Không phải đăng nhầm đâu nhé! Mình đăng lại chương để thông báo mấy ngày vừa rồi truyenwiki1.com của mình bị lỗi, bản thảo viết đến chương 59 bị xóa sạch rồi (T-T) Tui muốn drop lắm nhưng mà lỡ hứa với các bạn đọc sẽ hoàn bộ này nên cặm cụi viết lại huhu. Hi vọng các bạn chờ tui vài ngày, lần này rút kinh nghiệm viết chương nào đăng chương đó chứ không giữ đến bốc hơi nữa (T^T) truyenwiki1.com khiến chúng ta mất niềm tin quá
________________________________
Sứ thần Lập Đan, à không, bây giờ phải gọi là Sứ thần giả mạo từ trong ống tay rút ra một thanh chủy thủ, nhằm thẳng Hoàng đế đâm tới. Lúc này, một bóng dáng yểu điểu đột nhiên lao đến, che chắn trước mặt Hoàng đế, chỉ nghe thấy một tiếng vũ khí sắc nhọn đâm xuyên qua y phục cùng da thịt, khiến cho Sứ thần giả mạo khẽ ngây ngẩn.
Lan Quý phi sắc mặt trắng bệch đến trong suốt, bàn tay đặt tại một bên ngực bị lưỡi dao đâm xuyên, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Muội muội!" Lan Thừa tướng thét lên thật lớn.
"Mẫu phi!" Mặc Quân Liên gọi một tiếng đầy đau đớn kinh hãi.
Hoàng đế lúc này vô cùng sửng sốt, ông ta đẩy Trân Quý tần đã sợ đến run rẩy tới tay các thái giám, cung nữ phía sau bảo hộ, sau đó tiến lên đá một cước vào tên giả mạo kia, đỡ lấy Lan Quý phi đang dần ngã xuống.
Hoàng đế dù sao cũng từng thân chinh bách chiến, gây dựng thiên hạ từ trên yên ngựa, võ công thân thủ đều hơn người, một cước này khiến cho Sứ thần đang mất cảnh giác kia bay từ trên đài xuống dưới đất, tạo thành một hình vòng cung tỷ lệ chuẩn.
Phía dưới này, tình cảnh cũng vô cùng hung hiểm, loạn thất bát tao. Đám thích khách từ tùy tùng giả mạo đến mấy kẻ cạy nắp hòm nhảy ra tính tổng cộng cũng khoảng hơn ba mươi người, hiện tại ai nấy đều lăm lăm lưỡi gươm sáng bóng, đằng đằng sát khí đổ xô vào đám quan khách, tàn nhẫn gϊếŧ chóc.
Đây là tình hình vô cùng bất lợi, bởi vì nhập cung dự yến nên không một ai được mang theo binh khí bên mình, toàn thể khách nhân, bao gồm quan lại và hoàng thân quốc thích đều chạy tứ tán.
Bên kia, Vân Thái sư vẫn ung dung điềm tĩnh bảo hộ Thái sư phu nhân. Khi thích khách vung kiếm chém về phía phu thê hai người, ông nhanh như chớp bắt lấy cổ tay kẻ kia bẻ quặt ra sau, kiếm liền rơi xuống. Nhân lúc này, tay kia của Vân Thái sư cũng bắt được chuôi kiếm, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực hắc y nhân, một đao đoạt mạng.
Binh bộ Thượng thư cũng làm cách tương tự, cướp lấy vũ khí rồi bắt đầu chém gϊếŧ, mẫu thân vì sợ hãi quá độ nên đã ngất đi, được nha hoàn tâm phúc che chở tại chỗ.
Phải rồi, rất nhiều người ở đây đều có võ công, bao gồm cả Túc Vương đang dốc sức bảo vệ Tuyết Thanh Ly và Mặc Linh Hoa đằng kia. Không biết hắn đã chạy tới bên đó từ lúc nào, trong khi phụ hoàng của hắn thì suýt bị gϊếŧ.
Cái này...có lẽ lúc đầu ta đã đánh giá sai về hắn một chút. Hắn đối với Tuyết Thanh Ly chính là một viên kim cương, nhưng hắn cũng có thể vì nàng mà trở thành một viên kim cương chọi bể đầu người khác. Người khác này, dĩ nhiên bao gồm cả đệ đệ tiểu thụ của hắn.
Nếu như không thể thay đổi được Tuyết Thanh Ly, Túc Vương yêu nàng như vậy, tra công lại mượn tay nàng lợi dụng hắn, vậy thì đối với tiểu thụ và ta sẽ thật nguy hiểm. Nếu Túc Vương có tình có nghĩa thì không sao, bằng không hắn vì sắc quên nghĩa, ta nhất định sẽ nhẫn tâm tiễn cả hắn và nữ phụ hắn yêu kia xuống Âm phủ, cho dù phải trả giá thế nào.
Tiểu thụ Mặc Triêu Ngân lúc này đang một tay ôm lấy ta, tay kia cầm thanh kiếm đã nhuốm máu. Vừa rồi có tên hầu cận giả mạo xông đến, tiểu thụ hai ba chiêu là đã có thể đem kẻ kia đánh bay, đồng thời đoạt lấy vũ khí. Lúc này, hắn không còn là một con thỏ trắng hay làm nũng như thường ngày nữa, mày kiếm chau lại, nhưng khí chất vẫn vững vàng an nhiên, tựa như một cường giả chân chính, xem máu tanh trước mặt chỉ là màn bụi thoáng qua. Động tác vung kiếm của Mặc Triêu Ngân ưu nhã xuất trần, máu tươi bắn lên mặt hắn, tầng tầng nhiễm đỏ y phục, trông vô cùng yêu dị bức người. Tác phong của hắn linh động dứt khoát, sát phạt quyết đoán, hệt như chim ưng giương cánh nơi trời cao. Ta ở bên cạnh hắn, được hắn che chở, cảm giác đã về đến nơi an toàn nhất, tất cả cảm xúc lo âu sợ hãi đều vì vậy mà lắng xuống. Thiếu niên cao hơn ta một cái đầu, thay ta trở thành chiếc khiên vững vàng, chắn hết tất cả gió tanh mưa máu, dần dần hiện rõ trong lòng ta.
