Không nghĩ tới sẽ có một ngày, ta bị chính Mặc Triêu Ngân giam lỏng.
Giam lỏng rồi lại giam lỏng, chỉ thay đổi một căn phòng, phạm vi hoạt động còn được mở rộng ra một cái sân nhỏ.
Mỗi ngày đều là Diệp Trúc tự tay đưa cơm tới cho ta, thái độ cẩn thận cung kính, nhưng vẫn để ta thấy được một chút bất đắc dĩ thoáng qua trên khuôn mặt nàng.
Ta mơ hồ nhận ra hành động lần này của Mặc Triêu Ngân là để bảo vệ ta khỏi chuyện gì đó, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi nặng nề.
Ta không bị thương tổn, nhưng còn hắn thì sao?
Khẽ ôm gối mệt mỏi ngồi giữa gian phòng rộng lớn, ta rũ mắt, trong tim như bị một lưỡi dao nhỏ rạch nhẹ một đường, không quá đau đớn nhưng lại chua xót ê ẩm, vô cùng khó chịu.
Một ngày lại một ngày nữa trôi qua, cuộc sống bị vây quanh bởi bốn bức tường cứ thế tiếp diễn, đầu óc ta bắt đầu mơ hồ hỗn độn. Tới ngày thứ tư, ta không nhịn nổi nữa, định bất chấp tất cả mà xông ra ngoài, không ngờ lại bị những hộ vệ mà tiểu thụ đã bố trí từ sớm cản lại.
Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ ta có cảm giác bất lực như lúc này. Hành động lần này của tiểu thụ nhắc nhở ta, thiếu đi hắn, thiếu đi những dung túng bao dung của hắn, ta sẽ trở thành vô dụng.
Ánh nến như một giọt lửa đỏ nhảy nhót trước mặt dường như đang muốn chê cười ta, chế giễu ta từ trước tới giờ vẫn luôn đắc ý, lại bỗng dưng rơi vào hoàn cảnh không biết làm sao này.
Trong phòng không thiếu thứ gì, đều là nội thất hoa lệ tinh xảo, đồ ăn đưa đến đều là cao lương mỹ vị, chỉ thiếu đi một phần an tâm, một phần tự do, một Mặc Triêu Ngân thích làm nũng, hay giận dỗi lại vô cùng ngạo kiều.
Trong thời gian bị tiểu thụ bắt ép ở lại chỗ này, ta ngoài lo lắng ra, còn có chút nhớ hắn, bây giờ ta mới có thể hiểu được.
Ta cho rằng, sau khi được ra ngoài, thoát khỏi lão Hoàng đế, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc tình cảm bản thân dành cho tiểu thụ, nhưng hành động của hắn ngay lúc ta có được tự do đã tạt cho ta một gáo nước lạnh, không những làm ta hụt hẫng mà còn khiến ta tỉnh ngộ.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, ta đã nhớ hắn, rất nhớ hắn. Nhìn gian phòng rộng lớn mà quạnh quẽ này, cả ngày cũng chỉ có Diệp Trúc lui tới, nàng cũng không ở lâu liền rời đi, ta lại nhớ đến mình cùng tiểu thụ cùng chung một phòng, tán gẫu đấu khẩu. Chung phòng với hắn...thực ra cũng rất tốt.
Nhìn sơn hào hải vị lấp đầy chỗ trống trên bàn ăn, ta lại nhớ đến những món tiểu thụ làm, dù hắn không thừa nhận, dù mùi vị không được tốt, nhưng đều được làm ra từ bàn tay quanh năm luyện kiếm bắn cung, nay lại đầy rẫy vết cắt cùng vết bỏng vì dầu mỡ khói bếp của hắn.
Nhìn chiếc giường rộng rãi trong phòng, lúc nằm xuống vẫn chừa ra một khoảng lớn, đủ cho hai người nằm thêm vào, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao tiểu thụ luôn muốn ngủ chung, dù phải giở đủ trò làm nũng ăn vạ, có lẽ còn đốt cả chính điện nữa. Tất cả cũng chính là vì - nằm một mình...quá lạnh.
Gáo nước lạnh này của tiểu thụ làm ta hiểu ra, không phải cân nhắc gì nữa, mà bản thân đã thích Mặc Triêu Ngân rồi.
Nhận thức được chuyện này, trong lòng ta vừa sáng tỏ, nhưng đồng thời cũng thật nặng nề.
