Lê Họa cũng không có trở lại "Đông linh", đồng thời cũng không có gọi điện thoại cho Lộ Thiểu Hành. Từ lúc nhận được điện thoại thông báo của "Quảng phàm", báo với cô đi công ty làm việc, tất cả lòng của cô đều đặt vào công vệc. Suy nghĩ mỗi ngày chính là làm thế nào hoàn thành công việc thật tốt, cùng đồng nghiệp trong công ty có quan hệ tốt, đơn giản cô là một người nói không nhiều lắm, làm việc cũng nghiêm túc, cũng không có phạm sai lầm lớn gì, tóm lại coi như là thích ứng. Ban ngày đi làm, buổi tối cùng Tô Nhứ ngồi ở trên ghế sa lon xem 《 Phi thành vật nhiễu 》.
Đúng lúc Mạnh Phi nói một câu, nếu lớn lên ngươi giống nữ thần, còn lo lắng sẽ không có một người đàn ông như vậy sao.
Lê Họa một tay nâng cằm, một khi con người không vội vàng, liền thích suy nghĩ lung tung. Tô Nhứ nhận thấy được cảm xúc mấy ngày nay của Lê Họa rất kém, đoán rằng có liên quan đến Lộ Thiểu Hành. Thật sự là kỳ quái, khi tâm tình một người đàn ông không tốt, sẽ đoán là công việc không thuận lợi, hoặc là những chuyện khác không liên quan đến phụ nữ, mà khi phụ nữ buồn rầu bình thường luôn đoán là thất tình ngoài ra không có gì khác.
Tô Nhứ vểnh chân lên, "Này, thật sự không định trở về?"
Lê Họa ngay cả đầu cũng không có quay lại, "Cậu không phải nói đem nhà trọ này tặng cho tớ làm quà cưới sao?" Nhanh như vậy đã muốn đầu đuổi người.
Tô Nhứ cười ha ha vài tiếng, "Thứ tình cảm này, nhạt liền thực sự phai nhạt, đừng dây dưa, hơn nữa. . ." Loại đàn ông có gia thế này kiêu ngạo lại tự đại, suốt ngày hi vọng có phụ nữ vì mình nịnh bợ để biểu thị anh ta có nhiều sức hấp dẫn, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt thật sự của bọn họ, "Hai người tình cảm tốt như vậy, không nên vì một người ngoài như tớ mà cãi nhau."
Lê Họa cầm điều khiển từ xa đặt lên trên bàn trà, "Tớ không cãi nhau." Vẫn là không muốn nói chuyện của mình, nghi ngờ nhìn Tô Nhứ, "Cuối cùng cậu cùng Lộ Diệc Cảnh sao lại thế này? Đột nhiên nói kết hôn liền kết hôn, sau đó mất tích, lúc trở về lại ầm ĩ muốn ly hôn, cậu thật là nhảy ba bước thật lợi hại."
"Bây giờ đang nói chuyện của cậu."
"Dựa vào cái gì nói chuyện của tớ mà không nói chuyện của cậu, tớ biết cậu muốn nói cậu quan tâm tớ, sợ tớ gặp chuyện không may. Nhưng là, Giang Tri Ngữ đại tiểu thư, cậu có chuyện gì cũng không chịu nói cho tớ, kết hôn không nói tới, mang thai không nói tới, ly hôn không nói tới, cho tới bây giờ cũng chỉ cho tớ một cái kết quả, cậu có nghĩ tới tớ cũng sẽ lo lắng cho cậu có nghĩ tới hay không?" Trong lòng Lê Họa có chút bực bội, "Cậu đừng cái gì cũng lấy cớ 'Không muốn làm cho tớ lo lắng cho có lệ."
Tô Nhứ sửng sốt một lát, tiến lên lôi kéo tay của Lê Họa, "Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa. Kết hôn quả thực là do xúc động, nghĩ muốn kết hôn. Mang thai không nói tới, là bởi vì không có muốn đứa nhỏ kia. Đòi ly hôn là anh ta không phải tớ, bởi vì anh ta yêu người khác." Tô Nhứ cười, lấy tay kéo khóe miệng của Lê Họa, làm cho cô hiện ra độ cong của nụ cười.