"Đừng sợ, ta ở đây." Mặc Triêu Ngân cúi xuống, kiên định thì thầm bên tai ta.
Có thể ta thực sự là một kẻ biếи ŧɦái, trong tình cảnh này mà còn có thể cho rằng tên nhóc máu me đầy người trước mặt thật đẹp trai.
Thích khách đã bị gϊếŧ gần một nửa, nhưng lúc này, xung quanh vang lên vài tiếng động, tất cả khách nhân đều khuỵu xuống. Ta cũng đột nhiên thấy đầu óc choáng váng. Tiểu thụ bên cạnh bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch ẩn hiện tức giận.
Không ổn, bị hạ thuốc!
"Triêu Ngân...sao rồi?" Ta lảo đảo đỡ lấy Mặc Triêu Ngân đang mất thăng bằng.
Hắn chống mũi kiếm lên nền đất, bàn tay ôm chặt ta hơn, nhìn ta trấn an:
"Đừng lo lắng, Lam ma ma...đang chờ...ở phủ, còn có...Thanh Ninh."
Tên ngốc này, nói linh tinh gì vậy? Sao nghe như là sắp chết tới nơi rồi vậy? Ta càng lo hơn ấy!
Nếu như thật sự phải chết ngay hôm nay, ta...có lẽ nên làm biếи ŧɦái nhỉ?
Ngay lúc này, tên Sứ thần giả mạo từ phía dưới đài bỗng chống người đứng dậy, thích khách theo đó dừng tay, xếp thành hàng đứng phía sau y.
"Ha ha ha! Không ngờ phải không? Tuyết linh chi này vốn chỉ là một cây linh chi bình thường được cho thêm vài dược thảo kì lạ, gặp phải ánh sáng liền tan biến, mê dược bốc hơi rồi hòa lẫn vào không khí, khiến cho tất cả mọi người ở đây trong một khoảng thời gian ngắn hít phải đều tứ chi tê liệt, nội công phong bế. Có điều, bổn sứ cùng các thuộc hạ đã dùng trước thuốc giải. Thế nào? Thiên Lăng đế có thích lễ vật này không?" Sứ thần giả mạo ngang nhiên đứng thẳng, kiêu ngạo nói lớn.
Sao kẻ nào sắp đạt thành mục đích đều dài dòng như vậy? Yên lặng mà làm cho xong luôn không tốt à?
Hoàng đế ôm Lan Quý phi đã ngất đi vào trong ngực, ho khan hai tiếng: "Ngươi...là ai? Mục đích...của ngươi...là gì?"
Sứ thần giả mạo nghe vậy, cười trào phúng: "Thiên Lăng đế muốn biết nhiều như vậy làm gì? Hoàng Thượng, điều ngài cần biết bây giờ chính là - ngài sắp băng hà rồi!"
"Hỗn xược! Cấm Vệ quân ở đâu! Cấm Vệ quân đâu rồi!" Thái tử gần đó tức giận đến ho khan, liên tục gào thét.
Hoàng đế vẫn một mực trầm mặc không nói.
"Cấm Vệ quân? Những kẻ đó đều bị người của ta hạ sát ngoài kia, đâu thể kịp thời tới đây cứu giá?" Sứ thần giả mạo càng thêm kiêu ngạo đắc ý.
Cấm Vệ quân bị đẩy lui? Bọn chúng rốt cuộc đến bao nhiêu người? Là đã ra tay từ sớm sao? Một cây tuyết linh chi đã đủ hạ gục gần tám mươi quan khách, lại không gây ra mùi hương đặc biệt. Yến tiệc này đúng là một cơ hội tốt, Đại Tướng quân vẫn còn đang dẹp loạn biên cương chưa thể trở về, quan khách đều không có vũ khí.
Nói xong những lời này, ánh mắt Sứ thần giả mạo lóe lên sát khí, chủy thủ trong tay bây giờ thay bằng một thanh đao lớn, y một lần nữa hướng về phía Hoàng đế, cao giọng: "Thiên Lăng đế, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Y cắn răng, giống như con báo đang trong lúc vồ lấy con mồi mà tung người lên cao, nhoáng một cái đã đứng ở trên đài. Y đứng trước mặt Hoàng đế, đao trong tay hạ xuống.
"Hoàng Thượng!"
"Phụ Hoàng!"
Phía dưới nổi lên những tiếng kinh hô thất thanh, kể cả Mặc Triêu Ngân bên cạnh ta cũng co rút con ngươi, bàn tay đặt trên ngực khẽ bấu chặt.
Chính ngay lúc này, một mũi tên xé gió lao đến, "phập" một tiếng xuyên qua ngực trái của Sứ thần giả mạo, khi đao của y chỉ còn một tấc nữa là chém trúng Hoàng đế.
Sứ thần giả mạo khẽ khựng lại, y trợn trừng mắt, như không thể tin được nhìn xuống mũi tên xuyên qua thân thể của mình, thấy được đầu mũi tên còn đang nhỏ máu, trước ngực y là một mảnh loang lổ. Cuối cùng, y giống như một cây gỗ cao lớn bị người đốn hạ, "ầm" một tiếng ngã xuống, khóe miệng phun trào máu tươi, chết không nhắm mắt.
Bên kia, vô số mũi tên nhằm chính giữa phía dưới đài bắn đến, tùy tùng giả mạo và hắc y nhân lần lượt trúng tên ngã xuống, một mảnh tinh phong huyết vũ cứ vậy nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Vậy mới nói, làm chuyện xấu thì đừng dài dòng.
Từ cửa lớn Tề Vân các, Bách Lí Dật một thân quan phục màu đen, dẫn theo rất nhiều Cẩm Y Vệ vững vàng bước vào. Bóng dáng hắn cao lớn, hắc y thêu một con báo gấm trước ngực, mạnh mẽ chỉ huy thuộc hạ bao vây tiêu diệt thích khách.
Trong lòng ta nổi lên dự cảm rất xấu.
Cẩm Y Vệ đến như sóng gầm gió cuốn, ánh gươm bóng kiếm giao tranh kịch liệt. Cuối cùng, thích khách đều bị tiêu diệt sạch sẽ, dưới đài bây giờ chỉ còn lại một mảnh máu tươi loang lổ, khách nhân, cung nữ, thái giám, ai nấy đều sợ hãi đến sắc mặt tái xám.
