Editor: Nana Chan
Tô Duyệt không hiểu có ý gì, nhưng nói chung không phải chuyện gì tốt. Kết quả lại nghe thấy người hầu áo đen kia tiến lên một bước, nói với Ngôn Vực: "Công tử, nàng ấy muốn ăn cơm."
Tô Duyệt nghe thấy lời này, quả thật phải dập đầu cảm ơn, nàng vội vàng nói theo: "Các người có thể cho ta ăn một chút hay không, cái gì cũng được, ta không kén chọn. Ăn no mới có sức để trả lời."
Vừa mới dứt lời, bụng của Tô Duyệt cực kỳ đúng lúc kêu lên ọc ọc vài tiếng.
Ngôn Vực cau mày, ghét bỏ liếc nhìn Tô Duyệt, không sao cả nói: "Đến cạnh cửa đi."
Ở dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu, Tô Duyệt tạm thời cũng không muốn so đo với hắn, vả lại đợi nàng ăn cơm no, sau đó sẽ có rất nhiều cơ hội trừng trị hắn.
Tô Duyệt vội vã dịch đến cạnh cửa, người hầu áo đen kia đi ra ngoài một lát, cầm mấy cái bánh bao tiến vào.
Nhìn mấy cái bánh bao đó, trong lòng Tô Duyệt mắng điên cuồng, tốt xấu gì cũng là tướng phủ mà, ta nói không kén chọn thì thật sự cầm bánh bao tới, cũng tuỳ tiện quá đi.
Nàng duỗi tay đón lấy, tay vô cùng bẩn thỉu lập tức sờ lên bánh bao trắng đó tạo ra vài vết tro bụi.
Trông như thế lại càng không muốn ăn. Nhưng đói khát khiến nàng cầm lấy bánh bao nhét vào trong miệng, kể cả có hôi cũng phải đành chịu vậy.
Tô Duyệt ăn ngấu nghiến bánh bao xong, mới vừa ngẩng đầu, đã bị cảnh vật ở cửa hấp dẫn.
"Đẹp quá."
Màn đêm buông xuống, những vì sao sáng lấp lánh.
Bụi hoa ở ngoài cửa nhấp nháy nhấp nháy, có đom đóm chập chờn phát sáng. Mùa hè, trên nền trời đầy sao như dệt. Tô Duyệt ngồi chòm hõm ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sao trời xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên một tiếng nhỏ vang lên, trên nhà cao tầng ở phía xa xa có pháo hoa nở rộ, khắp trời đầy mưa pháo hoa. Một tiếng tiếp một tiếng, sáng như ban ngày.
Còn chưa kịp cảm thán, cửa bị đóng lại rầm một tiếng.
Ngôn Vực không kiên nhẫn nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Người hầu kia nghe lệnh xách Tô Duyệt qua, sau đó bưng một cái chén lại đây. Một chén canh đen sì, không biết là gì.
"Ta không uống! Các người có gì thì hỏi đi!" Tô Duyệt vội vàng đứng lên, chạy ra cạnh cửa.
Một sợi roi linh hoạt quấn lên, câu nàng trở về.
Mẹ nó! Chẳng lẽ nhân vật phản diện muốn giết người cướp của! Thứ ở trong chén này còn phải hỏi sao? Chắc chắn không phải thứ tốt gì! Tay chân Tô Duyệt đạp loạn xạ, đánh chết không theo.
Thị vệ kia không bưng được chén thuốc, đổ một chút ra ngoài.
Kiên nhẫn của Ngôn Vực đã cạn kiệt, bưng chén qua, nắm cằm của Tô Duyệt.
"Ưm --" Nước canh đen sì đã bị cứng rắn rót vào.
Ý thức của Tô Duyệt dần dần mơ hồ, ánh mắt dại ra, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia.
"Công tử, nếu như lỡ tay, nàng......" Người hầu đó hơi do dự.
"Hôm nay ngươi nói hơi nhiều rồi đấy!" Trong mắt Ngôn Vực hiện ra sát khí, giọng nói lạnh nhạt.
"Dạ." Mi mắt của người hầu kia rũ xuống, sau đó từ trong tay áo móc ra một con rắn nhỏ màu đỏ thẫm dài đến một tấc, con rắn nhỏ kia vừa chợt thấy ánh sáng thì lè lưỡi, phát ra tiếng khè khè.
