Sau khi Tần Cảnh trở lại đời thực ngày thứ hai, cô mang theo chiếc nhẫn kim cương Doãn Thiên Dã tặng, đi thông báo cho bố mẹ, cô, người năm nay còn chưa học hết nửa năm thứ hai đại học Học viện nghệ thuật, phải kết hôn rồi.
Khi nói lời này, cô rất bình tĩnh, phải biết rằng, trong tiểu thuyết cô 25 tuổi, sống ở đó hai năm, cô phát hiện, cô, về tâm lý, khụ, đã là gái 27 lỡ thì cần gả gấp rồi.
Mẹ Tần tương đối thuộc về trường phái theo cảm xúc, rất thoáng: “Đúng là phải tranh thủ lấy sớm, nếu không thì, không ai thèm lấy đâu!”
Tần Cảnh:…
Ba Tần thuộc về phái lý trí hơn, liếc cô một cái: “ Về mặt luật pháp, còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu!”
Tần Cảnh ho khan hai tiếng: “Về vấn đề này, anh ấy sẽ giải quyết!”
Tần gia bên này không có áp lực gì mà thông qua, thật yên lặng; Doãn gia bên kia, cũng thông qua, thật ầm ĩ.
Bởi vì, không giống như trong tiểu thuyết, Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã không phải cùng tuổi, mà là cô nhỏ hơn anh ba tuổi.
Ông ngoại Doãn Thiên Dã, Việt gia lão gia tử, vẫn tự cảm thấy là, mấy thằng cháu nội ngoại của mình từ bé đều ở trường quân sự lăn lộn với một lũ con trai, cho nên trên phương diện giao tiếp với con gái, có chút trở ngại này khác.
Không phải vậy thì sao lớn như thế rồi, vẫn còn giữ mình trong sạch không yêu đương gì?
Thật vô lý!
Ông cụ âm trầm ưu tư, lo lắng, không phải các cháu ông là đồng tính đấy chứ?
Cho nên, vừa nghe nói thằng cháu ngoại Doãn Thiên Dã nói phải kết hôn ngay, ông cụ lập tức đến nhà con gái con rể bày tỏ thái độ ủng hộ, còn lôi kéo ông bà Doãn thông gia, phân tích một hồi về tình hình người đồng tính trong xã hội. (nguyên văn là tệ nạn đồng tính, nhưng mà Dip ủng hộ người đồng tính, sẽ không cho đồng tính là tệ nạn đâu)
Ông nội Doãn Thiên Dã cũng đang lo lắng, chuyện huyết mạch gia tộc đời sau là không thể cẩu thả được a. Không nói hai lời, tức thì chuẩn bị sắp xếp hôn lễ.
Bố Doãn, mẹ Doãn, hoàn toàn thành đồ trang trí.
Ngày cưới, tất cả đều vui vẻ hân hoan, chỉ có mỗi mẹ Tần, vẫn là tâm sự nặng nề, mặt mày xanh xao không vui vẻ.
Tần Cảnh là đứa con gái thông minh, quay ngay sang ôm mẹ nói, dù sao cũng là người cùng thành phố mà, trong nhà còn có xe, đi qua đi lại cũng tiện lắm, mẹ đừng lo các kiểu.
Nhưng mẹ Tần lắp bắp, do dự, bối rối hồi lâu, nói: “Không phải sợ chuyện này! Lo lắng là, con còn bé quá, cái phương diện kia, chỉ sợ, chỉ sợ chịu không nổi!”
Tần Cảnh: ⊙﹏⊙b (toát mồ hôi)
Tần Cảnh cực kì vô cùng không có gì để nói, đây thì không phải vấn đề rồi! Trong lòng còn âm thầm nhớ đến, cùng anh ở thế giới khác kia, ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu lần, đều đạt được khoái cảm cao nhất!
Thế nhưng là, đến tối, Tần Cảnh phát hiện một vấn đề.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết thôi, còn thực tế lại là thực tế.
Trong thực tế, cô vẫn còn là bông cúc hoa trong sáng, Doãn Thiên Dã cũng là quả dưa chuột thuần khiết a!
Nhưng mà, so sánh như thế, rõ ràng là cô chịu thiệt mà!
Ở trong thế giới trong tiểu thuyết, anh đã tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến rồi, dù gì thì gì cũng coi như trở thành cao thủ; nhưng cô đây, kinh nghiệm thực chiến có nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi được hiện thực là ở đó còn có một tấm màng, có thể nào làm cô đau đến chết không?
Thật quá không công bằng mà!