Bách Lí Dật lúc này mới tiến lên chính giữa, phủ phục trên đất, giọng nói nghiêm nghị mà trầm thấp vang vọng:
"Vi thần cứu giá chậm trễ! Xin Hoàng Thượng giáng tội!"
Quả nhiên là anh khí bức người! Ta nhìn về phía Tuyết Thanh Ly, muốn xem biểu hiện của nàng. Thật may, trời còn giúp ta, vị cô nương kia đã ngất đi vì sợ hãi, không chứng kiến được cảnh tra công uy vũ mới vừa rồi.
Hoàng đế ở trên đài cao, dù cận kề giữa lằn ranh sinh tử vẫn không hề suy chuyển, khí chất vương giả cũng không bị ảnh hưởng, uy nghiêm nhìn xuống:
"Bách Lí Đô đốc bình thân! Ngươi kịp thời cứu giá, tiêu diệt thích khách, trẫm nhất định sẽ ban thưởng!"
Bách Lí Dật chắp tay, vẻ mặt không vì được khen thưởng mà trở nên đắc ý kiêu ngạo:
"Tạ Hoàng Thượng!"
Đúng lúc này, Trân Quý tần đột nhiên thét lớn một tiếng, kéo ánh nhìn của mọi người về phía đài cao. Chỉ thấy nàng vẻ mặt đau đớn, ngã xuống trong vòng tay hạ nhân, bàn tay ôm chặt lấy bụng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, đôi môi đỏ mọng cũng bị nàng cắn đến rướm máu. Nhìn kỹ hơn, phía dưới vạt váy của nàng còn bị thấm ướt, trong ánh đuốc sáng rực còn hiển hiện màu đỏ tươi, nổi bật hẳn trên y phục sáng màu.
"Hoàng Thượng...cứu...nhi tử!" Trân Quý tần nỉ non gọi một tiếng, sau đó ngất đi.
Hoàng đế lúc này còn đang ôm Lan Quý phi, khẽ cứng người lại một chút, sau đó quát lớn: "Người đâu! Mau truyền Thái y!"
Sau đó, ông ta không để ý đến đại cục lúc này nữa, vội vàng sai người đưa Lan Quý phi về tẩm cung chữa thương, bản thân ôm Trân Quý tần về Vĩnh Lưu cung, gấp gáp rời đi trước mặt quần thần.
Trân Quý tần vỡ ối, có lẽ ngay bây giờ sẽ lâm bồn. Ta siết nắm tay, chỉ mong nàng mẫu tử bình an!
Bây giờ chỉ còn lại khách nhân đang hoang mang tột cùng và Bách Lí Dật cùng Cẩm Y Vệ lạnh lẽo canh giữ yến tiệc, không có chỉ dụ của Hoàng đế không một ai được rời đi.
Bách Lí Dật vẫn đứng thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt hắn ta lướt qua tiểu thụ một lúc, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, sau đó lạnh nhạt bình tĩnh như lúc ban đầu.
Ta mới nhớ ra bản thân lúc này vẫn còn đỡ lấy tiểu thụ, vành tai chạm tóc mai, gần gũi vô cùng. Nghĩ đến suy nghĩ của bản thân vừa rồi, ta ngẩn ra, thật sự muốn làm biếи ŧɦái sao?
Mà thôi, biếи ŧɦái hay không không quan trọng, quan trọng là ta đã biết bản thân có chút thích tiểu thụ.
Chưa kịp để ta suy nghĩ xong, Mặc Triêu Ngân đã vòng tay ôm lấy ta. Ta ngẩng lên nhìn hắn, hai mắt hắn đã nhắm lại, hình như hắn vừa thở phào.
Tra công đã cứu ta một mạng, cho dù hắn ta không muốn vậy, nhưng thật xin lỗi, chính là hắn ta đã cứu mọi người ở đây, bao gồm cả ta. Thật là nực cười mà!
Nhưng, liệu sẽ trùng hợp đến như vậy sao?
Một lúc lâu sau, Tạ Am - Đại Nội Tổng quản bên cạnh Hoàng đế dẫn đầu một hàng dài các thái giám tiến vào Tề Vân các, bàn tay ông ta cầm phất trần hơi run rẩy, sắc mặt căng thẳng nói:
"Các vị đại thần, các vị Vương gia, điện hạ, Hoàng Thượng có khẩu dụ cho phép các vị xuất cung hoặc trở về tẩm điện. Chỉ là, hoàng thành được lệnh phong tỏa nghiêm ngặt, những người muốn xuất cung đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận."
Ta hơi bất ngờ, cứ tưởng sau chuyện này sẽ phải ở lại trong cung một đêm, Hoàng đế thế nhưng lại dễ dàng cho phép mọi người xuất cung?
Nhưng mà, đây dù sao cũng là Hoàng đế, thực sự khiến người ta không thể đoán được. Vì vậy, ta theo mọi người hành lễ, sóng vai cùng tiểu thụ bước ra xe ngựa, trải qua vài lần lục soát mới thuận lợi rời khỏi hoàng thành.
Mặc Triêu Ngân từ đầu đến cuối đều không nói gì, mày kiếm nhíu lại một đường, khiến cho ta càng thêm bất an.
Một đêm tại Vương phủ trải qua vô cùng khó khăn.
Trưa ngày hôm sau, Trân Quý tần thuận lợi hạ sinh thập nhất Hoàng tử. Hoàng đế vô cùng vui mừng, ngay lập tức sắc phong nàng làm Mẫn Phi. Chữ "Mẫn" này lấy trong khuê danh của nàng - Trân Mẫn Nhu.
Lan Quý phi cũng được Thái y tận tình cứu chữa, nghe nói vết thương chỉ chệch một chút nữa là trúng tim. Đây mới chính là lúc bà ta khôi phục sủng ái thực sự, kéo được cả tâm của Hoàng đế trở về. Nghe nói, lễ vật ban thưởng tới Ngọc Dung cung nhiều như nước chảy, Hoàng đế còn ở lại tẩm cung của bà ta mấy đêm liền, bên phía Lan Thừa tướng cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Bách Lí Dật nghe nói vì kịp thời thu thập tin tức Sứ thần Lập Đan bị thích sát cận kề biên giới Lập Đan - Thiên Lăng, cứu giá đúng lúc, được Hoàng đế nâng lên một bậc, trở thành Xạ Kỵ Đô thống, cách Phiêu Kỵ Tướng quân lúc trước chỉ một hàm quan phẩm.