Đêm ngày hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, ta rã rời ngồi yên một chỗ, cảm giác tuyệt vọng cùng bất lực ngày một lan tràn. Trước kia, cho dù bị người ta hãm hại, bị Hoàng đế hạ lệnh giam cầm, đối mặt với tra công, ta cũng chưa từng lo sợ đến như vậy.
Nhưng, cứ nghĩ cảm giác bất an khủng hoảng này sẽ kéo dài tới vài ngày, thì đêm hôm nay lại có người xuất hiện trước mặt ta.
Nhìn cửa phòng nặng nề mở ra, ta trợn tròn mắt, có chút không tin được thân ảnh cao lớn mảnh mai gần trong gang tấc kia chẳng phải là ảo giác.
Mười ngày rồi, cuối cùng người kia cũng chịu xuất hiện trước mặt ta, khiến cho ta không kịp chuẩn bị tinh thần, khẽ ngây ngẩn.
Hai chúng ta nhìn nhau thật lâu, chẳng ai nói được một lời, lâu đến mức làm ta cảm thấy như đã kinh qua một lần thương hải tang điền mới gặp lại được hắn.
() bãi bể hóa nương dâu
Người kia vẫn là áo trắng tiêu dao, ôn nhuận sạch sẽ, còn ta thì chìm trong góc khuất tối tăm, chỉ có thể ngước mắt trông lên.
Ta đột nhiên cảm thấy có chút...ủy khuất.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn dầu, Mặc Triêu Ngân vịn tay vào thành cửa, các ngón tay mảnh khảnh thon dài siết chặt, mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt hắn nhìn ta lúc này sáng rực như đuốc, trong đó có nhớ mong, có chờ đợi, có ủy khuất mông lung mơ hồ.
Rõ ràng, hắn cũng nhớ đến ta. Hắn vì bất đắc dĩ mới phải để ta ở lại chỗ này, hắn giấu ta chuyện gì đó.
"Cơ Anh?" Tiểu thụ rốt cuộc lên tiếng trước, sau đó chậm rãi đi về phía ta, dáng vẻ có chút lúng túng, lại hơi ngập ngừng. "Nàng giận...rồi sao?"
"..."
Tên khốn! Hỏi thừa, ngươi không lí do giam lỏng ta, hại ta lòng nóng như lửa đốt, ta không giận được sao?
Hu hu, ngươi còn làm ta nhận ra ta là một kẻ biếи ŧɦái!
Thấy ta không nói gì, vẻ mặt tiểu thụ trở nên buồn bã. Hắn đi đến trước mặt ta, ngồi xuống bên cạnh ta. Ta nghe thấy tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của hắn.
Bất đắc dĩ! Lại là bất đắc dĩ!
"Cơ Anh, xin lỗi nàng, để nàng lo lắng rồi. Là ta không tốt, nhưng ta sẽ không làm hại nàng đâu." Tiểu thụ thấp giọng dỗ dành, đáy mắt hắn bị đau lòng nhấn chìm.
"Cơ Anh, đừng giận nữa..." Tiểu thụ thấy ta vẫn không phản ứng, có chút hốt hoảng, lời nói ra lại giống như đang làm nũng.
Ta đang tinh thần bay cao bay xa lúc này mới đột ngột tỉnh ngộ, không nói hai lời nhanh chóng ôm lấy người trước mặt, Mặc Triêu Ngân dù bao nhiêu lần vẫn như vậy, ngay lập tức cứng đờ. Sau đó, hắn thở dài, vòng tay ôm lại ta, chầm chậm mà dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc ta, má hắn áp vào một bên tai ta, chậm rãi cọ cọ.
Tên khốn tùy hứng nhà ngươi làm cái gì cũng không nói trước một tiếng, cũng không chịu ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng đã như con bò tót lao đầu vào màu đỏ. Có tức không? Tức không? Con mẹ nó tức chết đi được! Tên hỗn đản! Đồ husky hỗn đản!
Trong đầu là thế, nhưng ngoài miệng ta chỉ hừ một tiếng, oán giận nói: "Quên đi!"
Sau đó, ta hơi bực mình đẩy hắn ra. Mặc Triêu Ngân cười khanh khách, thật khiến ta muốn đạp cho hắn vài cước.
Có lẽ xu hướng thích ai đó của ta là bạo lực ngầm.
Quên đi, thật là biếи ŧɦái!
Ta ngắm Mặc Triêu Ngân một lúc, hơi sửng sốt khi thấy hắn gầy đi rất nhiều, vừa rồi ôm cũng không được thoải mái, thì ra là ít đi vài miếng thịt. Lại nhìn kĩ hơn chút nữa, sắc mặt tiểu thụ rất trắng, đôi môi khô nứt mất sạch huyết sắc.
