Nam tu áo đen rời đi không lâu, Quỷ Nhất đã đi tới, cũng không nói chuyện, trực tiếp ném thẳng một bình ngọc cho Tư Mặc Ly, lúc này mới lạnh lùng thốt lên, “Tư thiếu cung chủ, đây là một giọt ngưng linh lộ, giao dịch của ngươi và thiếu chủ đã hoàn thành, tư thiếu cung chủ cũng nên rời khỏi Vân Bảo sớm thì hơn, thêm nữa, hy vọng tư thiếu cung chủ có thể giữ thuộc hạ lại đừng có đi loạn ở Vân Bảo!”
Nói xong, Quỷ Nhất vung tay lên, bên ngoài một bóng áo đen bị ném tới đập mạnh trước mặt Tư Mặc Ly.
Bóng đen kia bị ném xuống mất khá lâu mới từ từ lảo đảo đứng lên, rõ ràng là nam tu áo đen vừa rời đi không lâu kia, chẳng biết có phải là vì quá nhục nhã hay quá phẫn nộ, mà mặt nam tu áo đen đó giờ khắc này đỏ lên, cúi thấp đầu đứng phía sau lưng Tư mặc Ly.
Sắc mặt Tư mặc Ly cực kỳ khó coi, lạnh lùng liếc thuộc hạ mình một cái, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng chẳng chút thay đổi nhìn Quỷ Nhất, lành lạnh mở miệng, “Ý các ngươi là gì đây? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Vân Bảo sao?”
Quỷ Nhất cười lạnh lẽo một tiếng, nhìn về phía Tư Mặc Ly mắt đầy khinh thường, “Sao nào? Tư thiếu cung chủ có gì bất mãn sao? Để tại hạ nhắc nhở tư thiếu cung chủ một câu, nơi này là Vân Bảo, mà không phải Ma cung của tư thiếu cung chủ, ở đã Vân Bảo thì không được tùy tiện đi lại, vừa rồi thuộc hạ của tư thiếu cung chủ đã phạm vào kiêng kỵ của Vân Bảo, không giết hắn là coi như nể mặt tư thiếu cung chủ rồi, hy vọng tư thiếu cung chủ nghĩ lại cho”
NHững lời Quỷ Nhất nói cực kỳ khách sáo, trong đó lộ ra uy hiếp. Mặc dù ma cung ở giới tu chân tồn tại hiển hách, khiến cho tu sĩ chính đạo giới tu chân nghe thấy mà biến sắc, nhưng không có Vân Bảo, ở Vân Bảo, đừng có nói là Tư Mặc Ly vị thiếu chủ Ma cung này, mà kể cả lão tổ ma cung có tự mình tới cũng không dám làm càn ở Vân Bảo, đến Tư Mặc Ly là một thiếu chủ ma cung mà Quỷ Nhất hắn còn chẳng coi ra gì nữa là.
“Được, hay cho một Vân Bảo, thật sự rất tốt, Tư Mỗ nhớ kỹ!” Tư Mặc Ly giận quá hóa cười, tức giận trong lòng ngập tràn, nhưng cũng biết đang ở trên địa bàn đối phương, mình có vạch rõ cũng chẳng chiếm được gì tốt cả, lập tức phất tay áo, lạnh lùng thốt lên, “Cáo từ!”
Nói xong, mặc kệ thuộc hạ sau lưng, mặt mũi ngập tràn giận dữ rời đi. Thái độ của Quỷ Nhất kia trong mắt chẳng có ai, triệt để chọc giận Tư Mặc Ly rồi, thân là thiếu chủ Ma Cung, tư cách thân phận cực cao ở giới tu chân, mặc dù Ma cung và phái chính đạo thủy hỏa bất dung, nhưng cũng không vạch mặt triệt để, bọn tu sĩ cao cấp chính phái danh môn kia lúc nhìn thấy hắn, cũng chẳng phải vẫn khách sáo khách sáo lắm đó thôi? Tư mặc Ly hắn coi như là Ma Tu, nhưng cũng không phải là để cho một kẻ hầu làm nhục được, hôm nay Vân Bảo làm nhục hắn như thế, sao hắn nuốt nổi cơn giận này chứ?
