Editor: trang bubble
"Không thể nào, làm sao chủ tịch có thể sẽ giao người giám hộ cho những người khác? Trước đó, chủ tịch không phải nói như vậy. Luật sư Hàn, tôi có sự nghi ngờ đối với tính chân thật của phần di chúc này, tôi tuyệt đối không tin tưởng đây là ý của chủ tịch."
Và so sánh với sự kinh ngạc của những người khác, không thể tiếp nhận sự thật này nhất chính là Lý Bách Niên. Cho dù Lý Bách Niên đã là con cáo già cũng không cách nào tiếp nhận sự thật từ trên trời rơi xuống đất này. Đây tuyệt đối không phải là thật! Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lý Bách Niên nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng đã biết đây chính là thật.
Lý Vạn Sơn là tính tình gì thì mình hiểu rõ cực kỳ, vốn cũng nghĩ tới Lý Vạn Sơn nhất định sẽ để lại hậu chiêu gì, chẳng qua không ngờ ngoài mặt Lý Vạn Sơn đối với mình tin tưởng rất nhiều, nhưng sau khi chết thì hoàn toàn vứt bỏ ông. Lý Như Tuyết cũng không ngờ đến chuyện sẽ là dạng này. Có điều cô là con cháu, lúc này cũng không tiện nói gì, chỉ là mặc cho Lý Bách Niên ra mặt.
"Lý lão tiên sinh, đây là nội dung di chúc. Nếu như ông không tin tưởng thì tôi cũng không có cách nào. Nếu ông nghi ngờ, đây là bản sao, tự ông có thể tìm người giám định. Không chỉ vị Lý lão tiên sinh này, hay là mấy vị tiên sinh phu nhân tại đây, nếu như có nghi ngờ đối với nội dung di chúc, cũng có thể dùng phương tiện luật pháp để đòi hỏi công bằng cho mình.
Đây là quyền lợi của các vị, trách nhiệm của tôi chỉ là công bố ra di chúc của ông cụ Lý, về phần nội dung trên di chúc là gì, việc này không có bất kỳ quan hệ lợi ích gì với tôi." Charles cũng không sợ Lý Bách Niên phát hiện kỳ lạ phía trên này, dựa theo cá tính của ông đương nhiên phải xử lý thỏa đáng hết thảy mọi chi tiết nhỏ.
"Tôi không có ý kiến gì đối với phần di chúc này, mọi người thì sao?" Lý Kiến Nghiệp là người được lợi, đương nhiên sẽ không phản đối, mở miệng hỏi về phía mấy người kia.
"Nếu đây là ý của cha, tôi cũng không có ý kiến. Như Tuyết, về sau cô sẽ chăm sóc con thật tốt. Cha giao con cho cô chăm sóc, không bằng chờ ít ngày nữa Như Tuyết hãy dời đến chỗ cô. Cô dọn dẹp căn phòng cho con rồi, vừa vặn làm bạn với Tĩnh Quân." Lý Ngọc Lam đã sớm biết nội dung di chúc, tiến lên vài bước đi tới bên cạnh Lý Như Tuyết, kéo tay Lý Như Tuyết đến trên ghế sa lon bên cạnh, mở miệng dò hỏi.
"Em út, em lại muốn làm cái gì? Cha đã giao cô bé này cho hai chúng ta, em đừng hòng một mình chiếm tiện nghi. Dù cho muốn dọn nhà, lớn nhỏ có thứ tự, cũng phải chuyển đến chỗ của chị mới đúng." Lý Ngọc Nhu vừa thấy hành động của Lý Ngọc Lam, trừng mắt nhìn hai người nắm tay nhau, giọng nói tiết lộ ra mấy phần âm u lạnh lẽo.
Chuyện đã đến nơi này, bà cũng không tính là một người thua thiệt nhất, Lý Ngọc Nhu cũng không mong muốn gây cái gì nữa. Mà thấy ba người tỏ thái độ, tuy Lý Thủ Thành cảm giác trong này có chút kỳ lạ, cũng cảm thấy không công bằng, có điều một mình, mẹ lại ở nơi đó. Lý Thủ Thành nghĩ đến nội dung mẹ gọi điện thoại tới cho ông mấy ngày trước đây, mặc dù trong lòng không cam tâm, rốt cuộc chấp nhận nội dung phần di chúc này.
Lại như vậy, cũng chỉ còn sót lại một mình Lý Bách Niên, mà Lý Bách Niên không có bất kỳ quan hệ gì với di chúc, ông muốn tiến hành nội dung bước kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào Lý Như Tuyết ngồi ở bên cạnh Lý Ngọc Lam.
"Như Tuyết, ông nội có chút không thoải mái, con cùng với ông nội đi về trước."
