Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, ta rất đau khổ nhận ra bản thân đã trở thành ác phụ hung hãn trong mắt mọi người, dọa cho tất cả cô nương không dám đến gần tiểu thụ trong vòng bán kính trăm mét.
Sau khi sốc lớn một hồi, ta rốt cuộc bình tĩnh lại, không được, không thể để mọi chuyện xảy ra như thế được!
Vì vậy, ta cố gắng hết sức dịu dàng hòa nhã với các mỹ nhân mà bản thân tự tay đưa đến chính phòng hầu hạ Mặc Triêu Ngân, cố chứng minh rằng mình là một chủ mẫu tốt.
Nhưng, kết quả thường trái với mong đợi, vẻ mặt hòa ái của ta không những không khiến các vị cô nương an tâm hơn, mà còn làm cho các nàng sợ hãi đến tím tái mặt mày, tay chân run rẩy.
Ta không nhận ra chuyện này, mãi cho đến một ngày Diệp Trúc tìm ta thở dài: "Vương phi, bọn họ lại có một tin đồn mới, nói rằng người dùng nụ cười lấy nhu chế cương làm lui ba ngàn quân địch, tiếu lí tàng đao, thủ đoạn tra tấn tinh thần cực kỳ dã man tàn bạo, độ âm hiểm ngày càng được nâng lên một tầm cao mới."
"..."
Ta hộc máu!
Sau đó, ta đành buông tha cho ý định dỗ ngọt mỹ nhân, căn bản là vì chưa kịp để ta tìm tới dụ dỗ, các nàng đã ba chân bốn cẳng chạy mất, hận không thể biến mình thành không khí khi nghe thấy ba từ "Vương phi tới". Dăm ba ngày sau nữa, nha hoàn A làm bể bình hoa, nha hoàn B làm vỡ chén ngọc, nha hoàn C làm gãy chân bàn, nha hoàn F làm đổ chậu hoa, nha hoàn G, nha hoàn H bla bla...từng người từng người phạm lỗi, dần dần rút hết khỏi chính phòng.
"..."
Lại nói đến tên thụ Mặc Triêu Ngân, sau chuyện lần trước hắn giống như đang né tránh ta vậy. Ta đã bảo rằng không sao rồi, thế mà hắn vẫn né đi ánh nhìn của ta, khi được hỏi chuyện thì lắp ba lắp bắp, lúc gặp ta cước bộ hận không thể biến thành cân đẩu vân bay đi ngay tức khắc.
Ta thật có cảm giác vô cùng sâu sắc rằng người cường bạo cưỡng ép ngày đó không phải tiểu thụ mà chính là mình.
Ta biết, chuyện này đối với một kẻ dị ứng nữ nhân suốt bao năm là tiểu thụ nhất định sẽ trở thành cơn chấn động tâm lý không hề nhẹ. Dường như hắn đã trở nên chán ghét hoặc ghê tởm ta, bởi vì hắn luôn cự tuyệt tiếp xúc thân thể với ta từ ngày đó, mỗi khi ta chạm qua tiểu thụ lúc thực hiện nghĩa vụ thường ngày là giúp hắn cởi ngoại bào, đều cảm thấy làn da dưới lớp y phục kia nóng bỏng dữ dội, mặt của hắn cũng nóng rực phừng phừng, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Bây giờ trong phòng bày biện hai cái giường, lại thêm một tấm bình phong ngăn cách, Mặc Triêu Ngân ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, nhất thời căn phòng của chúng ta giống như đã bị chia thành hai thế giới riêng biệt.
Thôi xong, ác danh lan xa, tiểu thụ ghét bỏ, đây là vận hạn của ta phải không?
Mỹ nữ không dám đến gần mục tiêu thì bẻ như thế nào? Mục tiêu công kích gặp là chạy thì hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?
Ta nhiều khi gặp ác mộng, đều là cùng một giấc mơ mấy ngàn con kiến xếp thành hàng nghênh đón bản thân bước qua cổng địa phủ.
"..."
Mẹ nó! Đều tại xuân dược! Đều tại tra công khốn nạn kia hạ xuân dược! Bao nhiêu lâu trù tính của ta cứ vậy vì một gói hoặc vài gói xuân dược mà mặc gió cuốn đi.
Nhưng mà sau đó cũng thật may, Mặc Triêu Ngân chỉ bị chấn động tâm lí vài ngày, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc bình thường với ta. Chỉ là, ta hình như có chút gặp ảo giác, ánh mắt tên thụ không còn trong suốt ngây thơ như trước nữa.
Chậc chậc, tên thụ ngu ngốc làm sao có thể có loại ánh nhìn vẩn đục kia chứ, có lẽ ta cũng bị chấn động một chút tâm lí rồi.
Nhưng, cũng sau chuyện lần đó, thái độ của tiểu thụ đối với ta mềm mỏng hơn hẳn, lại có phần dè dặt bất an không biết phải làm sao, tóm lại chính là vô cùng cẩn thận.
Cho đến một đêm ngoại lệ hiếm có, hắn tự ý vượt qua bình phong, tìm ta nói chuyện. Hắn nói với ta rằng ta đã lâu không về thăm nhà, bao năm bị giam trong cung cấm nay mới có dịp tự do, chi bằng nhân đây Hoàng đế cho phép miễn triều để tang Diêu Hiền phi sẽ cùng ta hồi gia một chuyến.
Ta ngẫm nghĩ, hồi gia? Thượng thư phủ sao?
Nhắc đến Thượng thư phủ là nhắc đến phụ thân Vệ Cẩn của ta ở thế giới này. Ta không nắm chắc được ông ta lúc nào thì cùng toàn gia gặp họa diệt môn, vì vậy đây hẳn là thời điểm nên làm một chút gì đó, tránh cho tai họa ngập trời không biết sẽ ập xuống khi nào.
