Dạo này ở thành phố K đang có một đợt sóng gió khá lớn, mà loại sóng gió này chỉ xảy ra ở giới thượng lưu.
Từ cách đây 3 tuần, liên tiếp 11 thiên kim tiểu thư con nhà đại gia bị bắt cóc. Họ chỉ bị đem đi cùng lắm 2 ngày, lúc trở về quần áo xộc xệch, nhếch nhác, xấu xí, nhưng khuôn mặt lại vui vẻ, giống như đang tư xuân.
Tin đồn là thế, Trịnh Hy An không sợ tí nào, cô nghĩ rằng mình chưa đủ điều kiện để lọt vào mắt xanh của bọn bắt cóc, vậy nên, cô vẫn thản nhiên mà chạy bộ trong công viên.
Chợt, một người đàn ông trẻ tuổi từ đâu bước ra, nhanh như cắt kéo cô vào trong xe ô tô rồi chạy đi.
Các cô gái khác chắc sẽ hét toáng lên. Mỗi tội người có tính cách và thần kinh lạ thường như Trịnh Hy An thì lại không như vậy. Cô ngồi thẳng dậy, mặc kệ tên kia lái xe, cô lập tức quan sát, sờ mó chiếc xe.
Ô ô ô ô...trâu vàng! Trâu vàng! Tên bắt cóc này có trâu vàng!
Lần thứ hai cô ngồi trong siêu xe này, cảm giác vẫn phấn khích như lần trước. Trịnh Hy An kích động hô to: “Cướp sắc như anh mà cũng có Lamborghini à?”
Đường Dạ suýt đập mặt vào vô lăng, cô gái này...động kinh không hề nhẹ~
Anh lên tiếng nói, không phân biệt được thật hay đùa: “Tôi bán cả nghìn người, đương nhiên đủ tiền”
Ai ngờ...: “Anh là người lâu năm. Làm ơn nói cho tôi biết, tôi bán được bao nhiêu tiền?”
Đường Dạ: “...”
Anh há hốc mồm, nói không ra lời. Cái gì là người lâu năm, còn có, nạn nhân mặt không biến sắc hỏi mình bán được bao nhiều tiền? Anh chợt cảm thấy, mình làm người thật thất bại.
- “Đến nơi rồi, cô xuống xe đi đã” - anh bảo cô
- “Anh không sợ tôi chạy đi mất à?” - Trịnh Hy An thắc mắc
- “Vậy cô có muốn xem giá của mình không? Tôi có bảng giá ở trong kia kìa!” - Đường Dạ chỉ tay vào bên trong tòa nhà 7 tầng
- “Đương nhiên”
Như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: “À, anh gì đó ơi! Anh tên gì?”
- “Đường Dạ”
Trịnh Hy An nghe xong, vui cười tiến vào cánh cổng, anh lại kéo về
- “Anh điên à? Cho tôi xem chứ!”
- “Cô chậm đã, cô không thấy tôi đang đi sau cô à? “
- “Thả tôi ra” - cô cáu rồi nhé~
- “Không thả” - anh nhất quyết không cho, việc này ảnh hưởng tới danh tiếng của anh đấy
- “Này thì không này...! - Trịnh Hy An giơ chân đạp vào...lão nhị của Đường Dạ
“Á á á á á á...”
...Quác...quác... - quạ bay trên đầu Trịnh Hy An
Cô hồi hồn, giật mình hoảng hốt: “Đau lắm à?”
Bên kia tím mặt, không thèm trả lời, vẫn tiếp tục ôm lão nhị mà mếu máo.
3 phút sau, trở lại bình thường, Đường Dạ ngay lập tức thay đổi sắc mặt đi vào trong, Trịnh Hy An lẽo đẽo theo sau.
Tất cả người làm trong đó cúi chào Đường Dạ làm cô hơi lạnh gáy, chẳng lẽ anh ta là boss???
Chết cô rồi!
Trong phòng lớn,
Mở miệng nói: “Đường Dạ, anh...tôi...”
Đường Dạ quay sang, mặt vẫn còn hằm hằm: “Cô mà còn ấp úng được sao?”
- “Mà, cô biết tội của cô chưa?”
Như chứ mèo nhỏ ngoan ngoãn trả lời: “Rồi”
Bên kia vẫn chưa tha: “Tội gì? Có cần cho tôi một lời xin lỗi không?”
Trịnh Hy An khóc ròng, ra vẻ mặt đáng thương vô tội: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đạp vào chim của anh”
Đường Dạ nghe xong, muốn chết! Đúng, Đường Dạ anh thật sự muốn chết!
- “Thôi, xin cô đừng mở miệng cho tới khi tôi ăn xong”
Trịnh Hy An sờ bụng đói của mình: “Cho tôi ăn với, từ sáng rồi tôi chưa tống được thứ gì vào bụng”
Sau đó không có hỏi han qua, lập tức vồ tới đĩa gà rán. Vừa ăn vừa hỏi:
- “Thấy người ta nói, anh hành hạ nạn nhân ghê gớm lắm cơ mà?”
