Bà Liệu đánh giá xong môi càng cong hơn, trong lòng tính toán, mẫu con rể lý tưởng của bà xuất hiện rồi! Mọt sách đáng yêu như này rất xứng với Tình nhi! Trong đầu bà Liệu hiện tại chỉ có bốn từ
Điều tra, se duyên.
Điều tra trước se duyên sau, bà Liệu nghĩ là làm, liền mỉm cười, bắt lấy tay Tuần Vũ rồi vỗ vỗ mấy cái, "Con vào đi, con bé cũng đang chán. Tình nhi, mẹ có việc rồi, mẹ ra ngoài chút nhé!" Bà Liệu dùng giọng nhẹ nhàng hết sức, nói xong không quên để lại cho Tuần Vũ một ánh mắt nóng bỏng, như tìm được của quý.
Tuần Vũ ngơ ngác vừa ngơ ngác lại sợ hãi, hai tay theo thói quen xoay vòng vòng, đôi mắt mở to, bộ dạng này khiến cho bà Liệu lẫn Lạc Quyên đều cảm thấy đáng yêu chết người.
Bà Liệu vui vẻ đi ra, không quên đóng cửa, nhẹ nhàng tình cảm mà đóng cánh cửa, như sợ chỉ chút sơ sẩy sẽ phá vỡ khung cảnh.
Tuần Vũ trong lòng kêu gào, anh đến đây đưa thư thôi mà. Ahuhu... ai đó giải thích cái tình huống này là sao hộ anh với! Sao thím này nhìn anh đầy ẩn ý và như tìm được vật quý vậy? Hơn nữa anh có cảm giác ánh mắt thím kia nhìn anh chính là như nhìn con rể tương lai! Mặc dù chẳng biết ánh mắt nhìn con rể tương lai là như nào.
Tuần Vũ suy nghĩ đến Lãng Nịnh Thu đã đặt niềm tin vào mình liền lấy can đảm đi đến gần Lạc Quyên, tay giơ túi hoa quả lên trước mặt Lạc Quyên nói: "Này, Thu thu muốn tôi gửi cho cô, trong đó có thư do Thu thu viết."
Lạc Quyên nhìn rồi nhận lấy, để lên bàn cũng không động, chỉ nhìn Tuần Vũ. Tuần Vũ giao đồ xong định đi thì bị Lạc Quyên gọi lại, "Vũ, có thể lấy cho tôi quyển truyện để ở trên tivi được không?"
Cốt truyện Tuần Vũ không gặp bà Liệu, chỉ là đưa xong đồ liền biệt tăm biệt tích, cũng không thể nói là biệt tăm tích được, tác giả vẫn luôn cho Tuần Vũ hiện hồn khi có nữ chính, này chỉ là hiện hồn chứ không có cho Tuần Vũ nói chuyện, đây đích xác là vật trang trí. chỉ là vị trí hơn vật trang trí một chút. Đối với nữ phụ như Liệu Tuyết Tình làm gì có đại ngộ có vật trang trí như thế.
Tuần Vũ thấy Lạc Quyên nói thế nên dừng bước, quay đầu mặt nghệch ra, trông đáng yêu, khiến người ta muốn trêu chọc
Tuần Vũ lúc sau mới phản ứng, đi qua chỗ tivi cầm quyển truyện lên rồi đi đến giường, tay cầm quyển sách đưa cho Lạc Quyên, Lạc Quyên nhận lấy rồi cảm ơn.
"Không có gì... còn gì không?" Tuần Vũ hơi ngượng ngùng vì bị Lạc Quyên nhìn. Lạc Quyên nở nụ cười rút từ gối ra hai quyển sách, hình như là về lịch sử, giơ lên đưa cho Tuần Vũ, "Cái này... tặng anh! Không cần cảm ơn, đó là công vừa rồi anh giúp tôi."
Hai quyển sách kia là lúc sáng Lạc Quyên nhờ bà Liệu đi mua truyện, ai dè mua nhầm, tưởng vứt đi nhưng giờ lại có chỗ dùng, không phí tiền còn may mắn được hảo cảm của nam phụ a! Cũng có thêm bạn, chứ mấy người bạn của Liệu Tuyết Tình thì... toàn mấy kẻ nhiều mặt, nhưng cũng không trách được, vì chẳng có quyền trách người khác trong khi đó bản thân mình mới là người sai, không chọn được bạn tốt.
"Tôi... không nhận được." Tuần Vũ đặt lại hai quyển sách vào tay Lạc Quyên nói từ chối.
Anh nhận nếu Thu thu biết chắc không thèm nhìn anh luôn quá... vốn thân phận và địa vị lẫn bề ngoài của anh không ai thèm để ý chỉ khinh thường còn Thu thu không màng đến cái gì hết làm bạn với anh, anh đã rất vui rồi, nhưng đó là lúc trước hiện tại có bao nhiêu người quyền quý cao sang, đẹp trai theo Thu thu... Thu thu vẫn để ý anh, mặc dù ít hơn trước cũng không bỏ rơi anh. Nên anh không thể nhận đồ của người Thu thu không thích nha.
