Edit & Beta: CHERRY HOUSE
Tô Duyệt đi qua đi lại ở một chỗ, càng nghĩ càng giận, đây cuối cùng là tướng phủ kì lạ nào vậy! Lúc trước, khi nàng viết《 Phượng Tê Ngô 》, luôn chú tâm đặt bút mực ở trên người nhân vật chính. Khẳng định không phí quá nhiều bút mực để miêu tả nhân vật phản diện, đến nỗi hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của hắn lại càng sơ lược hơn.
Nhưng hôm nay nàng bị nhốt tại tướng phủ này, thật sự biết vậy đã không làm, tại sao lại không miêu tả cẩn thận một chút chứ. Theo như gia đình quý tộc quan lại bình thường hoặc là những gia đình có nhà cao cửa rộng mà nhìn đến. Chẳng phải đều giống nhau là các nha hoàn bà tử khi chủ tử không có ở đó sẽ tụ tập lại với nhau bàn tán đủ loại tin nóng sốt dẻo sao? Hoặc là các loại tranh giành tình cảm, lạy trên đạp dưới mới đúng chứ.
Nhưng tướng phủ ở trước mặt này yên tĩnh như gà! Không có người bàn tán tin nóng, cũng không có nha hoàn bà tử tụ tập.
Mẹ nó! Ít ra có một nô tài độc ác nào đó khi dễ cô bé nhỏ yếu đáng thương bất lực như ta cũng được mà. Cả đám đều người câm sao? Làm cho ta muốn nghe họ bàn tán mấy đoạn tin tức nhỏ cũng không có cách nào để nghe!
Điều này khác xa với trên TV!
Tô Duyệt giống như ruồi nhặng không đầu lần mò khắp nơi, cuối cùng mệt mỏi đến tê liệt.
“Con là con cái nhà ai? Tại sao lại không biết lễ nghĩa thế chứ? Cứ thế mà ngồi ở Phật đường?”
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên, tiếng bước chân từ xa tới gần.
Tô Duyệt hưng phấn một hồi, lập tức ngồi thẳng eo. Đến đây, đến đây đi, nô tài ác độc muốn đến khi dễ cô bé ta đây.
Một bàn tay duỗi lại giữ chặt cánh tay Tô Duyệt, kéo nàng đến.
“A a a, ta là tỳ nữ bên người của công tử, bà dám bất kính với ta, không sợ công tử sẽ phạt bà sao……”
“Nhìn này, kinh Phật này cũng bị con vò nát.” Người nọ nói xong lấy một cuốn kinh từ dưới mông của Tô Duyệt ra.
“……”
Chuyện này thật khác với tưởng tượng của nàng.
“Đứa nhỏ này, ta chỉ mới nói với con có hai câu, con lại lớn tiếng ồn ào ở Phật đường. Con nói con là tỳ nữ bên người của công tử, tại sao ta chưa từng thấy con ở cạnh Vực Nhi?” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp của người phụ nữ trung niên kia, mang theo ý cười nhạt nhẽo.
“……”
Mẹ nó! Bị lộ tẩy rồi! Đây không phải nô tài độc ác nào cả, mà có thể là chủ tử.
“Con…… Con bị lạc đường.” Tô Duyệt đành phải ngượng ngùng trả lời, sau đó vội vàng giải thích: “Con tuyệt đối không phải cố ý muốn làm ồn ở đây, con sẽ đi ngay.”
Nàng hơi chột dạ, sợ bị bắt lấy làm khó, kết quả bà ấy giữ chặt nàng, hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Giọng nói vẫn ôn hòa nhẹ nhàng chậm chạp, không giống như dáng vẻ muốn làm khó người khác.
Tô Duyệt hơi thả lỏng, lúc này mới nhớ đến nàng cũng không biết phải đi đâu. Bỗng nhiên ý nghĩ của nàng xoay chuyển, một chủ ý chạy lên khắp não.
Nàng nhỏ giọng lại tủi thân nói: “Con không phải người ở tướng phủ, vì không cẩn thận nên vào đây, giờ con muốn ra ngoài.”
Bà ấy lập tức cười nói: “Tướng phủ đề phòng nghiêm ngặt, tại sao con lại không cẩn thận vào đây được?”
“Việc này……” Tô Duyệt nghèo từ ngữ, bỗng nhiên nàng dứt khoát nói: “Là Ngôn Vực bắt con về! Con một không phạm pháp hai không trộm cắp, hắn cứ vậy mà làm xằng làm bậy tổn hại đến tâm nguyện của người khác, có khác gì với kẻ cướp chứ!”