“Vân Bảo, Diêm Tinh Vân, cái nhục hôm nay, bổn thiếu chủ sẽ nhớ kỹ trong lòng, đợi sau này thành công, sẽ có ngày san bằng Vân Bảo”
Sắc mặt Tư Mặc Ly âm trầm như nước, trong mắt lóe lên tia ác độc.
Mặt Quỷ Nhất không đổi theo theo đoàn người Tư Mặc Ly ra ngoài, mãi cho tới khi thấy Tư Mặc Ly chậm rãi rời tàu cao tốc bay lên trên không, hơn nữa rời khỏi hẳn Vân Bảo, lúc này mới thu hồi ánh mắt, thân ảnh chợt lóe, biên mất tại chỗ.
Bên đó, Diêm Tinh Vân và Lâm Nguyệt đang đứng trên gác xép cao, nhìn đoàn người Tư Mặc Ly rời đi.
“Bé con, có muốn ta giúp bé một tay giết chết hắn không?” Diêm Tinh Vân nhìn nhóm người đi xa dần, khẽ nhíu mày, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Lâm Nguyệt.
“Nếu huynh muốn giết người thì tự mình đi mà giết, chẳng liên quan gì đến ta cả”
Lâm Nguyệt vẻ mặt lãnh đạm, không hề bị lay động, nhưng trong lòng cười lạnh mãi. Mặc dù nội dung trong vở kịch đã bị nàng sửa lại không ít, nhưng đầu mối chính vẫn chưa từng thay đổi, Tư Mặc Ly là một trong số nam phụ quan trọng, có số mệnh ngập trời, kể cả Diêm Tinh Vân cũng là nam phụ, muốn giết đối phương cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Chưa nói đến lúc nội dung vở kịch còn chưa hoàn thành thiên đạo cũng không dễ dàng cho phép Tư Mặc Ly chết, kể cả Diêm Tinh Vân có giết chết Tư Mặc Ly thật đi chăng nữa, đoán chừng cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì!
Tựa như Diệp Khuynh tuyết vậy, thân là nữ chính sẽ được thiên đạo chiếu cố, bất kể bị cái gì giết chết người được thiên đạo chiếu cố cũng sẽ nhận được sự trừng phạt của thiên đạo, trừ phi giết chết người nữ chính là nam chính, chỉ có cùng là người được thiên đạo chiếu cố mới có thể tránh được trời phạt.
Mà Lâm Nguyệt đã xem qua truyện, dĩ nhiên hiểu được người có đặc quyền nào mới giết được nữ chính, Diêm Tinh Vân gã nam phụ này không có được đãi ngộ như thế.
Lâm Nguyệt đúng thật hy vọng Tư Mặc Ly chết, nhưng nàng lại không muốn dính vào phần nhân quả kia, nếu Diêm Tinh Vân tự mình nguyện ý đi giết Tư Mặc Ly, nàng ngược lại còn rất vui nữa là.
“Bé con…” diêm Tinh Vân thấy thái độ lãnh đạm của Lâm Nguyệt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Là ngươi bảo Tư Mặc Ly tới bắt ta làm nô sao sao?’ Lâm Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng thốt lên.
Diêm Tinh Vân bị nàng trừng mắt, ánh mắt câu hồn đọat phách ấy khiến lòng hắn ngứa ngáy, đồng thời trong lòng cũng hơi tiếc nuối, nếu vẻ mặt bé con và giọng nói không lãnh đạm như vậy thì tốt rồi, bé con như vậy mới cực mê người…
Trong lòng nghĩ thế, nhưng mặt ngoài Diêm Tinh Vân không lộ ra tý nào, chẳng chút nghĩ ngợi liền phủ nhận ngay, “Sao thế được chứ? Ta mặc dù rất muốn bé con, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết với ma đạo…”
“thật không?” Lâm Nguyệt cười lạnh, nói, “Vậy Tư Mặc Ly tới nơi này làm gì hả?”