Ta nhíu chặt mày, vội vàng cầm lấy tay hắn, vén hết cả ống tay áo trái phải nhưng vẫn không thấy vết thương nào. Ta lại đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, có chút chua chát hỏi:
"Bị thương ở đâu? Bị bệnh gì không? Cảm thấy như thế nào rồi?"
Mặc Triêu Ngân hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau hắn bỗng nở nụ cười: "Nàng lo sợ chuyện hoang đường gì vậy? Ta dũng mãnh uy vũ, liệu sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?"
Ta cau chặt mày, định lên tiếng nói tiếp, không ngờ lại bị Mặc Triêu Ngân cắt ngang: "Được rồi, chính sự quan trọng. Nàng nhớ chứ, đã đến lúc chúng ta tự tay kết thúc mọi chuyện."
Hơi mù mịt một chút, nhưng rất nhanh ta đã nhớ ra, vội vàng nhìn lại tiểu thụ, chỉ thấy hắn nở nụ cười không chút đứng đắn: "Đi thôi, nếu không lại lỡ mất một màn kịch hay."
Tuy vẫn còn vướng mắc một chút về thân thể tiểu thụ cùng những ngày vừa qua, nhưng lời của hắn lúc này lại đột ngột nhắc cho ta nhớ chính sự mà bản thân đã bàn bạc cùng hắn mấy ngày trước. Chỉ tại những ngày này tâm trạng xuống thấp, làm ta nhất thời quên mất. Bây giờ có vẻ như đã đến lúc thu lưới, không thể thêm một khắc chậm trễ.
Ta hừ lạnh, tạm gác chuyện này qua một bên, âm thầm nhắc nhở bản thân: chờ khi chấm dứt tất cả mọi chuyện, lúc trở về sẽ tính sổ với tiểu thụ, cả vốn lẫn lãi. Vì vậy, ta nhanh chóng theo Mặc Triêu Ngân rời đi, bây giờ mới được hít thở khí trời, không bị bất cứ kẻ nào ngăn cản nữa.
Đêm tối đen như mực, cũng như tâm trạng ta lúc này, xa xa còn nghe thấy tiếng chiêng gõ lanh lảnh cùng câu nói quen thuộc: "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa."
Trước đại môn vương phủ, một chiếc xe hai con ngựa kéo bị bóng đêm bao trùm, khoang xe rộng rãi bị mành xe sẫm màu che khuất.
Ta cùng Mặc Triêu Ngân không dẫn theo tùy tùng, tự mình lên xe. Khi vững vàng bước vào khoang xe, ta hơi sửng sốt khi nhìn thấy có người đã chờ sẵn.
"Ông ta..." Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, có chút không được tự nhiên hỏi.
Mặc Triêu Ngân khẽ gật đầu với ta, mỉm cười trấn an: "Ngài ấy đi cùng chúng ta, sợ chúng ta giở trò, ta vốn là sắp xếp cho ngài ấy đi trước một bước."
Người trước mặt hừ lạnh một tiếng.
Xe ngựa lăn bánh, phu xe điều khiển cho xe rời khỏi vương phủ, đi đến một rừng cây cách kinh thành hơn trăm dặm, hơn nửa canh giờ đã tới nơi.
Cả quãng đường dài, Mặc Triêu Ngân chỉ khẽ nắm tay ta, an ổn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần. Người kia cũng không nói một lời, sắc mặt âm hàn chìm hẳn vào đêm tối. Không khí trong khoang xe lúc này vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy khó thở.
Bước xuống xe ngựa, cánh rừng hoang âm u rợn người đã hiện ra trước mặt, xung quanh còn vang lên tiếng của côn trùng cùng các loài bò sát ẩn nấp trong bóng tối và dưới những tán cây dày đặc. Hôm nay trời mây che phủ, ánh trăng treo cao đã bị mây trời vây kín, xung quanh không có đèn đuốc soi sáng, từng trận gió đêm thi thoảng lướt qua, bóng đêm vô tận lạnh lùng, khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy ớn lạnh.
Bỗng, từ phía trước vang lên vài tiếng sột soạt, một hắc y nhân theo đó xuất hiện trước mặt chúng ta, xuất thần quỷ dị, nhưng không mang theo sát khí mà nghiêm cẩn chắp tay với tiểu thụ: "Vương gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong tất thảy."