Tô Duyệt nghĩ thầm, dù sao bà cũng không tức giận, không bằng ta thử xem ranh giới cuối cùng của bà là gì.
“Thật là một nha đầu nhanh mồm dẻo miệng!” Người phụ nữ đó thật sự không có nổi giận, lại sờ sờ quần áo trên người của Tô Duyệt, cười nói: “Nó là kẻ cướp, vậy sao con còn mặc quần áo của nó nữa chứ?”
“Đương nhiên là do con cướp được.”
Nói xong từ “Cướp” này, chính nàng cũng cảm thấy không còn từ nào để nói, nói thẳng ra: “Ai cũng là kẻ cướp, người nào cũng không nên nói cả! Nhưng con chỉ cướp bộ quần áo, hắn xấu xa hơn con nhiều.”
Sau khi bà ấy nghe xong vẫn cười khẽ, Tô Duyệt nghe bà ấy đang đi vài bước, bên cạnh bàn hơi có tiếng động, không biết đang làm gì.
“Con tên là gì?” Bà ấy kéo tay Tô Duyệt qua, thả thứ trong tay bà xuống.
Lạnh lạnh, tròn tròn, một nắm lơn. “Đây là gì?”
Sau một lúc lâu, không có câu trả lời, Tô Duyệt buồn bực, trước mắt lại có ống tay áo phất một luồng khí rất nhỏ qua, sau đó bà ấy hỏi nàng: “Đôi mắt của con…… Không nhìn thấy sao?”
“Dạ, con là một người mù.” Tô Duyệt sờ sờ thứ trong tay, một xâu dài, nàng cảm thấy đây chắc là quả nho.
“Đây là quả nho sao?” Tô Duyệt ngắt một quả, bỏ thử vào trong miệng.
Ngọt ngào, tươi mới nhiều nước, đúng là quả nho.
“Ăn rất ngon, cảm ơn bà.” Tô Duyệt thật lòng nói lời cảm ơn.
Sau đó bà ấy lại đút một xâu dài vào trong tay nàng. Tô Duyệt hơi ngượng ngùng, dù sao ăn thịt người mà miệng nhỏ, hơn nữa nghe lời vừa rồi bà ấy nói, đây là Phật đường, mình ngồi lên kinh Phật của bà, còn quấy nhiễu thanh tịnh.
Nàng cảm thấy có lỗi đồng thời cũng cảm thấy người phụ nữ trung niên này rất dễ ở chung, là người có tình tình ôn nhu hòa hoãn.
Tô Duyệt lập tức tiến lên xin lỗi: “Vị này……” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng không biết nên xưng hô thế nào.
“Người trong phủ đều gọi ta là dì Vân.” Bà ấy ấm giọng nói.
“Vân…… dì Vân, con tên là…… Ân Tố Nguyệt. Ta không phải cố ý quấy rầy sự thanh tịnh của dì, ta thật sự bị lạc đường.” Tô Duyệt cầm quả nho, nghiêm túc giải thích.
“Con ở chỗ nào? Ta đưa con về.” Bà ấy hỏi.
“Phòng chứa củi.” Tạm thời không ra được, Tô Duyệt cũng chỉ có thể về lại chỗ ban đầu.
“Phòng chứa củi, con vẫn luôn ở tại phòng chứa củi sao?” Bà ấy đặt quả nho trong tay Tô Duyệt sang một bên, dắt tay nàng ngồi xuống đệm hương bồ.
“Dạ.” Tô Duyệt có trực giác người phụ nữ trung niên gọi là dì Vân này rất dễ ở chung, nàng liền cùng đi qua đi ngồi xuống.
“Con thật sự bị Vực Nhi bắt vào tướng phủ sao?” Dì Vân lại hỏi.
Lời nói đến mức này có thể phát hiện ra người phụ nữ này có quan hệ không bình thường với Ngôn Vực, chẳng lẽ là nương của hắn sao? Nhưng cũng không đúng, nàng nhớ rõ trong chính văn khi Ngôn Vực lên sân khấu nương hắn đã không còn nữa rồi. Người phụ nữ này là ai?
Tô Duyệt ăn ngay nói thật: “Chính là hắn, hắn còn muốn giết con.”
“Vực Nhi tâm địa lương thiện, sẽ không giết con.” Bà ấy nói về Ngôn Vực, lời nói yêu thương.
Nhưng…… Cả người Tô Duyệt lập tức nổi đầy da gà. Ngôn Vực lương thiện sao? Đây đến cùng là dạng ánh mắt gì? Phải yêu mến sâu sắc biết bao nhiêu, mới phát giác nhân vật phản diện đại Boss lương thiện được chứ? Nếu không phải mẹ ruột thì phải là hơn hẳn cả mẹ ruột, không ngoài như thế.