Ta định lên tiếng đồng ý, nhưng chợt nhớ ra Mặc Triêu Ngân cùng phụ thân có mối hiềm khích khó nói, hắn đây là tự mình đến gặp ông ta sao?
"Mặc Triêu Ngân, chàng cùng ta hồi gia sao?" Ta hơi dò xét hỏi.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, ánh nhìn có chút ngạc nhiên, sau đó hắn thấp giọng cười nói: "Nàng yên tâm, ta không có ý định gây khó dễ cho Binh bộ Thượng thư."
Nghe hắn nói vậy, ta thật cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng sau cùng đây vẫn là một chuyện tốt. Mặc Triêu Ngân cùng ta gặp phụ thân, xem như Thượng thư phủ vẫn rất có mặt mũi.
Vì vậy, ta gật đầu đồng ý: "Được, chàng muốn khi nào thì chúng ta khởi hành?"
"Không cần chờ quá lâu, ngày mai là được rồi." Mặc Triêu Ngân dứt khoát nói luôn, sau đó hắn lại cúi đầu, trông có vẻ hơi rầu rĩ.
"Chuyện đó...xin lỗi nàng, đừng ghét bỏ ta." Giọng nói trầm thấp của hắn nay có hơi khàn khàn, lẫn vào đó là lo lắng và chua xót khó thấy.
Chuyện đó ta tất nhiên hiểu là gì, sau hôm kia đúng là đã làm cho ta đề phòng tiểu thụ hơn một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi chán ghét hắn. Trách không được mấy hôm nay hắn đối xử với ta cẩn thận như vậy, thì ra là sợ bị người ruồng bỏ chán ghét. Đứa nhỏ đáng thương, cái số bị ngược liên miên đã tạo cho hắn cảm giác thiếu an toàn mãnh liệt.
"Không sao, không phải là lỗi của chàng." Ta nhìn hắn nói, sau đó dừng một chút. "Triêu Ngân, ta chưa từng chán ghét chàng."
Không chán ghét là thật, chỉ là nhiều khi tránh không được rất muốn đập hắn ra bã.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhưng rất nhanh đã cúi đầu buồn rầu hỏi: "Vậy nàng chán ghét ta chạm vào nàng sao?"
Chán ghét hắn chạm vào người à? Thực ra ta không thích gần gũi nam nhân, đây là hậu quả của việc xem trực tiếp phim con heo với diễn xuất đầy thiếu hụt của gã bạn trai cũ.
Mẹ nó, ghê tởm chết ta, chỉ nghĩ đến việc hắn lăn giường cùng người khác, dùng bàn tay không sạch sẽ chạm vào người ta, dùng cái miệng không sạch sẽ nói mấy lời ngon ngọt với ta là dạ dày lại cuộn trào, hận không thể trực tiếp phun ra.
Nhưng mà, tên thụ này chỉ e là sợ ta ghê tởm hắn trước kia đoạn tụ nên mới ghét bị hắn đụng chạm, có giải thích thế nào chỉ sợ cũng sẽ làm tổn thương hắn.
Vì vậy, ta cân nhắc một lúc rồi nói: "Ta không để ý những tiếp xúc bình thường, nhưng nếu là quá giới hạn...ta sẽ không vui."
Mặc Triêu Ngân nghe vậy có chút mờ mịt, sau đó lại cúi đầu thấp hơn: "Vậy ra đêm đó...nàng không vui."
"..."
Này tên khốn nhà ngươi, có kẻ nào ngoài ý muốn suýt chút bị đè mà vui không hả? Có không?
Nhưng chưa kịp để ta lên tiếng, Mặc Triêu Ngân đã ngẩng đầu, vẻ mặt không có điểm khác lạ. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến hoa xuân xán lạn.
"Không còn sớm, nàng nghỉ ngơi đi, chúng ta ngày mai khởi hành."
Nói xong lời này, hắn đứng dậy quay lưng, chậm rãi bước qua tấm bình phong, trở lại địa phận của mình.
Ta nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của tiểu thụ, dường như nụ cười vừa rồi của hắn quá chói mắt, nên ta mới có cảm giác không thật như vậy.
Nhưng mà, đây cũng chẳng phải vấn đề quá lớn, ta nằm xuống giường, hai mắt nhắm chặt, nhưng rất lâu sau vẫn cảm nhận được ánh nến bên kia bình phong đang chiếu những tia sáng ảm đạm trong đêm.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi sửa soạn thật tốt, ta mới cùng Mặc Triêu Ngân bước ra khỏi cửa lớn vương phủ, đến trước đoàn nhân mã đã chờ sẵn.
Mặc Triêu Ngân hôm nay phá lệ mặc một thân trường bào màu xanh, tay áo phiêu lãng, đai lưng nạm bằng ngọc bích, ngọc quan màu bạc khảm một viên đá xinh đẹp màu sắc tựa biển sâu, trông vô cùng tuấn nhã động lòng người.
Đây là lần thứ hai ta thấy hắn mặc y phục khác ngoài màu trắng, không những không giảm đi khí chất thoát tục xuất trần, mà còn làm tăng thêm vài phần ôn nhuận như ngọc.
"Triêu Ngân mặc y phục này rất có phong thái ngọc thụ lâm phong." Ta không keo kiệt khen tặng hắn một câu.
Mặc Triêu Ngân hơi sững lại, khuôn mặt tuấn nhã hơi có điểm hồng lên, hắn hơi quay đầu đi ho khan một tiếng: "Vậy...được rồi, sau này sẽ mặc nhiều một chút."
"Ừ, nhưng nhớ là mỗi ngày thay một lần, mặc bộ khác cũng không sao, đừng ở dơ đấy." Ta tốt bụng nhắc nhở.
"..."
Mặc Triêu Ngân co quắp khóe miệng một chút, một lúc sau hắn đã đỏ mặt quạu lên: "Lão tử mới không ở dơ! Ta có rất nhiều y phục! Màu sắc phong phú đa dạng!"