Người hầu đó đặt miệng rắn lên trán của Tô Duyệt, con rắn nhỏ đó lập tức chìa ra răng nanh cắn một ngụm, giữa trán hơi đỏ lên. Sau đó con rắn nhỏ lượn quanh ở đỉnh đầu của Tô Duyệt, người hầu kia lấy tay phủ lên trán của Tô Duyệt, ngồi khoanh chân, trong miệng lẩm bẩm. Giống như nghi thức cổ xưa nào đó.
Ước chừng nửa canh giờ, trán người hầu kia đổ đầy mồ hôi, Ngôn Vực đi qua đi lại ở thư phòng. Sau nhiều lần như thế, người hầu đó đã mở to mắt, buông tay, lấy con rắn nhỏ về.
"Sao rồi? Có tra ra nguồn gốc không?" Ngôn Vực vội la lên.
Giữa mày người hầu kia cau chặt, lắc đầu.
"Tại sao? Linh xà của ngươi không linh sao?" Ngôn Vực hỏi lại.
"Công tử, cũng không phải là lỗi của linh xà, từ trước đến giờ ta ẩn cư ở Vu Sơn có thể dùng linh xà đi tìm nguồn gốc của ký ức. Nhưng đứa nhỏ này không có ký ức. Không riêng gì việc trước khi ba tuổi, kể cả ký ức trước khi chúng ta mang nàng về tướng phủ cũng không có, trong đầu nàng trống rỗng."
"Nhưng hôm qua nàng còn nói mẫu thân ở quận Bình Lương, việc nàng và Viên Mục Vân đồng hành. Nàng vẫn chưa mất trí nhớ." Ngôn Vực lập tức tìm ra chỗ khác thường.
"Công tử, linh xà sẽ không sai. Trong đầu nàng đều là hư vô, chỉ có ký ức sau khi hôm qua đến tướng phủ."
Ngôn Vực chau mày, trầm tư nói: "Máu của nàng thật sự quái dị, nếu không thể để ta sử dụng, không bằng......" Ngôn Vực nhìn thoáng qua vẻ mặt dại ra của Tô Duyệt trên mặt đất.
"Công tử, đứa bé này còn nhỏ, dùng " đi tìm nguồn gốc của ký ức ", chờ nàng tỉnh lại, gần như cũng tương đương với ngu dại, ý chí mơ hồ."
Ngôn Vực nghe lời nói này, lập tức thối lui vài bước, "Tùy ngươi xử trí đi. Quăng ra ngoài hay là giam ở đâu đi, đừng để ở đây, dơ muốn chết."
"Dạ." Người hầu đó cáo lui, thuận tay xách Tô Duyệt ra ngoài.
......
Ai da, đầu giống như bị nghiền nát vậy, từng đợt choáng váng. Tô Duyệt sờ rơm rạ ở dưới thân, vẫn là ở phòng chứa củi. Nàng sờ sờ tay chân cũng còn khoẻ mạnh theo bản năng, chén canh đen sì lúc trước cũng không biết là gì.
Ngủ lâu như vậy, tại sao trời còn chưa sáng?
Bỗng nhiên Tô Duyệt liền ngây người. Có lẽ là nàng đã bị mù, không phải trời chưa sáng.
Trời ơi! Vậy là bị mù rồi! Cũng nhanh quá đi, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa!
Trước mắt một mảnh tối tăm, đen đến đáng sợ, một chút ánh sáng cũng không có, trống rỗng lại hư vô. Tuy rằng đã sớm biết sẽ bị mù, nhưng dù là bị mù thật, thì vẫn không chấp nhận nổi.
"Hệ thống, hệ thống, ngươi ra đây cho ta --" Tô Duyệt dùng sức vỗ đầu.
Nhưng hệ thống giống như không hề tồn tại, không có tin tức.
Không phải đâu, ngay cả ngươi cũng bỏ ta mà đi, lần này ta thật sự bị mù, phải làm sao bây giờ. Tô Duyệt kêu rên, tuy rằng không đau không ngứa, nhưng rất dọa người được chứ.
Nàng lần mò đứng lên, đi một chút về phía trước. Đi lên củi khô nhờ vào tiếng đá, một trận bùm bùm vang lên, có nện lên người nàng, có lăn trên mặt đất.
