82: Lão Phu Nhân Sắp Về Rồi
Lúc Ân Nguyên Tân đến Thanh Trúc Viện, thấy Ân Tố Tố đang khóc nức nở trong lòng Tần Tư Sương, Tần Tư Sương đau lòng an ủi cô, lại căm hận nghiến răng nói: “Sợ là biết được lão phu nhân sắp về, nên mới dám làm loạn như vậy?”
Ân Nguyên Tân vừa đặt chân và cửa phòng liền khựng lại, hỏi: “Tổ mẫu sắp về rồi? Mẫu thân biết khi nào vậy?”
“Mới đây thôi, cữu cữu con cho người truyền tin đến, lão phu nhân ngồi thuyền về.
Lúc cữu cữu con dỡ hàng ở bến sông Lâm An nhìn thấy nên giúp ta đi nghe ngóng, nhị phòng không có về cùng, nhưng có mấy đứa trẻ nhà nhị phòng về”.
Tần Tư Sương cau mày, như vậy, xem ra nhị phòng không về, nhưng mấy đứa nhà nhị phòng vẫn sẽ vào đây ở.
Đợi đến khi nhị phòng về, tất nhiên cũng sẽ dọn hết vào đây.
Nghĩ đến đây, bà lại ôm một bụng tức.
Ân Tố Tố ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống, nhưng đây là do tác dụng của bùa, tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng tí nào.
Chỉ là cô không ngờ được khó khăn lắm mới đuổi được nhị phòng đi, kết quả đám người Ân Minh Châu lại về rồi.
Ân Nguyên Tân tính toán thời gian, lần này tổ mẫu không gửi thư thông báo trước, không biết là nhất thời nổi ý hay là có tính toán khác nữa.
Nếu tính thời gian gửi thư, cộng thêm đường xá xa xôi, có lẽ khoảng 2 3 ngày là đến được kinh thành rồi.
Nhà nhị phòng có hai vị cô nương, lúc này đến đây, vừa hay là lễ ủ rượu tuyết.
“Tổ mẫu quay về, thêm cả mấy đường đệ đường muội nhà nhị phòng về cùng, tất nhiên sẽ do cha sắp xếp.
Dù sao A Man cũng vừa bị vấy bẩn xong, trong lòng khó chịu, mẫu thân vì chăm sóc A Man mà tâm lực kiệt quệ.
Ngoài ra nhị phòng có hai vị nam tử, không tiện ở hậu viện, kệ cha tự nghĩ cách đi”.
Ân Nguyên Tân hơi nhíu mày, trực tiếp đem mọi chuyện đẩy hết đi.
“Đừng để ai vào viện tử của con”.
Ân Tố Tố vẫn thút thít nói.
“Tất nhiên không thể để chúng vào, phía Tây không phải vẫn còn mấy gian phòng sao, sắp xếp đến chỗ đó ở là được.
Bây giờ ta bận học hành, không muốn bị người khác làm phiền, để ta nói với cha cho”.
Ân Nguyên Tân cúi người, sờ sờ đầu Ân Tố Tố, thấp giọng nói: “Đại ca không để muội chịu thiệt đâu”.
Lúc này Ân Tố Tố mới yên tâm.
Dù sao tổ mẫu thương trưởng tôn nhất, trưởng tôn lại là người có thể gánh vác Ân gia, thế nên chỉ cần không phải loại ngu xuẩn đều biết nên lựa chọn thế nào.
“A Man, Vương phi chỉ gửi thiệp mời cho một mình muội, cũng không cho phép đưa người khác theo, muội phải nhớ kỹ đó, nếu không Vương phi nổi giận thì không dễ xử lý đâu”.
Ân Nguyên Tân dặn dò.
Ân Tố Tố phì cười ra tiếng, nhưng lại vội mím môi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Người Vương phi mời đều là nữ tử nhà quyền quý, đám người Ân Minh Châu kia quả thực không đủ tư cách, hơn nữa chúng còn phải cầu xin cô để cùng tham gia Lễ hội mùa xuân nữa kìa.
Lễ hội mùa xuân chính là hội xem mắt lớn nhất, đó cũng chính là lý do lão phu nhân đem hai tỷ muội kia từ chỗ hoang vu hẻo lánh đó về đây, chỉ có ở kinh thành mới tìm được một phu quân tốt.
