Chiều hôm đó Ivy không muốn về nhà ngay, cô lái xe theo đường xuôi về phía nam cách khỏi trung tâm của Stonehill, đi theo hàng cây rợp bóng với những ngôi nhà mới hơn dàn thành hàng bên đường. Cô lái loanh quanh, miễn cưỡng thực hiện khúc quanh cuối cùng và hướng đến rặng đồi. Có quá nhiều thứ để nghĩ đến. Tại sao Tristan làm điều này? Anh chỉ cảm thấy thông cảm với cô ? Anh muốn làm bạn cô ? Anh muốn tiến xa hơn tình bạn?
Nhưng không phải những câu hỏi này đã khiến cô lái xe loanh quanh. Đó là sự xa hoa của hồi tưởng : Cách anh vươn lên khỏi nước, ánh sáng lung linh của những giọt nước văng tràn khỏi anh; cách anh đã chạm vào cô, dịu dàng, quá đỗi dịu dàng.
Ở nhà, cô sẽ phải lắng nghe câu chuyện của mẹ cô về vòng quay gần đây nhất của sự hợm hĩnh mà Maggie đã bất ngờ chạm trán; bà sẽ nói về sự thăng trầm trong cuộc đời Philip khi là một học sinh lớp ba; bà sẽ tìm ra một cách mới để nói cám ơn về mọi thứ mà Andrew liên tục tặng cho bà; và đi rón rén quanh Gregory. Với tất cả những thứ đang diễn ra đó, khoảnh khắc của buổi chiều sẽ tàn phai và biến mất mãi mãi.
Trong tâm trí cô, cô thấy Tristan trong chuyển động chậm rãi, đang bơi thành vòng tròn quanh cô. Cô nhớ cảm giác bàn tay anh khi anh giúp cô nổi trên nước, cách anh chầm chậm di chuyển đầu cô trở lại trong nước. Cô run lên với nỗi bồi hồi, và một chút sợ hãi.
Thiên thần ơi, đừng bỏ mặc tôi! Cô cầu nguyện.
Điều này khác xa sự phải lòng. Điều này nhấn chìm mọi suy nghĩ và những cảm giác khác.
Có lẽ bây giờ mình nên rút lui thôi, trước khi mình mất hết lý trí, Ivy nghĩ. Mình sẽ gọi anh ấy tối nay. Nhưng sau đó cô nhớ lại cách anh kéo cô đi xuyên qua nước, gương mặt anh đong đầy ánh sáng và những nụ cười. Ivy không trông thấy chiếc xe đang đi đến. Lạc trong suy nghĩ, chỉ đáp ứng với những gì ở ngay trước mặt, cô không thấy chiếc xe sẫm màu chạy đến bảng stop side [[13]] cho đến khi quá trễ. Cô đạp mạnh thắng. Cả hai chiếc xe gầm lên và xoay, trong khoảnh khắc trượt qua sát nhau, va chạm nhẹ. Rồi chúng đổi hướng tách xa nhau. Để cho hơi thở ổn định lại, Ivy ngồi yên giữa giao lộ. Tay lái kia mở cửa xe. Một dòng suối những từ có bốn chữ ào ạt xô vào cô (Hehe chắc là shit or [bad word] or damn or…, kó ai bít từ nào khác nữa hem ?!!). Thậm chí không nhìn về hướng anh ta, Ivy quay kính cửa lên và kiểm tra khóa cửa. Tiếng la hét ngừng lại đột ngột. Ivy quay lại để nhìn một cách lạnh nhạt vào tay tài xế.
“Gregory!”
Cô quay cửa xuống.
Làn da anh ta tái xanh ngoại trừ màu đỏ đang trườn trên gò má. Anh ta nhìn cô trừng trừng, rồi liếc quanh giao lộ, có vẻ ngạc nhiên, như thể bây giờ mới nhận ra mình ở đâu và đã xảy ra điều gì.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.
“Vâng… vâng. Còn em?”
“Ổn. Em đang thở trở lại.”
“Anh rất tiếc.” Anh ta nói. “Anh… anh không chú ý lắm, anh đoán vậy. Và anh không biết đó là em, Ivy.” Mặc dù cơn giận dữ của anh đã dịu đi, anh vẫn có vẻ bối rối.
