Trên chiếc xích đu cọt kẹt dưới cành cây, cô gái nào đó mỉm cười và giới thiệu tên họ của mình...
- Tớ là Uzumaki Naruto, và tớ sẽ trở thành Hokage của làng Lá._ Cậu nhóc chỉ mới ba bốn tuổi, vậy mà lại có ước mơ to bự như vậy...
- Ừm, vậy thì cố gắng lên nhé! Tớ chờ cậu trở thành Hokage._ Chiaki cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu vàng hoe...
- Nee-chan, chị lại chạy đi nữa rồi.
Mau về đi!_ Cậu nhóc tóc đen dựng ngược lên trời bất chấp trọng lực trái đất đột ngột ào tới, kéo Chiaki đi.
Trước khi đi, vẫn kịp quay lại trừng Naruto một cái...
Cậu đã được nghe mẹ kể về nee-chan từ nhỏ rồi, từ khi sinh ra cậu cũng được nee-chan trông coi mà lớn lên...
Rõ ràng nee-chan lớn hơn mình hai tuổi, nhưng cơ thể thì lại yếu ớt đến đáng sợ...
Sasuke lớn lên trong những lời giáo dục của mẹ và anh trai về Chiaki nee-chan, rằng chị ấy không phải người trong tộc, và chị ấy rất yếu ớt, cơ thể chị ấy bị ép teo nhỏ nhìn giống như bằng tuổi cậu, và chị ấy yếu đến độ khó mà trở thành một ninja, thế nhưng chị ấy lại hay đi ra ngoài mà không hề để ý đến cơ thế mình, cậu đã từng nhìn thấy chị ấy nằm bẹp trên giường hai ngày liền, chị ấy lúc đó mệt đến độ còn không thể ăn...
Sasuke đã tự cho mình một trách nhiệm là phải trông chừng nee-chan...
Nee-chan luôn chăm sóc cậu khi mọi người đi vắng, nee-chan luôn mỉm cười rất đẹp và ủng hộ mọi điều cậu làm, nee-chan nấu ăn rất ngon và rất tốt bụng...
Vì thế, cho dù nee-chan có yếu đuối, cậu cũng phải bảo vệ chị ấy...
- Sasuke, thả chị ra, chị tự đi được mà!_ Sau khi để lại một ánh mắt trấn an cho Naruto, Chiaki đi theo cậu nhóc chỉ nhỏ bằng mình trở về...
- Không thể, nee-chan lúc nào cũng chạy lung tung rồi em lại đi tìm.
Em còn không kịp tập ném kunai đó, tại chị hết!_ Sasuke càu nhàu đầy khó chịu...
- Vậy thì hiện tại em có thể tập, chị sẽ đứng một bên xem.
Khi nào về chị sẽ làm trứng xào cà chua cho Sasuke nha, được không?_ Chiaki cười cười, lôi đồ ăn ra dụ nhóc con kia...
- Thôi khỏi, hôm nay nii-chan về rồi.
Em muốn tập với nii-chan hơn.
Nhắc đến Itachi, Sasuke lập tức vui vẻ hẳn lên...
Trong khi đó, ánh mắt của Chiaki thẫm lại...
Itachi tuổi, gia nhập ANBU, càng lúc càng cách xa gia đình...
Và Shisui, cũng sắp đến lúc rồi...
Độ hảo cảm của Itachi với cô là %, của Sasuke và Shisui với cô là %(người thân), của Naruto là %(bạn bè), còn Gaara đột phá mẹ lên % rồi...
May là hệ thống còn có bảng điểm hảo cảm nên Chiaki biết mình nên cư xử thế nào...
Sao mục tiêu nhiệm vụ của mình không phải là Gaara chứ? Haizz...
Cuộc sống của Chiaki quay cuồng xung quanh những người cô yêu mến, mọi thứ cứ ngỡ sẽ đi theo cốt truyện...
Itachi kể từ ngày gia nhập ANBU thì làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngày chằng gặp mặt nên cũng không có cơ hội tăng điểm hảo cảm...
Cô chỉ đành mỗi tối làm một hộp cơm, để lên phòng của Itachi, nếu anh ta về sẽ thấy nó...
Nước ấm nấu ếch như vậy thôi.
