- Này, đưa ta về nhà là cô chết chắc đó!
Mặc kệ tiếng kêu gào từ con búp bê kia, Chiaki tỉnh bơ lôi nó vào nhà mình và đặt lên bàn...!Nhìn thấy con hồ ly đen tuyền từ phòng ngủ chui ra, cô lại thân thiết nhắc nhở một câu:
- Tsubaki, xem thì xem nhưng đừng đến gần quá nhé! Con búp bê đó là ma cà rồng biến thành đấy...
Trong lúc đó, Tsubaki đã nhận ra tên "bầy tôi" của mình và đương nhiên tên ảo thuật gia cũng vậy...
- Đồ ngốc! Ngươi còn tưởng là...
Chưa gào thét xong, ảo thuật gia đã nhận mệnh của "chủ nhân" mà thức thời ngậm miệng lại...
- Hả? Gì cơ? Lúc nãy ngươi nói gì ta không nghe rõ._ Chiaki quay ra hỏi con búp bê đang ngồi trên bàn ăn...
- Đói, cho ta máu đi._ Yêu cầu này vô cùng bình thường với một con ma cà rồng...!Nên Chiaki cũng không chút nghi ngờ...
- Chờ chút xíu._ Cô lôi ra một cái cốc...!Sau đó, cắt tay nhỏ máu vào trong...!Trước sự ngạc nhiên của hai tên ma cà rồng, Chiaki thản nhiên rót đầy một cốc máu đặt trước mặt con búp bê kia...!thậm chí còn hảo tâm cắm cho hắn một cái ống hút nữa chứ!
- Sao vậy? Uống đi chứ!_ Bê đồ ăn ra, Chiaki ngạc nhiên khi thấy cốc máy vẫn chưa hề được đụng vào..._ Uống nhanh đi, rồi ta còn có chuyện hỏi ngươi...
Ngay khi cô quay lưng đi, cốc máu đã bị con hồ ly kia uống gần hết rồi mới đưa cho bầy tôi của mình...
"Máu của cô ta ngọt đấy chứ!" Tsubaki liếm môi, nghĩ thầm...
Độ hảo cảm tăng lên %, giờ đã được % rồi...
Trong bếp, Chiaki bỗng nhiên giật mình khi thấy chỉ số của độ hảo cảm tăng lên...!Cô thầm gọi hệ thống:"Akira, sao đột ngột Tsubaki lại có thiện cảm với ta vậy?"
Sau khi tìm kiếm một hồi, Akira đáp lại:"Mục tiêu đã uống máu của cô."
Ra thế, Chiaki nhủ thầm...!Nhưng uống máu, cậu ta không sợ sẽ ký khế ước với cô sao? Hay là khi uống vẫn ở hình dạng hồ ly nên không ảnh hưởng nhỉ? Mà chuyện ấy tính sau...!Cô lôi con búp bê kia về không phải để làm cảnh đâu...
Sau khi đã xong việc buổi tối, Chiaki ôm Tsubaki và đối mặt với con búp bê ngồi trên bàn...
- Này, ngươi nói là có Servamp đúng không?
- Thì sao? Có liên quan đến ngươi à?
- Lúc nãy Mahiru đã ký khế ước...!Khế ước ấy...!nô lệ sẽ phải làm mọi thứ nếu chủ nhân yêu cầu phải không?
- Phải thì sao?
- Nếu như thế..._ Vòng ôm Tsubaki bỗng nhiên siết chặt hơn một chút..._ Nếu như vậy, tôi cũng muốn trở thành một Eve như Mahiru...
- Hm? Ngươi cũng muốn? Vậy nếu trở thành Eve thì ngươi định yêu cầu servamp của ngươi làm gì?_ Tên ảo thuật kia có vẻ rất hứng thú!
- Không cần phải làm gì hết.
Chỉ cần người ấy ở bên cạnh ta là đủ...!Chỉ cần ở bên cạnh ta khi ta còn sống...!Và sau khi ta chết, người ấy chỉ cần thi thoảng nhớ đến ta một chút, chỉ một chút thôi cũng được...!Chỉ cần đừng quên mất ta là đủ...!Chỉ vậy thôi...
Chiaki cúi đầu khiến con búp bê không nhận ra điều gì kỳ lạ...!Chỉ có Tsubaki đang nằm trong lòng cô là nhìn thấy rõ...!Chiaki khẽ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy cô đơn...!Đôi mắt xanh thẳm đó như một xoáy nước khổng lồ...!Cuồn cuộn rút hết linh hồn, chỉ còn lại thân xác như một con rối ngồi đó...!Khiến Tsubaki suýt nữa cũng trầm mê trong xoáy nước vô tận ấy...
Cô gái này...!thực sự muốn trở thành eve chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn đó thôi ư?
Cô ta sợ phải ở một mình đến mức ấy sao?
Cô ta cô đơn đến mức sẵn sàng trở thành eve như vậy sao?
