Vương phi sai người đưa Kim Sang Dược tới, lại ở thêm một lúc rồi mới đưa Tiêu Cảnh Vân rời đi.
Sau khi Ân Tố Tố bôi thuốc vẫn thập phần lo lắng hỏi: "Mặc Mặc, sau khi ta dùng thuốc xong có vấn đề gì không?" Dù sao hiệu quả của bùa cũng chỉ có mười ngày nửa tháng, vốn không bắt buộc phải dùng thuốc.
【Kí chủ yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.】
Ân Tố Tố lúc này mới yên tâm hơn.
Mãi tới tối, Ân Hằng mới quay về Ngô Đồng Uyển.
Bên kia, khi lão phu nhân tỉnh lại biết Ân Hằng đuổi nhị phòng đi rồi, liền nổi cơn thịnh nộ, nghiến răng nghiến lợi nói ông coi thường tĩnh nghĩa huynh đệ, nhưng lần này Ân Hằng không chiều theo ý bà gọi nhị phòng quay lại, mà là không nói lời nào trực tiếp bỏ đi.
Lão phu nhân tức giận quá độ, làm vỡ luôn cả chén thuốc.
Lúc Ân Hằng nói những lời này, Tần Tư Sương đang ở bên cạnh, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Mẫu thân cũng quá thiên vị rồi, nếu chúng ta là gia đình bình thường, thiên vị thì cũng thôi đi, nhưng chúng ta lại không phải gia đình bình thường, lại mới vừa đứng vững ở kinh thành, nếu lúc này rộng rãi mà tiếp nhận nhị phòng, căn bản chính là tự tát vào mặt mình".
Ân Hằng nắm tay Tần Tư Sương, lại nhìn sang Ân Tố Tố đang ngủ ngon lành, hiện tại ông không rảnh mà bận tâm đến, trực tiếp nói lời trong lòng ra.
"Đứa trẻ kia dám ra tay với A Man, còn dám nói ra những lời đó, ta liền biết suy nghĩ của vị đệ đệ kia của ta rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, mẫu thân vẫn thiên vị họ, nếu sau này nhị đệ ta gây rắc rối, liệu mẫu thân cũng muốn đẩy ta ra gánh tội thay? Muốn thay thế luôn đại phòng chúng ta hay sao?"
Những lời Ân Hằng nói này không phải Tần Tư Sương chưa từng nghĩ qua, nhưng từ miệng bà nói và từ miệng Ân Hằng nói ra lại là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa bà cũng không thể thuận thế nói tiếp, nếu không hậu trạch bất hòa, đến lúc đó vẫn quy về trách nhiệm của bà.
"Lão gia đừng nghĩ như vậy, nhị phòng chẳng qua là quan thất phẩm, có thể gây ra chuyện gì chứ".
Tần Tư Sương khuyên giải.
Ân Hằng nhắm mắt, mím môi không nói.
Ân Tố Tố đang giả vờ ngủ nghe xong, không khỏi thở dài trong lòng.
Mẫu thân à, người vẫn quá dịu dàng rồi, vị nhị thúc này không có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh rước phiền phức thì có thừa, sau này ông ta thực sự còn làm ra chuyện ngu xuẩn nữa đó, suýt nữa hại cả Ân gia rồi.
Một đêm không nói, hôm sau Ân Hằng tới Hồng Lư Uyển lần nữa, lần này ngữ khí lão phu nhân tốt hơn nhiều, hoặc do Trương ma ma khuyên, biết Ân Hằng ăn mềm không ăn cứng.
Nhưng không ngờ Ân Hằng vẫn cứng rắn như cũ nhất quyết từ chối nhị phòng dọn vào ở, đồng thời tìm người trước kia đã giới thiệu hai trạch viện kia cho ông, người này từng làm quản sự ở Trấn Nam Vương phủ, làm việc ổn thỏa, còn nói cố ý đến chỗ nhị phòng kiểm tra, mọi thứ bình thường.
Nói tới đây, lão phu nhân triệt để không còn gi nói nữa, nếu nói tiếp, hai huynh đệ có lẽ thật sự đoạn tuyệt mất.
Ân Tố Tố đang nhắm mắt tu luyện tâm pháp nội công, đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên.
【Ding! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được % kỹ năng phá án.】
Ân Tố Tố đột nhiên mở mắt, cô không để ý phần thưởng này, điều cô để ý là nhị phòng thật sự không dọn đến nữa.
"Cha làm được chuyện lớn như vậy, hơn nữa sau này sẽ cứu cha một mạng".
Ân Tố Tố chậm rãi ngồi dậy, dựa trên đệm mềm.
Tiếng của Thanh Trúc từ bên ngoài vọng vào: "Thiếu gia, người tới rồi".
"A Man vẫn đang ngủ sao?"
"Cũng sắp dậy rồi".
Thanh Trúc trả lời.
Ân Nguyên Tân ừ một tiếng, đẩy cửa bước vào trong, vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy muội muội nhà mình đang vui vẻ khua tay.
"Muội cười vui vẻ như vậy, ta còn tưởng muội biết chuyện nhị thúc không dọn đến nữa kìa".
