Ba ngày trôi qua, thoáng cái đã đến lúc đoàn sứ quân triều đình lên đường hồi kinh.
Ta lại được chứng kiến cái cảnh một đoàn nhân mã đông như kiến cỏ, đầu không nhịn được từng trận choáng váng.
Lại nói, Bách Lí Dật đã bị áp giải về kinh trước, mối lo lắng của ta mới có thể giảm nhẹ hơn một chút.
Nhưng mà, giảm nhẹ không có nghĩa là hết sạch hoàn toàn, bởi vì kịch tình tiếp theo đây thật khiến cho cái đầu vốn đau của ta như muốn vỡ tung ra.
Theo như kịch tình, thời điểm lên đường hồi kinh này sẽ xảy ra một chút biến động, biến động này hướng về ngược văn, và đối tượng bị ngược cũng chính là tiểu thụ của chúng ta - Mặc Triêu Ngân.
Theo đó, Mặc Triêu Ngân sau khi hoàn thành cứu trợ, lúc ấy cả người đều là thương bệnh nặng nề, nguyên do là trận ngược tâm ngược thân lần trước của tra công, cộng thêm thương thế nghiêm trọng lúc nạn dân nổi dậy bạo động, trên đường hồi triều liền bị ám vệ từ đâu tập kích. Tiểu thụ vì thương thế chưa lành nên chỉ gắng gượng chống đỡ, dù cho có binh sĩ đi cùng và Cẩn Huân võ nghệ cao cường cũng không địch nổi lại thú vui tao nhã thích ngược đãi của tác giả, cuối cùng hoa hoa lệ lệ bị trúng một tên độc. Sau cùng, đám ám vệ tập kích kia bị đẩy lùi, Mặc Triêu Ngân cũng hấp hối thoi thóp, may mắn có các vị Thái y theo cùng cấp tốc tìm một nơi dừng chân, sau đó tận tình cứu chữa mới may mắn không đi uống trà với lão Diêm Vương.
Lại nói về Vệ Cơ Anh, do kế hoạch thất bại, lại bị chuyện kia kích động đến choáng váng, nàng đã tự mình hồi kinh trước, ôm theo vết thương lòng cùng hận thù mãnh liệt như vậy rời đi.
Còn có, kịch tình ở đây rắc rối tại chỗ, tác giả không cho biết kẻ chủ mưu đằng sau trận tập kích kia là ai, đến cuối truyện vẫn chỉ là một ẩn số, giống như cái tình tiết này xảy ra chỉ để thêm gia vị cho món ngược thụ mỗi lúc một đậm đà hơn.
Trước lúc khởi hành hai ngày, ta cũng đã nói qua với Mặc Triêu Ngân về nguy cơ sắp tới, giải thích rõ lần này hắn thành công giải quyết nạn dịch, phong quang hồi triều sẽ dẫn tới đố kị ngập trời, tránh không khỏi có người hãm hại. Tiểu thụ nghe xong, hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định cải thiện phòng tuyến, thay đổi đội hình thành phòng thủ nghiêm ngặt, gia tăng số ám vệ điều tra vào đội ngũ bí mật hộ tống, nhưng ta vẫn không thể quá yên tâm.
Phải biết, sức mạnh của tác giả rất lớn rất mãnh liệt!
Quay trở lại hiện tại, ta khẽ đưa mắt nhìn sang tên thụ tinh thần sáng láng đang đứng ở bên cạnh mình, giật giật khóe miệng, cái số bị ngược cũng thật là thảm thiết! Kiếp trước chắc nợ tác giả ngập trời không trả nổi đây?!
Mặc Triêu Ngân thấy ta nhìn hắn đầy cảm khái, quay đầu hỏi: "Nàng sao vậy? Không muốn trở về sao?"
Không muốn trở về cái gì chứ? Mấy tháng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng chịu hết nổi rồi.
Ta thở dài một tiếng, đáp lại vẻ mặt thắc mắc trong sáng tinh khiết của tiểu thụ: "Muốn, thực sự rất muốn!"
Hôm nay trời đã có nắng, Mặc Triêu Ngân mặc một bộ trường bào, nhìn phiêu dật và nhẹ nhàng hơn trước. Nghe ta nói vậy, hắn cười rộ lên, so với ánh nắng giữa xuân và sương sớm đọng trên hoa cỏ còn muốn tinh khiết hơn vạn phần.
"Chúng ta cùng về." Mặc Triêu Ngân nhẹ giọng.
Ta thấy hắn như vậy, nhíu mày. Cho dù hiện tại hắn đang khỏe mạnh đứng trước mặt ta, nhưng không thể không đề phòng vạn nhất, mọi tình tiết trong kịch tình mà ta không tác động chắc chắn sẽ không thay đổi.
Vì vậy, ta khẩn thiết nói với tiểu thụ: "Về thì về, nhưng mà điện hạ...để đề phòng vạn nhất có thể bí mật phân thành hai đoàn đi về hai hướng không?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngẩn ra, sau đó sảng khoái cười vỗ vai ta trấn an: "Nàng quá lo nghĩ rồi! Có ta ở đây mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi!"
