Tôi là Chương Tử Huyên, tôi có một người bạn trai tuyệt vời,mỗi khi có người hỏi tôi đều rạng rỡ mà nói - " Bạn trai tôi hả?? anh ấy tuyệt vời lắm".
Hôm nay tôi cùng anh hẹn hò gà bông,không muốn các bạn nhàm chán nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Tôi có mái tóc đỏ tự nhiên đặc trưng của con người tôi, nó dài thướt tha,ôi yêu nó.. như tôi yêu anh ấy. Làn da trắng hồng và mịn màng, mặt tôi còn lấm chấm vài nốt tàn nhang nữa,không dấu gì tôi là con lai đan mạch.Môi tôi hồng sẵn nên chỉ cần điểm thêm chút son dưỡng là được.
Lục tung cả tủ quần áo lên, ôi đã phải thốt lên rằng " Ơn Chúa,thật may mắn".
Bộ váy mang màu trắng ngà của ngọc trai,nó dài đến tận đầu gối,và ngực váy còn khá sâu nữa,tôi lo rằng mình trông sẽ rất kì cục.
Tôi có xương quai xanh khá duyên dáng,có lẽ tôi nên mang thêm 1 chiếc vòng chăng?
Bước vào quán cà phê với tiêu đề lãng mạn " Yêu",xung quanh đều là những cặp đôi như chúng tôi,ồ họ thật hạnh phúc.
Tôi dễ dàng nhận ra anh trong góc quán,anh vẫn giản dị như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần tây đen,vậy mà anh vẫn toát lên khí chất cao quý.Anh có gương mặt dễ nhìn và sáng sủa,nụ cười của anh thật mê hồn,tôi chết mất.Dáng người anh thanh mảnh và đúng chất thư sinh.
Tôi bước tới gần anh,nở 1 nụ cười mà tôi cho rằng đẹp nhất - Chào anh,em đến muộn quá.
Anh dịu dàng và lịch sự như 1 quý ông đứng dậy kéo ghế cho tôi - Không phải lỗi tại em,là do anh đến quá sớm thôi.
Tôi khẽ đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên má,khuôn mặt xuất hiện vài mảng đỏ ửng - Vâng anh.
Ngón tay thon dài của anh trang nhã lật quyển menu rồi đưa cho tôi - Em dùng gì,cứ chọn tự nhiên.
Tôi vừa lật quyển menu vừa khẽ liếc trộm anh,anh đang nhấp môi ly capuchino đắng đang bốc khói,đôi chân vắt chéo,ánh mắt nhìn xa xăm.
Tôi quyết định chọn capuchino đắng cho giống anh,ahihi - Dản Phương,vậy em chọn capuchino đắng.
Dản Phương khẽ nhướn mày,gương mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về nét trầm lặng thường có - Tiểu Huyên em đâu dùng được đồ đắng.
Tôi vui quá,anh vẫn nhớ điều đó - Không sao đâu anh,em uống được mà.
Tiểu Huyên nếu em không uống được thì nhớ nói với anh,để anh ra đó gọi em ngồi yên ở đây -
Dản Phương bước vào quầy phục vụ,ngay lúc đó có 1 cậu phục vụ cực kì xinh trai đúng kiểu Tiểu Bạch Kiểm bước ra.
Quý khách dùng gì...a anh Dản Phương.
Dản Phương bộ dáng đầy nhu tình mà mơn trớn bàn tay Minh Phi - Minh Phi,anh đang cảm thấy rất khó chịu.
Dản Phương người ta đang làm việc mà,mọi người sẽ nhìn thấy đó - Minh Phi chu miệng làm nũng cực đáng yêu.
Dản Phương chỉ nhếch miệng mà thầm thì vào tai Minh Phi,anh cố tình phả hơi nóng làm Minh Phi khẽ rên lên nhè nhẹ - Tiểu bảo bối em muốn đi ngay bây giờ hay hai ta..... cùng nhau ở đây.
Yêu nghiệt! - Minh Phi lí nhí.
Phục vụ mang cho cô gái đằng kia 1 ly capuchino đắng -
Tôi đẩy ly capuchino ra,ném cho nó 1 ánh mắt khinh miệt cực kì.
20 phút sau,tôi thấy Dản Phương bước từ WC ra,nhìn anh có vẻ rất dễ chịu và khoan khoái.