Tối đó, Tần Cảnh nhăn nhó nắm chặt mép giường, đem cái lý luận cô nghĩ bao lâu về “không công bằng” đó ra trình bày khúc chiết, lòng đầy căm phẫn bắt anh nghe.
Doãn Thiên Dã lại thập phân nhẫn nại, nghe từng lời từng chữ cô nói xong, cuối cùng đem hai mươi phút kháng nghị của cô đơn giản quy thành hai chữ —— “Sợ Đau!”
Đương nhiên, trong đó không thiếu những luận cứ rất sinh động của cô, chẳng hạn như “ ‘Cái đó, cái đó rất, rất lớn’, không chết cũng sẽ bị thương ~~~”
Doãn Thiên Dã có chút buồn cười, tiến tới nhìn chằm chằm gò má nóng đỏ bừng của cô: “Vậy làm sao đây? Sớm muộn cũng phải qua cửa ải này a! Với lại, dám nói là không thích sao?”
“Có thể, có thể tại trước chưa từng đau. Em sợ đau, anh chờ,” Tần Cảnh quay đầu qua chỗ khác, nói không đầu không đuôi, “chờ sau này, cái đó, nhỏ đi rồi nói tiếp!”
Làm gì có người phụ nữ nào lại mong muốn chỗ đó của người đàn ông nhà mình nhỏ?
Doãn Thiên Dã nắm cằm cô, chóp mũi cọ cọ mũi cô: “Vậy dự là phải đợi năm sáu chục năm nữa rồi. Không thể kiên nhẫn đến lúc đó.” Cuối cùng lại dụ dỗ, “Yên tâm, sẽ rất nhẹ nhàng.”
Hai người còn nói chuyện, có tiếng gõ cửa, người giúp việc tiến vào, bê vào hai cốc nước đen thùi lùi.
Doãn Thiên Dã đi tới, giơ lên một cốc, hỏi: “Muốn uống không?”
Tần Cảnh thận trọng mà lắc đầu một cái.
Hơn nữa, nhìn cái thứ gì đó đen thui trong cốc mấy giây sau, Tần Cảnh không bình tĩnh nổi.
Đó là cái gì vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái mà người ta vẫn hay nói, mật gấu roi hổ? Giữ dài vĩnh viễn? Lại muốn chết nữa! Cô vốn đã sợ đau, lại còn làm những thứ nay, ngày mai cô làm sao xuống được giường?
Tần Cảnh thấy Doãn Thiên Dã đã đặt cái cốc đến sát miệng, hổn hển gào ầm lên: “Không được uống!”
Doãn Thiên Dã khựng lại, đôi mắt đẹp chứa ý cười nhìn cô, thấy cô muốn nói lại thôi, đứng ngồi không yên, đặt cốc xuống, đưa một cốc ra mời cô, cười:
“Hồng trà với vừng lạc! Ý là sớm sinh quý tử!” Cuối cùng, xấu xa thêm một câu, “Thật ra, chắc là uống cũng ngon!”
Tần Cảnh không biết tim đâu ra lỗ nào mà che giấu tâm hồn không thuần khiết của mình, cô nhanh chóng xông tới, đoạt lấy cốc chè, khẩu thị tâm phi nói: “Đúng, đúng là ý này, không được uống của em!”
Doãn Thiên Dã lùi người lại vòng tay qua eo cô, nghiêng người, cằm tì trên vai cô, trầm giọng xuống, mang theo ủy khuất vờ vịt: “Hóa ra, cho là anh không đủ năng lực, nên cần uống thuốc gì sao? Hay là, không hài lòng?”
Hơi thở nóng bỏng thổi bên tai Tần Cảnh, cô toàn thân đều run lên.
Anh vừa cúi đầu vừa cười: “Xem ra, hôm nay phải chứng minh lại thực lực rồi!”
Tần Cảnh cư nhiên lại mạc danh kì diệu cảm thấy rất kích động a!
Cho đến khi lăn đến trên giường rồi, Tần Cảnh mới phát hiện, lần đầu tiên đau, hóa ra cũng không dữ dội như cô tưởng tượng. Có lẽ, là vì lần đầu này màn dạo đầu rất đủ; có lẽ là vì Doãn Thiên Dã lần này thật sự rất nhẹ nhàng; có lẽ là vì, cơ thể của họ đã sớm hòa hợp, đã sớm hiểu rõ lẫn nhau…
Nói tóm lại, cảm nhận về một đêm đó là, hạnh phúc muốn chết.
###
Một điểm khác nữa so với tiểu thuyết, Tần Cảnh chính là quan nhị đại chứ không phải phú nhị đại; mà Doãn Thiên Dã gia thế so với trong tiểu thuyết chỉ có hơn chứ không kém, tập đoàn giải trí Doãn thị, công ty quản lý Thịnh Hạ, còn có mấy công ty đầu não ngành giải trí trong nước, đều là của gia đình anh cả, lại thêm, mẹ anh còn là bộ trưởng một bộ nào đó trong chính phủ.