Lâm Nguyệt cũng không biết sự tồn tại của Vân Bảo, cũng không biết mình hiện giờ đang ở Vân Bảo, bởi vì trong truyện cũng không thấy miêu tả gì về Vân Bảo, nhưng nàng cũng không ngốc, từ lúc bị tư Mặc Ly bắt cóc tới đây, rồi lại gặp Diêm Tinh Vân, đây hết thảy đều là trùng hợp hay sao? Rõ ràng không phải thế.
Tư Mặc Ly thân là thiếu chủ Ma cung, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này, hơn nữa còn trùng hợp mang nàng theo. Lâm Nguyệt vốn tưởng rằng sở dĩ Tư Mặc Ly bắt cóc nàng đi là vì Diệp Khuynh Tuyết, nhưng sau này ở trong tàu cao tốc nghe được lời nói của tư Mặc Ly nàng đã hủy bỏ ý nghĩ này ngay, rồi sau đó lại gặp được Diêm Tinh Vân, cuối cùng nàng chắc chắn xác định suy đoán trong lòng.
Sở dĩ nàng bị Tư Mặc Ly bắt cóc tới nơi này, nhất định có liên quan tới người nam nhân trước mắt này, biết đâu chừng người nam nhân trước mắt này bảo Tư Mặc Ly tới bắt cóc nàng, mà giữa bọn họ cần có giao dịch gì, thì một trong điều kiện giao dịch này là chính nàng.
Điều này không thể không nói ra Lâm Nguyệt cũng rõ hết. Sự thật chẳng khác suy nghĩ của nàng lắm.
“Ta sao biết hắn tới đây làm gì chứ?” Chống lại ánh mắt như cười như không của Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân hơi chột dạ, xoay người lại, nịnh nọt, “Bé con, Nguyệt Nhi ngoan, chúng ta đừng có nói tới ma tu kia được không? Ma tu kia chẳng phải là người tốt gì, bé nếu thấy hắn không vừa mắt, lần sau cứ để ta giúp bé dạy dỗ hắn là được”
“Không cần!”
“Bé con đừng khách sáo với ta làm gì…”
Lâm Nguyệt liếc mắt, ai khách sáo với hắn chứ? Người nam nhân này thật sự kiêu ngạo quá đi. Chẳng qua biết rõ Diêm Tinh VÂn lâu vậy, Lâm Nguyệt đã có sức miễn dịch với hành động đáng xấu hổ của nam nhân này rồi, cũng lười đấu võ miệng với hắn, cố ép cơn nôn nóng trong lòng xuống, hắng giọng, lúc này mới hỏi, “Đây là đâu vậy?”
“Đây là Vân Bảo”
Vân Bảo ư? Lâm Nguyệt cau mày, Vân Bảo là đâu thế? Nàng còn nhớ rõ trong truyện chẳng có chỗ Vân Bảo này mà… Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâm Nguyệt, rồi Lâm Nguyệt nhanh chóng bình thường trở lại.
Trong truyện không có, cũng không có nghĩa là không có thật, nếu đã có vô số kẻ vây quanh nữ chính Diệp Khuynh Tuyết rồi, nhưng trong truyện lại không nói tới chỗ Vân Bảo này, đoán chừng là bởi Diệp Khuynh Tuyết chưa từng tới đây, từ đó, nàng đánh cuộc là chẳng có gì tốt cả, việc cấp bách trước mắt là muốn suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi người nam nhân Diêm Tinh Vân này, rời đi vào lúc này.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì chỉ còn mấy ngày nữa là tiểu bí cảnh Hoàng Thiên sắp mở cửa, ở trong tiểu bí cảnh hoàng thiên, Bạch Như Nguyệt đã lấy được kỹ ngộ không ít, nàng tuyệt đối không bỏ qua được…
Hơn nữa hiện tại nàng đã thành công trúc cơ, trong nhẫn không gian có nhiều thứ dùng được rồi, còn những thứ khác thì không vội, có thể hoãn lại chút, còn hư vô chân hỏa nữa, nàng phải tìm thời gian luyện hóa mới được. Hư vô chân hỏa chẳng những có thể trợ giúp luyện đan, còn tăng cao tỉ lệ thành đan, hơn nữa lực sát thương cực lớn, có hư vô chân hỏa, thực lực của nàng sẽ tăng cao thêm một bậc lớn.
