Edit+beta: Linhlady
Đợi đến khi Tô Mộc tỉnh lại lần nữa, phát hiện trời đã sáng. Có lẽ do cô ngủ nhiều quá, cho nên khi tỉnh lại thời gian còn sớm, cô biết bởi vì Bích luôn dậy sớm hơn cô, bây giờ cô nàng còn đang ngủ.
Tô Mộc nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trừ mình thì mọi người đa số đều đang ngủ, nhưng cũng có vài người đã tỉnh.
Tô Mộc nhìn về phía bọn họ một lúc, bọn họ cũng đúng lúc nhìn lại Tô Mộc. Nhìn Tô Mộc giật giật khóe miệng, khẽ mỉm cười, Tô Mộc lễ phép cũng đáp lại bọn họ một nụ cười tươi tắn.
"Bích, tỉnh." Cô lay nhẹ Bích bên cạnh, làm cho cô ấy tỉnh dậy sớm hơn.
"Ưm" Bích dụi dụi con mắt, cũng lập tức đứng dậy.
"Chúng ta nên chuẩn bị một chút." Cô nhìn Bích nói mục đích của mình, Tô Mộc cũng đứng dậy theo bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình một chút, chuẩn bị đến dòng suối nhỏ gần đó rửa mặt.
Nhìn thoáng qua Bích còn ở trạng thái mông lung, Tô Mộc khẽ thở dài một cái, nói với cô nàng mình đi tới dòng suối, rồi xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua, các đội viên khác cũng lục tục tỉnh lại.
Đợi đến Tô Mộc lúc trở lại, các đội viên cũng đã tỉnh dậy. Một nhóm người đã bắt đầu ăn thực vật để bổ sung thể lực, chuẩn bị làm nhiệm vụ tiếp theo. Mà Lâm Na cùng Bích, hai người đang đùa giỡn, trên mặt đều tràn ánh sáng rỡ, dáng vẻ tươi cười.
Chứng kiến cảnh tượng này, lông mi Tô Mộc khẽ run, tối tăm hạ mí mắt, không biết loại cảnh tượng này có thể duy trì tới khi nào. Đến lúc đó, những chuyện như bây giờ ai còn nhớ? Ai cũng không nói trước được, ở trước ích lợi, trước sự sinh tồn, mọi người đến cùng sẽ lựa chọn cái gì?
Thật ra không phải Tô Mộc không muốn nói với mọi người tiếp theo nhiệm vụ cuối cùng là cái kia, nhưng nói ra cũng không còn hữu dụng, chỉ khiến mọi người thêm nghi kỵ lẫn nhau thôi, sẽ làm bọn họ lo lắng đề phòng. Chi bằng không nói, để bọn họ có vài ngày thoải mái vui đùa, nói không chừng đến thời điểm đó chuyện phản bội nhau sẽ ít hơn.
Hệ thống cũng đã nói nhiều lời vô ích, nó cũng bất đắc dĩ nói với cô. Nếu như mỗi người đều biết, chẳng phải cái thế giới trò chơi này sẽ loạn hết sao?
Cho nên, Tô Mộc lựa chọn giấu giếm chuyện này. Dù sao, nếu quả thật tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ có tiếng đồng hồ giảm xóc kỳ, đến lúc đó cô sẽ nhắc lại cho bọn họ đi.
Lâm Na đang vui vẻ cười đùa với Bích lơ đãng thoáng nhìn xa xa, thấy Tô Mộc toàn thân mang một loại hơi thở thương cảm, nghiêng đầu, không hiểu cô vì sao lại bi thương, hiện tại tất cả mọi người không phải rất tốt sao? Quả nhiên người phương đông luôn khiến cho người ta thấy một loại cảm giác thần bí, các cô gái cũng đều như thế này sao?
Bích thấy Lâm Na không trả lời mình, nên nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Tô Mộc đang đứng một mình ở đằng xa, liền hướng về phía cô phất phất tay, "Tô, sao cậu lại đứng ở chỗ đó làm gì? Lại đây ăn cái gì đó đi."
"Biết rồi." Tô Mộc đang chìm trong suy nghĩ nghe Bích gọi giật mình hồi hồn, mỉm cười đi qua, cô quyết định không tiếp tục suy nghĩ những chuyện kia, chỉ khiến tăng thêm phiền não mà thôi.
Cho nên Tô Mộc quyết định không rối rắm những chuyện này nữa, hiển nhiên cảm thấy thoải mái không ít, vẫn thuận theo tự nhiên đi.
Đoàn người ăn xong, sửa sang xong mình. Chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Kỳ thật, nói tới đây cũng kỳ quái, vài ngày này, dọc theo đường đi đám người Tô Mộc không gặp người bình thường nào khác.
Với người bình thường không thấy! Ngược lại gặp không ít người kì kì quái quái, kỳ quái nhất là gặp một đội nhóm có người, tất cả bọn họ có một loại rất khí tức quỷ dị, khiết cho người ta cảm giác không lạnh mà run.
