Tiết toán, thay vì chăm chỉ ngồi học như các bạn, Bảo Hân lại chìm đắm trong giấc ngủ ngon lành của mình. Suốt cả đêm qua, cô nàng thức trắng để xem bộ phim ma mới ra, rồi lại sợ quá nên co rúm trong chăn không dám ngủ. Sáng ra, ai ai cũng chỉ thấy đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi cùng dáng vẻ không sức sống của Bảo Hân. Ngay cả Quỳnh Hương cũng bất ngờ trước nhan sắc xuống dốc không phanh của bạn mình, luôn tự hỏi đêm qua, Bảo Hân đã làm trò gì vậy. Nhật Nam ngồi cạnh Bảo Hân, dù không biết có chuyện gì nhưng cũng dùng cả cơ thể để che chắn cho bạn mình khỏi tầm mắt của giáo viên. Vậy mới nói, anh chàng chính là lớp trưởng tâm lý nhất!
Hết tiết, Quỳnh Hương lập tức phóng nhanh ra chỗ Bảo Hân, hỏi tới tấp:
- Hân, cậu làm việc ban đêm à? Sao hôm nay xấu xí thế? Hay cậu không phải là Bảo Hân?
- Thôi đi bà, người ta đang mệt mà hỏi nhiều thế! Trật tự đi! - Nhật Nam ngăn cản Quỳnh Hương, đưa tay ra dấu im lặng. Cả hai cùng nhìn Bảo Hân vẫn đang yên giấc trên mặt bàn, tự hỏi tại sao Bảo Hân lại ra nông nỗi này. Liệu có phải cô nàng đi làm thêm? Hoặc có thể đây không phải là Bảo Hân như Quỳnh Hương nói? Hai người bỗng thấy lạnh xương sống, họ đang suy nghĩ cái gì vậy?
- Elizabeth, mau chạy đi, con ma đến rồi kìa! - Bảo Hân đột nhiên bật dậy nói lớn, sau đó chạy thẳng ra ngoài, thu hút ánh nhìn kỳ lạ của cả lớp, lại còn dọa mọi người một phen hú hồn. Lập tức, tất cả đều có chung suy nghĩ: Xinh mà hâm.
Bảo Hân chạy như bay trong trường, không biết từ lúc nào đã vào đến thư viện. Thư viện ở đây đẹp như mơ, đẹp hơn cả đời thực. Nó được xây dựng ở một khu riêng, có hai tầng, tầng một là sách giáo dục, sách than khảo; tầng hai là truyện tranh, tiểu thuyết, sách giải trí... Dù chỉ là thư viện nhưng nó còn lộng lẫy hơn ngôi nhà của cô ở Thế giới thực. Trong một phút ngắn ngủi, cô bỗng cảm thấy ghen tị đến muốn khóc. Hóa ra, cô vẫn còn nghèo lắm.
Cô lên tầng hai tìm tiểu thuyết đọc. Không biết Bảo Hân ở Thế giới này thế nào, nhưng cô chúa ghét việc học hành một cách ép buộc. Vì vậy, tốt nhất là đọc truyện cho lành.
- Bảo Hân, lâu lắm rồi không gặp.
Giọng nói nhỏ nhẹ và thanh thoát từ cuối dãy vang lên. Chủ nhân của giọng nói này là một cô gái xinh như hoa, khí chất thanh cao, từ đầu tới chân đều tỏa ra sức hút đến khó tả. Bảo Hân nheo mày, hình như cô chưa gặp người này bao giờ. Lạ hoắc!
- Sao mặt cậu đờ ra vậy? Đừng nói quên tôi là ai rồi nhé!
Bảo Hân cười trừ, người này là ai làm sao mà cô biết được!
- Thôi được rồi! Nghe nói, sau khi nhan sắc được cải thiện thì não cậu cũng bắt đầu phẳng đi, để tôi giới thiệu lại nhé! Tôi là Nguyễn Hạ Vi, hot girl của trường này, và cũng là người yêu của anh Lâm. Cậu nhớ ra chưa?
Bảo Hân "à" một tiếng. Hóa ra đây là nữ chính, bảo sao xinh đẹp như vậy. Hoàng Lâm quả có mắt nhìn người mà! Nhưng tính nết cô ta thì thật khó ưa! Ai đời lại tự nhận mình là hot girl... Cô nhìn Hạ Vi vài giây, rụt rè hỏi:
- Hạ Vi, sao lâu rồi tớ không thấy cậu vậy?
- Mắt cậu thì chỉ nhìn thấy mỗi Hoàng Lâm thôi! Tôi bận ôn thi, nên không có thời gian. Tiện cho cậu quá nhỉ, rắn độc!
Hạ Vi nặng lời mắng mỏ Bảo Hân, mắt giương lên trông rất đáng sợ. Đây mà là nữ chính ấy hả? Trong trí tưởng tượng của cô, nữ chính là một người xinh đẹp, tốt bụng và học giỏi, chứ không phải một người chạnh chọe như thế này! Bảo Hân tức giận gắt nhẹ:
- Này, tớ đang nói chuyện hẳn hoi với cậu đấy! Sao cậu có thể dùng những từ ngữ ấy để nói với tớ?