Một tuần sau, chuyện thích khách và Sứ thần giả mạo đã được điều tra rõ ràng, chính là do quân sĩ Bắc Tuyên gϊếŧ hại trên đường, sau đó bọn chúng đóng giả thế chỗ đoàn hộ sứ đến Thiên Lăng, mục tiêu phát động ám sát Hoàng đế, nhiễu loạn Thiên Lăng, cướp lấy Quốc Ấn, dò xét đại thần Thiên Lăng trong cuộc chiến giữa Bắc Tuyên - Lập Đan, thám thính tình hình triều cương để sau khi nuốt trọn Lập Đan sẽ thuận lợi công chiếm Thiên Lăng. Không ngờ, một thuộc hạ dưới trướng Bách Lí Túc ngày trước đã rửa đao gác kiếm, chu du thiên hạ, vô tình đi đến biên giới Lập Đan đã nhìn thấy đoàn hộ sứ gặp nạn, vội vàng cấp báo về kinh, Bách Lí Dật kịp thời nhận được hung tin, đúng lúc dẫn quân vào cung tiêu diệt địch nhân, kế hoạch của Bắc Tuyên vì vậy bị thất bại.
Trùng hợp như vậy sao? Vị thuộc hạ cũ kia nước nào không đi lại cứ chọn Lập Đan đang chiến hoả triền miên? Chu du thiên hạ? Đây là chu du tìm đường chết à? Lại còn vô tình thấy đoàn Sứ thần bị hạ sát? Chuyện này còn hi hữu hơn cả trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh.
Chuyện đến nước này, chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất, giống như Vân Thái sư nói: xuất binh công đánh Bắc Tuyên.
Nhưng, chuyện Sứ thần cũng không hẳn đơn giản như vậy, việc kiểm tra rà soát ngoại nhân khi nhập cung rõ ràng có sơ hở. Đại Lý tự lại vất vả điều tra, nửa tháng sau đã có kết quả. Đệ đệ của Hoàng đế là Tuệ Trung Vương không ngờ cấu kết với Bắc Tuyên ý định mưu đồ soán vị, âm thầm trợ giúp phản tặc vào cung, tạo cơ hội thích sát Hoàng đế. Hoàng đế vô cùng giận dữ, yêu cầu Đại Lý tự điều tra tất cả những người có liên quan, đồng thời đem toàn bộ Tuệ Trung Vương phủ chém đầu thị chúng, bất kể nam nữ già trẻ.
Mà danh sách những người liên quan này, phụ thân Vệ Cẩn của thân thế ta đang mang vừa vặn chiếm vị trí thứ tư.
Những chuyện này ta đều không hay biết, chỉ thấy Mặc Triêu Ngân thượng triều liên tục, sắc mặt luôn luôn căng thẳng. Cho đến một ngày, Đại Nội Tổng quản Tạ Am hạ cố đến Đoan Vương phủ, tuyên đọc khẩu dụ của Hoàng đế:
"Binh bộ Thượng thư Vệ Cẩn có hiềm nghi liên can tới vụ án Tề Vân, nay trẫm lệnh cho Đại Lý tự khanh áp giải về Đại Lý tự nghiêm hình thẩm vấn, vì chưa có bằng chứng xác đáng, nên tạm thời giữ lại quan hàm. Đoan Vương phi Vệ thị, thân là nữ nhi của Vệ Thượng thư, nhưng cũng là tức phụ hoàng thất, để tránh nảy sinh tư tình, không giữ đạo huấn, phạm phải thất xuất chi điều, xúi giục Đoan Vương cầu tình thay thân phụ, trẫm lệnh cho Vệ thị cấm túc trong Tiêu Dao các, không có chỉ dụ của trẫm, không được ra ngoài."
Hoàng đế nắm tay Trân Quý tần, bên cạnh còn có Lan Quý phi và sứ thần Lập Đan, đằng sau là hàng dài các cung nữ thái giám tay cầm quạt lớn màu sắc sặc sỡ theo hầu, khí thế bừng bừng bước lên đài cao, ngồi vào ghế chủ vị điêu khắc hoa văn đầu rồng.
Trân Quý tần bây giờ bụng đã rất lớn, dường như cũng đang cận kề ngày lâm bồn, được đặc cách nhận hồng ân ngồi cùng một chỗ với Hoàng đế, đón nhận rất nhiều ánh mắt ghen tị của chúng tần phi. Lan Quý phi đã khôi phục sủng ái ngồi kế bên Hoàng đế, vị trí cao hơn hết thảy mọi người, dung mạo diễm lệ tuyệt sắc. Sứ thần Lập Đan cũng được an tọa tại vị trí hàng quan lại đại thần, ngồi dưới ba vị phong vân trên triều là Lan Thừa tướng, Vân Thái sư và Tạ Quốc cữu.
Mọi người khi nghe thấy tiếng hô đều cung kính đứng dậy, sau đó khom người hành lễ:
"Cung nghênh Thánh giá!"
Hoàng đế dìu Trân Quý tần cùng ngồi xuống ngự tọa, sau đó mới cười lớn một tiếng, phất tay cho mọi người bình thân. Lan Quý phi lúc này cũng được cung nhân đỡ xuống, vẻ mặt hơi cứng lại một chút, rất nhanh lại tươi cười quyến rũ như lúc đầu.
Lan Thừa tướng vì vị thế của bản thân trên quan trường, vị trí của muội muội trong hậu cung, vẻ mặt vô cùng hào hứng đắc ý.
Mặc Triêu Ngân không để tâm đến đại yến tiếp đón này lắm, hắn chỉ lo lắng ngồi bóc nho, các loại trái cây khác cũng bị hắn lột ra sạch sẽ. Ta thở dài, không biết nhìn thấy ngoại tôn như vậy, Thái sư sẽ có nét mặt thế nào đây?
