"Học muội, chủ nhật này có rảnh rỗi không? Anh nghe nói em thích ca kịch nhất, trên tay anh vừa vặn có hai tấm vé, không bằng anh với học muội cùng đi?" Đang ăn cơm, Mạn Dao cảm thấy bên cạnh đột nhiên tĩnh lặng không tiếng động, vừa ngẩng đầu thì thấy Âu Dương Vũ đi tới về phía bọn họ.
Nhìn vé trên tay Âu Dương Vũ phiếu, chú ý tới vẻ mặt mong đợi đối phương, Mạn Dao vốn đã muốn trực tiếp từ chối, lại bỏ đi ý nghĩ. Đời trước, Âu Dương Vũ đối với mình như vậy, đời này nếu hai người bọn họ không còn cùng xuất hiện, cô cũng không muốn làm gì, nhưng bản thân Âu Dương Vũ lại dây dưa cô, vậy thì phải để cho anh cũng nếm thử một chút mùi vị bị người trêu đùa. Đối với ca kịch, Mạn Dao cũng không có hứng thú gì, chỉ là đời trước vì có chung một ít hứng thú với Trương Hạo Đình, mới bắt đầu buộc bản thân đi thưởng thức những thứ ca kịch khiến cô buồn ngủ kia.
Có lẽ âm nhạc thật sự có sức hấp dẫn thuộc về nó, sau này nghe vài năm, Mạn Dao bắt đầu cũng thấy hứng thú với ca kịch. Buổi ca kịch chủ nhật trận kia là một buổi diễn xuất duy nhất của bậc thầy cấp thế giới ở thành phố S, không sử dụng thế lực nhà họ cho dù Lý Mạn Dao xếp hàng cũng không mua được vé kịch ngày đó, hôm nay thấy vé trên tay Âu Dương Vũ, Mạn Dao gật đầu một cái, coi như là đồng ý.
"Vậy chúng ta đã nói xong rồi, chủ nhật này anh đến nhà em tìm em, không bằng chúng ta trao đổi số điện thoại di động, đến lúc đó anh cũng có thể gọi điện thoại cho em, hẹn thời gian xuất phát." Thấy Mạn Dao gật đầu, Âu Dương Vũ vội vàng rèn sắt khi còn nóng muốn trao đổi dãy số với Mạn Dao.
"Vậy không cần, đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở cửa sân khấu kịch là được rồi, nếu như anh sợ chúng ta đi lạc, không bằng hiện tại đưa vé cho em, đến lúc đó hai chúng ta trực tiếp gặp mặt ở chỗ là được." Mạn Dao kiên định từ chối, trong nháy mắt phá tan cảm xúc tự mãn mới dâng lên của Âu Dương Vũ. Vốn là nghe thấy Lý Mạn Dao dễ dàng đồng ý cuộc hẹn của mình như vậy, Âu Dương Vũ còn có chút vênh vang tự đắc, về sau nếu nói mỹ nhân núi băng cũng chỉ như thế, rốt cuộc chạy không khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh. (Ai coi Tây Du ký bít nè)
Nhưng hôm nay nhìn hai mắt Mạn Dao trong suốt, đối mặt ngóng nhìn thâm tình của mình không có bất kỳ ngượng ngùng và tránh né, loại ánh mắt này có nghĩa là gì, Âu Dương Vũ trà trộn buội hoa nhiều năm rất rõ ràng, từ đầu đến cuối cô bé trước mắt cũng không có bất kỳ động lòng nào đối với anh.
Lâm Tử Tô đối với tại sao Mạn Dao đồng ý Âu Dương Vũ theo đuổi không dám bất kỳ hứng thú gì, ở chung với Mạn Dao thời gian dài như vậy, Lâm Tử Tô đã sớm biết lòng phòng bị của Mạn Dao rất nặng, lại từ cái nhìn đầu tiên với Âu Dương Vũ này, Lâm Tử Tô cũng biết anh ta và Mạn Dao không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu không có khả năng, Mạn Dao lại không đối xử với anh như với người theo đuổi trước kia, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đối với Âu Dương Vũ, Lâm Tử Tô có chút đã bắt đầu mong đợi, biểu hiện sau này của Mạn Dao.
