Lại nghĩ hiện tại chính là lúc Liệu Tuyết Tình nằm viện vì bị Tuần Nghiêm đánh gãy hai chân vì bày kế để hủy đi sự trong trắng của Lãng Nịnh Thu. Sau này đôi chân của Liệu Tuyết Tình có thể đứng mà không đi được, cảm giác đây khó chịu hơn cả khi không đứng không đi được. Có thể nói là một sự giày vò và hết sức đau khổ với Liệu Tuyết Tình!
Bác sĩ và y tá đi vào, bà Liệu đi sau. Bác sĩ nhìn Lạc Quyên một lượt rồi bắt đầu kiểm tra.
Lạc Quyên nhân lúc đang kiểm tra nhìn xung quanh phòng, tivi, tủ lạnh, bếp từ, điều hòa.
Đây là bệnh viện thật à?
Từ trước tơi giờ Lạc Quyên chưa nhìn thấy bệnh viện nào khá đẩy đủ tiện nghi như này đâu. Thế giới tiểu thuyết thật huyền ảo! Huyền ảo đến mông lung!
"Tất cả đều bình thường, chậm hai tháng có thể về rồi, nhanh thì 10 ngày nữa." Bác sĩ kiểm tra toàn bộ xong nói, rồi đi ra ngoài.
Bà Liệu chờ bác sĩ ra ngoài, nhìn Lạc Quyên vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Lạc Quyên biết bà lo lắng mình đau khổ cũng biết bà định nói gì. Lạc Quyên lúc trước không hề có ba mẹ, từ khi sinh ra cũng không thấy được mặt ba mẹ mình, không biết cái gì gọi là tình mẹ con, cái gì mà mẫu tử thiêng liêng.
Nhưng khi nhìn bà Liệu như thế lòng Lạc Quyên cũng cảm thấy ấm áp, không biết là cảm xúc của bản thân hay là cảm xúc của Liệu Tuyết Tình nữa.
Lạc Quyên thấy trong phòng quá yên lặng nên phá vỡ nó, "Mẹ, con biết con không còn khả năng đi được, mẹ không cần đau lòng càng không cần bối rối như thế." Nói ra chữ mẹ kia Lạc Quyên quá mức gượng gạo rồi.
Vì bản thân Lạc Quyên chưa bao giờ phải dùng đến từ mẹ đó.
Bà Liệu nghe vậy càng đau lòng, không kìm được bắt đầu rơi nước mắt, "Sao mẹ có thể không đau lòng? Đưa con bảo bối do mẹ sinh ra, chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau..." Tình nhi như ruột của bà, từng bộ phận trên người nó chính là từng khúc ruột của bà! Mất một thứ chính là bà cũng mất đi một khúc ruột. Bảo bà không đau lòng? Có thể sao?!
Lạc Quyên hơi đau đầu, nhất thời nghĩ ra gì đó liền nói: "Mẹ muốn lòng con đau thì mẹ cứ đau lòng đi."
Lạc Quyên chỉ còn cách nói mấy lời này, có khi sẽ có hiệu quả.
Bà Liệu trong lòng ngờ vực. Đây là quan tâm bà sao? Tình nhi nói ẩn ý như thế là quan bà? Đã rất lâu Tình nhi không quan tâm bà rồi.
Trong lòng bà Liệu bỗng lấp đầy ấm áp và hạnh phúc.
Lạc Quyên không ngờ chỉ một câu nói có thể khiến bà Liệu không những im lặng vẻ mặt còn tốt hơn trước.
Bà Liệu nhớ ra Lạc Quyên từ tối qua chưa ăn gì, bà hỏi: "Tình nhi, con ăn gì không?"
Lạc Quyên hiện tại cảm thấy bụng hơi đói nên cũng gật gật, "Con ăn gì cũng được." Bà Liệu càng vui hơn, đi nhanh ra ngoài mua cháo, trước khi đi không quên thơm lên trán Lạc Quyên một cái nói chờ bà.
Lạc Quyên bỗng cảm thấy ấm áp khi bà Liệu hành động như thế, trong lòng tự hỏi tình mẹ con là như này sao? Ấm áp hơn bất cứ thứ gì.
Cửa phòng đang yên tự dưng được người mở ra, cô gái và người đàn ông bước vào. Lạc Quyên nhìn hai người. Cô gái mái tóc ngắn, màu ánh đỏ, đôi mắt hờ hững, chiếc mũi cao bóng loáng, môi hồng vênh vênh cả khuôn mặt đều tỏ vẻ kiêu ngạo, làn da ngầm đen, trên người là chiếc váy hồng. Vẻ đẹp giống nàng socola ngọt ngào.
Lạc Quyên há mồm, khóe mắt giật giật, Lãng Nịnh Thu?
Ai nói nữ chính có bộ dạng luôn luôn lạnh nhạt vậy? Đây là kiêu ngạo nha! Tác giả lừa người hay mình gặp phải hàng fake?
Lạc Quyên nhìn người đàn ông, sơ mi trắng, quần jean, tóc mái che đi nửa mắt, ánh mắt nhìn Lạc Quyên đầy cảnh cáo lẫn lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, cả người cao lớn.
Tuần Nghiêm đây sao? Soái ca lạnh lùng người gặp người đổ?