Khẽ nhìn sang bên kia, Vân Thái sư mang biểu tình lạnh tanh đặt một đĩa hoa quả mới lột vỏ, đến hạt cũng được tách ra sạch sẽ khỏi thịt quả tới trước mặt Thái sư phu nhân.
"..."
Quá đáng sợ!
Tiếng nhạc lại một lần nữa nổi lên, nhạc công chìm đắm trong thứ âm thanh hoa mỹ, dải lụa mềm mại đủ màu trong tay các vũ nữ theo từng nhịp điệu của đàn sáo mà uyển chuyển múa lượn trên không trung, có lúc lại tạo thành làn sóng bao quanh thân thể kiều diễm của các nàng, khi thì theo tiếng trống trở thành trường thương, mạnh mẽ dứt khoát cùng hào khí ngút trời. Mỹ nhân hòa cùng tiếng nhạc, ẩn hiện giữa ánh đuốc sáng ngời, bừng lên cả một góc hoàng thành xa hoa mỹ lệ.
Sứ thần Lập Đan tuổi tác không còn trẻ, tầm hơn bốn mươi, y mặc quốc phục với chi tiết hoa văn lạ mắt, gần giống như là phục trang của người Ba Tư, một bên tai đeo khuyên, mắt to mũi cao, bờ môi đầy đặn, vẻ mặt đầy thưởng thức xem ca vũ trên đài.
Các món sơn hào hải vị sau khi Hoàng đế giá lâm liền liên tục được trình lên. Từng hàng dài các cung nữ nghiêm chỉnh khom người, tay nâng khay gỗ đựng các đĩa mỹ thực được cẩn thận đậy nắp, như đã trải qua trăm ngàn lần tập luyện mà thành thục đưa tới các bàn, dáng vẻ kính cẩn lễ nghi cúi người đặt xuống, cẩn trọng rót rượu rồi hành lễ cáo lui, toàn bộ đều lưu loát tựa như mây trôi nước chảy.
Hoàng đế ngồi trên đài cao, vô cùng quan tâm săn sóc Trân Quý tần bên cạnh, đồ ăn sau khi cho người thử độc xong xuôi cũng đưa cho nàng nếm thử, hoàn toàn không để tâm tới Lan Quý phi gần đó sắc mặt đang ngày một nhạt dần.
Cái gọi là phục sủng, hẳn là chỉ khôi phục quyền lợi trong hậu cung mà thôi, những cái khác thì không biết nên nói thế nào.
Sứ thần Lập Đan ngay lúc này đột nhiên đứng dậy, tay nâng ly rượu hướng Hoàng đế cung kính nói:
"Lập Đan Sứ thần Ái Nhĩ Ba, nguyên là Lập Đan Tả An hầu phủ, thay mặt Vương thượng cung chúc Thiên Lăng Đông Đức đế phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Chúc cho bang giao hai nước Thiên Lăng và Lập Đan mãi mãi giữ chặt tình hữu hảo!"
Hoàng đế hào sảng cười lớn, sau đó ông ta cũng nâng ly, nói lớn: "Tốt! Rất tốt! Trẫm nhận lời chúc phúc này!"
Đây chính là màn mở đầu cho buổi thiết yến hôm nay, người người chúc rượu mừng, không khí dần được hâm nóng.
Lan Thừa tướng, Vân Thái sư cùng Tạ Quốc cữu cũng đứng dậy chúc rượu Hoàng đế, nhưng ta biết trong chén rượu của Vân Thái sư kỳ thực là nước trắng.
Mặc Triêu Ngân, Mặc Thụy Uyên cũng bị huynh đệ thân thích, chủ yếu là họ hàng cùng quan lại kính rượu, đệ đệ lớn tuổi nhất của họ là Ngũ Hoàng tử Mặc Quân Liên mới mười một tuổi chỉ biết oán hận uống nước quả. Đây là lần đầu tiên ta gặp lại tên nhóc này từ khi hắn bị cấm túc. Từ nét mặt đến cử chỉ vẫn còn là một tên nhóc con nóng nảy ngây thơ. Bây giờ hắn đang nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Triệu Thanh Y hiện tại đặc biệt buồn rầu, uống vô số rượu, say quắc cần câu đã bị người khiêng đi trước.
Ta thấy Mặc Triêu Ngân bị kính rượu, đều mỉm cười lễ tiết nhắc nhở hắn nên khéo léo từ chối. Tên thụ rầu rĩ mè nheo: "Tại sao lại không cho ta uống rượu chứ?"
"Dạ dày chàng không tốt, không nên uống." Ta nhìn hắn, cười nói. Sự vụ gần đây của tiểu thụ rất nhiều, hại hắn ăn uống không được đầy đủ, dạ dày vì thế có chút không tốt. Hơn nữa, hắn còn chưa đủ tuổi.
"Nhưng..." Tiểu thụ vẫn muốn thương lượng.
"Không nên uống, ta rất ghét mùi rượu. Chúng ta lại ban đêm chung phòng, chàng vì ta không uống, được không?" Ta dỗ dành hắn.
Mặc Triêu Ngân lập tức ngậm miệng, tủi thân đi giành nước quả của ngũ Hoàng tử.
Ta thấy vậy có chút buồn cười, trong lòng lại ấm lên.
Lúc này lại nghe Lập Đan Sứ thần lên tiếng: "Hoàng Thượng, thần phụng ý chỉ của Vương Thượng đến Thiên Lăng, chính là có đại sự muốn khởi tấu lên Hoàng Thượng."
"Ồ? Là chuyện gì?" Hoàng đế ngồi trên đài cao vuốt chòm râu, điềm nhiên cười.
Sắc mặt Sứ thần thoáng âm trầm, giọng nói của y cung kính vang vọng:
"Khởi tâu Hoàng Thượng, Lập Đan mấy năm nay tận chức chư hầu của Thiên Lăng, nay lại bị Bắc Tuyên quấy phá, biên thành Phù Nhai giáp với ba nước Bắc Tuyên, Thiên Lăng và Lập Đan sớm đã không còn trụ vững, mà nay Tây thành đã thất thủ. Binh sĩ Bắc Tuyên càn quấy hung hãn, thế như vũ bão, Lập Đan hiện tại phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trên đầu treo lưỡi gươm đã tuốt vỏ."