"Ông nội, ông không thoải mái. Có phải nhức đầu hay không? Thật xin lỗi các vị, chúng tôi đi trước. Ông nội lớn tuổi, thân thể không được tốt lắm, hôm nay có thể mệt mỏi rồi." Mặc dù biết rõ Lý Bách Niên chỉ là mượn cớ, muốn mình rời đi theo, nhưng Lý Như Tuyết cũng cố ý làm bộ như cái gì cũng không nhìn ra được, theo ý Lý Bách Niên, đứng dậy từ bên cạnh Lý Ngọc Lam, đi nhanh mấy bước đỡ Lý Bách Niên, gương mặt lo lắng.
"Chú Lý, chú lớn tuổi rồi, cũng không cần vất vả như vậy. Sau này, chuyện của cô bé Như Tuyết này giao cho chúng cháu là tốt rồi, rốt cuộc chúng cháu mới là người thân cùng huyết thống của Như Tuyết. Nếu thân thể không thoải mái, không bằng đi bệnh viện xem một chút. Tuyệt đối không nên giấu bệnh sợ thầy, phải biết người già dễ dàng nhất chính là xảy ra ngoài ý muốn, có chuyện gì không hay xuất hiện, vậy thì thật là hỏng bét."
Lần trước cãi vả với Lý Bách Niên ở trong bệnh viện, Lý Ngọc Nhu đã hoàn toàn xé ra ngụy trang mặt ngoài với Lý Bách Niên, bây giờ thấy Lý Bách Niên lại muốn giở thủ đoạn, đứng dậy ngăn cản hai người.
"Như Tuyết, di chúc của cha đã nói rất rõ ràng, sau này con là cần hai chúng ta làm người giám hộ của con. Thân thể chú Lý không tốt, đương nhiên có người nhà của chú ấy chăm sóc. Con cũng không cần lo lắng nhiều, nếu như con không yên tâm thì cô bảo Thôi Bình đi bệnh viện với chú Lý kiểm tra cẩn thận một chút. Phải biết, con là một cô gái, rốt cuộc có chút không tiện." Lý Ngọc Nhu vừa nói xong vừa nháy nháy mắt đối với người đàn ông bên cạnh. "Chú Lý, không bằng cháu cùng đi với chú được rồi. Như Tuyết, con ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với cô con, chuyện còn lại giao cho dượng được rồi. Không phải là ngay cả dượng cũng không tin nổi chứ?"
Lý Kính Đào không có hứng thú gì đối với những chuyện này, chuyện khổ sở nhất trên đời chính là biết người trong lòng mình lại có liên hệ máu mủ với mình, là em họ của mình. Lý Như Tuyết là cô gái đầu tiên anh thích, vì Lý Như Tuyết mà mình lựa chọn chia tay với nữ sinh thanh mai trúc mã nhưng đổi lấy lại là tin tức Lý Như Tuyết xuất ngoại.
Lúc ở nước ngoài, mình thông qua Tĩnh Xu lấy được điện thoại của đối phương. Trong khoảng thời gian tha hương nơi đất khách quê người này, mỗi ngày mình đều nhín chút thời gian trò chuyện với cô. Ở Lý Kính Đào thoạt nhìn, trong điện thoại giọng nói Lý Như Tuyết đối với mình rất là thân mật, anh chỉ chờ lúc Như Tuyết trở về nước sẽ thổ lộ với cô, hai người sẽ thật sự cùng một chỗ. Vốn đã kế hoạch hết thảy xong xuôi, nhưng ông trời lại trêu đùa anh như thế, Như Tuyết vậy mà là em họ của anh, Lý Kính Đào đã không nhớ được cảm nhận bản thân là gì vào ngày biết tin tức này.
Duy nhất nhớ được là anh chỉ cảm thấy thân thể cả người giống như rơi vào trong ao băng, thân thể không thể nhúc nhích, không cảm thấy bất kỳ ấm áp nào. Chuyện mình và Lý Như Tuyết, Lý Kính Đào cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào, chuyện chia tay với cô trước đó, mẹ vẫn luôn không thể nào hiểu được và tha thứ, cũng có thành kiến đối với đầu sỏ gây nên kia. Kính Đào sợ Như Tuyết vì vậy mà bị mẹ gây khó khăn, chỉ định bụng đợi đến lúc chính thức đi chung với Như Tuyết, tìm thêm một cơ hội thích hợp nói rõ quan hệ của hai người với mọi người.
Lý Kính Đào đã kế hoạch thỏa đáng hết thảy tương lai, so sánh với mẹ, anh không có dã tâm lớn như vậy. Anh chỉ hy vọng có thể hạnh phúc ngọt ngào ở chung với người trong lòng cả đời, nhưng hôm nay chút nguyện vọng kia cũng đã trở thành mong mỏi quá lớn. Sau khi Như Tuyết về nước thì không còn liên lạc với mình, đến lúc sau này biết thân phận Như Tuyết, anh gọi từng cú điện thoại một qua, nhưng hoàn toàn không có ai nghe, càng về sau lại phát hiện số này đã bỏ đi rồi.
