Edit+ beta: Linhlady
Ngủ đủ vẻ mặt Tô Mộc thoả mãn, ôm một cái gối ở dưới đầu mình, ở phía trên cọ xát, thầm nghĩ, thật thoải mái a ~
Đợi chút? Mình không phải là đang ở trên ghế sofa sao? Ý thức Tô Mộc vốn là có chút mơ hồ trong nháy mắt tinh táo,mở mắt, đập vào mắt là khung cửa sổ sát đất, rèm cửa mỏng hai bên rủ xuống.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ rơi xuống mặt đất, cũng rơi ở trên giường Tô Mộc đang nằm, cả người ấm áp dễ chịu.
Chỉ là nói tới cảnh sắc không hợp chính là Tô Mộc ở trên giường vẻ mặt mơ hồ, tại sao cô lại ở trên giường Tống Tử Diễn?
Tô Mộc:???
Cô xoay người lại, nhìn thoáng qua Tống Tử Diễn vẫn còn đang đánh số hiệu, trong lòng một trận phức tạp. Sau đó, ôm một góc chăn của Tống Tử Diễn, để đầu gối lên, nhìn chằm chằm lưng Tống Tử Diễn đến xuất thần.
Cho nên, ranh giới cuối cùng của hắn với nguyên chủ cũng không cao? Cho nên, hắn đến cuối cùng cảm giác hắn đối với cô là gì? Cho nên...
Măc dù Tống Tử Diễn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào máy vi tính viết số hiệu, nhưng vẫn nghe thấy thanh âm sột soạt từ chỗ Tô Mộc.
Tô Mộc ngủ rất an phận, không hề phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Động tác trên tay ngừng lại, ánh mắt nhìn qua đồng hồ. Ba giờ rưỡi.
Nhưng tại sao hắn cảm thấy sau lưng có ánh nhìn nóng bỏng, tà ác khiến hắn không được tự nhiên.
Cuối cùng, Tống Tử Diễn nhịn không được mở miệng nói: "Tỉnh?", sau đó ngừng động tác trên tay, đẩy cái ghế ra, đứng dậy đi lại phía giường.
Tô Mộc bị giọng nói bất ngờ vang lên của Tống Tử Diễn làm giật mình, thấy Tống Tử Diễn đi lại chỗ mình, trên mặt tự nhiên xuất hiện hai đoá hoa hồng, bộ dáng ngượng ngùng, kéo kéo góc chăn, che kín nửa khuôn mặt.
Tô Mộc cũng không biết mình tại sao phải thẹn thùng, chẳng qua cảm thấy cái này cảnh tượng thấy thế nào cũng giống là sau khi..., nghĩ tới đây, trên mặt càng đỏ.
"Vâng." Tất nhiên là trả lời câu hỏi vừa rồi của Tống Tử Diễn, giọng rất nhỏ khàn khàn, lại mang ngọt nhu, giống như là đang làm nũng, giống như là ở thẹn thùng.
Thấy vậy, Tống Tử Diễn không biết rõ chuyện gì xảy ra, thân thể cứng một cái, động tác trên chân dừng lại, nhấc chân xoay người đi ra cửa, trước khi đi nói một câu, "Xuống ăn trái cây."
Không đợi Tô Mộc trả lời liền ra ngoài, chuyện này cũng làm cho Tô Mộc thở ra một hơi, may mắn hắn ra ngoài, nếu không cũng không biết như thế nào đối mặt Tống Tử Diễn.
Nhưng mà! Nằm ở trên cái giường này, thật thật vui vẻ a! Ở đây còn vương lại mùi hương trên người Tống Tử Diễn, hương bạc hà nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác sự sạch sẽ, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Tô Mộc giống như một đứa trẻ, hưng phấn được ở trên giường lăn lộn. Giống như nghĩ đến chuyện gì đó lập tức từ trên giường ngồi dậy, xuống giường, chạy vào buồng vệ sinh.