Diệp Trúc đứng bên cạnh ta nghe vậy nhíu mày: "Vương gia, không phải lão tử, mà là bổn vương. Xin hãy chú ý thanh danh!"
Mặc Triêu Ngân: "..."
Còn ta, không thể miêu tả gì hơn, bởi vì bản thân ta lúc này đã cười đến nghiêng ngả.
Diệp Trúc càng nhíu mày chặt hơn: "Vương phi, cười không được quá lớn. Xin hai vị chú ý thanh danh!"
Ta: "..."
Hai chúng ta sau đó cứ giữ tâm trạng bị người lên án như vậy khởi hành.
Ngồi trên xe ngựa một đường đến Thượng thư phủ, ta và tên thụ không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ngựa vang lên lộc cộc và tiếng kinh thành náo nhiệt truyền vào khoang xe.
Mãi cho đến khi xe ngựa dừng trước đại môn Thượng thư phủ, Mặc Triêu Ngân mới có động thái. Hắn nhìn ta nói: "Trước mặt người ngoài nên diễn một chút cảnh phu thê hòa thuận, tránh cho phụ thân nàng lo lắng."
Ta cũng nghĩ đến chuyện này, trước mặt người ngoài không nên thất thố, tránh cho có người nói Đoan Vương xích mích với Vệ Thượng thư nên mới cùng Vương phi bất hòa lạnh nhạt, vì vậy gật đầu: "Được."
Mặc Triêu Ngân thở ra một hơi, sau đó hắn bước xuống xe ngựa, chờ ta ra khỏi khoang xe mới đưa tay về phía ta, ý muốn dìu ta xuống.
"Tiếp xúc bình thường." Biểu cảm dẩu môi đã mất tích lâu ngày của hắn bây giờ lại xuất hiện.
Ta hơi co rút khóe miệng, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Xuống xe rồi, tay cũng muốn rút ra, không ngờ lại bị Mặc Triêu Ngân siết chặt. Hắn thấp giọng nói với ta: "Nàng quên rồi sao, diễn phải thật một chút."
Được rồi, không phải chỉ là diễn thôi sao? Ta diễn là được!
Tiểu thụ nắm tay ta cùng sóng vai bước tới đại môn, phía sau là người hầu vương phủ cùng Diệp Trúc, Thanh Ninh và Lam ma ma phải ở lại trong phủ để chưởng quản mọi việc nên không thể đi cùng.
Gia đinh canh cửa thấy chúng ta, khi hắn nhìn qua ta một lúc mới kinh ngạc lắp bắp: "Đại...đại tiểu thư!"
Ta mỉm cười gật đầu đáp lại gia đinh kia. Chỉ là, dường như kẻ bên cạnh ta tâm trạng không được tốt, hắn hừ nhẹ một tiếng:
"Còn đứng đó làm gì? Mau vào bẩm báo với Vệ Thượng thư rằng bổn vương cùng vương phi tới. Còn nữa, nàng ấy là Vương phi của bổn vương, ngươi xưng hô phải đúng chừng mực."
Ta thấy gia đinh kia run lên một cái, chắc hẳn đã bị dọa sợ, vâng vâng dạ dạ một lúc cũng nhanh chóng chạy vào trong phủ bẩm báo.
Ta quay đầu nhìn tên thụ đang ngày càng trở nên khó ở kia, đáng lẽ trước lúc rời đi nên nhắc hắn uống thuốc.
Đứng ngoài đại môn chờ đợi một lúc, cuối cùng ta cũng thấy được bóng dáng nam nhân mặc cẩm bào màu tím hớt hải chạy tới, theo sau là ba phụ nhân xinh đẹp được nha hoàn dìu đỡ, đằng sau nữa là một nữ hài phấn điêu ngọc mài cùng hàng dài các nha hoàn gia đinh nối tiếp. Bước chân ai nấy đều nhanh chóng vội vàng, vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Cũng phải, ta với Mặc Triêu Ngân là đột ngột tới đây, chưa từng nói qua với ai khác, bọn họ hẳn sẽ rất bất ngờ rồi.
Vệ Thượng thư chưa kịp lau mồ hôi trên trán, vội vã khom người với Mặc Triêu Ngân: "Thần tham kiến Vương gia, Vương phi."
Mọi người phía sau cũng theo đó hành lễ. Ta để ý đến một phụ nhân cẩm y hoa phục với vẻ mặt xúc động ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ đứng phía sau phụ thân, đây có lẽ là Dung thị, mẫu thân của ta ở thế giới này. Còn có một nữ hài đáng yêu luôn mở to đôi mắt long lanh đầy kinh hỉ nhìn ta, hẳn chính là Vệ Cơ Yên, ấu muội mới mười tuổi mà ta đã từng nghe kịch tình nhắc tới.
Lại nhìn đến vị phụ thân này, trong lòng ta không nhịn được có chút thất vọng. Trước khi đến đây ta đã từng nghĩ nếu dung mạo của mình giống hệt như ở thế giới thực, vậy phụ thân ta có phải sẽ giống cha hay không? Điều này thôi thúc ta muốn tới Thượng thư phủ nhanh hơn, nhưng kết quả thật không giống với mong đợi.
Vệ Thượng thư không có một điểm nào khiến ta có thể liên tưởng tới người cha quá cố của mình.
"Vệ Thượng thư không cần quá câu nệ. Ngươi dù sao cũng là nhạc phụ của bổn vương. Vương phi thấy ngươi khom người chắc chắn sẽ rất đau lòng, bổn vương không muốn nàng buồn." Tiếng nói ôn hòa như nước của Mặc Triêu Ngân từ trên đỉnh đầu truyền tới, kéo suy nghĩ của ta trở về. Hắn nói xong còn nhìn xuống ta, ánh mắt ôn nhu như nước, tình ý triền miên, nhưng những điều đó không thể ngăn ta thấy được khẩu hình miệng sau đó của hắn.
