"Em gái Như Tuyết, trước kia em sinh sống ở nước ngoài, mới vừa trở về nước còn thích ứng không, thật ra thì nước ngoài không có gì hay, nếu không phải là cha mẹ yêu cầu, chị cũng không muốn rời nơi này đến nước ngoài du học, dù sao nơi này lại tương đối quen thuộc, còn có một số người đặc biệt." Vừa nói chuyện, ánh mắt của Uyển Nhược liếc nhìn về phía Kính Đào.
"Chị Uyển Nhược, chị không biết kể từ sau khi chị đi rồi, anh em trà không nhớ cơm không nghĩ vì người ấy biến mất mà tiều tụy. Chị Uyển Nhược, không bằng chị nói một chút với chú để cho chị trở về được không, như vậy anh em cũng không cần ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ở bên cạnh em nhớ tới chị, đầu của em cũng sắp lớn hơn rồi." Liếc mắt nhìn Lý Như Tuyết, Tĩnh Quân cố ý mở miệng làm rõ quan hệ giữa Uyển Nhược và Lý Kính Đào.
"Em nói cái gì đấy, chị và Kính Đào chỉ là bạn tốt, mặc dù cha mẹ hai nhà có ý muốn tác hợp hai người chúng ta, nhưng dù sao hiện tại tuổi còn nhỏ, xem hai chúng ta, nói những thứ này ở trước mặt người bạn nhỏ làm gì. Như Tuyết, chúng ta đi đến bên kia ăn bánh ngọt." Lý Như Tuyết hơi cúi đầu xuống không muốn để hai người ở đây nhìn ra cô lúng túng.
Từ khi đến thành phố S, trừ lần gặp phải bà điên đưa thực phẩm đó ra, Như Tuyết chưa từng lúng túng giống như là bây giờ, hai người kia một xướng một họa ngoài sáng trong tối để cho cô nhận rõ ràng tình thế, không nên có ý nghĩ đụng vào Lý Kính Đào. Rõ ràng là Lý Kính Đào theo đuổi mình trước, mình cũng không có ý gì đối với anh ta, nếu không phải là nhìn ở trên thân phận của anh, căn bản sẽ không tới tham gia tiệc sinh nhật này.
Nào biết cho Lý Kính Đào mặt mũi, đổi lấy lại là hôm nay bị hai người nhục nhã như vậy, Lâm Uyển Nhược, Lý Tĩnh Quân, Lý Như Tuyết yên lặng lẩm bẩm tên hai người này ở trong lòng. Mai Lan vốn là cùng đi với Lý Như Tuyết, nhưng vừa vào cửa, Lý Như Tuyết đã bị Lý Kính Đào kéo đi, chỉ để lại một mình cô ai cũng không biết đứng lẻ loi ở một cái góc nhỏ phòng khách. Vì không để người ta nhìn ra cô lúng túng, Mai Lan cố ý đi đến chỗ bàn ăn nào đấy lấy một chút đồ ăn, mùi vị những thức ăn này rất là ngon, Mai Lan bèn dứt khoát đứng ở nơi đó bắt đầu hưởng dụng không chú ý tới Lý Như Tuyết ném tới ánh mắt cầu cứu với cô.
"Thật xin lỗi, em tới trễ." Giọng nói quen thuộc vang lên, Mai Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đến bóng người tiến vào từ bên ngoài, vội để đĩa trong tay xuống, nâng lên nụ cười khéo kéo nhất, đi tới phía chàng trai mới vừa tiến vào đó. Âu Dương Vũ, vậy mà anh ấy cũng tới nơi này, không biết dáng vẻ cô ăn đồ ăn mới vừa rồi có để cho anh ấy thấy hay không, có thể hiểu lầm mình hay không.
Âu Dương Vũ cũng không chủ ý tới Mai Lan ăn năn hối hận ở chỗ này, lúc vừa tiến đến tầm mắt của anh đã bị bóng dáng xinh đẹp trên hành lang lầu hai hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Sau khi lại có hứng thú đối với Mạn Dao, Âu Dương Vũ đã phái người đi tìm hiểu lai lịch của Mạn Dao, sau khi biết được Mạn Dao là cháu gái của Lý Vạn Sơn mới vừa nhận về, Âu Dương Vũ sẽ càng ngày càng không buông tay.
