Sau khi đi du hí hơn tuần thì tác giả ta đã trở lại và...ăn hại hơn xưa..Mời mấy nàng thưởng thức chương tiếp theo.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiểu Mạn chạy ra ngoài...
Trong phòng:
Anh - Nhất Thiên Hàn bước đến gần Tử Huyên,mày đẹp khẽ nhăn tỏ ý không hài lòng.
Tên chết tiệt! Cậu là ai mà khiến cô ta lo lắng như vậy,cũng chỉ là 1 tên đẹp mã thôi mà - Nhất Thiên Hàn khó chịu nói.
Khụ.. khụ...khụ - Tử Huyên bỗng gập người ho 1 tràng..
-Tôi là bạn của Hiểu Mạn,anh có gì muốn hỏi nữa??
-Hừ,bạn cùng lớp gì?? sao thân nhau như vậy.
-Ha ha chẳng nhẽ anh đang ghen??
Nhất Thiên Hàn trên má đã nhiễm chút ửng đỏ.
-Ai nói với cậu như vậy,tôi chỉ lo cô ta gặp "được" bạn xấu lại chết ra đấy,tôi lại mất công chọn vợ mới.
Tử Huyên "..."
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô ơi bán cho cháu 1 vỉ thuốc cảm sốt nhức đầu - Hiểu Mạn tươi cười nhìn cô chủ tiệm.
-Cháu đợi cô chút.
Cô chủ tiệm cũng tươi cười đáp lại,cô bị ấn tượng bởi vẻ ngoài xinh đẹp của Hiểu Mạn rồi..
-Đây cháu gái! Bao giờ rảnh nhớ ghé lại nha.
La la la
Hiểu Mạn nhảy chân sáo như con rồ..
Cô bước qua đường..
Bỗng...Kíttt - Một tiếng chói tai vang lên
Có ai không?? Có người bị xe tông phải kìa!! - Tiếng 1 người phụ nữ trung niên hét to,lập tức 1 đám đông kéo lại gần,cũng may ông lái xe là người tốt nên đã đưa cô tới bệnh viện.
Ông lái xe cầm điện thoại của Hiểu Mạn lên và tìm số,ông thấy 1 số ghi"Bác sĩ đẹp trai".
-A lô
Đầu dây bên kia phát ra 1 giọng nam lạnh thấu xương.
Ông lái xe lạnh sống lưng
Cậu có phải người thân của chủ nhân số máy này không?? Cô ấy bị tai nạn cậu làm ơn đến đây.Tôi là người gây ra việc đó tùy cậu xử lí..
Được - Bên đó phát ra âm thanh không nhanh không chậm.
10 phút sau một người đàn ông cực đẹp trai phong độ từ ngoài hành lang bước đến gần,mọi ánh mắt như hổ đói của cả nhân viên nữ và các bác trung niên hướng theo hắn.
Hắn mặc bộ quần áo tây,tay đeo đồng hồ hàng hiệu,đôi đồng tử xanh dương nổi bật trên gương mặt đẹp như tượng tạc,môi bạc khẽ nhếch đầy quyến rũ mị hoặc.
Thấy hắn ông bác há hốc miệng,cô gái này là ai mà gặp được cành hoa đào đẹp điên đảo thế này??
-Cô ấy đang ở trong đây??
-Đúng vậy - ông bác trung niên nghiêm mặt hối lỗi.
-Ông đi đi,tôi sẽ gặp ông nói chuyện sau.
-Nhưng,nhưng tôi...Nhìn thấy ánh mắt tỏ ý không hài lòng của hắn ông bác liền té ngay và luôn.
Sau 5 tiếng dài đằng đẵng cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Hắn hướng ánh mắt sắc bén về phía phòng
-Bác sĩ! Cô ta sao rồi?
-Tình hình rất là tình hình.Bệnh nhân sẽ bị mất trí nhỡ vĩnh viễn..ngừng 1 lúc ông nói tiếp,do gặp phải 1 chấn động tâm lí lớn trong tiềm thức của bệnh nhân,cô ấy sẽ bị câm..
Hắn không có bất kì cảm xúc gì,nhưng tim hắn lúc nãy lại thấy hơi nhói.
-Cảm ơn bác sĩ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn ước vào phòng vip giành riêng cho cô.
Cô mới dậy?? - Hắn ngồi xuống ghế,giọng nói lạnh nhưng cũng mang 1 chút ấm áp đi.
tôi..tôi..tôi là ai??
Cô mấp máy môi nhưng không nên lời.
Ánh mắt cô ánh lên vẻ tang thương đau khổ tột cùng.
Hắn đến gần ôm cô vào lòng,thì thầm vào tai cô:
"Em chỉ việc tựa vào tôi,cả thế giới cứ để tôi lo"
Cô nghe được,như có 1 dòng nước ấm len lỏi vào tim.
Cứ thế cô dựa vào vai anh mà ngủ....