Chẳng qua có chút việc phải làm trước, nàng nhất định phải nghĩ cách rời nơi này đi, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây? Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt nhìn Diêm Tinh Vân một cái, hơi nhíu mày, lại hỏi, “Ở đây cách côn Lôn có xa lắm không?”
Nàng còn nhớ rõ lúc nàng ngây người ở trên tàu cao tốc gần ba ngày khi Tư Mặc Ly đưa nàng tới, nghĩ đến nơi này cách không gần côn Lôn lắm, nếu lấy tốc độ bay nhanh, vốn không mất tới ba ngày liên tục thì đã tới nơi.
“Bé con hỏi những này làm gì thế/’ Mắt tím của Diêm Tinh Vân lóe lên, vẻ mặt nguy hiểm đầy cảnh giác, “Bé con không phải là muốn về côn Lôn đó chứ?”
Côn Lôn, lại là côn Lôn, hiện tại Diêm tinh Vân có ấn tượng cực xấu với Côn Lôn. Hắn còn nhớ rõ, vào mười năm trước bé con nàng ấy cũng thế này, vì muốn trở về Côn Lôn mà vứt bỏ hắn, hơn nữa đi lần này mất đứt mười năm, hiện tại, thật khó khăn lắm hắn mới gặp được bé con, lúc này đây hắn tuyệt đối không cho pháp đệ tử côn Lôn tới cướp bé con của hắn đi nữa!
Hơn nữa hắn nếu như không nhớ nhầm, lão đạo mũi dài ở côn Lôn kia còn bắt nạt bé con của hắn nữa..
Hừ, bé con của hắn thì do chính hắn bắt nạt mà thôi, dựa vào đâu mà bị những lão mũi trâu ấy bắt nạt chứ? Chớ đó, đợi đại ca trở lại, hắn phải bảo đại cho đi Côn Lôn một chuyến mới được…
“Ta là đệ tử Côn Lôn, dĩ nhiên nghĩ phải trở về rồi, không về chẳng lẽ cứ ở lại đây mãi sao?” Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn Diêm Tinh Vân, giọng nói lãnh đạm.
“Không được, ta không cho bé về! Những lão mũi trâu Côn Lôn kia bắt nạt bé như thế, vì sao bé còn phải về chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ lạnh lùng của Lâm Nguyệt kia, trong lòng Diêm Tinh Vân thấy tức, hắn thật sự không nghĩ được trong đầu nữ nhân này đến cùng đang nghĩ gì nưã, những kẻ ngụy quân tử phái côn Lôn kia có gì tốt chứ? Cứ làm cho nàng chết tâm đi là được.
Đệ tử côn Lôn, đệ tử Côn Lôn, đệ tử Côn Lôn khá lắm, cũng chưa từng thấy ai cố chấp giống nàng nữa! Đã bị người ta bắt nạt dẫm lên đầu rồi mà còn nhớ mãi không quên muốn trở về!
Chẳng lẽ nơi này của hắn kém hơn côn Lôn sao? Ở chỗ này, có hắn ở đây, chẳng kẻ nào dám bắt nạt nàng, hơn nữa nàng nghĩ muốn gì, hắn cũng có thể cho nàng, hắn móc hết gan ruột với nàng vậy, chẳng lẽ còn kém với một thân phận đệ tử ngoại môn Côn Lôn sao?
“Ngươi giám thị ta ư?”
Lâm Nguyệt cũng không biết suy nghĩ trong lòng Diêm Tinh Vân, sau khi nghe thấy những lời Diêm Tinh Vân nói, sắc mặt lập tức sầm xuống. Tên nam nhân này thế mà cho người giám thị nàng, thật quá đáng!