“Không sao đâu,” Cô nói. “Em cũng đang lái xe trong trạng thái mê mụ.” Anh nhìn qua cửa sổ vào chiếc khăn ướt trên ghế trước của cô.
“Em đang làm gì quanh đây vậy?” Anh ta muốn biết.
Cô băn khoăn không biết liệu anh ta có kết nối giữa chiếc khăn ướt với việc bơi và Tristan không. Cô thậm chí còn không kể với Beth và Suzanne những gì cô đang làm. Hơn nữa, điều đó đâu có ý nghĩa gì với Gregory.
“Em cần suy nghĩ về vài thứ. Em biết nghe có vẻ điên rồ, với tất cả không gian mà chúng ta có tại ngôi nhà, nhưng em, à thì…”
“Cần một không gian khác.” Anh ta kết thúc dùm cô. “Anh biết điều đó thế nào mà. Và bây giờ em đang về nhà ?”
“Phải.”
“Theo anh.” Anh ta trao cho cô một nụ cười thoáng qua, thiếu thăng bằng. “Ở đàng sau anh, em sẽ an toàn hơn.”
“Anh chắc chắn là mình ổn chứ?” Cô hỏi. Ánh mắt anh ta vẫn còn có vẻ rối loạn. Anh ta gật đầu, rồi quay trở lại xe của mình.
Khi họ về đến nhà, Andrew rẽ vào lối vào sau họ. Ông chào Ivy, rồi quay sang Gregory. “Mẹ con thế nào?” Gregory nhún vai. “Như mọi khi.”
“Cha vui khi hôm nay con đến thăm bà ấy.”
“Con đã trao cho bà lời chúc tốt đẹp và lời chào thân ái của ba.” Gregory nói, nét mặt và giọng nói của anh ta vô cảm.
Andrew gật đầu và bước vòng qua một hộp đầy phấn màu. Ông khom xuống để nhìn vào đường rìa gara bằng bê tông màu trắng, thứ đã từng được lau sạch trước đây. “Có điều gì mới với bà ấy không? Có bất kỳ điều gì mà ba nên biết không?” Ông hỏi. Ông đang nghiên cứu những hình vẽ bằng phấn mà Philip đã vẽ nên đã không nắm bắt được sự ngập ngừng, không thấy cảm xúc trên gương mặt Gregory, thứ lướt qua cũng nhanh như khi nó đến. Nhưng Ivy đã thấy.
“Không có gì mới hết.” Anh ta nói với cha mình.
“Tốt.”
Ivy đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng Andrew. “Anh có muốn nói về điều đó không?” Cô hỏi Gregory.
Anh ta xoay quanh như thể đã quên mất có cô ở đó.
“Nói về điều gì?”
Ivy lưỡng lự, rồi nói. “Anh vừa nói với cha anh rằng mọi thứ tốt đẹp với mẹ anh, nhưng từ biểu hiện trên gương mặt anh, tại giao lộ và ngay lúc này, khi anh nói về bà, em nghĩ có lẽ…”
Gregory chơi đùa với chiếc chìa khóa xe. “Em nói đúng. Mọi thứ không tốt. Có lẽ có vài rắc rối.”
“Với mẹ anh ư?”
“Anh không thể nói về điều đó. Coi này, anh đánh giá cao sự quan tâm của em, nhưng anh có thể tự mình đối phó với điều này. Nếu em thật sự muốn giúp anh, vậy thì đừng nói gì với ai hết, được chứ? Thậm chí đừng đề cập đến sự bất đồng nhỏ của chúng ta. Hứa với anh chứ?”
Ánh mắt anh ta bắt giữ mắt cô. Ivy nhún vai, “Em hứa.” Cô nói. “Nhưng nếu anh đổi ý, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy.”
“Ở giữa một giao lộ.” Anh ta nói, trao cho cô một nụ cười giễu cợt, rồi đi vào trong nhà.
Trước khi đi vào, Ivy ngừng lại để nghiên cứu kiệt tác trên bê tông của Philip. Cô nhận ra xoáy nước rực rỡ trên Thiên thần nước của cô, và những nét màu nâu mạnh mẽ của Tony. Một lát sau, cô nhận ra siêu nhân Mighty Morphin. Những con rồng của Philip dễ dàng bị phát hiện, chúng thường nhìn như thể đã nuốt cả thùng xăng, và chúng luôn chiến đấu với các siêu nhân và các thiên thần. Nhưng đó là cái gì vậy nhỉ? Một chiếc đầu tròn, với những mẩu đuôi vui nhộn và một cái que màu cam lòi ra ở mỗi tai ?
