Những ngày sau đó, mọi việc diễn ra một cách bình yên.
Trai Đằng Nhất và Tam Lang luôn là khách quen của quán, và việc phục vụ họ Chiaki luôn để Diệp Ẩn làm.
Hơn thế nữa, hiện tại cô nàng nữ chính này với cô đã có một sự ăn ý không nhẹ rồi! Chính là Diệp Ẩn khi nhìn thấy Tổng Tư đã biết đi đường vòng, mỗi lần đều không xuất hiện trước mắt anh ta,...!đều là nhờ Chiaki hết ám chỉ đến nói gián tiếp với cô ta đấy!
Cho nên, cứ thấy Chiaki tự mình bưng đồ cho khách là lập tức nữ chính biết khách hàng hôm nay có ai rồi...
Lần nào cũng thế, khi Tổng Tư đến đây thì Chiaki đã được hệ thống thông báo từ trước nên đương nhiên là chuẩn bị sẵn...
Độ hảo cảm cũng chậm rãi leo thang đến % luôn! Rất tốt!
Bởi vậy, lần nào suất ăn của anh ta cũng có thêm một chén xuyến bối hầm lê hoặc bách lê phong mật! Đương nhiên bề ngoài là bổ phổi hết ho, còn bên trong chứa bao nhiêu liều thuốc chữa ho lao không màu không mùi không vị thì...!E hèm! Cái này không cần thiết phải biết đâu!
Akira nhìn thấy Tổng Tư cứ từng thìa từng thìa ăn hết cái bát ký chủ của mình nấu kia, không khỏi có chút rùng mình...
Cứ thử nhìn cái cách cô ấy bỏ thuốc vào trong cái bát đó đi...
Quấy quấy, đổ đổ, xoay tròn...!Làm đến khiến người khác nhìn chóng cả mặt...
Ai không biết còn tưởng cô ấy đang pha chế thuốc độc ấy chứ!
Vì bát đồ mình nấu kia, kiểu gì Chiaki cũng phải nhìn mục tiêu nhiệm vụ ăn hết cả bát mới dám thả lỏng...
Bao nhiêu thuốc cô đều dồn hết vào đó mà...
- Tiểu Tuyết, cô cứ lo cho Tổng Tư, mì của chúng tôi đâu?_ Tam Lang chống tay vào cằm, thở ra một câu đầy tính chất của cẩu độc thân...!Trai Đằng Nhất cũng không để cốc trà sang một bên mà nhìn cô gái đang cầm khay kia...
Hai người này chỉ cần chú ý một chút là biết ngay, cô gái này chỉ khi nào có Tổng Tư thì mới xuất hiện...!Hành động đó biểu thị cho cái gì, không cần nghĩ cũng biết...
- Thông cảm, mọi người chờ anh ta ăn hết bát này rồi tôi sẽ nấu cho cả ba.
Không thể để hai người ăn trước rồi Tổng Tư lại lủi thủi ăn sau được mà.
Ăn cùng người mình yêu quý là tuyệt nhất! Đúng không?_ Chiaki khẽ nghiêng người, mỉm cười với hai người kia...!Suối tóc vàng rực đổ xuống, hoàn toàn không để Tổng Tư nhìn thấy nụ cười của cô gái đang đứng cạnh...
Lập tức, độ hảo cảm tăng lên thành %! Chiaki hơi khựng lại, rồi tiếp tục...
- Hơn nữa, công việc của tôi vốn là nấu nướng dưới bếp.
A Cúc và Diệp Ẩn mới phụ trách tiếp khách.
Chẳng qua với anh chàng này thì phải chính mắt tôi nhìn thấy anh ta ăn hết bát mới yên lòng được...
Câu này, lại ẩn ẩn bày tỏ với mục tiêu nhiệm vụ, đồng thời kín đáo giải thích cho cái đám cẩu độc thân kia lý do vì sao cô chỉ trồi ra lúc có Tổng Tư! Một công đôi việc luôn...
..............................................
Ngày hôm nay, Chiaki lại giành giỏ đi chợ của Tiểu Ẩn...
Vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải một thân ảnh thon gầy đứng trước mình...
- Tổng Tư, hôm nay sao đến sớm vậy?_ Cô nở một nụ cười rạng rỡ với chàng trai ôn nhuận như ngọc kia.