Điều tra, se duyên.
Điều tra trước se duyên sau, bà Liệu nghĩ là làm, liền mỉm cười, bắt lấy tay Tuần Vũ rồi vỗ vỗ mấy cái, "Con vào đi, con bé cũng đang chán. Tình nhi, mẹ có việc rồi, mẹ ra ngoài chút nhé!" Bà Liệu dùng giọng nhẹ nhàng hết sức, nói xong không quên để lại cho Tuần Vũ một ánh mắt nóng bỏng, như tìm được của quý.
Tuần Vũ ngơ ngác vừa ngơ ngác lại sợ hãi, hai tay theo thói quen xoay vòng vòng, đôi mắt mở to, bộ dạng này khiến cho bà Liệu lẫn Lạc Quyên đều cảm thấy đáng yêu chết người.
Bà Liệu vui vẻ đi ra, không quên đóng cửa, nhẹ nhàng tình cảm mà đóng cánh cửa, như sợ chỉ chút sơ sẩy sẽ phá vỡ khung cảnh.
Tuần Vũ trong lòng kêu gào, anh đến đây đưa thư thôi mà. Ahuhu... ai đó giải thích cái tình huống này là sao hộ anh với! Sao thím này nhìn anh đầy ẩn ý và như tìm được vật quý vậy? Hơn nữa anh có cảm giác ánh mắt thím kia nhìn anh chính là như nhìn con rể tương lai! Mặc dù chẳng biết ánh mắt nhìn con rể tương lai là như nào.
Tuần Vũ suy nghĩ đến Lãng Nịnh Thu đã đặt niềm tin vào mình liền lấy can đảm đi đến gần Lạc Quyên, tay giơ túi hoa quả lên trước mặt Lạc Quyên nói: "Này, Thu thu muốn tôi gửi cho cô, trong đó có thư do Thu thu viết."
Lạc Quyên nhìn rồi nhận lấy, để lên bàn cũng không động, chỉ nhìn Tuần Vũ. Tuần Vũ giao đồ xong định đi thì bị Lạc Quyên gọi lại, "Vũ, có thể lấy cho tôi quyển truyện để ở trên tivi được không?"
Cốt truyện Tuần Vũ không gặp bà Liệu, chỉ là đưa xong đồ liền biệt tăm biệt tích, cũng không thể nói là biệt tăm tích được, tác giả vẫn luôn cho Tuần Vũ hiện hồn khi có nữ chính, này chỉ là hiện hồn chứ không có cho Tuần Vũ nói chuyện, đây đích xác là vật trang trí. chỉ là vị trí hơn vật trang trí một chút. Đối với nữ phụ như Liệu Tuyết Tình làm gì có đại ngộ có vật trang trí như thế.
Tuần Vũ thấy Lạc Quyên nói thế nên dừng bước, quay đầu mặt nghệch ra, trông đáng yêu, khiến người ta muốn trêu chọc
Tuần Vũ lúc sau mới phản ứng, đi qua chỗ tivi cầm quyển truyện lên rồi đi đến giường, tay cầm quyển sách đưa cho Lạc Quyên, Lạc Quyên nhận lấy rồi cảm ơn.
"Không có gì... còn gì không?" Tuần Vũ hơi ngượng ngùng vì bị Lạc Quyên nhìn. Lạc Quyên nở nụ cười rút từ gối ra hai quyển sách, hình như là về lịch sử, giơ lên đưa cho Tuần Vũ, "Cái này... tặng anh! Không cần cảm ơn, đó là công vừa rồi anh giúp tôi."
Hai quyển sách kia là lúc sáng Lạc Quyên nhờ bà Liệu đi mua truyện, ai dè mua nhầm, tưởng vứt đi nhưng giờ lại có chỗ dùng, không phí tiền còn may mắn được hảo cảm của nam phụ a! Cũng có thêm bạn, chứ mấy người bạn của Liệu Tuyết Tình thì... toàn mấy kẻ nhiều mặt, nhưng cũng không trách được, vì chẳng có quyền trách người khác trong khi đó bản thân mình mới là người sai, không chọn được bạn tốt.
"Tôi... không nhận được." Tuần Vũ đặt lại hai quyển sách vào tay Lạc Quyên nói từ chối.
Anh nhận nếu Thu thu biết chắc không thèm nhìn anh luôn quá... vốn thân phận và địa vị lẫn bề ngoài của anh không ai thèm để ý chỉ khinh thường còn Thu thu không màng đến cái gì hết làm bạn với anh, anh đã rất vui rồi, nhưng đó là lúc trước hiện tại có bao nhiêu người quyền quý cao sang, đẹp trai theo Thu thu... Thu thu vẫn để ý anh, mặc dù ít hơn trước cũng không bỏ rơi anh. Nên anh không thể nhận đồ của người Thu thu không thích nha.