"Âu Dương Vũ, không ngờ gặp lại anh ở nơi này, em cũng không biết ai ở nơi này, cũng may mà anh cũng tới." Bên này, Âu Dương Vũ đang chuẩn bị đến lầu hai chào hỏi với Mạn Dao, ai biết lại bị một người cản lại bước chân, lúc ngẩng đầu chú ý tới là Mai Lan, Âu Dương Vũ nhíu mày.
Lúc trước ở trường học Mai Lan ân cần với cậu, cậu xem ở trên phần đồ ăn Mai Lan làm mùi vị ngon, nên cũng tùy tiện cho cô vài vẻ mặt tươi cười, không ngờ vậy mà cô thật sự tin là thật, hôm nay còn tưởng là trước mặt cô gái cậu cảm thấy hứng thú làm ra hành động như vậy.
"Mai Lan, sao em cũng ở nơi đây. Nơi này hình như không phải là chỗ em nên tới, tôi còn không biết em lại quen thuộc với Lý Kính Đào?" Mai Lan nghe được lạnh nhạt trong giọng nói của Âu Dương Vũ, sắc mặt có chút đỏ lên, sợ Âu Dương Vũ có hiểu lầm không nên có đối với cô, vội mở miệng giải thích. Âu Dương Vũ nào có lòng dạ nghe cô nữ sinh lải nhải giải thích dong dài ở chỗ này.
Chẳng qua là trước mặt nhiều người như vậy, anh lại không tiện có động tác quá lớn, chỉ có thể bất đắc dĩ định qua loa mấy câu với Mai Lan, sau khi thật vất vả bỏ rơi Mai Lan, Âu Dương Vũ cũng đã không tìm được bóng dáng của Mạn Dao ở lầu hai. Mai Lan vậy mà thích Âu Dương Vũ, nhưng đời trước không có đoạn cầu này. Cũng là thời gian đời trước, Mai Lan còn chưa tới nơi này, mà đợi đến lúc Mai Lan tới, gây ra rắc rối kia, Âu Dương Vũ rất nhanh sẽ chuyển trường rời đi, cũng sẽ không có cơ hội chạm mặt với Mai Lan.
Đời này Mai Lan tới sớm, lại trở nên say đắm Âu Dương Vũ giống như cô đời trước. Đứng ở lầu hai Mạn Dao chú ý tới không kiên nhẫn trong mắt Âu Dương Vũ đối mặt Mai Lan, y hệt với biểu hiện lừa gạt cô đời trước, thậm chí lúc lừa gạt cô còn bằng lòng giả bộ mấy phần, lúc đối mặt Mai Lan cả mấy phần kia cũng không có.
"Học muội, anh có thể mời em nhảy một điệu không?" Đắm chìm trong trong hồi ức, Mạn Dao không để ý đến thức ăn trên bữa tiệc đã lui xuống, ánh đèn tối xuống, trong góc bắt đầu mở lên nhạc khúc. "Em dường như không biết anh, xin lỗi, em không có hứng thú." Ngẩng đầu thấy người muốn mời cô lại là Âu Dương Vũ, sắc mặt của Mạn Dao âm u xuống, trực tiếp mở miệng từ chối.
Đối với sự từ chối của Mạn Dao, Âu Dương Vũ cũng không cảm thấy bất ngờ, như vậy mới phù hợp cá tính của Mạn Dao mà mình biết.
"Anh tên là Âu Dương Vũ, cùng trường với em, trang ## bubble cao hơn em một khoá. Trước đó anh đã từng thấy em, không ngờ hôm nay lại gặp được em ở chỗ này. Không bằng để anh tới đoán một chút quan hệ của em và chủ nhân nơi này?" Mạn Dao không có bất kỳ hứng thú gì đối với sự bắt chuyện của Âu Dương Vũ, không để ý tới Âu Dương Vũ vẫn còn đang nói chuyện, trực tiếp xoay người rời đi, chỉ còn lại Âu Dương Vũ lúng túng đứng ở nơi đó không biết nên đi theo phía sau Mạn Dao hay không.
"Âu Dương Vũ, chúng ta đi khiêu vũ được chứ, anh xem tất cả mọi người đang khiêu vũ?" Ánh mắt của Mai Lan vẫn đi theo Âu Dương Vũ, vào lúc vũ hội vừa mở sàn, Mai Lan đã muốn mời Âu Dương Vũ, nhưng thấy anh đi tới phía Mạn Dao, không muốn chạm mặt với Mạn Dao, Mai Lan nhịn xuống xúc động trong lòng đứng ở chỗ cũ, thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Thật vất vả thấy Mạn Dao rời đi, Mai Lan vội thừa dịp mở miệng mời ở trước mặt người khác.