Như Tuyết, tại sao lại như vậy? Kính Đào đã từng không từ bỏ ý định đến nhà Như Tuyết hi vọng nói rõ ràng với đối phương. Nhưng khi đến cửa nhà Như Tuyết, nghĩ đến thân thế hai người bọn họ, những lời đó lại không biết phải mở miệng như thế nào. Nói nhiều hơn nữa có tác dụng gì, cũng chỉ là rõ ràng khiến hai người khó xử. Như Tuyết lương thiện như vậy, nhất định cũng rất đau lòng khi làm ra quyết định này, một cô gái như cô đã chịu đựng quá nhiều, mình cần gì phải đi làm chuyện khiến cô đau khổ nữa.
Cách ngoài cửa sổ, Kính Đào nhìn từ xa thấy Như Tuyết dựa vào ở ban công, mặt mũi hốc hác. Kính Đào không biết đứng ở nơi đó bao lâu, cho đến đêm đã tối, mới lưu luyến không nỡ rời khỏi. Sau đó, Kính Đào cố ý khống chế mình, không để cho mình và Như Tuyết xuất hiện ở cùng một nơi, anh không dám gặp Như Tuyết, sợ mình không khống chế được, khiến tất cả cố gắng của cô đều uổng phí. Hôm nay, anh cũng không muốn tới, nhưng anh thật sự chỉ muốn nhìn Như Tuyết một cái, chỉ liếc mắt thấy cô bình an, là bản thân thấy đủ rồi.
Nghĩ đến mẹ nói Như Tuyết bị người bắt cóc, tuy rằng biết Như Tuyết không có gì đáng ngại từ trong miệng mẹ, nhưng anh lại chỉ cảm thấy cả trái tim đều nâng lên, hoàn toàn không biết phải làm những gì. Tránh né những ngày qua, anh đã hoàn toàn mất đi liên lạc với Như Tuyết, mà hôm nay là cơ hội duy nhất có thể gặp Như Tuyết, đương nhiên Kính Đào sẽ không bỏ qua.
Từ khoảnh khắc thấy Lý Như Tuyết đi tới kia, ánh mắt của Kính Đào đã không thể rời khỏi trên người của Như Tuyết nữa, tham lam mà ngắm nhìn giai nhân (người đẹp) trước mắt, hận không thể đều khắc thật sâu một cái nhăn mày một nụ cười của giai nhân vào trong đầu. Bây giờ thấy mẹ mở miệng làm khó Như Tuyết, khi thấy vẻ mặt Như Tuyết thật giống như sắp khóc lên, Kính Đào chỉ cảm thấy cả trái tim cũng sắp nát rồi.
"Chị cả, chị đừng làm khó con bé. Như Tuyết, nếu thân thể ông nội con không thoải mái, trước hết con với ông nội con đi khám bác sĩ. Đây là điện thoại di động của cô, nếu như con có chuyện thì nói với cô, cô còn có một chút mặt mũi ở chỗ này." Lý Ngọc Lam thấy chuyện đã bế tắc đến mức này, mở miệng vừa giải vây cho Như Tuyết, vừa trao đổi số điện thoại di động của hai người.
"Sao ông còn đứng ngốc ở nơi đó, không bằng đồ bỏ đi." Những năm gần đây ở dưới sự áp bức của vợ con, chồng Ngọc Nhu đã sớm không có sức mạnh gì, trước mắt thấy rành mạch Ngọc Lam mở miệng còn lợi hại hơn vợ mình, trang@d#d#l#q#d@bubble đương nhiên cũng không dám kiên trì tiếp, chỉ có thể nhìn Lý Bách Niên cứ dẫn theo Lý Như Tuyết rời đi như vậy. Lý Ngọc Nhu nhìn hai người rời đi, lại nhìn một chút ông chồng sau khi nghe được lời Lý Ngọc Lam nói thì cản cũng không dám cản, cũng không kiềm nén tức giận được nữa, trực tiếp phát tác về phía ông chồng. Người đàn ông có lẽ đã quen với cơn tức giận của người phụ nữ, chỉ là trầm mặc đứng ở một bên, cho dù vợ mình càng không ngừng oán giận quở trách ở nơi đó.
Lý Kính Đào có chút may mắn Như Tuyết vừa mới rời khỏi nơi này, không để cho cô thấy một màn mất mặt như vậy. Có gia đình như vậy, cha mẹ như vậy là nỗi nhục của anh, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, tại sao mẹ không thể thu lại tính tình, tao nhã giống như cô hai vậy, mà không phải như bây giờ, để cho mọi người đều có ánh mắt khác thường nhìn người một nhà bọn họ.
