Gió thoảng qua tai, cảnh vật hai bên đường lùi về phía sau, Ôn Túc An dựa sát vào Lâm Tứ, cùng anh rong ruổi qua các con phố trong một chiều mùa đông.
Lâm Tứ đưa mũ bảo hiểm cho Ôn Túc An còn anh đội mũ lưỡi trai đen, gió thổi tung vạt áo nhưng anh không cảm thấy lạnh vì hơi ấm từ cơ thể Ôn Túc An truyền đến qua tấm lưng rộng của anh.
Xe dừng đèn đỏ, Lâm Tứ một chân đạp xuống đất, quay đầu hỏi Ôn Túc An: "Có lạnh không?"
Ôn Túc An thu tay vào trong ống tay áo, "Không lạnh."
Lâm Tứ cụp mắt xuống, thấy nửa bàn tay còn lộ ra ngoài, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy, Ôn Túc An sửng sốt, không kịp rút tay về.
"Tay đã đông thành khối băng còn nói không lạnh." Lâm Tứ rất tự nhiên dùng bàn tay to bọc lấy tay Ôn Túc An, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.
Đèn xanh, Lâm Tứ nhét tay Ôn Túc An vào áo khoác của mình, "Cho vào túi để giữ ấm."
Nói xong xe chạy nhanh trên đường, Ôn Túc An vội vàng ôm eo Lâm Tứ, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy Lâm Tứ hình như đang cười.
Cũng giống như đêm đó, Lâm Tứ chở cô dọc bờ sông, từ tây sang đông, từ phía nam qua phía bắc của thành phố, đến chỗ vắng xe, Lâm Tứ sẽ tăng tốc, tim Ôn Túc An đập thình thịch, cũng theo bản năng ôm chặt eo Lâm Tứ.
Đi một vòng thì trời cũng đã tối, Lâm Tứ hỏi Ôn Túc An muốn ăn gì, Ôn Túc An nhìn xung quanh rồi chỉ vào cửa hàng tiện lợi giờ gần đó.
Lâm Tứ nhướng mày, không nói gì, dắt Ôn Túc An đi vào cửa hàng tiện lợi.
Ôn Túc An thật ra cũng không đói lắm, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, cuối cùng gọi một phần Oden.
Lâm Tứ từ kệ phía sau đi lên, trên tay cầm hai chai nước trái cây.
"Uống không?" Lâm Tứ lắc lắc chai nước ép trong tay.
Ôn Túc An liếc mắt, bĩu môi, "Tôi muốn uống rượu."
Lông mày Lâm Tứ khẽ nhúc nhích, giọng điệu trêu chọc: "Còn chưa tối mà." Anh cúi người chống tay lên mép bàn, "Con sâu rượu"
Ôn Túc An không để ý đến lời trêu ghẹo của anh, rút một chai nước ép vị nho từ trong tay anh ra, "Tôi uống cái này."
Lâm Tứ thanh toán tiền, đi theo Ôn Túc An ngồi bên cửa sổ.
Ôn Túc An thấy anh chỉ uống nước trái cây liền hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi không đói."
Ôn Túc An cúi đầu nhìn ly Oden, thầm nghĩ mình cũng không đói, gọi nhiều như vậy thật uổng phí.
Cả hai nhìn dòng người bên ngoài qua những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, một chú cún con thoát khỏi sợi dây và trốn khỏi người chủ, vui vẻ chạy về phía trước, cậu bé giao đồ ăn trong bộ quần áo màu vàng vội vã chạy ra từ nhà hàng bên cạnh, cuộc sống vội vã không dừng lại.
Bọn họ cứ như vậy ngồi cạnh nhau, Ôn Túc An ăn Oden, Lâm Tứ uống nước trái cây, nhìn đám người và cảnh vật ngoài cửa sổ, hai người không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, Ôn Túc An đánh vỡ trầm mặc: "Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Lâm Tứ uống hết một nửa chai nước trái cây, anh đặt lên bàn, dựa vào một góc, úp tay vào nắp chai xoay xoay.
"Tôi hỏi thì em sẽ nói sao?"
Ôn Túc An lim môi, húp một chút canh, "Anh hỏi đi, biết đâu tôi sẽ nói."
"..."
Ấu trĩ, Lâm Tứ nghĩ.
Nhưng anh hợp tác với Ôn Túc An, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
"Vậy anh phải hứa không được nói cho người khác biết."