Hoàng đế trầm ngâm.
Sứ thần Lập Đan chắp tay khom người: "Vương Thượng khẩn xin quý quốc xuất binh tương trợ!"
"Tây Thành của Lập Đan đã thất thủ?" Hoàng đế thu lại nụ cười, sắc mặt ngưng trọng.
Sứ thần Lập Đan khom người càng sâu, vẻ mặt đầy khuất nhục đau đớn: "Vâng, Hoàng Thượng!"
Hoàng đế xoay chiếc nhẫn ngọc, rất lâu không lên tiếng. Ca vũ ngưng bặt, tất cả vũ cơ đều lui xuống, để lại một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Mọi người trên đại điện đều cảm thấy hít thở không thông.
Cuối cùng vẫn là Hoàng đế lên tiếng trước, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng dị thường này: "Thừa tướng, khanh nghĩ thế nào?"
Thừa tướng điềm tĩnh đứng dậy, ung dung chắp tay: "Khởi tâu Hoàng Thượng, Thiên Lăng tuy phồn thịnh, nhưng vừa mới trải qua nạn dịch hoành hành, thương vong vô số, hiện tại nếu xuất binh, nhân lực và quốc khố sẽ giảm mạnh. Hơn nữa còn có Bắc Tuyên, Đông Dực, Viễn Tuyên ngày đêm nhòm ngó, lần này nhất định sẽ nhân cơ hội cấu kết thâu tóm Thiên Lăng, dựa vào binh lực còn lại của chúng ta chắc chắn sẽ không chống đỡ được!"
Hoàng đế nghe xong, hơi gật gù. Sứ thần Lập Đan thấy tình thế không ổn, định nói tiếp liền bị ông ta đưa tay chặn lại.
"Quốc cữu thì thế nào?" Hoàng đế tiếp tục hỏi.
Lan Thừa tướng điềm nhiên ngồi xuống, Tạ Quốc cữu lại đứng lên khom người: "Tâu Hoàng Thượng, thần lại có ý nghĩ khác với Thừa tướng."
"Khanh nói thử xem." Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt sâu không lường được.
"Lập Đan tuy là một nước nhỏ, nhưng cũng là chư hầu của Thiên Lăng. Hiện tại Lập Đan gặp nạn, Bắc Tuyên muốn thu phục Lập Đan, há chẳng phải là xúc phạm thiên uy của Thiên Lăng hay sao? Lại nói, nơi xảy ra tranh chấp là Phù Nhai, biên thành giáp với ba nước Thiên Lăng, Bắc Tuyên, Lập Đan, Thiên Lăng khó tránh khỏi can hệ! Nếu Bắc Tuyên nhân đó lấy Lập Đan làm bàn đạp xâm lấn Thiên Lăng, chúng ta tại sao không xuất chinh từ sớm, giải vây cho Lập Đan, triệt tiêu nguy cơ này ngay khi vẫn còn là một âm mưu?" Tạ Quốc cữu cẩn trọng phân tích.
Hoàng đế không nói gì, vẫn trầm ngâm như cũ. Thái tử bên này nói lớn: "Cữu cữu nói chí phải!" khiến cho Hoàng đế không khỏi nhăn mày.
"Vân Thái sư, khanh thì sao?" Hoàng đế tiếp tục truy hỏi.
Vân Thái sư lúc này lấy một chiếc khăn tay ra, lau sạch nước quả dính trên mu bàn tay, xong xuôi mới đứng dậy chắp tay: "Hoàng Thượng, ý của thần là ý của Thừa tướng, cũng là ý của Thái sư, nhưng không hẳn là vậy."
"Vân Thái sư! Ông có ý gì?" Lan Thừa tướng và Tạ Quốc cữu cùng đồng thời lên tiếng.
Ta nhìn Vân Thái sư, khí khái như một ngọn Thái Sơn. Nhân vật như vậy, sau này làm cách nào lại bại dưới tay tra công cặn bã? Tra công đã dùng cách gì? Tư liệu đem đến mơ hồ, tác giả chỉ nói Vân Thái sư thất thủ, không nói rõ làm thế nào thất thủ, hẳn là bằng định luật hào quang nhân vật chính rồi, đúng là quyển truyện cung đấu chất lượng thấp.
Hoàng đế cười thấp một tiếng, uy nghiêm mười phần: "Khanh nói rõ một chút để các ái khanh và hoàng nhi của trẫm ở đây thông suốt."
Vân Thái sư yên tĩnh khom người, mà Thái sư phu nhân bên cạnh ông cũng một mực bình đạm, dường như rất tin tưởng vào trượng phu của mình.
"Khởi tâu Hoàng Thượng, ý của lão thần chính là: chúng ta xuất chinh, nhưng không viện trợ Lập Đan. Chúng ta sẽ khai chiến với Bắc Tuyên."
Lan Thừa tướng nghe xong đập bàn đứng dậy, chỉ ngón tay vào Vân Thái sư: "Vân Thanh Cung, ngươi quá ngông cuồng! Bắc Tuyên là nước lớn đứng ngang hàng cùng Thiên Lăng, ngươi công chiếm Bắc Tuyên, nếu thắng lợi cũng khiến cho nguyên khí nước ta tổn thất nghiêm trọng! Còn Viễn Tuyên, Đông Dực như hổ đói rình mồi, nhân lúc này xuất binh công hạ Thiên Lăng, ngươi tính ra sao?"
Tạ Quốc cữu cũng lên tiếng phản đối: "Vân Thái sư, nước cờ này ngươi tính sai rồi!"
Sau đó, một loạt tiếng phản đối từ phe cánh của Lan Thừa tướng và Tạ Quốc cữu rầm rầm nổi dậy, chỉ trích Vân Thái sư, những người ủng hộ ông theo đó cũng trầm mặc.
Chỉ có người khó đoán nhất là Hoàng đế vẫn không lên tiếng.