“Tam phòng có về đây không?” Ân Tố Tố đột nhiên hỏi.
Ân Nguyên Tân cân nhắc rồi nói: “Lần trước nghe cha nói qua một lần, Như Ý đường muội cũng đến tuổi cập kê rồi, đợi qua kỳ thi mùa xuân, xem xem có người nào phù hợp hay không”.
Ân Tố Tố nghe xong, đột nhiên căng thẳng lên, có khi nào Như Ý đường tỷ lại giống kiếp trước không, vẫn gả cho cử nhân tên Vương Nhược Phong đó.
Không được, cô bắt buộc phải ngăn cản.
“Ca ca, viết thư gọi mấy người nhà Như Ý đường tỷ cũng đến đi, tổ mẫu đã muốn cho Uyển Nhi đường tỷ và Minh Châu đường tỷ xem mắt, thì không thể bỏ qua Như Ý đường tỷ được”.
Ân Tố Tố nói.
Ân Nguyên Tân nghĩ cũng phải, có Như Ý bên cạnh A Man cũng tốt, không thì sợ rằng mấy đứa nhà nhị phòng không có đứa nào tốt lành cả.
Đặc biệt là Ân Uyển Nhi, tuổi tác còn nhỏ nhưng tâm tư thì nhiều.
“Được, ta sẽ viết thư”.
Ân Nguyên Tân nói.
Ân Nguyên Trình không thể nào ngờ được một trận ầm ĩ cuối cùng cứ như vậy kết thúc, điều nó càng không ngờ được đó chính là nó bị lột s@ch y phục kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, kết quả trên người đến một vết bầm tím cỡ móng tay cũng không có.
Những đáng thương và kể lể khi trước bây giờ đều trở thành trò cười.
Ân Hằng nổi trận lôi đình, trực tiếp cấm túc Hạ Hà Uyển, không ai được bước ra ngoài nửa bước.
Châu ma ma là kẻ gây chuyện đều tiên nên bị phạt gậy, trả lại chứng thư, vứt ra khỏi phủ.
Người lớn tuổi vậy rồi cũng không bán đi được, Châu ma ma chỉ đành tập tà tập tễnh lấy hoa tai vàng đi đổi thuốc, về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Ân Hằng vốn muốn đến Thanh Trúc Viện, nhưng Tần Tư Sương cho người đóng cửa viện, không cho ai vào, náo đến mức Ân Hằng cũng phát cáu, bỏ đi luôn rồi.
“Mẫu thân, người có đau lòng không?” Ân Tố Tố thấp giọng hỏi, nếu nói không đau lòng thì cũng không phải, trong lòng cô vẫn thoáng buồn rầu, nhưng may mà trải qua một số chuyện, cô cũng ngộ được tình cảm cha con giữa hai người quá yếu.
Ví như hôm nay, chuyện nhỏ như vậy đã khiến cha nổi trận lôi đình như vậy, nếu không phải vì kiêng dè danh tiếng, sợ là đã trực tiếp cho cô ăn đòn rồi.
Vậy nên sau khi nghĩ thông suốt, chút thoáng buồn đó đã dần dần biến mất rồi, điều cô lo nhất là mẫu thân.
Tần Tư Sương ôm Ân Tố Tố trong lòng, khẽ mở miệng nói: “Ta tất nhiên là đau lòng buồn bã, chàng ấy không tin con, cũng không tin người dạy dỗ con là ta đây, hôm nay chàng ấy không hề đặt chúng ta trong lòng dù chỉ một chút, cho dù là điều tra cũng nên là hai bên đối chứng, chứ không phải vội vã định tội con.
A Man yên tâm, chỉ cần mẫu thân còn ở đây, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa, nhiều kẻ như vậy, giống như là đã bàn bạc xong từ trước rồi mới đến vu cáo con, ta nhất định phải khiến chúng trả giá”.
Tần Tư Sương lạnh lùng nói, sau đó để Ân Tố Tố nghỉ ngơi trước, tự mình đi xử lý đám người kia.
Ân Tố Tố bảo Tiểu Nha bưng chậu nước nóng lên, sau khi rửa mặt xong, lại nhìn Tiểu Nha đang áy náy, nói: “Không phải lỗi của em”.