Dản Phương anh đi đâu mà lâu vậy?? - Anh có chút việc thôi.
Sau đó thì chúng tôi trò chuyện luyên thuyên cả buổi,đúng ra thì chỉ có mình tôi nói.Lúc đó tôi còn không biết rằng Dản Phương đang cho tôi 1 vài tia khinh miệt từ ánh mắt.
Dản Phương,công ty ba em gặp chuyện rồi,em phải làm sao bây giờ?? - Tôi gọi điện cho Dản Phương mang hết lo lắng của mình nói với anh.
Đáp lại tôi chỉ là vài tiếng ậm ừ của anh.
Tinh,bỗng tôi nhận được 1 dãy số kì lạ 147.Chắc ai đó đang trêu đùa mình,tôi nghĩ vậy rồi cất điện thoại đi.
Thờ thẫn bước ra đường tôi lại gặp được 1 cảnh không hay ho mấy,Dẩn Phương đang cùng ai đó bước vào khách sạn,không nhầm được tôi chắc chắn đó là Đản Phương.
Bây giờ tôi mới thất thần nhớ lại lời nói của lũ bạn: Tử Huyên hôm qua tao thấy bạn trai mày đi vs ai vào khách sạn ấy,Tử Huyên...,Tử Huyên.
Tôi chạy băng qua đường,đầu lảm nhẩm 1 con số 147, 147.
Nhìn qua khe cửa,tôi thấy quần áo đàn ông la liệt, trong góc còn là chiếc áo sơ mi tôi tặng anh,trên giường là 1 đôi nam nam quấn lấy nhau.Đó là Dản Phương và 1 cậu trai.
Tôi ngồi sụp xuống,nước mắt lã chã tuôn rơi.
Không được mình phải hỏi cho rõ,tôi mở cửa phòng đánh cái rầm làm đôi trong kia giật mình mà quay ra.
Cậu trai kia khẽ nâng mắt nhìn tôi trong mắt còn mang vài phần khinh bỉ,còn anh thì sao.
Dản Phương anh có thể cho em 1 lời giải thích được không?? - Tôi không kìm được nước mắt.Giọng nòi có phần đau khổ và đứt quãng.
Anh không có vẻ gì là hốt hoảng,ánh mắt anh nhìn tôi như người xa lạ - Tiểu Huyên chúng ta chia tay thôi.
Không.Dản Phương anh đang trêu đùa em đúng không??Đừng đùa nữa mà,đi thôi chúng ta cùng nhau về nhà -
Cô đừng ảo tưởng nữa,anh ấy đã nói rõ rồi mà - Minh Phi dùng ngón tay của mình trêu đùa ngọn tóc Dản Phương,đôi môi đưa đến gần sát miệng anh mà khiêu khích.
Lúc đó tôi như mất kiểm soát lao vào hung hăng túm tóc Minh Phi mà đánh mà giật - Thằng khốn,thằng khốn sao mày dám làm thế.
Dù sao cậu ta vẫn là con trai nên chỉ cần vung tay tôi đã ngã sóng soài dưới đất.
Cô im đi,người Dản Phương yêu là tôi,cô không có quyền gì,người gửi cho cô tin nhắn chính là tôi.
Được,các người được lắm thi nhau ức hiếp tôi,xem tôi trừng trị các người thế nào.-
Tôi bước vào 1 tiệm cắt tóc nam trông có vẻ khá lịch sự.
Ông chủ cắt đi -
Tiểu thư tóc cô đẹp như vậy cắt đi có uổng quá không?? - ông chủ tiệm thật thà nói.
Không có gì,ông cứ cắt đi cho tôi.Xoẹt xoẹt,cả mái tóc của cô đã rơi vào dĩ vãng,đúng vậy cũng giống như anh ta.
Bước vào trong phòng,cô lôi tất cả quần áo con gái ra mà cắn xé cắt nát ra làm trăm mảnh..
Hôm sau cô nghỉ học.
Ha ha,hóa ra anh ta tiếp cận tôi chỉ vì cái công ty quèn của anh ta. Được,vậy tôi cho anh biết thế nào là đau đớn - Tử Huyên ngồi trong 1 góc tối hai hàng nước mắt tuôn rơi.Đúng vậy tôi hận anh,nhưng càng hận tôi lại càng yêu.Phải làm sao bây giờ??
1 tháng sau công ty của nhà cô đứng đầu top..