"Anh không biết khiêu vũ, em tìm những người khác đi!" Thấy không người chú ý tới chỗ bọn họ, Âu Dương Vũ cũng sẽ không cho Mai Lan sắc mặt tốt, trực tiếp hất tay Mai Lan ra, định đi tìm Mạn Dao.
"Âu Dương Vũ, em và Mạn Dao là bạn tốt, nếu như anh muốn biết chuyện của Mạn Dao không bằng hỏi em là được rồi?" Ngay khi bị Âu Dương Vũ hất cánh tay ra, vẫn không muốn thừa nhận sự thật, Mai Lan không thể phủ nhận Âu Dương Vũ lại thích Mạn Dao, từ lúc tiến vào, ánh mắt của Âu Dương Vũ cũng chưa từng rời khỏi Mạn Dao, giống như là ánh mắt của cô không hề rời khỏi anh vậy.
Tại sao là Mạn Dao, nếu như là những người khác, Mai Lan cũng có thể chịu được nhưng độc một mình Mạn Dao là khác biệt, Mạn Dao nơi nào so ra vượt hơn cô, nhưng kể từ sau lần đó được người có tiền nhận nuôi, cô ấy lại từ Tháng Tư biến thành Mạn Dao cô cần ngưỡng mộ. Lúc ban đầu, Mai Lan còn có thể chịu được loại biến hóa này, nhưng hôm nay tất cả cũng đã hoàn toàn khiến dây cung giương căng của Mai Lan pằng pặc một tiếng đứt đoạn mất, hoàn toàn lọt vào trong vực sâu vô tận.
"Em và Lý Mạn Dao là bạn tốt, vậy anh ngược lại có chuyện muốn hỏi em, đây là của số điện thoại di động của em, em gọi cho anh trước, chờ anh có thời gian sẽ liên lạc với em." Nghe được lời Mai Lan nói, Âu Dương Vũ cũng có một chút tò mò, thuận tay trao đổi số điện thoại di động với Mai Lan, không để ý tới hành động kế tiếp của Mai Lan, trực tiếp học dáng vẻ nhấc chân rời đi của Mạn Dao đối với anh trước đó.
Vào trước khi Uyển Nhược chưa trở về, Lý Kính Đào đã tính toán tốt muốn mời Lý Như Tuyết điệu vũ thứ nhất, nhưng hôm nay Uyển Nhược xuất hiện cũng đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của Lý Kính Đào. Dù sao mấy năm qua, chỉ cần hai người xuất hiện cùng lúc, bạn nhảy sẽ vĩnh viễn chỉ có đối phương. Nhìn bóng dáng của Lý Kính Đào đi tới phía bên này, trong lòng Như Tuyết âm thầm có vẻ mong đợi, hai gò má có chút đỏ lên một đôi đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn Lý Kính Đào.
Đối diện ánh mắt mong đợi của Như Tuyết, trong lòng Lý Kính Đào âm thầm hạ quyết tâm, đã thích Như Tuyết thì sớm muộn cũng phải nói rõ ràng với Uyển Nhược, hành động trước kia có lẽ đã khiến Uyển Nhược hiểu lầm, nhưng anh không thể sai tiếp nữa, hôm nay vừa vặn thừa cơ hội này, dùng hành động để thuyết phục tất cả. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Lý Kính Đào, trong nháy mắt Uyển Nhược thấy Lý Kính Đào kéo Lý Như Tuyết kia cũng biết lần này cô đã thật sự gặp phải đối thủ, rất có thể Lý Kính Đào sẽ muốn dứt khoát rời khỏi cô.
Đối với Lý Kính Đào, có lẽ giữa bọn họ cũng không có tình yêu gì, nhưng nhiều năm qua ở cái nhìn của Uyển Nhược thì bọn họ đã nhận định lẫn nhau, cho dù có lẽ bọn họ đã từng có những người khác, nhưng cuối cùng cũng là hai người bọn họ đi vào cung điện hôn nhân.