Tô Duyệt dứt khoát ngồi ở đống củi, cũng không đi. Hóa ra thế giới của người mù không dễ dàng như thế. Tốt xấu nàng còn có nội dung cốt truyện trợ giúp, lần trước giọng loli kia nói, nếu tiến độ cốt truyện không tệ mà nói, có thể tạm thời lấy lại ánh sáng.
Nghĩ như thế, tuy rằng bị mù, thì trải nghiệm sinh hoạt cũng không khác biệt mấy. Tuy rằng trước mắt sẽ rất khó khăn, nhưng chưa chắc không hề thấy ánh sáng để đi lại.
Đoạn thông nhau này, Tô Duyệt không hề đứng lên, mà nằm rạp trên mặt đất, thử một chút bò về phía trước. Quả nhiên cách này dễ sử dụng. Không lâu sau đó, đã đến cạnh cửa, nàng thử đẩy cửa, vậy mà lại đẩy ra được. Cửa phòng chứa củi không có khóa.
Tô Duyệt bò một chút ra cửa, dựa vào khung cửa đứng lên, lần mò đi về phía trước. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ lại vị trí đại khái của hiên cửa và cột đá linh tinh ở trong đầu.
Nàng sờ thấy một chậu hoa, dọc theo chậu hoa đi về phía trước. Bỗng nhiên một chân dẫm hư không, phía trước là bậc thang.
Trong lúc hốt hoảng, Tô Duyệt định bắt lấy mọi thứ có thể dựa vào.
Trước khi ngã xuống đất, đúng lúc có một bàn tay đỡ lấy nàng, "Cẩn thận." Giọng nói dịu dàng như gió núi ở hoang dã, dễ chịu đến nói không nên lời.
Đợi Tô Duyệt đứng vững, cái tay kia rời đi.
Tô Duyệt đứng ở đó, nói với giọng ấm áp ở hư không kia: "Đa tạ."
"Ơ, cô không phải nha hoàn của tướng phủ, tại sao lúc trước chưa từng gặp cô?" Giọng nói kia hỏi.
Trong một lúc Tô Duyệt không biết nên trả lời thế nào, nàng không nhìn thấy, cũng không biết người này là tốt hay xấu. Nhưng nếu xuất hiện ở tướng phủ, tất nhiên cũng sẽ qua lại thân thiết với Ngôn Vực. Nàng vẫn không thể nói cho người này mình bị Ngôn Vực bắt.
Đúng lúc này, một tiếng nói có hơi quen thuộc truyền đến, "Sao Cố huynh lại nhàn rỗi mà đi đến đây?" Là giọng nói của Ngôn Vực.
"Dù sao cũng không có việc gì, rãnh rỗi nên đi ngóng chuyện ở khắp nơi. Nghe hạ nhân nói huynh ở thư phòng, nên không muốn quấy rầy. Ta đến cũng không có việc gì quan trọng. Nhưng nghe nói gần đây huynh lấy được trà lưu li ở La Phù Sơn, nên đến uống một ly thôi." Người nọ nói.
Tâm tư Tô Duyệt thay đổi rất nhanh, từ lúc đầu khi người họ Cố này đến, nàng lập tức nghĩ đến tả tướng đại nhân Cố Chiêu ở trong triều. Mà nghe giọng nói của người thiếu niên này, hơn nữa lại thích uống trà, có thú vui đi dạo.
Hệ thống lại cho thấy, đây là nam hai Cố Hoài Nam.
Trước khi vai chính Viên Mục Vân chưa đến, còn là một đóa hoa ở kinh thành, vừa nhã nhặn lại là viên ngọc hoãn mỹ không tì vết. Là nam nhân ấm áp tuyệt thế vừa say đắm lại tình trường. Vẫn luôn yên lặng bảo vệ nữ chủ, mắt thấy nàng và nam chủ tâm đầu ý hợp, nên chủ động buông tay.
Quả thật chính là nhân vật tiêu chuẩn điển hình của "Nam chủ cho nữ chủ, nam hai ta mang đi".
Càng quan trọng hơn là, hắn ta cũng tìm tung tích của Viên Mục Vân.
Đây là cơ hội rất tốt không thể bỏ qua, Tô Duyệt đang khó xử. Lại nghe Cố Hoài Nam cười nói: "Đây không phải tiểu nha hoàn trong phủ của huynh, ở đâu ra vậy?"