Hạ Vi hừm nhẹ, đẩy mạnh Bảo Hân vào tường, hét lên:
- Cậu suốt ngày bám theo người yêu tôi, cậu bảo tôi phải làm gì? Cậu chỉ là cái loại thích bám đuôi người khác thôi!
Cái gì chứ? Cái gì mà bám đuôi? Cái tên nam chính đó là gì chứ? Có cho cô cũng không cần! Bảo Hân phồng má tức giận, không thèm cãi nhau nữa, lập tức bỏ đi. Nếu nói Bảo Hân là dạng con gái đáng yêu, vui tính, thì Hạ Vi chính là loại người xinh đẹp mà lòng lang dạ sói. Chả nhẽ Bảo Hân ở Thế giới này cũng thường xuyên bị bắt nạt như vậy sao? Cô ta cậy mình đẹp mà mình có quyền hả? Cô nhất định sẽ không để mình bị ức hiếp như vậy đâu!
Bảo Hân một lần nữa lại phi thân xuống sân trường đầy nắng, mặt nhăn nhó trông rất đáng yêu. Mấy tên con trai đi cạnh nhìn mà thích thú, mắt dõi theo không ngừng nghỉ.
- Bảo Hân, đừng đi lang thang trong trường như thế chứ!
Cô quay lại nhìn, ra là Hoàng Lâm. Mà... anh ta ăn mặc kiểu gì thế kia! Sao lại bán khỏa thân như thế! Hại mắt quá! Bảo Hân che mắt đi, hét lên:
- Mặc áo vào đi!
Hoàng Lâm lắc đầu. Chắc cậu ấy chuẩn bị học thể dục nên không thay quần áo được. Mà nhìn kỹ thì cơ thể cậu ấy cũng tuyệt thật. Bụng bốn múi rắn chắc, bắp tay cuồn cuộn, không gầy quá cũng không béo quá, mùi hương từ cơ thể tỏa ra rất cuốn hút. Bảo Hân đơ người vài giây, sau đó ngại ngùng quay mặt đi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của con trai mới lớn, không biết rằng nó lại xấu hổ như vậy. Hoàng Lâm e dè hỏi:
- Bảo Hân, chiều nay cậu bận không?
Cô lắc đầu. Rảnh chết đi được ý! Cô chỉ ở nhà và ru rú với mấy quyển Manga thôi. Hoàng Lâm tiếp lời:
- Cậu có muốn đi chơi không? Ý tớ là, đi chơi với nhóm bọn mình...
Bảo Hân suy nghĩ một lúc. Đi với nam chính quá nguy hiểm, nữ chính có thể cầm dao, dọa giết cô bất cứ lúc nào. Nhưng mà đi nhiều người mà, lo gì! Cô lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, nhưng nghĩ đến những lời mà Hạ Vi đã nói, liền ra điều kiện:
- Nhưng tớ muốn Hạ Vi phải đi cùng bọn mình, có được không?
Hết tiết, Quỳnh Hương lập tức phóng nhanh ra chỗ Bảo Hân, hỏi tới tấp:
- Hân, cậu làm việc ban đêm à? Sao hôm nay xấu xí thế? Hay cậu không phải là Bảo Hân?
- Thôi đi bà, người ta đang mệt mà hỏi nhiều thế! Trật tự đi! - Nhật Nam ngăn cản Quỳnh Hương, đưa tay ra dấu im lặng. Cả hai cùng nhìn Bảo Hân vẫn đang yên giấc trên mặt bàn, tự hỏi tại sao Bảo Hân lại ra nông nỗi này. Liệu có phải cô nàng đi làm thêm? Hoặc có thể đây không phải là Bảo Hân như Quỳnh Hương nói? Hai người bỗng thấy lạnh xương sống, họ đang suy nghĩ cái gì vậy?
- Elizabeth, mau chạy đi, con ma đến rồi kìa! - Bảo Hân đột nhiên bật dậy nói lớn, sau đó chạy thẳng ra ngoài, thu hút ánh nhìn kỳ lạ của cả lớp, lại còn dọa mọi người một phen hú hồn. Lập tức, tất cả đều có chung suy nghĩ: Xinh mà hâm.
Bảo Hân chạy như bay trong trường, không biết từ lúc nào đã vào đến thư viện. Thư viện ở đây đẹp như mơ, đẹp hơn cả đời thực. Nó được xây dựng ở một khu riêng, có hai tầng, tầng một là sách giáo dục, sách than khảo; tầng hai là truyện tranh, tiểu thuyết, sách giải trí... Dù chỉ là thư viện nhưng nó còn lộng lẫy hơn ngôi nhà của cô ở Thế giới thực. Trong một phút ngắn ngủi, cô bỗng cảm thấy ghen tị đến muốn khóc. Hóa ra, cô vẫn còn nghèo lắm.
Cô lên tầng hai tìm tiểu thuyết đọc. Không biết Bảo Hân ở Thế giới này thế nào, nhưng cô chúa ghét việc học hành một cách ép buộc. Vì vậy, tốt nhất là đọc truyện cho lành.