Sau 1 tháng Dản Phương và Minh Phi cùng công ty đó biến mất không lí do.....
Có người hỏi tôi về anh ta,tôi chỉ chua chát mà trả lời:
Anh làm gì vậy hả?? thả tui ra - Hiểu Mạn mặt nhăn như đít khỉ, hai tay đập loạn xạ.
Cô thích thì cứ việc xuống - Nhất Thiên Hàn cười khẩy.
Được vậy đừng trách bổn cô nương...Á á mẹ ơi giết người -
Hắc hắc, đang trên đường cao tốc cô muốn chết thì xuống đi......
Cô đi đâu?? -
Sao tôi phải nói với anh?? - vì tôi là người lái xe...
Hiểu Mạn:
Uk mà nhà của nó ở chỗ nào?? - Hiểu Mạn đần mặt tay đưa lên gãi chấy gãi rận.
Cô thật là thiểu năng hết chỗ nói, cô không có điện thoại à?? -
A ha tôi quên.
Tít tít tít..
Cũng may nguyên chủ mê trai nên có lưu số của everybody..
Tử Huyên à, nhà cậu ở đâu??.
Ai đấy, nhầm máy rồi - giọng ngái ngủ của Tử Huyên vang lên kèm theo tiếng ngáp rất chi duyên dáng như muốn chọc tức ai đấy.
Chương Tử Huyên tôi cho cậu p để dậy. - Nói xong Hiểu Mạn cụp máy luôn. Cô ở thế giới bên kia rất ghét việc chậm trễ.
Hắt xì!!!! - Đông Nhi đang hắt xì xuyên không gian thời gian lun.
Ặc ặc, tôi quên chưa hỏi nhà nó ở đâu mất rồi - Hiểu Mạn nở nụ cười rất chân chó.
Lần đầu tiên Nhất Thiên Hàn muốn cho người khác ăn dép (.)
Kết quả là cô tốn tiền gọi lại thêm cuộc nữa.
Kít!! xe dừng lại ở ngôi biệt thự to đùng to đoành không hề thua kém biệt thự Hiểu Mạn đang ở là mấy. Cả biệt thự được sơn trắng muốt như lâu đài dành cho hoàng tử, kiến trúc phương đông được đặc biệt thiết kế đan xen với phương tây, tạo nên sự huyền bí và cả hiện đại tươi mới cho ngôi biệt thự.
Hàng rào bằng đồng màu vàng kim được bao phủ bởi hoa hồng máu đỏ thẫm đặc biệt nổi bật. Giữa sân trang bị đài phun nước cực tối tân, bla blo...
(Thấy ta tả hay không?? khen ta đi).
Cánh cổng bật mở, vị quản gia già bước ra, cực kì lịch sự mà cúi chào - Hai vị đây liệu có hẹn trước với chủ nhân chúng tôi??.
Chúng cháu là bạn của Tử Huyên - Hiểu Mạn nở nụ cười cực chuyên nghiệp vs ông quản gia.
Hai vị mời vào nhà chơi, tôi sẽ lên báo với chủ nhân ngay.
Bác cứ để bọn cháu trực tiếp lên trên là được - Hiểu Mạn khẽ cúi người cởi giày.
Tiểu thư để tôi dẫn người lên trên -
Đi vòng vèo hồi Hiểu Mạn cùng.... WTF Nhất Thiên Hàn (T T) cũng dừng lại trước cái cửa.
Kiến trúc phương Tây rất lịch sự nho nhã, nhưng trái vs vẻ nho nhã ấy thì trên giường có cái " xác " đang nằm vắt vẻo trên giường.
Hiểu Mạn bước gần đến dùng chân đá đá vào cái xác ấy - Ê Chương Tử Huyên dậy dậy đi.
im lìm....
Cô cúi đầu xuống dùng má mình áp vào má Tử Huyên.
Nóng nóng quá, nó ốm rồi -
Anh mau đi gọi quản gia lên đây, nó ốm rồi -
Anh đi khá thong thả xuống dưới dù sao thì trí nhớ của anh cũng không tồi..
Tôi không tìm thấy ông ta -
Hiểu Mạn trầm ngâm, được vậy anh ở đây tôi đi mua chút thuốc...
Tôi là Chương Tử Huyên, tôi có một người bạn trai tuyệt vời,mỗi khi có người hỏi tôi đều rạng rỡ mà nói - " Bạn trai tôi hả?? anh ấy tuyệt vời lắm".