Hắn mấp máy môi: "Phối hợp."
Ta trong lòng thở dài, cuối cùng cũng theo ý hắn đáp lại bằng một nụ cười hạnh phúc, thật con mẹ nó phu thê ân ái!
Vệ Thượng thư nghe vậy cũng đứng thẳng người, ánh mắt hơi lướt qua ta một chút, đến khi thấy bàn tay đang đan xen của ta và tiểu thụ thì dừng lại thoáng chốc, nhưng nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh. Ông ta khom người đưa tay ra làm một động tác mời.
"Vương gia, Vương phi mời vào trong."
Giữa lúc ta đang thất thần, Mặc Triêu Ngân trước mặt bỗng đột ngột dùng hai tay nâng hai bên má ta lên, ánh mắt hắn hơi nhíu tỏ vẻ không hài lòng, nụ hôn theo đó rơi xuống càng sâu.
Ta bấy giờ mới thấy hoảng loạn, dùng hai tay đẩy mạnh hắn ra, hơi thở rối loạn đứt quãng. Ai ngờ, chưa kịp để ta thở ra hơi, tên kia lảo đảo một lúc đã nhanh như chớp áp cả người ta vào tường, khuôn mặt đỏ ửng nhăn lại một đường, bàn tay hắn giống như đã nắm bắt được ý đồ của ta, một tay to lớn thô ráp kia bao gọn cả hai cổ tay ta kéo lên trên. Ta trợn mắt nhìn gương mặt tiểu thụ một lần nữa gần trong gang tấc, lần nữa chứng kiến môi hắn không chút do dự đặt lên môi mình. Hiện tại dường như hắn đang tức giận, vì vậy không lưu tình cắn lên môi ta một cái thật đau.
Ánh mắt hắn rực rỡ trong đêm tối, tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt vần vũ, thế rồi, đôi mắt kia cũng nhắm lại, hơi thở phả ra càng lúc càng nóng. Môi hắn cọ xát môi ta, sau đó đan xen gặm nhấm, một lúc sau thì mạnh bạo đưa lưỡi tách hàm ta ra, ý muốn tiến vào sâu hơn. Cái lưỡi kia linh hoạt như rắn nước, càn quét tựa vũ bão không bỏ sót một ngóc ngách nào, thô bạo lại triền miên cuồng dã, muốn rồi lại muốn nhiều hơn. Một tay hắn khống chế ta, tay còn lại cũng không rảnh rỗi - bắt đầu cởi nút thắt y phục trên người ta.
Bây giờ ta chỉ mặc một lớp trung y, tay tiểu thụ vừa kéo sợi dây cố định y phục kia, ngay lập tức phần yếm màu vàng thêu hoa bách hợp cũng hiện ra. Dưới ánh nến mập mờ, ta cảm nhận được vẻ mặt Mặc Triêu Ngân dạt dào hứng thú quỷ dị, phía dưới nóng cháy đang ngày một thẳng tắp cương cứng.
Chờ đã, chẳng lẽ ta sắp bị đè hả?
Bị một tên được mặc định nằm dưới đè? Ta sẽ trở thành nằm dưới của nằm dưới à?
Này, cho dù bẻ thẳng là nhiệm vụ cấp thiết, ta cũng không thể lấy thân mình làm cảm tử quân được không?
NPC, nhân lúc cái đó của tiểu thụ đang thẳng lại tạm thời, ngươi mau đưa ta trở về đi!
Ta nghiến răng một cái, cái lưỡi đang luồn lách trong khoang miệng ta theo đó cũng bị ta nghiến đến phát đau. Mặc Triêu Ngân trước mặt hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn tiếp tục công đoạt tới bến, trong mắt là du͙ƈ vọиɠ bùng cháy không thể dập tắt cùng che dấu, cái tay cũng không yên phận luồn sâu vào áo ta.
Mẹ kiếp, cháy cháy cái đầu ngươi chứ!
"Ư..."
Mặc dù ta biết bản thân là cái sân bay đạt chuẩn quốc tế, nhưng mà vẫn nhận thức được bàn tay kẻ kia đã đặt lên chính là ngực mình. Cái tay khốn nạn kia dường như còn mân mê một lúc, xem chừng là để kiểm chứng vị trí đặt là lưng hay ngực của ta.
Mẹ kiếp, dù ta không có ngực, nhưng ta vẫn là đang bị sàm sỡ chứ?
Ta đưa đầu ra phía sau, tiểu thụ theo đó cũng rướn người về phía trước. Trong lòng niệm quyết a di đà phật, ta dùng hết sức bình sinh của mình, cụng "bốp" một cái thật mạnh vào đầu tên kia. Mặc Triêu Ngân vì cú bất ngờ này mà cái đầu đang tiến về phía trước bị đẩy mạnh ra sau, cái tay đang khống chế ta cũng dần buông lỏng. Ta chỉ nhân một khắc này, không quản choáng váng cùng sao bay đầy đầu, mạnh bạo rút tay ra, sau đó đẩy mạnh tiểu thụ một cái, khiến cho hắn lảo đảo về phía sau vài bước, bản thân ta thì chạy vội về phía giường, lấy ra một cái bình xịt.
Bình xịt chống tiểu thụ khốn kiếp đang mất dần tính người!
Hắn đang phi lễ chớ nhìn với ta, đáng lẽ ra phải đổ cả bình vào miệng hắn mới đúng. Nhưng mà, đổ cả bình thì sẽ thành gϊếŧ người nhỉ? Gϊếŧ hắn thì khác nào ta tự sát đâu?
Vì vậy, ta xem Mặc Triêu Ngân là côn trùng sâu bọ, không lưu tình xịt vào mặt hắn ba xịt.