Lạc Quyên suy nghĩ, đây hẳn là tình huống Liệu Tuyết Tình nằm viện rồi Lãng Nịnh Thu cùng Tuần Nghiêm đến thăm cũng là lần Liệu Tuyết Tình thành công cụ soạt hảo cảm để Lãng Nịnh Thu tăng thêm tình cảm với Tuần Nghiêm đây mà.
Bác sĩ và y tá đi vào, bà Liệu đi sau. Bác sĩ nhìn Lạc Quyên một lượt rồi bắt đầu kiểm tra.
Lạc Quyên nhân lúc đang kiểm tra nhìn xung quanh phòng, tivi, tủ lạnh, bếp từ, điều hòa.
Đây là bệnh viện thật à?
Từ trước tơi giờ Lạc Quyên chưa nhìn thấy bệnh viện nào khá đẩy đủ tiện nghi như này đâu. Thế giới tiểu thuyết thật huyền ảo! Huyền ảo đến mông lung!
"Tất cả đều bình thường, chậm hai tháng có thể về rồi, nhanh thì 10 ngày nữa." Bác sĩ kiểm tra toàn bộ xong nói, rồi đi ra ngoài.
Bà Liệu chờ bác sĩ ra ngoài, nhìn Lạc Quyên vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Lạc Quyên biết bà lo lắng mình đau khổ cũng biết bà định nói gì. Lạc Quyên lúc trước không hề có ba mẹ, từ khi sinh ra cũng không thấy được mặt ba mẹ mình, không biết cái gì gọi là tình mẹ con, cái gì mà mẫu tử thiêng liêng.
Nhưng khi nhìn bà Liệu như thế lòng Lạc Quyên cũng cảm thấy ấm áp, không biết là cảm xúc của bản thân hay là cảm xúc của Liệu Tuyết Tình nữa.
Lạc Quyên thấy trong phòng quá yên lặng nên phá vỡ nó, "Mẹ, con biết con không còn khả năng đi được, mẹ không cần đau lòng càng không cần bối rối như thế." Nói ra chữ mẹ kia Lạc Quyên quá mức gượng gạo rồi.
Vì bản thân Lạc Quyên chưa bao giờ phải dùng đến từ mẹ đó.
Bà Liệu nghe vậy càng đau lòng, không kìm được bắt đầu rơi nước mắt, "Sao mẹ có thể không đau lòng? Đưa con bảo bối do mẹ sinh ra, chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau..." Tình nhi như ruột của bà, từng bộ phận trên người nó chính là từng khúc ruột của bà! Mất một thứ chính là bà cũng mất đi một khúc ruột. Bảo bà không đau lòng? Có thể sao?!
Lạc Quyên hơi đau đầu, nhất thời nghĩ ra gì đó liền nói: "Mẹ muốn lòng con đau thì mẹ cứ đau lòng đi."
Lạc Quyên chỉ còn cách nói mấy lời này, có khi sẽ có hiệu quả.
Bà Liệu trong lòng ngờ vực. Đây là quan tâm bà sao? Tình nhi nói ẩn ý như thế là quan bà? Đã rất lâu Tình nhi không quan tâm bà rồi.
Trong lòng bà Liệu bỗng lấp đầy ấm áp và hạnh phúc.
Lạc Quyên không ngờ chỉ một câu nói có thể khiến bà Liệu không những im lặng vẻ mặt còn tốt hơn trước.
Bà Liệu nhớ ra Lạc Quyên từ tối qua chưa ăn gì, bà hỏi: "Tình nhi, con ăn gì không?"
Lạc Quyên hiện tại cảm thấy bụng hơi đói nên cũng gật gật, "Con ăn gì cũng được." Bà Liệu càng vui hơn, đi nhanh ra ngoài mua cháo, trước khi đi không quên thơm lên trán Lạc Quyên một cái nói chờ bà.
Lạc Quyên bỗng cảm thấy ấm áp khi bà Liệu hành động như thế, trong lòng tự hỏi tình mẹ con là như này sao? Ấm áp hơn bất cứ thứ gì.
Cửa phòng đang yên tự dưng được người mở ra, cô gái và người đàn ông bước vào. Lạc Quyên nhìn hai người. Cô gái mái tóc ngắn, màu ánh đỏ, đôi mắt hờ hững, chiếc mũi cao bóng loáng, môi hồng vênh vênh cả khuôn mặt đều tỏ vẻ kiêu ngạo, làn da ngầm đen, trên người là chiếc váy hồng. Vẻ đẹp giống nàng socola ngọt ngào.
Lạc Quyên há mồm, khóe mắt giật giật, Lãng Nịnh Thu?
Ai nói nữ chính có bộ dạng luôn luôn lạnh nhạt vậy? Đây là kiêu ngạo nha! Tác giả lừa người hay mình gặp phải hàng fake?
Lạc Quyên nhìn người đàn ông, sơ mi trắng, quần jean, tóc mái che đi nửa mắt, ánh mắt nhìn Lạc Quyên đầy cảnh cáo lẫn lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, cả người cao lớn.
Tuần Nghiêm đây sao? Soái ca lạnh lùng người gặp người đổ?
Lạc Quyên suy nghĩ, đây hẳn là tình huống Liệu Tuyết Tình nằm viện rồi Lãng Nịnh Thu cùng Tuần Nghiêm đến thăm cũng là lần Liệu Tuyết Tình thành công cụ soạt hảo cảm để Lãng Nịnh Thu tăng thêm tình cảm với Tuần Nghiêm đây mà.