“Nhưng mà tiểu thư…”
“Người ta muốn gài bẫy ta, tất nhiên là đã tính toán bàn bạc xong xuôi, nếu không phải Ân Nguyên Trình giả bệnh, thì hôm nay ta có nhảy xuống thành hào cũng không rửa sạch tội”.
Ân Tố Tố vắt khăn, sau khi lau tay xong, nói tiếp: “Sau này phải cẩn thận hơn”.
“Nhưng mà tiểu thư, Hạ Hà Uyển đã bị cấm túc, Châu ma ma cũng bị đuổi đi rồi”.
Tiểu Nha nói.
“Nhưng tổ mẫu ta sắp về rồi”.
Ân Tố Tố nhàn nhạt nói, cô có dự cảm sau khi lão phu nhân quay về, nhất định lại gây sóng gió.
Bây giờ cô không biết kẻ đứng sau là ai, nhưng không có nghĩa là cô không tra ra được!
“Tiểu Nha, hôm nay em cũng bị dọa sợ, lui xuống nghỉ ngơi đi.
Tóm lại em phải nhớ, sau này nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là với người của Hồng Lư Uyển”.
Ân Tố Tố căn dặn.
“Tiểu thư, em hiểu rồi”.
Tiểu Nha nói xong lại do dự nhìn Ân Tố Tố, thấp giọng hỏi: “Có cần mua chuộc trước vài hạ nhân không?”
Ân Tố Tố cau mày nghĩ ngợi, sắp xếp người của mình ở Hồng Lư Uyển cũng không tồi, nhưng để cô làm thì không ổn lắm, hơn nữa mẫu thân cô cũng không vừa đâu, chắc là sắp xếp trước rồi.
“Cái này thì tạm thời không cần”.
Ân Tố Tố nói.
Tiểu Nha “vâng” một tiếng, sau đó bưng chậu nước lui ra ngoài..
83: Có mặt ở khắp nơi
Tần Tư Sương xử lý đám người đó thanh thế phô trương, dẫn đến không ít phỏng đoán, nhưng Ân phủ bịt kín miệng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, nhưng Tần Tư Sương vẫn còn giận, nên bán hết đám người đó đi.
Loại nô bộc phản chủ như thế này không có nhà nào muốn mua, nhưng không ngờ thế mà lại có người muốn mua thật, hơn nữa còn ra giá cao cơ.
Sau khi mua đám người đó về, còn lạnh giọng trào phúng, nói Ân phủ xem mạng người như cỏ rác, tùy tiện xử lý hạ nhân, bụng dạ hẹp hòi, không muốn có qua lại gì với Ân phủ.
Nghe thấy mấy lời miêu tả của Thường An, Ân Tố Tố cau mày, chỉ cảm thấy nực cười, nói: "Lẽ nào người mua đám hạ nhân này họ Bạch?"
"Nghe người xung quanh nói thì đúng là họ Bạch, là y tiên gì đó. Vừa hay mới mua một căn trạch tử, còn thiếu nô bộc, vậy nên dứt khoát mua họ luôn". Thường An nói.
Ân Tố Tố tức đến bật cười, Bạch Như Sương này đúng là có mặt ở khắp nơi mà.
Bạch Như Sương tình cờ gặp phải cảnh này, tấm lòng thánh mẫu đột nhiên nổi lên muốn mua chúng về thì thôi đi, nếu như cô ta còn muốn giở trò, vậy thì cô nuốt không trôi cục tức này.
【Kí chủ, hào quang thánh mẫu của nữ chính.】
Ân Tố Tố gật đầu, cái này thì cô biết. Lương thiện cũng là phẩm chất tốt của nữ chính, nhìn thấy có người bị bán nên nổi lòng tốt, cũng không hỏi rõ nguyên do mọi chuyện, chỉ thấy hạ nhân là kẻ yếu, tất nhiên là lỗi sai của nhà quyền quý, mà bản tính trời sinh của cô ta là thiên vị kẻ yếu.