Đối thoại của Mạn Dao và Âu Dương Vũ là ở trong phòng ăn trường học, hai người đồng thời là nhân vật nổi tiếng của trường học, mới một buổi chiều, Âu Dương Vũ theo đuổi Lý Mạn Dao, chuyện chủ nhật hẹn hò cũng đã truyền khắp tất cả các góc sân trường.
"Mai Lan, Lý Mạn Dao này cũng bạn chí cốt quá rồi, cô ấy biết rất rõ ràng cậu thích Âu Dương Vũ, tại sao có thể hoành đao đoạt ái, chẳng lẽ cô ấy quên năm đó lúc ở cô nhi viện, nếu không phải là cậu chăm sóc, biết đâu cô ấy cũng không còn ở nhân thế nữa, nếu nói như vậy, cũng không có chuyện ngày hôm nay rồi."
Lý Như Tuyết thấy Mai Lan kể từ nghe được lời đồn đãi kia thì mặt vẫn âm u, đứng dậy kéo Mai Lan đến bên ngoài.
"Con người không phải đều là như vậy, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn không thể chung giàu sang, hôm nay cô ấy đã là đại tiểu thư nhà họ Lý, đâu còn là Tháng Tư tớ biết đó. Như Tuyết, chúng ta không nên nhắc lại người kia, những chuyện này đã không có bất kỳ quan hệ gì với tớ."
Khi nghe Lý Như Tuyết nói đến nếu không phải là mình cứu cô ấy, cô ấy cũng đã chết thời điểm, Mai Lan nội tâm có chút tán thành những lời này, nếu như lúc trước không có Lý Mạn Dao, vậy hiện tại tất cả mà cô có sẽ đều là của mình. Nghĩ đến tất cả Lý Mạn Dao có hôm nay khiến cô hâm mộ, từ trước tới nay Mai Lan sinh ra chưa từng hối hận, những thứ này vốn đều phải là của cô, nếu như cô có những thứ này, sao Âu Dương Vũ có thể thích những người khác.
Kể từ sau tiệc sinh nhật lần đó, cuộc sống của Lý Như Tuyết đã không cách nào trở lại yên bình lúc trước. Tuy rằng Lâm Uyển Nhược chia tay với Lý Kính Đào, nhưng lại đẩy trách nhiệm đến trên người của mình, mấy ngày này bên cạnh mình không thiếu xuất hiện rất nhiều chuyện khiến cô phiền lòng, mặc dù cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng những chuyện nhỏ nhặt này cũng đã khiến Lý Như Tuyết mất hết mặt mũi, không cách nào duy trì ưu nhã mà nữ thần cần có ở trước mặt bạn học.
An ủi Mai Lan mấy câu, Lý Như Tuyết vốn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng mắt cá chân lại bắt đầu đau đớn, lần trước không biết là người nào vướng mình một phát, làm cho mình trực tiếp ngã xuống từ trên cầu thang, cho đến bây giờ chân vẫn sưng lên. Kể từ sau khi chia tay Lý Kính Đào kia, chuyện như là té ngã đau bụng như vậy liền liên tục xuất hiện, lần một lần hai còn có thể là trùng hợp, nhưng lại nhiều lần như vậy, trang@d#d#l#q#d@bubble chính là nhiều hơn nữa con người cũng biết cũng sẽ nhìn ra không ổn trong đó.
Huống chi Lý Như Tuyết vốn không phải phần lớn người dân vào lúc chuyện xảy ra lần thứ ba Lý Như Tuyết đã bắt đầu âm thầm điều tra chuyện này. Nhưng người ra tay trong bóng tối chôn giấu quá sâu, thật vất vả tìm được mấy đối tượng hoài nghi, nhưng cũng bị mình loại bỏ từng người. Cho tới bây giờ thời gian đã qua hơn hai mươi ngày, chỗ Lý Như Tuyết vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Không muốn chen chúc, lúc Trương Hạo Đình đến sân khấu kịch trước một tiếng đồng hồ so với bắt đầu, nhưng không ngờ đến lúc ở chỗ ngồi bên cạnh anh vậy mà đã có người tới nơi này trước so với anh.
