Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay sau đó, hai người cũng chung sống một thời gian ngắn, trừ ban đêm cuồng hoan ân ái, Diêm Dục Nghiêu lấy ra hết tất cả các tuyệt kỹ, làm rất nhiều điểm tâm cho Chỉ Dung ăn. Có lúc anh xử lý tài liệu của công lý thì cô nghịch máy tính ở một bên; chuyện nhà thì cả hai người giúp đỡ lẫn nhau, chỉ trờ lúc làm bữa ăn thì chỉ có Diêm Dục Nghiêu tự làm, Chỉ Dung đứng một bên quan sát, hai người chung sống cùng một nhà, nhưng đều không hỏi chuyện riêng của đối phương.
Bây giờ bởi vì rảnh rỗi mà hai người cùng xem tin tức TV ở phòng khách, uống trà hoa hồng của Chỉ Dung, ăn bánh chocolate do Diêm Dục Nghiêu làm.
“Căn cứ báo viết, ngày trước cảnh sát đã tìm ra được chứng cứ phạm tội của Ngô Phúc Long, bao gồm án mạng chết thảm của nhà Trần Phú Vinh mười lăm năm trước, và nhiều vụ buôn bán lâu phạm tội...... Hiện đã phán quyết tử hình, mà con trai của ông là Ngô Thiên Đức cũng bị tình nghi là buôn bán ma túy, bị cảnh sát khởi tố. Chỉ Dung thấy tin tức như vậy, khóe miệng giương lên cười nhẹ, cảm thấy trong lòng thật thoái mái. Diêm Dục Nghiêu thấy có chút kỳ lạ, “Cái ấy có cái gì buồn cười sao?”
“Không có, anh không cảm thấy đưa người xấu ra trước công lý làm cho người khác rất vui mừng sao!” Chỉ Dung cười cười nhìn anh. Điều thực sự làm cô vui mừng chính là tư liêu mình khổ cực tìm ra cuối cùng cũng có giá trị.
Diêm Dục Nghiêu xem thường nhún vai. Đó là chuyện của người khác, không liên quan tới anh.
“Hừ, không quan tâm quốc gia đại sự.” Chỉ Dung hất mặt cố ý nói như vậy.
“Dạ, anh không quan tâm chuyện quốc gia giống như em, là do em yêu nước hơn phải không?” Diêm Dục Nghiêu dụ dỗ cô.”Nếu là mỗi người đều yêu nước giống như em, xã hội cũng sẽ không rối loạn như vậy.”
“Vấn đề là trên xã hội này người nào cũng giống như anh, không quan tâm chuyện xảy ra trong xã hội!”
“Cho nên, xã hội của chúng ta mới thành ra như vậy.”
“Nói cũng phải.”
“Được lắm, anh muốn tắm, em có muốn tắm uyên ương cùng anh không?” Diêm Dục Nghiêu cười tà đến trước mặt cô.
“Không muốn, muốn tắm thì anh tự tắm đi.” Chỉ Dung đỏ mặt quay đầu không nhìn anh, nhưng cô vẫn nghe ra tiếng cười phát ra từ anh. Mặc dù không phải lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc mà không có quần áo, nhưng mà tại nơi có ánh sáng có thể nhìn thấy lẫn nhau, cô vẫn có chút không quen.
“Nhưng mà......” Nghĩ đến cái thân thể y hệt như điêu khắc kia, cô bỗng nhiên có khát vọng, muốn tới sờ, tới hôn, thậm chí muốn cùng anh..... .. Quá mắc cỡ, cô phát hiện nếu cô ở cùng anh thì rất giống sắc nữ muốn cởi quần áo anh, cô ít ở cùng anh là tốt. Chỉ Dung nghĩ đi nghĩ lại, cả khuôn mặt giống như tôm luộc chín, cô muốn mình yên tĩnh một chút, tắt TV, mở máy vi tính ra, xem có nhiệm vụ gì phải làm hay không.
Cô thấy một thư tín gửi đến, lập tức mở ra xem, càng xem mi càng nhíu chặt.
Vào ngày mười lăm tháng mười một lúc ấy có đặc biệt hơn năm thuyền ma túy lớn, neo gần ở bến tàu XX, tôi muốn hủy hết ma túy trên những cin thuyền kia, nếu “thần thâu” có hứng thú nhận lấy nhiệm vụ này, xin hãy sớm hồi âm cho tôi, tôi sẽ gửi một trăm vạn trước cho ngài, chuyện xong xuôi sẽ gửi chín trăm vạn còn lại, không biết ý ngài thế nào?
Chỉ ung vừa nghĩ tới có tổng cộng là mười triệu, cả người cũng muốn ngất xỉu, nhanh tay nhấn lên nút trả lời, bày tỏ ý nhiên cô sẽ nhận nhiệm vụ này. Dang định gửi đi thì lại nghĩ đến tính chất nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cô rất chần chờ. nhanh tay nhanh chónglên Vũ, bày tỏ nàng nguyện ý đón lấy nhiệm vụ này.