Đây là sự thật Uyển Nhược đã nhận định từ nhỏ, nhưng mới xuất ngoại một năm, hôm nay vốn muốn cho Lý Kính Đào một niềm vui bất ngờ, nhưng dường như Lý Kính Đào lại cho cô một sự khiếp sợ như vậy. Ví bằng đi đến ngay ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Lý Kính Đào và Lý Như Tuyết nhảy điệu vũ thứ nhất, Uyển Nhược không dám nghĩ tới mọi người ở đây sẽ nghĩ như thế nào, cô tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho dù muốn chia tay với Lý Kính Đào, cũng phải là cô bỏ rơi Lý Kính Đào, mà không phải người đàn ông này bỏ rơi mình, Uyển Nhược đâu thể mất mặt như vậy.
"Kính Đào, chúng ta mở màn đi mọi người đều chờ đấy!" Thấy Lý Kính Đào đã cách bọn họ càng ngày càng gần, lập tức sắp đưa tay ra, Uyển Nhược như là cười một tiếng trực tiếp đưa tay kéo tay Kính Đào lại, tiếp đó nhẹ nhàng lôi kéo, đi vòng quanh chỗ sàn nhảy.
"Kính Đào, nhiều người ở đây như vậy, có một số việc chờ một chút hãy nói." Cảm thấy Lý Kính Đào cứng ngắc, thân thể Uyển Nhược xoay một chút, theo bước khiêu vũ nói thì thầm ở bên tai Kính Đào. Lý Kính Đào nhìn mọi người hoan hô ở đây, cũng không tiện đẩy Uyển Nhược ra, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi nhìn Lý Như Tuyết, hi vọng cô có thể biết sự bất đắc dĩ của mình, đang nhắm mắt bắt đầu phối hợp bước khiêu vũ của Uyển Nhược.
"Qua mấy năm chị Uyển Nhược và anh kính Đào sẽ sắp kết hôn, cô chính là hết hy vọng đi, nên làm gì thì làm cái đó sớm một chút." Nhìn hai người nhảy uyển chuyển ở giữa sàn, Tĩnh Quân khinh thường mở miệng giễu cợt nói ở bên cạnh Như Tuyết.
"Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi còn chưa kết hôn, chuyện của tương lai người nào lại nói chính xác được!" Như Tuyết bị tất cả trước mắt và lời Tĩnh Quân nói làm cho rối loạn, nói ra lời cay nghiệt mà trước kia tuyệt đối không thể nói.
"Chị Uyển Nhược, chị không biết kể từ sau khi chị đi rồi, anh em trà không nhớ cơm không nghĩ vì người ấy biến mất mà tiều tụy. Chị Uyển Nhược, không bằng chị nói một chút với chú để cho chị trở về được không, như vậy anh em cũng không cần ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ở bên cạnh em nhớ tới chị, đầu của em cũng sắp lớn hơn rồi." Liếc mắt nhìn Lý Như Tuyết, Tĩnh Quân cố ý mở miệng làm rõ quan hệ giữa Uyển Nhược và Lý Kính Đào.
"Em nói cái gì đấy, chị và Kính Đào chỉ là bạn tốt, mặc dù cha mẹ hai nhà có ý muốn tác hợp hai người chúng ta, nhưng dù sao hiện tại tuổi còn nhỏ, xem hai chúng ta, nói những thứ này ở trước mặt người bạn nhỏ làm gì. Như Tuyết, chúng ta đi đến bên kia ăn bánh ngọt." Lý Như Tuyết hơi cúi đầu xuống không muốn để hai người ở đây nhìn ra cô lúng túng.
Từ khi đến thành phố S, trừ lần gặp phải bà điên đưa thực phẩm đó ra, Như Tuyết chưa từng lúng túng giống như là bây giờ, hai người kia một xướng một họa ngoài sáng trong tối để cho cô nhận rõ ràng tình thế, không nên có ý nghĩ đụng vào Lý Kính Đào. Rõ ràng là Lý Kính Đào theo đuổi mình trước, mình cũng không có ý gì đối với anh ta, nếu không phải là nhìn ở trên thân phận của anh, căn bản sẽ không tới tham gia tiệc sinh nhật này.