Thưởng thức ca kịch là phương thức giải trí mà Trương Hạo Đình khó được, lần này cố ý sớm bảo thư ký đặt trước vé, không dẫn theo bạn gái mà là một mình đi hưởng thụ thời gian khó nghỉ được. Đến sân khấu kịch sớm cũng đã thành thói quen của Mạn Dao lúc ở chung với Trương Hạo Đình, tuy nói hôn nhân với Trương Hạo Đình mới ngắn ngủn ba năm, nhưng 3 năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không chỉ thay đổi yêu thích, đến cả thói quen cũng bị người kia đồng hóa.
"Lý tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở nơi này?" Ngồi ở trên chỗ ngồi, trong lúc vô tình thấy mặt cô gái nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, trong giọng nói của Trương Hạo Đình có một chút vui mừng mà bản thân không nhận ra được. Tính cả lần này tổng cộng gặp mặt ba lần với Lý Mạn Dao, nhưng mỗi một lần Lý Mạn Dao đều để lại ấn tượng khác biệt cho mình, khiến cho mình rất khó quên cô bé trước mắt. Giọng nói quen thuộc khiến Lý Mạn Dao theo bản năng mở mắt.
Trương Hạo Đình đến xem ca kịch cũng không khiến người bất ngờ, nhưng mà ngồi ở bên cạnh mình, ở lúc cô và Âu Dương Vũ hẹn gặp, không biết vì sao luôn cho cô một loại cảm giác quái dị không nói ra được, cho dù đời này cô và Trương Hạo Đình đã không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đời trước hai người đàn ông này dây dưa sâu nhất với cô.
"Tôi hẹn với bạn đến xem ca kịch, không ngờ Trương đổng cũng thích cái này."
"Tôi kêu rên rất ít, nhưng ca kịch là một cái trong đó. Người biểu diễn ca kịch này đều là bậc thầy hiếm có, đặc biệt là danh mục khúc diễn tấu lần này......"
"Mạn Dao, em lại tới sớm như thế, may mà anh đến sớm, vị này là?"
Âu Dương Vũ tự nhận là đã đến hội trường sớm nửa giờ, nhưng không ngờ Lý Mạn Dao lại đã đến, ở phía sau đã thấy hai bóng lưng trên chỗ ngồi dựa vào rất gần, thấy Lý Mạn Dao và một người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng Âu Dương Vũ dâng lên một tia cảnh giác, liếc nhìn có chứa ý cảnh cáo Trương Hạo Đình bên cạnh Mạn Dao.
Người đàn ông trước mắt chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên, Âu Dương Vũ cũng biết đây tuyệt đối là một uy hiếp rất lớn, người đàn ông này không giống với những đối thủ cạnh tranh kia trong trường học, trong trường học những người đó ở trong mắt Âu Dương Vũ hoàn toàn không tính là đối thủ cạnh tranh gì, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng đối với người đàn ông trước mặt ở trình độ nào đó mà nói thì anh không sánh được, có lẽ tương lai đợi đến sau khi anh thừa kế công ty của cha, bản thân cũng sẽ có khí thế giống với người đàn ông, nhưng hôm nay mình lại không cách nào có phong thái của người đàn ông kia.
Cho dù không muốn thừa nhận điểm này, nhưng rất rõ ràng lúc này không cách nào che giấu sự thật.
"Âu Dương Vũ, anh đã đến rồi, vị này là Trương đổng, đã từng gặp mấy lần, không ngờ anh ấy cũng thích ca kịch. Trương đổng, vị này là học trưởng của tôi, Âu Dương Vũ." Mạn Dao thấy hai người giương cung bạt kiếm, đứng dậy giới thiệu với hai người.