Thấy Tô Duyệt không hé răng, Vân dì lại cầm quả nho cho nàng. Tô Duyệt cũng không khách khí, ăn hết quả này đến quả khác, không chỉ vì quả nho này rất ngọt, mà cũng vì chính nàng cũng rất thích quả nho.
“Dì Vân, dì cũng ăn đi.” Tô Duyệt cầm một quả nho đưa qua.
“Đêm nay con cứ ở lại chỗ này của ta đi, buổi tối lạnh lẽo, cũng đừng trở về nữa.” Dì Vân đề nghị.
Tô Duyệt không hề do dự đã đáp ứng. Phòng chứa củi vừa dơ lại vừa lạnh, nếu không phải không có cách nào, đánh chết nàng cũng không muốn đi.
“Quần áo của Vực Nhi này trên người của con là do ta làm, mặc trên người của con quá lớn, con cởi ra đi, ta giúp con sửa lại.” Dì Vân ấm giọng đề nghị.
Tô Duyệt quả thật cảm động không thôi. Người phụ nữ này thật sự quá ôn nhu a, tính cách cũng tốt nữa. Nhưng tại sao lại bảo vệ nhân vật phản diện như vậy chứ?
Từ trước đến giờ, Tô Duyệt lần đầu tiên có một giấc ngủ an ổn. Lúc trước mọi việc đa dạng, nàng cũng không có tâm tư so đo phòng chứa củi đầy rơm rạ khó có thể ngủ được bao nhiêu. Trước mắt ở tại sảnh phụ của Phật đường, cuối cùng được ngủ ở trên giường Tô Duyệt quả thật muốn khóc lóc thảm thiết.
Tuy nàng không phải luôn để ý mọi chuyện, thế nhưng thật sự không phải người lôi thôi.
Ấm no cũng cùng nhau giải quyết, dì Vân không có đuổi nàng đi, nàng sẽ tự động ở lại.
Buổi tối ngày thứ ba, dì Vân đang chép kinh ở Phật đường, Tô Duyệt đã lần mò theo cửa hiên. Bây giờ đôi mắt của nàng không tiện, làm chuyện gì cũng bị bó tay bó chân. Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể thích ứng từng chút một.
Vị trí Phật đường này chắc là khá hẻo lánh, khắp mọi khúc cua là hoa và cây cảnh, nàng không đi xa, hơi đi về phía dưới bậc thang.
“Ai cho phép ngươi đến đây?” Một giọng nói u ám.
Mẹ nó! Ở đâu cũng có nhân vật phản diện đại Boss.
“Ta muốn đi đâu thì đi đó, ngươi có gan thì quăng ta ra ngoài.”
Tô Duyệt dứt khoát không đi, đặt mông ngồi ở bậc thang, ngăn cản đường đi của Ngôn Vực, tuy rằng đôi mắt một mảnh mờ mịt, nhưng tư thế nàng ngồi lệch trên mặt đất hết sức vô lại. Nếu dưới sự giận dữ của Ngôn Vực ném nàng ra khỏi tướng phủ, đây thật là cầu mà không được.
Ngôn Vực âm trầm không nói, tiến thẳng lên, nhấc chân dẫm lên tay nàng, ngừng lại một lát, còn dùng sức.
“A ——” Tô Duyệt đau đến trực tiếp kêu to, tay cũng không rút trở lại.
“Lá gan của ngươi thật không nhỏ, đừng cho là ta sẽ không giết ngươi! Cút!” Ngôn Vực nghiền tay nàng một chút, rồi lướt qua nàng đi về phía Phật đường.
Đồ nhân vật phản diện bệnh tầm thần, đừng tưởng rằng ngươi sẽ không gặp nạn. Ta tạm thời không so đo với ngươi trước, đợi ta tìm được nhân vật chính, sẽ có thể báo thù hành hạ tên nhóc cặn bã như ngươi.
Tô Duyệt không buồn bực được, sống thật sự quá nghẹn khuất. Bị vây ở trong tướng phủ, lại không thể làm gì mình muốn, còn phải đề phòng nhân vật phản diện làm khó bất cứ lúc nào, Ngôn Vực nói muốn giết nàng, đây thật là chuyện tốn có vài phút.
“Hệ thống, hệ thống, ngươi đi ra đây cho ta ——” Tô Duyệt vỗ vỗ đầu.
Không có phản ứng.
“Ngươi ngủ rồi sao? Mau đứng lên, tâm sự với ta, cuộc sống này quá đen tối. Ta không nhìn thấy chút ánh sáng nào.”
