Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn bị tổn thương. Giản Nhất Lăng biết điều này.
Bởi vì trong nguyên tác cô từng đọc, cảnh này cũng đã từng xảy ra.
Tất nhiên, phản ứng của Giản Nhất Lăng ban đầu rất dữ dội, cô ấy đã khóc và gây ồn ào.
Kết quả cuối cùng, Giản Thư Hình và Ôn Noãn mềm lòng, không đuổi Giản Nhất Lăng về nhà cũ.
Nhưng kết quả thật phũ phàng, vì khi Giản Duẫn Náo trở về nhà, anh ta cùng Giản Nhất Lăng chẳng khác gì hai thanh gươm sắc bén treo trên đầu Giản gia.
Xung đột giữa hai người ngày càng gay gắt, cả Giản gia chìm trong đau thương.
Vì vậy, so với kết quả đó, Giản Nhất Lăng vẫn lựa chọn nghe theo sự sắp đặt và quay lại nhà cũ của Giản gia để ở một thời gian.
Sáng sớm hôm sau, trước khi Giản Duẫn Thừa đem hành lý của Giản Nhất Lăng đến nhà cũ, lão phu nhân đã đến trước.
Mới tám giờ sáng, Giản Thư Hình vẫn chưa rời đi.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Mẹ cứ kêu tài xế qua là được, hoặc không buổi tối Duẫn Thừa sẽ đem đồ qua sau."
Bà cụ cố tình phớt lờ Giản Thư Hình, đi thẳng vào cửa và thấy đồ của Giản Nhất Lăng đang chất đống ở cửa phòng.
Hành lý thì để tài xế xách toàn bộ lên xe.
"Mẹ, mẹ đừng tức giận, mẹ biết rằng con cùng với Ôn Noãn cũng không có cách nào.."
Giản Thư Hình biết mẹ mình đang tức giận, biểu tình bất đắc dĩ cùng chua xót.
"Ta cũng chưa nói con làm sai." Lão phu nhân vẫn một mặt lạnh, chưa cho con bà một ánh mắt tốt.
"Các ngươi khổ trong long, các người có đạo lý, ta hiểu được. Vậy lão nhân đau lòng cho cháu gái đã bên ta từ nhỏ cũng không có vấn đề gì đúng không? Các người bất chấp làm đau lòng con bé mà không cho phép lão già này đau lòng cho nó hay sao?"
"Vâng, mẹ, con biết, phiền mẹ chiếu cố con bé một đoạn thời gian."
Giản Thư Hình nghĩ đến bộ dạng ngoan ngoãn của Giản Nhất Lăng đêm qua, ông không khỏi cảm thấy chua xót.
"Không cần ngươi phiền toái! Ta rất vui vẻ! Dứt khoát, người sau này không lấy lại, để cho ta nuôi dưỡng là được."
Lão phu nhân trong lòng không thoải mái, lời nói tự nhiên cũng sẽ không dễ nghe.
Giản Thư Hình chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời giáo huấn, nhưng về sau để cho lão phu nhân chiếu đều không được.
Giản Thư Hình muốn đưa Giản Nhất Lăng về sau khi thái độ của Giản Duẫn Náo dịu đi.
Trước khi đi, bà phu nhân tỏ thái độ với Giản Thư Hình, "Dù sao ta cũng không tin rằng Tiểu Lăng là đứa trẻ hung ác như vậy. Dù con bé có làm vậy, ta cũng tin rằng đó chỉ là một tai nạn, không phải chủ ý của con bé."
Giản Thư Hình nhìn theo lão phu nhân rời đi, trong lòng hơi hơi có chút dị động.
Vào buổi tối, Giản lão phu nhân đã đợi sớm ở cổng trường cao trung Thịnh Hoa.
Để tài xế đến đón cô bé, nhưng bà không yên tâm nên đi theo.
Còn chưa đến giờ tan học, Giản lão phu nhân không ngồi yên cứ thở ngắn than dài.
"Lão phu nhân, đừng lo lắng, đến giờ tiểu thư sẽ ra ngay."
Lái xe thì thào thuyết phục.
"Cậu không hiểu, bé nhỏ của ta ngoài mặt trong hung dữ, nhưng thực ra lại rất nhạy cảm."
Giản lão phu nhân một mình nuôi ba đứa con trai, có nhiều cháu trai như vậy, khi chăm sóc hài tử đều bộ dáng như vậy.
Tiếp lời lão phu nhân, ông ta lại thở dài, "Bất kể thế nào thì cũng là một tiểu cô nương yếu ớt. Giản gia lại chỉ có mỗi một tiểu cô nương này thôi. Tôi chỉ sợ rằng những nút thắt trong lòng của hai đứa trẻ sẽ không được cởi bỏ."
Sau khi đợi một lúc, Giản Nhất Lăng đến, Giản lão phu nhân vui vẻ cầm cặp sách của Giản Nhất Lăng, kéo cô ngồi bên người mình.
"Bé ngoan, bà nội nhớ con muốn chết. Thật ra lần này bà nội đã nói với ba con rằng, lần này phải để con đến nhà cũ bồi ta. Ba con không thể lay chuyển được ta."
"Vâng." Jian Yiling gật đầu, không chọc thủng lời nói dối.