Vân Thái sư dáng vẻ vẫn điềm nhiên như không, mặc kệ dư luận mà lên tiếng nói tiếp: "Hoàng Thượng, việc công chiếm Bắc Tuyên không phải là việc lão thần nghĩ đến trong một thoáng xúc động, mà đã canh cánh rất nhiều năm trời, chỉ là chưa tìm được lí do xuất binh. Nay Bắc Tuyên xâm lược Lập Đan vốn là chư hầu Thiên Lăng, chính là cơ hội tốt. Về phần Viễn Tuyên và Đông Dực, Hoàng Thượng không cần phải lo lắng. Viễn Tuyên và Đông Dực bề ngoài hòa hảo tốt đẹp, nhưng thật sâu bên trong đã sớm bằng mặt không bằng lòng. Đông Dực hoàng và Viễn Tuyên đế sớm tranh chấp không ngừng, Tuyên phi của Đông Dực hoàng vốn là Mẫn An Quận chúa - thanh mai trúc mã đồng thời cũng là tình nhân trong lòng của Viễn Tuyên đế ngày trước, bất đắc dĩ phải tới Đông Dực hòa thân. Nay Tuyên phi bệnh nặng, mệnh cũng không dài. Thế tử Trần Liễn của Minh Trung Vương bên Viễn Tuyên quốc cũng là chết trên đất Đông Dực lúc đang đi sứ cầu thân, mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn. Hơn nữa, dịch bệnh lúc trước vốn không phải chỉ xảy ra ở Thiên Lăng, thực chất mà nói, nạn dịch này là từ Viễn Tuyên lan rộng ra các nước lân cận, vì vậy bị thiệt hại vốn không chỉ là Thiên Lăng chúng ta, mà Bắc Tuyên, Đông Dực cũng phải chịu điều tương tự. Viễn Tuyên chắc chắn sẽ là nước hứng chịu hậu quả nặng nề nhất từ nạn dịch. Viễn Tuyên và Đông Dực tuy là hai nước lớn, nhưng vẫn đứng sau Thiên Lăng, muốn công hạ Thiên Lăng thì phải cùng hợp tác tác chiến, cho dù binh mã nước ta có hao hụt. Nhưng, Viễn Tuyên thế yếu, sau khi bắt tay cùng Đông Dực thành công nhất định sẽ bị Đông Dực thôn tính. Vì vậy, Viễn Tuyên và Đông Dực không thể nào cùng tiến đánh Thiên Lăng. Bắc Tuyên những năm gần đây công đánh nhiều nơi, lãnh thổ rộng mở nhưng binh lực hao mòn, chỉ biết nhìn vào thực tại lại không biết trù tính tương lai. Bắc Tuyên đế ngu dốt vô tri, quyền hành rơi vào tay Định Minh Vương, lòng dân hỗn loạn, đây chính là thời điểm để Thiên Lăng chúng ta xuất binh công hạ."
Ngữ khí của ông trầm ổn vang vọng, mang theo sát phạt quyết đoán, nhất thời khiến cho Tề Vân các một mảnh lặng im.
Ta nghĩ bản thân cũng thật là may mắn, xuyên tới đất nước của nhân vật chính, theo định luật nhân vật chính tất nhiên sẽ là cường quốc phồn thịnh nhất.
Lan Thừa tướng "hừ" một tiếng, mà Tạ Quốc cữu cũng trở nên âm trầm.
"Vi thần phản đối! Dù sao sau trận chiến này quốc khố cũng sẽ cạn kiệt! Thiên Lăng làm sao khôi phục lại trong một thời gian ngắn như vậy? Lại nói, nếu như chiến bại, Thiên Lăng tất gặp nguy!" Lan Thừa tướng một lần nữa đứng dậy, ánh mắt ông ta sắc bén như chim ưng.
Tạ Quốc cữu trầm ngâm, một lúc sau cũng tất cung tất kính: "Hoàng Thượng, bây giờ chỉ có thể xuất binh viện trợ, chưa thể khai chiến!"
"Hoàng Thượng! Không thể xuất binh! Càng không thể khai chiến!" Lan Thừa tướng một mực bảo vệ ý kiến, khí thế càng tăng.
Vân Thái sư nhíu mày: "Hoàng Thượng! Nay Viễn Tuyên gặp nạn, không thể cùng Đông Dực câu kết bắt tay. Bắc Tuyên ngang ngược, sớm muộn cũng sẽ khai chiến với Thiên Lăng. Thời cơ tốt như vậy, tại sao không thể xuất binh công đánh? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc Viễn Tuyên an ổn trở lại, quốc lực của Bắc Tuyên sau những trận chinh phạt trở nên mạnh mẽ dồi dào, đến lúc đó không phải sẽ đợi được ba nước kia cùng nhau xâu xé Thiên Lăng hay sao?"
"Vân Thái sư, ông thật quá kiêu ngạo! Kiêu ngạo mà làm được người ta gọi là khí phách, nhưng kiêu ngạo mà làm không xong nhất định bị mắng rằng thật ngu dốt nông nổi!" Lan Thừa tướng vô cùng tức giận nói.
Đám quan lại cũng bắt đầu xôn xao, ồn ào chia thành ba phe công kích lẫn nhau, mỗi phe cánh lại ủng hộ cho một vị.
Ta ngầm hiểu ra, Hoàng đế cố tình hỏi chuyện này để nhìn rõ các bè phái trong triều.
Hoàng đế xoay chiếc nhẫn ngọc, tiếp tục trầm ngâm, sau đó ông ta phất tay ý bảo yên lặng. Vân Thái sư điềm nhiên nhấp một ngụm nước trong chén lưu ly, dáng vẻ an tĩnh không quản thế sự. Mọi người bên dưới cũng theo đó ngừng tranh luận xôn xao.
"Lập Đan Sứ, ngươi thấy sao?"
Hoàng đế nhìn Sứ thần Lập Đan, mỉm cười hỏi.
Sứ thần Lập Đan chứng kiến một màn vừa rồi, nhất thời nghẹn họng, mơ hồ cúi đầu không thốt nên lời.
Sau đó, Hoàng đế cười một tiếng, thoải mái phất tay: "Được rồi! Chuyện này không nhắc đến nữa! Đây là chuyện quốc gia đại sự, không nên nhắc tới ở nơi này! Người đâu, tiếp tục thiết yến!"
