Khâu Di Trân tự tin nói ra một loạt lý do, "Ai khiến cô ta tự giả thanh cao, ai khiến cô ta không xem ai ra gì? Ai khiến cô ta đẩy Giản Duẫn Náo xuống cầu thang, hủy hoại Giản Duẫn Náo cả đời!"
"Đồ ngốc!" Khâu Lợi Diệu không khỏi chửi rủa.
"Mày sinh ra là đồ ngốc!"
"Ông!"
Khâu Lợi Diệu hít một hơi thật sâu, "Đừng nói những chuyện vô bổ đó, dù sao thì tối nay mày nhất định phải đến Giản gia xin lỗi!"
"Không đi!" Khâu Di Trân trực tiếp từ chối.
Yêu cầu cô ta xin lỗi Giản Nhất Lăng? Không có cửa!
"Mày đang nói cái gì vậy?"
Khâu Lợi Diệu rất tức giận với Khâu Di Trân, lồng ngực của phập phồng kịch liệt.
"Giản lão gia và Giản lão phu nhân nhất định không biết chuyện này. Ông bắt tôi đi xin lỗi, không phải là thú nhận sao?"
Khâu Lợi Diệu sửng sốt một lúc, đành phải thừa nhận suy nghĩ của con gái cũng có lý.
Đây tuy là một chuyện lớn trong trường, nhưng phía Giản có thể không biết.
Nếu lần trước Giản Nhất Lăng không nói chuyện với người nhà, có lẽ lần này cô ta cũng không nói chuyện với người nha..
Khâu Di Trân nhìn thấy sự im lặng của Khâu Lợi Diệu, biết rằng những gì cô ta nói ông ta đã nghe lọt.
"Muốn phạt tôi tiền tiêu vặt, ông liền phạt. Dù sao tôi cũng không xin lỗi. Nếu ông mắng đủ rồi, thì tôi đi."
Nói xong, Khâu Di Trân xoay người rời khỏi phòng làm việc của Khâu Lợi Diệu, không quan tâm đến Khâu Lợi Diệu có tức giận hay không.
Tình hình của Kỷ Minh ở đây tồi tệ hơn nhiều so với Khâu Di Trân.
Sự việc đã kết thúc, và cuối cùng anh ta cũng đã nhảy xong.
Sau khi cố gắng nhảy lần cuối cùng, anh ta ngã quỵ xuống đất, không muốn nhúc nhích.
Vệ sĩ bên cạnh thông báo con số: Năm nghìn, vừa phải.
Vốn dĩ Kỷ Minh đáng lẽ không nhảy đến đợc con số này, nhưng vì La Tú Ân và những người khác đến, sự việc đã kéo dài hơn dự kiến một chút.
La Tú Ân đã đánh bốn tên lưu manh trong mười phút, sau đó sai sử bọn họ xin lỗi và dọn dẹp đồng lộn xộn tại hiện trường.
Sau khi Giản Nhất Lăng bỏ lại, La Tú Ân vẫn mang theo những tên lưu manh để hỏi chuyện.
Trước sau tốn mất một giờ đồng hồ.
Thịnh gia nói là giữ lời, nói rằng cho đến khi sự tình kết thúc.
Vì vậy, dù có kéo dài thời gian, nhưng anh ta vẫn hoàn thành chỉ tiêu.
Các vệ sĩ báo cáo cho Địch Quân Thịnh và rút khỏi căn hộ của Kỷ Minh.
Kỷ Minh nằm liệt trên sàn cả tiếng đồng hồ, nhưng anh ta không hề cử động.
Bình thường khảo hạch chạy thể dục m anh ta đã lao lực, nhưng giờ còn chạy mấy chục cái m anh càng lao lực hơn.
Lúc này Kỷ Tuấn Phong đã quay lại và thấy Kỷ Minh đang nằm trên mặt đất, Kỷ Tuấn Phong cầm cuốn sách trên bàn cà phê bên cạnh liền quăng qua.
"Bình thường mày làm xằng làm bậy cũng không sao! Vậy mà mày lại chọc tới Thịnh gia! Mày xem lão tử của mày quá rảnh rỗi đúng không? Mày có biết nếu công trình này hỏng rồi, tương lai mày sẽ phải đi xin ăn không!"
"Con như thế nào biết lại chọc tới hắn, con rõ ràng là ra tay với nha đầu thúi Giản Nhất Lăng.. Cũng là do Vu Hi, con còn tưởng nhà chúng ta cùng nhà hắn có quan hệ tốt đẹp. Kết quả hắn lại hại con như vậy."
Kỷ Minh trả lời một cách yếu ớt.
Cho đến bây giờ, Kỷ Minh nghĩ rằng anh ta bị tội là do Vu Hi.
"Không quan tâm là bởi vì ai, từ bây giờ, khi nhìn thấy con gái nhà họ Giản, mày liền đi đường vòng cho tao! Bằng không, nếu Thịnh gia không giết chết mày, tao cũng sẽ giết mày trước!"
Kỷ Tuấn Phong nghiến răng nói, "Còn chuyện Vu Hi bên kia, tao sẽ tìm cách hỏi rõ ràng."
Mặc dù Kỷ Minh bất đắc dĩ nhưng anh ta cũng phải đồng ý.
Dù không rõ lắm về tập đoàn Kỷ thị, nhưng anh ta cũng biết bọn họ không thể làm xáo trộn dự án này.