Đường Dạ nhồm nhoàm, bất chấp vứt bỏ hình tượng đại boss: “Đâu có. Hạ nhân thử phản xạ của họ để làm thí nghiệm tâm lí. Tôi chỉ ngồi đấy cười.”
Trịnh Hy An gật gù: “À! Thì ra là vậy! Cái mặt anh mà cười lên thì đẹp trai khỏi nói. Cũng phải xấp xỉ 3 vị hôn phu của tôi”
Đường Dạ tò mò, nổi hứng bà tám: “Họ là ai? Mà dám đẹp trai bằng tôi?”
Cô cười, khuôn mặt bất giác hồng lên: “Là Trần Khải Dương, Nhạc Khuynh Vũ và Nam Cung Thiên Hạo”
Anh đập bàn đứng dậy nói lớn: “À! Hóa ra cô là Trịnh Hy An...chẹp chẹp...thảo nào khác người vậy”
- “Thế anh là gì của các anh ấy?”
- “Tôi á? Tất nhiên là bạn lâu năm rồi. 2 năm chưa gặp có thật nhiều chuyện mới”
Cô đề nghị: “Hay anh đi HA với tôi đi. Giờ này chắc các anh ấy đang họp chủ tịch.”
Đường Dạ nhếch môi mỏng, hứng thú: “Đi”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc họp hàng tháng giữa 3 công ty đến giờ giải lao, Nam Cung Thiên Hạo tò mò hỏi: “ Vũ, Dương, sao chưa thấy An An tới phá nhỉ?”
Dứt lời, như Tào Tháo, Trịnh Hy An và Đường Dạ bước tới.
Trịnh Hy An vui vẻ khoác tay Trần Khải Dương: “Các anh xem hôm nay em gặp được ai này!”
Cả ba đồng loạt nhìn về phía Đường Dạ. Nhạc Khuynh Vũ phản ứng nhanh nhất, cười bắt tay: “Dạ, lâu không gặp”
Bốn người đàn ông trò chuyện vui vẻ, rủ nhau đi ăn tối, Trịnh Hy An nhất quyết không đi, cười đen tối gọi điện cho Vân Nhã Yến cùng đi mua sắm.
Trên xe, Đường Dạ vừa lái xe vừa quay sang ghế phụ, nhướng mày kiếm: “Hôn thê của các cậu vui thật đó”
Ba vị kia đắc ý, tận lực khoe: “Đương nhiên là vậy rồi”
Dạo này ở thành phố K đang có một đợt sóng gió khá lớn, mà loại sóng gió này chỉ xảy ra ở giới thượng lưu.
Từ cách đây tuần, liên tiếp thiên kim tiểu thư con nhà đại gia bị bắt cóc. Họ chỉ bị đem đi cùng lắm ngày, lúc trở về quần áo xộc xệch, nhếch nhác, xấu xí, nhưng khuôn mặt lại vui vẻ, giống như đang tư xuân.
Tin đồn là thế, Trịnh Hy An không sợ tí nào, cô nghĩ rằng mình chưa đủ điều kiện để lọt vào mắt xanh của bọn bắt cóc, vậy nên, cô vẫn thản nhiên mà chạy bộ trong công viên.
Chợt, một người đàn ông trẻ tuổi từ đâu bước ra, nhanh như cắt kéo cô vào trong xe ô tô rồi chạy đi.
Các cô gái khác chắc sẽ hét toáng lên. Mỗi tội người có tính cách và thần kinh lạ thường như Trịnh Hy An thì lại không như vậy. Cô ngồi thẳng dậy, mặc kệ tên kia lái xe, cô lập tức quan sát, sờ mó chiếc xe.
Ô ô ô ô...trâu vàng! Trâu vàng! Tên bắt cóc này có trâu vàng!
Lần thứ hai cô ngồi trong siêu xe này, cảm giác vẫn phấn khích như lần trước. Trịnh Hy An kích động hô to: “Cướp sắc như anh mà cũng có Lamborghini à?”
Đường Dạ suýt đập mặt vào vô lăng, cô gái này...động kinh không hề nhẹ~
Anh lên tiếng nói, không phân biệt được thật hay đùa: “Tôi bán cả nghìn người, đương nhiên đủ tiền”
Ai ngờ...: “Anh là người lâu năm. Làm ơn nói cho tôi biết, tôi bán được bao nhiêu tiền?”
Đường Dạ: “...”
Anh há hốc mồm, nói không ra lời. Cái gì là người lâu năm, còn có, nạn nhân mặt không biến sắc hỏi mình bán được bao nhiều tiền? Anh chợt cảm thấy, mình làm người thật thất bại.
- “Đến nơi rồi, cô xuống xe đi đã” - anh bảo cô
- “Anh không sợ tôi chạy đi mất à?” - Trịnh Hy An thắc mắc
- “Vậy cô có muốn xem giá của mình không? Tôi có bảng giá ở trong kia kìa!” - Đường Dạ chỉ tay vào bên trong tòa nhà tầng
- “Đương nhiên”
Như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: “À, anh gì đó ơi! Anh tên gì?”