Vừa xịt xong, cái mùi hương, không, là mùi hôi lập tức bao kín căn phòng, xộc thẳng vào mũi, thật sự khiến người ta ghê tởm cùng buồn nôn vô cùng.
Chế ra được cái này, ta đúng là chơi bẩn thật.
Nhưng mà không sao, ở bẩn sống lâu, nhìn con dã thú nằm dưới trước mắt đã thu lại biểu tình động dục, bày ra vẻ mặt buồn nôn sắp ngất, lảo đà lảo đảo rồi cuối cùng ngã phịch xuống sàn, ta nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Mặc Triêu Ngân hai mắt đờ đi, nhưng ngọn lửa trong đó vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, muốn ngất mà ngất không xong, biểu tình vặn vẹo đau khổ.
Ta biết hắn bị du͙ƈ vọиɠ làm cho tỉnh táo, vì vậy liền nhanh chóng chạy đến cạnh bàn, cầm cả ấm trà đổ cả vào mặt tiểu thụ.
Mắt thấy sắc đỏ trong mắt hắn nhạt bớt, trên khuôn mặt tuấn tú dính vài lá trà đã thôi cuồng loạn, ta mới bình tĩnh hỏi:
"Tỉnh chưa?"
Chưa tỉnh thì để xịt thêm vài xịt cộng với một thau nước rửa chân nữa.
Mặc Triêu Ngân từ dưới nền đất ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt cất giấu hơi nước mông lung không chút tiêu cự, vạt áo trắng tinh xộc xệch, lộ ra cần cổ với những đường vân hiện rõ cùng vòm ngực săn chắc màu bạch ngọc như ẩn như hiện, xương quai xanh cân xứng tuyệt đẹp, yết hầu lên lên xuống xuống, thực sự là hình ảnh tiểu bạch thỏ chờ người đến khi dễ điển hình. Ta liếc xuống dưới hạ thân hắn, cái kia vẫn chưa nhổ trại, túp lều vẫn còn ở nguyên đó.
Là một con tiểu bạch thỏ đang kỳ động dục.
"Cơ...Anh..." Tiếng Mặc Triêu Ngân yếu ớt truyền tới.
Ta im lặng không lên tiếng.
"Ta...khó chịu...nóng quá...lại còn...hôi." Giọng nói của tiểu thụ trầm khàn hơn thường ngày rất nhiều, giống như đang câu dẫn người khác vậy.
Ta biết hắn chỉ là tỉnh táo tạm thời, giống như là thẳng tạm thời vậy, không thể cứ tiếp tục để thế mãi được.
"Đứng dậy đi." Cuối cùng, ta lên tiếng, nửa áp bức nửa dụ dỗ nói. "Ta biết một nơi có thể khiến chàng dễ chịu hơn."
"Thật sao?" Mặc Triêu Ngân lờ đờ hỏi.
"Thật." Ta chân thành trả lời.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo suýt thì ngã. Ta cũng không giống như thường ngày chạy lại đỡ hắn, ta còn chưa muốn chết nhanh như vậy.
"Chàng đi trước đi, ta bảo rẽ ở đâu thì rẽ ở đó." Ta lại tiếp tục dỗ dành hắn.
Lẽ trời nào có người suýt bị hiếp dỗ dành kẻ muốn hiếp mình? Từ ngày sống chung với tiểu thụ, tam quan ta vô thức đã bị đảo lộn.
Mặc Triêu Ngân gật đầu, lảo đảo đi ra cửa, bị cụng đầu một phát rõ mạnh, cửa phòng hôm trước bị hắn đấm một lỗ chưa kịp tu sửa nay lại bị hắn cụng thêm một lỗ nữa, hai bên thẳng hàng.
"Cơ Anh...đau...trên đau...dưới...cũng đau." Tiểu thụ mếu máo nói.
"Ừ ừ, lòng ta cũng đau vì xót tiền đây. Chàng đi nhanh một chút, đến nơi sẽ hết đau." Ta khóc không ra nước mắt an ủi hắn.
Tiểu thụ tủi thân bước đi, dưới sự chỉ dẫn của ta, hắn cũng lảo đảo thành công bước ra khỏi cửa lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo đụng trái đụng phải, vòng qua vài khúc quanh, cuối cùng cũng đến được giao trì trong hoa viên vương phủ.
Hoa viên cuối xuân đầu hạ, nước cũng không tính là quá lạnh, không thể khiến một người trưởng thành khỏe mạnh lại có nội công nhiễm phong hàn, độ nông sâu vừa đủ, vừa hay!
Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, trong phủ không có ai đi dạo hoa viên vào lúc này, quãng đường chúng ta đi không có lấy một bóng người.
Ta chỉ giao trì tĩnh lặng ẩn mình dưới trăng, sóng nước phản quang màu bạc lấp lánh mà nói với tiểu thụ:
"Chàng lại gần nhìn một chút đi."
Tiểu thụ đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, tất nhiên nghe lời bước qua. Hắn đứng sát ngay bờ giao trì, ta cũng nhẹ bước chân tiến lại gần.
Mặc Triêu Ngân nhìn quanh, không thấy gì, vì vậy cúi người thật thấp tìm kiếm, vừa tìm vừa nói:
"Đâu có thấy gì đ..."
Chưa kịp để hắn nói xong, ta giơ chân lên nhằm thẳng mông hắn đạp mạnh một cái.
"Ùm!" Tiểu thụ cứ vậy theo chân ta liệng thẳng xuống hồ.
Chậc chậc, có lẽ ta nên đi đăng kí giải bóng đá toàn quốc lúc trở về.
"Á!" Mặc Triêu Ngân hô lớn một tiếng, ngụp lặn vùng vẫy trong hồ nước, trông có vẻ chật vật kinh hoảng.