Sống là để cười, cười vui vẻ.
Nhìn Tô Nhứ nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhìn Tô Nhứ cười, Lê Họa chua xót không thôi.
Tô Nhứ tiếp tục, "Muốn đuổi cậu trở về là bởi vì tớ cũng phải về nhà, cũng không thể để lại một mình ông nội, tớ cũng nhớ ông ấy. Cậu cũng biết, tớ chỉ cón lại một mình ông ấy là người thân.
Lê Họa ôm lấy Tô Nhứ, đối với người bạn này, chính mình vẫn là quan tâm chưa đủ, không có làm được trách nhiệm của một người bạn. Thật sự, rất xin lỗi rất xin lỗi.
Lê Họa bận rộn một ngày, cuối cùng cũng tới thời gian tan ca, ngay cả tưởng tượng một lát nữa có thể ăn đồ ăn mình thích ăn đều cảm thấy hạnh phúc, thật sự là không có tâm tình như vậy. Cô cầm túi đeo đi ra công ty, chưa có đi vài bước liền thấy chiếc xe quen thuộc kia, mà chủ nhân của xe cũng ấn còi. Cô do dự một chút, vẫn là đi tới.
Cắn môi, anh tự mình đến đón cô, xem như thỏa hiệp lớn nhất đi, nếu cô không phối hợp, hẳn là không biết tốt xấu đi. Ham muốn của con người luôn tư từ lớn lên, một lần so với một lần lớn hơn.
Cô đi qua cũng không có dự định lên xe.
Lộ Thiểu Hành đem cửa kính xe hạ xuống, nhìn thân ảnh đứng thẳng của cô. Cái gì đều không có nói, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô, giống như có thể đọc được sự kiên trì của cô lúc này, cô không đi cùng anh, đơn giản như vậy. "Lên xe." Lộ Thiểu Hành đối với cô không hiểu tại sao nổi giận, không hiểu tại sao tức giận có vẻ rất không thích, một lần như vậy còn có thể cho rằng làm nũng, hai lần ba lượt, thì phải là giả dối. Anh không có nhiều thời gian đi suy đoán xem tại sao cô như vậy, có phải lại có chuyện gì xảy ra làm cho cô không thoải mái.
Thứ lỗi anh, không có dự định làm một người đàn ông vây quanh phụ nữ.
Yêu cầu của anh cũng không cao, không yêu cầu cô hiền lành, hiểu ý người khác làm một đóa hoa, nhưng không thể lúc nào cũng giả dối không tự nhiên, không có việc gì liền buồn bực.
Không muốn nói lần thứ hai, cô kiên trì, anh cũng kiên trì như vậy, hơn nữa lại thích cùng người khác so kiên nhẫn, xem giới hạn của mình tới đâu, rất đáng tiếc, anh tự nhận mình là còn không có thua qua.
Lê Họa chịu không nổi ánh mắt của anh như thế, luôn luôn một loại cao cao tại thượng, mà cảm giác thỏa hiệp, cô không thích, nhưng lại phản bác không được.
"Em hôm nay có việc." Giọng nói rất bình thản, nhưng vẻ mặt lành lạnh, dễ nghe có chút ôn nhu dịu dàng hiền hậu, khó nghe chính là vẻ mặt không đổi sắc cùng anh đối nghịch.
Cười khẽ, một bàn tay đưa ra cửa sổ, tùy ý đắp.
“A chuyện gì?" Cho dù bận, anh cũng làm cho cô nói ra bận việc gì.
"Hôm nay em tới chỗ của cha." Cô nhìn anh, không có do dự.
Lộ Thiểu Hành hình như sửng sốt một chút, đánh giá cô, xác định tính chân thật trong lời nói của cô "Anh đưa em đi." Cũng muốn tìm một cái cớ để nhìn thấy cô, mở miệng lần nữa, "Dù sao cũng đã gặp qua một bên, không ngại đi gặp bên kia."