Cái tên được nguệch ngoạc bên lề. Tristan.
Nhặt lên một mẩu phấn đen, Ivy điền thêm hai chiếc răng ô-liu. Bây giờ hình vẽ đã có vẻ giống chàng trai đủ tốt bụng để khích lệ một cậu nhóc tám tuổi đang có một ngày hết sức cam go. Ivy hồi tưởng vẻ mặt của Tristan khi cô kéo mạnh để mở cánh cửa kho thực phẩm. Cô rụt đầu lại và cười.
Rút lui bây giờ ư? Cô đang đùa với ai vậy ?
***
Tristan chắc chắn là anh đã dọa Ivy chạy biến trong ngày đầu tiên đó, nhưng cô đã trở lại, và kể từ bài học thứ hai trở đi, anh vô cùng cẩn thận. Anh chỉ vừa vặn chạm vào cô; anh huấn luyện cô như một chuyên gia; và anh tiếp tục hẹn hò với cô gái mà anh chẳng nhớ nổi tên. Nhưng điều đó mỗi ngày lại trở nên khó khăn nhiều hơn cho anh, ở một mình với Ivy, đứng quá gần cô, hy vọng một vài dấu hiệu cho thấy cô muốn thứ gì đó khác hơn những bài học và tình bạn.
“Tao nghĩ đã đến lúc rồi, Ella.” Anh nói với con mèo sau hai tuần lễ thảm bại với những bài học. “Cô ấy không có hứng thú, và tao không thể đứng vững nữa. Tao sẽ làm cho Ivy được chấp nhận vào The Y (nhóm nhạc R&B).” Ella kêu gừ gừ. “Rồi tao sẽ tìm cho bản thân một tu viện với một đội bơi.”
Ngày kế tiếp, anh có một quyết định rất quyết liệt là không thay trang phục bơi. Anh nhét vào túi tờ bướm quảng cáo của nhóm The Y, sải bước ra khỏi văn phòng của bể bơi, rồi ngừng lại.
Ivy không ở đó. Cô đã quên, anh nghĩ, rồi anh nhìn thấy chiếc khăn tắm của Ivy, và chiếc kẹp tóc nằm ở phía cạnh hồ sâu.
“Ivy!”
Anh chạy đến mép hồ và thấy cô ở khu vực sâu mười hai feet, nằm dưới đáy hồ, bất động. “Ôi, Chúa ơi!”
Anh lao thẳng từ mép hồ, quạt tay, quạt tay xuyên qua nước để đến bên cô. Anh kéo bật cô lên mặt nước và bơi đến bờ hồ. Thật là khó; cô đã hồi tỉnh và vùng vẫy với anh. Quần áo của anh là một sức nặng cộng thêm đang trì kéo anh xuống. Anh nâng Ivy lên thành hồ và nhảy lên bên cạnh cô.
“Điều gì trên thế giới…?” Cô hỏi.
Cô không ho, không thổi phì phì, không hụt hơi. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm vào anh, vào chiếc áo sơ mi sũng nước, vào chiếc quần jeans đang bám chặt vào da anh, vào đôi vớ đang võng xuống của anh. Tristan nhìn đáp lại, rồi ném đôi giày ngập nước của anh ra xa nhất anh có thể, xuống vài hàng ghế của khán đài.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi.
“Em đang làm gì vậy?”
Cô mở lòng bàn tay để cho anh thấy một đồng xu sáng chói. “Lặn với cái này.”
Cơn giận bùng nổ xuyên qua anh. “Điều luật đầu tiên của bơi lội, Ivy, là không bao giờ, không bao giờ bơi một mình!”
“Nhưng em phải làm điều đó, Tristan! Em phải thử xem liệu em có thể đối mặt với nỗi kinh hoàng của em mà không có anh, không có người bảo hộ của em bên cạnh hay không. Và em có thể. Em đã làm được.” Cô nói, một nụ cười chói sáng vỡ òa trên gương mặt cô. Mái tóc cô buông thỏng quanh vai. Đôi mắt cô đang cười với anh, màu của một đại dương ngọc lục bảo trong ánh mặt trời rực rỡ.
Rồi cô chớp mắt. “Đó là những gì anh đang làm… trở thành người bảo hộ, trở thành anh hùng sao?”