“Hệ thống bị chậm lại, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Một âm thanh máy móc vang lên.
Mẹ nó! Tô Duyệt thật muốn nổi điên lên, phá nát hệ thống nhiều lần chậm trễ, còn có thể hoãn nữa hay không? Luôn chậm trễ ngài thật ra là vì đổi mới chương trình, kể cả biết là chậm trễ, nhưng vẫn không biết giải quyết vấn đề này thế nào.
Tô Duyệt quả thật không còn sức để chửi bậy, dứt khoát nằm trên mặt đất. Một lúc lâu sau, trong đầu mới truyền đến: “Nguyệt Nguyệt……”
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh ngủ rồi à?”
“Nguyệt Nguyệt, ta không ngủ, thật ra lý do mà hệ thống bị chậm lại, là vấn đề của ngươi……”
Gì? Hệ thống bị chậm lại còn trách ta? Ta làm gì? Tô Duyệt cảm thấy giọng loli vô cùng đáng yêu này cũng không vui tai: “Tiểu hệ thống, ta khuyên ngươi hãy lương thiện.”
Bỗng nhiên, giọng chị đại cao lãnh truyền đến: “ Bản thân nhân vật cô nhập vào không chấp nhận cô, cứ thế làm hệ thống bị chậm lại. Xin ký chủ đối xử nghiêm túc với nhân vật.”
“Nguyệt Nguyệt, thân phận ở đây của cô đã được định trước là Ân Tố Nguyệt……” Cường độ giọng nói trẻ con và đáng chen vào giải thích cùng một đợt.
Một đợt tiếng rầm rầm chói tai vang lên, rồi trở về yên tĩnh, rất giống như mạng internet bị ngắt kết nối.
Những điều này là sao đây?
Nhân vật nàng nhập vào không chấp nhận cô? Là Ân Tố Nguyệt sao? Nhưng Ân Tố Nguyệt là nữ phụ tuyến mười tám, lên sân khấu không lâu đã chết. Phải làm sao để kết hợp đây? Nhưng lời hệ thống đó nói cũng không sai, nàng đúng là chưa từng kết hợp với nhân vật Ân Tố Nguyệt. Từ khi xuyên sách đến giờ, mỗi ngày đều cảm thấy mình là Tô Duyệt, hơn nữa còn ở trong sách của mình.
Từ đầu đến cuối, nàng đến đây để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng không đúng, ngay từ đầu nàng thật chỉ đến đây ngắm trai đẹp, không tại sao lại xuyên thành người mù! Bây giờ chỉ còn lại ý nghĩ muốn tìm được nhân vật chính, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, để xem có thể khôi phục thị lực hay không. Tốt xấu gì cũng được xuyên sách một lần, dù thế nào cũng phải ngắm được một chàng đẹp trai chứ.
Nhưng bây giờ hệ thống lại nói không chấp nhận mình nhập vào, cứ thế làm hệ thống bị chậm lại. Đây là có ý gì?
Bỗng nhiên Tô Duyệt kích động một hồi, hay là, ta còn có phần diễn nào đó? Đúng rồi! Chính là như thế không sai, nàng còn nhớ rõ khi vừa mới đến đây, Ngôn Vực dùng kim đâm nàng, máu khác thường đó, có thể ăn mòn đao kiếm.
Wow. Vừa nghĩ như vậy đã có cảm giác kết hợp được rồi. Chứ không phải trên người ta còn là một câu đố như con sóng lớn không thể giải thích được sao? Đây được xem là gì, phúc lợi của việc xuyên sách sao?
Tô Duyệt kích động không thôi, hóa ra ngoại trừ làm nhiệm vụ, còn có thể tự nghiệm ra nội dung cốt truyện. Má ơi, thật là vừa mới lạ lại kích thích. Đã thế thì, kể từ bây giờ ta sẽ gọi là Ân Tố Nguyệt.
"Ân Tố Nguyệt...... Tô Duyệt...... Ân Tố Nguyệt...... Tô Duyệt......" Đây vốn dĩ là cùng âm mà. Chẳng lẽ sâu thẳm bên trong chắc chắn là xuyên qua trên người ta. Vậy thì, Ân Tố Nguyệt thì Ân Tố Nguyệt.
Sau đó, nàng giống như bị tâm thần sắm vai vào nhân vật, từ này không
được.
"Này hầu tôn, ta gọi huynh một tiếng Ân Tố Nguyệt, huynh dám đồng ý không?
"Có gì không dám, Lão Tôn ta cũng đến đây......"