Những lời này của anh đã bịt chặt lời cô.
Vẫn là lên xe, nhìn đi, sau khi giận dỗi vài ngày như vậy, cô vẫn là thỏa hiệp, thật vô dụng.
Lê Họa ngồi ở phía sau, đem túi đặt ở trên đầu gối, trầm mặc như trước.
Lộ Thiểu Hành một bên lái xe một bên nhìn cô từ kính xe, nhận ra cô đang nhíu mày có một vẻ u sầu, trong lòng có chút không thoải mái lặng lẽ lan ra, "Công việc không hài lòng?"
Cô ngẩng đầu, lắc đầu, cố gắng nở nụ cười "Không có. Tô Nhứ đã trở lại, cho nên muốn cùng cô ấy mà thôi."
Những lời này rất bình thường, chỉ là giẫm lên thuốc nổ trong lòng Lộ Thiểu Hành, anh đã từng nhắc nhở cô không nên có liên hệ cùng Tô Nhứ, nhưng cô không nghe, vì thế sắc mặt trở nên không tốt, "Quả nhiên là bạn tốt."
Cô cũng nghe ra trong giọng nói của anh có bất mãn, nhưng không biết nên giải thích như thế nào.
Cuối cùng là trầm mặc hơn nữa.
Lê Mưu Viễn cùng với Lữ Tố ở một chỗ không được tốt lắm nhưng cũng không tệ, có chút rời xa nội thành, nhưng từ hoàn cảnh mà nói cũng không tệ. Lê Họa đã rất lâu chưa có tới nơi này, đột nhiên lấy nơi này làm lí do thật là ngu ngốc, rất buồn cười chính là Lộ Thiểu Hành cũng xuống xe, cùng cô đi vào, không biết anh suy nghĩ cái gì.
Lê Họa đi vào sân nhỏ kia, liền thấy ở trên bàn dưới một thân cây có vở viết của Lê Mị . Bức vẽ này thực sự rất đẹp, ở dưới một cây phong, có một đứa nhỏ gục ở chỗ này, rất dễ dàng nhớ lại thời gian trẻ con tốt đẹp.
Lê Mị là con gái của Lê Mưu Viễn và Lữ Tố.
Lê Họa đối với người em gái này, không yêu thích, nhưng không oán hận, chỉ là một đứa nhỏ, cô làm sao định nghĩa như thế này.
Cô đi qua, "Tại sao ở trong này học bài?"
Lê Mị cầm đầu bút, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối với Lê Họa cười cười, "Chị đến, hi hi."
Lê Họa nhìn thoáng qua bức tranh Lê vẽ, bên trên là hình ảnh rất ngây thơ, mặt trời, cỏ nhỏ, hoa hồng, còn có đầu ba người, bên dưới viết "Cha", "Mẹ", "Tôi" Một nhà ba người. Lê Mị lại nhìn Lê Họa rất lâu, "Đúng rồi,cũng phải vẽ chị nữa."
Lê Họa sửng sốt, "Không cần vẽ thêm chị."
"Tại sao?" Lê Mị có chút khó hiểu, "Chúng ta cũng là người một nhà."
Lê Họa nhếch miệng, "Thêm vào trong lời nói là được rồi, bức tranh này thêm vào nhìn rất kì lạ."
Lê Mị nghĩ nghĩ, "Hình như là vậy."
"Cha mẹ đang làm cái gì?"
Vẻ mặt Lê Mị đau khổ, "Bọn họ cãi nhau."
"Vậy tại sao em ở đây?"
"Chuyện người lớn, trẻ con không nên xen vào."
Lê Họa hiểu ý, cười, đúng vậy, chuyện người lớn việc gì muốn đi quản lí.
Đối với việc Lê Họa và Lộ Thiểu Hành đi vào, Lê Mưu Viễn có vẻ rất là niềm nở, nhất là đối với Lộ Thiểu Hành, hỏi đủ loại vấn đề. Mà Lữ Tố đối với Lê Họa, ngoại trừ khách sáo vẫn là khách sáo, cùng với làm khách không có gì khác biệt, không cố ý lấy lòng, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét.