Nào biết cho Lý Kính Đào mặt mũi, đổi lấy lại là hôm nay bị hai người nhục nhã như vậy, Lâm Uyển Nhược, Lý Tĩnh Quân, Lý Như Tuyết yên lặng lẩm bẩm tên hai người này ở trong lòng. Mai Lan vốn là cùng đi với Lý Như Tuyết, nhưng vừa vào cửa, Lý Như Tuyết đã bị Lý Kính Đào kéo đi, chỉ để lại một mình cô ai cũng không biết đứng lẻ loi ở một cái góc nhỏ phòng khách. Vì không để người ta nhìn ra cô lúng túng, Mai Lan cố ý đi đến chỗ bàn ăn nào đấy lấy một chút đồ ăn, mùi vị những thức ăn này rất là ngon, Mai Lan bèn dứt khoát đứng ở nơi đó bắt đầu hưởng dụng không chú ý tới Lý Như Tuyết ném tới ánh mắt cầu cứu với cô.
"Thật xin lỗi, em tới trễ." Giọng nói quen thuộc vang lên, Mai Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đến bóng người tiến vào từ bên ngoài, vội để đĩa trong tay xuống, nâng lên nụ cười khéo kéo nhất, đi tới phía chàng trai mới vừa tiến vào đó. Âu Dương Vũ, vậy mà anh ấy cũng tới nơi này, không biết dáng vẻ cô ăn đồ ăn mới vừa rồi có để cho anh ấy thấy hay không, có thể hiểu lầm mình hay không.
Âu Dương Vũ cũng không chủ ý tới Mai Lan ăn năn hối hận ở chỗ này, lúc vừa tiến đến tầm mắt của anh đã bị bóng dáng xinh đẹp trên hành lang lầu hai hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Sau khi lại có hứng thú đối với Mạn Dao, Âu Dương Vũ đã phái người đi tìm hiểu lai lịch của Mạn Dao, sau khi biết được Mạn Dao là cháu gái của Lý Vạn Sơn mới vừa nhận về, Âu Dương Vũ sẽ càng ngày càng không buông tay.
"Âu Dương Vũ, không ngờ gặp lại anh ở nơi này, em cũng không biết ai ở nơi này, cũng may mà anh cũng tới." Bên này, Âu Dương Vũ đang chuẩn bị đến lầu hai chào hỏi với Mạn Dao, ai biết lại bị một người cản lại bước chân, lúc ngẩng đầu chú ý tới là Mai Lan, Âu Dương Vũ nhíu mày.
Lúc trước ở trường học Mai Lan ân cần với cậu, cậu xem ở trên phần đồ ăn Mai Lan làm mùi vị ngon, nên cũng tùy tiện cho cô vài vẻ mặt tươi cười, không ngờ vậy mà cô thật sự tin là thật, hôm nay còn tưởng là trước mặt cô gái cậu cảm thấy hứng thú làm ra hành động như vậy.
"Mai Lan, sao em cũng ở nơi đây. Nơi này hình như không phải là chỗ em nên tới, tôi còn không biết em lại quen thuộc với Lý Kính Đào?" Mai Lan nghe được lạnh nhạt trong giọng nói của Âu Dương Vũ, sắc mặt có chút đỏ lên, sợ Âu Dương Vũ có hiểu lầm không nên có đối với cô, vội mở miệng giải thích. Âu Dương Vũ nào có lòng dạ nghe cô nữ sinh lải nhải giải thích dong dài ở chỗ này.
Chẳng qua là trước mặt nhiều người như vậy, anh lại không tiện có động tác quá lớn, chỉ có thể bất đắc dĩ định qua loa mấy câu với Mai Lan, sau khi thật vất vả bỏ rơi Mai Lan, Âu Dương Vũ cũng đã không tìm được bóng dáng của Mạn Dao ở lầu hai. Mai Lan vậy mà thích Âu Dương Vũ, nhưng đời trước không có đoạn cầu này. Cũng là thời gian đời trước, Mai Lan còn chưa tới nơi này, mà đợi đến lúc Mai Lan tới, gây ra rắc rối kia, Âu Dương Vũ rất nhanh sẽ chuyển trường rời đi, cũng sẽ không có cơ hội chạm mặt với Mai Lan.
Đời này Mai Lan tới sớm, lại trở nên say đắm Âu Dương Vũ giống như cô đời trước. Đứng ở lầu hai Mạn Dao chú ý tới không kiên nhẫn trong mắt Âu Dương Vũ đối mặt Mai Lan, y hệt với biểu hiện lừa gạt cô đời trước, thậm chí lúc lừa gạt cô còn bằng lòng giả bộ mấy phần, lúc đối mặt Mai Lan cả mấy phần kia cũng không có.