"Bình tĩnh nào, nước chỉ đến hông chàng thôi, không chết được!" Ta từ trên bờ nhàn nhạt nhìn xuống con vịt cạn tiểu thụ, rất tốt bụng nhắc nhở hắn.
"..."
Mặc Triêu Ngân sau phen này có vẻ đã tỉnh táo tới bảy phần, hắn chậm chạp đứng thẳng người, nhìn hồ nước không quá eo mà mặt đỏ phừng một cái. Một lúc sau, có vẻ là bị thẹn quá hóa giận, hắn hét lên với ta:
"Vệ Cơ Anh! Nàng!"
Ta nhẹ nhàng lấy từ trong ống tay ra một cái bình xịt, lại để ý thấy vạt áo vừa rồi bị Mặc Triêu Ngân kéo ra chưa kịp khép lại. Ta trợn mắt một hồi, nhanh chóng buộc lại dây áo, sau đó cầm bình xịt chĩa thẳng vào mặt tiểu thụ, gằn giọng:
"Chàng lập tức ngồi xuống ngâm nước cho ta, khi nào ta bảo lên mới được phép đi lên, nếu không ta sẽ xịt chết chàng!"
Mặc Triêu Ngân đang ngơ ra nhìn ta lúc này mới tỉnh táo một chút, nhận thức được bình xịt thì giống như bị nỗi ám ảnh kinh hoàng nào đó bủa vây, không cần ta nói thêm lời nào nữa lập tức lui ra xa, ngoan ngoãn ngâm mình trong nước.
Ta ở trên bờ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, tay vẫn giữ nguyên tư thế chĩa bình xịt vào mặt tiểu thụ, không ai nói với ai câu nào.
Một lát sau, có lẽ vì tiếng động gây ra quá lớn, mọi người trong phủ đều cầm theo đèn đuốc chạy đến chỗ dao trì, sau khi chứng kiến được một màn này ai nấy đều đứng hình chết lặng.
Nếu ta nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Mặc Triêu Ngân ngay trong đêm nhảy hồ dạo chơi. Lần trước nhảy hồ rửa oan, lần này là do ta đá xuống.
Lam ma ma cũng tới, thấy được cảnh này không ngờ lại khiến cho biểu tình ôn hòa bình tĩnh bao năm không đổi của bà có dấu hiệu rạn nứt, lập tức hô hào gia đinh vớt tiểu thụ từ dưới nước lên.
Ta định nói chờ một chút ma ma, chờ cho hắn nhổ trại hạ lều đã, nhưng mà như thế có bị hiểu nhầm rằng ta muốn mưu sát phu quân hay không?
Không nghĩ tới tên thụ thế nhưng cũng hiểu chuyện từ chối lên bờ, nói rằng trời quá nóng nên rủ ta ra ngoài tắm hồ cho thân thiện với môi trường, người khác nói thế nào cũng nhất quyết không lên.
Lam ma ma thấy vậy lại nhìn qua ta, ánh mắt bà lập tức trở nên thật sâu xa thâm thúy. Cuối cùng, bà chỉ căn dặn nha hoàn nấu canh gừng, sau đó đem hết đám người kia rời đi.
Thật là quái lạ!
Vì vậy, ta và tiểu thụ lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, người trên bờ kẻ dưới nước, không một ai lên tiếng nói chuyện, như vậy đã được hơn hai canh giờ.
Trời đã bớt tối đen, nhưng cũng chưa tính là sáng hẳn, lúc này tiểu thụ phía dưới mới lí nhí lên tiếng:
"Ta...lên được rồi chứ?"
Ta nghe vậy, nhướng mày nhìn hắn.
"Bên dưới, ừ, cái kia bình thường rồi?"
Mặc Triêu Ngân khuôn mặt hơi tái nhợt chợt đỏ ửng như thiêu như đốt, hắn gật gật đầu.
Ta lúc này mới thở phào một hơi, vặn lại khớp vai rồi đứng dậy nói với hắn:
"Chàng theo ta về phòng, cũng nên cho ta một lời giải thích phù hợp."
Mặc Triêu Ngân lại gật gật đầu, sau đó đứng dậy, bước chân lảo đảo khiến hắn ngã "ùm" xuống, nước bắn ra tung tóe.
"Không có sức." Tiểu thụ ngồi luôn trong hồ, tội nghiệp nhìn ta, lần náo loạn này tựa hồ như đã rút khô tất cả khí lực của hắn.
Ta vỗ trán một cái, gia môn bất hạnh!
Đành vậy, ta bước xuống hồ, chìa tay về phía Mặc Triêu Ngân. Hắn thấy thế hai mắt liền nhanh chóng sáng lên, bơi về phía ta, bàn tay ướt nhẹp theo đó nắm lấy tay ta, cố sức nâng người để ta có thể kéo được hắn lên.
Tên này, bao nhiêu lần rồi mà vẫn nặng chết đi được! Cả người hắn sau khi được kéo lên vô lực dựa cả vào người ta, y phục của ta theo đó cũng bị dính nước ướt từ trên ướt xuống, dính sát vào người vô cùng khó chịu. Ta cắn răng dìu tên khốn này lê từng bước, lúc về tới phòng đã mệt đứt hơi.
Lam ma ma, sao bà lại đi luôn như vậy, ít ra cũng phải để lại một vài gia đinh vận chuyển món hàng này giúp ta chứ?
Về tới phòng, Diệp Trúc theo đó cũng xuất hiện, nàng gọi người vào thay y phục giúp chúng ta. Nhưng có lẽ ta nhìn nhầm, vẻ mặt của nàng khi nhìn ta dường như có ý chê trách, giống như hận không thể rèn sắt thành thép vậy.
Ta từ chối có người thay y phục, Mặc Triêu Ngân cũng vậy. Hắn như cũ không thích kẻ khác chạm vào người, lần vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, còn ta đơn giản chỉ là cảm thấy thực không thoải mái. Vì vậy, hai chúng ta đi vào hai gian phòng khác nhau, tự mình sửa sang y phục.