Gương mặt tuổi trẻ của Lữ Tố đã bị thời gian mài mòn, sớm đã không phải người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ kia, mà tóc Lê Mưu Viễn đã trắng một mảng.
Bữa cơm này ăn bình thường, lúc đi Lê Họa nhét vào trong tay Lê Mị năm trăm đồng, "Chị cái gì đều không có mua cho em, để cho ba mẹ mua đồ ăn ngon cho em."
Lê Mị cười hì hì hôn Lê Họa một cái.
Đến lúc này đây, Lê Họa phát hiện lòng của mình vô cùng bình tĩnh, không hận, đương nhiên, cũng không còn lại tình cảm gì.
Nhưng còn có chút ràng buộc là thật.
Lê Họa trầm mặc làm cho Lộ Thiểu Hành hiểu lầm, "Vẫn là cảm thấy rất khó chịu?"
"Không có." Thực sự không có, chính là giải thích như vậy trong lòng Lộ Thiểu Hành có chút giả dối.
Một số người luôn thích suy đoán tâm tư của người khác, một dáng vẻ "Bạn chính là vì cái này khổ sở, tôi biết, bạn đừng giả vờ ", làm cho người ta rất không thoải mái.
"Tại sao cha mẹ em dễ dàng li hôn như vậy?" Tính tó mò của Lộ Thiểu Hành nổi lên liền như vậy.
Lê Họa liếc anh một cái, "Cần phải thế nào?" Cũng không có dự định thành thật, nhưng tình huống cụ thể không nghĩ sẽ kể lại.
Lộ Thiểu Hành sờ sờ cằm, "Nếu mẹ em không vui, nên nhất quyết thà chết không ly hôn, tra tấn đối phương mới tốt."
Có chút xấu xa, nhưng không biết vì cái gì, Lê Họa rất thích, "Sau đó kéo nhau chết, khiến cho tiểu tam kia biết khó mà lui?"
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Không khác lắm. Em không biết là, rất nhiều tiểu tam cùng đàn ông bên ngoài bị những người gọi là chính nghĩa giúp đỡ sao? Có lẽ bọn họ cũng không có dự định cùng một chỗ, nhưng bởi vì rất nhiều người biết, làm cho người ta mắng chửi họ, ngược lại bọn họ càng gần, liền thẳng thắn cùng nhau. Em không phải khiến cho người ta càng thêm khó chịu?"
"Anh có ý kiến gì?"
"Phụ nữ nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đem trái tim người đàn ông kia kéo trở về. Sau đó khiến cho tiểu tam kia nhận hết tất cả mắng chửi, nhận hết tất cả châm biếm, nhận hết tất cả đau khổ. Mà người đàn ông này sẽ bởi vì bản thân bên ngoài mà cảm thấy mắc nợ, đối với phụ nữ càng tốt hơn. Phụ nữ lên lợi dụng cơ hội này, nắm giữ kinh tế trong nhà, cùng với làm cho cuộc sống của mình thật tốt. Cuối cùng, ly hôn, khiến cho người đàn ông kia cút đi. Như vậy mới có thể trả thù hai người kia." Lộ Thiểu Hành nói xong nở nụ cười, "Nhưng em vẫn là không nên áp dụng loại thủ đoạn này, không có năng lực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia."
Lê Họa dở khóc dở cười, "Anh đúng là tổn thương người khác." Nhưng thực sự cô xác thực làm không được, vì thế, đành phải lựa chọn làm cho bản thân một con đường thật tốt, anh là khuyên mình, cô rõ ràng, "Đây là một đoạn trong một bộ phim nào đó đi, anh cũng nhớ rất rõ ràng."
Ít thấy cô cười, anh cũng thở dài nhẹ nhõm, "Có việc gì có thể nói thẳng ra." Để ở trong lòng, ai biết.
Lê Họa hơi hơi nghiêng đầu, không để cho anh phát hiện trong mắt mình lóe lên vẻ chịu đựng.