"Được, tôi hứa."
Ôn Túc An đang muốn tìm người tâm sự, Lâm Tứ với cô không có quá nhiều mâu thuẫn về lợi ích nên có thể yên tâm trải lòng với anh, nhưng sự việc quá phức tạp, cô không biết bắt đầu từ đâu.
Ôn Túc An khi còn bé có một gia đình rất hạnh phúc, quan hệ của cha mẹ rất hòa thuận, khi đó cô cũng rất thích Ôn Chi Bình.
Vào kỳ nghỉ hè năm cô tám tuổi, mẹ đưa cô về quê thăm ông bà.
Cô vẫn nhớ mùa hè đó rất nóng, tiếng ve kêu rất to, những con én bay thấp, những con chuồn chuồn đậu thành hàng trên mặt đất, lúc đó cô còn bắt mấy con chuồn chuồn để chơi.
Ôn Túc An về nhà đưa con chuồn chuồn bắt được cho mẹ xem, mẹ cô liền bảo thả cho nó bay đi.
Mẹ vừa nói xong, bên tai cô vang lên một tiếng động lớn, sau đó cả căn nhà rung chuyển.
Cô không thể đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Sau đó, mẹ xuất hiện trong tầm mắt của cô với vẻ mặt hoảng hốt.
Bà chạy về phía cô, ôm cô vào lòng trước khi chiếc đèn chùm rơi xuống trên người bà.
"Không còn nhiều ký ức.
Khi tôi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực.
Cả người tôi nặng trĩu đến mức không thể di chuyển.
Vì vậy, tôi mò mẫm trong bóng tối, sau đó tôi cảm thấy áp lực đè trên đỉnh đầu.
Ai đó đang đè lên khuôn mặt tôi, tôi mơ hồ cảm giác được đó chính là mẹ tôi."
"Tôi bắt đầu gọi bà nhưng bà ấy không hề trả lời.
Tôi làm theo trên tivi, đưa tay mò mẫm khuôn mặt bà, để tay dưới mũi bà, giật mình nhận ra bà đã không còn hơi thở."
Khi đó, cô cùng mẹ mình kẹt ở dưới đống đổ nát suốt hai ngày, khi được lính cứu hỏa cứu ra, cô ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm lưng nát bấy của mẹ cô.
Hình ảnh đó trở thành bóng đen ám ảnh Ôn Túc An cả đời.
Nói đến đây, Ôn Túc An nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ từ đỉnh đầu truyền xuống, tóc của cô bị người đối diện xoa xoa.
Ôn Túc An khẽ mỉm cười, cúi đầu gắp một miếng bông cải, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: "Trong trận động đất đó, mẹ tôi, bà ngoại, ông ngoại và các chú các dì đều chết, cả nhà đều chết, chỉ còn mình tôi sống sót.
Tôi được bộ đội bố trí ở trong lều, có một chị ở cùng để chăm sóc tôi, đợi ba tôi đến đón.
Mãi gần một tuần sau ba mới đến, chị gái kia còn an ủi, có lẽ giao thông khó khăn nên ba tôi đến trễ."
"Sau trận động đất đó, tôi bị rối loạn sang chấn, tiếng Anh là PTSD.
Tôi sợ ở một mình, ba tôi bận việc nên gửi tôi cho bà nội.
Hơn một năm sau, ba tôi đột nhiên dẫn một người phụ nữ mà tôi không quen biết đến đón tôi ở nhà bà nội, nói rằng đây là mẹ mới của tôi, trên tay ông ấy bế một đứa trẻ, nói rằng nó là em gái tôi."
Ôn Túc An ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lãnh đạm như đang kể câu chuyện của ai đó chứ không phải cô.
Lâm Tứ nhìn vào mắt cô, cảm thấy ánh mắt đó mang theo nhiệt độ của mùa đông lạnh giá.
"Lúc đó tôi không hiểu nổi, mẹ tôi mới mất được một năm, sao ông ấy có thể tìm người mới thay thế mẹ tôi nhanh như vậy, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, tôi đành chấp nhận sự thật là mẹ tôi đã qua đời, và ba tôi tái hôn.
Nhưng sự thật không phải vậy, bốn năm trước, tôi vô tình tìm thấy giấy khai sinh của em gái mình..."