Mặc Triêu Ngân âm trầm gật đầu, sau đó nắm lấy tay ta, nhìn người đi cùng xe ngựa vừa rồi mỉm cười: "Đã đến lúc ngài tự mình tìm ra chân tướng mọi chuyện."
Người kia vẻ mặt băng lạnh như sương, sau đó cũng khàn khàn đáp lời: "Các ngươi đừng nghĩ tới chuyện hợp sức diễn xướng, lừa gạt lão phu!"
Ta hờ hững nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng. Loại người hắc bạch tả hữu bất phân như vậy, thật là không đáng!
Đợi chúng ta trò chuyện xong xuôi, hắc y nhân đi đầu dẫn đường, y cũng cảnh báo mọi người tuyệt đối giữ im lặng, theo dấu vết từ trước dẫn chúng ta đến phía sau một lùm cây, cách một chỗ đất trống hơn chục bước chân, trước mặt còn được vài thân cây cao lớn che chắn, bầu trời lại tối đen không thấy rõ được năm ngón tay, là một chỗ ẩn nấp cực kỳ tốt.
Ta đưa mắt nhìn về phía chỗ đất trống kia, sở dĩ có thể nhìn được là do có người đã đợi sẵn ở đó từ trước, trên tay người kia còn cầm một bó đuốc sáng rực.
Người tới, không ai khác chính là Lục Tích.
Nàng ta từ lúc ta trở về chính điện đã bị giam ở sườn điện phía đông, bây giờ Nhược Thể hoàn đã mất hết công hiệu, nàng ta ngay lập tức nóng vội tìm cách tẩu thoát, lại không ngờ đã tự đưa mình vào cái bẫy mà Mặc Triêu Ngân và ta đã giăng sẵn.
Lục Tích không biết, không phải nàng ta cố gắng trốn thoát, mà chính là do Mặc Triêu Ngân cố ý thả nàng ta ra.
Mặc Triêu Ngân ngưng thần, tự điểm vài huyệt đạo trên người mình, sau đó cũng làm tương tự với ta và người đi cùng chúng ta. Sau khi tiểu thụ điểm huyệt xong xuôi, ta cảm thấy hơi thở nhẹ hơn mấy phần, gần như trở thành không tồn tại.
Lục Tích đứng yên ở nơi đó, thẳng tắp quật cường, vài cơn gió nhẹ khẽ thổi bay tóc nàng, làm lay động ánh đuốc đang quỷ dị tỏa sáng trong đêm.
Chờ đợi thêm vài khắc, phía bên kia lùm cây đối diện với chúng ta và Lục Tích vang lên vài tiếng động lớn, mơ hồ có một chút ánh sáng mỏng nhạt hiện hữu. Một lúc sau, hai thân ảnh xuất hiện, ánh nến trong chiếc đèn giấy dầu trên tay một kẻ trong số đó dần khiến chúng ta nhìn rõ người đến là ai.
Người đi phía trước mặc cẩm bào màu xám tro thêu bạch hổ bằng chỉ bạc, đai lưng vàng ròng khảm ngọc thạch có giá vạn lượng hoàng kim, bộ dáng ung dung cao quý, ngạo khí nghịch thiên, không ai khác chính là Thiên Lăng Thừa tướng đương triều Lan Dung Hạo.
Lan Thừa tướng sắc mặt âm trầm bất định đi về phía Lục Tích, đằng sau ông ta là một ám vệ cao lớn thô kệch theo cùng. Toàn thân kẻ kia là y phục dạ hành đen thẫm che kín, chỉ để lộ đôi mắt lệ ý nồng đậm, một tay cầm đèn, tay kia áp sát chuôi kiếm được giắt bên hông, khí thế rợn người hòa cùng sự u ám của rừng rậm về đêm.
Lục Tích vừa mới nhìn thấy Lan Thừa tướng, ngay lập tức quỳ xuống chắp tay: "Thuộc hạ tham kiến chủ thượng!"
Lan Thừa tướng không nói lời nào, chỉ là khí thế cùng áp lực trên người ông ta ngày càng lan tỏa, không khí trở nên băng lạnh đông cứng, không khỏi làm cho người ta nghẹt thở cùng khiếp sợ.
Cuối cùng, Lan Thừa tướng nhướng mày, nhìn về phía ám vệ cao lớn bên cạnh ra hiệu gì đó. Kẻ kia khẽ gật đầu, sau đó nhanh như chớp tiến lên, giương chân giáng một đòn thật mạnh vào ngực Lục Tích.