“Không, Ivy.” Anh nói lặng lẽ, và đứng lên. “Anh đang chứng tỏ thêm một lần nữa rằng anh là anh hùng với mọi người, trừ em.”
“Đợi một chút.” Cô nói, nhưng anh đã bắt đầu rời bước.
“Đợi một chút!” Anh không thể đi được xa, không, với sức nặng của cô đang níu vào một bên chân anh.
“Em nói đợi mà.”
Anh cố thoát thân, nhưng cô đã giữ chặt cổ chân anh.
“Đó là những gì anh muốn sao, để em nói rằng anh là một anh hùng ấy?”
Anh nhăn mặt. “Anh nghĩ là không. Anh cho rằng anh nghĩ điều đó sẽ mang đến cho anh những gì anh muốn, nhưng nó đã không làm được.”
“Vậy, anh muốn gì?” Cô hỏi.
Có ý nghĩa gì khi nói với cô bây giờ không?
“Thay đổi quần áo khô.” Anh nói. “Anh có vài chiếc áo trong hộc tủ.”
“Okay.” Cô buông chân anh ra, nhưng trước khi anh có thể rời khỏi, cô bắt lấy tay anh. Cô giữ chúng trong cả hai tay cô một thoáng, rồi nhẹ nhàng hôn lên những đầu ngón tay của anh. Cô liếc trộm lên anh, rùng mình nhẹ, rồi buông ra. Nhưng lúc này, anh là người giữ lại, đan kết những ngón tay anh vào ngón tay cô. Sau một thoáng do dự, cô dựa đầu vào bàn tay anh. Cô có thể cảm thấy – chỉ với cái chạm nhẹ nhất của cô - cũng khiến cho nhịp mạch của anh chạy đua hay không? Anh quỳ xuống. Cầm lấy bàn tay còn lại của cô trong tay anh, anh hôn lên từng đầu ngón tay, rồi đặt gò má của anh vào trong lòng bàn tay cô. Cô nâng gương mặt anh lên.
“Ivy” Anh nói. Từ ngữ giống như một nụ hôn.
“Ivy” Thế giới trở thành một nụ hôn.
Chiều hôm đó Ivy không muốn về nhà ngay, cô lái xe theo đường xuôi về phía nam cách khỏi trung tâm của Stonehill, đi theo hàng cây rợp bóng với những ngôi nhà mới hơn dàn thành hàng bên đường. Cô lái loanh quanh, miễn cưỡng thực hiện khúc quanh cuối cùng và hướng đến rặng đồi. Có quá nhiều thứ để nghĩ đến. Tại sao Tristan làm điều này? Anh chỉ cảm thấy thông cảm với cô ? Anh muốn làm bạn cô ? Anh muốn tiến xa hơn tình bạn?
Nhưng không phải những câu hỏi này đã khiến cô lái xe loanh quanh. Đó là sự xa hoa của hồi tưởng : Cách anh vươn lên khỏi nước, ánh sáng lung linh của những giọt nước văng tràn khỏi anh; cách anh đã chạm vào cô, dịu dàng, quá đỗi dịu dàng.
Ở nhà, cô sẽ phải lắng nghe câu chuyện của mẹ cô về vòng quay gần đây nhất của sự hợm hĩnh mà Maggie đã bất ngờ chạm trán; bà sẽ nói về sự thăng trầm trong cuộc đời Philip khi là một học sinh lớp ba; bà sẽ tìm ra một cách mới để nói cám ơn về mọi thứ mà Andrew liên tục tặng cho bà; và đi rón rén quanh Gregory. Với tất cả những thứ đang diễn ra đó, khoảnh khắc của buổi chiều sẽ tàn phai và biến mất mãi mãi.
Trong tâm trí cô, cô thấy Tristan trong chuyển động chậm rãi, đang bơi thành vòng tròn quanh cô. Cô nhớ cảm giác bàn tay anh khi anh giúp cô nổi trên nước, cách anh chầm chậm di chuyển đầu cô trở lại trong nước. Cô run lên với nỗi bồi hồi, và một chút sợ hãi.
Thiên thần ơi, đừng bỏ mặc tôi! Cô cầu nguyện.
Điều này khác xa sự phải lòng. Điều này nhấn chìm mọi suy nghĩ và những cảm giác khác.