Lý Kính Đào đã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Như Tuyết đã đi rồi, anh cũng muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút sau này phải làm như thế nào. Anh vốn cho rằng mình có thể để xuống, nhưng bây giờ trong nháy mắt thấy Như Tuyết, tự mình biết những thứ kia cũng chỉ là lời nói dối. Mình vốn không bỏ được Như Tuyết. Mình không thể không có cô. Anh em họ lại được coi là cái gì? Chỉ cần yêu thương lẫn nhau, bọn họ có thể đến chỗ không ai nhận ra bọn họ, bọn họ có thể không cần con cái, vậy thì bọn họ cũng có thể hạnh phúc ở chung một chỗ cả đời.
Vào khoảnh khắc này, Lý Kính Đào làm ra một quyết định, anh muốn lập tức đi tìm Như Tuyết, nói rõ ràng quyết định của mình với Như Tuyết, chắc Như Tuyết cũng sẽ vui mừng. Nghĩ đến hôm nay ánh mắt Như Tuyết tránh né khi đối mặt mình, Kính Đào đã có chút không thể chờ đợi được nữa.
"Như Tuyết, di chúc hôm nay có vấn đề, bắt cóc con vốn là không thoát khỏi quan hệ với người của nhà họ Lý. Hiện tại, con lại bị những người này giám sát. Tuy trên di chúc nói sau này chờ con kết hôn thì có thể chính thức thừa kế di sản, nhưng làm sao những người này có thể để cho con kết hôn dễ dàng như vậy, bọn họ nhất định sẽ sử dụng rất nhiều thủ đoạn để phản đối. Những người của nhà họ Lý này quá độc ác."
Ngồi trên xe, Lý Bách Niên thở dài, "Như Tuyết đều là ông nội không hề có tác dụng, không tìm được chỗ không ổn của phần di chúc kia, mới để cho những người đó chiếm lợi thế, chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận như vậy. Ông nội nhất định sẽ đòi ra một sự công bằng cho con." Lý Như Tuyết nhìn bộ dáng Lý Bách Niên lo nghĩ vì mình, ngoài mặt rất là cảm động, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Xét đến cùng, những người này đều là cá mè một lứa, đều nhìn trúng tài sản của mình.
Vốn mình còn lo lắng những tài sản này đến trên tay lão cáo già này, mình phải làm sao đoạt lại từ trên tay ông ta. Nhưng bây giờ rốt cuộc lại không cần lo lắng vấn đề này, lão cáo già này sẽ càng cố gắng giúp mình tranh đoạt những thứ này hơn mình, mà cô chỉ cần ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Đợi đến sau khi mọi chuyện yên ổn, mình sẽ đăng ký kết hôn với Lục Sinh, là có thể tiếp nhận toàn bộ những di sản này.
"Ông nội, Như Tuyết cũng không hiểu những chuyện này, chính là xin nhờ ông nội. Mấy ngày nay, ông nội cũng mệt mỏi rồi, đều là chuyện Như Tuyết khiến ông nội nhọc lòng."
"Con bé ngốc này, con là cháu gái của ông, tự nhiên ông sẽ không để cho con thua thiệt, chuyện còn lại giao cho ông nội được rồi. Hai ngày nay, con nghỉ ngơi thật tốt, ông nội sẽ sắp xếp chuyện kế tiếp. Hôm nay, không bằng Như Tuyết với ông nội cùng nhau ăn cơm, ông đã dặn dò má Lý đi làm món ăn con thích nhất."
"Con vốn cũng định ở cùng ông nội mấy ngày. Mấy ngày này, con sẽ chăm sóc ông nội thật tốt." Bên trong buồng xe không đề cập tới suy nghĩ trong thầm kín của hai người, ngoài mặt hai ông cháu quả thật vô cùng chặt chẽ.
"Thiếu gia Kính Đào, ngài muốn tìm tiểu thư của chúng tôi, vậy xin ngài chờ một chút, tôi đi lên lầu nói cho tiểu thư chúng tôi biết, thiếu gia Kính Đào ngài đã tới." Mở cửa, má Lý thấy Kính Đào ngoài cửa, có chút chần chờ, mới nghênh đón Kính Đào vào.
"Làm phiền bà." Dựa vào một cỗ kích động, gõ cửa nhà Như Tuyết, hiện tại ngồi ở trong phòng khách, nghĩ đến đối chất giữa mẹ và ông nội Như Tuyết trước đó, Kính Đào có chút đứng ngồi không yên, ở trong đầu suy nghĩ phải giải thích với Như Tuyết như thế nào.
"Lý Kính Đào lại tới nhà chúng ta. Đây cũng là kỳ quái, bà không nên để Như Tuyết xuống lầu, nó hơi mệt, tôi đi gặp cậu ta được rồi." Trong phòng sách, Lý Bách Niên nghe được lời má Lý nói, cũng có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút, định tự mình đi hỏi một chút hư thật Lý Kính Đào này trước.