Lục Tích bị đá văng ra xa, cả thân mình đập thẳng vào một thân cây phía sau, mềm nhũn ngã rạp trên nền đất bẩn thỉu, khóe miệng tràn ra máu tươi. Cây đuốc trên tay nàng ta cũng bị văng ra, rơi trên đất lạnh, lăn được vài vòng rồi tắt ngấm, tàn đuốc vương vãi loé sáng, sau đó cũng dần tàn lụi. Nàng ta ho khan một lúc, càng ho càng thổ huyết dữ dội, nội thương ngoại thương đan dệt, xem chừng có vẻ rất nghiêm trọng. Nhưng, điều đáng nói là, Lục Tích dù vẫn chưa hết ho khan vẫn gắng gượng chống người, quật cường quỳ lên, dáng vẻ cung kính không giảm nửa phần.
Nàng ta cúi đầu, trán chạm nền đất, giọng nói cố gắng không được run rẩy: "Thuộc hạ biết tội! Chủ thượng tha mạng!"
Lan Thừa tướng lúc này mới phẫn nộ phất tay áo, hừ lạnh một tiếng: "Biết tội? Ngươi nói xem ngươi phạm phải tội gì?"
Lục Tích cúi đầu càng thấp, vừa ho khan vừa nói: "Không thể khiến Đoan Vương phi tự sát, làm chậm trễ kế hoạch của chủ thượng, đây đều là đại tội."
Không ngờ Lan Thừa tướng nghe xong bỗng cười lớn một tiếng, ông ta từ trong ngực áo rút ra một mảnh giấy, "soạt" một tiếng ném thẳng vào mặt Lục Tích, gằn giọng:
"Những tội danh kia ta tạm thời chưa tính toán với ngươi. Nhưng ngươi tự mình xem xem, đây là cái gì?"
Lục Tích ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cầm tờ giấy kia lên, ánh mắt sau khi lướt qua liền run rẩy dữ dội.
"Chủ thượng, đây không phải..."
"Chức Nhẫn mấy ngày trước không thấy ngươi đưa tin liền tới phòng của ngươi, không ngờ lại tìm thấy thứ này." Lan Thừa tướng dung nhan bị lãnh ý bao phủ, từng chữ như rít qua kẽ răng.
Chức Nhẫn à? Ta nhớ có một tên gia đinh gác cổng họ Chức, không nghĩ tới lại là một kẻ thâm tàng bất lộ như vậy. Sau đó, ta nhìn mảnh giấy rơi dưới chân Lục Tích, lại nhìn qua Mặc Triêu Ngân, không ngờ hắn cũng đang nhìn ta, mỉm cười nhợt nhạt.
Tại sao chúng ta lại tìm được chủ nhân của Lục Tích chính là Thừa tướng đại nhân? Còn không phải nhờ tiểu thụ cẩn thận điều tra những kẻ thường ngày hay qua lại mật thiết với nàng ta trong phủ, cuối cùng truy ra Chức Nhẫn sao? Sau đó lại từ Chức Nhẫn, bí mật cho người theo dõi động tĩnh của hắn ta, phát hiện hắn ta thỉnh thoảng mượn cớ xuất phủ mua đồ, thực chất lại đến chỗ Tuế Nguyệt lâu - một trong những khách điếm lớn nhất kinh thành, kinh doanh dưới danh nghĩa Lan gia, người đứng sau chính là Lan Thừa tướng.
Lúc này, Lan Thừa tướng cười lạnh: "Mấy tháng qua ở tại Đoan Vương phủ đã bị cảm hoá rồi đúng không? Đến cả tội trạng gϊếŧ chết Diêu Hiền phi ngày đó của bổn tướng cũng muốn viết ra cụ thể, sau đó đưa tới tay Đoan Vương?"
Ta lạnh lùng nhìn một màn này, chứng kiến một trong những người đi cùng mình đột ngột cứng người.
Lục Tích cả người run rẩy kịch liệt, ánh mắt bàng hoàng mở lớn. Nàng ta cắn nát đôi môi, lời nói xen kẽ giữa các tia máu có phần đau xót: "Không phải...thuộc hạ."
"Nhưng nét chữ trên đó rõ ràng là của ngươi!" Lan Thừa tướng không kiên nhẫn tiến lên, tự tay cho nàng ta một bạt tai thật mạnh, cả khuôn mặt trắng nõn của Lục Tích nhất thời bị đánh cho lệch đi. "Ngươi đừng tưởng ta không biết, những ngày qua ngươi không truyền tin, ngươi đột ngột biến mất, đều là vì ngươi luôn ở bên cạnh Đoan Vương phi! Ha ha, chẳng trách ngươi không thể gϊếŧ chết nàng ta!"