Lê Họa cũng không có trở lại "Đông linh", đồng thời cũng không có gọi điện thoại cho Lộ Thiểu Hành. Từ lúc nhận được điện thoại thông báo của "Quảng phàm", báo với cô đi công ty làm việc, tất cả lòng của cô đều đặt vào công vệc. Suy nghĩ mỗi ngày chính là làm thế nào hoàn thành công việc thật tốt, cùng đồng nghiệp trong công ty có quan hệ tốt, đơn giản cô là một người nói không nhiều lắm, làm việc cũng nghiêm túc, cũng không có phạm sai lầm lớn gì, tóm lại coi như là thích ứng. Ban ngày đi làm, buổi tối cùng Tô Nhứ ngồi ở trên ghế sa lon xem 《 Phi thành vật nhiễu 》.
Đúng lúc Mạnh Phi nói một câu, nếu lớn lên ngươi giống nữ thần, còn lo lắng sẽ không có một người đàn ông như vậy sao.
Lê Họa một tay nâng cằm, một khi con người không vội vàng, liền thích suy nghĩ lung tung. Tô Nhứ nhận thấy được cảm xúc mấy ngày nay của Lê Họa rất kém, đoán rằng có liên quan đến Lộ Thiểu Hành. Thật sự là kỳ quái, khi tâm tình một người đàn ông không tốt, sẽ đoán là công việc không thuận lợi, hoặc là những chuyện khác không liên quan đến phụ nữ, mà khi phụ nữ buồn rầu bình thường luôn đoán là thất tình ngoài ra không có gì khác.
Tô Nhứ vểnh chân lên, "Này, thật sự không định trở về?"
Lê Họa ngay cả đầu cũng không có quay lại, "Cậu không phải nói đem nhà trọ này tặng cho tớ làm quà cưới sao?" Nhanh như vậy đã muốn đầu đuổi người.
Tô Nhứ cười ha ha vài tiếng, "Thứ tình cảm này, nhạt liền thực sự phai nhạt, đừng dây dưa, hơn nữa. . ." Loại đàn ông có gia thế này kiêu ngạo lại tự đại, suốt ngày hi vọng có phụ nữ vì mình nịnh bợ để biểu thị anh ta có nhiều sức hấp dẫn, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt thật sự của bọn họ, "Hai người tình cảm tốt như vậy, không nên vì một người ngoài như tớ mà cãi nhau."
Lê Họa cầm điều khiển từ xa đặt lên trên bàn trà, "Tớ không cãi nhau." Vẫn là không muốn nói chuyện của mình, nghi ngờ nhìn Tô Nhứ, "Cuối cùng cậu cùng Lộ Diệc Cảnh sao lại thế này? Đột nhiên nói kết hôn liền kết hôn, sau đó mất tích, lúc trở về lại ầm ĩ muốn ly hôn, cậu thật là nhảy ba bước thật lợi hại."
"Bây giờ đang nói chuyện của cậu."
"Dựa vào cái gì nói chuyện của tớ mà không nói chuyện của cậu, tớ biết cậu muốn nói cậu quan tâm tớ, sợ tớ gặp chuyện không may. Nhưng là, Giang Tri Ngữ đại tiểu thư, cậu có chuyện gì cũng không chịu nói cho tớ, kết hôn không nói tới, mang thai không nói tới, ly hôn không nói tới, cho tới bây giờ cũng chỉ cho tớ một cái kết quả, cậu có nghĩ tới tớ cũng sẽ lo lắng cho cậu có nghĩ tới hay không?" Trong lòng Lê Họa có chút bực bội, "Cậu đừng cái gì cũng lấy cớ 'Không muốn làm cho tớ lo lắng cho có lệ."
Tô Nhứ sửng sốt một lát, tiến lên lôi kéo tay của Lê Họa, "Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa. Kết hôn quả thực là do xúc động, nghĩ muốn kết hôn. Mang thai không nói tới, là bởi vì không có muốn đứa nhỏ kia. Đòi ly hôn là anh ta không phải tớ, bởi vì anh ta yêu người khác." Tô Nhứ cười, lấy tay kéo khóe miệng của Lê Họa, làm cho cô hiện ra độ cong của nụ cười.