Hôm nay tôi cùng anh hẹn hò gà bông,không muốn các bạn nhàm chán nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Tôi có mái tóc đỏ tự nhiên đặc trưng của con người tôi, nó dài thướt tha,ôi yêu nó.. như tôi yêu anh ấy. Làn da trắng hồng và mịn màng, mặt tôi còn lấm chấm vài nốt tàn nhang nữa,không dấu gì tôi là con lai đan mạch.Môi tôi hồng sẵn nên chỉ cần điểm thêm chút son dưỡng là được.
Lục tung cả tủ quần áo lên, ôi đã phải thốt lên rằng " Ơn Chúa,thật may mắn".
Bộ váy mang màu trắng ngà của ngọc trai,nó dài đến tận đầu gối,và ngực váy còn khá sâu nữa,tôi lo rằng mình trông sẽ rất kì cục.
Tôi có xương quai xanh khá duyên dáng,có lẽ tôi nên mang thêm 1 chiếc vòng chăng?
Bước vào quán cà phê với tiêu đề lãng mạn " Yêu",xung quanh đều là những cặp đôi như chúng tôi,ồ họ thật hạnh phúc.
Tôi dễ dàng nhận ra anh trong góc quán,anh vẫn giản dị như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần tây đen,vậy mà anh vẫn toát lên khí chất cao quý.Anh có gương mặt dễ nhìn và sáng sủa,nụ cười của anh thật mê hồn,tôi chết mất.Dáng người anh thanh mảnh và đúng chất thư sinh.
Tôi bước tới gần anh,nở 1 nụ cười mà tôi cho rằng đẹp nhất - Chào anh,em đến muộn quá.
Anh dịu dàng và lịch sự như 1 quý ông đứng dậy kéo ghế cho tôi - Không phải lỗi tại em,là do anh đến quá sớm thôi.
Tôi khẽ đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên má,khuôn mặt xuất hiện vài mảng đỏ ửng - Vâng anh.
Ngón tay thon dài của anh trang nhã lật quyển menu rồi đưa cho tôi - Em dùng gì,cứ chọn tự nhiên.
Tôi vừa lật quyển menu vừa khẽ liếc trộm anh,anh đang nhấp môi ly capuchino đắng đang bốc khói,đôi chân vắt chéo,ánh mắt nhìn xa xăm.
Tôi quyết định chọn capuchino đắng cho giống anh,ahihi - Dản Phương,vậy em chọn capuchino đắng.
Dản Phương khẽ nhướn mày,gương mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về nét trầm lặng thường có - Tiểu Huyên em đâu dùng được đồ đắng.
Tôi vui quá,anh vẫn nhớ điều đó - Không sao đâu anh,em uống được mà.
Tiểu Huyên nếu em không uống được thì nhớ nói với anh,để anh ra đó gọi em ngồi yên ở đây -
Dản Phương bước vào quầy phục vụ,ngay lúc đó có 1 cậu phục vụ cực kì xinh trai đúng kiểu Tiểu Bạch Kiểm bước ra.
Quý khách dùng gì...a anh Dản Phương.
Dản Phương bộ dáng đầy nhu tình mà mơn trớn bàn tay Minh Phi - Minh Phi,anh đang cảm thấy rất khó chịu.
Dản Phương người ta đang làm việc mà,mọi người sẽ nhìn thấy đó - Minh Phi chu miệng làm nũng cực đáng yêu.
Dản Phương chỉ nhếch miệng mà thầm thì vào tai Minh Phi,anh cố tình phả hơi nóng làm Minh Phi khẽ rên lên nhè nhẹ - Tiểu bảo bối em muốn đi ngay bây giờ hay hai ta..... cùng nhau ở đây.
Yêu nghiệt! - Minh Phi lí nhí.
Phục vụ mang cho cô gái đằng kia 1 ly capuchino đắng -
Tôi đẩy ly capuchino ra,ném cho nó 1 ánh mắt khinh miệt cực kì.
20 phút sau,tôi thấy Dản Phương bước từ WC ra,nhìn anh có vẻ rất dễ chịu và khoan khoái.
Dản Phương anh đi đâu mà lâu vậy?? - Anh có chút việc thôi.