I love you like I've never felt the pain, just wait
I love you like I’ve never been afraid, just wait
Our love is here and here to stay so lay your head on me
I'll wait, I'll wait
I love you like you've never felt the pain, I'll wait
I promise you don’t have to be afraid, I'll wait
The love is here and here to stay so lay your head on me
Lay your head on me
So lay your head on me
‘Cause little do you know
I love you till the sun dies
---------------------------------------------- HẾT
Do dạo này ta bận tối mắt tối mũi học bài nên đăng chương không được thường xuyên,mấy nàng đừng bơ truyện ta nha.bYE BYE
À quên..nhớ còm men ahihi!!
Cấm bỏ truyện
......................
Hôm nay ta dùng lời của Tử Huyên nha.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi là Chương Tử Huyên, tôi có một người bạn trai tuyệt vời,mỗi khi có người hỏi tôi đều rạng rỡ mà nói - " Bạn trai tôi hả?? anh ấy tuyệt vời lắm".
Hôm nay tôi cùng anh hẹn hò gà bông,không muốn các bạn nhàm chán nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Tôi có mái tóc đỏ tự nhiên đặc trưng của con người tôi, nó dài thướt tha,ôi yêu nó.. như tôi yêu anh ấy. Làn da trắng hồng và mịn màng, mặt tôi còn lấm chấm vài nốt tàn nhang nữa,không dấu gì tôi là con lai đan mạch.Môi tôi hồng sẵn nên chỉ cần điểm thêm chút son dưỡng là được.
Lục tung cả tủ quần áo lên, ôi đã phải thốt lên rằng " Ơn Chúa,thật may mắn".
Bộ váy mang màu trắng ngà của ngọc trai,nó dài đến tận đầu gối,và ngực váy còn khá sâu nữa,tôi lo rằng mình trông sẽ rất kì cục.
Tôi có xương quai xanh khá duyên dáng,có lẽ tôi nên mang thêm chiếc vòng chăng?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bước vào quán cà phê với tiêu đề lãng mạn " Yêu",xung quanh đều là những cặp đôi như chúng tôi,ồ họ thật hạnh phúc.
Tôi dễ dàng nhận ra anh trong góc quán,anh vẫn giản dị như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần tây đen,vậy mà anh vẫn toát lên khí chất cao quý.Anh có gương mặt dễ nhìn và sáng sủa,nụ cười của anh thật mê hồn,tôi chết mất.Dáng người anh thanh mảnh và đúng chất thư sinh.
Tôi bước tới gần anh,nở nụ cười mà tôi cho rằng đẹp nhất - Chào anh,em đến muộn quá.
Anh dịu dàng và lịch sự như quý ông đứng dậy kéo ghế cho tôi - Không phải lỗi tại em,là do anh đến quá sớm thôi.
Tôi khẽ đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên má,khuôn mặt xuất hiện vài mảng đỏ ửng - Vâng anh.
Ngón tay thon dài của anh trang nhã lật quyển menu rồi đưa cho tôi - Em dùng gì,cứ chọn tự nhiên.
Tôi vừa lật quyển menu vừa khẽ liếc trộm anh,anh đang nhấp môi ly capuchino đắng đang bốc khói,đôi chân vắt chéo,ánh mắt nhìn xa xăm.
Tôi quyết định chọn capuchino đắng cho giống anh,ahihi - Dản Phương,vậy em chọn capuchino đắng.
Dản Phương khẽ nhướn mày,gương mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về nét trầm lặng thường có - Tiểu Huyên em đâu dùng được đồ đắng.
Tôi vui quá,anh vẫn nhớ điều đó - Không sao đâu anh,em uống được mà.
Tiểu Huyên nếu em không uống được thì nhớ nói với anh,để anh ra đó gọi em ngồi yên ở đây -
Dản Phương bước vào quầy phục vụ,ngay lúc đó có cậu phục vụ cực kì xinh trai đúng kiểu Tiểu Bạch Kiểm bước ra.
Quý khách dùng gì...a anh Dản Phương.
Dản Phương bộ dáng đầy nhu tình mà mơn trớn bàn tay Minh Phi - Minh Phi,anh đang cảm thấy rất khó chịu.
Dản Phương người ta đang làm việc mà,mọi người sẽ nhìn thấy đó - Minh Phi chu miệng làm nũng cực đáng yêu.
Dản Phương chỉ nhếch miệng mà thầm thì vào tai Minh Phi,anh cố tình phả hơi nóng làm Minh Phi khẽ rên lên nhè nhẹ - Tiểu bảo bối em muốn đi ngay bây giờ hay hai ta..... cùng nhau ở đây.
Yêu nghiệt! - Minh Phi lí nhí.
Phục vụ mang cho cô gái đằng kia ly capuchino đắng -
Dứt lời anh lôi Minh Phi vào nhà WC.....
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu thư capuchino đắng của cô đây -
Tôi đón lấy ly capuchino và nhấp thử ngụm.. khụ khụ khụ đắng,đắng quá.