Sau đó là bắt đầu đi theo lộ tuyến của nữ chính, tự sướng một hồi:_ Hay là...!muốn ăn xuyên bối hầm lê của tôi hả?
Vừa đùa, cô vừa khẽ cười.
Tuy nhiên trong bụng lại bắt đầu tính toán các nước đi tiếp theo...
- Tiểu Tuyết, hôm nay đồn chúng tôi có tỉ thỉ hợp chiến, muốn xem không?
- Tỉ thí hợp chiến?_ Mắt Chiaki sáng lên.
Quả nhiên với % hảo cảm thì anh ta sẽ mời cô mà...
- Tôi và Trai Đằng Nhất tiên sinh đều tham gia đấy._ Tổng Tư đủng đỉnh bỏ thêm một câu phía sau...
- Khoan đã, anh cũng tham gia? Nhưng mà sức khỏe của anh?_ Lập tức, Chiaki bật lên chế độ lo lắng.
Đáp lại, Tổng Tư chỉ khẽ cười:
- Không sao.
Tôi ít nhất cũng có thể cầm được cây Cúc nhất văn tự tắc tôn này.
Hơn nữa, tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi...
Biểu tình của chàng trai đứng đó, lại nhàn nhạt chút bi thương...
Tuy nhiên, sự chú ý của Chiaki dồn cả vào câu sau...
Khỏe hơn là đương nhiên, thuốc của cô dồn vào cả mà...
- Được rồi, đợi tí nhé.
Để tôi đi xin phép Cúc đã._ Vừa nói vậy rồi Chiaki cũng chui luôn vào trong nhà để sửa soạn...
..................................................
Trên đường đi đến Tân Soạn Tổ, không chút vướng bận...
Trận chiến sẽ bắt đầu khi đặt chân vào doanh trại địch cơ...
- Xung Điền tiên sinh._ Hai người đứng gác cổng nhìn thấy Tổng Tư bèn cất tiếng chào...
Chào xong mới thấy một cô gái ló ra từ phía sau lưng của tiên sinh nhà họ...
Một đám mặt đơ, cứ thế mà dõi theo cô gái đang chăm chăm đi theo Xung Điền tiên sinh kia...
Một đường đi đến nơi, Chiaki trở thành cái sinh vật lạ để mấy tên con trai chỗ này ngó qua ngó lại...
- Tổng Tư này, anh đưa tôi tới thực sự không sao chứ?_ Chiaki có cảm giác như thể mình là một sinh vật lạ vậy.
Dù cô không quá mức bận tâm nhưng cũng không thoải mái cho lắm...
- Không sao, không sao._ Tổng Tư vẫn giữ nụ cười thiên sứ ấy! Sao Chiaki có ảo giác là anh ta mang cô ra để chọc tức đám cẩu độc thân ở đây vậy nhỉ?
Chỉ là ảo giác thôi! Đừng để ý!
........................................................
Đến chiến trường nơi sắp diễn ra trận chiến, Chiaki nhìn thấy người quen:
- Trai Đằng tiên sinh._ Chiaki cất tiếng chào.
Thế nhưng lại thu hút được sự chú ý của một người khác...
- Tổng Tư, nữ nhân này là ai?_ Chớp mắt, tên tóc nâu đỏ ấy đã đến gần Chiaki...
- Hm?_ Chiaki ngẩn người, tùy ý để anh ta đánh giá mình...
Đánh giá xong xuôi, tên nào đó bắt đầu quay sang Tổng Tư:
- Đây không phải là bạn gái của cậu chứ, hảo tiểu tử, cũng có chút hiểu biết rồi.
- Vĩnh Thương tiên sinh, đừng nói bậy, cô ấy là bạn tôi...
Mặt Tổng Tư đỏ đến mức muốn bốc khói luôn rồi.
Hai tay lại còn vẫy loạn nữa chứ...
Được lắm đội trưởng đội hai, cho anh chín mươi chín like! Thêm một like lại sợ anh kiêu ngạo...
Mục tiêu nhiệm vụ lần này, nếu không có tác động bên ngoài thì sẽ không nhận ra được tình cảm của mình đâu! Bởi vậy nên cần phải có kích thích, khiến cho anh ta biết rằng cô khác với người khác...
Quả nhiên, độ hảo cảm tăng vọt thêm % nữa.
% rồi...