"Ta là nô tỳ của thiếu gia Viên Mục Vân, tạm thời sẽ ở tướng phủ." Tô Duyệt không quản nhiều được, trực tiếp chen vào nói. Thậm chí nàng cũng không nói Viên thiếu gia, còn nói ra đầy đủ cả tên.
Quả nhiên vừa nghe là Viên Mục Vân, Cố Hoài Nam nói: "Bây giờ thiếu gia nhà cô đang ở đâu?"
"Cố huynh, đây là kẻ ngốc được hạ nhân nhặt về, nói chuyện điên điên khùng khùng, không cần để ý đến." Ngôn Vực tiến lên ngăn cản, trừng mắt liếc Tô Duyệt. Nhưng Tô Duyệt hoàn toàn không nhìn thấy, nàng lại vội vàng nói:
"Ta và thiếu gia trên đường từ Lĩnh Nam trở về bị thất lạc, bây giờ ta cũng không biết thiếu gia ở đâu?"
"Người đến, dẫn kẻ điên này đi." Giọng nói lạnh băng của Ngôn Vực, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Duyệt.
"Ngôn huynh, cô ấy không phải kẻ điên, hình như cô ấy không nhìn thấy." Lúc này Cố Hoài Nam mới phát hiện, từ đầu đến cuối, tiểu nha đầu này đều chỉ giương mắt nhìn chằm chằm một chỗ, hoàn toàn không hề phản ứng khi Ngôn Vực nhìn chòng chọc vào cô.
Ngôn Vực vừa nghe lời này, cũng hơi kinh ngạc. Theo hắn thấy, nha đầu chết tiệt này vậy mà không bị ngu dại, chỉ bị mù, xem ra quả nhiên máu đó có vấn đề.
"Một người mù, có thể biết được gì." Ngôn Vực đẩy Tô Duyệt một cái.
"Cẩn thận." Cố Hoài Nam lại đỡ nàng một lần nữa.
"Cố huynh làm người ấm áp, cần gì phải quản một người bị mù như thế, đừng làm tay bị vấy bẩn. Không phải nói muốn uống trà sao, đi thôi." Ngôn Vực hơi không kiên nhẫn.
Thấy vậy, Cố Hoài Nam chỉ phải theo sau.
Trong lòng Tô Duyệt nhảy nhót không thôi, nàng có thể hoàn toàn chắc chắn. Cố Hoài Nam uống trà xong, sẽ trở về bắt đầu tìm kiếm tung tích của Viên Mục Vân. Có Cố Hoài Nam, Ngôn Vực sẽ không dễ gì lén lút hãm hại.
Cứ thế thì, sẽ tạo một chướng ngại cho nhân vật phản diện, cũng coi như là lót đường cho vai chính. Tuy rằng bước ngoặt này hơi lớn, nhưng cuối cùng cũng có phần dùng được.
Mục đích đã đạt được, Tô Duyệt lại bắt đầu men theo những ký ức ít ỏi, lục lọi về. Mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên cơ thể bay lên không, vạt áo sau cổ trực tiếp bị người nắm lên.
"Đừng đừng -- thả ta xuống, ta có thể tự đi." Tô Duyệt bị siết đến thở dốc.
Kết quả người nọ không hề phản ứng, kêu to một lát, Tô Duyệt thử hỏi: "Thị vệ đại ca?"
Không có phản ứng. Sự im lặng đáng chết này!
Nhưng chủ yếu là Tô Duyệt có thể khẳng định người này chính là người hầu áo đen thủ hạ của Ngôn Vực, chỉ là bỗng nhiên hắn ta xuất hiện, lại muốn làm gì đây? Phần lớn tâm tư Ngôn Vực mà nói, không biết lại nghĩ đến cách gì để tra tấn nàng.
"Thị vệ đại ca, ta thương lượng chút nhé, ngài xem ta này, cái gì nên nói cũng đã nói, cái khác ta thật không biết. Bây giờ lại bị mù, ta thật sự không có gì dùng được, ngài thả ta ra đi."
Dầu muối không ăn, củi gạo không vào.
Tô Duyệt thấy thương lượng không thành, nỗi buồn lại trỗi dậy, khóc lên hu hu: "Ta nhớ nương ta, hu hu...... Ta phải về nhà......"