"Ha ha ha......"
Tô Duyệt đi qua đi lại ở một chỗ, càng nghĩ càng giận, đây cuối cùng là tướng phủ kì lạ nào vậy! Lúc trước, khi nàng viết《 Phượng Tê Ngô 》, luôn chú tâm đặt bút mực ở trên người nhân vật chính. Khẳng định không phí quá nhiều bút mực để miêu tả nhân vật phản diện, đến nỗi hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của hắn lại càng sơ lược hơn.
Nhưng hôm nay nàng bị nhốt tại tướng phủ này, thật sự biết vậy đã không làm, tại sao lại không miêu tả cẩn thận một chút chứ. Theo như gia đình quý tộc quan lại bình thường hoặc là những gia đình có nhà cao cửa rộng mà nhìn đến. Chẳng phải đều giống nhau là các nha hoàn bà tử khi chủ tử không có ở đó sẽ tụ tập lại với nhau bàn tán đủ loại tin nóng sốt dẻo sao? Hoặc là các loại tranh giành tình cảm, lạy trên đạp dưới mới đúng chứ.
Nhưng tướng phủ ở trước mặt này yên tĩnh như gà! Không có người bàn tán tin nóng, cũng không có nha hoàn bà tử tụ tập.
Mẹ nó! Ít ra có một nô tài độc ác nào đó khi dễ cô bé nhỏ yếu đáng thương bất lực như ta cũng được mà. Cả đám đều người câm sao? Làm cho ta muốn nghe họ bàn tán mấy đoạn tin tức nhỏ cũng không có cách nào để nghe!
Điều này khác xa với trên TV!
Tô Duyệt giống như ruồi nhặng không đầu lần mò khắp nơi, cuối cùng mệt mỏi đến tê liệt.
“Con là con cái nhà ai? Tại sao lại không biết lễ nghĩa thế chứ? Cứ thế mà ngồi ở Phật đường?”
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên, tiếng bước chân từ xa tới gần.
Tô Duyệt hưng phấn một hồi, lập tức ngồi thẳng eo. Đến đây, đến đây đi, nô tài ác độc muốn đến khi dễ cô bé ta đây.
Một bàn tay duỗi lại giữ chặt cánh tay Tô Duyệt, kéo nàng đến.
“A a a, ta là tỳ nữ bên người của công tử, bà dám bất kính với ta, không sợ công tử sẽ phạt bà sao……”
“Nhìn này, kinh Phật này cũng bị con vò nát.” Người nọ nói xong lấy một cuốn kinh từ dưới mông của Tô Duyệt ra.
“……”
Chuyện này thật khác với tưởng tượng của nàng.
“Đứa nhỏ này, ta chỉ mới nói với con có hai câu, con lại lớn tiếng ồn ào ở Phật đường. Con nói con là tỳ nữ bên người của công tử, tại sao ta chưa từng thấy con ở cạnh Vực Nhi?” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp của người phụ nữ trung niên kia, mang theo ý cười nhạt nhẽo.
“……”
Mẹ nó! Bị lộ tẩy rồi! Đây không phải nô tài độc ác nào cả, mà có thể là chủ tử.
“Con…… Con bị lạc đường.” Tô Duyệt đành phải ngượng ngùng trả lời, sau đó vội vàng giải thích: “Con tuyệt đối không phải cố ý muốn làm ồn ở đây, con sẽ đi ngay.”
Nàng hơi chột dạ, sợ bị bắt lấy làm khó, kết quả bà ấy giữ chặt nàng, hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Giọng nói vẫn ôn hòa nhẹ nhàng chậm chạp, không giống như dáng vẻ muốn làm khó người khác.
Tô Duyệt hơi thả lỏng, lúc này mới nhớ đến nàng cũng không biết phải đi đâu. Bỗng nhiên ý nghĩ của nàng xoay chuyển, một chủ ý chạy lên khắp não.
Nàng nhỏ giọng lại tủi thân nói: “Con không phải người ở tướng phủ, vì không cẩn thận nên vào đây, giờ con muốn ra ngoài.”
Bà ấy lập tức cười nói: “Tướng phủ đề phòng nghiêm ngặt, tại sao con lại không cẩn thận vào đây được?”
“Việc này……” Tô Duyệt nghèo từ ngữ, bỗng nhiên nàng dứt khoát nói: “Là Ngôn Vực bắt con về! Con một không phạm pháp hai không trộm cắp, hắn cứ vậy mà làm xằng làm bậy tổn hại đến tâm nguyện của người khác, có khác gì với kẻ cướp chứ!”