Lục Tích lúc này trông vô cùng thê thảm, khuôn mặt xinh đẹp bị đánh cho biến dạng, toàn bộ đều là máu tươi ghê người, nhưng nàng ta vẫn bất chấp lao đến, túm lấy vạt áo của Lan Thừa tướng:
"Chủ thượng, không phải là thuộc hạ viết! Những ngày thuộc hạ vắng mặt là bởi vì..."
Nói đến đây nàng ta bỗng im lặng.
Phải rồi, nếu nói ra âm mưu của bọn họ đã bị chúng ta phát hiện, ta không những không gϊếŧ mà còn giữ lại mạng sống Lục Tích, giữ nàng ta bên cạnh, để cho nàng ta hôm nay có cơ hội báo tin gặp mặt ông ta, ai sẽ tin đây?
Tựa như một câu chuyện hết sức hoang đường vậy.
Nhưng rồi, Lục Tích nhanh chóng nói tiếp, giọng điệu có chút đứt quãng: "Chủ thượng...nếu như thuộc hạ thật sự bị Đoan Vương mua chuộc, hà tất đêm nay phải mạo hiểm rời khỏi Vương phủ...để gặp mặt ngài chứ? Hơn nữa, chuyện của Diêu Hiền phi...thuộc hạ một chút cũng không biết, làm sao có thể kê khai?"
Ta nhìn Lục Tích bị thương đầy mình đang một mực thanh minh đằng kia, xem ra thế cờ đã ngã.
Quả nhiên, chỉ thấy Lan Thừa tướng giận dữ cười gằn: "Ngươi đừng tưởng có thể lừa gạt bổn tướng! Ngươi cố tình đến đây diễn khổ nhục kế với ta, để chứng minh ngươi vẫn chưa phản bội ta, thực chất chỉ muốn ta vẫn tin tưởng ngươi, để ngươi an tâm làm một con chó thờ hai chủ!"
Ánh mắt ông ta rét lạnh hơn, từng chữ nói tiếp: "Còn về tại sao ngươi biết tường tận mọi chuyện à? Đó còn không phải là do Ứng Tiêu - một trong ba kẻ nhận lệnh của ta thiêu chết Diêu Hiền phi chính là nhân tình của ngươi sao?"
Lời này của Lan Thừa tướng làm ta có chút chấn động. Vốn chỉ là một mảnh giấy để bẫy Lục Tích, chia rẽ tình cảm chủ tớ hai người, không ngờ đằng sau đó còn là một đoạn dây dưa như vậy.
Còn về tại sao chúng ta lại biết được ông ta có liên quan đến cái chết của Diêu Hiền phi, đó là một câu chuyện dài.
Sau khi Lục Tích nghe xong những lời kia, nàng ta đờ đẫn cả người, giống như đang chịu đả kích thật lớn nào đó.
Ngay lúc này, sát ý trong mắt Lan Thừa tướng bỗng chốc nổi lên như sóng cuộn. Nhân lúc Lục Tích còn đang đờ đẫn, ông ta khẽ liếc mắt nhìn sang hắc y nhân bên cạnh. Hắc y nhân kia gật đầu, sau đó nhanh chóng rút kiếm từ bên hông ra, chớp mắt lưỡi kiếm sắc bén đã kề sát cổ Lục Tích.
Lục Tích bây giờ mới hồi thần, nàng ta bàng hoàng ngước mắt nhìn lên, tựa hồ không thể tin được.
"Lục Tích, ngươi chết đi mới chính là trung thành với ta." Lan Thừa tướng lạnh nhạt nói.
Con ngươi đen nhánh của Lục Tích trong đêm tối dường như đang dần vỡ nát, cánh môi bị nàng ta cắn đến máu tươi đầm đìa. Một lúc lâu sau, hi vọng theo từng mảnh vụn trong đôi mắt nàng ta chậm rãi biến mất, Lục Tích rũ đầu, tựa như rối gỗ cam chịu để mặc cho người điều khiển sinh mệnh.