"Xin chào, Trương Hạo Đình." Mặc dù đã đoán được là Mạn Dao đi xem ca kịch cùng với đàn ông, nhưng trong nháy mắt thấy Âu Dương Vũ, Trương Hạo Đình dò xét cẩn thận đối phương một hồi, trong lòng có chút không đáng cho Mạn Dao, nam sinh này thoạt nhìn không tệ, nhưng lại không xứng với nữ sinh trước mắt, có điều đây là chuyện giữa hai người bọn họ, có quan hệ gì với anh.
Trương Hạo Đình vốn thấy người đàn ông này cũng hơi cảm thấy nhìn quen mắt, vào sau khi nghe cái tên này, Âu Dương Vũ rốt cuộc nghĩ đến người đàn ông này là ai, lúc anh về nước từng nghe cha bàn tán lịch sử làm giàu truyền kỳ của người đàn ông này. Sau khi biết những thứ này, ngay ở trong lòng mình đặt người đàn ông này trở thành mục tiêu, tương lai tất nhiên phải vượt qua người đàn ông này lập nên thành tựu.
Vốn là trở về nước tới nay vẫn không có cơ hội gặp mặt với người đàn ông này, đến lại không nghĩ rằng gặp gỡ đối phương ở nơi này, trong lúc nhất thời Âu Dương Vũ không biết phải nói những gì. Sau khi chào hỏi với Trương Hạo Đình mấy câu, Âu Dương Vũ ngồi vào chỗ ngồi, nói chuyện với Mạn Dao. Mạn Dao cũng không có hứng thú gì đối với chủ đề nói chuyện của Âu Dương Vũ, chỉ là tùy ý qua loa vài câu.
Đợi đến bên cạnh người xem lục tục vào chỗ, ba người cũng không nói nữa kiên nhẫn chờ ca kịch bắt đầu diễn, lớn lên ở nước ngoài, Âu Dương Vũ cũng không có hứng thú gì với ca kịch, muốn mời Mạn Dao đến xem ca kịch cũng là trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới Mạn Dao đã từng đi mua vé mà không có kết quả, mới cao giá phái người mua hai tấm vé chuẩn bị lấy lòng người đẹp.
Nhìn vé trên tay Âu Dương Vũ phiếu, chú ý tới vẻ mặt mong đợi đối phương, Mạn Dao vốn đã muốn trực tiếp từ chối, lại bỏ đi ý nghĩ. Đời trước, Âu Dương Vũ đối với mình như vậy, đời này nếu hai người bọn họ không còn cùng xuất hiện, cô cũng không muốn làm gì, nhưng bản thân Âu Dương Vũ lại dây dưa cô, vậy thì phải để cho anh cũng nếm thử một chút mùi vị bị người trêu đùa. Đối với ca kịch, Mạn Dao cũng không có hứng thú gì, chỉ là đời trước vì có chung một ít hứng thú với Trương Hạo Đình, mới bắt đầu buộc bản thân đi thưởng thức những thứ ca kịch khiến cô buồn ngủ kia.
Có lẽ âm nhạc thật sự có sức hấp dẫn thuộc về nó, sau này nghe vài năm, Mạn Dao bắt đầu cũng thấy hứng thú với ca kịch. Buổi ca kịch chủ nhật trận kia là một buổi diễn xuất duy nhất của bậc thầy cấp thế giới ở thành phố S, không sử dụng thế lực nhà họ cho dù Lý Mạn Dao xếp hàng cũng không mua được vé kịch ngày đó, hôm nay thấy vé trên tay Âu Dương Vũ, Mạn Dao gật đầu một cái, coi như là đồng ý.
"Vậy chúng ta đã nói xong rồi, chủ nhật này anh đến nhà em tìm em, không bằng chúng ta trao đổi số điện thoại di động, đến lúc đó anh cũng có thể gọi điện thoại cho em, hẹn thời gian xuất phát." Thấy Mạn Dao gật đầu, Âu Dương Vũ vội vàng rèn sắt khi còn nóng muốn trao đổi dãy số với Mạn Dao.