Tô Duyệt nghĩ thầm, dù sao bà cũng không tức giận, không bằng ta thử xem ranh giới cuối cùng của bà là gì.
“Thật là một nha đầu nhanh mồm dẻo miệng!” Người phụ nữ đó thật sự không có nổi giận, lại sờ sờ quần áo trên người của Tô Duyệt, cười nói: “Nó là kẻ cướp, vậy sao con còn mặc quần áo của nó nữa chứ?”
“Đương nhiên là do con cướp được.”
Nói xong từ “Cướp” này, chính nàng cũng cảm thấy không còn từ nào để nói, nói thẳng ra: “Ai cũng là kẻ cướp, người nào cũng không nên nói cả! Nhưng con chỉ cướp bộ quần áo, hắn xấu xa hơn con nhiều.”
Sau khi bà ấy nghe xong vẫn cười khẽ, Tô Duyệt nghe bà ấy đang đi vài bước, bên cạnh bàn hơi có tiếng động, không biết đang làm gì.
“Con tên là gì?” Bà ấy kéo tay Tô Duyệt qua, thả thứ trong tay bà xuống.
Lạnh lạnh, tròn tròn, một nắm lơn. “Đây là gì?”
Sau một lúc lâu, không có câu trả lời, Tô Duyệt buồn bực, trước mắt lại có ống tay áo phất một luồng khí rất nhỏ qua, sau đó bà ấy hỏi nàng: “Đôi mắt của con…… Không nhìn thấy sao?”
“Dạ, con là một người mù.” Tô Duyệt sờ sờ thứ trong tay, một xâu dài, nàng cảm thấy đây chắc là quả nho.
“Đây là quả nho sao?” Tô Duyệt ngắt một quả, bỏ thử vào trong miệng.
Ngọt ngào, tươi mới nhiều nước, đúng là quả nho.
“Ăn rất ngon, cảm ơn bà.” Tô Duyệt thật lòng nói lời cảm ơn.
Sau đó bà ấy lại đút một xâu dài vào trong tay nàng. Tô Duyệt hơi ngượng ngùng, dù sao ăn thịt người mà miệng nhỏ, hơn nữa nghe lời vừa rồi bà ấy nói, đây là Phật đường, mình ngồi lên kinh Phật của bà, còn quấy nhiễu thanh tịnh.
Nàng cảm thấy có lỗi đồng thời cũng cảm thấy người phụ nữ trung niên này rất dễ ở chung, là người có tình tình ôn nhu hòa hoãn.
Tô Duyệt lập tức tiến lên xin lỗi: “Vị này……” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng không biết nên xưng hô thế nào.
“Người trong phủ đều gọi ta là dì Vân.” Bà ấy ấm giọng nói.
“Vân…… dì Vân, con tên là…… Ân Tố Nguyệt. Ta không phải cố ý quấy rầy sự thanh tịnh của dì, ta thật sự bị lạc đường.” Tô Duyệt cầm quả nho, nghiêm túc giải thích.
“Con ở chỗ nào? Ta đưa con về.” Bà ấy hỏi.
“Phòng chứa củi.” Tạm thời không ra được, Tô Duyệt cũng chỉ có thể về lại chỗ ban đầu.
“Phòng chứa củi, con vẫn luôn ở tại phòng chứa củi sao?” Bà ấy đặt quả nho trong tay Tô Duyệt sang một bên, dắt tay nàng ngồi xuống đệm hương bồ.
“Dạ.” Tô Duyệt có trực giác người phụ nữ trung niên gọi là dì Vân này rất dễ ở chung, nàng liền cùng đi qua đi ngồi xuống.
“Con thật sự bị Vực Nhi bắt vào tướng phủ sao?” Dì Vân lại hỏi.
Lời nói đến mức này có thể phát hiện ra người phụ nữ này có quan hệ không bình thường với Ngôn Vực, chẳng lẽ là nương của hắn sao? Nhưng cũng không đúng, nàng nhớ rõ trong chính văn khi Ngôn Vực lên sân khấu nương hắn đã không còn nữa rồi. Người phụ nữ này là ai?
Tô Duyệt ăn ngay nói thật: “Chính là hắn, hắn còn muốn giết con.”
“Vực Nhi tâm địa lương thiện, sẽ không giết con.” Bà ấy nói về Ngôn Vực, lời nói yêu thương.
Nhưng…… Cả người Tô Duyệt lập tức nổi đầy da gà. Ngôn Vực lương thiện sao? Đây đến cùng là dạng ánh mắt gì? Phải yêu mến sâu sắc biết bao nhiêu, mới phát giác nhân vật phản diện đại Boss lương thiện được chứ? Nếu không phải mẹ ruột thì phải là hơn hẳn cả mẹ ruột, không ngoài như thế.
