Thông báo và ngoại truyện.
À, thực ra đây chỉ là một chương thông báo thôi :v Vì có việc quan trọng nên tác giả sẽ nghỉ quay hai tuần, tất nhiên sẽ không drop luôn để các độc giả đã nhảy hố sẽ rơi xuống vực sâu hun hút đâu ạ =)))) Hi vọng những ai đang theo dõi truyện đừng say goodbye nhé =((((
Để các bạn không quá nhàm với chương này, mình sẽ viết một số ngoại truyện nhỏ, hi vọng mọi người sẽ thích.
À, đây đều là ngoại truyện viết khi Ngân nghiệt ngã nhà chúng ta đã được phong vương, phong hào "Đoan" nhé :v
______________________________________
Ngoại truyện nhỏ : Một ngày ở Vương phủ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Mặc Triêu Ngân khoan khoái ngồi phơi nắng trong sân đọc sách, hơn nữa còn lôi kéo Vệ Cơ Anh tới phơi nắng cùng. Vệ Cơ Anh nằm trên trường kỉ bên cạnh hắn một lúc, cảm thấy ánh nắng mặt trời đã ngày càng gắt hơn, vì vậy nàng rời khỏi ghế, định quay trở về phòng.
"Nàng đi đâu vậy?" Mặc Triêu Ngân thấy nàng định rời đi, lấy tay níu vạt áo thê tử lại. "Nàng định vào nhà sao, da còn chưa thành màu đen mà?"
"Buông tay!" Vị thê tử nào đó cau chặt mày, thái dương giật giật. "Ta muốn về phòng! Chàng thích đen thì tự mà đen một mình đi!"
Ai ngờ, Đoan Vương đại lão gia dẩu môi: "Không phải đã từng nói có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu sao? Sao có da không thể đen cùng nhau vậy?"
"..." Vệ Cơ Anh rất muốn bẻ quặt cái mỏ đang dẩu ra cong tớn kia, cuối cùng vẫn vô cảm bỏ qua kẻ điên này, phất tay áo đi qua.
Nhưng mà, chưa kịp để nàng phóng khoáng phất tay áo xong, Mặc Triêu Ngân đã nhanh như cắt đứng dậy, hệ lụy là bàn tay đang níu vạt áo của hắn thúc mạnh vào ngực nàng một cái.
Vệ Cơ Anh: "..."
Đoan Vương gia sau khi hoàn hồn, nhìn nàng vô tội nói: "Xin lỗi, Cơ Anh...ta động vào xương sườn của nàng mạnh quá phải không?"
"..."
"Mặc Triêu Ngân." Vệ Cơ Anh bình tĩnh lên tiếng. "Đó không phải là xương sườn, đó là ngực ta."
"..."
"..."
..............
.......
.....
...
..
Chiều hôm đó, trên dưới Đoan Vương phủ loan tin Vương gia bị mất tích.
Ngoại truyện nhỏ : Nên tặng cái gì?
Bây giờ đã gần đến ngày lễ Thất tịch, là ngày mà các đôi tình nhân sẽ thể hiện tình cảm với nhau, vì vậy Mặc Triêu Ngân rất mong chờ ngày này.
Hắn cực kỳ cực kỳ mong đợi món quà mà thê tử chuẩn bị cho hắn.
Vì vậy, hắn cả ngày sân si quấn lấy Vệ Cơ Anh, nhiều lần ra hiệu cho nàng làm quà tặng hắn.
Có lần, Vệ bom nguyên tử không nhịn được hỏi hắn: "Chàng có gì muốn nói với ta hả?"
Ngay lập tức nam nhân nào đó mặt đỏ tai hồng, e thẹn nửa ngày mới thốt ra hai chữ: "Thất Tịch."
Vệ Cơ Anh ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu: "Đã biết."
Hắn nghe nàng nói vậy, vui vẻ chạy đi, vài ngày sau cũng không quấn lấy nàng làm phiền nữa.
Hắn luôn thích những điều bất ngờ!
Rồi, ngày lễ Thất Tịch cũng đến, Vệ Cơ Anh sai người đem một chiếc khay chạm khắc tinh xảo, phía trên phủ kín lụa đỏ đưa tới phòng Mặc Triêu Ngân.
Tên này lúc đó vừa mới thượng triều trở về, nghe cung nhân báo lại đã rất vui vẻ, nhanh như chớp chạy về phòng, mắt sáng như đuốc khi nhìn thấy chiếc khay.
Vội vàng kéo tấm lụa đỏ xuống, hiện ra trước mắt Đoan Vương điện hạ là một chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác nằm ngay ngắn trên khay gỗ, chất liệu da trâu siêu bền siêu giãn kiếm chém không đứt, bên cạnh chiếc quần còn có một mẩu giấy đề chữ nắn nót:
"Qυầи ɭóŧ bảo vệ trinh tiết phu quân yêu dấu.