“Dung nhi, đến lượt em tắm.”
Đột nhiên giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, bởi vì tiếng nói bất thình lình này mà cô giật mình, sau khi lấy lại tinh thần mới nhận ra đó là giọng nói của Diêm Dục Nghiêu, cô tức giận xoay người.
“Tại sao anh đi bộ mà cũng không có tiếng động vậy? Anh không biết là dọa như thế có thể hù chết người không?” Chỉ Dung vỗ ngực nói với anh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cơ ngực lõa lồ của anh, nhìn chăm chú giống như một con sói cái, sợ bỏ qua bất kỳ một hình ảnh đặc sặc nào.
Tại sao chỉ lộ ra một ít như vậy, tại sao không lộ thêm nhiều một chút?
Cô thật mong rằng bỗng nhiên áo choàng tắm của anh mở ra, để cho cô nhìn một lần cho dã mắt, thảm, cô càng lúc càng sắc rồi.
Dĩ nhiên Diêm Dục Nghiêu sẽ không thể nào không thấy ánh mắt khát vọng của cô, “Anh xin lỗi, về sau anh sẽ dứt khoát buộc một cái chuông vào chân, như vậy khi anh đi bộ sẽ phát ra tiếng động.” Anh nói đùa.
“Cũng không cần như thế, chỉ cần khi nói chuyện anh dừng dựa vào tôi như vậy là được rồi.” Chỉ Dung đưa tay đẩy anh ra, lại đụng phải lồng ngực ấm áp của anh, thiếu chút nữa hai cái tay đã không thu lại dược, rất muốn sờ hết. Cô cảm thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh, không ngờ lồng ngực ngày ngày cô ôm lại làm cho người ta mê loạn như thế.
Dĩ nhiên Diêm Dục Nghiêu thấy ánh mắt mê loạn của cô, anh quyết định không nói ra, nội tâm lại có chút vui vẻ, dù sao anh vẫn có lực hấp dẫn với cô.
“Em đang trả lời thư?” Vừa hỏi, cả người anh càng đến gần Chỉ Dung thêm, khuôn mặt vừa mới tắm xong kém , centimet nữa sẽ dán lên cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Dung.
Bởi vì bỗng dưng Chỉ Dung hít hơi thở đặc biệt của Diêm Dục Nghiêu vào, cả người sắp ngất xỉu, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu với câu hỏi của anh.
“Chuẩn bị muốn gởi?”
Chỉ Dung vẫn gật đầu. Quả thật vừa rồi cô muốn gửi đi, nhưng bây giờ vẫn còn đang suy nghĩ.
“Anh gửi giúp em.” Diêm Dục Nghiêu nói xong liền dùng tay di chuyển con chuột, nhấn gửi đến nút gởi đi, bởi vì động tác này mà lồng ngực Chỉ Dung mơ ước của anh dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
Cả người Chỉ Dung say mê, không biết chiều nay là chiều nào, cái miệng nhỏ nhắn còn không tự chủ được hôn lên lồng ngực tráng kiện của anh. Diêm Dục Nghiêu bởi vì hành động cả cô mà cả người cứng đờ lui về phía sau một bước, lúc này Chỉ Dung đang cảm thấy mất mác thì lập tức Diêm Dục Nghiêu cứu đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ của cô, hôn đến cô không thể hít thở được mới dừng lại.
Chỉ Dung thở liên tục, cho đến khi hít thở thông thuận, cuối cùng mới lấy lại được tinh thần. Nghĩ đến nhiệm vụ kia, cảm thấy còn chưa phải muốn tiếp được tốt, quay đầu đi nhìn cũng đã không còn kịp rồi. Nàng nhìn thấy màn ảnhbiểu hiện, đầu tiên là kinh ngạc há to mồm, trở lại liền phát ra thê thảmtiếng kêu gào.
“A —— tại anh đó..., tại sao anh lại gửi thư của tôi đi?!” Căn bản cô cũng không có lòng tin để nhận nhiệm vụ này, nhưng thư tín đã gửi đi, cô cũng không thể đổi ý! Giờ thì tốt rồi, nếu như xảy ra chuyển không may thì không phải là chết sao? Chỉ Dung tức giận trợn mắt nhìn anh, quên hết chuyện mới xảy ra.
“Vì sao? Không phải là em nói muốn gửi đi ra? Tại sao giờ lại trách anh?” Khuôn mặt Diêm Dục Nghiêu vô tội nhìn cô.
“Anh. ..... Anh......” Chỉ Dung quả thật khổ mà không nói được, “Tức chết tôi mà!” Cô tức giận bước đi nặng nề về phía phòng tắm, không nhìn thấy khuôn mặt Diêm Dục Nghiêu bỗng trầm xuống.