Tô Duyệt không hiểu có ý gì, nhưng nói chung không phải chuyện gì tốt. Kết quả lại nghe thấy người hầu áo đen kia tiến lên một bước, nói với Ngôn Vực: "Công tử, nàng ấy muốn ăn cơm."
Tô Duyệt nghe thấy lời này, quả thật phải dập đầu cảm ơn, nàng vội vàng nói theo: "Các người có thể cho ta ăn một chút hay không, cái gì cũng được, ta không kén chọn. Ăn no mới có sức để trả lời."
Vừa mới dứt lời, bụng của Tô Duyệt cực kỳ đúng lúc kêu lên ọc ọc vài tiếng.
Ngôn Vực cau mày, ghét bỏ liếc nhìn Tô Duyệt, không sao cả nói: "Đến cạnh cửa đi."
Ở dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu, Tô Duyệt tạm thời cũng không muốn so đo với hắn, vả lại đợi nàng ăn cơm no, sau đó sẽ có rất nhiều cơ hội trừng trị hắn.
Tô Duyệt vội vã dịch đến cạnh cửa, người hầu áo đen kia đi ra ngoài một lát, cầm mấy cái bánh bao tiến vào.
Nhìn mấy cái bánh bao đó, trong lòng Tô Duyệt mắng điên cuồng, tốt xấu gì cũng là tướng phủ mà, ta nói không kén chọn thì thật sự cầm bánh bao tới, cũng tuỳ tiện quá đi.
Nàng duỗi tay đón lấy, tay vô cùng bẩn thỉu lập tức sờ lên bánh bao trắng đó tạo ra vài vết tro bụi.
Trông như thế lại càng không muốn ăn. Nhưng đói khát khiến nàng cầm lấy bánh bao nhét vào trong miệng, kể cả có hôi cũng phải đành chịu vậy.
Tô Duyệt ăn ngấu nghiến bánh bao xong, mới vừa ngẩng đầu, đã bị cảnh vật ở cửa hấp dẫn.
"Đẹp quá."
Màn đêm buông xuống, những vì sao sáng lấp lánh.
Bụi hoa ở ngoài cửa nhấp nháy nhấp nháy, có đom đóm chập chờn phát sáng. Mùa hè, trên nền trời đầy sao như dệt. Tô Duyệt ngồi chòm hõm ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sao trời xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên một tiếng nhỏ vang lên, trên nhà cao tầng ở phía xa xa có pháo hoa nở rộ, khắp trời đầy mưa pháo hoa. Một tiếng tiếp một tiếng, sáng như ban ngày.
Còn chưa kịp cảm thán, cửa bị đóng lại rầm một tiếng.
Ngôn Vực không kiên nhẫn nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Người hầu kia nghe lệnh xách Tô Duyệt qua, sau đó bưng một cái chén lại đây. Một chén canh đen sì, không biết là gì.
"Ta không uống! Các người có gì thì hỏi đi!" Tô Duyệt vội vàng đứng lên, chạy ra cạnh cửa.
Một sợi roi linh hoạt quấn lên, câu nàng trở về.
Mẹ nó! Chẳng lẽ nhân vật phản diện muốn giết người cướp của! Thứ ở trong chén này còn phải hỏi sao? Chắc chắn không phải thứ tốt gì! Tay chân Tô Duyệt đạp loạn xạ, đánh chết không theo.
Thị vệ kia không bưng được chén thuốc, đổ một chút ra ngoài.
Kiên nhẫn của Ngôn Vực đã cạn kiệt, bưng chén qua, nắm cằm của Tô Duyệt.
"Ưm --" Nước canh đen sì đã bị cứng rắn rót vào.
Ý thức của Tô Duyệt dần dần mơ hồ, ánh mắt dại ra, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia.
"Công tử, nếu như lỡ tay, nàng......" Người hầu đó hơi do dự.
"Hôm nay ngươi nói hơi nhiều rồi đấy!" Trong mắt Ngôn Vực hiện ra sát khí, giọng nói lạnh nhạt.
"Dạ." Mi mắt của người hầu kia rũ xuống, sau đó từ trong tay áo móc ra một con rắn nhỏ màu đỏ thẫm dài đến một tấc, con rắn nhỏ kia vừa chợt thấy ánh sáng thì lè lưỡi, phát ra tiếng khè khè.