Thấy Tô Duyệt không hé răng, Vân dì lại cầm quả nho cho nàng. Tô Duyệt cũng không khách khí, ăn hết quả này đến quả khác, không chỉ vì quả nho này rất ngọt, mà cũng vì chính nàng cũng rất thích quả nho.
“Dì Vân, dì cũng ăn đi.” Tô Duyệt cầm một quả nho đưa qua.
“Đêm nay con cứ ở lại chỗ này của ta đi, buổi tối lạnh lẽo, cũng đừng trở về nữa.” Dì Vân đề nghị.
Tô Duyệt không hề do dự đã đáp ứng. Phòng chứa củi vừa dơ lại vừa lạnh, nếu không phải không có cách nào, đánh chết nàng cũng không muốn đi.
“Quần áo của Vực Nhi này trên người của con là do ta làm, mặc trên người của con quá lớn, con cởi ra đi, ta giúp con sửa lại.” Dì Vân ấm giọng đề nghị.
Tô Duyệt quả thật cảm động không thôi. Người phụ nữ này thật sự quá ôn nhu a, tính cách cũng tốt nữa. Nhưng tại sao lại bảo vệ nhân vật phản diện như vậy chứ?
Từ trước đến giờ, Tô Duyệt lần đầu tiên có một giấc ngủ an ổn. Lúc trước mọi việc đa dạng, nàng cũng không có tâm tư so đo phòng chứa củi đầy rơm rạ khó có thể ngủ được bao nhiêu. Trước mắt ở tại sảnh phụ của Phật đường, cuối cùng được ngủ ở trên giường Tô Duyệt quả thật muốn khóc lóc thảm thiết.
Tuy nàng không phải luôn để ý mọi chuyện, thế nhưng thật sự không phải người lôi thôi.
Ấm no cũng cùng nhau giải quyết, dì Vân không có đuổi nàng đi, nàng sẽ tự động ở lại.
Buổi tối ngày thứ ba, dì Vân đang chép kinh ở Phật đường, Tô Duyệt đã lần mò theo cửa hiên. Bây giờ đôi mắt của nàng không tiện, làm chuyện gì cũng bị bó tay bó chân. Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể thích ứng từng chút một.
Vị trí Phật đường này chắc là khá hẻo lánh, khắp mọi khúc cua là hoa và cây cảnh, nàng không đi xa, hơi đi về phía dưới bậc thang.
“Ai cho phép ngươi đến đây?” Một giọng nói u ám.
Mẹ nó! Ở đâu cũng có nhân vật phản diện đại Boss.
“Ta muốn đi đâu thì đi đó, ngươi có gan thì quăng ta ra ngoài.”
Tô Duyệt dứt khoát không đi, đặt mông ngồi ở bậc thang, ngăn cản đường đi của Ngôn Vực, tuy rằng đôi mắt một mảnh mờ mịt, nhưng tư thế nàng ngồi lệch trên mặt đất hết sức vô lại. Nếu dưới sự giận dữ của Ngôn Vực ném nàng ra khỏi tướng phủ, đây thật là cầu mà không được.
Ngôn Vực âm trầm không nói, tiến thẳng lên, nhấc chân dẫm lên tay nàng, ngừng lại một lát, còn dùng sức.
“A ——” Tô Duyệt đau đến trực tiếp kêu to, tay cũng không rút trở lại.
“Lá gan của ngươi thật không nhỏ, đừng cho là ta sẽ không giết ngươi! Cút!” Ngôn Vực nghiền tay nàng một chút, rồi lướt qua nàng đi về phía Phật đường.
Đồ nhân vật phản diện bệnh tầm thần, đừng tưởng rằng ngươi sẽ không gặp nạn. Ta tạm thời không so đo với ngươi trước, đợi ta tìm được nhân vật chính, sẽ có thể báo thù hành hạ tên nhóc cặn bã như ngươi.
Tô Duyệt không buồn bực được, sống thật sự quá nghẹn khuất. Bị vây ở trong tướng phủ, lại không thể làm gì mình muốn, còn phải đề phòng nhân vật phản diện làm khó bất cứ lúc nào, Ngôn Vực nói muốn giết nàng, đây thật là chuyện tốn có vài phút.
“Hệ thống, hệ thống, ngươi đi ra đây cho ta ——” Tô Duyệt vỗ vỗ đầu.
Không có phản ứng.
“Ngươi ngủ rồi sao? Mau đứng lên, tâm sự với ta, cuộc sống này quá đen tối. Ta không nhìn thấy chút ánh sáng nào.”