Có lẽ bây giờ mình nên rút lui thôi, trước khi mình mất hết lý trí, Ivy nghĩ. Mình sẽ gọi anh ấy tối nay. Nhưng sau đó cô nhớ lại cách anh kéo cô đi xuyên qua nước, gương mặt anh đong đầy ánh sáng và những nụ cười. Ivy không trông thấy chiếc xe đang đi đến. Lạc trong suy nghĩ, chỉ đáp ứng với những gì ở ngay trước mặt, cô không thấy chiếc xe sẫm màu chạy đến bảng stop side [[]] cho đến khi quá trễ. Cô đạp mạnh thắng. Cả hai chiếc xe gầm lên và xoay, trong khoảnh khắc trượt qua sát nhau, va chạm nhẹ. Rồi chúng đổi hướng tách xa nhau. Để cho hơi thở ổn định lại, Ivy ngồi yên giữa giao lộ. Tay lái kia mở cửa xe. Một dòng suối những từ có bốn chữ ào ạt xô vào cô (Hehe chắc là shit or [bad word] or damn or…, kó ai bít từ nào khác nữa hem ?!!). Thậm chí không nhìn về hướng anh ta, Ivy quay kính cửa lên và kiểm tra khóa cửa. Tiếng la hét ngừng lại đột ngột. Ivy quay lại để nhìn một cách lạnh nhạt vào tay tài xế.
“Gregory!”
Cô quay cửa xuống.
Làn da anh ta tái xanh ngoại trừ màu đỏ đang trườn trên gò má. Anh ta nhìn cô trừng trừng, rồi liếc quanh giao lộ, có vẻ ngạc nhiên, như thể bây giờ mới nhận ra mình ở đâu và đã xảy ra điều gì.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.
“Vâng… vâng. Còn em?”
“Ổn. Em đang thở trở lại.”
“Anh rất tiếc.” Anh ta nói. “Anh… anh không chú ý lắm, anh đoán vậy. Và anh không biết đó là em, Ivy.” Mặc dù cơn giận dữ của anh đã dịu đi, anh vẫn có vẻ bối rối.
“Không sao đâu,” Cô nói. “Em cũng đang lái xe trong trạng thái mê mụ.” Anh nhìn qua cửa sổ vào chiếc khăn ướt trên ghế trước của cô.
“Em đang làm gì quanh đây vậy?” Anh ta muốn biết.
Cô băn khoăn không biết liệu anh ta có kết nối giữa chiếc khăn ướt với việc bơi và Tristan không. Cô thậm chí còn không kể với Beth và Suzanne những gì cô đang làm. Hơn nữa, điều đó đâu có ý nghĩa gì với Gregory.
“Em cần suy nghĩ về vài thứ. Em biết nghe có vẻ điên rồ, với tất cả không gian mà chúng ta có tại ngôi nhà, nhưng em, à thì…”
“Cần một không gian khác.” Anh ta kết thúc dùm cô. “Anh biết điều đó thế nào mà. Và bây giờ em đang về nhà ?”
“Phải.”
“Theo anh.” Anh ta trao cho cô một nụ cười thoáng qua, thiếu thăng bằng. “Ở đàng sau anh, em sẽ an toàn hơn.”
“Anh chắc chắn là mình ổn chứ?” Cô hỏi. Ánh mắt anh ta vẫn còn có vẻ rối loạn. Anh ta gật đầu, rồi quay trở lại xe của mình.
Khi họ về đến nhà, Andrew rẽ vào lối vào sau họ. Ông chào Ivy, rồi quay sang Gregory. “Mẹ con thế nào?” Gregory nhún vai. “Như mọi khi.”
“Cha vui khi hôm nay con đến thăm bà ấy.”
“Con đã trao cho bà lời chúc tốt đẹp và lời chào thân ái của ba.” Gregory nói, nét mặt và giọng nói của anh ta vô cảm.
Andrew gật đầu và bước vòng qua một hộp đầy phấn màu. Ông khom xuống để nhìn vào đường rìa gara bằng bê tông màu trắng, thứ đã từng được lau sạch trước đây. “Có điều gì mới với bà ấy không? Có bất kỳ điều gì mà ba nên biết không?” Ông hỏi. Ông đang nghiên cứu những hình vẽ bằng phấn mà Philip đã vẽ nên đã không nắm bắt được sự ngập ngừng, không thấy cảm xúc trên gương mặt Gregory, thứ lướt qua cũng nhanh như khi nó đến. Nhưng Ivy đã thấy.