Người hầu đó đặt miệng rắn lên trán của Tô Duyệt, con rắn nhỏ đó lập tức chìa ra răng nanh cắn một ngụm, giữa trán hơi đỏ lên. Sau đó con rắn nhỏ lượn quanh ở đỉnh đầu của Tô Duyệt, người hầu kia lấy tay phủ lên trán của Tô Duyệt, ngồi khoanh chân, trong miệng lẩm bẩm. Giống như nghi thức cổ xưa nào đó.
Ước chừng nửa canh giờ, trán người hầu kia đổ đầy mồ hôi, Ngôn Vực đi qua đi lại ở thư phòng. Sau nhiều lần như thế, người hầu đó đã mở to mắt, buông tay, lấy con rắn nhỏ về.
"Sao rồi? Có tra ra nguồn gốc không?" Ngôn Vực vội la lên.
Giữa mày người hầu kia cau chặt, lắc đầu.
"Tại sao? Linh xà của ngươi không linh sao?" Ngôn Vực hỏi lại.
"Công tử, cũng không phải là lỗi của linh xà, từ trước đến giờ ta ẩn cư ở Vu Sơn có thể dùng linh xà đi tìm nguồn gốc của ký ức. Nhưng đứa nhỏ này không có ký ức. Không riêng gì việc trước khi ba tuổi, kể cả ký ức trước khi chúng ta mang nàng về tướng phủ cũng không có, trong đầu nàng trống rỗng."
"Nhưng hôm qua nàng còn nói mẫu thân ở quận Bình Lương, việc nàng và Viên Mục Vân đồng hành. Nàng vẫn chưa mất trí nhớ." Ngôn Vực lập tức tìm ra chỗ khác thường.
"Công tử, linh xà sẽ không sai. Trong đầu nàng đều là hư vô, chỉ có ký ức sau khi hôm qua đến tướng phủ."
Ngôn Vực chau mày, trầm tư nói: "Máu của nàng thật sự quái dị, nếu không thể để ta sử dụng, không bằng......" Ngôn Vực nhìn thoáng qua vẻ mặt dại ra của Tô Duyệt trên mặt đất.
"Công tử, đứa bé này còn nhỏ, dùng " đi tìm nguồn gốc của ký ức ", chờ nàng tỉnh lại, gần như cũng tương đương với ngu dại, ý chí mơ hồ."
Ngôn Vực nghe lời nói này, lập tức thối lui vài bước, "Tùy ngươi xử trí đi. Quăng ra ngoài hay là giam ở đâu đi, đừng để ở đây, dơ muốn chết."
"Dạ." Người hầu đó cáo lui, thuận tay xách Tô Duyệt ra ngoài.
......
Ai da, đầu giống như bị nghiền nát vậy, từng đợt choáng váng. Tô Duyệt sờ rơm rạ ở dưới thân, vẫn là ở phòng chứa củi. Nàng sờ sờ tay chân cũng còn khoẻ mạnh theo bản năng, chén canh đen sì lúc trước cũng không biết là gì.
Ngủ lâu như vậy, tại sao trời còn chưa sáng?
Bỗng nhiên Tô Duyệt liền ngây người. Có lẽ là nàng đã bị mù, không phải trời chưa sáng.
Trời ơi! Vậy là bị mù rồi! Cũng nhanh quá đi, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa!
Trước mắt một mảnh tối tăm, đen đến đáng sợ, một chút ánh sáng cũng không có, trống rỗng lại hư vô. Tuy rằng đã sớm biết sẽ bị mù, nhưng dù là bị mù thật, thì vẫn không chấp nhận nổi.
"Hệ thống, hệ thống, ngươi ra đây cho ta --" Tô Duyệt dùng sức vỗ đầu.
Nhưng hệ thống giống như không hề tồn tại, không có tin tức.
Không phải đâu, ngay cả ngươi cũng bỏ ta mà đi, lần này ta thật sự bị mù, phải làm sao bây giờ. Tô Duyệt kêu rên, tuy rằng không đau không ngứa, nhưng rất dọa người được chứ.
Nàng lần mò đứng lên, đi một chút về phía trước. Đi lên củi khô nhờ vào tiếng đá, một trận bùm bùm vang lên, có nện lên người nàng, có lăn trên mặt đất.