“Hệ thống bị chậm lại, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Một âm thanh máy móc vang lên.
Mẹ nó! Tô Duyệt thật muốn nổi điên lên, phá nát hệ thống nhiều lần chậm trễ, còn có thể hoãn nữa hay không? Luôn chậm trễ ngài thật ra là vì đổi mới chương trình, kể cả biết là chậm trễ, nhưng vẫn không biết giải quyết vấn đề này thế nào.
Tô Duyệt quả thật không còn sức để chửi bậy, dứt khoát nằm trên mặt đất. Một lúc lâu sau, trong đầu mới truyền đến: “Nguyệt Nguyệt……”
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh ngủ rồi à?”
“Nguyệt Nguyệt, ta không ngủ, thật ra lý do mà hệ thống bị chậm lại, là vấn đề của ngươi……”
Gì? Hệ thống bị chậm lại còn trách ta? Ta làm gì? Tô Duyệt cảm thấy giọng loli vô cùng đáng yêu này cũng không vui tai: “Tiểu hệ thống, ta khuyên ngươi hãy lương thiện.”
Bỗng nhiên, giọng chị đại cao lãnh truyền đến: “ Bản thân nhân vật cô nhập vào không chấp nhận cô, cứ thế làm hệ thống bị chậm lại. Xin ký chủ đối xử nghiêm túc với nhân vật.”
“Nguyệt Nguyệt, thân phận ở đây của cô đã được định trước là Ân Tố Nguyệt……” Cường độ giọng nói trẻ con và đáng chen vào giải thích cùng một đợt.
Một đợt tiếng rầm rầm chói tai vang lên, rồi trở về yên tĩnh, rất giống như mạng internet bị ngắt kết nối.
Những điều này là sao đây?
Nhân vật nàng nhập vào không chấp nhận cô? Là Ân Tố Nguyệt sao? Nhưng Ân Tố Nguyệt là nữ phụ tuyến mười tám, lên sân khấu không lâu đã chết. Phải làm sao để kết hợp đây? Nhưng lời hệ thống đó nói cũng không sai, nàng đúng là chưa từng kết hợp với nhân vật Ân Tố Nguyệt. Từ khi xuyên sách đến giờ, mỗi ngày đều cảm thấy mình là Tô Duyệt, hơn nữa còn ở trong sách của mình.
Từ đầu đến cuối, nàng đến đây để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng không đúng, ngay từ đầu nàng thật chỉ đến đây ngắm trai đẹp, không tại sao lại xuyên thành người mù! Bây giờ chỉ còn lại ý nghĩ muốn tìm được nhân vật chính, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, để xem có thể khôi phục thị lực hay không. Tốt xấu gì cũng được xuyên sách một lần, dù thế nào cũng phải ngắm được một chàng đẹp trai chứ.
Nhưng bây giờ hệ thống lại nói không chấp nhận mình nhập vào, cứ thế làm hệ thống bị chậm lại. Đây là có ý gì?
Bỗng nhiên Tô Duyệt kích động một hồi, hay là, ta còn có phần diễn nào đó? Đúng rồi! Chính là như thế không sai, nàng còn nhớ rõ khi vừa mới đến đây, Ngôn Vực dùng kim đâm nàng, máu khác thường đó, có thể ăn mòn đao kiếm.
Wow. Vừa nghĩ như vậy đã có cảm giác kết hợp được rồi. Chứ không phải trên người ta còn là một câu đố như con sóng lớn không thể giải thích được sao? Đây được xem là gì, phúc lợi của việc xuyên sách sao?
Tô Duyệt kích động không thôi, hóa ra ngoại trừ làm nhiệm vụ, còn có thể tự nghiệm ra nội dung cốt truyện. Má ơi, thật là vừa mới lạ lại kích thích. Đã thế thì, kể từ bây giờ ta sẽ gọi là Ân Tố Nguyệt.
"Ân Tố Nguyệt...... Tô Duyệt...... Ân Tố Nguyệt...... Tô Duyệt......" Đây vốn dĩ là cùng âm mà. Chẳng lẽ sâu thẳm bên trong chắc chắn là xuyên qua trên người ta. Vậy thì, Ân Tố Nguyệt thì Ân Tố Nguyệt.
Sau đó, nàng giống như bị tâm thần sắm vai vào nhân vật, từ này không
được.
"Này hầu tôn, ta gọi huynh một tiếng Ân Tố Nguyệt, huynh dám đồng ý không?
"Có gì không dám, Lão Tôn ta cũng đến đây......"
"Ha ha ha......"