"Không thể nào, làm sao chủ tịch có thể sẽ giao người giám hộ cho những người khác? Trước đó, chủ tịch không phải nói như vậy. Luật sư Hàn, tôi có sự nghi ngờ đối với tính chân thật của phần di chúc này, tôi tuyệt đối không tin tưởng đây là ý của chủ tịch."
Và so sánh với sự kinh ngạc của những người khác, không thể tiếp nhận sự thật này nhất chính là Lý Bách Niên. Cho dù Lý Bách Niên đã là con cáo già cũng không cách nào tiếp nhận sự thật từ trên trời rơi xuống đất này. Đây tuyệt đối không phải là thật! Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lý Bách Niên nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng đã biết đây chính là thật.
Lý Vạn Sơn là tính tình gì thì mình hiểu rõ cực kỳ, vốn cũng nghĩ tới Lý Vạn Sơn nhất định sẽ để lại hậu chiêu gì, chẳng qua không ngờ ngoài mặt Lý Vạn Sơn đối với mình tin tưởng rất nhiều, nhưng sau khi chết thì hoàn toàn vứt bỏ ông. Lý Như Tuyết cũng không ngờ đến chuyện sẽ là dạng này. Có điều cô là con cháu, lúc này cũng không tiện nói gì, chỉ là mặc cho Lý Bách Niên ra mặt.
"Lý lão tiên sinh, đây là nội dung di chúc. Nếu như ông không tin tưởng thì tôi cũng không có cách nào. Nếu ông nghi ngờ, đây là bản sao, tự ông có thể tìm người giám định. Không chỉ vị Lý lão tiên sinh này, hay là mấy vị tiên sinh phu nhân tại đây, nếu như có nghi ngờ đối với nội dung di chúc, cũng có thể dùng phương tiện luật pháp để đòi hỏi công bằng cho mình.
Đây là quyền lợi của các vị, trách nhiệm của tôi chỉ là công bố ra di chúc của ông cụ Lý, về phần nội dung trên di chúc là gì, việc này không có bất kỳ quan hệ lợi ích gì với tôi." Charles cũng không sợ Lý Bách Niên phát hiện kỳ lạ phía trên này, dựa theo cá tính của ông đương nhiên phải xử lý thỏa đáng hết thảy mọi chi tiết nhỏ.
"Tôi không có ý kiến gì đối với phần di chúc này, mọi người thì sao?" Lý Kiến Nghiệp là người được lợi, đương nhiên sẽ không phản đối, mở miệng hỏi về phía mấy người kia.
"Nếu đây là ý của cha, tôi cũng không có ý kiến. Như Tuyết, về sau cô sẽ chăm sóc con thật tốt. Cha giao con cho cô chăm sóc, không bằng chờ ít ngày nữa Như Tuyết hãy dời đến chỗ cô. Cô dọn dẹp căn phòng cho con rồi, vừa vặn làm bạn với Tĩnh Quân." Lý Ngọc Lam đã sớm biết nội dung di chúc, tiến lên vài bước đi tới bên cạnh Lý Như Tuyết, kéo tay Lý Như Tuyết đến trên ghế sa lon bên cạnh, mở miệng dò hỏi.
"Em út, em lại muốn làm cái gì? Cha đã giao cô bé này cho hai chúng ta, em đừng hòng một mình chiếm tiện nghi. Dù cho muốn dọn nhà, lớn nhỏ có thứ tự, cũng phải chuyển đến chỗ của chị mới đúng." Lý Ngọc Nhu vừa thấy hành động của Lý Ngọc Lam, trừng mắt nhìn hai người nắm tay nhau, giọng nói tiết lộ ra mấy phần âm u lạnh lẽo.
Chuyện đã đến nơi này, bà cũng không tính là một người thua thiệt nhất, Lý Ngọc Nhu cũng không mong muốn gây cái gì nữa. Mà thấy ba người tỏ thái độ, tuy Lý Thủ Thành cảm giác trong này có chút kỳ lạ, cũng cảm thấy không công bằng, có điều một mình, mẹ lại ở nơi đó. Lý Thủ Thành nghĩ đến nội dung mẹ gọi điện thoại tới cho ông mấy ngày trước đây, mặc dù trong lòng không cam tâm, rốt cuộc chấp nhận nội dung phần di chúc này.
Lại như vậy, cũng chỉ còn sót lại một mình Lý Bách Niên, mà Lý Bách Niên không có bất kỳ quan hệ gì với di chúc, ông muốn tiến hành nội dung bước kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào Lý Như Tuyết ngồi ở bên cạnh Lý Ngọc Lam.
"Như Tuyết, ông nội có chút không thoải mái, con cùng với ông nội đi về trước."