Nhưng trong kinh thành này, trừ khi xảy ra chuyện lớn, nếu không sẽ không gióng trống khua chiêng mà rao bán nô bộc đi như vậy đâu. Vậy nên Tần Tư Sương dám làm vậy, nhất định là do đám nô bộc này phạm sai, phía phủ nha sẽ ghi chép lại, đến cả ngự sử cũng không lấy chuyện này ra để vạch tội được.
"Nếu cô ta cho là như vậy thì có thể hả giận, vậy là do cô ta nghĩ nhiều rồi". Ân Tố Tố xì một tiếng, nhưng sắc mặt nhanh chóng thay đổi, giống như nghĩ đến cái gì đó, nhìn Thường An nói: "Trạch tử cô ta mua nằm ở đâu?"
"Hình như là ở ngay trên con phố này". Thường An trả lời.
Sắc mặt Ân Tố Tố càng khó coi, trong kinh thành, phố phía Nam hầu hết đều là gia đình quan lại, phố phía Bắc nhiều thương nhân, phố phía Tây chính là Trấn Nam Vương Phủ, phố phía Đông là nơi náo nhiệt nhất, tập hợp đủ hạng người.
Theo lẽ thường, cùng lắm là Bạch Như Sương sẽ mua trạch tử ở phố phía Bắc, kết quả cô ta lại nhất quyết ở phố phía Nam. Nếu chỗ này không phải là của Tiêu Cảnh Vân, thì chắc chắn là cái danh y tiên đã giúp cô ta không ít.
Nhưng lại mua hạ nhân của Ân phủ nhà cô, còn chọn mua trạch tử ở phố phía Nam, được, được lắm!
Ân Tố Tố nghiến răng hít sâu một hơi, gọi Thường An bước lên, thấp giọng phân phó: "Đi tra xem viện tử được mua lúc nào, lại tra xem bình thường có những người nào hay lui tới".
"Vâng". Thường An nhận mệnh, sau đó lui ra ngoài.
"Tiểu thư, vị Bạch cô nương đó là cố ý mà!" Tiểu Nha vốn đã cực kỳ không thích cô ta, bây giờ lại càng ghét.
"Kệ cô ta có phải cố ý hay không, dù sao ta cũng không định nuốt cục tức này đâu". Ân Tố Tố nói xong, cười lạnh một tiếng, thật sự cho rằng kinh thành là giang hồ sao?
"Đi, đi thăm mẫu thân ta". Ân Tố Tố đứng dậy, chỉnh lại y phục, cùng Tiểu Nha đi về phía Ngô Đồng Uyển.
Mẫu thân cô bán hạ nhân, Bạch Như Sương này làm như vậy, không phải chính là trực tiếp tát vào mặt người ta sao! Không lấy được lợi từ chỗ cô, nên xả giận ở chỗ mẫu thân cô, thật sự coi cô là Bồ Tát làm bằng đất sét hay gì?
Ân Tố Tố vừa bước vào cửa phòng, liền nghe thấy âm thanh thanh thúy của tách trà bị vỡ.
Tiểu Nha vội vàng gõ cửa: "Phu nhân, tiểu thư đến rồi".
Tần Tư Sương cho người nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ, rồi mới đi ra, để Ân Tố Tố vào trong.
"Mẫu thân". Ân Tố Tố bước nhanh đến, cẩn thận kiểm tra tay bà một lượt, thấp giọng nói: "May mà không bị thương".
"Ta không sao, sao con lại đến đây?" Tần Tư Sương dịu dàng hỏi.
"Mẫu thân ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, con sao có thể không đến?" Ân Tố Tố nói, ôm cánh tay Tần Tư Sương, đỡ bà ngồi xuống, nói: "Mẫu thân, chuyện này trách con, con không để cô ta chiếm được lợi ở chỗ con, lại hại mẫu thân rồi".
Tần Tư Sương khẽ lắc đầu, vỗ tay Ân Tố Tố nói: "Ta cũng coi như mở rộng tầm mắt, vị Bạch cô nương mang danh y tiên trong kinh thành, không ngờ lại là người không có giáo dưỡng như vậy!"
"Nhân sĩ giang hồ, lần đầu đến kinh thành, nhà tôn quý trong kinh thành xử lý hạ nhân thế nào chắc cô ta cũng không biết. Có điều cô ta mua rồi cũng tốt, loại hạ nhân phản chủ đó cứ để cô ta giữ lại mà dùng đi, mẫu thân không cần tức giận với loại người này". Ân Tố Tố khuyên.