"Học muội, anh có thể mời em nhảy một điệu không?" Đắm chìm trong trong hồi ức, Mạn Dao không để ý đến thức ăn trên bữa tiệc đã lui xuống, ánh đèn tối xuống, trong góc bắt đầu mở lên nhạc khúc. "Em dường như không biết anh, xin lỗi, em không có hứng thú." Ngẩng đầu thấy người muốn mời cô lại là Âu Dương Vũ, sắc mặt của Mạn Dao âm u xuống, trực tiếp mở miệng từ chối.
Đối với sự từ chối của Mạn Dao, Âu Dương Vũ cũng không cảm thấy bất ngờ, như vậy mới phù hợp cá tính của Mạn Dao mà mình biết.
"Anh tên là Âu Dương Vũ, cùng trường với em, trang ## bubble cao hơn em một khoá. Trước đó anh đã từng thấy em, không ngờ hôm nay lại gặp được em ở chỗ này. Không bằng để anh tới đoán một chút quan hệ của em và chủ nhân nơi này?" Mạn Dao không có bất kỳ hứng thú gì đối với sự bắt chuyện của Âu Dương Vũ, không để ý tới Âu Dương Vũ vẫn còn đang nói chuyện, trực tiếp xoay người rời đi, chỉ còn lại Âu Dương Vũ lúng túng đứng ở nơi đó không biết nên đi theo phía sau Mạn Dao hay không.
"Âu Dương Vũ, chúng ta đi khiêu vũ được chứ, anh xem tất cả mọi người đang khiêu vũ?" Ánh mắt của Mai Lan vẫn đi theo Âu Dương Vũ, vào lúc vũ hội vừa mở sàn, Mai Lan đã muốn mời Âu Dương Vũ, nhưng thấy anh đi tới phía Mạn Dao, không muốn chạm mặt với Mạn Dao, Mai Lan nhịn xuống xúc động trong lòng đứng ở chỗ cũ, thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Thật vất vả thấy Mạn Dao rời đi, Mai Lan vội thừa dịp mở miệng mời ở trước mặt người khác.
"Anh không biết khiêu vũ, em tìm những người khác đi!" Thấy không người chú ý tới chỗ bọn họ, Âu Dương Vũ cũng sẽ không cho Mai Lan sắc mặt tốt, trực tiếp hất tay Mai Lan ra, định đi tìm Mạn Dao.
"Âu Dương Vũ, em và Mạn Dao là bạn tốt, nếu như anh muốn biết chuyện của Mạn Dao không bằng hỏi em là được rồi?" Ngay khi bị Âu Dương Vũ hất cánh tay ra, vẫn không muốn thừa nhận sự thật, Mai Lan không thể phủ nhận Âu Dương Vũ lại thích Mạn Dao, từ lúc tiến vào, ánh mắt của Âu Dương Vũ cũng chưa từng rời khỏi Mạn Dao, giống như là ánh mắt của cô không hề rời khỏi anh vậy.
Tại sao là Mạn Dao, nếu như là những người khác, Mai Lan cũng có thể chịu được nhưng độc một mình Mạn Dao là khác biệt, Mạn Dao nơi nào so ra vượt hơn cô, nhưng kể từ sau lần đó được người có tiền nhận nuôi, cô ấy lại từ Tháng Tư biến thành Mạn Dao cô cần ngưỡng mộ. Lúc ban đầu, Mai Lan còn có thể chịu được loại biến hóa này, nhưng hôm nay tất cả cũng đã hoàn toàn khiến dây cung giương căng của Mai Lan pằng pặc một tiếng đứt đoạn mất, hoàn toàn lọt vào trong vực sâu vô tận.
"Em và Lý Mạn Dao là bạn tốt, vậy anh ngược lại có chuyện muốn hỏi em, đây là của số điện thoại di động của em, em gọi cho anh trước, chờ anh có thời gian sẽ liên lạc với em." Nghe được lời Mai Lan nói, Âu Dương Vũ cũng có một chút tò mò, thuận tay trao đổi số điện thoại di động với Mai Lan, không để ý tới hành động kế tiếp của Mai Lan, trực tiếp học dáng vẻ nhấc chân rời đi của Mạn Dao đối với anh trước đó.