"Nhưng mà..." Ta nhíu mày càng chặt, cố gắng nói thêm. "Vẫn cứ là đề phòng vạn nhất đi!"
"Thực sự không cần phòng bị đến mức đó đâu!"
"Điện hạ!"
"Được rồi được rồi, bản điện hạ cùng nàng sẽ bình an về tới kinh thành." Mặc Triêu Ngân cau mày, vẻ mặt tự tin vừa rồi có vẻ hơi bị tổn thương. "Nàng sao vẫn không tin ta không thể bảo vệ được nàng chứ?"
"..." Ta không phải không tin ngươi không bảo vệ được ta, mà là không tin ngươi có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Nói rồi, không để ta thêm bớt được lời nào nữa, Mặc Triêu Ngân đã bước nhanh rời đi, sau đó nghênh ngang phi người lên ngựa. Ta thấy vậy chỉ biết thở dài, bản thân cũng nhờ Diệp Trúc và cung nhân dẫn lối vào xe ngựa.
Tuổi thiếu niên kiêu ngạo nổi loạn, có muốn quản cũng không quản nổi, chỉ mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Trời trong như ngọc, từng hồi gió mát khẽ thổi qua mành xe, khẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ta thấy Tổng đốc đang run rẩy mặc áo tù nhân, tay đeo xiềng xích nặng nề bị một đám binh sĩ áp giải về phía sau đoàn nhân mã, hai bên đường còn có rất nhiều dân chúng kính cẩn khom người, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ cảm kích.
Lão Tổng đốc này cứ tưởng thoát được một kiếp, lại không ngờ trước giờ phút mấu chốt Mặc Triêu Ngân bỗng ra lệnh cho người lục soát trên dưới phủ viện ông ta, lấy lí do là bị mất lệnh bài, cuối cùng tìm được rất nhiều rương vàng bạc hối lộ. Vậy là Trình đại nhân tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bị gán cho tội tham quan, cùng theo chúng ta về kinh xét xử.
Vài con ngựa dũng mãnh hí dài, tiếng vó ngựa và tiếng bước chân mạnh mẽ trộn lẫn, tiếng bánh xe khẽ lăn đều chuyển động, dân chúng xung quanh cúi rạp xuống tiễn biệt trong nỗi cảm kích rung trời, tất cả nhắc nhở cho ta biết đoàn người đã bắt đầu xuất phát.
Lại vén rèm xe, ta đã thấy được bóng lưng Mặc Triêu Ngân bạch y phiêu lãng, tiêu sái mà vững chãi ngồi trên yên ngựa, dẫn đầu đoàn người phong tao xuất chúng.
Hi vọng là không xảy ra chuyện gì!
Qua hai canh giờ sau, chúng ta đã cách Tây Khương khá xa, cùng kinh thành chỉ còn vài dặm đường nhỏ. Tâm thái đề phòng cùng sự lo lắng của ta chưa lúc nào buông lỏng, chưa đến được kinh thành thì chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.
Hiện tại, đoàn nhân mã đang băng qua một rừng cây, ta lại càng lo lắng hơn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi ướt đẫm. Rừng núi yên tĩnh, cây cối từng tầng như thế này luôn là chỗ mai phục lí tưởng.
Khu rừng này cây cối kề sát, cây nào cây nấy đều cao tám thước, tán cây rộng lớn xuề xòa khiến ánh sáng khó lòng chiếu xuống, vừa nhìn là biết ẩm thấp quanh năm, thành công tạo ra một bầu không khí âm u rợn người.
Qua một canh giờ sau, đoàn nhân mã cách bìa rừng ngày càng gần, tâm thái của ta đang dần buông lỏng hơn thì bỗng, ngoài xe ngựa đột ngột xuất hiện những tiếng xé gió lao tới, kèm theo đó là tiếng người ngựa hỗn loạn, sát ý thoáng chốc bao phủ xung quanh.
"Vút!" một tiếng, một mũi tên bén nhọn không báo trước bắn tới, thoáng một cái đã giắt ngay trước ấn đường của người phu xe, máu tươi bắn ra tung tóe, bắn lên cả thành xe. Người phu xe kia theo đó ngã rạp xuống, hai mắt trợn trắng, hơi thở tắt ngấm.
"Cơ Anh!"
Từ phía xa, ta nghe thấy tiếng Mặc Triêu Ngân thất thanh thét lớn.
Nhanh chóng đè nén hơi thở, ta lấy từ trong tay nải bên cạnh ra một thanh đoản kiếm, ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm dùng sức đến trắng bệch, đến rồi!
Mọi thứ xung quanh ngày càng trở nên hỗn loạn, Diệp Trúc từ bên ngoài vén rèm xe chui vào bên trong, sợ hãi run rẩy: "Nương nương, ngoài kia...có...có th...thích...khách!"