Sau đó thì chúng tôi trò chuyện luyên thuyên cả buổi,đúng ra thì chỉ có mình tôi nói.Lúc đó tôi còn không biết rằng Dản Phương đang cho tôi 1 vài tia khinh miệt từ ánh mắt.
Dản Phương,công ty ba em gặp chuyện rồi,em phải làm sao bây giờ?? - Tôi gọi điện cho Dản Phương mang hết lo lắng của mình nói với anh.
Đáp lại tôi chỉ là vài tiếng ậm ừ của anh.
Tinh,bỗng tôi nhận được 1 dãy số kì lạ 147.Chắc ai đó đang trêu đùa mình,tôi nghĩ vậy rồi cất điện thoại đi.
Thờ thẫn bước ra đường tôi lại gặp được 1 cảnh không hay ho mấy,Dẩn Phương đang cùng ai đó bước vào khách sạn,không nhầm được tôi chắc chắn đó là Đản Phương.
Bây giờ tôi mới thất thần nhớ lại lời nói của lũ bạn: Tử Huyên hôm qua tao thấy bạn trai mày đi vs ai vào khách sạn ấy,Tử Huyên...,Tử Huyên.
Tôi chạy băng qua đường,đầu lảm nhẩm 1 con số 147, 147.
Nhìn qua khe cửa,tôi thấy quần áo đàn ông la liệt, trong góc còn là chiếc áo sơ mi tôi tặng anh,trên giường là 1 đôi nam nam quấn lấy nhau.Đó là Dản Phương và 1 cậu trai.
Tôi ngồi sụp xuống,nước mắt lã chã tuôn rơi.
Không được mình phải hỏi cho rõ,tôi mở cửa phòng đánh cái rầm làm đôi trong kia giật mình mà quay ra.
Cậu trai kia khẽ nâng mắt nhìn tôi trong mắt còn mang vài phần khinh bỉ,còn anh thì sao.
Dản Phương anh có thể cho em 1 lời giải thích được không?? - Tôi không kìm được nước mắt.Giọng nòi có phần đau khổ và đứt quãng.
Anh không có vẻ gì là hốt hoảng,ánh mắt anh nhìn tôi như người xa lạ - Tiểu Huyên chúng ta chia tay thôi.
Không.Dản Phương anh đang trêu đùa em đúng không??Đừng đùa nữa mà,đi thôi chúng ta cùng nhau về nhà -
Cô đừng ảo tưởng nữa,anh ấy đã nói rõ rồi mà - Minh Phi dùng ngón tay của mình trêu đùa ngọn tóc Dản Phương,đôi môi đưa đến gần sát miệng anh mà khiêu khích.
Lúc đó tôi như mất kiểm soát lao vào hung hăng túm tóc Minh Phi mà đánh mà giật - Thằng khốn,thằng khốn sao mày dám làm thế.
Dù sao cậu ta vẫn là con trai nên chỉ cần vung tay tôi đã ngã sóng soài dưới đất.
Cô im đi,người Dản Phương yêu là tôi,cô không có quyền gì,người gửi cho cô tin nhắn chính là tôi.
Được,các người được lắm thi nhau ức hiếp tôi,xem tôi trừng trị các người thế nào.-
Tôi bước vào 1 tiệm cắt tóc nam trông có vẻ khá lịch sự.
Ông chủ cắt đi -
Tiểu thư tóc cô đẹp như vậy cắt đi có uổng quá không?? - ông chủ tiệm thật thà nói.
Không có gì,ông cứ cắt đi cho tôi.Xoẹt xoẹt,cả mái tóc của cô đã rơi vào dĩ vãng,đúng vậy cũng giống như anh ta.
Bước vào trong phòng,cô lôi tất cả quần áo con gái ra mà cắn xé cắt nát ra làm trăm mảnh..
Hôm sau cô nghỉ học.
Ha ha,hóa ra anh ta tiếp cận tôi chỉ vì cái công ty quèn của anh ta. Được,vậy tôi cho anh biết thế nào là đau đớn - Tử Huyên ngồi trong 1 góc tối hai hàng nước mắt tuôn rơi.Đúng vậy tôi hận anh,nhưng càng hận tôi lại càng yêu.Phải làm sao bây giờ??
1 tháng sau công ty của nhà cô đứng đầu top..
Sau 1 tháng Dản Phương và Minh Phi cùng công ty đó biến mất không lí do.....
Có người hỏi tôi về anh ta,tôi chỉ chua chát mà trả lời: