"Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị sinh mệnh của ký chủ đang tụt giảm! Cưỡng chế rời khỏi thế giới này trong nửa tiếng nữa!" Âm thanh của hệ thống kêu ầm trong đầu, khiến Chiaki có chút đau đau...
Cô ôm theo vết thương sâu hoắm trên bụng, tùy ý dựa vào cổng đền...
Đau quá đi à! Sao lần nào xuyên đến cô cũng ôm theo thương tích về vậy?
Đây chắc chắn là vì cái giá trị vận khí đây!
Chúng ta có thể làm phương pháp bắc cầu đơn giản: Tam Lang nhất định sẽ bị Cúc đâm chết.
Mà Chiaki lại nhận một nhát dao, khiến cho anh ta sống.
Vậy thì theo định luật thế giới, Chiaki chắc chắn sẽ chết thay anh ta...
Không sao, thuận tiện giúp đỡ nữ chính một chút là được...
- Khụ khụ...!khục..._ Dòng máu tanh ngọt trào lên cuống họng, trong miệng toàn là mùi gỉ sắt...
Chiaki cúi xuống dùng bàn tay lau đi khóe miệng trào máu, ngẩng đầu lên lại vừa vặn đối mặt với một người...
- Trai Đằng Nhất tiên sinh, ngài định một kiếm cho tôi siêu thoát nhanh hơn sao?_ Cô không khỏi cười khổ, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút...
.......................................
Trai Đằng Nhất đi theo vết máu đến được cổng đền, thế nhưng lại nhìn thấy hình ảnh mà anh cả đời này có lẽ cũng không quên được...
Cô gái kia, cả người vấy máu, đang tựa vào cổng đền, ho đến tê tâm liệt phế...
Bộ kimono nhạt màu thấm đẫm máu tươi, dây ra cả mái tóc xõa dài dưới ánh trăng...
Thế nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên nhất, đó là cô gái dường như đang trở nên trong suốt...
Anh có thể thấy rõ, ánh trăng xanh kia xuyên qua cơ thể gầy yếu đó...
Nhất là, đôi chân kia, bắt đầu biến thành những cánh hoa anh đào trắng muốt...
Chiaki nhìn thấy ánh mắt kia, không khỏi cười cười:
- Ngài không cần phải ngạc nhiên, dù sao thì...!tôi cũng không thuộc về nơi này.
Hiện tại chỉ là, rời đi thôi!
- Vậy tại sao cô lại đến đây?_ Vào lúc này, chàng trai nào đó đã tin lời của Chiaki...
- Là để chữa bệnh cho Tổng Tư.
Yên tâm, bệnh của anh ấy đã khỏi rồi!_ Nụ cười của Chiaki bắt đầu trở nên trong suốt...
Cơ thể biến thành cánh hoa, dìu dịu bay theo gió...
- Trai Đằng Nhất tiên sinh, tạm biệt!_ Chiaki mỉm cười, sau đó hoàn toàn biến mất...
Chẳng qua lần này có chút rắc rối...
Chính là khi Chiaki biến mất, cũng chỉ mới có giờ, rưỡi tối thôi...
Người Nhật Bản cổ đại ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe mà...
Cho nên, đêm hôm ấy, có nơi nào đó nháo nhào lên...
Quán của Cúc sáng đèn nhất phố, Diệp Ẩn còn đặc biệt dùng thức thần truy tìm cô gái nào đó...
Tam Lang chạy về đồn, mồm năm miệng mười kể lại toàn bộ...
Tân Soạn tổ đốt đèn tìm nữ nhân, với khẩu hiệu: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác...
Và đương nhiên, cô gái kia đã tan biến vào không khí rồi...
Trai Đằng Nhất trở về, vừa vặn đụng phải Tổng Tư đang lo lắng...
Anh nhìn chàng trai kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói gì...
Không hiểu sao, Trai Đằng Nhất muốn giữ cho mình khoảnh khắc ấy...
Cô gái kia cả người dường như phát ra ánh sáng thánh khiết dưới ánh trăng...
Xinh đẹp như thế, giống như một bông "nữ hoàng bóng đêm" tỏa hương trong không trung, lại như một bông pháo hoa lặng lẽ bất động thanh sắc nở rộ rồi biến mất...