“Không có gì mới hết.” Anh ta nói với cha mình.
“Tốt.”
Ivy đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng Andrew. “Anh có muốn nói về điều đó không?” Cô hỏi Gregory.
Anh ta xoay quanh như thể đã quên mất có cô ở đó.
“Nói về điều gì?”
Ivy lưỡng lự, rồi nói. “Anh vừa nói với cha anh rằng mọi thứ tốt đẹp với mẹ anh, nhưng từ biểu hiện trên gương mặt anh, tại giao lộ và ngay lúc này, khi anh nói về bà, em nghĩ có lẽ…”
Gregory chơi đùa với chiếc chìa khóa xe. “Em nói đúng. Mọi thứ không tốt. Có lẽ có vài rắc rối.”
“Với mẹ anh ư?”
“Anh không thể nói về điều đó. Coi này, anh đánh giá cao sự quan tâm của em, nhưng anh có thể tự mình đối phó với điều này. Nếu em thật sự muốn giúp anh, vậy thì đừng nói gì với ai hết, được chứ? Thậm chí đừng đề cập đến sự bất đồng nhỏ của chúng ta. Hứa với anh chứ?”
Ánh mắt anh ta bắt giữ mắt cô. Ivy nhún vai, “Em hứa.” Cô nói. “Nhưng nếu anh đổi ý, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy.”
“Ở giữa một giao lộ.” Anh ta nói, trao cho cô một nụ cười giễu cợt, rồi đi vào trong nhà.
Trước khi đi vào, Ivy ngừng lại để nghiên cứu kiệt tác trên bê tông của Philip. Cô nhận ra xoáy nước rực rỡ trên Thiên thần nước của cô, và những nét màu nâu mạnh mẽ của Tony. Một lát sau, cô nhận ra siêu nhân Mighty Morphin. Những con rồng của Philip dễ dàng bị phát hiện, chúng thường nhìn như thể đã nuốt cả thùng xăng, và chúng luôn chiến đấu với các siêu nhân và các thiên thần. Nhưng đó là cái gì vậy nhỉ? Một chiếc đầu tròn, với những mẩu đuôi vui nhộn và một cái que màu cam lòi ra ở mỗi tai ?
Cái tên được nguệch ngoạc bên lề. Tristan.
Nhặt lên một mẩu phấn đen, Ivy điền thêm hai chiếc răng ô-liu. Bây giờ hình vẽ đã có vẻ giống chàng trai đủ tốt bụng để khích lệ một cậu nhóc tám tuổi đang có một ngày hết sức cam go. Ivy hồi tưởng vẻ mặt của Tristan khi cô kéo mạnh để mở cánh cửa kho thực phẩm. Cô rụt đầu lại và cười.
Rút lui bây giờ ư? Cô đang đùa với ai vậy ?
Tristan chắc chắn là anh đã dọa Ivy chạy biến trong ngày đầu tiên đó, nhưng cô đã trở lại, và kể từ bài học thứ hai trở đi, anh vô cùng cẩn thận. Anh chỉ vừa vặn chạm vào cô; anh huấn luyện cô như một chuyên gia; và anh tiếp tục hẹn hò với cô gái mà anh chẳng nhớ nổi tên. Nhưng điều đó mỗi ngày lại trở nên khó khăn nhiều hơn cho anh, ở một mình với Ivy, đứng quá gần cô, hy vọng một vài dấu hiệu cho thấy cô muốn thứ gì đó khác hơn những bài học và tình bạn.
“Tao nghĩ đã đến lúc rồi, Ella.” Anh nói với con mèo sau hai tuần lễ thảm bại với những bài học. “Cô ấy không có hứng thú, và tao không thể đứng vững nữa. Tao sẽ làm cho Ivy được chấp nhận vào The Y (nhóm nhạc R&B).” Ella kêu gừ gừ. “Rồi tao sẽ tìm cho bản thân một tu viện với một đội bơi.”
Ngày kế tiếp, anh có một quyết định rất quyết liệt là không thay trang phục bơi. Anh nhét vào túi tờ bướm quảng cáo của nhóm The Y, sải bước ra khỏi văn phòng của bể bơi, rồi ngừng lại.