Nương tử hiền đức, Cơ Anh."
"..."
Ngoại truyện nhỏ : Giận dỗi!
Mặc Triêu Ngân hiện tại đang cùng nương tử nhà mình giận dỗi.
Vệ Cơ Anh thực sự đã quên lí do hắn giận mình là gì, bởi vì nàng sau nửa tháng mới phát hiện ra người nào đó đang cố tình tránh mặt mình.
Nhưng người này, giận dỗi là vậy mà tối nào cũng về phòng ngủ một cách đều đặn, quái gở vô cùng.
Hiện tại, hai người đang ở chung trên một chiếc giường.
"Triêu Ngân!" Vệ Cơ Anh lay lay cánh tay hắn, nhỏ giọng.
Mặc Triêu Ngân: "Hứ!"
Vệ Cơ Anh: "..." Hắn vừa mới "hứ" sao?
"Tha lỗi cho ta đi mà!" Sau cùng, nàng vẫn tiếp tục nhỏ giọng.
"Hừ!"
"Đừng giận nữa!"
"Hừ hừ!"
"Đừng giận!"
"Hừ hừ hừ!"
"Ta biết lỗi rồi! Ta không nên như vậy, càng không nên không để ý chàng nửa tháng."
"Hứ hừ hừ hừ!"
Vệ Cơ Anh: "..."
....
Nửa canh giờ sau, đêm hôm khuya khoắt, cả Đoan Vương phủ vô cùng ồn ào, nguyên nhân là ở trước cửa phòng của Vương gia và Vương phi.
"Cơ Anh! Cơ Anh! Ta biết sai rồi!"
"Sai cái đầu chàng ấy! Sao không hứ nữa đi?"
"Cơ Anh! Cho ta vào phòng đi! Ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi mà!"
"Lỗi cái đầu chàng, đứng ngoài mà hứ cho bầu trời mặt đất chim muông cây cỏ vi khuẩn nghe đi!"
"Bầu trời mặt đất chim muông cây cỏ vi khuẩn, hứ hứ hứ hứ!!! Cơ Anh, vậy đã được chưa?"
"..."
"Nương tử nương tử, tha lỗi cho ta nương tử!"
"..."
"Ngoài này lạnh lắm nương tử!"
"..."
"Hắt xì! Hắt xì!"
"Đến thư phòng lấy túi chườm nóng đi." Bỗng có tiếng Vệ Cơ Anh từ trong phòng nói vọng ra.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hai mắt sáng rỡ: "Nàng tha cho ta rồi hả?"
"Không, lấy được rồi thì ngủ lại đó luôn."
"..."
Ngoại truyện nhỏ : Tật xấu của Mặc Triêu Ngân.
Mặc Triêu Ngân kiêm chức Đoan Vương điện hạ, bề ngoài ngọc thụ lâm phong, nhân cách tốt đẹp, nhưng thực ra có một tật xấu, đó chính là mộng du.
Hơn nữa còn là mộng du có điều kiện.
Cái này đã được thê tử của hắn - Vệ Cơ Anh kiểm chứng rõ ràng.
Ngày nào, tháng nào, năm nào, dù hắn ban ngày ăn thịt hay ăn cá, uống nước hay ăn rau, ngủ bờ ngủ bụi chỗ nào đó thì ngày hôm sau vẫn xuất hiện đầy đủ tứ chi trên giường của nương tử mình.
Còn nữa, dường như trình độ mộng du của hắn ngày càng lợi hại.
Một ngày, hắn mộng du làm rơi ngọc quan búi tóc, mái tóc xinh đẹp mềm mại xõa dài bên gối.
Vệ Cơ Anh bị tóc hắn cọ đến ngứa hết cả mặt, vì thế gom hết tóc lại tết thành dây thừng cột vào đầu giường. Sáng mai hắn tỉnh lại, bản thân muốn ngồi dậy suýt nữa kéo trụi hết cả tóc.
Ngày thứ hai, Mặc Triêu Ngân cởi bỏ một lớp trung y, nửa đêm lạnh đến cong người tỉnh lại, đã thấy nương tử đem hết chăn của hắn đi cất rồi, bản thân nàng thì có chăn đắp riêng. Hỏi ra mới biết Vệ Cơ Anh tưởng hắn bị nóng, cởϊ áσ đắp chăn thì thật không tốt, vì vậy kiên quyết đem chăn cất đi.
Mặc Triêu Ngân lệ rơi thành dòng: "..." Nương tử chậm hiểu thần kinh thô là cảm giác thế nào? Và tại sao hắn lại ngủ luôn như vậy chứ?
______________________________________
Rất cảm ơn các độc giả yêu dấu đã giành thời gian đọc ngoại truyện nhỏ xàm xí này
Một lần nữa xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại trong thời gian tới