Ta kéo nàng lại gần sâu trong xe hơn, đóng hết tất cả các cửa xe lại. Thật may là khi mọi thứ xong xuôi mới có vài mũi tên bắn tới phía ngoài xe, đầu mũi tên chỉ có thể giắt vào thùng xe chứ không cách nào xuyên vào bên trong.
Diệp Trúc sợ đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngập nước mà không dám khóc ra. Ta hạ giọng an ủi nàng: "Được rồi, sẽ không sao cả."
Tiếng tên bắn xé gió liên tục, nhưng kỳ lạ là không thấy có mũi tên nào giắt vào thùng xe nữa. Trước chỗ ngồi của lão phu xe đã chết có tiếng người bước lên, tiếng binh khí giao nhau chói tai ngày một gần sát bên tai.
Đợi một lúc, tiếng động binh khí giao nhau khẽ lắng xuống, ta nghe có người gấp gáp gõ cửa thùng xe.
"Cơ Anh, nàng không sao chứ?" Ngoài kia truyền tới giọng nói khàn khàn của Mặc Triêu Ngân, lo lắng và run rẩy xen lẫn trong đó không cách nào che giấu.
Ta thở phào, điều chỉnh tâm tình trấn tĩnh trở lại, nói với hắn: "Chàng yên tâm, ta không sao."
"Nàng ngồi yên trong này, tuyệt đối đừng ra bên ngoài!" Mặc Triêu Ngân như trút được một gánh nặng lớn, hô hấp nhẹ nhàng hơn hẳn, trầm giọng căn dặn ta.
Ta chỉ biết gật đầu, trong lòng dần bình tĩnh lại.
"Ta biết rồi, chàng nhớ cẩn thận đấy!"
"Nàng yên tâm, tất cả đã có ta ở đây!" Bên ngoài truyền đến tiếng của tiểu thụ đầy kiên định, sau đó loáng thoáng được động tĩnh hắn phi thân rời đi, phía ngoài xe lại có thêm vài người đi tới kề cận nhưng không có động tác tấn công, cũng không có sát ý nồng đậm, đoán chừng là thuộc hạ của Mặc Triêu Ngân phái tới.
Ta tuy muốn giúp, nhưng thực sự không có máu làm hiệp nữ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, bởi vì ta hiểu rõ năng lực của bản thân có hạn. Bây giờ ta ngoài yên tĩnh ngồi lại đây thì chẳng thể làm được gì. Bản thân không biết võ công, ra bên ngoài chỉ có thể làm vướng bận tiểu thụ, có khi còn làm liên lụy hắn vì mình mà bị thương.
Diệp Trúc luôn luôn níu lấy vạt áo của ta, cả người che chắn trước ta, đôi mắt đẫm lệ nhưng quật cường kiên định. Ta thấy vậy, không đành lòng liền ôm lấy nàng, cảm nhận cả cơ thể nhỏ bé của nàng đang run rẩy.
"Nương nương!" Diệp Trúc tội nghiệp kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng vẫn như cũ rúc vào lòng ta, yếu ớt như một con mèo nhỏ.
Một lúc lâu sau, tiếng chém gϊếŧ cùng đao thương nhỏ dần rồi ngưng bặt, trái tim treo cao của ta vẫn chưa được thả xuống.
Mọi chuyện...ra sao rồi?
Bỗng, trước thùng xe lại có tiếng bước chân người dẫm lên, tay ta nắm chặt chuôi kiếm, hít thở ngày một khó khăn.
"Cơ Anh, là ta!" Tiếng Mặc Triêu Ngân truyền tới, vững vàng xen lẫn vui vẻ.
Ta nghe thấy vậy, vội vàng muốn tiến tới mở cửa thùng xe, không ngờ tên thụ đã nhanh hơn một bước, hắn vén cả rèm xe, kéo cả cửa lên, một thân bạch y nhiễm vài vết máu mờ nhạt cứ vậy xuất hiện trước mặt ta.
Mặc Triêu Ngân khom người vào bên trong khoang xe, vẻ mặt vốn đang vui cười không hiểu sao bỗng tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào ta và Diệp Trúc.
Ta bị hắn nhìn đến ớn lạnh cả người, chợt nhớ ra bản thân đang ôm lấy Diệp Trúc, theo như lễ nghi cổ đại mà nói thì chính là "không hợp quy tắc". Vì vậy, ta nhanh chóng lay lay Diệp Trúc đang ôm cứng lấy mình, nhẹ giọng: "Diệp Trúc, đã qua rồi!"
Diệp Trúc thấy ta lay nàng, đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra. Cuối cùng, chờ một lúc để bản thân tỉnh táo lại, nàng "á" một tiếng rồi vội vội vàng vàng rời khỏi người ta.
Mặc Triêu Ngân dường như không nhịn được nữa, mặt càng lúc càng đen phất tay với Diệp Trúc: "Xùy xùy, mau ra ngoài! Ra ngoài đi!"
Ta: "..."
Diệp Trúc vừa mới tỉnh táo lại: "..."