Nhưng dường như Vlad nhận biết bọn họ, nhóm kia mới chạm mặt bọn Tô Mộc, liền vội vã rời đi.
Việc này khiến Tô Mộc bắt đầu hoài nghi thân phận của Vlad.
"Tô tiểu thư, tại sao lại ngẩn người a?" Nhìn Tô Mộc bên cạnh Ấy Đằng vẻ mặt đứng đắn, bộ dáng nghiêm túc hỏi Tô Mộc.
Có lẽ vì đều là người Châu Á, Tô Mộc thấy khuôn mặt Ấy Đằng cũng sinh ra một tia thân thiết.
"A? Ha ha tôi chỉ so sánh yêu thất thần a." Tô Mộc lúng túng cười một tiếng, cô cũng không thể nói bản thân đang hoài nghi thân phận Vlad đi?
Nếu không, nói ra đến sẽ bị cả đám đánh hội đồng. Không chừng khi vừa biết nội dung nhiệm vụ kia, người bị Vlad giệt đầu tiên sẽ là mình.
Biết càng nhiều, chết càng nhanh. Tô Mộc luôn luôn tin cào đạo lý này, cho dù hiện tại cô cũng đã biết khá nhiều, nhưng cô cũng rất kín miệng nha.
"Là sao? Hôm nay Tô tiểu thư đều ngẩn người tới ba lần." Ấy Đằng vẫn là theo sát không hề có ý định bỏ qua cho cô, vẫn là bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
"..." Nếu như không phải biết rõ Ấy Đằng đã có vợ, Tô Mộc nhầm tưởng người ta thích mình.
Đành phải tìm đề tài khác chặn lời Ấy Đằng, "A, tôi chỉ đang nghĩ Vlad đi theo đội chúng ta thời gian cũng dài, nhưng hiệu suất làm việc thật nhanh."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn thấy Ấy Đằng khẽ nhúc nhích môi, Tô Mộc cảm thấy không ổn, lập tức xoay người đi tìm Bích.
Thấy bộ dáng chạy nhanh của Tô Mộc, Ấy Đằng không hiểu, hắn không phải là con mãnh thú hay dòng nước lũ, hắn chỉ muốn nói cho cô biết, trên đầu cô có một cái lá cây, hiện tại hắn không muốn nói, hừ, ai kêu cô chạy nhanh như vậy.
Tô Mộc tìm thấy Bích, phát hiện cô nàng đang cùng Vlad nói chuyện vui vẻ với nhau, lại do dự có cần tới hay không, ngẫm lại vẫn thôi đi.
Chính bản thân cô còn có một ít chuyện hỏi Afta, cô chuyển sang đi tìm Afta.
Mà cuộc trò chuyện vui vẻ giữa Bích và Vlad thế nhưng chỉ xoay quanh chỗ kỳ diệu của trò chơi.
Bích thuộc kiểu tiểu bạch ngốc nghếch, cùng Vlad gian xảo nói chuyện, quả thực vừa nhìn đã thấy sự chênh lệch về IQ.
Tô Mộc để Vlad dẫn đường, bày tỏ, cuộc đời này của cô con đường cô đi dài nhất chính là con đường mà Vlad dẫn, tâm mệt mỏi. Nhưng đối với Vlad cô vẫn cảm thấy hắn là lãnh đạo tốt, chỉ qua vài ngày sắp xếp, đã khiến cho Bích mê muội.
Chính vì vậy, cho nên Bích mới ngày ngày cùng Vlad một chỗ nói chuyện, nói lý tưởng, ở cùng thần tượng cho dù làm gì cũng tốt. Hơn nữa Vlad lớn lên không kém, khiến Tô Mộc cũng cảm thấy bái phục.
Xem bóng lưng của hai người, Tô Mộc có loại cảm khái con gái nhà mình cuối cùng có người muốn, kèm theo di chứng là một trận tức ngực.
Tô Mộc phục hồi tinh thần lại, tiếp tục cùng Afta thảo luận một ít chuyện về phương diện y học.
Ở các thế giới tiến công chiếm đóng trước, những gì cô học được đã quên không còn một mảnh, hơn nữa mình trong tương lai tiến công chiếm đóng thế giới tiếp theo không biết có thể học về phương diện này nữa không. Vẫn thừa dịp bây giờ có thể học bao nhiêu tốt nhiêu.
Dọc theo đường đi, Tô Mộc chỉ cần chọn ra tay ở vị trí mấu chốt, cũng không lo có chuyện gì xảy ra. Tô Mộc cũng vui vẻ thoải mái, liền dính Afta bắt đầu học tập, thảo luận.
Bích đâu? vẫn quấn quít lấy Vlad.
Mọi chuyện hiện tại đều gió êm sóng lặng, không biết chuyện này chỉ là yên tĩnh trước giông bão sắp tới.