Những chuyện này vốn cũng không có gì, mấu chốt là, đám con cháu cán bộ nòng cốt nhà giàu có như nhà chồng Tần Cảnh đều nhập học từ nhỏ ở trường quân sự ngay cạnh Học viện Nghệ thuật của cô. Mà các nữ sinh Học viện Nghệ thuật chú ý nhất, chính là các bạn nam đẹp trai ở trường sát vách.
Kết quả trực tiếp là, Tần Cảnh sau một đêm đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở trường Học viện Nghệ thuật.
Cô được nhắc đến ở mọi lúc mọi nơi, đều là tiêu chuẩn hâm mộ ghen tị hận của đám người:
“Ai, cô ấy trước đây rõ ràng không có bạn trai, thế mà thình lình ở đâu quen biết Doãn Thiên Dã? Loại nhất kiến chung tình này quá giống cổ tích rồi!”
“Ai, cô ấy làm thế nào mà đột nhiên lại gả đến Doãn gia rồi?”
“Ai, đối tượng trai đẹp ở trường bên cạnh lại mất một người rồi!”
Tần Cảnh ngày nào cũng như cẩm nang sống kinh nghiệm gả cho nhà giàu, trên trán viết nhãn “Nơi hâm mộ, ghen tị, đến hỏi ý kiến, đến tìm cơ hội quen biết tóm cổ các anh đẹp trai…”
Ngày nào cũng phải chịu đựng đủ ánh mắt đủ chuyện tào lao của mọi người, Tần Cảnh cảm thấy, vô cùng có nhu cầu phát tiết.
Thế là, vừa về, đã xông vào Doãn Thiên Dã oán hận: “Nói, có phải trước kia anh trêu hoa ghẹo nguyệt, tiếng tăm truyền khắp nơi rồi không, tại sao mới đứa con gái kia vừa nghe đến tên thì sáng mắt lên hoa si, nhìn em như nhìn tình địch vậy hả?”
Doãn Thiên Dã rất chân thành bình thản cởi cúc áo đồng phục của cô, nói: “Không biết, nếu thật sự tiếng tăm truyền khắp nơi thế, sao anh lại chưa từng nghe đến nhỉ?”
Tần Cảnh nghiêng đầu, nghĩ một chút, cũng đúng nha, lại hỏi: “Vậy nhiều người thầm mến như thế làm thế nào đây? Sau này anh có thể thật sự động lòng, có thể sẽ thích người khác không?”
Doãn Thiên Dã rất có cảm giác thành tựu mà gỡ móc cài đằng sau của áo lót của cô, nói: “Đàn ông có vợ, chỉ yêu mình bà xã!”
Tần Cảnh còn định nói: “Vậy…” còn chưa nói xong thì:
“Ô, đừng…”
Phát tiết cũng có rất nhiều phương thức.
Phần sau xin lược bớt N chữ.
Thế là bạn học Doãn Thiên Dã nhờ siêng năng cần cù gieo trồng, một tháng sau khi cưới bạn học Tần Cảnh vinh quang có thai.
Tần Cảnh rất u sầu: “TAT, làm sao đây, người ta còn phải đến trường học đạo diễn mà!”
Doãn Thiên Dã xoa xoa cô: “Không sao đâu, sinh con sớm, dáng người đẹp, khí sắc tốt, da dẻ tốt!”
Tần Cảnh cầm cái gối ném qua: “Không được cáo chúc tết gà, giả từ bi, đều là, đều là, tại anh làm hại! Vẫn còn phải đến trường học, bị người ta nói chết!”
Doãn Thiên Dã bò qua tiếp tục xoa xoa: “Ai dám nói, cũng là tại hâm mộ ghen tị mà hận!”
Lại một cái gối đập tới: “Có ý gì hả, cũng muốn làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới sinh con hả?”
Sau khi biết được tin, Doãn gia từ trên xuống dưới vui ngất trời, chuyện quang vinh của cô lập tức được cả đại gia đình ca tụng, hoặc là để giáo huấn con trai chưa vợ sau này có lấy phải lấy cô gái nào sinh đẻ tốt như Tần Cảnh, hay là để khích lệ con dâu đã vào cửa sớm sinh quý tử như Tần Cảnh.