"Vậy không cần, đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở cửa sân khấu kịch là được rồi, nếu như anh sợ chúng ta đi lạc, không bằng hiện tại đưa vé cho em, đến lúc đó hai chúng ta trực tiếp gặp mặt ở chỗ là được." Mạn Dao kiên định từ chối, trong nháy mắt phá tan cảm xúc tự mãn mới dâng lên của Âu Dương Vũ. Vốn là nghe thấy Lý Mạn Dao dễ dàng đồng ý cuộc hẹn của mình như vậy, Âu Dương Vũ còn có chút vênh vang tự đắc, về sau nếu nói mỹ nhân núi băng cũng chỉ như thế, rốt cuộc chạy không khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh. (Ai coi Tây Du ký bít nè)
Nhưng hôm nay nhìn hai mắt Mạn Dao trong suốt, đối mặt ngóng nhìn thâm tình của mình không có bất kỳ ngượng ngùng và tránh né, loại ánh mắt này có nghĩa là gì, Âu Dương Vũ trà trộn buội hoa nhiều năm rất rõ ràng, từ đầu đến cuối cô bé trước mắt cũng không có bất kỳ động lòng nào đối với anh.
Lâm Tử Tô đối với tại sao Mạn Dao đồng ý Âu Dương Vũ theo đuổi không dám bất kỳ hứng thú gì, ở chung với Mạn Dao thời gian dài như vậy, Lâm Tử Tô đã sớm biết lòng phòng bị của Mạn Dao rất nặng, lại từ cái nhìn đầu tiên với Âu Dương Vũ này, Lâm Tử Tô cũng biết anh ta và Mạn Dao không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu không có khả năng, Mạn Dao lại không đối xử với anh như với người theo đuổi trước kia, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đối với Âu Dương Vũ, Lâm Tử Tô có chút đã bắt đầu mong đợi, biểu hiện sau này của Mạn Dao.
Đối thoại của Mạn Dao và Âu Dương Vũ là ở trong phòng ăn trường học, hai người đồng thời là nhân vật nổi tiếng của trường học, mới một buổi chiều, Âu Dương Vũ theo đuổi Lý Mạn Dao, chuyện chủ nhật hẹn hò cũng đã truyền khắp tất cả các góc sân trường.
"Mai Lan, Lý Mạn Dao này cũng bạn chí cốt quá rồi, cô ấy biết rất rõ ràng cậu thích Âu Dương Vũ, tại sao có thể hoành đao đoạt ái, chẳng lẽ cô ấy quên năm đó lúc ở cô nhi viện, nếu không phải là cậu chăm sóc, biết đâu cô ấy cũng không còn ở nhân thế nữa, nếu nói như vậy, cũng không có chuyện ngày hôm nay rồi."
Lý Như Tuyết thấy Mai Lan kể từ nghe được lời đồn đãi kia thì mặt vẫn âm u, đứng dậy kéo Mai Lan đến bên ngoài.
"Con người không phải đều là như vậy, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn không thể chung giàu sang, hôm nay cô ấy đã là đại tiểu thư nhà họ Lý, đâu còn là Tháng Tư tớ biết đó. Như Tuyết, chúng ta không nên nhắc lại người kia, những chuyện này đã không có bất kỳ quan hệ gì với tớ."
Khi nghe Lý Như Tuyết nói đến nếu không phải là mình cứu cô ấy, cô ấy cũng đã chết thời điểm, Mai Lan nội tâm có chút tán thành những lời này, nếu như lúc trước không có Lý Mạn Dao, vậy hiện tại tất cả mà cô có sẽ đều là của mình. Nghĩ đến tất cả Lý Mạn Dao có hôm nay khiến cô hâm mộ, từ trước tới nay Mai Lan sinh ra chưa từng hối hận, những thứ này vốn đều phải là của cô, nếu như cô có những thứ này, sao Âu Dương Vũ có thể thích những người khác.