Chẳng qua, ngày hôm nay có cái gì đó khác khác...
Ngay khi bước vào phòng Itachi, Chiaki đã ngửi thấy mùi máu tanh ngọt...
Trong căn phòng tối om, bàn chân trần chạm phải dung dịch nóng bỏng, dấp dính...
Chiaki cau mày, cô vươn tay, tiếp lấy người đang nằm trên sàn gỗ...
May mà cô để đèn dầu ở ngoài cửa, không thể để người khác biết Itachi bị thương được...
Chiaki vực cái cơ thể đầy máu của mục tiêu nhiệm vụ lên giường, sau đó điều khiển nước lau sạch cơ thể anh ta một lần...
Còn những giọt máu trên sàn cũng được cô tỉ mỉ kéo lên, bảo vệ thật cẩn thận trong không khí...
Sức mạnh của mình Chiaki đã nghiên cứu rất kỹ rồi, điều khiển nước đúng không?
Cơ thể con người % là nước đó, cho nên, đương nhiên là điều khiển được máu trong cơ thể con người rồi...
Nói thế thôi, nhìn vết thương sâu hoắm trên bụng mục tiêu nhiệm vụ, cô gái nào đó lại càng khó chịu hơn...
Anh làm nhiệm vụ kiểu gì mà bạt mạng thế hả?
Muốn chết sớm đến vậy à?
Một tay Chiaki điều khiển máu trong cơ thể mục tiêu nhiệm vụ, cấp tốc khiến vết thương ngừng chảy máu...
Tay còn lại, đương nhiên là chakra trị thương rồi...
Nhất định phải trị thương cho anh ta, trị thương đến khỏi luôn...
Bởi thế, khi Itachi tỉnh lại, đập vào mắt anh chính là cô gái nhỏ bé đang nằm gục trên mình...
Cô nhóc gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nhưng bàn tay nhỏ bé đặt trên bụng vẫn không ngừng truyền chakra trị thương...
Vết thương trên người đã lành gần hết rồi, nhưng nếu cô nhóc cứ thế này...
- Chiaki, đủ rồi, dừng lại ngay!_ Itachi không có cách nào khác ngoài việc lay Chiaki dậy...
- Itachi? Vết thương của anh thế nào rồi? Có còn đau không?_ Việc đầu tiên Chiaki tỉnh lại là lập tức ngó vết thương của mục tiêu nhiệm vụ...
Nhìn thấy vết thương đã kết vảy, Chiaki lúc này mới thở phào...
- Chiaki, em có biết em vừa làm gì không vậy?_ Itachi siết chặt bàn tay của cô gái nhỏ, không khỏi cau mày...
Cô ấy vậy mà có thể tạo ra chakra trị thương...
Mặc dù, dương như là chỉ trong vô thức...
- Không có.
Em chỉ...!không muốn anh bị thương nữa, sau đó là cứ thế thôi._ Chiaki mím môi đầy khó hiểu.
Hình tượng cô gái ngây thơ được trưng ra toàn bộ...
- Chậc, em không được nói cho ba anh biết việc này, nhớ chưa?_ Nếu không, cô nhóc sẽ bị buộc chặt vào cái gia tộc này mất...
"Đinh, độ hảo cảm cộng thêm %.
Tổng độ hảo cảm là %!" Quả nhiên là tình cảm chỉ có thể rèn luyện qua khói lửa...
Chiaki nở một nụ cười ngây thơ:
- Vâng.
Anh cũng đừng để bị thương nữa.
....................................
Câu chuyện kia chỉ là một bước đệm trong cuộc sống ngày thường...
Cho đến khi Chiaki cảm nhận được chiếc dây chuyền của mình đang kêu réo...
Là Shisui sao?
Chiaki cau mày, lập tức sử dụng dịch chuyển tức thời...
Mẹ nó, anh ta còn đang rơi...
Chiaki bực bội niệm ấn...
Những sợi dây leo bằng tốc độ chớp mắt kết lại, tạo thành một cái bệ đỡ cho hai người...
Chiaki làu bàu, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu trị thương cho Shisui...
- Này, chẳng phải anh đã nói là đừng cản anh rồi mà!_ Shisui bất mãn...