Tần Cảnh ngay lập tức trở thành nữ hoàng trong Doãn gia, đến mức cả gia đình đều chăm chút cao độ, ngay cả Doãn Thiên Dã cũng bị ông bà bố mẹ đuổi khỏi phòng ngủ, không cho phép ngủ chung với Tần Cảnh, sợ anh tuổi trẻ khí thịnh không kiềm chế được này nọ.
Doãn Thiên Dã nổi giận, chỉ vào cái bụng đã bắt đầu nhô lên của Tần Cảnh: “Tiểu tử thối, còn chưa sinh ra, đã cướp bà xã của bố, cẩn thận sau này bố cho một trận!” Còn chưa nói hết đã bị cả nhà trên dưới lôi ra cho một trận.
Doãn Thiên Dã: TAT~~~ QAQ~~~ con muốn ôm bà xã con đi ngủ a!
Bất quá, cũng không lâu sau, Tần Cảnh cũng muốn anh, vì vậy, lén lút bật đèn xanh cho anh.
Mỗi ngày ngủ mềm người trên giường, ôm Tần Cảnh mềm mại, Doãn Thiên Dã vô hạn cảm thán: “Ai, đúng là vẫn là bà xã tốt nhất a!”
Chỉ có điều, nàng bà xã này, tính tình rất không tốt.
Đều nói là phụ nữ có thai tính tình không tốt, nhưng cũng không phải đến mức như Tần Cảnh thế này, tuy rằng không tới mức độ không đánh thì mắng, nhưng tâm tình, thay đổi nhanh chóng mặt!
Ngay cả Tần Cảnh cũng thấy xấu hổ, có phải đi bệnh viện kiểm tra không nhỉ, xem mình có vấn đề gì không.
Kết quả kiểm tra vừa đưa đến, cả nhà lại lần nữa phấn kích tận trời, thì ra là sinh đôi.
Thế là, câu chuyện về Tần Cảnh tiếp tục được các bà các cô nhàn rỗi lưu truyền lần nữa, quả thật đã trở thành con dâu “kiểu mấu” trong mắt các vị ông bà bố mẹ nội ngoại.
Tần Cảnh: o(╯□╰)o về chuyện dễ đẻ dễ nuôi này, thực không phải cố ý.
Về phần tên ở nhà của tiểu bảo bảo Doãn gia là gì à? Rất đơn giản.
Một buổi tối nào đó, Tần Cảnh đang buồn ngủ, đột nhiện muốn ăn kẹo nổ, thế là mở to mắt lấp lánh nhìn chồng, ngoan ngoãn nói: “Thiên Dã à, em muốn ăn kẹo nổ quá, thật là muốn ăn mà, làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là đi mua chứ sao!” Ông xã nào đó rất có trách nhiệm, rất giác ngộ, lúc này liền chạy ra ngoài đi mua kẹo nổ.
Hai mươi phút sau, Tần Cảnh chui trong chăn, miệng ngậm kẹo nổ, nghe tiếng kẹo trong miệng nổ bụp bụp, nhịn không được cười khanh khách.
Bên cạnh Doãn Thiên Dã ôm lấy cô, mắt khép hờ, khóe môi cong cong, lẳng lặng nghe tiếng kẹo trong miệng cô.
Đột nhiên, Tần Cảnh nói: “Sau này, hai đứa nhỏ, một đứa gọi là Khiêu Khiêu, một đứa gọi là Đường Đường, được không?”
Đôi môi anh thân mặt cắn tai cô, khe khẽ cười một tiếng, nói: “Được!”
_________________________________________
e hèm giải thích giải thích, cái dưa chuột và cúc hoa này thì không trong sáng lắm đâu, ai hay đọc đam mỹ hoặc là đọc các bộ về hủ nữ thì chắc biết rồi nhỉ *cười*
thực ra thì cái này dịch vậy nghe cho nó thành cặp thôi, chứ ai cũng biết cái cụm “hoàng hoa đại khuê nữ’ rồi chứ nhỉ. Cái này chính là cúc hoa đó!
Còn dưa chuột là “hoàng qua đại khuê nam”, thành cặp thôi chứ chả có nghĩa rõ ràng gì. Nên là sáng tác thành hai cái cụm từ kia. Tự cảm thấy, chuyển như vậy cũng không tệ lắm.
kẹo nổ tiếng trung phiên âm Hán Việt là khiêu khiêu đường, với cả còn ai nhớ cái kẹo nổ này không, hồi bé hay thấy chúng nó ăn, nhưng mà có duy nhất một lần ăn lại chẳng thấy nó nổ gì cả, sau đó nữa thì vì 1-không có tiền 2-bố mẹ không cho ăn, nên chẳng bao giờ được ăn nữa
roi hổ là cái chỗ nào đó của con hổ ấy, có tác dụng tráng dương
Sau khi Tần Cảnh trở lại đời thực ngày thứ hai, cô mang theo chiếc nhẫn kim cương Doãn Thiên Dã tặng, đi thông báo cho bố mẹ, cô, người năm nay còn chưa học hết nửa năm thứ hai đại học Học viện nghệ thuật, phải kết hôn rồi.