Thanh Trúc tiến lên, bóp vai giúp Tần Tư Sương, nói: "Đúng vậy ạ, phu nhân, tức giận với loại người đó không đáng đâu, người tức giận như vậy ngược lại lại ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Nếu vị Bạch cô nương đó đồng ý bỏ ra số tiền lớn mua hạ nhân thì cứ để cô ta mua, mua loại hạ nhân phản chủ như vậy về, xem cô ta dùng thế nào".
"Đúng vậy". Ân Tố Tố nói.
"A Man, đây chính là người Tiêu thế tử thích?" Tần Tư Sương thật sự thấy khó hiểu.
Ân Tố Tố gật đầu.
Tần Tư Sương khẽ lắc đầu, nói: "Bỏ đi, ta đành nuốt cục tức này vào vậy".
Ân Tố Tố biết mẫu thân đây là đang suy nghĩ cho huynh muội hai người, nếu không sẽ xảy ra xích mích với Tiêu thế tử, nhất định không tốt cho họ. Trong kinh thành này, quan nhất phẩm thôi đã bức chết được người, huống hồ là thế tử của Vương phủ.
Ân Tố Tố cảm thấy có chút ấm ức, thế nên cô mới nuốt không trôi cục tức này.
"Đúng rồi mẫu thân, người đã điều tra đám người đó chưa?" Ân Tố Tố hỏi.
Nói đến chuyện này, Tần Tư Sương khó khăn lắm mới nén được giận, lại bộc phát ra rồi.
"Tất nhiên là người của Liễu di nương!"
"Liễu di nương có khả năng mua chuộc nhiều người tới vậy sao? Trong đó cũng có không ít người đã làm việc lâu năm ở Ân phủ mà nhỉ". Ân Tố Tố không hiểu.
"Ta tra kỹ rồi, quả thực là trừ Liễu di nương ra, không còn ai khác nữa. Chắc là khế ước bán thân, cũng không biết rốt cuộc lão phu nhân để lại cho cô ta cái gì". Sắc mặt Tần Tư Sương trầm xuống, chuyện bên ngoài bà không có cách, nhưng chuyện trong trạch tử thì bà nói mới tính.
Ân Tố Tố ngồi nói chuyện với Tần Tư Sương một lúc, cho đến khi mẫu thân cô bớt giận mới quay về viện tử của mình.
Lúc này, Thường An cũng vừa về.
"Tiểu thư, tra rất dễ dàng, tùy tiện hỏi vài người, hình như đều biết". Thường An nói, thậm chí còn cảm thấy có chút kỳ lạ, chưa từng thấy người nào trong kinh thành này phách lối tới vậy, "trạch tử mới mua ba ngày trước, có Tiêu thế tử giúp đỡ, người qua lại có Tiêu thế tử, ngũ hoàng tử, Lâu Vọng Các của Quỳnh Ngọc Lâu, còn có một vị nữa. Vị Bạch cô nương này hình như mới tới kinh thành, mới đến không lâu đã đánh nhau một trận ầm ĩ với công tử nhà Hộ bộ Thị lang, đánh Tiền công tử rất thảm".
Ân Tố Tố nghe xong thì chết lặng.
"Tùy tiện hỏi vài người cũng biết mấy chuyện này?" Ân Tố Tố hỏi lại.
Thường An gật đầu chắc chắn, "cũng không biết mấy người đó lan truyền kiểu gì, hình như ai cũng biết".
Ân Tố Tố để Thường An lui xuống nghỉ ngơi, còn mình thì dựa vào đệm mềm sau lưng cau mày suy nghĩ, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ... Đợi đã, Tiêu thế tử mua trạch tử?
Người khác thì không nói, người lui tới nhiều tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng còn ngũ hoàng tử sao lại trắng trợn công khai như vậy được.
Khả năng duy nhất đó chính là do Tiêu Cảnh Vân tung tin tức về ngũ hoàng tử ra ngoài, mục đích là khiến một số người phải kiêng dè, không dám làm càn, lấy chuyện này để bảo vệ Bạch Như Sương.