Sống là để cười, cười vui vẻ.
Nhìn Tô Nhứ nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhìn Tô Nhứ cười, Lê Họa chua xót không thôi.
Tô Nhứ tiếp tục, "Muốn đuổi cậu trở về là bởi vì tớ cũng phải về nhà, cũng không thể để lại một mình ông nội, tớ cũng nhớ ông ấy. Cậu cũng biết, tớ chỉ cón lại một mình ông ấy là người thân.
Lê Họa ôm lấy Tô Nhứ, đối với người bạn này, chính mình vẫn là quan tâm chưa đủ, không có làm được trách nhiệm của một người bạn. Thật sự, rất xin lỗi rất xin lỗi.
Lê Họa bận rộn một ngày, cuối cùng cũng tới thời gian tan ca, ngay cả tưởng tượng một lát nữa có thể ăn đồ ăn mình thích ăn đều cảm thấy hạnh phúc, thật sự là không có tâm tình như vậy. Cô cầm túi đeo đi ra công ty, chưa có đi vài bước liền thấy chiếc xe quen thuộc kia, mà chủ nhân của xe cũng ấn còi. Cô do dự một chút, vẫn là đi tới.
Cắn môi, anh tự mình đến đón cô, xem như thỏa hiệp lớn nhất đi, nếu cô không phối hợp, hẳn là không biết tốt xấu đi. Ham muốn của con người luôn tư từ lớn lên, một lần so với một lần lớn hơn.
Cô đi qua cũng không có dự định lên xe.
Lộ Thiểu Hành đem cửa kính xe hạ xuống, nhìn thân ảnh đứng thẳng của cô. Cái gì đều không có nói, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô, giống như có thể đọc được sự kiên trì của cô lúc này, cô không đi cùng anh, đơn giản như vậy. "Lên xe." Lộ Thiểu Hành đối với cô không hiểu tại sao nổi giận, không hiểu tại sao tức giận có vẻ rất không thích, một lần như vậy còn có thể cho rằng làm nũng, hai lần ba lượt, thì phải là giả dối. Anh không có nhiều thời gian đi suy đoán xem tại sao cô như vậy, có phải lại có chuyện gì xảy ra làm cho cô không thoải mái.
Thứ lỗi anh, không có dự định làm một người đàn ông vây quanh phụ nữ.
Yêu cầu của anh cũng không cao, không yêu cầu cô hiền lành, hiểu ý người khác làm một đóa hoa, nhưng không thể lúc nào cũng giả dối không tự nhiên, không có việc gì liền buồn bực.
Không muốn nói lần thứ hai, cô kiên trì, anh cũng kiên trì như vậy, hơn nữa lại thích cùng người khác so kiên nhẫn, xem giới hạn của mình tới đâu, rất đáng tiếc, anh tự nhận mình là còn không có thua qua.
Lê Họa chịu không nổi ánh mắt của anh như thế, luôn luôn một loại cao cao tại thượng, mà cảm giác thỏa hiệp, cô không thích, nhưng lại phản bác không được.
"Em hôm nay có việc." Giọng nói rất bình thản, nhưng vẻ mặt lành lạnh, dễ nghe có chút ôn nhu dịu dàng hiền hậu, khó nghe chính là vẻ mặt không đổi sắc cùng anh đối nghịch.
Cười khẽ, một bàn tay đưa ra cửa sổ, tùy ý đắp.
“A chuyện gì?" Cho dù bận, anh cũng làm cho cô nói ra bận việc gì.
"Hôm nay em tới chỗ của cha." Cô nhìn anh, không có do dự.
Lộ Thiểu Hành hình như sửng sốt một chút, đánh giá cô, xác định tính chân thật trong lời nói của cô "Anh đưa em đi." Cũng muốn tìm một cái cớ để nhìn thấy cô, mở miệng lần nữa, "Dù sao cũng đã gặp qua một bên, không ngại đi gặp bên kia."