- “Đường Dạ”
Trịnh Hy An nghe xong, vui cười tiến vào cánh cổng, anh lại kéo về
- “Anh điên à? Cho tôi xem chứ!”
- “Cô chậm đã, cô không thấy tôi đang đi sau cô à? “
- “Thả tôi ra” - cô cáu rồi nhé~
- “Không thả” - anh nhất quyết không cho, việc này ảnh hưởng tới danh tiếng của anh đấy
- “Này thì không này...! - Trịnh Hy An giơ chân đạp vào...lão nhị của Đường Dạ
“Á á á á á á...”
...Quác...quác... - quạ bay trên đầu Trịnh Hy An
Cô hồi hồn, giật mình hoảng hốt: “Đau lắm à?”
Bên kia tím mặt, không thèm trả lời, vẫn tiếp tục ôm lão nhị mà mếu máo.
phút sau, trở lại bình thường, Đường Dạ ngay lập tức thay đổi sắc mặt đi vào trong, Trịnh Hy An lẽo đẽo theo sau.
Tất cả người làm trong đó cúi chào Đường Dạ làm cô hơi lạnh gáy, chẳng lẽ anh ta là boss???
Chết cô rồi!
Trong phòng lớn,
Mở miệng nói: “Đường Dạ, anh...tôi...”
Đường Dạ quay sang, mặt vẫn còn hằm hằm: “Cô mà còn ấp úng được sao?”
- “Mà, cô biết tội của cô chưa?”
Như chứ mèo nhỏ ngoan ngoãn trả lời: “Rồi”
Bên kia vẫn chưa tha: “Tội gì? Có cần cho tôi một lời xin lỗi không?”
Trịnh Hy An khóc ròng, ra vẻ mặt đáng thương vô tội: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đạp vào chim của anh”
Đường Dạ nghe xong, muốn chết! Đúng, Đường Dạ anh thật sự muốn chết!
- “Thôi, xin cô đừng mở miệng cho tới khi tôi ăn xong”
Trịnh Hy An sờ bụng đói của mình: “Cho tôi ăn với, từ sáng rồi tôi chưa tống được thứ gì vào bụng”
Sau đó không có hỏi han qua, lập tức vồ tới đĩa gà rán. Vừa ăn vừa hỏi:
- “Thấy người ta nói, anh hành hạ nạn nhân ghê gớm lắm cơ mà?”
Đường Dạ nhồm nhoàm, bất chấp vứt bỏ hình tượng đại boss: “Đâu có. Hạ nhân thử phản xạ của họ để làm thí nghiệm tâm lí. Tôi chỉ ngồi đấy cười.”
Trịnh Hy An gật gù: “À! Thì ra là vậy! Cái mặt anh mà cười lên thì đẹp trai khỏi nói. Cũng phải xấp xỉ vị hôn phu của tôi”
Đường Dạ tò mò, nổi hứng bà tám: “Họ là ai? Mà dám đẹp trai bằng tôi?”
Cô cười, khuôn mặt bất giác hồng lên: “Là Trần Khải Dương, Nhạc Khuynh Vũ và Nam Cung Thiên Hạo”
Anh đập bàn đứng dậy nói lớn: “À! Hóa ra cô là Trịnh Hy An...chẹp chẹp...thảo nào khác người vậy”
- “Thế anh là gì của các anh ấy?”
- “Tôi á? Tất nhiên là bạn lâu năm rồi. năm chưa gặp có thật nhiều chuyện mới”
Cô đề nghị: “Hay anh đi HA với tôi đi. Giờ này chắc các anh ấy đang họp chủ tịch.”
Đường Dạ nhếch môi mỏng, hứng thú: “Đi”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc họp hàng tháng giữa công ty đến giờ giải lao, Nam Cung Thiên Hạo tò mò hỏi: “ Vũ, Dương, sao chưa thấy An An tới phá nhỉ?”
Dứt lời, như Tào Tháo, Trịnh Hy An và Đường Dạ bước tới.
Trịnh Hy An vui vẻ khoác tay Trần Khải Dương: “Các anh xem hôm nay em gặp được ai này!”
Cả ba đồng loạt nhìn về phía Đường Dạ. Nhạc Khuynh Vũ phản ứng nhanh nhất, cười bắt tay: “Dạ, lâu không gặp”
Bốn người đàn ông trò chuyện vui vẻ, rủ nhau đi ăn tối, Trịnh Hy An nhất quyết không đi, cười đen tối gọi điện cho Vân Nhã Yến cùng đi mua sắm.
Trên xe, Đường Dạ vừa lái xe vừa quay sang ghế phụ, nhướng mày kiếm: “Hôn thê của các cậu vui thật đó”
Ba vị kia đắc ý, tận lực khoe: “Đương nhiên là vậy rồi”