"Ông nội, ông không thoải mái. Có phải nhức đầu hay không? Thật xin lỗi các vị, chúng tôi đi trước. Ông nội lớn tuổi, thân thể không được tốt lắm, hôm nay có thể mệt mỏi rồi." Mặc dù biết rõ Lý Bách Niên chỉ là mượn cớ, muốn mình rời đi theo, nhưng Lý Như Tuyết cũng cố ý làm bộ như cái gì cũng không nhìn ra được, theo ý Lý Bách Niên, đứng dậy từ bên cạnh Lý Ngọc Lam, đi nhanh mấy bước đỡ Lý Bách Niên, gương mặt lo lắng.
"Chú Lý, chú lớn tuổi rồi, cũng không cần vất vả như vậy. Sau này, chuyện của cô bé Như Tuyết này giao cho chúng cháu là tốt rồi, rốt cuộc chúng cháu mới là người thân cùng huyết thống của Như Tuyết. Nếu thân thể không thoải mái, không bằng đi bệnh viện xem một chút. Tuyệt đối không nên giấu bệnh sợ thầy, phải biết người già dễ dàng nhất chính là xảy ra ngoài ý muốn, có chuyện gì không hay xuất hiện, vậy thì thật là hỏng bét."
Lần trước cãi vả với Lý Bách Niên ở trong bệnh viện, Lý Ngọc Nhu đã hoàn toàn xé ra ngụy trang mặt ngoài với Lý Bách Niên, bây giờ thấy Lý Bách Niên lại muốn giở thủ đoạn, đứng dậy ngăn cản hai người.
"Như Tuyết, di chúc của cha đã nói rất rõ ràng, sau này con là cần hai chúng ta làm người giám hộ của con. Thân thể chú Lý không tốt, đương nhiên có người nhà của chú ấy chăm sóc. Con cũng không cần lo lắng nhiều, nếu như con không yên tâm thì cô bảo Thôi Bình đi bệnh viện với chú Lý kiểm tra cẩn thận một chút. Phải biết, con là một cô gái, rốt cuộc có chút không tiện." Lý Ngọc Nhu vừa nói xong vừa nháy nháy mắt đối với người đàn ông bên cạnh. "Chú Lý, không bằng cháu cùng đi với chú được rồi. Như Tuyết, con ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với cô con, chuyện còn lại giao cho dượng được rồi. Không phải là ngay cả dượng cũng không tin nổi chứ?"
Lý Kính Đào không có hứng thú gì đối với những chuyện này, chuyện khổ sở nhất trên đời chính là biết người trong lòng mình lại có liên hệ máu mủ với mình, là em họ của mình. Lý Như Tuyết là cô gái đầu tiên anh thích, vì Lý Như Tuyết mà mình lựa chọn chia tay với nữ sinh thanh mai trúc mã nhưng đổi lấy lại là tin tức Lý Như Tuyết xuất ngoại.
Lúc ở nước ngoài, mình thông qua Tĩnh Xu lấy được điện thoại của đối phương. Trong khoảng thời gian tha hương nơi đất khách quê người này, mỗi ngày mình đều nhín chút thời gian trò chuyện với cô. Ở Lý Kính Đào thoạt nhìn, trong điện thoại giọng nói Lý Như Tuyết đối với mình rất là thân mật, anh chỉ chờ lúc Như Tuyết trở về nước sẽ thổ lộ với cô, hai người sẽ thật sự cùng một chỗ. Vốn đã kế hoạch hết thảy xong xuôi, nhưng ông trời lại trêu đùa anh như thế, Như Tuyết vậy mà là em họ của anh, Lý Kính Đào đã không nhớ được cảm nhận bản thân là gì vào ngày biết tin tức này.
Duy nhất nhớ được là anh chỉ cảm thấy thân thể cả người giống như rơi vào trong ao băng, thân thể không thể nhúc nhích, không cảm thấy bất kỳ ấm áp nào. Chuyện mình và Lý Như Tuyết, Lý Kính Đào cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào, chuyện chia tay với cô trước đó, mẹ vẫn luôn không thể nào hiểu được và tha thứ, cũng có thành kiến đối với đầu sỏ gây nên kia. Kính Đào sợ Như Tuyết vì vậy mà bị mẹ gây khó khăn, chỉ định bụng đợi đến lúc chính thức đi chung với Như Tuyết, tìm thêm một cơ hội thích hợp nói rõ quan hệ của hai người với mọi người.
Lý Kính Đào đã kế hoạch thỏa đáng hết thảy tương lai, so sánh với mẹ, anh không có dã tâm lớn như vậy. Anh chỉ hy vọng có thể hạnh phúc ngọt ngào ở chung với người trong lòng cả đời, nhưng hôm nay chút nguyện vọng kia cũng đã trở thành mong mỏi quá lớn. Sau khi Như Tuyết về nước thì không còn liên lạc với mình, đến lúc sau này biết thân phận Như Tuyết, anh gọi từng cú điện thoại một qua, nhưng hoàn toàn không có ai nghe, càng về sau lại phát hiện số này đã bỏ đi rồi.