Thật tốt trong này có nhà vệ sinh, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, Tô Mộc nhăn mi, đầu hơi rối. Khó trách hắn nhìn cô xong liền đi ra ngoài, Tô Mộc không vui nhếch miệng.
Thuận theo ký ức, từ trong tủ nhỏ của Tống Tử Diễn lấy một chiếc lược chải đầu, đuôi tóc hơi rối, Tô Mộc phí chút khí lực mới chải đầu thẳng.
Sửa sang lại mình xong, Tô Mộc cũng chỉnh luôn tóc lộn xộn, sau đó đi ra ngoài.
- - - - - - - -
Bởi vì khu biệt thự thiết kế giống nhau, cho nên vị trí phòng bếp nhà Tống Tử Diễn cũng không khác nhà cô, đi phòng bếp trên đường sẽ đi qua phòng khách.
Buổi chiều ánh mặt trời vừa vặn, Tô Mộc vừa đi vừa duỗi lưng một cái. Giống nhà cô, lúc này ba Tống sẽ tới công ty, mẹ tóng là gián viên cao trung, bây giờ cao trung còn chưa được nghỉ học, vì vậy mẹ Tống vẫn phải tới trường.
Cho nên, cả phòng ở chỉ còn lại Tô Mộc cùng Tống Tử Diễn.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc đã cảm thấy lúc này là cơ hội tốt, tục ngữ không phải nói, "Gần quan hưởng lộc" sao!
Tô Mộc nhìn chung quanh một cái phòng khách, không có người?
Vừa lúc phòng bếp truyền đến một trận tiếng vang, tiếng nước chảy ào ào cùng bát đũa va chạm tiếng vang giao nhau thành nhạc khúc động lòng người, Tô Mộc nhấc chân liền hướng nơi đó đi tới, thân hình thon dài đứ trước kệ bếp, hắn cuối đầu cắt trái cây, ngón tay thon dài chậm rãi cắt, sau đó xếp vào đĩa.
Tô Mộc nhìn hình ảnh ấm áp kia, con mắt lưu chuyển hiện lên một tia kinh ngạc, thì ra người luôn nhìn như không ăn khói lửa nhân gian, cũng sẽ tự mình động thủ cắt trái cây a! Xem gương mặt đó của Tống Tử Diễn, cô vẫn luôn cho rằng Tống Tử Diễn không biết nấu cơm, cũng không biết làm việc nhà linh tinh.
Không nghĩ, hôm nay đã làm cho cô mở rộng tầm mắt.
"Anh Tử Diễn, anh cắt hoa quả gì vậy?" Tô Mộc đi về phía trước, nhìn thoáng qua trong mâm trái cây, mới thấy không có anh đào mình thích ăn, mở miệng dò hỏi, "Anh Tử Diễn, không có anh đào sao?"
"Có, ở phòng khách trên mặt bàn." Tống Tử Diễn sớm liền biết Tô Mộc ở phía sau mình, bất quá cũng không có gì để ý, động tác trên tay không ngừng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Có lẽ vì có duyên với nguyên chủ, làm cho Tô Mộc cũng có cảm tình với anh đào, vô cùng thích ăn.
"Anh đào, anh đào." Tô Mộc vui vẻ được sôi nổi hướng phòng khách đi, giọng nói tràn đầy vui sướng.
Thật sự dễ dàng thỏa mãn a! Tống Tử Diễn cắt lấy trái cây, trong lòng không khỏi xuất hiện ý nghĩ này.
Cầm hết anh đào Tô Mộc đến bồn rửa chén, cẩn thận rửa lên anh đào, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói, "Anh Tử Diễn, gần đây em có chơi game, chơi rất vui nha, bên trong từ họa phong, nhân vật, nội dung vở kịch cái gì đều rất tuyệt!"
"Gọi ( Vân Đỉnh) "
Nói đến đây, Tô Mộc ngưng một cái, giọng nói hơi nhàn nhạt, nhưng vẫn là mở miệng dò hỏi, "Anh Tử Diễn, anh có muốn chơi cùng em không?"