Tôi đẩy ly capuchino ra,ném cho nó ánh mắt khinh miệt cực kì.
phút sau,tôi thấy Dản Phương bước từ WC ra,nhìn anh có vẻ rất dễ chịu và khoan khoái.
Dản Phương anh đi đâu mà lâu vậy?? - Anh có chút việc thôi.
Sau đó thì chúng tôi trò chuyện luyên thuyên cả buổi,đúng ra thì chỉ có mình tôi nói.Lúc đó tôi còn không biết rằng Dản Phương đang cho tôi vài tia khinh miệt từ ánh mắt.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dản Phương,công ty ba em gặp chuyện rồi,em phải làm sao bây giờ?? - Tôi gọi điện cho Dản Phương mang hết lo lắng của mình nói với anh.
Đáp lại tôi chỉ là vài tiếng ậm ừ của anh.
Tinh,bỗng tôi nhận được dãy số kì lạ .Chắc ai đó đang trêu đùa mình,tôi nghĩ vậy rồi cất điện thoại đi.
Thờ thẫn bước ra đường tôi lại gặp được cảnh không hay ho mấy,Dẩn Phương đang cùng ai đó bước vào khách sạn,không nhầm được tôi chắc chắn đó là Đản Phương.
Bây giờ tôi mới thất thần nhớ lại lời nói của lũ bạn: Tử Huyên hôm qua tao thấy bạn trai mày đi vs ai vào khách sạn ấy,Tử Huyên...,Tử Huyên.
Tôi chạy băng qua đường,đầu lảm nhẩm con số , .
Nhìn qua khe cửa,tôi thấy quần áo đàn ông la liệt, trong góc còn là chiếc áo sơ mi tôi tặng anh,trên giường là đôi nam nam quấn lấy nhau.Đó là Dản Phương và cậu trai.
Tôi ngồi sụp xuống,nước mắt lã chã tuôn rơi.
Không được mình phải hỏi cho rõ,tôi mở cửa phòng đánh cái rầm làm đôi trong kia giật mình mà quay ra.
Cậu trai kia khẽ nâng mắt nhìn tôi trong mắt còn mang vài phần khinh bỉ,còn anh thì sao.
Dản Phương anh có thể cho em lời giải thích được không?? - Tôi không kìm được nước mắt.Giọng nòi có phần đau khổ và đứt quãng.
Anh không có vẻ gì là hốt hoảng,ánh mắt anh nhìn tôi như người xa lạ - Tiểu Huyên chúng ta chia tay thôi.
Không.Dản Phương anh đang trêu đùa em đúng không??Đừng đùa nữa mà,đi thôi chúng ta cùng nhau về nhà -
Cô đừng ảo tưởng nữa,anh ấy đã nói rõ rồi mà - Minh Phi dùng ngón tay của mình trêu đùa ngọn tóc Dản Phương,đôi môi đưa đến gần sát miệng anh mà khiêu khích.
Lúc đó tôi như mất kiểm soát lao vào hung hăng túm tóc Minh Phi mà đánh mà giật - Thằng khốn,thằng khốn sao mày dám làm thế.
Dù sao cậu ta vẫn là con trai nên chỉ cần vung tay tôi đã ngã sóng soài dưới đất.
Cô im đi,người Dản Phương yêu là tôi,cô không có quyền gì,người gửi cho cô tin nhắn chính là tôi.
Được,các người được lắm thi nhau ức hiếp tôi,xem tôi trừng trị các người thế nào.-
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi bước vào tiệm cắt tóc nam trông có vẻ khá lịch sự.
Ông chủ cắt đi -
Tiểu thư tóc cô đẹp như vậy cắt đi có uổng quá không?? - ông chủ tiệm thật thà nói.
Không có gì,ông cứ cắt đi cho tôi.Xoẹt xoẹt,cả mái tóc của cô đã rơi vào dĩ vãng,đúng vậy cũng giống như anh ta.
Bước vào trong phòng,cô lôi tất cả quần áo con gái ra mà cắn xé cắt nát ra làm trăm mảnh..
Hôm sau cô nghỉ học.
Ha ha,hóa ra anh ta tiếp cận tôi chỉ vì cái công ty quèn của anh ta. Được,vậy tôi cho anh biết thế nào là đau đớn - Tử Huyên ngồi trong góc tối hai hàng nước mắt tuôn rơi.Đúng vậy tôi hận anh,nhưng càng hận tôi lại càng yêu.Phải làm sao bây giờ??
tháng sau công ty của nhà cô đứng đầu top..
Sau tháng Dản Phương và Minh Phi cùng công ty đó biến mất không lí do.....
Có người hỏi tôi về anh ta,tôi chỉ chua chát mà trả lời:
Bạn trai tôi hả??Nó yêu thằng khác rồi.
--------------------------------------------------- HẾT NGOẠI TRUYỆN --------------------------------------------------------------------
Ta ghét mấy nàng,sao không cmt cho ta??
Hả hả hả??????????????????