhận, ở phương diện này hai người có sự ăn ý rất cao.
Cao đến mức...
Ngày hôm sau hai người vừa điên cuồng vừa phóng túng quấn lấy nhau từ khi đêm xuống cho tới khi ánh bình minh ló dạng.
Mấy ngày sau Ôn Túc An tới kỳ kinh, hai người không gặp riêng, thỉnh thoảng gặp nhau ở quán bar cũng chỉ gật đầu cười, có khi uống với nhau một ly.
Cuối tháng Giêng, nhân viên quán bar lần lượt chuẩn bị về quê ăn Tết, Mai Túc hỏi: "Năm nay chị có ở lại Vụ Thành ăn Tết không?"
Ôn Túc An đang định gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới Ôn Chi Bình trước đó nhắn cô về thăm bà, "Có lẽ chị sẽ về nhà."
"Vậy à"
"Sao vậy?" Ôn Túc An hỏi.
Mai Túc cười nói: "Không có gì, năm nay em cũng ở lại Vụ Thành, nếu như chị ở lại thì chúng ta cùng nhau ăn Tết."
"Bà chị không được khỏe, năm nay phải về thăm bà."
"Vâng, về thăm gia đình là việc nên làm mà."
...
Đã ba bốn năm chưa về lại Lăng Thành, nơi này đang phát triển từng ngày, cho nên dù chỉ mới mấy năm, Ôn Túc An khi trở lại vẫn có chút không quen, những tòa nhà cũ giờ đã biến thành trung tâm mua sắm, mọi thứ đang thay đổi không ngừng.
Đi ra khỏi sân bay Ôn Túc An thấy đã có người chờ sẵn.
"Cô Ôn" Tài xế cung kính gọi Ôn Túc An, cô gật đầu, "Đã lâu không gặp, chú Khâu."
Chú Khâu là tài xế của Ôn Chi Bình, làm ở Ôn gia đã hơn mười năm.
Ông cũng nhìn thấy Ôn Túc An trưởng thành, chỉ là vài năm nay cô ít về nhà nên cũng không gặp lại ông.
Đã mấy năm không gặp, ông cũng già đi rất nhiều, giúp Ôn Túc An xách hành lý lên xe, trên đường đi hỏi han cô rất ân cần.
Ôn Túc An chỉ trả lời qua loa, không muốn tiếp chuyện ông.
Đang định về đến nhà thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Tứ.
【 Lâm Tứ 】: Ngày mai em có rảnh không?
Đây là có ý gì, Ôn Túc An liếc mắt liền hiểu ra, lúc này mới nhớ tới hình như mình chưa nói cho Lâm Tứ biết mình sẽ về nhà, vội vàng đáp.
【W.
】: Quên nói cho anh biết, tôi về Lăng Thành ăn tết, khi nào về sẽ liên lạc với anh, xin lỗi.
Mấy phút không thấy Lâm Tứ trả lời, Ôn Túc An tưởng anh giận, đang định nhắn thêm thì thấy anh trả lời.
【 Lâm Tứ 】: Không sao, vậy chúc em năm mới vui vẻ.
Ôn Túc An cũng nhắn lại "Chúc mừng năm mới."
Tình tiết nhỏ này nhanh chóng bị bao trùm bởi tâm trạng bất an khi về đến nhà, người đón cô là dì Tuệ, người bảo mẫu lâu năm của gia đình, họ đã mấy năm không gặp, Ôn Túc An và dì Tuệ cũng không còn cảm giác thân quen như xưa.
"Tiểu An đã về."
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm đi xuống lầu.
Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng năm tháng không để lại dấu vết trên khuôn mặt bà, ngược lại càng thêm vẻ mặn mà của đàn bà.
Bà là mẹ kế của Ôn Túc An, tên là Cát Tư Tình.
Ôn Túc An liếc bà một cái, chỉ đáp một tiếng, cũng không thèm chào hỏi mà đi thẳng vào sảnh trong, Cát Tư Tình sửng sốt nửa giây, sau đó oán hận xoay người đi theo Ôn Túc An.
Một lúc sau, Ôn Chi Bình từ phòng làm việc đi ra, Ôn Túc An không tránh được, chỉ có thể gọi ông một tiếng: "Ba."
Ôn Chi Bình khẽ ừ một tiếng, cũng không nói gì khó nghe.
"Tư Chi đang chơi ở ngoài, đợi nó về chúng ta cùng ăn tối rồi đi thăm bà nội."
Ôn Túc An nghe xong nói: "Con đi gặp bà nội trước, cũng ăn cơm bên nhà bà luôn."
Hai cha con bắt đầu bùng nổ, Ôn Chi Bình cao giọng nói: "Vừa trở về liền chạy ra bên ngoài, con có ý gì? Mấy ngày ở đây cũng định qua ở với bà, có nhà không muốn về, rốt cuộc con muốn thế nào?"
Cát Tư Tình vội khuyên Ôn Chi Bình.
Ôn Túc An mặt không biểu cảm, chỉ trầm giọng nói: "Đây là nhà của ba, không phải của con."
"Nói lại lần nữa xem!" Một tiếng vang, bàn ăn bị đập cho rung lên.
Ôn Túc An không khỏi nhớ tới lúc mình cùng Cố Chính cãi nhau, Cố Chính cũng đập bàn như vậy, sau đó đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
Ôn Túc An bỗng cảm thấy khó chịu.
"Chi Bình, đừng nói lung tung nữa, con gái trở về rồi, ông giận cái gì.
Tiểu An muốn qua thăm bà nội thì để con bé đi, ở đâu chẳng là nhà." Cát Tư Tình thuyết phục Ôn Chi Bình, nhưng lời này lọt vào tai Ôn Túc An khiến cô muốn bật cười.
Ôn Chi Bình chú ý tới nụ cười của Ôn Túc An, tức giận đến đứng ngồi không yên, "Sao em còn bảo vệ nó, nó mà cần em che chở sao?"
Ôn Túc An từ trên ghế sa lon đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, thần thái hoàn toàn trầm tĩnh, hoàn toàn khác với phản ứng của Ôn Chi Bình.
Cô nói: "Ba, con trở về lần này là để gặp bà, không phải về nhà này để ôn chuyện với ba, ba cũng không cần trước mặt con diễn một vở kịch gia đình đoàn tụ nữa, chờ qua năm mới con sẽ đi, không ai phải chướng mắt ai."
Cát Tư Tình nắm tay Ôn Chi Bình, ra hiệu cho ông đừng nói nữa, quay đầu nói với Ôn Túc An: "Tiểu An, ba con tính tình như vậy, nhưng mấy năm nay vẫn quan tâm con.
Trước kia con vì Cố Chính mà ở lại Vụ Thành, giờ hai đứa đã chia tay, hay là con quay về bên đây đi.
Con gái sống một mình ở ngoài nguy hiểm lắm."
Ôn Túc An xoa xoa cái đầu đang phình to của mình, thầm nghĩ lần này trở về là một quyết định sai lầm.
"Tôi và ba tôi cãi nhau là vì Cố Chính hay là vì chuyện gì khác, chúng tôi đều biết rõ, dì không cần phải giả bộ làm mẹ kế tốt bụng trước mặt tôi.
Hai người không phải không có con gái, cho nên buông tha cho tôi đi."
Ôn Túc An không muốn ở lại đây thêm nữa, cô vừa xuống máy bay đã muốn đi gặp bà ngoại nhưng lại bị chú Khâu đón về chỗ này.
Ôn Túc An xách hành lý bước ra ngoài không thèm quay đầu lại, sau lưng tiếng mắng của Ôn Chi Bình cũng không dừng lại..