Rõ ràng lý trí anh nói rằng, cô gái này sẽ vĩnh viễn biến mất...
Thế nhưng, anh lại không thể không thừa nhận...
Hình ảnh ấy...!rất đẹp...
Đẹp hơn tất cả mọi hình ảnh anh từng thấy...
Anh không muốn san sẻ khoảnh khắc ấy cho bất kỳ ai...
Nó là của riêng mình anh...
Chẳng qua là, thời gian gà bay chó sủa ấy cũng không kéo dài lâu...
Bởi vì giống như hai thế giới trước, khi vừa đúng nửa đêm...
Toàn bộ dữ liệu về Chiaki đã được xóa sạch trong cuộn băng ký ức của mọi người...
.......................................................
NGOẠI TRUYỆN: XUNG ĐIỀN TỔNG TƯ...
Xung Điền Tổng Tư không hiểu vì sao mà căn bệnh của mình lại có thể khỏi được...
Rõ ràng, khi biết mình mắc phải căn bệnh chết người đó, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi...
Thế nhưng, chỉ vài tháng trôi qua, căn bệnh đó lại ngày một lui đi, đến lúc biến mất hẳn...
Mà trong khoảng thời gian đó, ký ức của anh lại mịt mờ, như thể đang ở trong một màn sương dày đặc vậy...
Sau khi tỉnh ra, Tổng Tư phát hiện trên cổ mình mang theo một chiếc dây chuyền xinh đẹp, vô cùng ăn khớp với hình xăm trăng sao trên cổ tay mình...
Trong ký ức mờ nhạt ấy, dường như luôn có ai đó chăm sóc cho sức khỏe của anh...
Người ấy biết về bệnh của anh, nhưng lại im lặng, chỉ lẳng lặng mà ép anh phải quan tâm đến chính mình...
Người ấy, luôn ép anh phải ăn những món ăn giúp giảm ho hay đau họng...
Người ấy, nấu ăn rất ngon, khiến anh ăn mà không ngán...
Thế nhưng, tại sao anh lại không thể nhớ ra cô ấy?
Pháo bông năm mới nở rộ trên bầu trời đêm, Tổng Tư cùng ngắm với mọi người...
Chẳng qua, anh lại cảm thấy trống trải...
Dường như năm ngoái, đã có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh...
Có ai đó đã thầm thì với anh rằng sẽ cùng nhau ngắm pháo bông...
Vậy thì tại sao, anh lại không thể nhớ được khuôn mặt của cô gái ấy?
Anh chỉ nhớ được nụ cười đầy ôn nhu kia, giống như tỷ tỷ của mình vậy...
Là ai? Cô gái ấy, rốt cuộc là ai chứ?
...................................
NGOẠI TRUYỆN: SAU KHI CHIAKI RỜI ĐI
Chiaki rời đi không được mấy ngày thì Tiểu Ẩn cũng rời khỏi đó...
Lần này, nhiệm vụ được hoàn thành một cách vô cùng khó hiểu, cô nàng nào đó vô cùng rối bời mà trở về...
Lần này, vì không có Tổng Tư kéo chân, đã về một cách thuận lợi...
Về đến quán trà Tiền thế kim sinh, sau khi kể lại cho sư phụ của mình nghe.
Hiếm có khi nào vị sư phụ thần thông quảng đại kia hơi ngẩn người, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Là có người đã giúp con hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng người này là ai, chính ta cũng không biết.
Không có chút thông tin gì về kẻ đó hết!
Cuối cùng, chuyện này cũng đành gác lại...
............................
Về phần Tân Soạn Tổ, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi thấy tờ luật của tổ lại có hình tứ diệp thảo...
Mọi thành viên đều ngẩn người nhìn tờ nội quy kia...
Cục phó...!thay đổi thẩm mĩ hả?
Nhưng mà, những bông tứ diệp thảo điểm trên giấy...
Ừm...!rất đẹp!
Chẳng qua, thậm chí đến Thổ Phương cũng không hề biết tại sao mình lại lấy tờ nội quy ấy...
Anh chỉ là, ùm, muốn ngắm nó thôi...
Còn lại một người, Trai Đằng Nhất...
Người này lúc nào cũng im ỉm ít nói, nên thôi thì cũng không biết anh ta nghĩ gì đâu...