Như Tuyết, tại sao lại như vậy? Kính Đào đã từng không từ bỏ ý định đến nhà Như Tuyết hi vọng nói rõ ràng với đối phương. Nhưng khi đến cửa nhà Như Tuyết, nghĩ đến thân thế hai người bọn họ, những lời đó lại không biết phải mở miệng như thế nào. Nói nhiều hơn nữa có tác dụng gì, cũng chỉ là rõ ràng khiến hai người khó xử. Như Tuyết lương thiện như vậy, nhất định cũng rất đau lòng khi làm ra quyết định này, một cô gái như cô đã chịu đựng quá nhiều, mình cần gì phải đi làm chuyện khiến cô đau khổ nữa.
Cách ngoài cửa sổ, Kính Đào nhìn từ xa thấy Như Tuyết dựa vào ở ban công, mặt mũi hốc hác. Kính Đào không biết đứng ở nơi đó bao lâu, cho đến đêm đã tối, mới lưu luyến không nỡ rời khỏi. Sau đó, Kính Đào cố ý khống chế mình, không để cho mình và Như Tuyết xuất hiện ở cùng một nơi, anh không dám gặp Như Tuyết, sợ mình không khống chế được, khiến tất cả cố gắng của cô đều uổng phí. Hôm nay, anh cũng không muốn tới, nhưng anh thật sự chỉ muốn nhìn Như Tuyết một cái, chỉ liếc mắt thấy cô bình an, là bản thân thấy đủ rồi.
Nghĩ đến mẹ nói Như Tuyết bị người bắt cóc, tuy rằng biết Như Tuyết không có gì đáng ngại từ trong miệng mẹ, nhưng anh lại chỉ cảm thấy cả trái tim đều nâng lên, hoàn toàn không biết phải làm những gì. Tránh né những ngày qua, anh đã hoàn toàn mất đi liên lạc với Như Tuyết, mà hôm nay là cơ hội duy nhất có thể gặp Như Tuyết, đương nhiên Kính Đào sẽ không bỏ qua.
Từ khoảnh khắc thấy Lý Như Tuyết đi tới kia, ánh mắt của Kính Đào đã không thể rời khỏi trên người của Như Tuyết nữa, tham lam mà ngắm nhìn giai nhân (người đẹp) trước mắt, hận không thể đều khắc thật sâu một cái nhăn mày một nụ cười của giai nhân vào trong đầu. Bây giờ thấy mẹ mở miệng làm khó Như Tuyết, khi thấy vẻ mặt Như Tuyết thật giống như sắp khóc lên, Kính Đào chỉ cảm thấy cả trái tim cũng sắp nát rồi.
"Chị cả, chị đừng làm khó con bé. Như Tuyết, nếu thân thể ông nội con không thoải mái, trước hết con với ông nội con đi khám bác sĩ. Đây là điện thoại di động của cô, nếu như con có chuyện thì nói với cô, cô còn có một chút mặt mũi ở chỗ này." Lý Ngọc Lam thấy chuyện đã bế tắc đến mức này, mở miệng vừa giải vây cho Như Tuyết, vừa trao đổi số điện thoại di động của hai người.
"Sao ông còn đứng ngốc ở nơi đó, không bằng đồ bỏ đi." Những năm gần đây ở dưới sự áp bức của vợ con, chồng Ngọc Nhu đã sớm không có sức mạnh gì, trước mắt thấy rành mạch Ngọc Lam mở miệng còn lợi hại hơn vợ mình, trang@d#d#l#q#d@bubble đương nhiên cũng không dám kiên trì tiếp, chỉ có thể nhìn Lý Bách Niên cứ dẫn theo Lý Như Tuyết rời đi như vậy. Lý Ngọc Nhu nhìn hai người rời đi, lại nhìn một chút ông chồng sau khi nghe được lời Lý Ngọc Lam nói thì cản cũng không dám cản, cũng không kiềm nén tức giận được nữa, trực tiếp phát tác về phía ông chồng. Người đàn ông có lẽ đã quen với cơn tức giận của người phụ nữ, chỉ là trầm mặc đứng ở một bên, cho dù vợ mình càng không ngừng oán giận quở trách ở nơi đó.
Lý Kính Đào có chút may mắn Như Tuyết vừa mới rời khỏi nơi này, không để cho cô thấy một màn mất mặt như vậy. Có gia đình như vậy, cha mẹ như vậy là nỗi nhục của anh, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, tại sao mẹ không thể thu lại tính tình, tao nhã giống như cô hai vậy, mà không phải như bây giờ, để cho mọi người đều có ánh mắt khác thường nhìn người một nhà bọn họ.