Khi nói lời này, cô rất bình tĩnh, phải biết rằng, trong tiểu thuyết cô 25 tuổi, sống ở đó hai năm, cô phát hiện, cô, về tâm lý, khụ, đã là gái 27 lỡ thì cần gả gấp rồi.
Mẹ Tần tương đối thuộc về trường phái theo cảm xúc, rất thoáng: “Đúng là phải tranh thủ lấy sớm, nếu không thì, không ai thèm lấy đâu!”
Tần Cảnh:…
Ba Tần thuộc về phái lý trí hơn, liếc cô một cái: “ Về mặt luật pháp, còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu!”
Tần Cảnh ho khan hai tiếng: “Về vấn đề này, anh ấy sẽ giải quyết!”
Tần gia bên này không có áp lực gì mà thông qua, thật yên lặng; Doãn gia bên kia, cũng thông qua, thật ầm ĩ.
Bởi vì, không giống như trong tiểu thuyết, Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã không phải cùng tuổi, mà là cô nhỏ hơn anh ba tuổi.
Ông ngoại Doãn Thiên Dã, Việt gia lão gia tử, vẫn tự cảm thấy là, mấy thằng cháu nội ngoại của mình từ bé đều ở trường quân sự lăn lộn với một lũ con trai, cho nên trên phương diện giao tiếp với con gái, có chút trở ngại này khác.
Không phải vậy thì sao lớn như thế rồi, vẫn còn giữ mình trong sạch không yêu đương gì?
Thật vô lý!
Ông cụ âm trầm ưu tư, lo lắng, không phải các cháu ông là đồng tính đấy chứ?
Cho nên, vừa nghe nói thằng cháu ngoại Doãn Thiên Dã nói phải kết hôn ngay, ông cụ lập tức đến nhà con gái con rể bày tỏ thái độ ủng hộ, còn lôi kéo ông bà Doãn thông gia, phân tích một hồi về tình hình người đồng tính trong xã hội. (nguyên văn là tệ nạn đồng tính, nhưng mà Dip ủng hộ người đồng tính, sẽ không cho đồng tính là tệ nạn đâu)
Ông nội Doãn Thiên Dã cũng đang lo lắng, chuyện huyết mạch gia tộc đời sau là không thể cẩu thả được a. Không nói hai lời, tức thì chuẩn bị sắp xếp hôn lễ.
Bố Doãn, mẹ Doãn, hoàn toàn thành đồ trang trí.
Ngày cưới, tất cả đều vui vẻ hân hoan, chỉ có mỗi mẹ Tần, vẫn là tâm sự nặng nề, mặt mày xanh xao không vui vẻ.
Tần Cảnh là đứa con gái thông minh, quay ngay sang ôm mẹ nói, dù sao cũng là người cùng thành phố mà, trong nhà còn có xe, đi qua đi lại cũng tiện lắm, mẹ đừng lo các kiểu.
Nhưng mẹ Tần lắp bắp, do dự, bối rối hồi lâu, nói: “Không phải sợ chuyện này! Lo lắng là, con còn bé quá, cái phương diện kia, chỉ sợ, chỉ sợ chịu không nổi!”
Tần Cảnh: ⊙﹏⊙b (toát mồ hôi)
Tần Cảnh cực kì vô cùng không có gì để nói, đây thì không phải vấn đề rồi! Trong lòng còn âm thầm nhớ đến, cùng anh ở thế giới khác kia, ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu lần, đều đạt được khoái cảm cao nhất!
Thế nhưng là, đến tối, Tần Cảnh phát hiện một vấn đề.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết thôi, còn thực tế lại là thực tế.
Trong thực tế, cô vẫn còn là bông cúc hoa trong sáng, Doãn Thiên Dã cũng là quả dưa chuột thuần khiết a!
Nhưng mà, so sánh như thế, rõ ràng là cô chịu thiệt mà!
Ở trong thế giới trong tiểu thuyết, anh đã tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến rồi, dù gì thì gì cũng coi như trở thành cao thủ; nhưng cô đây, kinh nghiệm thực chiến có nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi được hiện thực là ở đó còn có một tấm màng, có thể nào làm cô đau đến chết không?
Thật quá không công bằng mà!