Những lời này của anh đã bịt chặt lời cô.
Vẫn là lên xe, nhìn đi, sau khi giận dỗi vài ngày như vậy, cô vẫn là thỏa hiệp, thật vô dụng.
Lê Họa ngồi ở phía sau, đem túi đặt ở trên đầu gối, trầm mặc như trước.
Lộ Thiểu Hành một bên lái xe một bên nhìn cô từ kính xe, nhận ra cô đang nhíu mày có một vẻ u sầu, trong lòng có chút không thoải mái lặng lẽ lan ra, "Công việc không hài lòng?"
Cô ngẩng đầu, lắc đầu, cố gắng nở nụ cười "Không có. Tô Nhứ đã trở lại, cho nên muốn cùng cô ấy mà thôi."
Những lời này rất bình thường, chỉ là giẫm lên thuốc nổ trong lòng Lộ Thiểu Hành, anh đã từng nhắc nhở cô không nên có liên hệ cùng Tô Nhứ, nhưng cô không nghe, vì thế sắc mặt trở nên không tốt, "Quả nhiên là bạn tốt."
Cô cũng nghe ra trong giọng nói của anh có bất mãn, nhưng không biết nên giải thích như thế nào.
Cuối cùng là trầm mặc hơn nữa.
Lê Mưu Viễn cùng với Lữ Tố ở một chỗ không được tốt lắm nhưng cũng không tệ, có chút rời xa nội thành, nhưng từ hoàn cảnh mà nói cũng không tệ. Lê Họa đã rất lâu chưa có tới nơi này, đột nhiên lấy nơi này làm lí do thật là ngu ngốc, rất buồn cười chính là Lộ Thiểu Hành cũng xuống xe, cùng cô đi vào, không biết anh suy nghĩ cái gì.
Lê Họa đi vào sân nhỏ kia, liền thấy ở trên bàn dưới một thân cây có vở viết của Lê Mị . Bức vẽ này thực sự rất đẹp, ở dưới một cây phong, có một đứa nhỏ gục ở chỗ này, rất dễ dàng nhớ lại thời gian trẻ con tốt đẹp.
Lê Mị là con gái của Lê Mưu Viễn và Lữ Tố.
Lê Họa đối với người em gái này, không yêu thích, nhưng không oán hận, chỉ là một đứa nhỏ, cô làm sao định nghĩa như thế này.
Cô đi qua, "Tại sao ở trong này học bài?"
Lê Mị cầm đầu bút, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối với Lê Họa cười cười, "Chị đến, hi hi."
Lê Họa nhìn thoáng qua bức tranh Lê vẽ, bên trên là hình ảnh rất ngây thơ, mặt trời, cỏ nhỏ, hoa hồng, còn có đầu ba người, bên dưới viết "Cha", "Mẹ", "Tôi" Một nhà ba người. Lê Mị lại nhìn Lê Họa rất lâu, "Đúng rồi,cũng phải vẽ chị nữa."
Lê Họa sửng sốt, "Không cần vẽ thêm chị."
"Tại sao?" Lê Mị có chút khó hiểu, "Chúng ta cũng là người một nhà."
Lê Họa nhếch miệng, "Thêm vào trong lời nói là được rồi, bức tranh này thêm vào nhìn rất kì lạ."
Lê Mị nghĩ nghĩ, "Hình như là vậy."
"Cha mẹ đang làm cái gì?"
Vẻ mặt Lê Mị đau khổ, "Bọn họ cãi nhau."
"Vậy tại sao em ở đây?"
"Chuyện người lớn, trẻ con không nên xen vào."
Lê Họa hiểu ý, cười, đúng vậy, chuyện người lớn việc gì muốn đi quản lí.
Đối với việc Lê Họa và Lộ Thiểu Hành đi vào, Lê Mưu Viễn có vẻ rất là niềm nở, nhất là đối với Lộ Thiểu Hành, hỏi đủ loại vấn đề. Mà Lữ Tố đối với Lê Họa, ngoại trừ khách sáo vẫn là khách sáo, cùng với làm khách không có gì khác biệt, không cố ý lấy lòng, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét.