Lâm Nguyệt không phải kẻ ngốc, nàng và Diêm Tinh Vân cách biệt vào năm đó, đã hơn mười năm không gặp, trong mười năm nay, nếu không phải hiện tại lại thấy Diêm Tinh Vân lần nữa, nàng thật sự đã quên mất người này rồi, mà mười năm không gặp, Diêm Tinh Vân lại rõ mọi chuyện về nàng ở Côn Lôn, nếu như nói nam nhân này không giám thị nàng, sao nàng tin tưởng được chứ?
“Bé con…”
Diêm Tinh Vân thấy Lâm Nguyệt giận tím mặt, cơn giận trong lòng lập tức hóa thành chột dạ, “Ta cũng không như bé nghĩ đâu!”
“Đủ rồi!”
Lâm Nguyệt cũng không kìm được lửa giận trong lòng nữa, tức giận nói, “Diêm Tinh Vân, Lâm Nguyệt ta không phải là đồ vật của ngươi, càng không phải là tượng gỗ của ngươi! Nếu quả thật ngươi yêu thích ta, thì đừng có để người đi nắm bắt tình hình của ta, lại càng không nên hạn chế tự do của ta!”
“Ta có hạn chế tự do của bé đâu…”
“Không có ư?” Lâm Nguyệt cười lạnh, nhìn vào mắt Diêm Tinh Vân đầy mỉa mai, “Vậy bây giờ thì tính là gì? Vẫn là hiện tại ngươi nên để ta rời đi không phải sao?”
Nhìn mặt mũi ngập tràn tức giận nhưng vẫn đẹp tới kinh người của Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân trầm mặc. Thực ra hắn cũng không nghĩ được là Lâm Nguyệt khó chịu cực điểm, hắn chỉ thích nàng, không biết nên biểu đạt thế nào mà thôi, vì thế hắn mới có thể nhẫn nại vì nàng, có thể nịnh nọt cẩn thận trước mặt nàng, sợ nàng rời xa hắn đi.
Cùng với chuyện hắn không cho nàng đi, không cho nàng tự do, chẳng bằng là nói hắn không rời bỏ được nàng, không muốn rời khỏi nàng. Nhưng bé con của hắn lại không nghĩ như thế, nàng không muốn ở cùng một chỗ với hắn, là bởi…nàng, nàng không thích hắn.
Nàng không thích hắn!
Nhận thức này khiến lòng Diêm Tinh Vân rất khó chịu, gương mặt tuấn mỹ của hắn trở nên âm trầm, mắt tím mơ hồ có luồng sáng đỏ, mãi lâu sau, mới cất giọng khàn khàn bảo, “Bé…. Bé thật sự không muốn ở lại bên cạnh ta ư?”
“Đúng vậy” Lâm Nguyệt không chút nghĩ ngợi đáp thẳng, cũng không phát hiện ra Diêm Tinh Vân khác thường.
“Vì sao?”
Giọng Diêm Tinh Vân mơ hồ tồn tại cảm giác run rẩy khó thấy, gần như đan cố đè nén cái gì đó xuống, trong đôi mắt tím óng ánh dần nheo lại, bên trong mơ hồ lóe lên ánh sáng đỏ.
“Ta…”
Lời Lâm Nguyệt vừa nói ra, bả vai đã bị Diêm Tinh Vân túm chặt lại, sức hắn rất mạnh, mạnh tới mức suýt bóp nát xương cốt của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đau rên lên một tiếng, không kìm được vung tay đẩy hắn ra, cả giận nói, “Ngươi làm gì thế?”
Diêm Tinh Vân bị nàng đẩy một cái, lảo đảo, sau đó dừng lại, lại nhào tới Lâm Nguyệt lần nữa. Lâm Nguyệt không ngờ Diêm Tinh Vân đột nhiên gây khó dễ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diêm Tinh Vân ôm chặt vào trong lòng, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, khiến nàng không chịu nổi khẽ rùng mình một cái.
Đến bây giờ dù cho Lâm Nguyệt có ngốc đi nữa, thì đã phát hiện ra Diêm Tinh Vân khác thường, nàng vô thức giãy giụa, kêu lên, “Diêm Tinh Vân, ngươi định làm gì thế?’