Chờ Diệp Trúc thu lại hồn phách, xiêu xiêu vẹo vẹo khom người ra khỏi xe ngựa, tên thụ kia vẫn chưa dẹp bỏ được sắc mặt thối hoắc, bĩu môi tiến tới chỗ ta.
Hắn tới trước mặt ta, ngồi sang một bên, cái miệng nói giọng không được tốt lắm: "Ta vất vả đối chiến chém gϊếŧ địch nhân để bảo hộ nàng. Còn nàng thì sao?"
Kìm nén khóe môi đang không ngừng co giật, ta cười gượng hai tiếng: "Ta làm sao?"
"Nàng chính là ngồi ở trong này...ôm ấp an ủi người khác!" Mặc Triêu Ngân bỗng chốc giãy nảy lên, phẫn nộ chỉ tay vào ta, run giọng.
Bình tĩnh! Đừng đánh chết hắn! Bình tĩnh!
Ta tự nhẩm trong đầu vài câu ngăn bản thân đừng một phát quật chết kẻ trước mắt, ngoài mặt khô khan giải thích: "Đó là Diệp Trúc! Nàng ấy vừa rồi sợ hãi như vậy, còn muốn dùng thân mình che cho ta, ta ôm nàng ấy một lúc cũng đâu có vấn đề gì?"
Tên thụ hỗn trướng khó chiều kia nghe ta giải thích xong, vẻ mặt ảm đạm dần, hắn phồng mang trợn mắt nhả ra một câu: "Nàng chưa an ủi ta như vậy bao giờ!"
Bình tĩnh! Đừng đánh chết rồi băm vằm hắn! Bình tĩnh!
"Ta thiếu lần an ủi chàng sao?" Ta bất lực nói. Cái kẻ này số lần uất ức với ta còn hơn cả số lần đến tháng của ta từ lúc xuyên qua tới giờ ấy.
Thật không hiểu nổi hắn là nam nhân hay ta là nam nhân nữa!
Ai ngờ, tên thụ kia bĩu môi càng sâu, nhỏ giọng ấm ức: "Nàng có chủ động ôm ta bao giờ đâu!"
Nói rồi, hắn giơ tay ra, mặt lộ vẻ đau đớn: "Nhìn này! Ta vì chắn tên cho nàng mà bị tên sượt qua rồi này!"
Hả? Tên bắn sượt qua?
Ta nhớ ra kịch tình có nói hắn bị tên độc bắn trúng. Nếu mũi tên tẩm độc dù sượt qua một chút cũng vô cùng nguy hiểm, vì vậy ta vội vàng ngồi thẳng dậy, bắt lấy cánh tay hắn lật qua lật lại, trong lòng bắt đầu nổi lên lo lắng.
Nhưng, kì lạ là, dù trên y phục trắng tinh của hắn có vết máu, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo nguyên vẹn, xem ra là máu của địch nhân trong lúc chém gϊếŧ bắn lên.
"Vết thương ở đâu?" Ta nhíu mày, ngẩng mặt hỏi hắn.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy xòe bàn tay trái ra, ngón trỏ tay phải lại chỉ chỉ đầu ngón giữa tay trái, nhỏ giọng nói:
"Đây này! Mũi tên sượt qua móng tay rồi!"
"..."
Bình...không, phải gϊếŧ! Nhất định phải gϊếŧ chết tên hỗn trướng này!
Một chưởng của Bách Lí Dật cứ thế đánh về phía ta, lực đạo mạnh mẽ sát phạt, mang theo sát khí cùng hận ý mãnh liệt.
Nhưng không ngờ, một bàn tay trắng nõn khác bỗng kịp thời đánh tới, ngăn trở một chưởng ác liệt kia của tra công, khiến hắn ta lùi ra sau vài bước.
Mặc Triêu Ngân cản xong chưởng này, thân mình cũng hơi chao đảo nghiêng về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Ta lộp bộp trong lòng, võ công của tiểu thụ không thể so với tra công, ngăn được một chưởng này xong có bị nội thương hay không?
Ta tiến lên đỡ lấy cánh tay của Mặc Triêu Ngân, thấp giọng: "Không sao chứ?"
"Không sao!" Mặc Triêu Ngân nhếch môi, cười cười tỏ ý hắn không có việc gì.
Bách Lí Dật trái lại trở nên ngơ ngẩn, ánh mắt thất vọng cùng không thể tin nổi mạnh mẽ bắn về phía tiểu thụ.
Ta thấy tình cảnh này có chút máu chó. Đây không phải là cái cảnh nam chính vì nữ phụ mà tổn thương nữ chính trong ngược văn quen thuộc sao?
Chậc, ta quả nhiên vẫn là một nữ phụ tiêu biểu!
Mặc Triêu Ngân đứng vững trở lại, phức tạp nhìn Bách Lí Dật, cuối cùng phất tay lên tiếng với đám gia nhân: "Bách Lí Dật mạo phạm bề trên, ngang nhiên dùng vũ lực trước mặt bản điện. Người đâu, bắt lấy hắn!"
Ngày lập tức, mười mấy tên gia nô to lớn cường tráng tiến lên đem Bách Lí Dật bắt lại, ép hắn ta quỳ xuống.