Lan Thừa tướng cong môi cười, các nếp nhăn trên mặt của ông ta hằn sâu dưới ánh sáng từ đèn lồng, trông càng thêm lãnh huyết tàn nhẫn. Hắc y nhân vung kiếm, trước khi lưỡi kiếm kịp hạ xuống, Lan Thừa tướng bỗng nói thêm hai câu, rét lạnh tận xương:
"Trước khi ngươi chết, thiết nghĩ cũng nên được biết sự thật ngày đó. Thực ra, Ứng Tiêu không phải chết lúc hành sự, mà là do ta tiễn một đoạn đường, phòng một ngày hắn đem chuyện không nên nói kia - nói ra."
Lục Tích đang rũ đầu tuyệt vọng nghe xong, giống như một chiếc lò xo bị nén thật chặt sau đó buông tay, đầu ngẩng thật mạnh, bây giờ không chỉ đôi mắt, mà cả người nàng ta như đang muốn sụp đổ. Ánh mắt nàng ta chứa đủ tạp vị, bàng hoàng, kinh ngạc, thất vọng, sâu nhất vẫn là không cam lòng cùng oán hận ngập trời.
Đương lúc lưỡi kiếm kia sắp lấy mạng nàng ta, chỉ thấy một mũi tên xé rách không khí mà đâm xuyên qua cổ tay của hắc y nhân. Hắc y nhân thét lớn một tiếng, trường kiếm rơi xuống bên cạnh Lục Tích, máu tươi bắn lên nửa khuôn mặt nàng ta, vương vãi trên nền đất. Ngay sau mũi tên này, một đạo gồm hai mươi mấy hắc y nhân từ những cây cổ thụ xung quanh đáp xuống, dùng khinh công phi thân đến chỗ Lan Thừa tướng và Lục Tích. Một trong số đó từ giữa bay vụt lên, đến ngay sát bên cạnh Lục Tích, trong nháy mắt đã điểm vài huyệt đạo trên người nàng ta, sau đó nâng cả người nàng lui về phía sau, những hắc y nhân còn lại lập tức tiến về phía trước, tạo thành một tấm lá chắn, hơn hai mươi ánh kiếm sáng loáng trong bóng đêm chĩa thẳng về phía Lan Thừa tướng.
Lan Thừa tướng chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó ông ta điềm tĩnh cúi xuống, nhặt thanh kiếm bị hắc y nhân bên người đánh rơi vừa rồi lên, chĩa thẳng vào đám hắc y nhân đối diện, khí thế trấn định mười phần. Từ phía sau ông ta, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đạo hắc y nhân khác, y phục dạ hành giống hệt kẻ bị trúng tên vừa rồi, tất cả đều xuất quỷ nhập thần, phủ phục dưới chân Lan Thừa tướng.
Từ xa, ta vẫn thấy rõ sát ý và lãnh ý nổi lên giữa hai bên tử sĩ đang đối nghịch nhau. Mặc Triêu Ngân bên cạnh bỗng siết lấy vai ta, mỉm cười: "Đừng lo, bên kia là người của chúng ta, tất cả đều đã được chuẩn bị chu toàn."
Hắn đưa mắt nhìn về đạo hắc y nhân đối nghịch với Lan Thừa tướng, chỉ thấy những kẻ kia không hề nao núng e sợ, càng không có lấy một chút ý định quyết tử giao chiến, mà nhanh như cắt lấy từ trong ngực áo ra một thứ gì đó, đồng thời ném thẳng về phía Lan Thừa tướng cùng tử sĩ của ông ta. Trong phút chốc, có tiếng nổ vang, kèm theo đó là khói trắng mịt mù bao phủ, thân ảnh của những kẻ kia dần biến mất trong làn khói, không chút dấu vết rút lui.
Sau lưng chúng ta cũng vang lên vài tiếng động, bốn hắc y nhân theo đó xuất hiện, nửa quỳ chắp tay: "Hiện tại tử sĩ bên chỗ Lan Thừa tướng đã đến đủ, khẩn xin Vương gia và Vương phi nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
Mặc Triêu Ngân gật đầu, sau đó khoát tay, bốn người kia liền chia ra hai bên, cẩn thận hộ tống chúng ta rời khỏi khu rừng, bao gồm cả người chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, chết lặng không nói được một chữ.
Trong lúc rời khỏi, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Lan Thừa tướng bị vùi lấp trong làn khói mù mịt:
"Tiện nhân, đáng lẽ ra ta nên cho ả chết cùng với tên tình lang khốn kiếp của ả!"
Ngay sau đó liền có tiếng một kẻ đáp lại: "Những kẻ vừa rồi khẳng định đều là người của Đoan Vương. Đoan Vương chắc chắn sẽ biết chuyện này, lỡ như hắn nói với người kia..."