Tối đó, Tần Cảnh nhăn nhó nắm chặt mép giường, đem cái lý luận cô nghĩ bao lâu về “không công bằng” đó ra trình bày khúc chiết, lòng đầy căm phẫn bắt anh nghe.
Doãn Thiên Dã lại thập phân nhẫn nại, nghe từng lời từng chữ cô nói xong, cuối cùng đem hai mươi phút kháng nghị của cô đơn giản quy thành hai chữ —— “Sợ Đau!”
Đương nhiên, trong đó không thiếu những luận cứ rất sinh động của cô, chẳng hạn như “ ‘Cái đó, cái đó rất, rất lớn’, không chết cũng sẽ bị thương ~~~”
Doãn Thiên Dã có chút buồn cười, tiến tới nhìn chằm chằm gò má nóng đỏ bừng của cô: “Vậy làm sao đây? Sớm muộn cũng phải qua cửa ải này a! Với lại, dám nói là không thích sao?”
“Có thể, có thể tại trước chưa từng đau. Em sợ đau, anh chờ,” Tần Cảnh quay đầu qua chỗ khác, nói không đầu không đuôi, “chờ sau này, cái đó, nhỏ đi rồi nói tiếp!”
Làm gì có người phụ nữ nào lại mong muốn chỗ đó của người đàn ông nhà mình nhỏ?
Doãn Thiên Dã nắm cằm cô, chóp mũi cọ cọ mũi cô: “Vậy dự là phải đợi năm sáu chục năm nữa rồi. Không thể kiên nhẫn đến lúc đó.” Cuối cùng lại dụ dỗ, “Yên tâm, sẽ rất nhẹ nhàng.”
Hai người còn nói chuyện, có tiếng gõ cửa, người giúp việc tiến vào, bê vào hai cốc nước đen thùi lùi.
Doãn Thiên Dã đi tới, giơ lên một cốc, hỏi: “Muốn uống không?”
Tần Cảnh thận trọng mà lắc đầu một cái.
Hơn nữa, nhìn cái thứ gì đó đen thui trong cốc mấy giây sau, Tần Cảnh không bình tĩnh nổi.
Đó là cái gì vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái mà người ta vẫn hay nói, mật gấu roi hổ? Giữ dài vĩnh viễn? Lại muốn chết nữa! Cô vốn đã sợ đau, lại còn làm những thứ nay, ngày mai cô làm sao xuống được giường?
Tần Cảnh thấy Doãn Thiên Dã đã đặt cái cốc đến sát miệng, hổn hển gào ầm lên: “Không được uống!”
Doãn Thiên Dã khựng lại, đôi mắt đẹp chứa ý cười nhìn cô, thấy cô muốn nói lại thôi, đứng ngồi không yên, đặt cốc xuống, đưa một cốc ra mời cô, cười:
“Hồng trà với vừng lạc! Ý là sớm sinh quý tử!” Cuối cùng, xấu xa thêm một câu, “Thật ra, chắc là uống cũng ngon!”
Tần Cảnh không biết tim đâu ra lỗ nào mà che giấu tâm hồn không thuần khiết của mình, cô nhanh chóng xông tới, đoạt lấy cốc chè, khẩu thị tâm phi nói: “Đúng, đúng là ý này, không được uống của em!”
Doãn Thiên Dã lùi người lại vòng tay qua eo cô, nghiêng người, cằm tì trên vai cô, trầm giọng xuống, mang theo ủy khuất vờ vịt: “Hóa ra, cho là anh không đủ năng lực, nên cần uống thuốc gì sao? Hay là, không hài lòng?”
Hơi thở nóng bỏng thổi bên tai Tần Cảnh, cô toàn thân đều run lên.
Anh vừa cúi đầu vừa cười: “Xem ra, hôm nay phải chứng minh lại thực lực rồi!”
Tần Cảnh cư nhiên lại mạc danh kì diệu cảm thấy rất kích động a!
Cho đến khi lăn đến trên giường rồi, Tần Cảnh mới phát hiện, lần đầu tiên đau, hóa ra cũng không dữ dội như cô tưởng tượng. Có lẽ, là vì lần đầu này màn dạo đầu rất đủ; có lẽ là vì Doãn Thiên Dã lần này thật sự rất nhẹ nhàng; có lẽ là vì, cơ thể của họ đã sớm hòa hợp, đã sớm hiểu rõ lẫn nhau…
Nói tóm lại, cảm nhận về một đêm đó là, hạnh phúc muốn chết.
###
Một điểm khác nữa so với tiểu thuyết, Tần Cảnh chính là quan nhị đại chứ không phải phú nhị đại; mà Doãn Thiên Dã gia thế so với trong tiểu thuyết chỉ có hơn chứ không kém, tập đoàn giải trí Doãn thị, công ty quản lý Thịnh Hạ, còn có mấy công ty đầu não ngành giải trí trong nước, đều là của gia đình anh cả, lại thêm, mẹ anh còn là bộ trưởng một bộ nào đó trong chính phủ.