Ôn Túc An ngừng nói, cắn c ắn môi dưới, Lâm Tứ quay đầu đi, thấy hô hấp dồn dập của cô ngày càng rõ ràng, mặc dù cố gắng hết sức kiềm chế cũng không giấu được sự bi thương.
Cô nặng nề thở dài, cúi đầu nói: "Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, ngày sinh nhật của em tôi trùng với ngày mẹ tôi mất.
Vì vậy, tôi một mình canh giữ thi thể mẹ chờ đợi ông ta, còn ông ta đang vui vẻ chào đón đứa con với một phụ nữ khác.
Thật kinh tởm!"
"Được rồi."
Lâm Tứ vươn tay, vừa vặn hứng một giọt nước mắt thật lớn rơi xuống.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, "Được rồi, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi."
Ôn Túc An nghĩ, vậy là trước khi mẹ cô qua đời, ba cô đã ngoại tình.
Khi đó cô đến hỏi Ôn Chi Bình, ông ta nói với cô rằng họ đã không còn tình cảm từ lâu, dự định khi cô lớn hơn sẽ ly hôn.
Nhưng Ôn Túc An không tin, trước khi mẹ mất, ba cô còn vui vẻ đưa hai mẹ con đi công viên giải trí.
Người đã không còn, ai có thể chứng thực lời nói của ba cô?
Cô luôn cho rằng tình yêu của cha mẹ là tình yêu đẹp nhất trên đời, cho dù sau này Ôn Chi Bình có tái hôn thì năm nào ông cũng đi viếng mộ mẹ cô vào ngày giỗ, phòng làm việc vẫn dành hẳn một góc đặt kỷ vật của mẹ cô.
Ôn Túc An cho rằng ông ta cưới Cát Tư Tình là có lý do riêng, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta chẳng có lý do chó má nào, tất cả những gì ông ta làm cho mẹ cô chỉ bởi vì ông ta đang áy náy.
Sau khi tốt nghiệp, cô và Cố Chính đã thống nhất sau này sẽ ở lại Lăng Thành.
Cô lớn tiếng bắt Ôn Chi Bình chọn giữa mẹ con Cát Tư Tình và cô, ông ta đương nhiên không thể bỏ vợ con hiện tại, vì vậy cô kéo hành lý đi khỏi Vụ Thành.
Thực ra, có thể hành động của cô quá ngây thơ, thậm chí có người còn cho rằng cô không hiểu lý lẽ, nhưng suy cho cùng thì chuyện này liên quan đến mẹ cô, cho nên cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho họ.
Đời này Lâm Tứ chưa từng gặp nhiều cảnh con gái đang khóc, anh cũng không biết dỗ dành người khác, cùng lắm chỉ là đưa khăn giấy, an ủi họ vài câu qua loa.
Ôn Túc An thì khác, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh, kể cả sau khi chia tay với Cố Chính, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, thời gian trôi qua, Lâm Tứ cảm thấy Ôn Túc An là người tính tình cứng rắn.
Cho nên, đột nhiên nhìn thấy cô như vậy, anh thật sự không thể bỏ mặc, trong lòng cảm thấy khó chịu, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lúng túng khi gặp cảnh tượng như vậy, rất muốn dỗ dành cô, nhưng lại không biết phải nói gì.
Anh hối hận, ngay từ đầu anh không nên để Ôn Túc An nói ra chuyện cũ, làm cô khóc thương tâm như vậy.
Ôn Túc An cúi đầu, im lặng kìm nén tiếng khóc, Lâm Tứ cảm giác như nội tâm đang bị kim châm.
Anh đưa tay chạm vào mắt Ôn Túc An.
Lông mi khẽ run, sau đó cô đột nhiên vùi mặt vào lòng bàn tay Lâm Tứ, chất lỏng ấm nóng từ lòng bàn tay chảy xuống kẽ tay, từng giọt từng giọt thấm vào mặt đất.
Càng lớn, Ôn Túc An càng giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhiều năm rồi cô mới cởi mở bộc lộ cảm xúc của mình như lúc này.
Cô không biết tại sao hôm nay mình lại như vậy trước mặt Lâm Tứ, nhưng khi cô vừa cần trút bầu tâm sự thì người bên cạnh lại là Lâm Tứ, cô không biết mình làm như vậy có làm anh thấy phiền không, cô chỉ là rất cần anh ở bên cạnh vào lúc này.
"Lâm Tứ."
"Ừ"
"Giúp tôi giữ bí mật."
Anh sờ đầu cô, "Được.".