Tô Mộc dĩ nhiên là biết Tống Tử Diễn đang chơi, chỉ là cô muốn thử thăn dò Tống Tử Diễn, sau đó mượn cơ hội này để tới gần Tống Tử Diễn hơn một chút, nói ra câu này trong lòng Tô Mộc cũng thấp thỏm, bởi vì cô không biết được Tống Tử Diễn nghĩ như thế nào? Đối với cô mà nói, Tống Tử Diễn giống như là người đi trong sương mù, cô thấy không rõ hắn mặt, duỗi tay cũng không chạm vào được, chỉ có thể mơ hồ trông thấy hắn mà thôi, không hơn.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, "Ừ", Tống Tử Diễn nói xong không có tiếng vang, chỉ có thanh âm cắt trái cây.
Giống như là bị tâm tình nguyên chủ ảnh hưởng Tô Mộc, hiện tại thất lạc, mệt mỏi, ùn ùn kéo đến. Dường như tại đây tất cả mọi chuyện, cô là người tham dự, cũng là người đứng ngoài quan sát, nhìn một hồi giao chiến của hai người, thật khôi hài, cô nhìn vào lại muốn bật cười, lại cảm thấy bi thương.
Nhìn bề ngoài là một người kiên cường, nội tâm cũng có không chịu nổi một kích mềm yếu. Lần này, không biết chạm mới chuyện mấu chốt gì, tâm tình tích luỹ đã lâu lại muốn bộc phát.
Mà môi Tống Tử Diễn run rẩy, muốn nói chút gì đó, nhưng là còn không ra khỏi miệng, đã bị Tô Mộc cắt đứt, làm cái gì cũng không nói ra được.
"Anh Tử Diễn, em rửa xong rồi, em vào nhà vệ sinh chút." Tô Mộc cần khăn lau tay, xoa qua loa liền đi ra ngoài.
- - - - - - - - - -
Tô Mộc vừa vào buồng vệ sinh, nước mắt liền tranh trước sợ sau chảy xuống, Tô Mộc không biết mình là như thế nào, chỉ có một loại bi thương khổng lồ đang bóp chặt lấy trái tim cô, cả người bị bao phủ bầu không khí bi thương, thật lâu, khó có thể tự kiềm chế.
Một tay Tô Mộc đặt lên trên bồn rửa mặt, trong một tay gắt gao siết chặt vạt áo, khẽ cuộn thân thể, cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra một thanh âm nhỏ nào.
Duy trì vẻ thanh tỉnh Tô Mộc, gian nan mở miệng nói, "Đừng khóc." Soi gương nhìn hình ảnh phản chiếu đang khóc đến khó coi kia nói ra, gương mặt đó ẩn nhẫn lại là bi thương, nhiều loại tâm tình xen lẫn cùng một chỗ.
"Ta cũng biết được, ta cũng biết được, hắn làm sao có thể sẽ thích ta?"
"Tô Mộc" xoa gương mặt mình, muốn lau sạch nước mắt đi, nhưng không hiểu tại sao nước mắt chảy càng nhiều, muốn dừng lại cũng không được.
"Rõ ràng tự nói với mình không cần lại thích hắn, nhưng là vì cái gì vì cái gì, hắn vừa xuất hiện, tất cả ý tưởng của ta đều trở nên buồn cười, ngay cả một lý di để tự gạt mình cũng không có."
"Ta dùng hết tất cả sức lực chỉ vì đứng ở bên cạnh hắn, cô ấy lại không tốn sức chút nào vào ở trong lòng hắn."
"Ta mệt quá a, ta mệt quá a."
"... Ta như cứ như vậy nằm ngủ đi, thật tốt."
Vừa chạm đến mặt gương lạnh như băng kia, Tô Mộc bỗng nhiên có vài phần thanh tỉnh, Tô Mộc dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, vì bảo đảm mình không hề bị cảm xúc không biết tên kia khống chế.