Gương mặt tuổi trẻ của Lữ Tố đã bị thời gian mài mòn, sớm đã không phải người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ kia, mà tóc Lê Mưu Viễn đã trắng một mảng.
Bữa cơm này ăn bình thường, lúc đi Lê Họa nhét vào trong tay Lê Mị năm trăm đồng, "Chị cái gì đều không có mua cho em, để cho ba mẹ mua đồ ăn ngon cho em."
Lê Mị cười hì hì hôn Lê Họa một cái.
Đến lúc này đây, Lê Họa phát hiện lòng của mình vô cùng bình tĩnh, không hận, đương nhiên, cũng không còn lại tình cảm gì.
Nhưng còn có chút ràng buộc là thật.
Lê Họa trầm mặc làm cho Lộ Thiểu Hành hiểu lầm, "Vẫn là cảm thấy rất khó chịu?"
"Không có." Thực sự không có, chính là giải thích như vậy trong lòng Lộ Thiểu Hành có chút giả dối.
Một số người luôn thích suy đoán tâm tư của người khác, một dáng vẻ "Bạn chính là vì cái này khổ sở, tôi biết, bạn đừng giả vờ ", làm cho người ta rất không thoải mái.
"Tại sao cha mẹ em dễ dàng li hôn như vậy?" Tính tó mò của Lộ Thiểu Hành nổi lên liền như vậy.
Lê Họa liếc anh một cái, "Cần phải thế nào?" Cũng không có dự định thành thật, nhưng tình huống cụ thể không nghĩ sẽ kể lại.
Lộ Thiểu Hành sờ sờ cằm, "Nếu mẹ em không vui, nên nhất quyết thà chết không ly hôn, tra tấn đối phương mới tốt."
Có chút xấu xa, nhưng không biết vì cái gì, Lê Họa rất thích, "Sau đó kéo nhau chết, khiến cho tiểu tam kia biết khó mà lui?"
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Không khác lắm. Em không biết là, rất nhiều tiểu tam cùng đàn ông bên ngoài bị những người gọi là chính nghĩa giúp đỡ sao? Có lẽ bọn họ cũng không có dự định cùng một chỗ, nhưng bởi vì rất nhiều người biết, làm cho người ta mắng chửi họ, ngược lại bọn họ càng gần, liền thẳng thắn cùng nhau. Em không phải khiến cho người ta càng thêm khó chịu?"
"Anh có ý kiến gì?"
"Phụ nữ nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đem trái tim người đàn ông kia kéo trở về. Sau đó khiến cho tiểu tam kia nhận hết tất cả mắng chửi, nhận hết tất cả châm biếm, nhận hết tất cả đau khổ. Mà người đàn ông này sẽ bởi vì bản thân bên ngoài mà cảm thấy mắc nợ, đối với phụ nữ càng tốt hơn. Phụ nữ lên lợi dụng cơ hội này, nắm giữ kinh tế trong nhà, cùng với làm cho cuộc sống của mình thật tốt. Cuối cùng, ly hôn, khiến cho người đàn ông kia cút đi. Như vậy mới có thể trả thù hai người kia." Lộ Thiểu Hành nói xong nở nụ cười, "Nhưng em vẫn là không nên áp dụng loại thủ đoạn này, không có năng lực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia."
Lê Họa dở khóc dở cười, "Anh đúng là tổn thương người khác." Nhưng thực sự cô xác thực làm không được, vì thế, đành phải lựa chọn làm cho bản thân một con đường thật tốt, anh là khuyên mình, cô rõ ràng, "Đây là một đoạn trong một bộ phim nào đó đi, anh cũng nhớ rất rõ ràng."
Ít thấy cô cười, anh cũng thở dài nhẹ nhõm, "Có việc gì có thể nói thẳng ra." Để ở trong lòng, ai biết.
Lê Họa hơi hơi nghiêng đầu, không để cho anh phát hiện trong mắt mình lóe lên vẻ chịu đựng.