Ta run rẩy khoé miệng, lão Hoàng đế này thật kì quái. Rõ ràng chính ông ta lên tiếng bảo ba vị trụ cột nêu hết ý kiến quan điểm chính trị tại đây, bây giờ lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phía bên kia, Lan Thừa tướng, Vân Thái sư, Tạ Quốc cữu theo đó cũng yên lặng, mỗi người đều có chung một biểu tình lạnh nhạt.
"Tại sao nàng lại lắng nghe chăm chú như vậy?" Mặc Triêu Ngân chống cằm, mỉm cười hỏi ta.
Ta nhìn sang hắn, hơi suy tư một lúc rồi đáp: "Không có gì, chỉ là cảm thấy quan trường thật là phức tạp."
Thực ra điều ta quan tâm là trận đánh với Bắc Tuyên, bàn đạp đưa Bách Lí Dật lên hàng chiến thần. Nói tới Bách Lí Dật, hắn vì chỉ là một Đô đốc ngũ phẩm, vậy nên không được dự yến.
Trận đánh với Bắc Tuyên, từ khóa quan trọng như vậy, rốt cuộc vẫn sẽ diễn ra, hay là không đây? Sự lấp lửng khó đoán của Hoàng đế thật khiến ta tò mò.
Ca vũ lại nổi lên, nhưng tâm trạng của mọi người đều không giống như lúc trước nữa, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, kể cả phụ thân Thượng thư Binh bộ của ta.
Phải rồi, nếu như xuất chinh, Binh bộ đóng vai trò không nhỏ.
Mặc Triêu Ngân "ừm" một tiếng, cũng không nói nữa.
Chính lúc này, không nghĩ tới Sứ thần Lập Đan bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt đã trở lại như thường, khom người nói với Hoàng đế:
"Đông Đức đế vạn phúc, xin thứ cho ngoại thần thất lễ. Trước khi rời khỏi Lập Đan, Vương Thượng của ngoại thần đã gửi tặng Hoàng đế quý quốc một chút lễ vật, xin Hoàng Thượng xem qua!"
Hoàng đế đang uống rượu, nghe vậy liền sang sảng cười lớn: "Tốt lắm! Là lễ vật gì? Sứ thần mau trình lên!"
Sứ thần Lập Đan cũng cong môi cười, y vỗ tay, một loạt người mặc y phục tương tự y, có điều đơn giản và thô sơ hơn, từng tốp khiêng hơn chục hòm lễ vật lên đài, vũ cơ theo đó chậm rãi thoái lui.
Sứ thần Lập Đan tự mình bước ra, đi đến bên cạnh một rương lễ vật. Y dưới con mắt của tất cả mọi người mở nắp rương ra, lấy ở trong đó một chiếc rương nhỏ hơn, to bằng một hộp sơ cứu.
Hai tay y nâng rương lễ vật vừa mới lấy ra, cúi người rồi nói: "Hoàng Thượng, đây là Tuyết linh chi ngàn năm trên núi Tầm Diên của Lập Đan. Bảo vật này có tác dụng ngưng thần, đại bổ, trường mệnh, nhưng phải bảo quản thật tốt, nếu không cẩn thận sẽ hóa thành bọt khí rồi tiêu biến."
"Ồ? Thế gian có loại kỳ trân dị bảo như vậy sao?" phía dưới nổi lên những tiếng xì xầm đầy nghi hoặc.
Ánh mắt của Hoàng đế cũng tràn đầy hiềm nghi. Sứ thần Lập Đan thấy thế chỉ điềm nhiên cười. Sau đó, y chậm rãi mở rương, bên trong là một cây linh chi trắng như tuyết, đẹp đến nỗi khiến xung quanh vang lên vài tiếng hít thở.
Nhưng rồi, đợi khoảng một lúc lâu sau, tuyết linh chi dần dần héo rũ, nước bên trong như bị rút sạch. Cuối cùng, giống như lời Sứ thần Lập Đan nói, hóa thành bọt khí rồi tan biến vĩnh viễn.
Tất cả mọi người, bao gồm cả ta đều trợn mắt kinh ngạc.
Sẽ không phải là phản ứng hóa học gì đó chứ?
Sứ thần Lập Đan khom người cung kính nói: "Tuyết linh chi này, duy chỉ có người Lập Đan mới biết cách bảo quản. Vì vậy, xin Hoàng Thượng để ngoại thần tự tay dâng lên."
Hoàng đế lúc này đang nắm tay trấn an Trân Quý Tần, nghe vậy trầm tư một hồi, sau đó mới gật đầu, giọng nói trầm khàn hữu lực truyền xuống:
"Vậy được, Lập Đan Sứ hãy trình lên đây! Lập Đan vương đã hao tổn tâm tư rồi!"
Sứ thần Lập Đan tuân lệnh, y lại lấy ra một rương lễ khác, từng bước đi lên phía đài cao, hướng về phía lão Hoàng đế.
Đúng lúc này, trong đầu ta ong một tiếng, vài tư liệu đồng loạt đổ xô vào não ta: Sứ thần Lập Đan đã bị quân sĩ Bắc Tuyên hạ sát trên đường đi sứ, chết ở nơi cận kề biên giới Lập Đan, chưa kịp tới được Ung Châu Thiên Lăng.
Sứ thần đã bị hạ sát? Vậy kia là ai?
Tại sao đoạn kịch tình này bây giờ mới xuất hiện?
Ta kinh hoảng nhìn lên phía đài, Sứ thần Lập Đan đã đến trước mặt Hoàng đế, rương lễ đã mở ra từ lúc nào. Trong lúc Hoàng đế đang hứng thú quan sát tuyết linh chi, ánh mắt của Sứ thần đột ngột lóe sáng. Chưa kịp để ra hô to "cẩn thận", y đã nhanh chóng từ trong ống tay rút ra một cây chủy thủ, nhằm chuẩn xác Hoàng đế đâm tới.
Mà phía dưới này, tùy tùng Lập Đan cũng từng người rút ra vũ khí, từ trong rương lớn là mấy chục hắc y nhân cầm gươm xông ra. Xung quanh vang lên những tiếng hô hoán thất thanh kinh hoảng, yến tiệc chìm vào một mảnh hỗn độn chết chóc.
______________________
Tác giả aka tui lê đến muốn bẹp dí rồi cầu piu pồ ủng hộ