Rối loạn trí nhớ.
Nghe ra đáng tin cậy hơn thức tỉnh ký ức nhiều.
Sau một khoảng hoài nghi ngắn ngủi, Giang Việt Linh sảng khoái chấp nhận sự thật này.
Cô ấy cảm thấy sao cũng được.
Thoát khỏi vận mệnh của nữ phụ độc ác, tình trạng của cô ấy tốt lên thấy rõ.
Tôi thì không tốt lắm.
Vợ thì vẫn là vợ, chỉ có điều không phải người vợ yêu tôi như trước đây nữa.
Nếu có thể, tôi hi vọng cô ấy hồi phục trí nhớ càng sớm càng tốt, một lần nữa nâng tôi trở lại địa vị ngang hàng với vàng thỏi.
Nói ra cũng thật buồn cười. Thằng út thì suốt ngày tranh giành bạn gái với đám đàn ông thuộc mọi tầng lớp xã hội, tôi thì suốt ngày tính toán chi li, so bì với mấy thỏi vàng.
Giang Việt Linh yêu tiền như mạng. Cô ấy từng yêu tôi như thể yêu tiền, tôi cũng xem như nửa cái mạng của cô ấy.
Cô ấy vẫn đủ nhạy bén phát giác được tôi đang lo lắng, bất an.
Mà cô ấy rõ ràng không muốn tôi tiếp tục buồn phiền, sa sút, nghĩ trăm phương ngàn kế làm tôi vui vẻ.
Thế nhưng cô ấy không giỏi lấy lòng người khác. Bình thường toàn là tôi dỗ dành cô ấy. Đối với nghiệp vụ phương diện này, cô ấy khá là xa lạ.
Không muốn lãng phí tế bào não, cô ấy hết sức không hiểu tình thú mà chạy đến hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, còn bảo muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Kiểu niềm vui bất ngờ hỏi thẳng mặt này tôi cũng mới thấy lần đầu, nhưng phát ra từ miệng Giang Việt Linh thì hết sức hiển nhiên.
Tôi ngẫm nghĩ, thật đúng là nghĩ đến một thứ.
Năm lên đại học, tôi dọn ra ở riêng. Ông nội sang tên căn penthouse ở trung tâm thành phố cho tôi.
Khi ba mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý, phát hiện tờ ‘hôn ước’ kia trong hộp đồ chơi cũ.
Họ giễu cợt tôi còn nhỏ mà đã lưu tình khắp chốn.
Đã hơn năm trôi qua, ấn tượng của tôi về Giang Việt Linh đã trở nên mờ nhạt, chỉ nhớ mang máng về một cô bé tròn vo hết sức đáng yêu.
Nhìn tờ giấy ố vàng nhàu nát kia, ký ức bị phủ bụi bỗng chốc tràn về.
Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một người bạn chơi cùng thuở ấu thơ.
Thế nên tôi mới nói với Giang Việt Linh rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở bữa tiệc sinh nhật của anh trai cô ấy.
Hôm đó, cô ấy từ chạy vụt xuống cầu thang, đâm sầm vào người tôi.
Cái tật đi không nhìn đường của cô ấy từ lúc đó đã mơ hồ biểu hiện ra.
“Thật xin lỗi, anh không sao chứ?” Cô ấy lúng túng đứng nghiêm, giọng nói trong trẻo vô cùng êm tai.
Tôi nghĩ, cú ngã này của cô ấy đã va thẳng vào tim tôi rồi.
Giang Việt Linh không nhớ.
Cô ấy thế mà không nhớ!
Rõ ràng ngày xem mắt, cô ấy nhìn thấy tôi liền sáng bừng hai mắt, vô cùng hài lòng về ngoại hình của tôi!
Không sao.
Dù gì cuối cùng cô ấy cũng trở thành mợ hai nhà họ Lục của tôi.
Nếu tính từ tờ ‘hôn ước’ tính lên, cô ấy mới là người chủ động trước. Nghĩ vậy, tâm lý tôi thăng bằng hơn rồi.
Tôi yêu cầu cô ấy viết cho tôi một tờ cam kết, bảo đảm cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ rời bỏ tôi. Tôi biết không có hiệu lực pháp lý nhưng hiệu quả an ủi vô cùng tốt.
Giang Việt Linh không hiểu. Cô ấy quá thực dụng, cảm thấy ngoại trừ bất động sản, tiền giấy và vàng thỏi thì những thứ khác đều không có giá trị.
Tôi cũng tán đồng với quan điểm của cô ấy. Thế giới này nói đến cùng vẫn là thế giới của vật chất. Tôi vất vả làm việc kiếm tiền, không phải vì tiền tài, chẳng lẽ còn có lý tưởng cao cả hơn?
Nếu công ty không thuộc sở hữu của gia đình tôi, tôi ước mình có thể ngày ngày đến muộn về sớm.