Chỉ nghe thấy Lan Thừa tướng cười lạnh: "Hừ, hắn biết thì sẽ thế nào? Nhân chứng vật chứng đều đã được bổn tướng giải quyết sạch sẽ. Dựa vào một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, lão ta sẽ tin sao?"
.............
Sau khi trở lại xe ngựa, bước chân của Mặc Triêu Ngân có chút chao đảo. Lòng ta như bị ai đánh mạnh một cái, phát hiện tiểu thụ có chỗ không đúng, lo lắng đỡ lấy hắn.
"Ta không sao." Mặc Triêu Ngân mỉm cười trấn an ta.
Lúc này, mây đã tản đi, ánh trăng sáng tỏ dần dần hiện hữu, ta mới để ý tới Mặc Triêu Ngân hoàn toàn dựa cả vào người mình, trên trán và cả lòng bàn tay đều là mồ hôi ướt đẫm.
"Triêu Ngân, chàng sao vậy?" Ta hoảng hốt gọi hắn.
Giọng nói của Mặc Triêu Ngân truyền tới, có chút suy yếu, nhưng vẫn cố gắng trấn an ta: "Không sao."
Sau đó, hắn không nhìn ta nữa, mà ánh mắt chuyển sang nam nhân đi cùng chúng ta đang trầm mặc nãy giờ, mỉm cười: "Diêu Trung Thư Lệnh, bổn vương không lừa ngài chứ?"
Chỉ thấy cả người Diêu Trung Thư Lệnh khẽ run lên, nắm tay siết chặt thành quyền, ông ta cúi đầu, nhất thời không thấy được vẻ mặt.
Mặc Triêu Ngân cười thành tiếng, có chút cợt nhả bông đùa, nhưng ngay lập tức nét mặt đã trở nên lạnh lùng cương nghị:
"Vì vậy, ngài nên nghĩ cách để làm sao xin lỗi nương tử của ta. Tạ tội với nàng, tại sao lại bắt tay với Lan Thừa tướng sắp xếp thích khách vào thành, sau đó mua chuộc thị thiếp Tần thị bên người Binh bộ Thượng thư hãm hại ông ấy, khép ông ấy vào tội mưu phản! Suýt chút nữa hại nàng liên lụy. Ông làm sao nghĩ cách tạ lỗi với ta, suýt chút nữa...làm ta mất đi thê tử."
Nói xong, hắn nhìn ta, dịu dàng ôn nhu như nước, ý cười nhợt nhạt thoáng qua bên khóe môi, làm tim ta co rút lại một cái.
Diêu Trung Thư Lệnh sắc mặt trắng bệch, cả thân mình như cây liễu trước gió, không ngừng run rẩy kịch liệt.
Chợt, Mặc Triêu Ngân bỗng mất thăng bằng, khuỵu một chân xuống, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, bàn tay đang níu lấy vai ta siết chặt, tiêu cự trong mắt chậm rãi phiêu tán rã rời.
"Còn bây giờ thì..." Tiểu thụ vùi đầu vào vai ta, tựa như bị trút hết sức lực thủ thỉ. "Cơ Anh, ôm ta...ta không chịu nổi được nữa rồi."
Sau đó, cả thân mình của hắn trượt xuống, ta thất kinh ôm thấy hắn, cùng hắn ngã ngồi trên nền đất. Khuôn mặt của Mặc Triêu Ngân chôn sâu vào lòng ta, trắng bệch như một tờ giấy, rèm mi dài như cánh quạt đóng lại thật chặt, cứ vậy ngất đi.
"Triêu Ngân! Triêu Ngân! Sao lại như vậy? Tỉnh lại, chàng mau tỉnh lại đi!" Các giác quan của ta chậm rãi tê liệt, nhường chỗ cho sợ hãi và đau lòng cực hạn thay thế, trong đêm tối không ngừng hoảng loạn thét gọi tên hắn, trái tim như bị người nắm lấy rồi dùng sức bóp chặt.
Tấm lưng mảnh dẻ của Mặc Triêu Ngân chạm vào lòng bàn tay ta bỗng truyền đến cảm giác ẩm ướt. Ta run rẩy xòe tay ra. Dưới ánh trăng, toàn bộ bàn tay ta bị một chất lỏng dính nhớp bao phủ, mùi tanh nồng theo gió đêm xộc thẳng vào mũi.
Là máu!
______________
Chương này gần nghìn chữ đó ỤvỤ
Vậy nên chương này không ít đâu nha, ai kêu ít là tui quánh đó (√°A°)√