Rốt cuộc cô làm cái gì? Tại sao lại có loại thư tín này gửi cho cô? Chẳng lẽ lần trước nhìn thấy cô là bởi vì cô đang làm nhiệm vụ? Tại sao cô lại làm chuyện nguy hiểm như vậy? Mặc dù anh không có hỏi nhưng không đại biểu cho không quan tâm, anh chỉ muốn để cho cô tự mình nói ra thôi. Cô không nói anh cũng không bắt ép, nhìn thư tín mới gửi đi, xem ra lần này cô muốn làm chuyện rất nguy hiểm, khó trách cô ở đó suy nghĩ một úc lâu, ngay cả anh đến gần, thậm chí xem sạch hết nội dung mà cô cũng không biếtDiêm Dục Nghiêu vuốt cằm nghĩ.
Vừa rồi anh cử động như vậy đúng là cố ý, anh nghĩ không đến cô có phải lài vị “thần thâu” trong thư nhắc đến kia không? Cho nên mới phải làm những hành động kia, xem ra, anh nên điều tra thân phận của Chỉ Dung.
Diêm Dục Nghiêu lấy điện thoại di động ra, nhận số điện thoại quan thuộc.
“Alo?”
“Phàm Cụ, anh muốn chú giúp anh tra một chuyện.”
“Anh cả?”
Giọng của đối phương giật mình, dù sao người mà mấy ngày này đều không có tin tức mà chỉ xử ý tốt công sự rồi gửi về cho anh lại bỗng nhiên gọi điện thoại, anh không ngạc nhiên mới là lạ.
“Có chuyện gì không?”
“Chú giúp anh tra một việc...... Tiện thể tra giùm anh thân phận “thần thâu” luôn.” Diêm Dục Nghiêu nói toàn bộ nội dung vừa thấy cho Phàm Cụ, bởi vì anh thấy người nhận nhiệm vụ này tên là “thần thâu”, cho nên anh đoán rằng, có thể Dung nhi là “thần thâu” hay không?
“Được, ngày mai em sẽ gửi tải liệu cho anh ta.” Ngay cả lúc này Phàm Cụ cũng có nhiều câu hỏi, nhưng mà anh vẫn không nói ra.
Mặc dù Diêm Dục Nghiêu nghi ngờ thân phận của Chỉ Dung, nhưng anh chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là nhất định không thể để người khác làm bị thương đến một cọng lông của cô.
Ngày kế.
“Anh cả.” Giọng nói của Diêm Phàm Cụ từ điện thoại di động truyền tới.
“Tra được chưa?”
“Ừ, đó là một tập đoàn tiêu thụ ma túy có quy mô không nhỏ, gần đây bọn họ có chuyển một lượng hàng tới Đài Loạn, chọn dừng ở sát cảng XX. Chậc chậc, nếu để cho những độc phẩm kia tràn sang toàn bộ Đài Loan, hậu quả thật không tượng tưởng được.”
“Ừ.” Đây là cái tập đoàn mà Dung nhi muốn tiếp cận sao? “Vậy chú có tra được “thần thâu” là ai không?” Diêm Dục Nghiêu hỏi chuyện anh quan tâm nhất..
“Có, vị ‘thần thâu’ là người trộm đồ thay người khác, bất kể là châu báu, sách vở, hoặc là tài liệu người khác phạm tội, cô đều làm qua. Nhưng là rất kỳ quái, phần lớn đồ mà nguyên chủ yêu cầu cô trộm đều là bảo vật yêu thích mà họ bị người thiết kế bị bán đi. Cũng có lúc cô sẽ nhận lời của người bị hại, tìm chứng cứ người sát hại người nhà hay thân hữu của bọn họ, cho nên coi là người này làm việc rất nguyên tắc.”
Diêm Phàm Cụ đánh giá rất cao với vị thần thâu này.
Diêm Dục Nghiêu nghe được em trai nói như vậy, khuôn mặt trầm xuống. Cô lại đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ cô không có chút ý thức nguy hiểm nào sao?
Anh càng nghĩ lửa giận càng lớn, như muốn đốt cháy hết vạn vật.
“Hơn nữa tài liệu tra ra, vị kia thần thâu là một cô gái, còn là một sinh viên! Hình như là họ Bạch. Bây giờ thật sự là người càng lúc càng thông minh, ai! Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lãng tử trước kia không có đấy đứng, thật sự là tiền bối nhưng chúng ta ngày có không có chỗ đứng.” Tiếng than thở buồn bã của Diêm Phàm Cụ.
Vốn là Diêm Dục Nghiêu đã hoài nghi Dung nhi chính là vị thần thâu này, bây giờ nghe Phàm Cụ nói như vậy càng xác định hơn.