Tô Mộc tự nhiên là biết chuyện này là nguyên chủ xuất hiện, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vì cái gì nguyên chủ còn sẽ xuất hiện ở trong cỗ thân thể này? Cưỡng chế nội tâm kinh ngạc, cô lập tức rửa mặt, rửa đi nước mắt.
Tô Mộc: "Hệ thống, ta cảm thấy được ta cần giải thích."
Hệ thống: "..."Giọng điệu như vậy, ríu rít ríu rít, thật đáng sợ a QAQ
Hệ thống: "chuyện này là do nguyên chủ đột ngột cưỡng chế xuất hiện, còn có một chút, là Tô Tô nhiệm vụ hoàn thành có hơi chậm. Cô ấy mới đi ra, bởi vì vậy mới có chuyện vừa rồi. "
Hệ thống: "Cho nên, Tô Tô, ta đề nghị ngươi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nguyên chủ không biết là tại sao vậy đã chờ không kịp."
Hệ thống: "Ta hiện đang khống chế cô ấy, nhưng mà Tô Tô ngươi phải nhanh lên một chút, nếu không, rất có thể phát sinh nữa loại tình huống đó nữa."
Tô Mộc há mồm cứng lưỡi, không phản bác được, chuyện này sao lại biến thành cô sai? Nhưng tại sao có thể như vậy, ngày xưa hoàn thành trong nhiệm vụ, chưa từng có xuất hiện, nguyên chủ đi ra thúc giục thời gian hoàn thành a?
Tô Mộc nghe xong lời nói hệ thống, nhướng mày, lẽ nào nguyên chủ là giấu giếm cái gì chuyện gì sao?
Tô Mộc: "Hệ thống, ngươi có thể liên lạc với nguyên chủ một chút không? Ta cuối cùng cảm thấy cô ấy giống như lừa gạt chúng ta chuyện gì đó!"
Hệ thống: "A a, ta tận lực đi."
Nói xong cũng không nói gì nữa.
Tô Mộc cũng kinh ngạc nhìn mình trong gương, con mắt cùng mũi có hơi đỏ bừng, đầu tóc hơi rối, thầm nghĩ, thật sự là chật vật a. Liền bắt đầu động thủ sửa lại đầu tóc, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, đợi đến khi tất cả đều khôi phục trạng thái bình thường mới ra ngoài.
"Anh Tử Diễn?" lúc Tô Mộc ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không có trông thấy Tống Tử Diễn, phòng khách không có, phòng bếp không có, nhưng mà mâm đựng trái cây còn đặt ở trên bàn cơm.
"Anh Tử Diễn?" Giọng nói Tô Mộc hơi dồn dập gọi vào, trong lúc nhất thời không biết làm sao, khuôn mặt vốn được sửa sang tốt, hiện tại hốc mắt lại là ửng hồng, cô một bên gọi một bên lên lầu.
Đó là bởi vì nhớ trước đây, Tô Mộc bị một chút hùng hài tử lừa gạt, nói là Tống Tử Diễn không thích cô, không thích cùng cô cùng nhau chơi đùa, muốn vứt bỏ Tô Mộc. Khi đó trong lòng có thể yếu đuối, không chịu nổi một kích, kết quả khóc không ngừng, dừng lại không được. Đợi đến Tống Tử Diễn đuổi tới mới thoáng dừng lại, thì ra hắn chỉ là đi ra chỗ khác mua kẹo cho Tô Mộc.
Thấy cô gái nhỏ vừa kéo vừa kéo khóc thút thít, liều mạng ôm mình, mơ hồ giải thích cho hắn vì sao cô khóc, nhưng là Tống Tử Diễn vẫn là nghe hiểu, vì vậy Tống Tử Diễn hung hăng trừng những hùng hài tử kia, vì vậy lần đầu tiên cùng người khác đánh nhau.
Từ đó về sau, Tống Tử Diễn một không gặp, nguyên chủ lại muốn bắt đầu khóc.