Bách Lí Dật vẫn còn trong trạng thái hồn phách lên mây, bị người áp chế cũng không vùng vẫy phản kháng.
Lúc này, Trình Tổng đốc mới lồm cồm bò dậy, quỳ xuống trước mặt Mặc Triêu Ngân, dập đầu khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ! Điện hạ xin hãy làm chủ cho nữ nhi của hạ quan!"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, mày kiếm cau chặt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Tổng đốc dập dập cái đầu không còn một cọng tóc, bi thương thống thiết: "Điện hạ minh giám, chuyện của tam Hoàng tử phi nương nương lần trước đều là do một mình Bách Lí Tướng quân vu oan giá họa, chuyện gián điệp Đông Minh cũng cũng cùng hắn có liên can, hạ quan lúc đầu không biết, sau này lại bất ngờ được một hạ nhân trong phủ ngày trước nghe lén qua đoạn đối thoại không minh bạch của Bách Lí Tướng quân và thuộc hạ dưới trướng hắn ta bẩm báo lại, mới bàng hoàng nhận ra. Điện hạ, hạ quan thực chất chưa bao giờ có ý nghĩ mạo phạm tam Hoàng tử phi nương nương, cũng chưa bao giờ có ý đồ bao che gián điệp, luôn luôn giữ trọng trách quản lí đại thành Tây Khương mà cúc cung tận tụy. Hạ quan định sau buổi yến tiệc gặp Bách Lí Tướng quân đối chất rõ ràng, không bẩm báo lên điện hạ trước là hạ quan thất trách, nhưng hạ quan không muốn hãm hại người vô tội. Nhưng không ngờ, không ngờ hắn...bây giờ lại mượn rượu làm càn, hạ nhục nữ nhi của hạ quan! Điện hạ, cầu xin điện hạ làm chủ cho hạ quan! Làm chủ cho nữ nhi của hạ quan!"
Ta trong lòng cũng sáng tỏ, mấy ngày trước ta có gọi gia quyến của Trình Tri phủ đến nói chuyện hàn huyên, mục đích thông qua các vị di nương tiểu thư chuyển lời tới ông ta, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông ta nhớ lại là ai đã đưa đến cho bản thân một đống phiền phức này.
Là ai đã xúi giục ông ta buộc tội ta?
Là ai đã lôi kéo ông ta hắt nước bẩn lên đầu ta tới cùng, để rồi Mặc Triêu Ngân dựng nên chuyện mật thám, gán cho ông ta tội danh thủ thành không nghiêm, khiến cho mũ ô sa trên đầu ông ta khó giữ?
Tất cả nguồn cơn đều là do Bách Lí Dật mà có.
Ta lúc đó triệu kiến gia quyến của Trình Tổng đốc, người làm gia chủ như ông ta chắc chắn sẽ hỏi tới cuộc đối thoại này, cũng lờ mờ nhận ra những lời ta "lơ đãng" nói đến, cuối cùng đưa ra lựa chọn - phủi sạch quan hệ, hắt chậu nước bẩn này lên đầu Bách Lí Dật.
Ông ta dù sao cũng là tòng tam phẩm chủ quản một thành trì, cùng chức quan tứ phẩm của tra công cao hơn một bậc, hôm nay dùng nữ nhi hãm hại thanh danh của Bách Lí Dật nói không chừng sẽ hại luôn cả chức quan của hắn ta. Bách Lí Dật ngã xuống, quân sĩ phẩm theo tước vị cũng sẽ bị thu hồi khá nhiều, cơ hội trả thù ông ta là bằng không.
Như vậy, ta có thể mượn tay Tổng đốc đại nhân làm cho tra công nếm trải ít mùi vị thống khổ bị người hãm hại là như thế nào, tư vị bản thân oan uổng bị người hắt nước bẩn là như thế nào!
Mặt khác, nếu như Trình Tổng đốc muốn hắt chậu nước bẩn này lên người tra công, chuyện hắn ta hãm hại ta vô chứng cứ lần trước sẽ tự dưng sẽ trở thành có chứng cứ, mặc kệ là thật hay giả.
Ta tự nhận bản thân không phải là người tốt, đối với kẻ đã hại mình, ta tuyệt đối không có một chút gọi là quang minh chính đại, loại chuyện mượn dao gϊếŧ người này vẫn là chiêu thức hãm hại tốt nhất.
Nhưng mà, kế hoạch của Tổng đốc hôm nay có một lỗ hổng lớn, đó là gián điệp Đông Minh vốn dĩ không tồn tại. Nhưng vậy thì sao? Mặc Triêu Ngân cũng không thể lên tiếng vạch trần, bởi vì cái gọi là gián điệp trà trộn này - đều là do hắn tự mình bịa chuyện dựng nên.
"Hôn quan, ngươi muốn chết?" Đột nhiên, Bách Lí Dật đang bị chế trụ bồng gằn lên một tiếng, ánh mắt như phun lửa, rắn rết nhìn chằm chằm Tổng đốc đại nhân.