Mặc dù nàng không rõ vì sao Diêm Tinh Vân lại thay đổi đột ngột như thế, nhưng giờ Diêm Tinh Vân gây cho nàng có cảm giác nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm như thế, khiến trong lòng nàng nổi lên sợ hãi, tim đập mạnh.
“Bé sợ ta ư/” Đôi mắt tím của Diêm Tinh Vân đã bị màu máu thay cả, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Ngươi…” Lâm Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ dị đỏ như máu kia, không chút sững sờ, “Diêm Tinh Vân?’
Ánh mắt hắn sao lại biến thành đỏ thế này? Đến cùng là làm sao thế? Diêm Tinh Vân cũng không trả lời Lâm Nguyệt, mà nhìn thẳng vào nàng, rặn từng câu từng chữ ra, “Ngươi sợ ta sao/”
“Ta…”
Lâm Nguyệt định nói, ta sao phải sợ ngươi chứ? Chỉ là nhìn vào cặp mắt đỏ như máu kia của Diêm Tinh Vân, hơi cúi thấp đầu xuống, đúng là vẫn không nên nói cái gì mới đúng.
Đôi mắt đỏ rực của Diêm Tinh Vân gây cho nàng có cảm giác quỷ dị cực kỳ, hơi thở toàn thân rét lạnh, cứ như mãnh thú vậy, cứ như chỉ trong khoảnh khắc có thể cắn xé nàng thành từng mảnh nhỏ vậy.
Lâm Nguyệt không rõ Diêm Tinh Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông minh nhất là đừng có chọc vào nàng, cứ việc như tình huống hiện tại cũng phải xem nàng có nguyện ý không nữa.
“Đừng sợ ta, đừng rời khỏi ta..”
Giọng Diêm Tinh Vân khàn khàn trầm thấp, như nói với Lâm Nguyệt lại như tự nói với mình, cứ siết chặt vòng eo của Lâm Nguyệt ấn chặt nàng vào trong ngực, tay kia túm chặt cằm nàng ép nàng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng một lát, rồi cúi thẳng đầu xuống bịt kín!
Một luồng hơi thở ấm áp ập tới, Lâm Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã bị chặn lại, trong chốc lát trong đầu Lâm Nguyệt trống rỗng.
Ngay thời điểm Lâm Nguyệt không biết làm sao, đôi môi nóng bỏng sít sao của Diêm Tinh Vân chặn nàng lại, điên cuồng cọ sát, vốn không để cho nàng cự tuyệt.
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu toàn thân sôi trào bùng cháy, mặt nóng gay gắt, thời gian như mặt nước phẳng lặng trái tim tại thời khắc này không nhịn được nhảy lên kịch liệt.
Nụ hôn này của Diêm Tinh Vân đến quá nhanh, quá kịch liệt, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng ập tới, đên thở cũng không thở nổi, đợi lúc nàng hồi phục lại tinh thần, người nam nhân kia đã vô tình chọc thủng phòng tuyến của nàng, tiến quân thần tốc, điên cuồng cướp đoạt mật ngọt thuộc về nàng.
Cùng lúc đó hai tay bất giác kéo quần áo nàng ra, nóng bỏng cuồng loạn đặt lên vùng rất tròn của nàng.
Có lẽ là bởi Diêm Tinh Vân quá nóng vội, cũng có lẽ là do động tác của hắn quá thô bạo, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy trên môi đau xót, một vị mằn mặn mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng.
Máu!
Lâm Nguyệt giật nảy mình cả kinh, tỉnh táo lại. nàng không dám tinh trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Diêm Tinh Vân, bất giác, vừa xấu hổ vừa giận dữ, tức giận, khó xử, và tâm tình nảy lên mãnh liệt, giờ khắc này, nàng xấu hổ và giận dữ gần chết!
Gần như không kịp nghĩ ngơi, tay vung lên, Hương lưỡi đao trong nháy mắt xoay tròn, chẳng chút do dự đâm thẳng mạnh về phía người nam nhân.