Những chuyện này vốn cũng không có gì, mấu chốt là, đám con cháu cán bộ nòng cốt nhà giàu có như nhà chồng Tần Cảnh đều nhập học từ nhỏ ở trường quân sự ngay cạnh Học viện Nghệ thuật của cô. Mà các nữ sinh Học viện Nghệ thuật chú ý nhất, chính là các bạn nam đẹp trai ở trường sát vách.
Kết quả trực tiếp là, Tần Cảnh sau một đêm đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở trường Học viện Nghệ thuật.
Cô được nhắc đến ở mọi lúc mọi nơi, đều là tiêu chuẩn hâm mộ ghen tị hận của đám người:
“Ai, cô ấy trước đây rõ ràng không có bạn trai, thế mà thình lình ở đâu quen biết Doãn Thiên Dã? Loại nhất kiến chung tình này quá giống cổ tích rồi!”
“Ai, cô ấy làm thế nào mà đột nhiên lại gả đến Doãn gia rồi?”
“Ai, đối tượng trai đẹp ở trường bên cạnh lại mất một người rồi!”
Tần Cảnh ngày nào cũng như cẩm nang sống kinh nghiệm gả cho nhà giàu, trên trán viết nhãn “Nơi hâm mộ, ghen tị, đến hỏi ý kiến, đến tìm cơ hội quen biết tóm cổ các anh đẹp trai…”
Ngày nào cũng phải chịu đựng đủ ánh mắt đủ chuyện tào lao của mọi người, Tần Cảnh cảm thấy, vô cùng có nhu cầu phát tiết.
Thế là, vừa về, đã xông vào Doãn Thiên Dã oán hận: “Nói, có phải trước kia anh trêu hoa ghẹo nguyệt, tiếng tăm truyền khắp nơi rồi không, tại sao mới đứa con gái kia vừa nghe đến tên thì sáng mắt lên hoa si, nhìn em như nhìn tình địch vậy hả?”
Doãn Thiên Dã rất chân thành bình thản cởi cúc áo đồng phục của cô, nói: “Không biết, nếu thật sự tiếng tăm truyền khắp nơi thế, sao anh lại chưa từng nghe đến nhỉ?”
Tần Cảnh nghiêng đầu, nghĩ một chút, cũng đúng nha, lại hỏi: “Vậy nhiều người thầm mến như thế làm thế nào đây? Sau này anh có thể thật sự động lòng, có thể sẽ thích người khác không?”
Doãn Thiên Dã rất có cảm giác thành tựu mà gỡ móc cài đằng sau của áo lót của cô, nói: “Đàn ông có vợ, chỉ yêu mình bà xã!”
Tần Cảnh còn định nói: “Vậy…” còn chưa nói xong thì:
“Ô, đừng…”
Phát tiết cũng có rất nhiều phương thức.
Phần sau xin lược bớt N chữ.
Thế là bạn học Doãn Thiên Dã nhờ siêng năng cần cù gieo trồng, một tháng sau khi cưới bạn học Tần Cảnh vinh quang có thai.
Tần Cảnh rất u sầu: “TAT, làm sao đây, người ta còn phải đến trường học đạo diễn mà!”
Doãn Thiên Dã xoa xoa cô: “Không sao đâu, sinh con sớm, dáng người đẹp, khí sắc tốt, da dẻ tốt!”
Tần Cảnh cầm cái gối ném qua: “Không được cáo chúc tết gà, giả từ bi, đều là, đều là, tại anh làm hại! Vẫn còn phải đến trường học, bị người ta nói chết!”
Doãn Thiên Dã bò qua tiếp tục xoa xoa: “Ai dám nói, cũng là tại hâm mộ ghen tị mà hận!”
Lại một cái gối đập tới: “Có ý gì hả, cũng muốn làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới sinh con hả?”
Sau khi biết được tin, Doãn gia từ trên xuống dưới vui ngất trời, chuyện quang vinh của cô lập tức được cả đại gia đình ca tụng, hoặc là để giáo huấn con trai chưa vợ sau này có lấy phải lấy cô gái nào sinh đẻ tốt như Tần Cảnh, hay là để khích lệ con dâu đã vào cửa sớm sinh quý tử như Tần Cảnh.