Tô Mộc nghĩ Tống Tử Diễn như vậy, khó trách nguyên chủ sẽ thích có phải hay không, cô xem thấy những ký ức này, nội tâm cũng là ấm áp.
Đối với loại phản ứng sinh lý này, Tô Mộc cũng rất bất đắc dĩ.
"Anh ở trong này." Tống Tử Diễn nghe giọng nói vội vàng của Tô Mộc còn mang một tia khóc nức nở, liền nhớ tới chuyện trước đây, mở miệng nói ra.
Tô Mộc lập tức men theo phương hướng thanh âm đi đến, thì ra hắn đã về phòng rồi.
Đợi đến trước mặt Tống Tử Diễn, mới thấy hắn đang chơi võng du, trong lúc nhất thời Tô Mộc có chút sững sờ, cho nên lúc cô đang tìm hắn, hắn thế nhưng chơi trò chơi??
Tô Mộc: Oa một tiếng khóc lên. jpg
Tống Tử Diễn ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Mộc một bộ vừa thấy đã thương, lông mi run run, nước mắt ướt át nhỏ giọt, hơi nước mịt mờ, nước mắt như mưa, làm cho người ta thương yêu, đáng thương nhìn mình, mang một tia ủy khuất. Chính hắn luôn biết Tô Mộc nhìn đẹp mắt, nhưng là không biết vì sao giờ phút này cô dị thường đẹp mắt, có loại xúc động muốn ôm cô vào lòng.
"Đừng khóc." Tống Tử Diễn nhẹ nhàng lên tiếng trấn an, sau đó vì che giấu khác thường, liền chuyển cái đề tài, "Em nói chơi game, anh đang chơi. "
"Ôi chao?" Tô Mộc dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn vào máy tính quả nhien là trò chơi cô nói, u ám vừa rồi bỗng chốc tan thành mây khói.
"Cái gì? Anh là nhất chiếc thuyền con?" Tô Mộc vẻ mặt bất khả tư nghị xem Tống Tử Diễn, trừng to mắt, chỉ là trong mắt còn chứa đựng lệ.
"Ừ." Tống Tử Diễn khách quan Tô Mộc mà nói, lạnh nhạt rất nhiều.
"Nhất Diệp đại thần? Nhất chiếc thuyền con?" Tô Mộc trong miệng lại lầu bầu nói, "Thật sự là quá tốt."
"Anh Tử Diễn, anh kí tên cho em đi, bạn em rất hâm mộ anh a, anh có thể đi cùng em không." Tô Mộc cười hì hì nhìn Tống Tử Diễn nói ra.
Tống Tử Diễn: "..."
"Như thế nào? Không được sao?" Tô Mộc lại khóc nức nở, nước mắt giống như sẽ lập tức chảy ra vậy.
"Anh dẫn em đi." Tống Tử Diễn không tại sao nghe Tô Mộc khóc nức nở cũng có chút mềm lòng, giống như là chuyện gì cũng có thể đáp ứng Tô Mộc.
"Tốt tốt, hiện tại em trở về đi lấy máy tính xách tay." Nghe xong lời nói Tống Tử Diễn, Tô Mộc không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, dường như đào sẵn bẫy rập đang Tống Tử Diễn nhảy xuống.
"Không cần, thư phòng cũng có máy tính, em dùng cái kia đi." Tống Tử Diễn xem phản ứng Tô Mộc bỗng chốc hiểu ra Tô Mộc đang đào bẫy rập làm cho mình nhảy, nhưng lại không ghét.
- - - - - - - -
Tống Tử Diễn đem máy tính xách tay ở thư phòng tới, Tô Mộc không theo Tống Tử Diễn ngồi ở bàn học, đem máy tính xách tay để bàn trước ghế sô pha, mở máy tính ra, mới thấy máy tính này thế nhưng cũng có ( đám mây) hạng mục khách hàng.
Mở nó ra, nhập số tài khoản đăng ký vào.
"Hoan nghênh đi đến ( đám mây) "