Tô Duyệt dứt khoát ngồi ở đống củi, cũng không đi. Hóa ra thế giới của người mù không dễ dàng như thế. Tốt xấu nàng còn có nội dung cốt truyện trợ giúp, lần trước giọng loli kia nói, nếu tiến độ cốt truyện không tệ mà nói, có thể tạm thời lấy lại ánh sáng.
Nghĩ như thế, tuy rằng bị mù, thì trải nghiệm sinh hoạt cũng không khác biệt mấy. Tuy rằng trước mắt sẽ rất khó khăn, nhưng chưa chắc không hề thấy ánh sáng để đi lại.
Đoạn thông nhau này, Tô Duyệt không hề đứng lên, mà nằm rạp trên mặt đất, thử một chút bò về phía trước. Quả nhiên cách này dễ sử dụng. Không lâu sau đó, đã đến cạnh cửa, nàng thử đẩy cửa, vậy mà lại đẩy ra được. Cửa phòng chứa củi không có khóa.
Tô Duyệt bò một chút ra cửa, dựa vào khung cửa đứng lên, lần mò đi về phía trước. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ lại vị trí đại khái của hiên cửa và cột đá linh tinh ở trong đầu.
Nàng sờ thấy một chậu hoa, dọc theo chậu hoa đi về phía trước. Bỗng nhiên một chân dẫm hư không, phía trước là bậc thang.
Trong lúc hốt hoảng, Tô Duyệt định bắt lấy mọi thứ có thể dựa vào.
Trước khi ngã xuống đất, đúng lúc có một bàn tay đỡ lấy nàng, "Cẩn thận." Giọng nói dịu dàng như gió núi ở hoang dã, dễ chịu đến nói không nên lời.
Đợi Tô Duyệt đứng vững, cái tay kia rời đi.
Tô Duyệt đứng ở đó, nói với giọng ấm áp ở hư không kia: "Đa tạ."
"Ơ, cô không phải nha hoàn của tướng phủ, tại sao lúc trước chưa từng gặp cô?" Giọng nói kia hỏi.
Trong một lúc Tô Duyệt không biết nên trả lời thế nào, nàng không nhìn thấy, cũng không biết người này là tốt hay xấu. Nhưng nếu xuất hiện ở tướng phủ, tất nhiên cũng sẽ qua lại thân thiết với Ngôn Vực. Nàng vẫn không thể nói cho người này mình bị Ngôn Vực bắt.
Đúng lúc này, một tiếng nói có hơi quen thuộc truyền đến, "Sao Cố huynh lại nhàn rỗi mà đi đến đây?" Là giọng nói của Ngôn Vực.
"Dù sao cũng không có việc gì, rãnh rỗi nên đi ngóng chuyện ở khắp nơi. Nghe hạ nhân nói huynh ở thư phòng, nên không muốn quấy rầy. Ta đến cũng không có việc gì quan trọng. Nhưng nghe nói gần đây huynh lấy được trà lưu li ở La Phù Sơn, nên đến uống một ly thôi." Người nọ nói.
Tâm tư Tô Duyệt thay đổi rất nhanh, từ lúc đầu khi người họ Cố này đến, nàng lập tức nghĩ đến tả tướng đại nhân Cố Chiêu ở trong triều. Mà nghe giọng nói của người thiếu niên này, hơn nữa lại thích uống trà, có thú vui đi dạo.
Hệ thống lại cho thấy, đây là nam hai Cố Hoài Nam.
Trước khi vai chính Viên Mục Vân chưa đến, còn là một đóa hoa ở kinh thành, vừa nhã nhặn lại là viên ngọc hoãn mỹ không tì vết. Là nam nhân ấm áp tuyệt thế vừa say đắm lại tình trường. Vẫn luôn yên lặng bảo vệ nữ chủ, mắt thấy nàng và nam chủ tâm đầu ý hợp, nên chủ động buông tay.
Quả thật chính là nhân vật tiêu chuẩn điển hình của "Nam chủ cho nữ chủ, nam hai ta mang đi".
Càng quan trọng hơn là, hắn ta cũng tìm tung tích của Viên Mục Vân.
Đây là cơ hội rất tốt không thể bỏ qua, Tô Duyệt đang khó xử. Lại nghe Cố Hoài Nam cười nói: "Đây không phải tiểu nha hoàn trong phủ của huynh, ở đâu ra vậy?"