- Bảo Hân, lâu lắm rồi không gặp.
Giọng nói nhỏ nhẹ và thanh thoát từ cuối dãy vang lên. Chủ nhân của giọng nói này là một cô gái xinh như hoa, khí chất thanh cao, từ đầu tới chân đều tỏa ra sức hút đến khó tả. Bảo Hân nheo mày, hình như cô chưa gặp người này bao giờ. Lạ hoắc!
- Sao mặt cậu đờ ra vậy? Đừng nói quên tôi là ai rồi nhé!
Bảo Hân cười trừ, người này là ai làm sao mà cô biết được!
- Thôi được rồi! Nghe nói, sau khi nhan sắc được cải thiện thì não cậu cũng bắt đầu phẳng đi, để tôi giới thiệu lại nhé! Tôi là Nguyễn Hạ Vi, hot girl của trường này, và cũng là người yêu của anh Lâm. Cậu nhớ ra chưa?
Bảo Hân "à" một tiếng. Hóa ra đây là nữ chính, bảo sao xinh đẹp như vậy. Hoàng Lâm quả có mắt nhìn người mà! Nhưng tính nết cô ta thì thật khó ưa! Ai đời lại tự nhận mình là hot girl... Cô nhìn Hạ Vi vài giây, rụt rè hỏi:
- Hạ Vi, sao lâu rồi tớ không thấy cậu vậy?
- Mắt cậu thì chỉ nhìn thấy mỗi Hoàng Lâm thôi! Tôi bận ôn thi, nên không có thời gian. Tiện cho cậu quá nhỉ, rắn độc!
Hạ Vi nặng lời mắng mỏ Bảo Hân, mắt giương lên trông rất đáng sợ. Đây mà là nữ chính ấy hả? Trong trí tưởng tượng của cô, nữ chính là một người xinh đẹp, tốt bụng và học giỏi, chứ không phải một người chạnh chọe như thế này! Bảo Hân tức giận gắt nhẹ:
- Này, tớ đang nói chuyện hẳn hoi với cậu đấy! Sao cậu có thể dùng những từ ngữ ấy để nói với tớ?
Hạ Vi hừm nhẹ, đẩy mạnh Bảo Hân vào tường, hét lên:
- Cậu suốt ngày bám theo người yêu tôi, cậu bảo tôi phải làm gì? Cậu chỉ là cái loại thích bám đuôi người khác thôi!
Cái gì chứ? Cái gì mà bám đuôi? Cái tên nam chính đó là gì chứ? Có cho cô cũng không cần! Bảo Hân phồng má tức giận, không thèm cãi nhau nữa, lập tức bỏ đi. Nếu nói Bảo Hân là dạng con gái đáng yêu, vui tính, thì Hạ Vi chính là loại người xinh đẹp mà lòng lang dạ sói. Chả nhẽ Bảo Hân ở Thế giới này cũng thường xuyên bị bắt nạt như vậy sao? Cô ta cậy mình đẹp mà mình có quyền hả? Cô nhất định sẽ không để mình bị ức hiếp như vậy đâu!
Bảo Hân một lần nữa lại phi thân xuống sân trường đầy nắng, mặt nhăn nhó trông rất đáng yêu. Mấy tên con trai đi cạnh nhìn mà thích thú, mắt dõi theo không ngừng nghỉ.
- Bảo Hân, đừng đi lang thang trong trường như thế chứ!
Cô quay lại nhìn, ra là Hoàng Lâm. Mà... anh ta ăn mặc kiểu gì thế kia! Sao lại bán khỏa thân như thế! Hại mắt quá! Bảo Hân che mắt đi, hét lên:
- Mặc áo vào đi!
Hoàng Lâm lắc đầu. Chắc cậu ấy chuẩn bị học thể dục nên không thay quần áo được. Mà nhìn kỹ thì cơ thể cậu ấy cũng tuyệt thật. Bụng bốn múi rắn chắc, bắp tay cuồn cuộn, không gầy quá cũng không béo quá, mùi hương từ cơ thể tỏa ra rất cuốn hút. Bảo Hân đơ người vài giây, sau đó ngại ngùng quay mặt đi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của con trai mới lớn, không biết rằng nó lại xấu hổ như vậy. Hoàng Lâm e dè hỏi:
- Bảo Hân, chiều nay cậu bận không?
Cô lắc đầu. Rảnh chết đi được ý! Cô chỉ ở nhà và ru rú với mấy quyển Manga thôi. Hoàng Lâm tiếp lời:
- Cậu có muốn đi chơi không? Ý tớ là, đi chơi với nhóm bọn mình...
Bảo Hân suy nghĩ một lúc. Đi với nam chính quá nguy hiểm, nữ chính có thể cầm dao, dọa giết cô bất cứ lúc nào. Nhưng mà đi nhiều người mà, lo gì! Cô lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, nhưng nghĩ đến những lời mà Hạ Vi đã nói, liền ra điều kiện:
- Nhưng tớ muốn Hạ Vi phải đi cùng bọn mình, có được không?