Trình Tổng đốc lập tức biến thành con bạch tuộc đầu trọc yếu đuối bám dính lấy thân mình Mặc Triêu Ngân, khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ, cứu hạ quan!"
Ta cảm thấy khung cảnh này có chút không ổn, Trình Tổng đốc đối với tiểu thụ như vậy thật giống với tiểu tình nhân đối với người yêu của mình cầu sự che chở.
Mẹ kiếp, hắn còn chưa có thẳng đâu! Ngươi mà làm hắn cong hơn thì liệu hồn!
Ta chưa kịp tiến lên tách con bạch tuộc to béo này ra, thì Mặc Triêu Ngân đã lách người tránh thoát khỏi Trình Tổng đốc, ánh mắt của hắn ngày càng phức tạp hơn, sâu xa nhìn ông ta, nhất định đã nhận ra điều gì không phải.
Cuối cùng, hắn thái độ lạnh nhạt lên tiếng: "Nhân chứng vật chứng?"
"Mặc Triêu Ngân!" Bách Lí Dật đột nhiên rống giận, cặp mắt hung tợn đỏ ngầu như máu. "Ngươi không tin ta?"
"Nhân chứng vật chứng?" Mặc Triêu Ngân bình đạm lặp lại.
Ta đứng yên im lặng một bên, Bách Lí Dật, tư vị thế nào? Rất dễ chịu phải không?
Mặc Triêu Ngân biết ngươi bị oan thì thế nào? Ngươi có biết ngân bài mật lệnh kia là do hắn ném vào hay không? Huống hồ, tên tra công này không quản thân dưới của mình cho tốt, rắc giống bừa bãi, hậu quả chính là như vậy.
Nhưng, ta không hiểu, Tổng đốc muốn hãm hại tra công chỉ cần chuyện của ta và gián điệp trà trộn là đủ rồi, tại sao còn có chuyện của Trình tiểu thư. Hay là, Trình tiểu thư đã có ý định hạ dược từ trước, Tổng đốc chỉ đúng lúc bắt gặp không còn cách nào khác mới thuận nước đẩy thuyền? Không trách tra công tửu lượng ngàn chén không say vừa rồi lại xuất hiện bộ dạng chếnh choáng như vậy.
Trình Tổng đốc thấy tiểu thụ lên tiếng, gấp gáp cúi đầu: "Khẩn xin Điện hạ tới Hình phòng." Ông ta liếc nhìn Trình Tố Uyển đang run rẩy trên giường, vẻ mặt thoáng qua một chút hận không thể rèn sắt thành thép. "Nơi này thực sự không tiện."
Trình Tố Uyển nhìn thấy ánh mắt của ông ta, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch, cuối cùng, nàng ta cắn môi, nước mắt tràn ra càng nhiều, y phục đã được nha hoàn mặc lại có điểm xộc xệch. Nàng rời khỏi lòng đại di nương, dập đầu: "Điện hạ, xin điện hạ làm chủ cho dân nữ! Trong sạch bị người ta vấy bẩn, dân nữ cũng không có mặt mũi để sống trên đời nữa!"
Nói xong, nàng ta nhanh như chớp đứng dậy, hướng đến cái cột gần đó đâm đầu vào, may mắn là có gia đinh gần đó giữ lại, khiến cho Trình tiểu thư định tự sát kia không thực hiện được ý đồ của mình. Nàng ta liên tục giãy dụa, nước mắt tràn ra như Hoàng Hà vỡ đê, đại di nương cùng nha hoàn bên cạnh cũng lục tục quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.
Mặc Triêu Ngân nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói lời nào, thái độ lãnh đạm nhưng ánh mắt khó che giấu một tia khinh bỉ.
Hẳn là đang khinh bỉ diễn xuất của mấy người này.
Bách Lí Dật gân xanh nổi đầy trên trán, hắn gầm lên một tiếng: "Tiện nhân! Một đám tiện nhân!"
Sau đó, như là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người hắn ta căng lên, đột ngột như một con mãnh thú bị thương vùng vẫy. Tra công gồng hết sức mình, thoáng một cái đã quật ngã tất cả gia nô đang chế trụ hắn ta.
Bách Lí Dật điên cuồng khát máu như thế ta chưa từng thấy bao giờ. Đột nhiên, hắn ta nhìn về phía ta, toàn thân âm u tỏa ra sát khí ngút trời, gằn giọng: "Đều tại con tiện nhân này!"
Gầm xong câu kia, như một luồng gió, Bách Lí Dật lướt qua đám người vươn ma trảo về phía ta.
Nhưng lần này cũng giống lần trước, Mặc Triêu Ngân nhanh như chớp xuất hiện chắn trước người ta. Tiểu thụ cắn răng một cái, nội lực từ người hắn tỏa ra kinh người, đánh úp về phía Bách Lí Dật. Tên tra công vì dược tính chưa tan, lại đang hung hãn điên cuồng, không kịp phòng bị đã bị đẩy ngược về phía sau, cả người rơi xuống đống mảnh vỡ chén sứ mà hắn ta đập nát lúc trước.