Tần Cảnh ngay lập tức trở thành nữ hoàng trong Doãn gia, đến mức cả gia đình đều chăm chút cao độ, ngay cả Doãn Thiên Dã cũng bị ông bà bố mẹ đuổi khỏi phòng ngủ, không cho phép ngủ chung với Tần Cảnh, sợ anh tuổi trẻ khí thịnh không kiềm chế được này nọ.
Doãn Thiên Dã nổi giận, chỉ vào cái bụng đã bắt đầu nhô lên của Tần Cảnh: “Tiểu tử thối, còn chưa sinh ra, đã cướp bà xã của bố, cẩn thận sau này bố cho một trận!” Còn chưa nói hết đã bị cả nhà trên dưới lôi ra cho một trận.
Doãn Thiên Dã: TAT~~~ QAQ~~~ con muốn ôm bà xã con đi ngủ a!
Bất quá, cũng không lâu sau, Tần Cảnh cũng muốn anh, vì vậy, lén lút bật đèn xanh cho anh.
Mỗi ngày ngủ mềm người trên giường, ôm Tần Cảnh mềm mại, Doãn Thiên Dã vô hạn cảm thán: “Ai, đúng là vẫn là bà xã tốt nhất a!”
Chỉ có điều, nàng bà xã này, tính tình rất không tốt.
Đều nói là phụ nữ có thai tính tình không tốt, nhưng cũng không phải đến mức như Tần Cảnh thế này, tuy rằng không tới mức độ không đánh thì mắng, nhưng tâm tình, thay đổi nhanh chóng mặt!
Ngay cả Tần Cảnh cũng thấy xấu hổ, có phải đi bệnh viện kiểm tra không nhỉ, xem mình có vấn đề gì không.
Kết quả kiểm tra vừa đưa đến, cả nhà lại lần nữa phấn kích tận trời, thì ra là sinh đôi.
Thế là, câu chuyện về Tần Cảnh tiếp tục được các bà các cô nhàn rỗi lưu truyền lần nữa, quả thật đã trở thành con dâu “kiểu mấu” trong mắt các vị ông bà bố mẹ nội ngoại.
Tần Cảnh: o(╯□╰)o về chuyện dễ đẻ dễ nuôi này, thực không phải cố ý.
Về phần tên ở nhà của tiểu bảo bảo Doãn gia là gì à? Rất đơn giản.
Một buổi tối nào đó, Tần Cảnh đang buồn ngủ, đột nhiện muốn ăn kẹo nổ, thế là mở to mắt lấp lánh nhìn chồng, ngoan ngoãn nói: “Thiên Dã à, em muốn ăn kẹo nổ quá, thật là muốn ăn mà, làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là đi mua chứ sao!” Ông xã nào đó rất có trách nhiệm, rất giác ngộ, lúc này liền chạy ra ngoài đi mua kẹo nổ.
Hai mươi phút sau, Tần Cảnh chui trong chăn, miệng ngậm kẹo nổ, nghe tiếng kẹo trong miệng nổ bụp bụp, nhịn không được cười khanh khách.
Bên cạnh Doãn Thiên Dã ôm lấy cô, mắt khép hờ, khóe môi cong cong, lẳng lặng nghe tiếng kẹo trong miệng cô.
Đột nhiên, Tần Cảnh nói: “Sau này, hai đứa nhỏ, một đứa gọi là Khiêu Khiêu, một đứa gọi là Đường Đường, được không?”
Đôi môi anh thân mặt cắn tai cô, khe khẽ cười một tiếng, nói: “Được!”
_________________________________________
e hèm giải thích giải thích, cái dưa chuột và cúc hoa này thì không trong sáng lắm đâu, ai hay đọc đam mỹ hoặc là đọc các bộ về hủ nữ thì chắc biết rồi nhỉ *cười*
thực ra thì cái này dịch vậy nghe cho nó thành cặp thôi, chứ ai cũng biết cái cụm “hoàng hoa đại khuê nữ’ rồi chứ nhỉ. Cái này chính là cúc hoa đó!
Còn dưa chuột là “hoàng qua đại khuê nam”, thành cặp thôi chứ chả có nghĩa rõ ràng gì. Nên là sáng tác thành hai cái cụm từ kia. Tự cảm thấy, chuyển như vậy cũng không tệ lắm.
kẹo nổ tiếng trung phiên âm Hán Việt là khiêu khiêu đường, với cả còn ai nhớ cái kẹo nổ này không, hồi bé hay thấy chúng nó ăn, nhưng mà có duy nhất một lần ăn lại chẳng thấy nó nổ gì cả, sau đó nữa thì vì 1-không có tiền 2-bố mẹ không cho ăn, nên chẳng bao giờ được ăn nữa
roi hổ là cái chỗ nào đó của con hổ ấy, có tác dụng tráng dương