Lão phu nhân đặc biệt nhấn mạnh rằng Giản Nhất Lăng tự mình làm, nếu không Giản Vũ Tiệp còn tưởng rằng chính là Giản Nhất Lăng đã mua nó trên mạng!
Giản Nhất Lăng mỗi ngày đều không rảnh rỗi nhưng con bé vẫn nghĩ đến việc đan áo len cho Vũ Tiệp. Phần tâm ý này cần phải để cho Giản Vũ Tiệp biết
Hãy để cho cậu bé biết rằng không chỉ cậu yêu thương em gái mình, mà em gái mình cũng quan tâm cậu ấy.
"Lão phu nhân đối với tiểu thư và Vũ Tiệp thiếu gia thật tốt." Người lái xe nói.
"Ai, tốt cái gì mà tốt, ước mơ và sở thích của Vũ Tiệp là trở thành một ảo thuật gia nổi tiếng. Bà già tôi chỉ có thể đứng nhìn, không biết con đường sau này của cậu bé sẽ ra sao."
Giản lão phu nhân đối với việc này của Giản Vũ Tiệp rất lo lắng.
Chỉ là lão phu nhân không muốn vượt rào can thiệp vào chuyện của cháu trai khiến gia đình bất hòa.
Bà cùng tranh cãi với con dâu, sẽ chỉ làm con trai thứ của bà là Thư Hoằng khó chịu.
Giản lão phu nhân viết xong mảnh giấy và giấu trong áo len, không lâu sau đó, người tài xế tiếp tục lái xe đến nhà người con trai thứ hai của bà là Giản Thư Hoằng, bà đưa cho Hà Yến chiếc áo cùng những thứ khác bà mang ra khỏi nhà vào buổi sáng.
Lão phu nhân thường tặng đồ đến nhà của ba người con trai, những thứ bà gửi không quá quý giá nhưng đều là tình cảm của lão phu nhân dành cho thế hệ trẻ.
Dù công việc kinh doanh của gia đình lớn đến đâu, cũng không có thiếu tiền, nhưng tâm ý của trưởng bối là không giống nhau, và cũng không thể đo đếm bằng tiền.
Hồng Bách Chương đã chủ động liên lạc với Giản Duẫn Thừa, mang đến cho Giản Duẫn Thừa một tin tuyệt vời.
"Thừa thiếu, có tin vui! Tôi đã tìm được người có thể phẫu thuật cho em trai của cậu!"
"Ông nói cái gì?"
Giản Duẫn Thừa đang lái xe, nghe điện thoại bằng tai nghe Bluetooth, vừa nghe tin liền nghe cho xe đậu vào bên đường.
"Tin tức có chắc chắn không?"
"Chắc chắn %." Hồng Bách Chương nói, "Bên kia chắc chắn % rằng ca phẫu thuật có thể thực hiện được, nhưng điều không chắc bây giờ là liệu bên kia có đồng ý chấp nhận ca phẫu thuật của em cậu không?"
"Ông có thông tin liên lạc không?"
Tốc độ truy vấn của Giản Duẫn Thừa cho thấy anh xem trọng vấn đề này đến mức nào.
Có trời mới biết tin này quan trọng như thế nào đối với Giản gia.
Chỉ khi tay của Giản Duẫn Náo được chữa lành, không khí u ám bao trùm lên gia đình Giản Thư Hình mới có thể hoàn toàn tan biến.
Hồng Bách Chương giải thích, "Bên kia có liên kết với một tổ chức y tế có thẩm quyền. Tôi chỉ có thông tin liên hệ của người liên hệ của tổ chức đó. Tôi không liên hệ trực tiếp với bên kia. Như cậu đã biết, tính bảo mật của nhân viên nội bộ trong một số tổ chức y tế là rất cao, cho dù là tôi, cũng có thể không liên lạc được."
Hồng Bách Chương, là trưởng khoa của một bệnh viện tư nhân, được coi là người trong ngành, tiếp xúc sâu hơn người thường rất nhiều.
Nhưng ngay cả Hồng Bách Chương cũng không đủ tự tin để hứa với Giản Duẫn Thừa rằng ông ấy có thể mời được người bên kia.
"Ông tiếp tục liên lạc với bên kia và nói với bên kia rằng bất cứ điều kiện nào cũng có thể chấp nhận được, thù lao không thành vấn đề."
"Cậu cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ nói điều này, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý. Bản thân nhiều tổ chức y học có hậu trường rất lớn, chưa chắc tiền tài có thể đá động đến được."
Hồng Bách Chương cũng có hiểu biết nhất định về các cơ sở y tế này, biết rằng họ không nhất định sẽ bị tiền tài đá động.
Nói một cách dễ hiểu, năng lực đủ cao, tiền bạc không quan trọng.
Hồng Bách Chương tiếp tục nói với Giản Duẫn Thừa, "Hiện tôi đã chuyển hồ sơ bệnh án của em trai cậu qua bên kia, đối phương đã nói với tôi rằng sẽ xem xét nghiêm túc."