Chà, cái này giống với kịch tình này, nhưng mà người bị quăng vào đống sứ vỡ đã đổi vai cho nhau.
Bách Lí Dật nặng nề đổ ập xuống đống sứ vỡ, mảnh sứ góc cạnh xuyên qua trung y mỏng manh cắt vào da thịt hắn, thoáng cái đã thấy máu tươi loang lổ, mà bản thân hắn ta vì trúng nội lực nên nôn ra một búng máu tươi. Các gia đinh thấy hắn ta rơi xuống thế hạ phong, không nói hai lời lập tức đi lên chế trụ, mạnh mẽ ép cả người tra công xuống đất, khiến cho những mảnh vỡ càng ghim sâu vào da thịt hắn ta, máu tươi tuôn ra ngày càng nhiều, mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí.
Bách Lí Dật đau đến sắc mặt tái nhợt, hắn cắn chặt môi đến rỉ máu, liên tục thở dốc.
Ta đứng một bên lạnh lùng nhìn tra công, khóe miệng tà ác giương lên. Sao nào, chuyện này tuy không phải do chính tay ta làm, nhưng cũng cùng ta không tránh khỏi liên can.
Bách Lí Dật, gieo nhân nào thì chính là gặt quả nấy!
Ngươi cưỡng đoạt Mặc Triêu Ngân, thú tính ném hắn vào đống mảnh vỡ sắc nhọn, ép tay hắn xuống đến máu chảy đầm đìa, không những thế còn buông lời nhục nhã hắn. Bây giờ chính là hắn đem ngươi ném ngược trở lại, bọn họ ép cả người ngươi xuống cho mảnh vỡ cắt nát da thịt ngươi. Ngươi thân là sứ quân triều đình lại đi nhục nhã trinh tiết nữ nhi nhà lành, vu hãm Hoàng thất, có quan hệ mập mờ với gián điệp nước khác, ta muốn xem cả thiên hạ này sẽ nhục nhã ngươi như thế nào!
Mặc Triêu Ngân thấy tình cảnh trở thành như vậy, hắn hơi mím môi, im lặng một lúc lâu. Sau cùng, hắn cũng không tiến lên một bước nào, chỉ rũ mắt phân phó: "Tới Hình phòng!"
"Vâng!" Trình Tổng đốc cùng đám hạ nhân khép nép khom người, đồng loạt vâng dạ.
Mặc Triêu Ngân ngoảnh sang nhìn ta, thật lâu sau mới lên tiếng: "Nàng về trước nghỉ ngơi sớm đi."
Ta không nói thêm lời nào, trong lòng hiểu được hắn đã đoán ra một chút gì đó rồi, vì vậy ta chỉ theo lễ nghi khom người: "Vâng, điện hạ!"
Sau đó dẫn theo một đoàn người rời đi.
Về đến sân viện, Diệp Trúc đã hớt hải chạy ra đón, nàng sắc mặt lo lắng kéo tay ta: "Nương nương, nô tì nghe nói trong phủ đã xảy ra chuyện."
"Ừ!" Ta gật đầu với nàng. "Bất quá chuyện này không liên quan tới chúng ta."
Diệp Trúc là một cô nương thông minh lanh lợi, nàng hiểu ý ta, cũng không nói thêm lời nào, một đường theo ta vào trong phòng, sau đó mới phân phó cung nhân chuẩn bị thứ nọ thứ kia.
Đêm khuya, Diệp Trúc và một loạt các cung nhân khác đã cáo lui từ lâu, lúc này ngoài cửa mới lấp lóe ánh đèn, ta biết Mặc Triêu Ngân đã trở về.
Hắn đẩy nhẹ cửa phòng, cung nhân cầm đèn theo hầu hắn đến trước ngưỡng cửa thì cung kính cáo lui. Ta ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn tiểu thụ vẻ mặt mệt mỏi, áo choàng tuyết trắng phủ đầy sương đêm.
"Chàng về rồi." Ta lên tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế, tiến tới bên cạnh Mặc Triêu Ngân, thay hắn gỡ xuống áo choàng ẩm lạnh.
Mặc Triêu Ngân "ừ" một tiếng, đứng im để ta gỡ áo xuống. Chờ ta treo áo lên giá gỗ, hắn mới mệt mỏi ngồi xuống giường.
"Cơ Anh, lại đây với ta một chút." Hắn nhỏ giọng.
Ta cũng theo đó lại gần hắn, Mặc Triêu Ngân thuận thế kéo tay ta, khiến ta ngồi xuống mạn giường, ngồi song song với hắn.
"Chuyện này, nàng không có gì muốn nói sao?" Hắn nhìn thẳng vào ta, sâu xa nói một câu.
"Là ta." Không bất ngờ khi hắn đoán ra được, ta cũng gật đầu thừa nhận. "Hôm đó gọi gia quyến Tổng đốc phủ đến, là ta nói vài lời với họ."