Vào trước khi Uyển Nhược chưa trở về, Lý Kính Đào đã tính toán tốt muốn mời Lý Như Tuyết điệu vũ thứ nhất, nhưng hôm nay Uyển Nhược xuất hiện cũng đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của Lý Kính Đào. Dù sao mấy năm qua, chỉ cần hai người xuất hiện cùng lúc, bạn nhảy sẽ vĩnh viễn chỉ có đối phương. Nhìn bóng dáng của Lý Kính Đào đi tới phía bên này, trong lòng Như Tuyết âm thầm có vẻ mong đợi, hai gò má có chút đỏ lên một đôi đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn Lý Kính Đào.
Đối diện ánh mắt mong đợi của Như Tuyết, trong lòng Lý Kính Đào âm thầm hạ quyết tâm, đã thích Như Tuyết thì sớm muộn cũng phải nói rõ ràng với Uyển Nhược, hành động trước kia có lẽ đã khiến Uyển Nhược hiểu lầm, nhưng anh không thể sai tiếp nữa, hôm nay vừa vặn thừa cơ hội này, dùng hành động để thuyết phục tất cả. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Lý Kính Đào, trong nháy mắt Uyển Nhược thấy Lý Kính Đào kéo Lý Như Tuyết kia cũng biết lần này cô đã thật sự gặp phải đối thủ, rất có thể Lý Kính Đào sẽ muốn dứt khoát rời khỏi cô.
Đối với Lý Kính Đào, có lẽ giữa bọn họ cũng không có tình yêu gì, nhưng nhiều năm qua ở cái nhìn của Uyển Nhược thì bọn họ đã nhận định lẫn nhau, cho dù có lẽ bọn họ đã từng có những người khác, nhưng cuối cùng cũng là hai người bọn họ đi vào cung điện hôn nhân.
Đây là sự thật Uyển Nhược đã nhận định từ nhỏ, nhưng mới xuất ngoại một năm, hôm nay vốn muốn cho Lý Kính Đào một niềm vui bất ngờ, nhưng dường như Lý Kính Đào lại cho cô một sự khiếp sợ như vậy. Ví bằng đi đến ngay ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Lý Kính Đào và Lý Như Tuyết nhảy điệu vũ thứ nhất, Uyển Nhược không dám nghĩ tới mọi người ở đây sẽ nghĩ như thế nào, cô tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho dù muốn chia tay với Lý Kính Đào, cũng phải là cô bỏ rơi Lý Kính Đào, mà không phải người đàn ông này bỏ rơi mình, Uyển Nhược đâu thể mất mặt như vậy.
"Kính Đào, chúng ta mở màn đi mọi người đều chờ đấy!" Thấy Lý Kính Đào đã cách bọn họ càng ngày càng gần, lập tức sắp đưa tay ra, Uyển Nhược như là cười một tiếng trực tiếp đưa tay kéo tay Kính Đào lại, tiếp đó nhẹ nhàng lôi kéo, đi vòng quanh chỗ sàn nhảy.
"Kính Đào, nhiều người ở đây như vậy, có một số việc chờ một chút hãy nói." Cảm thấy Lý Kính Đào cứng ngắc, thân thể Uyển Nhược xoay một chút, theo bước khiêu vũ nói thì thầm ở bên tai Kính Đào. Lý Kính Đào nhìn mọi người hoan hô ở đây, cũng không tiện đẩy Uyển Nhược ra, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi nhìn Lý Như Tuyết, hi vọng cô có thể biết sự bất đắc dĩ của mình, đang nhắm mắt bắt đầu phối hợp bước khiêu vũ của Uyển Nhược.
"Qua mấy năm chị Uyển Nhược và anh kính Đào sẽ sắp kết hôn, cô chính là hết hy vọng đi, nên làm gì thì làm cái đó sớm một chút." Nhìn hai người nhảy uyển chuyển ở giữa sàn, Tĩnh Quân khinh thường mở miệng giễu cợt nói ở bên cạnh Như Tuyết.
"Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi còn chưa kết hôn, chuyện của tương lai người nào lại nói chính xác được!" Như Tuyết bị tất cả trước mắt và lời Tĩnh Quân nói làm cho rối loạn, nói ra lời cay nghiệt mà trước kia tuyệt đối không thể nói.