Bỗng nhiên cậu không biết phải nói gì với cô ấy nữa...
Cảm ứng được độ thiện cảm của Tsubaki tăng lên %, Chiaki khẽ thở phào..
"Hôm nay chỉ cần vậy là đủ!" Nghĩ thế, cô ôm cả con hồ ly lẫn búp bê lên giường...!Biến cả hai thành gối ôm...!Mặc kệ lời phàn nàn của tên ảo thuật gia kia...
Khi chắc chắn cô gái nhỏ đã ngủ say, trong đêm tối con hồ ly đen thui lại biến thành hình người...
Tsubaki ra hiệu cho con búp bê kia im lặng, tránh làm kinh động đến cô gái vẫn đang an ổn ngủ kia...
Anh cẩn thận chạm vào gương mặt đang ngủ say...
Độ hảo cảm của cậu ta với Chiaki giờ đã được %, hẳn là đến mức "thích" đi.
Chẳng qua là có lẽ cậu ấy vẫn chưa cảm nhận được thôi...
Tuy nhiên, hành động hiện tại của Tsubaki cũng đã lóe mù mắt tên "bầy tôi" của cậu ta rồi...
- Ưm...
Cảm nhân được lạnh giá trên mặt mình, Chiaki hơi khó chịu giơ tay xoa xoa má...
Tuy nhiên, tay cô lại chạm phải một bàn tay nào đó lạnh băng...
Thật may là trời chưa lạnh lắm nên Chiaki cũng không đẩy bàn tay đó ra, ngược lại nắm chặt trong tay mình...!Ý đồ làm ấm nó lên vô cùng rõ ràng...
Thấy vậy, khóe miệng Tsubaki không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười ôn nhu mặc dù chính mình cũng chẳng nhận ra...
Cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ kéo vào lòng mình...
Chiaki chỉ rầm rì rồi lại nhu thuận chui vào lòng Tsubaki, hệt như mọi buổi tối trước đây...
Phải, trước đây, tối nào Tsubaki cũng ôm Chiaki ngủ như thế này, chỉ là lúc đó cô đã ngủ say rồi...
Chẳng qua, lần này Chiaki chưa có ngủ...
Vốn dĩ vì có thêm một con búp bê, mà con búp bê này lại là thuộc hạ của tiểu hồ ly cô nuôi...
Kiểu gì tối nay hai người họ cũng sẽ bàn một số công chuyện cho xem, nên Chiaki mới cố thức...!Ai ngờ...
Nếu đã vậy, diễn thêm tí nữa chắc cũng không sao đâu...!Cô nghĩ vậy...
Ma cà rồng vốn không cần ngủ, vậy nên Tsubaki cũng không ngoại lệ...
Nếu có thời gian, cậu thích nhìn gương mặt đang ngủ của chủ nhân của mình nhiều hơn...
Vậy là Tsubaki chợt nhìn thấy người trong lòng mình hơi cau mày...
Sau đó...!cơ thể của Chiaki kịch liệt run rẩy...
Cô run rẩy dùng hai tay ôm lấy mình và cuộn mình...!Cuộn tròn như muốn thu mình thành một cục...!Thậm chí Tsubaki còn nghe được những tiếng rên rỉ từ cô...
Thính lực của ma cà rồng rất mạnh, nên Tsubaki có thể dễ dàng nghe ra Chiaki đang nói gì:
- Akira...!Làm ơn...!đừng đi...
Tsubaki hơi nhíu mày...!Cô ấy đang gặp ác mộng sao? Hơn nữa...!Akira...!Cô ấy gọi cái tên đó một cách vô cùng tự nhiên...
Chẳng hiểu sao, Tsubaki của chúng ta bỗng nhiên thấy khó chịu...
Chiaki lặng lẽ cuộn mình, và khóc...
Nước mắt của cô nhuộm ướt cả khoảng ga giường...
Tsubaki chạm tay vào mặt Chiaki, những giọt nước mắt lăn dài trên ngón tay cậu...
Nóng...!so với độ lạnh của ma cà rồng thì nó nóng rẫy...
Nhưng lại khiến cho Tsubaki lưu luyến không nỡ buông tay...
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ bé đang run rẩy vào lòng mình...
Dường như Chiaki tìm được chỗ trú ẩn, rúc vào lòng Tsubaki...
Tiếng khóc thút thít cũng nhỏ dần, dần im lặng...
Cuối cùng, Chiaki lại tiếp tục giấc ngủ bị ác mộng cắt đứt...
- Akira...!đừng bỏ tớ...!được không?
Nhưng vẫn phải nỉ non thêm một câu đã...!Tốt nhất là làm nổi bùng lên ngọn lửa mang tên "ghen" trong Tsubaki thì hơn...
Và...!câu cuối cùng ấy đã phát huy tác dụng...
Độ thiện cảm nhanh chóng nhảy vọt lên %...
Ha ha...!Thấy chưa? Con trai là vậy mà...
Hôm nay thế là đủ rồi...