Ivy không ở đó. Cô đã quên, anh nghĩ, rồi anh nhìn thấy chiếc khăn tắm của Ivy, và chiếc kẹp tóc nằm ở phía cạnh hồ sâu.
“Ivy!”
Anh chạy đến mép hồ và thấy cô ở khu vực sâu mười hai feet, nằm dưới đáy hồ, bất động. “Ôi, Chúa ơi!”
Anh lao thẳng từ mép hồ, quạt tay, quạt tay xuyên qua nước để đến bên cô. Anh kéo bật cô lên mặt nước và bơi đến bờ hồ. Thật là khó; cô đã hồi tỉnh và vùng vẫy với anh. Quần áo của anh là một sức nặng cộng thêm đang trì kéo anh xuống. Anh nâng Ivy lên thành hồ và nhảy lên bên cạnh cô.
“Điều gì trên thế giới…?” Cô hỏi.
Cô không ho, không thổi phì phì, không hụt hơi. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm vào anh, vào chiếc áo sơ mi sũng nước, vào chiếc quần jeans đang bám chặt vào da anh, vào đôi vớ đang võng xuống của anh. Tristan nhìn đáp lại, rồi ném đôi giày ngập nước của anh ra xa nhất anh có thể, xuống vài hàng ghế của khán đài.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi.
“Em đang làm gì vậy?”
Cô mở lòng bàn tay để cho anh thấy một đồng xu sáng chói. “Lặn với cái này.”
Cơn giận bùng nổ xuyên qua anh. “Điều luật đầu tiên của bơi lội, Ivy, là không bao giờ, không bao giờ bơi một mình!”
“Nhưng em phải làm điều đó, Tristan! Em phải thử xem liệu em có thể đối mặt với nỗi kinh hoàng của em mà không có anh, không có người bảo hộ của em bên cạnh hay không. Và em có thể. Em đã làm được.” Cô nói, một nụ cười chói sáng vỡ òa trên gương mặt cô. Mái tóc cô buông thỏng quanh vai. Đôi mắt cô đang cười với anh, màu của một đại dương ngọc lục bảo trong ánh mặt trời rực rỡ.
Rồi cô chớp mắt. “Đó là những gì anh đang làm… trở thành người bảo hộ, trở thành anh hùng sao?”
“Không, Ivy.” Anh nói lặng lẽ, và đứng lên. “Anh đang chứng tỏ thêm một lần nữa rằng anh là anh hùng với mọi người, trừ em.”
“Đợi một chút.” Cô nói, nhưng anh đã bắt đầu rời bước.
“Đợi một chút!” Anh không thể đi được xa, không, với sức nặng của cô đang níu vào một bên chân anh.
“Em nói đợi mà.”
Anh cố thoát thân, nhưng cô đã giữ chặt cổ chân anh.
“Đó là những gì anh muốn sao, để em nói rằng anh là một anh hùng ấy?”
Anh nhăn mặt. “Anh nghĩ là không. Anh cho rằng anh nghĩ điều đó sẽ mang đến cho anh những gì anh muốn, nhưng nó đã không làm được.”
“Vậy, anh muốn gì?” Cô hỏi.
Có ý nghĩa gì khi nói với cô bây giờ không?
“Thay đổi quần áo khô.” Anh nói. “Anh có vài chiếc áo trong hộc tủ.”
“Okay.” Cô buông chân anh ra, nhưng trước khi anh có thể rời khỏi, cô bắt lấy tay anh. Cô giữ chúng trong cả hai tay cô một thoáng, rồi nhẹ nhàng hôn lên những đầu ngón tay của anh. Cô liếc trộm lên anh, rùng mình nhẹ, rồi buông ra. Nhưng lúc này, anh là người giữ lại, đan kết những ngón tay anh vào ngón tay cô. Sau một thoáng do dự, cô dựa đầu vào bàn tay anh. Cô có thể cảm thấy – chỉ với cái chạm nhẹ nhất của cô - cũng khiến cho nhịp mạch của anh chạy đua hay không? Anh quỳ xuống. Cầm lấy bàn tay còn lại của cô trong tay anh, anh hôn lên từng đầu ngón tay, rồi đặt gò má của anh vào trong lòng bàn tay cô. Cô nâng gương mặt anh lên.
“Ivy” Anh nói. Từ ngữ giống như một nụ hôn.
“Ivy” Thế giới trở thành một nụ hôn.