Mọi thứ hoàn tất, từ dưới thiện phòng cũng có người đem canh gừng mang đến. Ta ngồi xuống một bên sạp mỹ nhân, ở giữa kê một cái bàn, tiểu thụ theo đó ngồi vào bên còn lại.
Sau một đêm trông hắn tiều tụy hẳn ra, hai mắt đỏ ngầu hằn rõ tơ máu, khuôn mặt trắng bệch, bọng mắt đen ngòm, cánh môi sưng đỏ dữ tợn, bạch y trên người còn khiến hắn thêm phần kinh dị dọa người.
"Được rồi, chàng nói đi, đến tột cùng là đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Triêu Ngân vừa uống xong vài ngụm canh gừng, nghe vậy sắc mặt hơi ngưng trọng, lăn tăn một hồi rồi mới cứng nhắc kể lại mọi chuyện.
Đúng như ta dự đoán, đêm qua tiểu thụ theo lời trong thư của tra công mà lẻn ra khỏi phủ đến nơi rừng trúc cách đây mười dặm, được tên kia chân thành bày tỏ tấm chân tình. Tên tra công này không ngờ nhanh như vậy đã yêu tiểu thụ, lại không ngờ lại bị tiểu thụ từ chối, vì vậy đành ra chiêu cuối - gạo nấu thành cơm.
Cái tiểu thuyết này, hở một chút là hạ xuân dược, thực sự coi xuân dược là cải xanh bán ngoài chợ hả?
Tra công, đây là hắn ta tự làm tự chịu. Lúc trước khinh rẻ lại hưởng thụ, chà đạp, nhục nhã tấm chân tình của tiểu thụ bao nhiêu, bây giờ chính mình hưởng đủ.
Nhưng may mắn là, Mặc Triêu Ngân nghe lời ta cẩn thận phòng bị, trước lúc đi có đem theo một ít mê dược, dựa vào lúc tung hỏa mù khiến tra công tứ chi vô lực mềm nhũn mà thoát thân, sau đó liền xảy ra một màn như hôm qua.
"Cơ Anh...ta không cố ý." Mặc Triêu Ngân cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Là nói chuyện suýt chút nữa đã đè ta đó hả? Đúng là lúc đầu ta thực muốn băm hắn cho cá ăn, nhưng bây giờ nghĩ lại, tiểu thụ cũng là người bị hại.
Thôi được rồi, cũng không phải lần đầu bị hôn, ta ở thế giới thực cùng với bạn trai cũ cái gì cũng đều đã làm, còn một bước cuối là lên giường lăn drap thì mới có người thay ta làm hộ, cùng lắm là xem như bị chó cắn đi.
Nhưng mà vẫn thật quá khó chịu!
"Không có lần sau." Ta lên tiếng cảnh cáo.
Tiểu thụ đang buồn bực nghe vậy rạng rỡ hẳn ra. Vậy mà chốc lát sau hắn lại cúi đầu.
"Chính phòng còn chưa tu sửa xong." Hắn chuyển ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
À, ra là vấn đề phòng ngủ. Để tránh chuyện này lặp lại, vẫn nên tách ra thì hơn.
Mặc Triêu Ngân dường như thấy được vẻ mặt này của ta, hắn luống cuống cam đoan: "Sẽ không lặp lại! Ta luôn luôn nghe theo nàng, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, ta bị oan mà!"
Sau đó, hắn đưa tay làm động tác thề thốt: "Ta không thích Bách Lí Dật nữa, từ nay về sau sẽ không đến quá gần hắn, chuyện này tuyệt đối sẽ không lặp lại!"
Ta nhướng mày nghi hoặc, trầm ngâm một lúc lâu, sau lại thở dài nói: "Hai cái giường."
"Hả?" Mặc Triêu Ngân có hơi không thích ứng kịp, vẻ mặt ngẩn ra.
"Ta nói chúng ta không thể ngủ chung trên một cái giường được nữa. Một là, chàng sai người đem thêm một chiếc giường vào đây, chàng ở góc đông ta ở góc tây, cũng phải dựng thêm một tấm bình phong hoặc rèm phân cách nữa. Hai nữa là, ta sẽ chuyển đến Tiêu Dao các, Lam ma ma có lên tiếng hay đem cả một vạn cuốn Nữ huấn đến cho ta chép, ta chép bằng hết cũng sẽ dọn đến đó ở."
Nếu như cách nào cũng bất tiện, vậy thì cứ mỗi người một giường, thêm cái rèm ngăn cách là biện pháp phù hợp nhất.
"..."
Mặc Triêu Ngân nghe vậy rũ mắt im lặng thật lâu, cuối cùng đành tiu nghỉu thoả hiệp: "Được."
Chậc chậc, nhìn cái mặt mướp đắng của hắn này, người không biết còn tưởng hắn thực sự thích ta, muốn cùng ta ở chung một chỗ. Tuy nhiên, ta hiểu, đây gọi là di chứng của việc bị thiếu thốn tình cảm lâu ngày mà thành. Mặc Triêu Ngân dù suýt chút đã đè ta, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, bản thân hắn cũng đâu muốn vậy.
"Chàng mà dám mộng du, ta xịt chết chàng!" Ta lại lấy cái bình xịt ra cảnh cáo hắn.
"..." Mặc Triêu Ngân đang uống canh gừng hơi sặc một chút.
À, còn một vấn đề nhức nhối nữa ta muốn hỏi hắn.
"Chàng còn thích nam nhân chứ?"
Thu lại vấn đề bình xịt, ta trở lại làm hiền thê lương mẫu, dịu dàng nói chuyện.
Tiểu thụ rốt cuộc có phản ứng, hắn đờ ra, sau đó lắc đầu.