Kể từ sau tiệc sinh nhật lần đó, cuộc sống của Lý Như Tuyết đã không cách nào trở lại yên bình lúc trước. Tuy rằng Lâm Uyển Nhược chia tay với Lý Kính Đào, nhưng lại đẩy trách nhiệm đến trên người của mình, mấy ngày này bên cạnh mình không thiếu xuất hiện rất nhiều chuyện khiến cô phiền lòng, mặc dù cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng những chuyện nhỏ nhặt này cũng đã khiến Lý Như Tuyết mất hết mặt mũi, không cách nào duy trì ưu nhã mà nữ thần cần có ở trước mặt bạn học.
An ủi Mai Lan mấy câu, Lý Như Tuyết vốn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng mắt cá chân lại bắt đầu đau đớn, lần trước không biết là người nào vướng mình một phát, làm cho mình trực tiếp ngã xuống từ trên cầu thang, cho đến bây giờ chân vẫn sưng lên. Kể từ sau khi chia tay Lý Kính Đào kia, chuyện như là té ngã đau bụng như vậy liền liên tục xuất hiện, lần một lần hai còn có thể là trùng hợp, nhưng lại nhiều lần như vậy, trang@d#d#l#q#d@bubble chính là nhiều hơn nữa con người cũng biết cũng sẽ nhìn ra không ổn trong đó.
Huống chi Lý Như Tuyết vốn không phải phần lớn người dân vào lúc chuyện xảy ra lần thứ ba Lý Như Tuyết đã bắt đầu âm thầm điều tra chuyện này. Nhưng người ra tay trong bóng tối chôn giấu quá sâu, thật vất vả tìm được mấy đối tượng hoài nghi, nhưng cũng bị mình loại bỏ từng người. Cho tới bây giờ thời gian đã qua hơn hai mươi ngày, chỗ Lý Như Tuyết vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Không muốn chen chúc, lúc Trương Hạo Đình đến sân khấu kịch trước một tiếng đồng hồ so với bắt đầu, nhưng không ngờ đến lúc ở chỗ ngồi bên cạnh anh vậy mà đã có người tới nơi này trước so với anh.
Thưởng thức ca kịch là phương thức giải trí mà Trương Hạo Đình khó được, lần này cố ý sớm bảo thư ký đặt trước vé, không dẫn theo bạn gái mà là một mình đi hưởng thụ thời gian khó nghỉ được. Đến sân khấu kịch sớm cũng đã thành thói quen của Mạn Dao lúc ở chung với Trương Hạo Đình, tuy nói hôn nhân với Trương Hạo Đình mới ngắn ngủn ba năm, nhưng 3 năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không chỉ thay đổi yêu thích, đến cả thói quen cũng bị người kia đồng hóa.
"Lý tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở nơi này?" Ngồi ở trên chỗ ngồi, trong lúc vô tình thấy mặt cô gái nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, trong giọng nói của Trương Hạo Đình có một chút vui mừng mà bản thân không nhận ra được. Tính cả lần này tổng cộng gặp mặt ba lần với Lý Mạn Dao, nhưng mỗi một lần Lý Mạn Dao đều để lại ấn tượng khác biệt cho mình, khiến cho mình rất khó quên cô bé trước mắt. Giọng nói quen thuộc khiến Lý Mạn Dao theo bản năng mở mắt.
Trương Hạo Đình đến xem ca kịch cũng không khiến người bất ngờ, nhưng mà ngồi ở bên cạnh mình, ở lúc cô và Âu Dương Vũ hẹn gặp, không biết vì sao luôn cho cô một loại cảm giác quái dị không nói ra được, cho dù đời này cô và Trương Hạo Đình đã không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đời trước hai người đàn ông này dây dưa sâu nhất với cô.
"Tôi hẹn với bạn đến xem ca kịch, không ngờ Trương đổng cũng thích cái này."
"Tôi kêu rên rất ít, nhưng ca kịch là một cái trong đó. Người biểu diễn ca kịch này đều là bậc thầy hiếm có, đặc biệt là danh mục khúc diễn tấu lần này......"