"Ta là nô tỳ của thiếu gia Viên Mục Vân, tạm thời sẽ ở tướng phủ." Tô Duyệt không quản nhiều được, trực tiếp chen vào nói. Thậm chí nàng cũng không nói Viên thiếu gia, còn nói ra đầy đủ cả tên.
Quả nhiên vừa nghe là Viên Mục Vân, Cố Hoài Nam nói: "Bây giờ thiếu gia nhà cô đang ở đâu?"
"Cố huynh, đây là kẻ ngốc được hạ nhân nhặt về, nói chuyện điên điên khùng khùng, không cần để ý đến." Ngôn Vực tiến lên ngăn cản, trừng mắt liếc Tô Duyệt. Nhưng Tô Duyệt hoàn toàn không nhìn thấy, nàng lại vội vàng nói:
"Ta và thiếu gia trên đường từ Lĩnh Nam trở về bị thất lạc, bây giờ ta cũng không biết thiếu gia ở đâu?"
"Người đến, dẫn kẻ điên này đi." Giọng nói lạnh băng của Ngôn Vực, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Duyệt.
"Ngôn huynh, cô ấy không phải kẻ điên, hình như cô ấy không nhìn thấy." Lúc này Cố Hoài Nam mới phát hiện, từ đầu đến cuối, tiểu nha đầu này đều chỉ giương mắt nhìn chằm chằm một chỗ, hoàn toàn không hề phản ứng khi Ngôn Vực nhìn chòng chọc vào cô.
Ngôn Vực vừa nghe lời này, cũng hơi kinh ngạc. Theo hắn thấy, nha đầu chết tiệt này vậy mà không bị ngu dại, chỉ bị mù, xem ra quả nhiên máu đó có vấn đề.
"Một người mù, có thể biết được gì." Ngôn Vực đẩy Tô Duyệt một cái.
"Cẩn thận." Cố Hoài Nam lại đỡ nàng một lần nữa.
"Cố huynh làm người ấm áp, cần gì phải quản một người bị mù như thế, đừng làm tay bị vấy bẩn. Không phải nói muốn uống trà sao, đi thôi." Ngôn Vực hơi không kiên nhẫn.
Thấy vậy, Cố Hoài Nam chỉ phải theo sau.
Trong lòng Tô Duyệt nhảy nhót không thôi, nàng có thể hoàn toàn chắc chắn. Cố Hoài Nam uống trà xong, sẽ trở về bắt đầu tìm kiếm tung tích của Viên Mục Vân. Có Cố Hoài Nam, Ngôn Vực sẽ không dễ gì lén lút hãm hại.
Cứ thế thì, sẽ tạo một chướng ngại cho nhân vật phản diện, cũng coi như là lót đường cho vai chính. Tuy rằng bước ngoặt này hơi lớn, nhưng cuối cùng cũng có phần dùng được.
Mục đích đã đạt được, Tô Duyệt lại bắt đầu men theo những ký ức ít ỏi, lục lọi về. Mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên cơ thể bay lên không, vạt áo sau cổ trực tiếp bị người nắm lên.
"Đừng đừng -- thả ta xuống, ta có thể tự đi." Tô Duyệt bị siết đến thở dốc.
Kết quả người nọ không hề phản ứng, kêu to một lát, Tô Duyệt thử hỏi: "Thị vệ đại ca?"
Không có phản ứng. Sự im lặng đáng chết này!
Nhưng chủ yếu là Tô Duyệt có thể khẳng định người này chính là người hầu áo đen thủ hạ của Ngôn Vực, chỉ là bỗng nhiên hắn ta xuất hiện, lại muốn làm gì đây? Phần lớn tâm tư Ngôn Vực mà nói, không biết lại nghĩ đến cách gì để tra tấn nàng.
"Thị vệ đại ca, ta thương lượng chút nhé, ngài xem ta này, cái gì nên nói cũng đã nói, cái khác ta thật không biết. Bây giờ lại bị mù, ta thật sự không có gì dùng được, ngài thả ta ra đi."
Dầu muối không ăn, củi gạo không vào.
Tô Duyệt thấy thương lượng không thành, nỗi buồn lại trỗi dậy, khóc lên hu hu: "Ta nhớ nương ta, hu hu...... Ta phải về nhà......"