Quào, hắn lắc đầu. Hắn lắc đầu! Vậy không phải là ta đã thành công rồi sao? Đúng không? Đúng không?! Nhưng mà, hắn lắc đầu là không có, hay là không biết?
"Vậy chàng vừa mắt nữ nhân nào không?" Ta cố nén lại tâm tình, cẩn thận hỏi tiếp.
Lần này thời gian đờ ra của tiểu thụ hơi lâu một chút, cuối cùng hắn đứng phắt dậy, động tác đột ngột làm ta suýt chút hú hồn.
"Không...biết. Ta...phải đi thượng triều!"
Mặc Triêu Ngân phủ nhận một câu, sau đó vội bước ra ngoài.
Ài, vậy là vẫn chưa được sao? Ta có chút thất vọng, thì ra là lắc đầu không biết à? Lúc trước tiểu thụ thích tra công, chỉ duy nhất một nam nhân là hắn ta, bây giờ nếu như không thích nữa, vậy thì hắn còn thích nam nhân không? Nếu nữ nhân cũng không thích, vậy giới tính của hắn là gì?
Rồi như nhớ ra cái gì đó, ta nói với tiểu thụ đang chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa: "Chàng nín nhịn một đêm, sức khỏe nếu có gì không ổn liền dâng tấu xin nghỉ triều một ngày đi."
Đã nín nhịn rồi còn lao lực thế này, ta sợ hắn sẽ hỏng mất, vậy không phải những việc ta làm đều thành dã tràng xe cát sao?
Bóng lưng tiểu thụ hơi chao đảo một chút, hai tai đỏ phừng, bước chân gia tốc, giống như đằng sau có ma quỷ nào đuổi tới vậy.
Còn lại một mình trong phòng, ta bắt đầu suy nghĩ. Tiểu thụ không biết thích nam hay nữ, giới tính mông lung như một trò đùa, nhất định phải nhân cơ hội này tranh thủ bẻ thẳng hắn.
Hừm, nô tì trong sáng ngây thơ cùng với vương gia ngày ngày hắc hóa được không nhỉ?
Chậc, quá hợp trào lưu rồi còn gì nữa!
Nghĩ là làm, ta lập tức trong lúc tiểu thụ nhập cung, cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa ra mười nha hoàn xinh đẹp nhất gửi vào chính điện, ngày ngày hun đúc, còn sợ không bắn được ra lửa tình sao?
Nhưng mà, ngoài ý muốn của ta là mấy tiểu cô nương này dường như vô cùng sợ hãi ta, nét mặt ai nấy được chọn đều trắng bệch như tờ giấy, hận không thể chết đi còn hơn. Lạ lùng vậy? Không phải thường ngày còn tốt sao?
Diệp Trúc ở bên cạnh vội kéo tay ta: "Vương phi, người nghe nô tì nói chuyện một lúc."
Ta ngờ ngợ có gì đó không ổn, vì vậy dẫn nàng vào phòng trong, đồng thời cho tất cả mọi người lui xuống. Đám mỹ nữ kia cứ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy biến, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
"..."
Vào trong phòng, ta mới nghiêm trọng hỏi Diệp Trúc: "Trong phủ xảy ra chuyện gì?"
Diệp Trúc nghe vậy bất lực vỗ trán một cái, sau đó đưa tới một chiếc gương đồng.
Ta hiểu ý nàng tiếp nhận cái gương, không soi thì thôi, vừa nhìn đã khiến ta trợn trắng mắt.
Gương đồng cổ đại tuy không được rõ ràng như của hiện đại, nhưng ta vẫn nhìn được cánh môi sưng phù lên như mỏ vịt của mình, phải, không những sưng vù, mà còn có vết máu đã khô đọng lại.
Vết cắn cùng nụ hôn cuồng dã hôm qua của Mặc Triêu Ngân.
Giờ thì ta đã hiểu ánh mắt của Lam ma ma có nghĩa là gì, sự chê trách lúc sáng của Diệp Trúc có nghĩa là gì. Tên tiểu thụ lúc rời đi cũng có một cái mỏ vịt thế này, ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu giữa hai chúng ta đã xảy ra loại chuyện mờ ám nào.
"Khụ, Vương phi, dù cho điện hạ có dục hỏa đốt người, trong lúc, khụ, mạnh bạo trên giường làm người tức giận, người cũng không thể giữa đêm ném ngài ấy xuống hồ chứ?" Diệp Trúc mặt đỏ như thiêu nói với ta.
"..."
"Vương phi, bây giờ bọn họ đều nói, khụ khụ, người mạnh bạo hung hãn, là nữ nhân lòng dạ hiểm độc, ngang tàng vô lí, đối với phu quân mình còn thẳng tay trừng trị, mấy tiểu thiếp gả vào vương phủ nhất định sẽ sống không bằng chết." Diệp Trúc toát mồ hôi cho ta biết, nàng còn bổ sung thêm. "Giờ chắc chắn tin đồn lan xa, thêm cả chuyện Vương gia lúc còn là điện hạ giữa đêm uất ức nhảy hồ ở Tây Khương nữa. À, còn có không biết kẻ nào đã đồn thổi rằng Vương phi thẳng tay đánh Vương gia trên phố, khiến cho Vương gia xin lỗi suốt dọc đường trở về. Dân chúng bảo rằng...Vương gia còn như thế, vậy thiếp thất sẽ thế nào? Còn không phải bị chỉnh chết sao?"
"...Cho nên?" Ta nghe thấy chính giọng nói của mình đang run rẩy từng hồi.
"Cho nên, đối với những cô nương chưa thành thân trong khắp kinh thành hiện tại, vương phủ chính là mối hôn sự đứng đầu sổ đen." Diệp Trúc nói xong còn giơ ngón cái với ta. "Vương phi, người thật lợi hại! Trong vòng một đêm đã khiến cho không một nữ nhân nào dám bén mảng tới gần Vương gia!"
"...............!!!!!"