"Mạn Dao, em lại tới sớm như thế, may mà anh đến sớm, vị này là?"
Âu Dương Vũ tự nhận là đã đến hội trường sớm nửa giờ, nhưng không ngờ Lý Mạn Dao lại đã đến, ở phía sau đã thấy hai bóng lưng trên chỗ ngồi dựa vào rất gần, thấy Lý Mạn Dao và một người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng Âu Dương Vũ dâng lên một tia cảnh giác, liếc nhìn có chứa ý cảnh cáo Trương Hạo Đình bên cạnh Mạn Dao.
Người đàn ông trước mắt chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên, Âu Dương Vũ cũng biết đây tuyệt đối là một uy hiếp rất lớn, người đàn ông này không giống với những đối thủ cạnh tranh kia trong trường học, trong trường học những người đó ở trong mắt Âu Dương Vũ hoàn toàn không tính là đối thủ cạnh tranh gì, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng đối với người đàn ông trước mặt ở trình độ nào đó mà nói thì anh không sánh được, có lẽ tương lai đợi đến sau khi anh thừa kế công ty của cha, bản thân cũng sẽ có khí thế giống với người đàn ông, nhưng hôm nay mình lại không cách nào có phong thái của người đàn ông kia.
Cho dù không muốn thừa nhận điểm này, nhưng rất rõ ràng lúc này không cách nào che giấu sự thật.
"Âu Dương Vũ, anh đã đến rồi, vị này là Trương đổng, đã từng gặp mấy lần, không ngờ anh ấy cũng thích ca kịch. Trương đổng, vị này là học trưởng của tôi, Âu Dương Vũ." Mạn Dao thấy hai người giương cung bạt kiếm, đứng dậy giới thiệu với hai người.
"Xin chào, Trương Hạo Đình." Mặc dù đã đoán được là Mạn Dao đi xem ca kịch cùng với đàn ông, nhưng trong nháy mắt thấy Âu Dương Vũ, Trương Hạo Đình dò xét cẩn thận đối phương một hồi, trong lòng có chút không đáng cho Mạn Dao, nam sinh này thoạt nhìn không tệ, nhưng lại không xứng với nữ sinh trước mắt, có điều đây là chuyện giữa hai người bọn họ, có quan hệ gì với anh.
Trương Hạo Đình vốn thấy người đàn ông này cũng hơi cảm thấy nhìn quen mắt, vào sau khi nghe cái tên này, Âu Dương Vũ rốt cuộc nghĩ đến người đàn ông này là ai, lúc anh về nước từng nghe cha bàn tán lịch sử làm giàu truyền kỳ của người đàn ông này. Sau khi biết những thứ này, ngay ở trong lòng mình đặt người đàn ông này trở thành mục tiêu, tương lai tất nhiên phải vượt qua người đàn ông này lập nên thành tựu.
Vốn là trở về nước tới nay vẫn không có cơ hội gặp mặt với người đàn ông này, đến lại không nghĩ rằng gặp gỡ đối phương ở nơi này, trong lúc nhất thời Âu Dương Vũ không biết phải nói những gì. Sau khi chào hỏi với Trương Hạo Đình mấy câu, Âu Dương Vũ ngồi vào chỗ ngồi, nói chuyện với Mạn Dao. Mạn Dao cũng không có hứng thú gì đối với chủ đề nói chuyện của Âu Dương Vũ, chỉ là tùy ý qua loa vài câu.
Đợi đến bên cạnh người xem lục tục vào chỗ, ba người cũng không nói nữa kiên nhẫn chờ ca kịch bắt đầu diễn, lớn lên ở nước ngoài, Âu Dương Vũ cũng không có hứng thú gì với ca kịch, muốn mời Mạn Dao đến xem ca kịch cũng là trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới Mạn Dao đã từng đi mua vé mà không có kết quả, mới cao giá phái người mua hai tấm vé chuẩn bị lấy lòng người đẹp.