"Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nói sự thật, nói sự thật thì không vi phạm pháp luật. Cậu sẽ không chỉ nghe người khác nói tốt về cậu mà còn nghe người khác nói xấu về cậu đúng không?" Vương Hướng Trọng tự tin nói.
Vương Hướng Trọng nói tiếp, "Còn nữa, tôi cũng không nói những người đần độn mà sống cả đời là hai người các cậu, các cậu không cần chính mình dò chỗ ngồi."
Hồ Kiều Kiều bĩu môi.
Tức giận, nhưng không thể phản bác lại.
Vì vậy càng tức giận.
Hồ Kiều Kiều trông như một quả cà tím bị sương muối, uể oải.
Ai kêu cô thi không đạt tiêu chuẩn, không có so được với Vương Hướng Trọng đáng ghét này?
Giản Nhất Lăng nhìn Hồ Kiều Kiều một lúc, thấy cô ấy buồn bã nên quay đầu lại nói với Vương Hướng Trọng, "Lần sau, nếu cậu thi điểm không qua mình, liền đối với Hồ Tiêu, dập đầu xin lỗi."
"Giản Nhất Lăng, cậu bị sao vậy?" Ánh mắt Vương Hướng Trọng có chút khinh thường.
"Đánh cuộc, không đánh cuộc?"
"Có phải nếu cậu thi không qua điểm của tôi, cậu cũng dập đầu xin lỗi?"
"Đúng vậy."
Khi nghe điều này, Vương Hướng Trọng bật cười, những người bạn xung quanh trong lớp cũng nhìn Giản Nhất Lăng với ánh mắt kỳ lạ.
Đúng là thành tích của Giản Nhất Lăng trong kỳ kiểm tra hàng tháng vừa rồi đã được cải thiện, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng khen ngợi cô ấy.
Nhưng so với Vương Hướng Trọng, học sinh đứng đầu lớp, sự tiến bộ của cô ấy vẫn kém hơn một chút.
Vừa mới đạt được điểm tiêu chuẩn của cuộc thi, cô ấy đã bắt đầu thách đấu với học bá của lớp.
Quả nhiên, muốn phiêu đến có điểm lợi hại.
Giờ thì mọi người đã hiểu tại sao cô ấy đầu óc nóng lên đi đăng ký tham gia cuộc thi hóa học.
Sau khi đạt điểm tiêu chuẩn các môn của kỳ thi hàng tháng, Giản Nhất Lăng thực sự rất muốn phiêu.
"Được rồi, tôi có cái gì không dám đánh cuộc? Dù sao thì mọi người cũng đã nghe thấy rồi. Nếu tổng điểm của cậu thấp hơn tôi trong kỳ thi tháng sau, cậu liền ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi. Hãy nhớ, là dập dầu xin lỗi nha."
Giản Nhất Lăng luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, yêu cầu cô phải xin lỗi người khác, trường hợp này có thể nói là rất hiếm thấy.
Càng đừng nói phía trước bỏ thêm hai chữ "Dập đầu".
Hồ Kiều Kiều nhanh chóng kéo Giản Nhất Lăng lại với vẻ mặt lo lắng, "Nhất Lăng, đừng, đừng đánh cuộc chuyện này với cậu ta."
Hồ Kiều Kiều không muốn Giản Nhất Lăng phải dập đầu xin lỗi Vương Hướng Trọng.
Giản Nhất Lăng không nghe Hồ Kiều Kiều khuyên can, mà đồng ý với Vương Hướng Trọng, "Được."
Hồ Kiều Kiều còn uể oải hơn trước.
Phải làm sao bây giờ.
Đạt điểm tiêu chuẩn vận khí tốt còn may mắn có thể đụng phải.
Vương Hướng Trọng, một trong những người giỏi nhất trong lớp, quá khó!
Sau khi Vương Hướng Trọng rời đi, Hồ Kiều Kiều nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, đến lúc đó, cái dập đầu này mình sẽ thay cậu làm."
"Tại sao?" Giản Nhất Lăng hơi ngạc nhiên.
"Này, những gì cậu ra nói vừa rồi là hai chúng ta, mình cũng không thể trốn tránh!"
Hồ Kiều Kiều cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện riêng của Giản Nhất Lăng.
"Không có việc gì."
"Xác thật, không có việc gì. Cũng chỉ là dập dầu xin lỗi cậu ta. Mình mới không sợ đâu." Hồ Kiều Kiều nói.
Tần Xuyên đến trường cao trung Thịnh Hoa để giảng bài, đích thân Lý lão sư, chủ nhiệm giáo dục tiếp đãi anh.
Đối với những người trẻ đầy triển vọng như vậy, Lý lão sư càng yêu mến họ hơn.
Tần Xuyên hôm nay mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bộ âu phục màu xanh đen, thắt cà vạt, cúc áo sơ mi đều được cài chặt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, thoạt nhìn có vài phần hương vị cấm dục.
"Sinh viên Tần, em thực sự là niềm tự hào của tuổi trẻ thành phố Hằng Viễn. Nếu học sinh của trường chúng tôi có thể học hỏi từ em hoặc %, thầy là chủ nhiệm giáo dục cũng sẽ rất vui mừng."
"Lão sư quá khen. Trường cao trung Thịnh Hoa là một trong những trường cao trung tốt nhất tại thành phố Hằng Viễn, học sinh tài ba ra ngoài cũng có không ít."