“Phập” một cái, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, khiến thân hình cao lớn của người nam nhân khẽ cứng đờ. Máu tươi trong nháy mắt tuôn trào, nhiễm đỏ cả mảng tà áo lớn của nam nhân.
Mặt yêu nghiệt Diêm Tinh Vân lộ ra vài tia thống khổ, hắn hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, màu đỏ trong mắt tím đột nhiên nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt, tay đột ngột giơ lên, túm chặt cần cổ Lâm Nguyệt.
Tay thon dài trắng nõn, bóp trên cần cổ nhẵn mịn như ngọc thoạt nhìn đẹp vô cùng, nhưng lại ngập tràn sát khí. Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, tay cầm hương lưỡi đao run rẩy, chậm rãi rút ra, sau đó cắn răng một cái chẳng thèm đếm xỉa gì bàn tay đang bóp cổ, lại lần nữa đâm mạnh vào ngực nam nhân!
Một đao kia, Lâm Nguyệt đâm vào cực ác độc, không chút do dự!~ Mặc dù nàng nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng từ trong xương lại mặc mẽ sánh ngang nam nhân, chuyện cho tới bây giờ giữa nàng và Diêm Tinh Vân đã không còn gì, nàng ra tay đả thương Diêm tinh Vân là thật, nếu bị người biết rõ, nàng tuyệt đối trốn không thoát, cùng ngồi chờ chết chẳng bằng trước khi chết kéo theo Diêm Tinh Vân đi cùng!
Sát khí trong lòng Lâm Nguyệt lành lạnh, cử động của Diêm Tinh Vân đã vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của nàng, nàng không thể chịu nổi bị một nam nhân bức bách như thế, khinh bạc như thế.
Là linh hồn của thế kỷ hai mốt, mặc dù Lâm Nguyệt kiếp trước chưa từng yêu, nhưng trong mắt nàng, tình cảm là thần thánh, đôi bên anh tình tôi nguyện, loại chuyện bị bức bách tới mức ấy tuyệt đối không chịu được, nàng không yêu Diêm Tinh Vân, vì thế nàng không thể chịu nổi những hành vi hắn đã làm thế với nàng!
TRên cổ tay dần chặt lại, một cỗ uy áp bất giác trào ra mãnh liệt từ trong người Diêm Tinh Vân, ép Lâm Nguyệt tới mức gần như không thở nổi, mà dưới cỗ uy áp này, thân thể Lâm Nguyệt phảng phất như bị thứ gì đó vô hình xé rách, từng tia máu tươi trào ra từ khóe môi tái nhợt của nàng, nhỏ xuống trên mu bàn tay Diêm Tinh Vân, thoạt nhìn cứ như một đóa mai đỏ nở rộ, khiến người ta thấy mà giật mình.
Đôi mắt đỏ như máu của Diêm Tinh Vân nhìn chằm chặp Lâm Nguyệt, trên mặt cực kỳ thống khổ, gần như đang giãy giụa, đột nhiên tay vung mạnh lên quăng Lâm Nguyệt văng ra ngoài.
Bịch một tiếng, Lâm Nguyệt bị ném mạnh xuống đất, chẳng quan tâm tới đau đớn kịch liệt toàn thân, Lâm Nguyệt khó khăn từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn Diêm Tinh Vân.
“Thiếu chủ!” Động tĩnh bên trong đã kinh động Quỷ Nhất bên ngoài, Quỷ Nhất vừa nhìn thấy toàn thân máu tươi của Diêm Tinh Vân, bất giác sợ hãi, cùng lúc đó nghiêng mạnh đầu nhìn về phía Lâm Nguyệt, trong mắt chợt lóe lên sát khí tàn nhẫn, gần như không chút nghĩ ngợi, rút thẳng kiếm đâm về phía Lâm Nguyệt!
Động tác Quỷ Nhất quá nhanh, hơn nữa tu vi hắn cao hơn hẳn Lâm Nguyệt, một kiếm này đâm tới, Lâm Nguyệt gần như không tránh nổi.
Nhìn thấy bóng kiếm loang loáng, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.