Ân Nguyên Tân nói, gõ nhẹ trán Ân Tố Tố một cái, cưng chiều ngồi sang một bên, cũng không quan tâm đứa trẻ mới bây lớn có nghe hiểu hay không, nói tiếp: "Gia đình như vậy, nếu không phải thân thích, cũng thật sự không muốn qua lại".
Ân Tố Tố gật đầu mạnh, gia đình tâm cơ như vậy, chúng ta tránh càng xa càng tốt.
"Tối qua tam thúc tam thẩm tới thăm tặng muội gì nào, cười vui vẻ như vậy?" Ân Nguyên Tân trêu đùa hỏi.
"Tiền tiền".
Ân Nguyên Tân vừa nghe, sau đó dở khóc dở cười nói: "Hóa ra muội muội là cô nhóc mê tiền tài hả".
Ân Tố Tố cười vui vẻ, cô đồng ý làm kẻ ham tiền tài.
Chuyện của nhị phòng náo tới ầm ĩ, tam phòng muốn giả vờ không biết cũng không được, huống hồ lão phu nhân bệnh rồi.
Nhưng nếu gấp gáp qua đó, vậy không phải là khiến nhị phòng xấu mặt sao, vậy nên chập tối tam phòng mới đến, tặng cho lão phu nhân nhân sâm bổ, còn tặng bà không ít đồ.
Theo lời của tam thẩm nói, quê bà có một cách dỗ trẻ con sau khi chịu kinh sợ, đó là dùng kim tiền trấn áp, trấn áp kẻ tiểu nhân, nửa đời sau sẽ vô ưu vô lo.
Ân Tố Tố không biết nửa đời sau cô có được vô ưu vô lo không, nhưng cô biết giờ này phút này cô lời to rồi.
Tam thúc tam thẩm quá hào phóng, vậy mà lại tặng cô lượng vàng, quy ra là được lượng bạc, thêm tiền mừng tuổi, cô đã tích được hơn một nửa tiền nâng cấp hệ thống rồi.
Nửa còn lại thực sự là hết cách, thôi thì cứ dùng hồng ngọc cầm cự trước đã, chắc cũng miễn cưỡng gom đủ.
"Nhị phòng gửi tới đó".
Ân Nguyên Tân đưa một chiếc hộp qua, sau đó giúp Ân Tố Tố mở ra, "thứ nhị phòng đụng vào là huyết ngọc của thượng thư tặng, lúc ra khỏi cửa lại gặp người của Vương phủ, trong lòng lo sợ bất an, tặng ít đồ an ủi muội".
Sau khi mở hộp ra, Ân Tố Tố nhìn qua một lượt không khỏi choáng váng.
Trong hộp là toàn là trâm vàng, vòng ngọc, phỉ thúy....Vòng ngọc phỉ thúy thì không nói, nhưng mấy cây trâm vàng này, kiểu dáng có hơi lỗi thời, nhìn có vẻ đã cũ từ lâu rồi, thậm chí còn bị đen vài chỗ.
Ân Nguyên tân cúi đầu, khẽ nói: "Muội muội cứ xem như đồ chơi đi, đây chắc là đồ tổ mẫu gửi qua cho nhị phòng, giúp nhị phòng cầu xin".
Nói xong, thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh đi.
Ân Tố Tố chậc chậc trong lòng hai tiếng, còn tự cho là mình đoán đúng rồi.
Xem ra lão phu nhân đau lòng không muốn bồi thường, lại không muốn cho họ đồ tốt, vậy nên chọn tới chọn lui, liền chọn mấy thứ chất lượng kém trước, nhưng lại sợ đại phòng không vui, vậy nên cắn răng bấm bụng bỏ thêm mấy thứ quý giá vào.
Ân Tố Tố tiện tay lấy mấy thứ ra, hỏi Mặc Mặc: "Mặc Mặc, mấy thứ này có được không?"
【Báo cáo kí chủ, được ạ.】
Ân Tố Tố hài lòng, vậy thì lấy tất cả đi, mấy thứ này cho dù mất rồi, cô cũng không đau lòng.
Hơn nữa đồ của cô cũng do cô tự mình giữ, cha mẹ không hỏi đến, vậy nên đem mấy thứ này đi cũng không ai biết.
"Muội muội nghỉ ngơi đi, ca ca đi ôn tập bài đây".
Ân Nguyên Tân khẽ nói, nhìn trán Ân Tố Tố một cái, sau khi phát hiện vết sưng đã giảm bớt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi sau khi Ân Nguyên Tân đi, trong phòng an tĩnh trở lại, Ân Tố Tố vẫy tay, để Mặc Mặc lấy mấy thứ này đi.
Cả hộp đồ lập tức biến mất, rất nhanh đã được Mặc Mặc quy đổi ra kim ngạch.
【Kí chủ, đổi được lượng.】
【Kí chủ, cô có thể nâng cấp rồi.】
Ân Tố Tố trực tiếp đem trăm lượng vàng ném cho hệ thống: "Mặc Mặc, nâng cấp"..