Lý Kính Đào đã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Như Tuyết đã đi rồi, anh cũng muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút sau này phải làm như thế nào. Anh vốn cho rằng mình có thể để xuống, nhưng bây giờ trong nháy mắt thấy Như Tuyết, tự mình biết những thứ kia cũng chỉ là lời nói dối. Mình vốn không bỏ được Như Tuyết. Mình không thể không có cô. Anh em họ lại được coi là cái gì? Chỉ cần yêu thương lẫn nhau, bọn họ có thể đến chỗ không ai nhận ra bọn họ, bọn họ có thể không cần con cái, vậy thì bọn họ cũng có thể hạnh phúc ở chung một chỗ cả đời.
Vào khoảnh khắc này, Lý Kính Đào làm ra một quyết định, anh muốn lập tức đi tìm Như Tuyết, nói rõ ràng quyết định của mình với Như Tuyết, chắc Như Tuyết cũng sẽ vui mừng. Nghĩ đến hôm nay ánh mắt Như Tuyết tránh né khi đối mặt mình, Kính Đào đã có chút không thể chờ đợi được nữa.
"Như Tuyết, di chúc hôm nay có vấn đề, bắt cóc con vốn là không thoát khỏi quan hệ với người của nhà họ Lý. Hiện tại, con lại bị những người này giám sát. Tuy trên di chúc nói sau này chờ con kết hôn thì có thể chính thức thừa kế di sản, nhưng làm sao những người này có thể để cho con kết hôn dễ dàng như vậy, bọn họ nhất định sẽ sử dụng rất nhiều thủ đoạn để phản đối. Những người của nhà họ Lý này quá độc ác."
Ngồi trên xe, Lý Bách Niên thở dài, "Như Tuyết đều là ông nội không hề có tác dụng, không tìm được chỗ không ổn của phần di chúc kia, mới để cho những người đó chiếm lợi thế, chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận như vậy. Ông nội nhất định sẽ đòi ra một sự công bằng cho con." Lý Như Tuyết nhìn bộ dáng Lý Bách Niên lo nghĩ vì mình, ngoài mặt rất là cảm động, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Xét đến cùng, những người này đều là cá mè một lứa, đều nhìn trúng tài sản của mình.
Vốn mình còn lo lắng những tài sản này đến trên tay lão cáo già này, mình phải làm sao đoạt lại từ trên tay ông ta. Nhưng bây giờ rốt cuộc lại không cần lo lắng vấn đề này, lão cáo già này sẽ càng cố gắng giúp mình tranh đoạt những thứ này hơn mình, mà cô chỉ cần ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Đợi đến sau khi mọi chuyện yên ổn, mình sẽ đăng ký kết hôn với Lục Sinh, là có thể tiếp nhận toàn bộ những di sản này.
"Ông nội, Như Tuyết cũng không hiểu những chuyện này, chính là xin nhờ ông nội. Mấy ngày nay, ông nội cũng mệt mỏi rồi, đều là chuyện Như Tuyết khiến ông nội nhọc lòng."
"Con bé ngốc này, con là cháu gái của ông, tự nhiên ông sẽ không để cho con thua thiệt, chuyện còn lại giao cho ông nội được rồi. Hai ngày nay, con nghỉ ngơi thật tốt, ông nội sẽ sắp xếp chuyện kế tiếp. Hôm nay, không bằng Như Tuyết với ông nội cùng nhau ăn cơm, ông đã dặn dò má Lý đi làm món ăn con thích nhất."
"Con vốn cũng định ở cùng ông nội mấy ngày. Mấy ngày này, con sẽ chăm sóc ông nội thật tốt." Bên trong buồng xe không đề cập tới suy nghĩ trong thầm kín của hai người, ngoài mặt hai ông cháu quả thật vô cùng chặt chẽ.
"Thiếu gia Kính Đào, ngài muốn tìm tiểu thư của chúng tôi, vậy xin ngài chờ một chút, tôi đi lên lầu nói cho tiểu thư chúng tôi biết, thiếu gia Kính Đào ngài đã tới." Mở cửa, má Lý thấy Kính Đào ngoài cửa, có chút chần chờ, mới nghênh đón Kính Đào vào.
"Làm phiền bà." Dựa vào một cỗ kích động, gõ cửa nhà Như Tuyết, hiện tại ngồi ở trong phòng khách, nghĩ đến đối chất giữa mẹ và ông nội Như Tuyết trước đó, Kính Đào có chút đứng ngồi không yên, ở trong đầu suy nghĩ phải giải thích với Như Tuyết như thế nào.
"Lý Kính Đào lại tới nhà chúng ta. Đây cũng là kỳ quái, bà không nên để Như Tuyết xuống lầu, nó hơi mệt, tôi đi gặp cậu ta được rồi." Trong phòng sách, Lý Bách Niên nghe được lời má Lý nói, cũng có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút, định tự mình đi hỏi một chút hư thật Lý Kính Đào này trước.