Cứ tưởng sau những lời này, Mặc Triêu Ngân sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ tỏ ra sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Ta đã nói trước với nàng, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Những chuyện như vậy...vẫn nên là lần cuối cùng."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng không trách ta?"
Tiểu thụ ngẩn ra một lúc, sau đó cười khổ một tiếng: "Trách nàng chi bằng trách ta vô dụng, không đủ năng lực bảo toàn cho nàng, khiến nàng cảm thấy uất ức."
Sao chứ? Ta sửng sốt, mở to mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Sao hắn lại nói như vậy?
Tại sao ta bỗng nhiên lại cảm thấy tự trách?
"Ba ngày nữa chúng ta sẽ hồi kinh." Mặc Triêu Ngân tươi cười hơi nhợt nhạt, uể oải nói.
Khẽ rũ mắt, ta "ừ" một tiếng, sau đó như nghĩ đến chuyện gì, ta nhìn chăm chú tiểu thụ, mấp máy môi: "Mọi chuyện thành công rồi, Triêu Ngân giỏi lắm! Chàng không hề vô dụng!"
Mặc Triêu Ngân hơi ngẩn ra, hắn mở to mắt nhìn ta, mãi một lúc sau vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy mới có thêm một chút sinh khí. Sau cùng, hắn đáp lại ta bằng khuôn mặt tuấn tú non nớt phủ lên một tầng đỏ ửng.
Sau đó, hai chúng ta tự thấy bầu không khí có chút không hợp, nên chẳng một ai nói thêm điều gì nữa.
Chuyện của Bách Lí Dật, tới tận khi hồi kinh ta mới nghe được chút phong thanh. Nghe nói ngày hôm qua hắn ta bị kéo đến hình phòng, Trình Tổng đốc đã gọi gia nô là nhân chứng tới đối chất chuyện hắn ta cùng thuộc hạ mưu đồ cố tình dàn dựng chuyện ta mất tích, các binh lính mà Tổng đốc phái đi lục soát chỗ ở của hắn ta cũng phát hiện được một vài bức thư đáng ngờ. Chữ viết trong thư trùng khớp với kẻ bị bệnh đã chết kia, ý trong thư tựa tựa như vậy: tên bệnh dịch kia đã thoát li thân phận ám vệ từ lâu, nhờ ân huệ của tra công mà bí mật vào được đại thành Tây Khương sinh sống. Bây giờ kẻ kia mắc bệnh sắp chết, trước khi chết muốn vì tra công làm thêm chút việc, giúp tra công nắm bắt tình hình Tây Khương, thuận lợi cứu tế, giúp hắn ta thăng quan tiến chức, theo đó mới liên lạc qua lại. Vì thế, việc có ngoại nhân trà trộn vào thành không phải do Tổng đốc trị an không nghiêm, mà là do tra công một tay thu xếp, cái mũ ô sa trên đầu ông ta từ đó mới vất vả giữ lại được.
Tổng đốc Tây Khương không sắp xếp cho người nói Bách Lí Dật cấu kết mật thám Đông Minh, mà biến cốt truyện trở thành hắn ta giúp đỡ một ám vệ đã rửa tay gác kiếm, một chính là giúp ông ta thoát khỏi tội danh bao che mật thám nước khác, hai nữa là muốn tặng cho tra công một phần tri ân. Không biết nên cười ông ta quá mức tham lam hay ngây thơ ngu ngốc đây? Bách Lí Dật bị ông ta hại thành như vậy, chút ít ân tình nực cười này chắc chắn sẽ trở thành vô ích.
Ai cũng không ngờ được, chuyện mật thám Mặc Triêu Ngân thuận miệng nói ra, lại trở nên phức tạp đến thế.
Mặc Triêu Ngân sau đó cho người xác minh lại, nhân chứng vật chứng cực kỳ chuẩn xác, hắn bất đắc dĩ không biết làm thế nào, dù sao cũng là từ miệng hắn mà ra, vì vậy liền cho người áp giải tra công về kinh trước, đợi điều tra lại một lần nữa mới nghiêm minh xét xử.
Nhưng mà, tra công đa nghi như vậy, thư tín kia làm sao có thể thuận lợi giấu tại nơi ở của hắn ta?
Mãi về sau, ta mới biết, thì ra chính là Trình Tố Uyển trong lúc tới thăm hắn đã bí mật giấu vào. Nàng ta vì quyến rũ làm lơ là tra công mà tự hạ trên người mình thứ gọi là thôi tình dược, mà tra công kia ăn mặn thành tính, lại có mỹ nhân cùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lăn lộn đến trời đất đảo điên, quản cái gì là đề phòng cẩn mật nữa.
Chậc chậc, thì ra là Tổng đốc đại nhân đã có sắp đặt từ trước, nhưng cũng là Trình tiểu thư có ý tình nguyện, không thể trách cứ bất kì người nào khác.
Vậy nên, bài học rút ra là: dù thế nào cũng phải quản chặt chim nhỏ của mình, nhất là khi con chim kia thuộc giống loài hư đốn tham vọng!